Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 64: Thảm không nỡ nhìn!
Tiêu Tương Mỹ Na
30/12/2018
Dạ Lăng Mặc nghe được động tĩnh rất nhỏ, lập tức trốn sang một bên, thân người thon dài dính sát vào vách tường……
Mãi đến khi bên trong lại an tĩnh lại, mới cất bước đi ra.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn có tia sáng rõ ràng, đuôi mày hơi nhíu lại, cả người đều bao phủ hơi thở cường đại....
Thời gian từng chút qua đi, không biết lại qua bao lâu……
Hắn nhấc chân đi về phía trước, tiếng bước chân trầm ổn hữu lực làm Phượng Tử Hề đang nằm trên giường lòng khẽ run lên, lập tức đưa tay tắt đèn pin, nhắm mắt ngủ.
“Cốc cốc——” tiếng gõ cửa thanh thúy đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Tay Phượng Tử Hề nắm chặt lấy tấm chăn mỏng, trong lòng yên lặng mắng gã đàn ông bên ngoài mấy lần!
Dạ Lăng Mặc thấy bên trong không hề có động tĩnh, giữa mày hiện lên một tia lạnh lẽo, trong mắt lập loè ánh sáng không rõ ý tứ, giọng nói lạnh lẽo tựa như u hồn vọng giữa màn đêm: “Phượng —— Tử —— Hề —— mở cửa!”
Phượng Tử Hề thôi miên bản thân đã tiến vào mộng đẹp rồi, không thể nghe được bất kì tiếng gì cả
Vài phút sau, Dạ Lăng Mặc không gõ cửa nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo một nụ cười quỷ dị lại cực kì quyến rũ.
Phượng Tử Hề, hy vọng cô sẽ không hối hận!
Tiếng bước chân hữu lực càng lúc càng xa, dầm dần biến mất trong trời đêm mát mẻ.
Mà Phượng Tử Hề nằm trên giường, ấn đường nhảy nhảy, dự cảm không tốt cứ như nước hồ vỡ đê đánh úp lại, nội tâm ẩn ẩn có chút bất an.
Cô trừng lớn mắt nhìn trần nhà, tay phải vuốt ngực, tiếng tim đập cứ thình thịch thình thịch......
Tiếng hít thở của các đồng đội cứ đan chéo vào nhau thành một khúc nhạc êm tai.....
Nhưng mà, Phượng Tử Hề lại cực kì bực bội.
Không biết qua bao lâu, mỏi mệt cùng buồn ngủ như gió lốc bỗng đánh úp lại.
Phượng Tử Hề cảm giác mí mắt như nặng ngàn cân, cô lười nhác ngáp một cái, chậm rãi tiến vào mộng đẹp……
——
Vạn vật tĩnh lặng, đầy sao tỏa sáng.
12 giờ.
“Tuýt ——” tiếng còi ở trong trời đêm chợt vang lên, binh lính bừng tỉnh trong mộng, cùng bừng tỉnh còn có lũ chim chóc đang trốn trên cây.....
Ký túc xá một mảnh hỗn loạn.
“A —— sao lại sớm thế chứ, trời còn chưa sáng!”
“Giày tôi đâu rồi?”
“Quần áo của tôi đâu?”
……
Trong lúc mọi người hết sức hỗn loạn, Phượng Tử Hề đã gấp chăn lại cẩn thận, an ổn đứng dưới đất.
Hai tay cô ôm ngực, cả người ưu nhã dựa vào thành giường, nhón chân phải xem mọi người làm trò hề.....
Lúc này, giọng nói ma quỷ của Dạ Lăng Mặc từ bên ngoài truyền đến: “Ba phút sau đeo túi có mặt ở sân thể dục, nếu không hậu quả tự chịu!”
Lời này vừa ra, ký túc xá truyền đến tiếng phẫn nộ gầm gừ.
“Chỉ huy trưởng là ác ma bò ra từ địa ngục!”
“Trời muốn diệt ta!”
“Ba phút, ba phút, trời ạ, a, ai có thể cứu vớt tôi không!”
Trên hành lang, Dạ Lăng Mặc đối với mấy lời oán giận rít gào của mọi người thì làm như không nghe thấy, hắn cúi đầu nhìn xuống đồng hồ quân dụng trên tay, khóe môi gợi lên tia tà ác: "Còn hai phút!"
Giọng nói trầm thấp thuần hậu giống như một ly rượu ngon khiến cho người ta trầm mê, nhưng rơi vào tai mọi người ở đây lại như thể là bùa đòi mạng người ta
Phượng Tử Hề nhíu chặt mày, mắt sáng ngời trong đêm đen hiện lên tia lạnh lẽo cùng sát ý.
Lúc này, cô cuối cùng cũng biết dự cảm không tốt chui ra từ đâu rồi!
Nhưng mà, cô nào biết đâu rằng, đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi!
Tay phải Phượng Tử Hề nắm lên cái túi, bước chân quỷ dị đi ra sân thể dục.
——
Ánh trăng mông lung, cơn gió mùa hạ thoải mái tươi mới.
Đám lính lục tục xuất hiện ở sân thể dục.
Một đám thần sắc hoảng loạn, khuôn mặt mỏi mệt, quần áo không nghiêm chỉnh……
Từ Thanh Trạch đứng đối diện với binh lính, không nỡ nhìn thẳng vào hình tượng thê thảm của mọi người, khóe miệng không nhịn được khẽ giật giật.
Ánh mắt đào hoa mê người tràn đầy ý cười.
Tay phải hắn nắm không quyền, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng khụ một chút, giọng nói vang dội chợt vang lên: “Nghiêm! nghỉ! bên phải, quay!——”
Đám lính mông lung, trạng thái hoàn toàn không online, cả người lâng lâng, phảng phất vẫn đang ở trong mộng.
Bọn họ trái phải chẳng phân biệt nổi, liên tục va chạm……
__________
Editor: xin cười nhạo bạn Mạc Mạc vì vợ không thèm để ý mà đày ải con cái nhà người ta nhé!
Thời gian này vì mình muốn tập trung làm thật nhanh bộ truyện "Ngọt khắc vào tim" nên bên truyện này có lẽ sẽ ra hơi ý, đại gia thông cảm nha!
Còn có, từ chap sau có lẽ mình sẽ đổi cách gọi vài nhân vật, tiêu biểu như Mạc Mạc sẽ chuyển sang gọi là "anh" thay "hắn". Thông báo trước một câu để mọi người đỡ thấy lỗi sai.
Iu mọi người!
Mãi đến khi bên trong lại an tĩnh lại, mới cất bước đi ra.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn có tia sáng rõ ràng, đuôi mày hơi nhíu lại, cả người đều bao phủ hơi thở cường đại....
Thời gian từng chút qua đi, không biết lại qua bao lâu……
Hắn nhấc chân đi về phía trước, tiếng bước chân trầm ổn hữu lực làm Phượng Tử Hề đang nằm trên giường lòng khẽ run lên, lập tức đưa tay tắt đèn pin, nhắm mắt ngủ.
“Cốc cốc——” tiếng gõ cửa thanh thúy đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Tay Phượng Tử Hề nắm chặt lấy tấm chăn mỏng, trong lòng yên lặng mắng gã đàn ông bên ngoài mấy lần!
Dạ Lăng Mặc thấy bên trong không hề có động tĩnh, giữa mày hiện lên một tia lạnh lẽo, trong mắt lập loè ánh sáng không rõ ý tứ, giọng nói lạnh lẽo tựa như u hồn vọng giữa màn đêm: “Phượng —— Tử —— Hề —— mở cửa!”
Phượng Tử Hề thôi miên bản thân đã tiến vào mộng đẹp rồi, không thể nghe được bất kì tiếng gì cả
Vài phút sau, Dạ Lăng Mặc không gõ cửa nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo một nụ cười quỷ dị lại cực kì quyến rũ.
Phượng Tử Hề, hy vọng cô sẽ không hối hận!
Tiếng bước chân hữu lực càng lúc càng xa, dầm dần biến mất trong trời đêm mát mẻ.
Mà Phượng Tử Hề nằm trên giường, ấn đường nhảy nhảy, dự cảm không tốt cứ như nước hồ vỡ đê đánh úp lại, nội tâm ẩn ẩn có chút bất an.
Cô trừng lớn mắt nhìn trần nhà, tay phải vuốt ngực, tiếng tim đập cứ thình thịch thình thịch......
Tiếng hít thở của các đồng đội cứ đan chéo vào nhau thành một khúc nhạc êm tai.....
Nhưng mà, Phượng Tử Hề lại cực kì bực bội.
Không biết qua bao lâu, mỏi mệt cùng buồn ngủ như gió lốc bỗng đánh úp lại.
Phượng Tử Hề cảm giác mí mắt như nặng ngàn cân, cô lười nhác ngáp một cái, chậm rãi tiến vào mộng đẹp……
——
Vạn vật tĩnh lặng, đầy sao tỏa sáng.
12 giờ.
“Tuýt ——” tiếng còi ở trong trời đêm chợt vang lên, binh lính bừng tỉnh trong mộng, cùng bừng tỉnh còn có lũ chim chóc đang trốn trên cây.....
Ký túc xá một mảnh hỗn loạn.
“A —— sao lại sớm thế chứ, trời còn chưa sáng!”
“Giày tôi đâu rồi?”
“Quần áo của tôi đâu?”
……
Trong lúc mọi người hết sức hỗn loạn, Phượng Tử Hề đã gấp chăn lại cẩn thận, an ổn đứng dưới đất.
Hai tay cô ôm ngực, cả người ưu nhã dựa vào thành giường, nhón chân phải xem mọi người làm trò hề.....
Lúc này, giọng nói ma quỷ của Dạ Lăng Mặc từ bên ngoài truyền đến: “Ba phút sau đeo túi có mặt ở sân thể dục, nếu không hậu quả tự chịu!”
Lời này vừa ra, ký túc xá truyền đến tiếng phẫn nộ gầm gừ.
“Chỉ huy trưởng là ác ma bò ra từ địa ngục!”
“Trời muốn diệt ta!”
“Ba phút, ba phút, trời ạ, a, ai có thể cứu vớt tôi không!”
Trên hành lang, Dạ Lăng Mặc đối với mấy lời oán giận rít gào của mọi người thì làm như không nghe thấy, hắn cúi đầu nhìn xuống đồng hồ quân dụng trên tay, khóe môi gợi lên tia tà ác: "Còn hai phút!"
Giọng nói trầm thấp thuần hậu giống như một ly rượu ngon khiến cho người ta trầm mê, nhưng rơi vào tai mọi người ở đây lại như thể là bùa đòi mạng người ta
Phượng Tử Hề nhíu chặt mày, mắt sáng ngời trong đêm đen hiện lên tia lạnh lẽo cùng sát ý.
Lúc này, cô cuối cùng cũng biết dự cảm không tốt chui ra từ đâu rồi!
Nhưng mà, cô nào biết đâu rằng, đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi!
Tay phải Phượng Tử Hề nắm lên cái túi, bước chân quỷ dị đi ra sân thể dục.
——
Ánh trăng mông lung, cơn gió mùa hạ thoải mái tươi mới.
Đám lính lục tục xuất hiện ở sân thể dục.
Một đám thần sắc hoảng loạn, khuôn mặt mỏi mệt, quần áo không nghiêm chỉnh……
Từ Thanh Trạch đứng đối diện với binh lính, không nỡ nhìn thẳng vào hình tượng thê thảm của mọi người, khóe miệng không nhịn được khẽ giật giật.
Ánh mắt đào hoa mê người tràn đầy ý cười.
Tay phải hắn nắm không quyền, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng khụ một chút, giọng nói vang dội chợt vang lên: “Nghiêm! nghỉ! bên phải, quay!——”
Đám lính mông lung, trạng thái hoàn toàn không online, cả người lâng lâng, phảng phất vẫn đang ở trong mộng.
Bọn họ trái phải chẳng phân biệt nổi, liên tục va chạm……
__________
Editor: xin cười nhạo bạn Mạc Mạc vì vợ không thèm để ý mà đày ải con cái nhà người ta nhé!
Thời gian này vì mình muốn tập trung làm thật nhanh bộ truyện "Ngọt khắc vào tim" nên bên truyện này có lẽ sẽ ra hơi ý, đại gia thông cảm nha!
Còn có, từ chap sau có lẽ mình sẽ đổi cách gọi vài nhân vật, tiêu biểu như Mạc Mạc sẽ chuyển sang gọi là "anh" thay "hắn". Thông báo trước một câu để mọi người đỡ thấy lỗi sai.
Iu mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.