Chương 320
Vũ Khúc
05/06/2024
Tài chạy được một lúc thì có người gọi giật giọng:
- Thủ lĩnh, mau vào đây.
Hắn nhìn sang, thấy Abraham đang vẫy tay rối rít.
Tài vội chạy vào căn nhà đã mở cửa sẵn, Abraham đóng sập cửa lại.
- Mau xuống hầm, chúng ta sẽ di chuyển sang nơi khác. Thủ lĩnh còn đi được không?
- Đi được. Dẫn đường đi.
Vết thương của Tài rất nặng, nhưng thể lực của hắn phi thường, nên vẫn có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa.
Cửa hầm đã được mở sẵn, bên dưới có đèn điện. Người của Abraham đi trước dẫn đường, Tài đi giữa, Abraham và một người nữa đi cuối. Gã vừa đi vừa giải thích:
- Những căn nhà dạng này ở Vùng đất Tự Do rất nhiều. Chủ nhà lo sợ bị cướp, bị giết nên đã đào sẵn một đường hầm thông ra bên ngoài, để nếu có gì còn chạy trốn được. Khi Đại Bàng đến chủ nhà bỏ trốn mất, ta tận dụng luôn căn nhà này làm điểm di tản.
- Sợ rằng bên ngoài chỗ nào cũng kín đặc quân lính rồi.
- Chúng ta sẽ đến ở trong nhà một tên chỉ điểm của Đại Bàng, hẳn sẽ an toàn.
Tài ngạc nhiên, hỏi:
- Hắn là chỉ điểm của Đại Bàng sao lại giúp ta?
- Hắn vốn là người của Adriel nhưng được lệnh làm việc cho Đại Bàng để thu thập thông tin.
- Điệp viên hai mang à? Thật giả lẫn lộn.
- Điệp viên một mang thôi thủ lĩnh. Cũng như những căn nhà có đường hầm bí mật, những điệp viên như vậy có nhiều đến nỗi họ có hẳn một tên riêng là “Những cậu bé Dực Long làm việc cho địch“. Nhóm này làm việc hiệu quả bằng chục lần điệp viên thông thường, bởi họ được quyền tiếp cận các thông tin mật, thậm chí giới hạn phổ biến trong một số rất ít các quan chức cấp cao. Họ có thể là thư ký, lái xe, đầu bếp hoặc vệ sĩ của những quan chức này. Nhưng người mà chúng ta sắp gặp không phải là các cậu bé.
Abraham nhận thấy máu của Tài đang nhỏ giọt xuống đường hầm, liền nói với cấp dưới:
- Lấy cái khăn lau thật kỹ các dấu máu này, không được bỏ sót chút nào.
Chạy suốt mười phút mới đến điểm cuối. Sức khỏe của Tài càng lúc càng yếu.
Abraham tiến lên, gõ năm tiếng vào cánh cửa theo các nhịp điệu đã được quy ước. Sau tiếng gõ thứ năm, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi, để râu rậm và một cô gái tóc vàng chừng hơn hai mươi nhìn họ với vẻ lo lắng.
Tài loạng choạng bước vào, máu chảy càng lúc càng nhiều.
Abraham nói:
- Vết thương bằng dao rất nặng, cần phải xử lý gấp.
Người đàn ông nhìn sang cô gái, nói:
- Có làm được không, Sophia?
Cô gái kiểm tra vết thương một lát rồi nói với vẻ lo lắng:
- Ruột bị thủng, cơ thể mất máu nhiều. Con đã thấy nhiều người bị thương kiểu này và không ai sống sót.
Tài rít lên:
- Ta không chết được. Ruột thủng thì khâu lại thôi mà.
- Báo cáo Phó Tổng thống, nhà em có dao mổ nhưng không có thuốc mê. Sợ rằng Phó Tổng thống không chịu được.
- Ồ, chuyện đó cô đừng lo.
Sophia nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn nói:
- Nhà không có phòng mổ, dùng tạm phòng bếp vậy.
Phòng bếp rất sạch sẽ và sáng sủa, nhưng việc đầu tiên Abraham làm là đóng kín cửa lại.
Tài cởi áo ra, nằm dài trên bàn ăn, hắn lấy một gói ma túy Hãm Thần và đổ vào miệng.
Linh Giác Đỏ bừng sáng, hắn có thể quan sát được bên trong cơ thể mình mà không cần cúi đầu nhìn xuống.
Sức sống của cơ thể hắn đang mất dần đi, nhưng trí óc của hắn hoàn toàn tỉnh táo và vững vàng.
- Làm đi.
Sophia lấy ra một bộ dao mổ, bàn tay run run.
- Cô đã mổ cho ai bao giờ chưa?
- Em là một bác sĩ phẫu thuật đã từng làm việc cho bệnh viện quân y của Lữ Đoàn Đỏ.
- Cô còn trẻ đã giỏi vậy, nhưng sao tay run thế?
- Bởi vì vết thương của ngài quá nặng và ngài là Phó Tổng thống, thủ lĩnh của Dực Long. Em sợ không gánh nổi trách nhiệm.
- Cô nói đúng, nhưng ta còn là một Sát Thần nữa. Các Sát Thần không chết dễ dàng vậy đâu. Abraham, ta tuyên bố miễn mọi trách nhiệm cho người này. Bất kể kết quả ca mổ hôm nay ra sao hãy ban thưởng cho bố con họ.
Abraham còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Cả đám cùng thất sắc.
Người đàn ông râu xồm chạy ra cửa sổ, kín đáo ngó ra bên ngoài.
- Là người của Đại Bàng.
Abraham hỏi:
- Chúng có bao nhiêu người?
- Mười, à không, có thể đông hơn, vì ngoài đường còn có hai xe nữa.
Abraham hỏi Sophia:
- Có thể hoãn ca mổ lại được không?
Sophia đáp:
- Không thể hoãn thêm được. Phó Tổng thống sẽ chết vì mất máu và nhiễm trùng, ngay cả bây giờ e cũng đã muộn rồi.
- Vậy thì cứ mổ như bình thường. Hai người của tôi sẽ ở đây giúp cô, cần gì cứ bảo họ. Tôi và Mackenzie sẽ ra đuổi chúng đi. Đừng có phân tâm hay hoảng hốt mà gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Sophia gật đầu. Cô tuy chưa gặp Abraham lần nào nhưng biết rằng người này hẳn là lãnh đạo cấp cao của Dực Long, trong tình thế khó khăn đủ đường này chỉ còn biết nhắm mắt nghe theo.
- Thủ lĩnh, mau vào đây.
Hắn nhìn sang, thấy Abraham đang vẫy tay rối rít.
Tài vội chạy vào căn nhà đã mở cửa sẵn, Abraham đóng sập cửa lại.
- Mau xuống hầm, chúng ta sẽ di chuyển sang nơi khác. Thủ lĩnh còn đi được không?
- Đi được. Dẫn đường đi.
Vết thương của Tài rất nặng, nhưng thể lực của hắn phi thường, nên vẫn có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa.
Cửa hầm đã được mở sẵn, bên dưới có đèn điện. Người của Abraham đi trước dẫn đường, Tài đi giữa, Abraham và một người nữa đi cuối. Gã vừa đi vừa giải thích:
- Những căn nhà dạng này ở Vùng đất Tự Do rất nhiều. Chủ nhà lo sợ bị cướp, bị giết nên đã đào sẵn một đường hầm thông ra bên ngoài, để nếu có gì còn chạy trốn được. Khi Đại Bàng đến chủ nhà bỏ trốn mất, ta tận dụng luôn căn nhà này làm điểm di tản.
- Sợ rằng bên ngoài chỗ nào cũng kín đặc quân lính rồi.
- Chúng ta sẽ đến ở trong nhà một tên chỉ điểm của Đại Bàng, hẳn sẽ an toàn.
Tài ngạc nhiên, hỏi:
- Hắn là chỉ điểm của Đại Bàng sao lại giúp ta?
- Hắn vốn là người của Adriel nhưng được lệnh làm việc cho Đại Bàng để thu thập thông tin.
- Điệp viên hai mang à? Thật giả lẫn lộn.
- Điệp viên một mang thôi thủ lĩnh. Cũng như những căn nhà có đường hầm bí mật, những điệp viên như vậy có nhiều đến nỗi họ có hẳn một tên riêng là “Những cậu bé Dực Long làm việc cho địch“. Nhóm này làm việc hiệu quả bằng chục lần điệp viên thông thường, bởi họ được quyền tiếp cận các thông tin mật, thậm chí giới hạn phổ biến trong một số rất ít các quan chức cấp cao. Họ có thể là thư ký, lái xe, đầu bếp hoặc vệ sĩ của những quan chức này. Nhưng người mà chúng ta sắp gặp không phải là các cậu bé.
Abraham nhận thấy máu của Tài đang nhỏ giọt xuống đường hầm, liền nói với cấp dưới:
- Lấy cái khăn lau thật kỹ các dấu máu này, không được bỏ sót chút nào.
Chạy suốt mười phút mới đến điểm cuối. Sức khỏe của Tài càng lúc càng yếu.
Abraham tiến lên, gõ năm tiếng vào cánh cửa theo các nhịp điệu đã được quy ước. Sau tiếng gõ thứ năm, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi, để râu rậm và một cô gái tóc vàng chừng hơn hai mươi nhìn họ với vẻ lo lắng.
Tài loạng choạng bước vào, máu chảy càng lúc càng nhiều.
Abraham nói:
- Vết thương bằng dao rất nặng, cần phải xử lý gấp.
Người đàn ông nhìn sang cô gái, nói:
- Có làm được không, Sophia?
Cô gái kiểm tra vết thương một lát rồi nói với vẻ lo lắng:
- Ruột bị thủng, cơ thể mất máu nhiều. Con đã thấy nhiều người bị thương kiểu này và không ai sống sót.
Tài rít lên:
- Ta không chết được. Ruột thủng thì khâu lại thôi mà.
- Báo cáo Phó Tổng thống, nhà em có dao mổ nhưng không có thuốc mê. Sợ rằng Phó Tổng thống không chịu được.
- Ồ, chuyện đó cô đừng lo.
Sophia nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn nói:
- Nhà không có phòng mổ, dùng tạm phòng bếp vậy.
Phòng bếp rất sạch sẽ và sáng sủa, nhưng việc đầu tiên Abraham làm là đóng kín cửa lại.
Tài cởi áo ra, nằm dài trên bàn ăn, hắn lấy một gói ma túy Hãm Thần và đổ vào miệng.
Linh Giác Đỏ bừng sáng, hắn có thể quan sát được bên trong cơ thể mình mà không cần cúi đầu nhìn xuống.
Sức sống của cơ thể hắn đang mất dần đi, nhưng trí óc của hắn hoàn toàn tỉnh táo và vững vàng.
- Làm đi.
Sophia lấy ra một bộ dao mổ, bàn tay run run.
- Cô đã mổ cho ai bao giờ chưa?
- Em là một bác sĩ phẫu thuật đã từng làm việc cho bệnh viện quân y của Lữ Đoàn Đỏ.
- Cô còn trẻ đã giỏi vậy, nhưng sao tay run thế?
- Bởi vì vết thương của ngài quá nặng và ngài là Phó Tổng thống, thủ lĩnh của Dực Long. Em sợ không gánh nổi trách nhiệm.
- Cô nói đúng, nhưng ta còn là một Sát Thần nữa. Các Sát Thần không chết dễ dàng vậy đâu. Abraham, ta tuyên bố miễn mọi trách nhiệm cho người này. Bất kể kết quả ca mổ hôm nay ra sao hãy ban thưởng cho bố con họ.
Abraham còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Cả đám cùng thất sắc.
Người đàn ông râu xồm chạy ra cửa sổ, kín đáo ngó ra bên ngoài.
- Là người của Đại Bàng.
Abraham hỏi:
- Chúng có bao nhiêu người?
- Mười, à không, có thể đông hơn, vì ngoài đường còn có hai xe nữa.
Abraham hỏi Sophia:
- Có thể hoãn ca mổ lại được không?
Sophia đáp:
- Không thể hoãn thêm được. Phó Tổng thống sẽ chết vì mất máu và nhiễm trùng, ngay cả bây giờ e cũng đã muộn rồi.
- Vậy thì cứ mổ như bình thường. Hai người của tôi sẽ ở đây giúp cô, cần gì cứ bảo họ. Tôi và Mackenzie sẽ ra đuổi chúng đi. Đừng có phân tâm hay hoảng hốt mà gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Sophia gật đầu. Cô tuy chưa gặp Abraham lần nào nhưng biết rằng người này hẳn là lãnh đạo cấp cao của Dực Long, trong tình thế khó khăn đủ đường này chỉ còn biết nhắm mắt nghe theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.