Vùng Đất Tự Do

Chương 321

Vũ Khúc

05/06/2024

Vết thương trên bụng Tài rất rộng. Sophia chỉ phải rạch thêm một đường ngắn đã có thể tiến hành phẫu thuật khâu nối phần ruột bị thủng.

Cuộc phẫu thuật này không có thuốc gây mê. Ban đầu Sophia đề nghị đưa cho Tài một miếng nhựa cứng nhét vào trong miệng, phòng trường hợp Tài đau quá mà tự cắn phải lưỡi, nhưng hắn từ chối.

Sophia nghĩ rằng người này chỉ đang cố tỏ ra anh hùng mà thôi. Nhưng rất nhanh cô nhận ra rằng sức chịu đựng của Tài quả thật phi thường.

Trong suốt quá trình phẫu thuật, Tài chỉ nằm yên một chỗ, hai mắt nhắm nghiền. Hắn không la hét, không quằn quại, cũng không hề có biểu hiện run rẩy như những bệnh nhân phải phẫu thuật trong điều kiện hiểm nghèo khác. Thỉnh thoảng hắn vẫn trao đổi những câu ngắn gọn với Sophia bằng chất giọng của người đang có trạng thái sức khỏe tốt.

Sophia là một bác sĩ tài năng. Sau những phút căng thẳng ban đầu cô đã bình tĩnh lại và tập trung hoàn toàn vào công việc chuyên môn.

Cô sớm nhận ra rằng máu trong người Tài có màu đen bất thường.

Tài đang nhắm mắt, nhưng nhờ linh giác mà hắn vẫn thấy được sắc mặt kinh hãi của Sophia.

Hắn trấn an cô:

- Máu của ta đã bị nhiễm độc. Nhưng cô đang đeo găng tay và khẩu trang y tế nên không sao. Tuyệt đối không được chấm máu này lên môi hoặc vết thương hở, chỉ một giọt máu vào người thôi cũng đủ khiến cô phát điên.

Sophia vội đáp:

- Vâng. Máu của Phó Tổng thống quả thực đặc biệt, chẳng những lâu khô hơn bình thường mà những phần nội tạng bị tổn thương được tưới máu dường như còn đang tự.. phục hồi. Phần ruột của ngài sau khi được nối chỉ đang cuốn lấy nhau và tiến hành quá trình hợp nhất, thật không thể tin được.

- Ta cũng đang nhìn thấy điều đó.

- Ngài thực sự nhìn thấy điều đó? Nãy giờ em có cảm tưởng ngài đang theo dõi được mọi cử động của em, nhưng rõ ràng ngài vẫn đang nhắm mắt.

- Ta có thể nhìn thấy mọi vật trong phạm vi ba bước chân thông qua linh giác. Nó chỉ là một tiểu tiết, cô đừng để ý.

Sophia gật đầu, tiếp tục chú tâm vào hoàn thành ca mổ.

Cùng lúc đó, Mackenzie mở cửa bước ra chào đón những người lính Đại Bàng.

Trưởng nhóm lính quen biết với Mackenzie, lúc ấy hỏi với vẻ thân mật:



- Chúng tôi đang tìm một tên quan chức cấp cao của Liên Minh. Ông có thấy kẻ nào bị thương chạy qua đây không, Mackenzie?

Mackenzie lắc đầu:

- Tôi không thấy. Chúng tôi ở trong nhà suốt có biết gì đâu?

- Chúng tôi?

- Tôi và con gái tôi, Sophia.

- Ồ, Sophia, cô gái đẹp nhất thành phố Peoria. Tôi muốn vào chào cô ấy một câu.

Mackenzie cười gượng:

- Thật tiếc quá, nó lại đang ngủ. Khi nào nó thức dậy tôi sẽ chuyển đến nó lời chào của anh.

Tên lính nhướng mày lên, tỏ vẻ không tin:

- Ngủ vào giờ này sao?

- Nó thích ngủ lắm, lúc nào cũng ngủ được.

- Dường như ông đang nói về ai ấy chứ. Mọi người đều biết Sophia có thể làm việc cả ngày không ngủ. Thôi nào Mackenzie, chúng tôi biết ông giữ con gái trước đám lính sỗ sàng nhưng tôi có làm gì hại đến cô ấy đâu. Tôi chỉ muốn được chiêm ngưỡng sắc đẹp của cô ấy trong chốc lát và lấy đó làm liều thuốc tinh thần cho cuộc sống khó khăn này mà thôi.

Mackenzie đứng chôn chân, nhất thời không biết nói gì.

Bây giờ cho vào thì không được mà từ chối cũng dở.

Còn đang bối rối, bỗng thấy tiếng hò hét thất thanh.

Căn nhà nơi Tài cùng mọi người chui xuống hầm bỗng nhiên bốc cháy dữ dội, đám cháy lan sang các nhà bên cạnh.

Ai đó hét lớn:



- Tài ở đây, Tài ở đây.

Đám lính nghe vậy, vội vã hô nhau chạy đến khu vực đang cháy, vẻ mặt rất căng thẳng.

Mackenzie chui tọt vào nhà, khóa cửa lại.

Lão không thấy Abraham đâu cả, liền đoán ra rằng người này chính là tác giả của vụ cháy.

Không ai biết họ của Abraham, thế nhân chỉ biết rằng người này là chiến tướng khôn ngoan nhất của Dực Long. Gã luôn xuất hiện ở những điểm nóng và bằng một cách nào đó xử lý mọi việc êm đẹp.

Sophia cuối cùng đã khâu xong vết thương.

Lúc này Tài đã kiệt quệ lắm rồi, hai tay để xuôi theo người, thở dốc.

Vốn hắn đã mất máu rất nhiều, lại thêm phải căng sức ra chịu đựng ca mổ không thuốc mê, cho dù khỏe đến đâu cũng không chịu được.

Trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi.

Sophia căn dặn:

- Ngài cần tĩnh dưỡng hai tuần mới có thể đi lại được.

- Hai tuần quá lâu. Ta sẽ rời khỏi đây sau hai ngày. Sau hai ngày nữa khu vực này chắc chắn vẫn còn rất nhiều lính. Thomas nhất định phải tóm được ta mới yên lòng, vậy nên ta cần một kế hoạch chu toàn để rút khỏi đây.

Abraham lúc đó đã trở về nhà bếp, liền hỏi:

- Sau hai ngày nữa thủ lĩnh sẽ khỏe lại?

Tài đáp một cách khó khăn:

- Làm sao có thể nhanh vậy được? Nhưng ta không thể tự cho phép mình đợi lâu thêm. Jackson chỉ cần vài ngày là đã có thể phá hủy Dực Long không còn mảnh vụn. Ta cần phải trở về trước khi mọi thứ tốt đẹp của cuộc đời ta đều bị hủy hoại trong tay hắn. Kể từ bây giờ mọi người phải dành hết sức thảo luận phương án rút lui. Phương án ấy phải đảm bảo an toàn tuyệt đối và không được tính đến việc sử dụng sức mạnh. Hai ngày tới ta sẽ dành phần lớn thời gian để ngủ. Đừng đánh thức ta dậy trừ trường hợp bất khả kháng. Jackson có năm Sát Thần. Ta không tự tin có thể đấu lại năm người đó trong điều kiện hiện nay.

Abraham và hai người của gã đưa Tài về phòng riêng. Gã hiểu rằng trở về Liên Minh trong hoàn cảnh bị vây kín đã khó nhưng vẫn chỉ là điểm bắt đầu, thậm chí còn là công việc đơn giản nhất. Cuộc tranh giành quyền lực với Jackson ở nhà nước cộng hòa mới thực sự là trận chiến sống còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vùng Đất Tự Do

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook