Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 63: Kí túc xá ban D có điểm kì lạ!
Tiêu Tương Mỹ Na
30/12/2018
Ánh dương còn vương lại chiếu tỏa lên trên người hắn, giống như lại phủ lên một tầng ánh sáng thần bí mà quyến rũ.
Khuôn mặt nghiêm túc của Đường Hạo Vũ hơi hơi buông lỏng, tay phải đưa ra một chút: “Cậu đến rồi, mau đỡ tay!”
Nhưng mà lời này vừa rơi xuống, lông mày Dạ Lăng Mặc đã nhíu lại, lập tức lùi về phía sau mấy bước, môi mỏng giơ lên, lời nói lạnh lẽo độc miệng: "Ở bệnh viện có mấy ngày đến đường cũng không đi được nữa rồi à?"
Đáy mắt Phượng Tử Hề hiện lên ý cười, khóe miệng giật giật: “……”
Gia hỏa này dường như cũng không phải chán ghét lắm!
Đường Hạo Vũ hắc tuyến đầy mặt: “……”
Đội trưởng, cậu thấy như vậy thật sự tốt sao!
Ở khoảnh khắc Dạ Lăng Mạc xuất hiện, ánh mắt Từ Tư Kiều không sao rời khỏi người hắn được.
Ánh mắt cực nóng kia giống như hận không thể dính luôn lên người hắn ấy.
Cô ta có nghe đồng đội nói, chỉ huy trưởng mới là một đại soái ca....
Nếu đoán không lầm, cái anh đẹp trai đến mức chả ai sánh kịp này nhất định là chỉ huy mới rồi!
Chỉ là trong mắt chỉ huy trưởng hình như có lóe qua tia ghét bỏ cô ta.
Lời hắn nói lại càng làm cho lòng cô ta nặng trĩu, cực kì ảm đạm, tâm như dao cắt......
Khuôn mặt tái nhợt của cô có chút ủy khuất, giọng nói khàn khàn: "Là Phượng Tử Hề quăng ngã tôi!"
Ánh mắt đen láy của Dạ Lăng Mạc dừng lại trên người Phượng Tử Hề, muốn nghe xem cô nói thế nào!
Khuôn mặt trắng nõn của Phượng Tử Hề chẳng có chút biểu tình nào cả, ánh mắt lại lóe lên chút lành lạnh, khóe miệng gợi lên nụ cười có mà như không, giọng nói chẳng chút gợn sóng, bình tĩnh như mặt hồ: "Chỉ huy trưởng, cần gì phải hỏi nhiều như thế!"
Đừng tưởng cô không biết Dạ Lăng Mặc đứng trên kia nhìn thấy hết rồi!
Đồng tử Dạ Lăng Mạc khẽ co lại, cô gái này so với tưởng tượng của hắn lại càng thú vị!
Đường Hạo Vũ không rõ hai người đang nói cái gì, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét quét qua……
Ánh mặt trời rực rỡ, xinh đẹp nhiều vẻ, cơn gió mùa hạ khẽ lướt qua.....
Không gian tràn ngập hơi thở quỷ dị, ánh mắt trời chiếu lên mặt đất, mạ lên một tấm lụa mỏng thần bí.
Dạ Lăng Mặc thu hồi ánh mắt, trên người tản ra khí thế lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, trong mắt giấu đi vẻ phiền chán, giọng nói gợn sóng bỗng chốc vang lên: "Cô xuất viện rồi à?"
Từ Tư Kiều thấy hắn nói chuyện với mình, trên mặt lại hiện lên rạng mây hồng, kéo đến tận tai.
Cô ta hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa ạ.”
Sau đó, dừng một chút lại tiếp tục nói: “Nhưng, tôi muốn đến nhìn tân binh một chút.”
Một chữ cuối cùng vừa ra, khí thế mạnh mẽ trên người Dạ Lăng Mặc lập tức bùng phát, như là lưỡi dao lạnh lẽo ấp đến trước mặt....
Giọng nói lạnh băng nhảy ra từ yết hầu: "Nếu đã chưa xuất viện, sao lại chạy loạn khắp nơi? Cô có biết đây là gì không?"
Từ Tư Kiều bị người đàn ông thình lình nói cho thì hoảng sợ, kinh ngạc nhìn: “……”
Đáy mắt Phượng Tử Hề hiện lên tia châm biếm cùng trào phúng, trên mặt lại chẳng lộ chút biểu tình, ngu xuẩn!
Tầm mắt Dạ Lăng Mặc dừng trên người Phượng Tử Hề, đôi mắt đen láy không hiện rõ cảm xúc gì, chợt có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua, chạm đúng vào chỗ ngứa nào đấy, che lấp đi chút kì lạ đang chầm chậm nổi lên.
“Là cái gì?” Đường Hạo Vũ cảm giác không khí không đúng lắm, khẽ hỏi.
“Là không có trách nhiệm với bản thân, nếu đã chưa khỏi hẳn, thì đừng có mà xuất viện!” sau khi Dạ Lăng Mặc ném xuống một câu, lạnh mặt, xoay người rời khỏi sân thể dục.
Từ Tư Kiều nhìn bóng dáng người đàn ông dần dần biến mất, mới nói được có một câu!
Sao lại ra nông nỗi này chứ?
“Đi thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện!” Đường Hạo Vũ thấy cô gái kia còn đang ngẩn người, ra tiếng kéo suy nghĩ của cô ta về
Nếu chưa khỏi hẳn đương nhiên phải tiếp tục nằm viện, như lời Dạ Lăng Mặc nói, Đường Hạo Vũ cũng không nghe được.
Quần chúng ăn dưa chunh quanh: "........"
——
10 giờ tối
Ánh trăng sáng tỏ tỏa nhẹ xuống mắt đất, điểm xuyết những vết loang mỹ lệ.
Màn đêm đen kịt, trừ tiếng hít thở mỏng manh của mọi người cùng với tiếng lá cây xào xạc, chung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Phượng Tử Hề nhẹ nhàng lấy một cái đèn pin từ trong túi ra, đắp lên cái chăn hơi mỏng ngã nằm lên giường, thích thú nằm đọc sách
Lúc Dạ Lăng Mặc đi kiểm tra phòng, cảm thấy ký túc xá ban D có nhiều điểm khác biệt, đặc biệt kì lạ.
Ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo, cất bước đi đến bên cửa sổ, ánh trăng thần bí chiếu rọi lên người hắn, giống như đã hợp thể với màn đêm, một bức tranh phiêu dật.
Đúng lúc này, Phượng Tử Hề nằm trên giường như cảm giác được cái gì, cô xốc lên chăn, dò nửa cái đầu ra, bốn phía nhìn quanh.
Chẳng thấy có cái gì lạ thưởng cả.
Cô trào phúng cười, thấp giọng nói: "Tự mình dọa mình rồi!"
Khuôn mặt nghiêm túc của Đường Hạo Vũ hơi hơi buông lỏng, tay phải đưa ra một chút: “Cậu đến rồi, mau đỡ tay!”
Nhưng mà lời này vừa rơi xuống, lông mày Dạ Lăng Mặc đã nhíu lại, lập tức lùi về phía sau mấy bước, môi mỏng giơ lên, lời nói lạnh lẽo độc miệng: "Ở bệnh viện có mấy ngày đến đường cũng không đi được nữa rồi à?"
Đáy mắt Phượng Tử Hề hiện lên ý cười, khóe miệng giật giật: “……”
Gia hỏa này dường như cũng không phải chán ghét lắm!
Đường Hạo Vũ hắc tuyến đầy mặt: “……”
Đội trưởng, cậu thấy như vậy thật sự tốt sao!
Ở khoảnh khắc Dạ Lăng Mạc xuất hiện, ánh mắt Từ Tư Kiều không sao rời khỏi người hắn được.
Ánh mắt cực nóng kia giống như hận không thể dính luôn lên người hắn ấy.
Cô ta có nghe đồng đội nói, chỉ huy trưởng mới là một đại soái ca....
Nếu đoán không lầm, cái anh đẹp trai đến mức chả ai sánh kịp này nhất định là chỉ huy mới rồi!
Chỉ là trong mắt chỉ huy trưởng hình như có lóe qua tia ghét bỏ cô ta.
Lời hắn nói lại càng làm cho lòng cô ta nặng trĩu, cực kì ảm đạm, tâm như dao cắt......
Khuôn mặt tái nhợt của cô có chút ủy khuất, giọng nói khàn khàn: "Là Phượng Tử Hề quăng ngã tôi!"
Ánh mắt đen láy của Dạ Lăng Mạc dừng lại trên người Phượng Tử Hề, muốn nghe xem cô nói thế nào!
Khuôn mặt trắng nõn của Phượng Tử Hề chẳng có chút biểu tình nào cả, ánh mắt lại lóe lên chút lành lạnh, khóe miệng gợi lên nụ cười có mà như không, giọng nói chẳng chút gợn sóng, bình tĩnh như mặt hồ: "Chỉ huy trưởng, cần gì phải hỏi nhiều như thế!"
Đừng tưởng cô không biết Dạ Lăng Mặc đứng trên kia nhìn thấy hết rồi!
Đồng tử Dạ Lăng Mạc khẽ co lại, cô gái này so với tưởng tượng của hắn lại càng thú vị!
Đường Hạo Vũ không rõ hai người đang nói cái gì, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét quét qua……
Ánh mặt trời rực rỡ, xinh đẹp nhiều vẻ, cơn gió mùa hạ khẽ lướt qua.....
Không gian tràn ngập hơi thở quỷ dị, ánh mắt trời chiếu lên mặt đất, mạ lên một tấm lụa mỏng thần bí.
Dạ Lăng Mặc thu hồi ánh mắt, trên người tản ra khí thế lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, trong mắt giấu đi vẻ phiền chán, giọng nói gợn sóng bỗng chốc vang lên: "Cô xuất viện rồi à?"
Từ Tư Kiều thấy hắn nói chuyện với mình, trên mặt lại hiện lên rạng mây hồng, kéo đến tận tai.
Cô ta hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa ạ.”
Sau đó, dừng một chút lại tiếp tục nói: “Nhưng, tôi muốn đến nhìn tân binh một chút.”
Một chữ cuối cùng vừa ra, khí thế mạnh mẽ trên người Dạ Lăng Mặc lập tức bùng phát, như là lưỡi dao lạnh lẽo ấp đến trước mặt....
Giọng nói lạnh băng nhảy ra từ yết hầu: "Nếu đã chưa xuất viện, sao lại chạy loạn khắp nơi? Cô có biết đây là gì không?"
Từ Tư Kiều bị người đàn ông thình lình nói cho thì hoảng sợ, kinh ngạc nhìn: “……”
Đáy mắt Phượng Tử Hề hiện lên tia châm biếm cùng trào phúng, trên mặt lại chẳng lộ chút biểu tình, ngu xuẩn!
Tầm mắt Dạ Lăng Mặc dừng trên người Phượng Tử Hề, đôi mắt đen láy không hiện rõ cảm xúc gì, chợt có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua, chạm đúng vào chỗ ngứa nào đấy, che lấp đi chút kì lạ đang chầm chậm nổi lên.
“Là cái gì?” Đường Hạo Vũ cảm giác không khí không đúng lắm, khẽ hỏi.
“Là không có trách nhiệm với bản thân, nếu đã chưa khỏi hẳn, thì đừng có mà xuất viện!” sau khi Dạ Lăng Mặc ném xuống một câu, lạnh mặt, xoay người rời khỏi sân thể dục.
Từ Tư Kiều nhìn bóng dáng người đàn ông dần dần biến mất, mới nói được có một câu!
Sao lại ra nông nỗi này chứ?
“Đi thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện!” Đường Hạo Vũ thấy cô gái kia còn đang ngẩn người, ra tiếng kéo suy nghĩ của cô ta về
Nếu chưa khỏi hẳn đương nhiên phải tiếp tục nằm viện, như lời Dạ Lăng Mặc nói, Đường Hạo Vũ cũng không nghe được.
Quần chúng ăn dưa chunh quanh: "........"
——
10 giờ tối
Ánh trăng sáng tỏ tỏa nhẹ xuống mắt đất, điểm xuyết những vết loang mỹ lệ.
Màn đêm đen kịt, trừ tiếng hít thở mỏng manh của mọi người cùng với tiếng lá cây xào xạc, chung quanh một mảnh tĩnh lặng.
Phượng Tử Hề nhẹ nhàng lấy một cái đèn pin từ trong túi ra, đắp lên cái chăn hơi mỏng ngã nằm lên giường, thích thú nằm đọc sách
Lúc Dạ Lăng Mặc đi kiểm tra phòng, cảm thấy ký túc xá ban D có nhiều điểm khác biệt, đặc biệt kì lạ.
Ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo, cất bước đi đến bên cửa sổ, ánh trăng thần bí chiếu rọi lên người hắn, giống như đã hợp thể với màn đêm, một bức tranh phiêu dật.
Đúng lúc này, Phượng Tử Hề nằm trên giường như cảm giác được cái gì, cô xốc lên chăn, dò nửa cái đầu ra, bốn phía nhìn quanh.
Chẳng thấy có cái gì lạ thưởng cả.
Cô trào phúng cười, thấp giọng nói: "Tự mình dọa mình rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.