Vùng Đất Tự Do

Chương 288

Vũ Khúc

24/05/2024

Ngồi bên cạnh chiếc máy này là một người kỹ sư hói đầu chừng năm mươi tuổi.

Ông ta thấy Connor bị dao cắm vào sau gáy, lại thấy một đoàn những người lạ mặt chạy ùa vào trong phòng, thái độ lập tức trở nên hốt hoảng.

- Các người là ai? – Người đàn ông hỏi.

Abraham hỏi ngược lại:

- Ông là ai?

- Tôi là Jeremy Grantham, trưởng nhóm kỹ sư, phụ trách quản lý chiếc máy này.

- Có đường nào ra khỏi đây không? Một tên sát nhân nguy hiểm đang trên đường đến đây để truy sát chúng ta.

Jeremy nghe thế thì run bắn người lên:

- Truy sát? Tại sao?

- Vì hắn bị điên. Trả lời câu hỏi của tôi, mau lên.

- Muốn ra khỏi đây các anh phải đi ngược lại con đường mà các anh đã đến.

Abraham nghe xong, mặt tái dại.

Gã cảm thấy mình kiên nhẫn chờ đợi Tài phê chuẩn chủ trương hạ sát Daniel là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời. Lẽ ra gã phải quyết đoán hơn nữa.



Sự khác biệt giữa việc gã tìm giết Daniel và Daniel tìm giết gã chỉ nằm ở hai chữ “chủ động” mà thôi. Bên nào nắm được thế chủ động, bên đó nắm chắc đến chín mươi chín phần trăm khả năng chiến thắng.

Emily Hà không quan tâm đến chuyện sống chết trước mắt, chỉ hỏi:

- Ông là kỹ sư trưởng, ông có làm được cái máy tương tự thế này không?

Jeremy đáp:

- Vốn tôi không được đào tạo để sử dụng chiếc máy này. Tôi chỉ được phái đến đây khi kỹ sư trưởng cũ đã chết vì tai biến mạch máu não. Do hậu quả của chiến tranh mà tất cả các bản thiết kế và mô tả chi tiết về Máy Mẹ đều đã thất lạc hoặc bị thiêu hủy. Tôi còn nhận lệnh không được đụng vào nó, vì sợ nó hỏng thì không sửa được. Tôi đã ở đây tám năm mà không hề biết cấu tạo cụ thể của nó thế nào.

- Tám năm qua nó không hỏng tí nào sao?

- Nó là một cỗ máy siêu bền, và được thiết kế bằng các công nghệ cực kỳ tiên tiến. Nó thực sự đã vận hành rất ổn định trong suốt từng đó năm, nhưng bây giờ tôi nghĩ nó sắp hỏng rồi. Cô có nghe thấy tiếng nó rên rỉ mỗi khi làm việc không? Nó giống như bệnh nhân ung thư, đang ôm khối u lớn bên trong người vậy, bệnh có thể bùng phát sau một khoảng thời gian tính bằng tháng, bằng tuần, thậm chí bằng ngày, nhưng chắc chắn sẽ không lâu nữa đâu.

- Nếu nó hỏng thì sao?

Jeremy thở hắt ra:

- Tư Lệnh Mc Alister nói rằng máy hỏng thì người sẽ chết theo máy. Khi nghe Tư Lệnh chết, tôi đã thở phào trong lòng, nhưng rồi Tư Lệnh mới lên, ông ta tuyên bố rằng máy hỏng sẽ giết cả nhà. Điều đó thật kinh khủng. Tôi không tin rằng mình sẽ sửa được nó. Biết gì đâu mà sửa? Ôi, cứ nghĩ đến viễn cảnh ấy là tôi không thể ngủ được.

- Tôi không tin. Ông phải biết một ít về cỗ máy này chứ?

- Thực sự thì trong tám năm qua, ngày nào tôi cũng để tâm phân tích cơ chế hoạt động của nó thông qua hình dạng bên ngoài, âm thanh, chức năng hoạt động, từ đó rút ra được một ít kết luận, nhưng không có gì đảm bảo rằng các kết luận này là chính xác và có thể áp dụng trên thực tế.



Emily Hà quay sang, nói với Abraham:

- Abraham, tôi muốn anh ưu tiên cứu người này hơn tôi. Tôi sẽ cố thuyết phục Daniel, anh ta từng là bạn của gia đình tôi, biết đâu anh ta tha chết cho chúng ta, nhưng nếu anh ta nổi cơn điên giận, thì anh không được liều mạng cứu tôi, cũng không cần phải cố cứu chiếc máy này, mà phải bảo vệ cho Jeremy. Ông ta là niềm hy vọng duy nhất của chồng tôi về lâu về dài.

Abraham thốt lên:

- Cô không cần phải làm thế. Nếu hắn giết cô thì hắn cũng sẽ giết hết tất cả chúng ta.

- Hãy cố giữ mạng sống cho anh và cho Jeremy. Anh không phải là mục tiêu chính của hắn.

Daniel lững thững bước đến.

Gã còn chưa đến nơi mà những người có mặt trong phòng đã cảm nhận được bầu không khí quanh mình đang thay đổi, dường như sức sống đang dần bị hút cạn, thay thế vào đó là một dạng không khí khác, càng hít vào càng trở nên u mê và phát sinh tâm lý sợ hãi Daniel.

Daniel đến cạnh Connor, thấy lão vẫn đang co quắp chứ chưa chết hẳn, bèn tiện thể dùng chân đạp mạnh con dao, ấn nó sâu hơn vào trong gáy, kết liễu cuộc đời chìm đắm trong sắc dục và phù hoa của ngài Phó Tư Lệnh.

Connor vậy mà đã rất khôn ngoan khi nhất quyết không chịu đến nhiệm sở làm việc, nhưng rút cuộc chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng lão vẫn bị sát hại bởi đúng kẻ mà lão sợ nhất đời.

Daniel bước vào, nhìn qua đám người một lượt, rồi tiến đến trước Máy Mẹ.

Gã đưa tay lên, chạm vào chiếc máy.

Quai hàm của gã vô thức siết lại, ánh mắt trở nên giận dữ, tựa như con thú theo bản năng nhận thức được rằng cái máy có hình dạng kỳ lạ này chính là vật đã hại chết người bạn đời của gã và đẩy gã vào con đường bế tắc ngày nay.

Sát Chúa đã giết David, nhưng Máy Mẹ mới chính là căn nguyên và khởi nguồn của mọi nỗi bi kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vùng Đất Tự Do

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook