Chương 289
Vũ Khúc
25/05/2024
Daniel cầm con dao trên tay, nhoáng cái đã chọc thủng một cái lỗ nhỏ bằng đầu đũa trên Máy Mẹ.
Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng ấy đều bàng hoàng.
Đôi mắt của Abraham mở to như muốn rách. Gã là chiến tướng của Dực Long, nhiệm vụ của gã ở đây không chỉ là để bảo vệ cho Emily Hà mà còn cả Máy Mẹ nữa. Gã biết Máy Mẹ có ý nghĩa như thế nào với Tài. Đáng buồn thay, gã không thể làm được điều gì để cản cú đâm ấy lại.
Cỗ máy được làm bằng thép tốt, tiết diện bề mặt dày chừng bảy phân, đạn thường bắn không thủng, vậy mà con dao của Daniel dễ dàng xuyên qua chẳng khác gì bìa các tông.
Bí quyết của Daniel là sự kết hợp giữa lực đâm rất mạnh với tốc độ siêu nhanh, xét về nguyên lý không khác gì tảng thiên thạch đường kính chỉ vài chục mét khi va chạm bề mặt Trái Đất vẫn đủ sức gây ra vụ nổ có sức công phá tương đương một quả bom nguyên tử.
Sau cú đâm ấy, những âm thanh răng rắc vốn phần lớn được giữ lại bên trong lớp vỏ thép lập tức theo vết thủng thoát ra, nghe điếc tai.
Daniel lại cầm dao lên, định đâm lần nữa.
Emily Hà kêu lên thất thanh.
- Xin đừng.
Daniel quay đầu sang nhìn Emily Hà, tròng mắt màu vàng rực sáng, bên trong phảng phất sự giằng xé giữa những kỷ niệm thân quen xưa cũ với khao khát được giết người theo tiếng gọi ma quỷ.
Abraham nói nhỏ:
- Đừng nhìn vào mắt hắn. Hắn có khả năng thôi miên đấy.
Emily hơi cụp mắt xuống, nhưng vẫn tiến lên, nói một cách dịu dàng:
- Daniel, còn nhớ tôi không? Tôi là Emily Hà, vợ của Trần Tuấn Tài, bạn anh, anh đã từng đến nhà tôi chơi nhiều lần.
Sự giằng xé nội tâm bên trong Daniel lớn dần, điều đó khiến cho gã vừa xúc động, vừa giận dữ.
Kể từ khi bị ma túy hủy hoại, gã đã sống một cuộc đời đơn giản, nếp sinh hoạt chỉ xoay quanh việc ngày ngày ngồi trên đỉnh núi canh gác cái đầu lâu của David, khi nào thiếu ma túy lại đi cướp mang về.
Những lời nói của Emily tựa như tiếng chuông ngân nga trong trí gã, gợi nhắc về một kỷ niệm êm đềm mà gã không sao nhớ nổi nữa.
Daniel dùng một tay ôm mặt, tay kia cầm con dao, chĩa về trái tim của Emily.
Emily Hà không vì thái độ đe dọa ấy mà sợ hãi. Cô vốn dĩ là một người phụ nữ hết sức quả cảm, vào lúc này lòng quả cảm lại càng được nhân lên nhờ sức mạnh của tình yêu.
Cô rút từ trong ví ra một bức ảnh nhỏ, đưa cho Daniel.
- Còn nhớ không, Daniel? Bức ảnh này anh chụp với Long, con trai tôi. Anh đã tặng nó một con dao bấm làm vật kỷ niệm. Con dao ấy thằng bé vẫn giữ. Nó nhắc đến anh luôn.
Daniel cầm lấy bức ảnh, bàn tay run run. Gã nhìn một lúc rồi cầm con dao đâm thủng bức ảnh thành vô số lỗ nhỏ.
Bên ngoài có tiếng hét vọng vào. Đội Cấm Vệ Quân lại một lần nữa kéo đến, số lượng lên đến cả nghìn người, chen chúc chật kín cả con đường dẫn đến căn phòng đặt Máy Mẹ.
Daniel bặc bặc môi hai cái, cơn điên giận bị kìm nén nãy giờ, lúc này lập tức phát tiết lên đầu các Cấm Vệ Quân.
Gã cầm chắc con dao trên tay, bắt đầu giết ngược trở ra. Gã nhảy vào trong đám người, đâm dao lia lịa, bởi tốc độ quá nhanh mà khi gã đã rời sang chỗ khác rồi cơ thể của những người bị dao đâm mới bắt đầu chảy máu.
Máu từ hàng trăm người hòa vào nhau, hợp thành một con lạch nhỏ, tràn vào trong phòng máy.
Jeremy sợ hãi quá, nhắm tịt mắt lại.
Abraham chứng kiến cảnh Daniel giết từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, cho đến khi mất dạng mới thôi.
Gã quay sang nói với người của mình:
- Chúng mày đưa cô Emily về. Tao đi hạ thủ Daniel.
Emily vội níu gã lại:
- Đừng làm điều dại dội.
- Cô nên lo cho thằng khốn Daniel thì hơn.
Nói câu ấy rồi, Abraham lập tức bỏ đi. Gã bước qua những xác người chồng chất lên nhau. Gã nhận ra rằng tất cả bọn họ đều đã chết. Từng đấy người mà không một ai còn sống, cho dù chỉ là thoi thóp. Điều ấy thật đáng ngạc nhiên.
Ngay cả nếu giao cho gã một khẩu súng tiểu liên và một băng đạn cũng không có cách nào đạt hiệu suất giết người tuyệt đối như vậy. Con dao trên tay Daniel không chỉ là một con dao, nó đã mang theo cả hơi thở của thần chết, đâm vào đâu sự sống chấm dứt đến đấy.
Emily Hà đan hai tay vào nhau, gương mặt vốn luôn giữ được vẻ bình thản lúc ấy đã tái nhợt. Quá nhiều việc xảy ra một lúc, cô phải từ từ xử lý từng việc một.
- Ông có thể chữa cái mày này không, Jeremy?
Jeremy vẫn nhắm tịt mắt lại.
- Jeremy.
- Hả? Máy Mẹ à? – Jeremy tiến tới bên cạnh cỗ máy với vẻ tò mò. – Chỉ là thủng bên ngoài, có thể trát lại được, nhưng trước hết cho tôi nhìn cấu tạo bên trong đã.
- Phải rồi, ông cứ nhìn đi.
Nghĩ về việc Abraham tìm giết Daniel, Emily Hà cảm thấy bồn chồn.
Cô không hiểu mình đang lo lắng điều gì, dường như không phải cho Abraham, bởi cô biết rằng Abraham là người ma mãnh nhưng cẩn thận, nếu gã chủ động đi giết Daniel thì có nghĩa là gã đã chắc chắn rằng mình sẽ giết được.
Daniel là bạn của Tài. Cô tự hỏi mình có nên cho chồng biết vụ này hay giấu nó đi?
Dù nói ra hay giấu đi đều sẽ gây ra các hậu quả vô cùng tai hại.
Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng ấy đều bàng hoàng.
Đôi mắt của Abraham mở to như muốn rách. Gã là chiến tướng của Dực Long, nhiệm vụ của gã ở đây không chỉ là để bảo vệ cho Emily Hà mà còn cả Máy Mẹ nữa. Gã biết Máy Mẹ có ý nghĩa như thế nào với Tài. Đáng buồn thay, gã không thể làm được điều gì để cản cú đâm ấy lại.
Cỗ máy được làm bằng thép tốt, tiết diện bề mặt dày chừng bảy phân, đạn thường bắn không thủng, vậy mà con dao của Daniel dễ dàng xuyên qua chẳng khác gì bìa các tông.
Bí quyết của Daniel là sự kết hợp giữa lực đâm rất mạnh với tốc độ siêu nhanh, xét về nguyên lý không khác gì tảng thiên thạch đường kính chỉ vài chục mét khi va chạm bề mặt Trái Đất vẫn đủ sức gây ra vụ nổ có sức công phá tương đương một quả bom nguyên tử.
Sau cú đâm ấy, những âm thanh răng rắc vốn phần lớn được giữ lại bên trong lớp vỏ thép lập tức theo vết thủng thoát ra, nghe điếc tai.
Daniel lại cầm dao lên, định đâm lần nữa.
Emily Hà kêu lên thất thanh.
- Xin đừng.
Daniel quay đầu sang nhìn Emily Hà, tròng mắt màu vàng rực sáng, bên trong phảng phất sự giằng xé giữa những kỷ niệm thân quen xưa cũ với khao khát được giết người theo tiếng gọi ma quỷ.
Abraham nói nhỏ:
- Đừng nhìn vào mắt hắn. Hắn có khả năng thôi miên đấy.
Emily hơi cụp mắt xuống, nhưng vẫn tiến lên, nói một cách dịu dàng:
- Daniel, còn nhớ tôi không? Tôi là Emily Hà, vợ của Trần Tuấn Tài, bạn anh, anh đã từng đến nhà tôi chơi nhiều lần.
Sự giằng xé nội tâm bên trong Daniel lớn dần, điều đó khiến cho gã vừa xúc động, vừa giận dữ.
Kể từ khi bị ma túy hủy hoại, gã đã sống một cuộc đời đơn giản, nếp sinh hoạt chỉ xoay quanh việc ngày ngày ngồi trên đỉnh núi canh gác cái đầu lâu của David, khi nào thiếu ma túy lại đi cướp mang về.
Những lời nói của Emily tựa như tiếng chuông ngân nga trong trí gã, gợi nhắc về một kỷ niệm êm đềm mà gã không sao nhớ nổi nữa.
Daniel dùng một tay ôm mặt, tay kia cầm con dao, chĩa về trái tim của Emily.
Emily Hà không vì thái độ đe dọa ấy mà sợ hãi. Cô vốn dĩ là một người phụ nữ hết sức quả cảm, vào lúc này lòng quả cảm lại càng được nhân lên nhờ sức mạnh của tình yêu.
Cô rút từ trong ví ra một bức ảnh nhỏ, đưa cho Daniel.
- Còn nhớ không, Daniel? Bức ảnh này anh chụp với Long, con trai tôi. Anh đã tặng nó một con dao bấm làm vật kỷ niệm. Con dao ấy thằng bé vẫn giữ. Nó nhắc đến anh luôn.
Daniel cầm lấy bức ảnh, bàn tay run run. Gã nhìn một lúc rồi cầm con dao đâm thủng bức ảnh thành vô số lỗ nhỏ.
Bên ngoài có tiếng hét vọng vào. Đội Cấm Vệ Quân lại một lần nữa kéo đến, số lượng lên đến cả nghìn người, chen chúc chật kín cả con đường dẫn đến căn phòng đặt Máy Mẹ.
Daniel bặc bặc môi hai cái, cơn điên giận bị kìm nén nãy giờ, lúc này lập tức phát tiết lên đầu các Cấm Vệ Quân.
Gã cầm chắc con dao trên tay, bắt đầu giết ngược trở ra. Gã nhảy vào trong đám người, đâm dao lia lịa, bởi tốc độ quá nhanh mà khi gã đã rời sang chỗ khác rồi cơ thể của những người bị dao đâm mới bắt đầu chảy máu.
Máu từ hàng trăm người hòa vào nhau, hợp thành một con lạch nhỏ, tràn vào trong phòng máy.
Jeremy sợ hãi quá, nhắm tịt mắt lại.
Abraham chứng kiến cảnh Daniel giết từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, cho đến khi mất dạng mới thôi.
Gã quay sang nói với người của mình:
- Chúng mày đưa cô Emily về. Tao đi hạ thủ Daniel.
Emily vội níu gã lại:
- Đừng làm điều dại dội.
- Cô nên lo cho thằng khốn Daniel thì hơn.
Nói câu ấy rồi, Abraham lập tức bỏ đi. Gã bước qua những xác người chồng chất lên nhau. Gã nhận ra rằng tất cả bọn họ đều đã chết. Từng đấy người mà không một ai còn sống, cho dù chỉ là thoi thóp. Điều ấy thật đáng ngạc nhiên.
Ngay cả nếu giao cho gã một khẩu súng tiểu liên và một băng đạn cũng không có cách nào đạt hiệu suất giết người tuyệt đối như vậy. Con dao trên tay Daniel không chỉ là một con dao, nó đã mang theo cả hơi thở của thần chết, đâm vào đâu sự sống chấm dứt đến đấy.
Emily Hà đan hai tay vào nhau, gương mặt vốn luôn giữ được vẻ bình thản lúc ấy đã tái nhợt. Quá nhiều việc xảy ra một lúc, cô phải từ từ xử lý từng việc một.
- Ông có thể chữa cái mày này không, Jeremy?
Jeremy vẫn nhắm tịt mắt lại.
- Jeremy.
- Hả? Máy Mẹ à? – Jeremy tiến tới bên cạnh cỗ máy với vẻ tò mò. – Chỉ là thủng bên ngoài, có thể trát lại được, nhưng trước hết cho tôi nhìn cấu tạo bên trong đã.
- Phải rồi, ông cứ nhìn đi.
Nghĩ về việc Abraham tìm giết Daniel, Emily Hà cảm thấy bồn chồn.
Cô không hiểu mình đang lo lắng điều gì, dường như không phải cho Abraham, bởi cô biết rằng Abraham là người ma mãnh nhưng cẩn thận, nếu gã chủ động đi giết Daniel thì có nghĩa là gã đã chắc chắn rằng mình sẽ giết được.
Daniel là bạn của Tài. Cô tự hỏi mình có nên cho chồng biết vụ này hay giấu nó đi?
Dù nói ra hay giấu đi đều sẽ gây ra các hậu quả vô cùng tai hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.