Chương 17: Đồng ý
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Lúc trước nàng một hai đòi gả cho hắn, lúc này nếu nàng đóng kịch sẽ lòi ra sơ hở,
Hoàng Ngọc Nhi nghe xong có chút sửng sốt lại hỏi: “Vương gia vì sao muốn hưu ta, muốn hưu thế cũng phải có lý do, ngài tự ý hưu ta như vậy sẽ bị người dị nghị" “Bồn vương hưu người còn cần lý do sao, lúc trước người làm ra chuyện gì còn không nhớ sao, chỉ nhiều đó thôi cũng đủ để bổn vương hưu người rồi." Mạc Thanh Hàn hờ hững nói sau đó lại quan sát nàng.
Nếu Hoàng Ngọc Nhi không thay đổi nhất định sẽ không đồng ý điều kiện này. “Vương gia có thể đổi điều kiện khác hay không?"
Hoàng Ngọc Nhi có chút khó khăn nói, không phải là nàng không đáp ứng được điều kiện này, hắn với nàng cũng không có tình cảm gì, hưu thế cũng tốt đường ai nấy đi, có điều nàng mới tới đây chưa quen thuộc nơi này, nếu bị hắn hưu rời vương phủ lại không biết đi đâu, quan trọng là nàng không có một xu dính túi, hơn nữa thời cổ đại quá khắt khe với nữ nhân, cho dù nàng có kiếm việc làm cũng kiếm không ra, chỉ có thể làm nha hoàn, mà nàng lại không muốn như thế, nghĩ đi nghĩ lại ở vương phủ vẫn tốt hơn, có cơm ăn áo mặc hàng ngày không phải lo nghĩ chuyện gi.
Nhưng mà Mạc Thanh Hàn lại không nghĩ như thể nghe thấy nàng muốn đổi điều kiện nghĩ nàng đã lòi đuổi, liền nói: "Không thể, nếu người đồng ý hưu thể bổn vương có thể suy xét
Hoàng Ngọc Nhi thấy hắn không đổi điều kiện có chút rồi não, nàng đã hứa với lão thái bà rồi không thể nuốt lời, lại nói nàng trước nay luôn giữ lời hứa không thực hiện được sẽ không an lòng.
Suy nghĩ một chút cuối cùng Hoàng Ngọc Nhi cắn môi nói: “Được, ta đồng ý. Cùng lắm thì nàng xin hắn ở lại làm nha hoàn cũng được, vương phủ đối xử với nhưng có ăn có mặc là được. nô bộc cũng không tệ, tuy có hơi mất mặt một chút
Mạc Thanh Hàn nghe vậy sửng sốt, chiều theo tính cách của nàng không phải sẽ làm ầm lên không đồng ý sao, hắn có chút không tin nổi nói: "Người xác định sao, không hối hận
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy quyết tâm cắn răng nói: “Không hối hận" Sao nàng lại không hối hận chứ, vương phi không làm lại đi làm nha hoàn, nàng hối hận chết đi được nhưng lại không còn cách nào.
Mạc Thanh Hàn nhìn nàng không rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Nàng thật sự đã thay đổi rồi sao, ngay cả vị trí vương phi cũng không cần, Mạc Thanh Hàn đột nhiên có chút cả giận nói: "Bồn vương càng ngày càng không hiều nổi người, không phải ban đầu người đã đề nghị muốn gả cho bổn vương hưu thê, chả lẽ người đối với bổn vương bổn vương sao, nay lại vì một điều kiện mà đồng ý chỉ là giả tạo"
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy không biết giải thích thể nào, muốn gà cho hắn là nguyên chủ chứ không phải nằng, suy nghĩ một chút nàng nói: "Vương gia, ta vì ngài mà ghen tuông gây xung đột với Thất vương phi, ngài nghĩ ta đối với ngài là thật hay giả?" “Ta vứt đi liêm sỉ cầu xin Thái Hậu ban hỗn cho chúng ta, vào vương phủ rồi lại tìm cách lấy lòng vương gia, mặc hạ nhân khinh bỉ, ngài nói tình cảm này là thật hay giả.
Thấy hắn trầm mặc nàng lại nói tiếp: "Ngài có biết từ khi gả cho ngài ta phải chịu những gì không, không được phu quân sủng ái, bị vứt ở một nơi hẻo lánh mặc hạ nhân khinh bỉ, bị..." “Rốt cuộc người muốn nói gì, trách bổn vương không sủng ái người sao." Mạc Thanh Hàn không thể nghe nổi nữa, trực tiếp cắt lời nàng. “Không, sao ta có thể trách vương gia chứ, ngài không có tình cảm với ta, đối xử với ta như vậy cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là ta không muốn ngài nghĩ tình cảm của ta là giả dối thôi." Thật ra Hoàng Ngọc Nhi nói ra những lời này là muốn thay nguyên chủ nói, chứ năng cũng không có tình cảm gì với hắn. “Ta đồng ý ngài hưu thể là vì thứ nhất muốn thực hiện lời hứa với lão thái thái thứ hai không muốn cưỡng ép ngài, lúc trước là ta cầu xin Thái Hậu ngài mới đồng ý lấy ta, lúc này đây nếu ngài muốn hưu thế là mặc dù có buồn một chút nhưng cũng sẽ đồng ý Mạc Thanh Hàn lại không nói lời nào, thực ra hắn chỉ muốn thử nàng cũng không muốn hưu thế, hắn mặc dù ghét nàng cũng không đến mức hưu nàng, lại nói nếu thật sự hưu hắn cũng có chút áy náy. "Người về viện trước đi, bổn vương suy nghĩ điều kiện xong sẽ nói với người." Cuối cùng Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt lên tiếng.
Hoàng Ngọc Nhi không nghĩ hắn sẽ nói vậy, tưởng hắn sẽ ngay lập tức viết hưu thư, có chút nghi ngờ nói: "Vương gia không hưu ta nữa sao?"
Mạc Thanh Hàn nhíu mày, “Lẽ nào người thật sự muốn bổn vương hưu người?" “Không có.” Nàng nhanh chóng đáp, hắn không hưu năng nắng còn vui mừng đâu. “Vương gia vậy chuyện của Hoàng Văn Phi nhờ vào ngài cả đó, khi nào ngài nghĩ ra điều kiện thì đến tìm ta." Hoàng Ngọc Nhi lém lỉnh nói, muốn rời đi thì lại nghe hắn nói. “Muốn thả Hoàng Văn Phi cũng phải chờ mấy ngày." Hoàng Văn Phi đả thương người cũng không phải là người bình thường mà là nhị công từ tướng quân phủ, hắn còn phải bàn bạc lại với Trần Minh. “Không sao, cho hắn nếm chút mùi vị nhà lao cũng tốt, ngày sau đỡ ra đường gây thị phi." Hoàng Ngọc
Nhi vui vẻ nói, nàng cũng không muốn Hoàng Văn
Phi được thả sớm như vậy.
Mạc Thanh Hàn nhìn nụ cười của nàng có chút đứng hình sau đó lại tự giễu. Hoàng Ngọc Nhì vì giải quyết được chuyện của Hoàng Văn Phi mà ăn no ngủ yên đến tận sáng, mọi chuyện đã được giải quyết nàng chỉ cần sống an ổn trong vương phủ là được, nghĩ đến cuộc sống tương lai Hoàng Ngọc Nhi không khỏi có chút vui vẻ. “Vương Phi ngài có chuyện gì vui sao?" Tiểu Mai bê lăn lên nhìn vương phi nhà mình cười vô cùng vui vẻ liền hỏi. “Ta đang rất vui nha, bởi vì từ giờ trở đi ta đã có thể ăn đồ mình thích không cần ăn cháo nữa." Hoàng Ngọc Nhi nhìn khay đồ ăn không nhịn được chép miệng nói. "Ngài được ăn nhưng chỉ có thể ăn vừa phải thôi, ngài còn chưa khỏi hẳn đầu." Tiểu Mai thay vương phi vui cũng vui theo nhưng cũng không quân nhắc nhở hàng, "Ta biết rồi, nếu được ra ngoài nữa thì tốt." Nói đến đây nàng có chút ỉu xìu, lệnh cấm túc vẫn còn nửa tháng nữa, nàng rất muốn biết thế giới bên ngoài ở đây thế nào a.
Mạc Thanh Hàn đáng chết lại cấm túc nàng lâu như vậy, Hoàng Ngọc Nhi vừa ăn vừa bức bối lại liếc mắt thấy chiếc áo treo trên giả, hai con mắt liền sáng lên. Nàng có thể viện cớ trà áo cho Mạc Thanh Hàn sau đó năn nỉ hắn cho nàng ra ngoài, cái áo này nàng mới giặt hôm trước chưa kịp trả hắn, còn nhớ lúc đó giặt áo còn có hai nha hoàn canh chừng nàng đầu. “Tiểu Mai, lúc này vương gia có ở trong phủ hay không?"
Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi nói: "Vương gia thượng triều xong sẽ về vương phủ, giờ này hắn là có trong phủ.
Ăn uống xong xuôi nàng cẩm áo chạy đến thư phòng của Mạc Thanh Hàn, lại bị thị vệ cản lại. "Vương phi, vương gia đang thương nghị ngài không được vào. "Vậy ta chờ ở ngoài." Đã đến đây rồi không có lý nào lại không gặp được người.
Thị vệ nghe nàng nói xong cũng tùy nàng miễn là nàng không xông vào là được, nhớ lúc trước vương phi luôn là trực tiếp chạy vào khiến bọn họ bị vương gia trách phạt không biết bao nhiêu lần,
Hoàng Ngọc Nhi nghe xong có chút sửng sốt lại hỏi: “Vương gia vì sao muốn hưu ta, muốn hưu thế cũng phải có lý do, ngài tự ý hưu ta như vậy sẽ bị người dị nghị" “Bồn vương hưu người còn cần lý do sao, lúc trước người làm ra chuyện gì còn không nhớ sao, chỉ nhiều đó thôi cũng đủ để bổn vương hưu người rồi." Mạc Thanh Hàn hờ hững nói sau đó lại quan sát nàng.
Nếu Hoàng Ngọc Nhi không thay đổi nhất định sẽ không đồng ý điều kiện này. “Vương gia có thể đổi điều kiện khác hay không?"
Hoàng Ngọc Nhi có chút khó khăn nói, không phải là nàng không đáp ứng được điều kiện này, hắn với nàng cũng không có tình cảm gì, hưu thế cũng tốt đường ai nấy đi, có điều nàng mới tới đây chưa quen thuộc nơi này, nếu bị hắn hưu rời vương phủ lại không biết đi đâu, quan trọng là nàng không có một xu dính túi, hơn nữa thời cổ đại quá khắt khe với nữ nhân, cho dù nàng có kiếm việc làm cũng kiếm không ra, chỉ có thể làm nha hoàn, mà nàng lại không muốn như thế, nghĩ đi nghĩ lại ở vương phủ vẫn tốt hơn, có cơm ăn áo mặc hàng ngày không phải lo nghĩ chuyện gi.
Nhưng mà Mạc Thanh Hàn lại không nghĩ như thể nghe thấy nàng muốn đổi điều kiện nghĩ nàng đã lòi đuổi, liền nói: "Không thể, nếu người đồng ý hưu thể bổn vương có thể suy xét
Hoàng Ngọc Nhi thấy hắn không đổi điều kiện có chút rồi não, nàng đã hứa với lão thái bà rồi không thể nuốt lời, lại nói nàng trước nay luôn giữ lời hứa không thực hiện được sẽ không an lòng.
Suy nghĩ một chút cuối cùng Hoàng Ngọc Nhi cắn môi nói: “Được, ta đồng ý. Cùng lắm thì nàng xin hắn ở lại làm nha hoàn cũng được, vương phủ đối xử với nhưng có ăn có mặc là được. nô bộc cũng không tệ, tuy có hơi mất mặt một chút
Mạc Thanh Hàn nghe vậy sửng sốt, chiều theo tính cách của nàng không phải sẽ làm ầm lên không đồng ý sao, hắn có chút không tin nổi nói: "Người xác định sao, không hối hận
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy quyết tâm cắn răng nói: “Không hối hận" Sao nàng lại không hối hận chứ, vương phi không làm lại đi làm nha hoàn, nàng hối hận chết đi được nhưng lại không còn cách nào.
Mạc Thanh Hàn nhìn nàng không rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Nàng thật sự đã thay đổi rồi sao, ngay cả vị trí vương phi cũng không cần, Mạc Thanh Hàn đột nhiên có chút cả giận nói: "Bồn vương càng ngày càng không hiều nổi người, không phải ban đầu người đã đề nghị muốn gả cho bổn vương hưu thê, chả lẽ người đối với bổn vương bổn vương sao, nay lại vì một điều kiện mà đồng ý chỉ là giả tạo"
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy không biết giải thích thể nào, muốn gà cho hắn là nguyên chủ chứ không phải nằng, suy nghĩ một chút nàng nói: "Vương gia, ta vì ngài mà ghen tuông gây xung đột với Thất vương phi, ngài nghĩ ta đối với ngài là thật hay giả?" “Ta vứt đi liêm sỉ cầu xin Thái Hậu ban hỗn cho chúng ta, vào vương phủ rồi lại tìm cách lấy lòng vương gia, mặc hạ nhân khinh bỉ, ngài nói tình cảm này là thật hay giả.
Thấy hắn trầm mặc nàng lại nói tiếp: "Ngài có biết từ khi gả cho ngài ta phải chịu những gì không, không được phu quân sủng ái, bị vứt ở một nơi hẻo lánh mặc hạ nhân khinh bỉ, bị..." “Rốt cuộc người muốn nói gì, trách bổn vương không sủng ái người sao." Mạc Thanh Hàn không thể nghe nổi nữa, trực tiếp cắt lời nàng. “Không, sao ta có thể trách vương gia chứ, ngài không có tình cảm với ta, đối xử với ta như vậy cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là ta không muốn ngài nghĩ tình cảm của ta là giả dối thôi." Thật ra Hoàng Ngọc Nhi nói ra những lời này là muốn thay nguyên chủ nói, chứ năng cũng không có tình cảm gì với hắn. “Ta đồng ý ngài hưu thể là vì thứ nhất muốn thực hiện lời hứa với lão thái thái thứ hai không muốn cưỡng ép ngài, lúc trước là ta cầu xin Thái Hậu ngài mới đồng ý lấy ta, lúc này đây nếu ngài muốn hưu thế là mặc dù có buồn một chút nhưng cũng sẽ đồng ý Mạc Thanh Hàn lại không nói lời nào, thực ra hắn chỉ muốn thử nàng cũng không muốn hưu thế, hắn mặc dù ghét nàng cũng không đến mức hưu nàng, lại nói nếu thật sự hưu hắn cũng có chút áy náy. "Người về viện trước đi, bổn vương suy nghĩ điều kiện xong sẽ nói với người." Cuối cùng Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt lên tiếng.
Hoàng Ngọc Nhi không nghĩ hắn sẽ nói vậy, tưởng hắn sẽ ngay lập tức viết hưu thư, có chút nghi ngờ nói: "Vương gia không hưu ta nữa sao?"
Mạc Thanh Hàn nhíu mày, “Lẽ nào người thật sự muốn bổn vương hưu người?" “Không có.” Nàng nhanh chóng đáp, hắn không hưu năng nắng còn vui mừng đâu. “Vương gia vậy chuyện của Hoàng Văn Phi nhờ vào ngài cả đó, khi nào ngài nghĩ ra điều kiện thì đến tìm ta." Hoàng Ngọc Nhi lém lỉnh nói, muốn rời đi thì lại nghe hắn nói. “Muốn thả Hoàng Văn Phi cũng phải chờ mấy ngày." Hoàng Văn Phi đả thương người cũng không phải là người bình thường mà là nhị công từ tướng quân phủ, hắn còn phải bàn bạc lại với Trần Minh. “Không sao, cho hắn nếm chút mùi vị nhà lao cũng tốt, ngày sau đỡ ra đường gây thị phi." Hoàng Ngọc
Nhi vui vẻ nói, nàng cũng không muốn Hoàng Văn
Phi được thả sớm như vậy.
Mạc Thanh Hàn nhìn nụ cười của nàng có chút đứng hình sau đó lại tự giễu. Hoàng Ngọc Nhì vì giải quyết được chuyện của Hoàng Văn Phi mà ăn no ngủ yên đến tận sáng, mọi chuyện đã được giải quyết nàng chỉ cần sống an ổn trong vương phủ là được, nghĩ đến cuộc sống tương lai Hoàng Ngọc Nhi không khỏi có chút vui vẻ. “Vương Phi ngài có chuyện gì vui sao?" Tiểu Mai bê lăn lên nhìn vương phi nhà mình cười vô cùng vui vẻ liền hỏi. “Ta đang rất vui nha, bởi vì từ giờ trở đi ta đã có thể ăn đồ mình thích không cần ăn cháo nữa." Hoàng Ngọc Nhi nhìn khay đồ ăn không nhịn được chép miệng nói. "Ngài được ăn nhưng chỉ có thể ăn vừa phải thôi, ngài còn chưa khỏi hẳn đầu." Tiểu Mai thay vương phi vui cũng vui theo nhưng cũng không quân nhắc nhở hàng, "Ta biết rồi, nếu được ra ngoài nữa thì tốt." Nói đến đây nàng có chút ỉu xìu, lệnh cấm túc vẫn còn nửa tháng nữa, nàng rất muốn biết thế giới bên ngoài ở đây thế nào a.
Mạc Thanh Hàn đáng chết lại cấm túc nàng lâu như vậy, Hoàng Ngọc Nhi vừa ăn vừa bức bối lại liếc mắt thấy chiếc áo treo trên giả, hai con mắt liền sáng lên. Nàng có thể viện cớ trà áo cho Mạc Thanh Hàn sau đó năn nỉ hắn cho nàng ra ngoài, cái áo này nàng mới giặt hôm trước chưa kịp trả hắn, còn nhớ lúc đó giặt áo còn có hai nha hoàn canh chừng nàng đầu. “Tiểu Mai, lúc này vương gia có ở trong phủ hay không?"
Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi nói: "Vương gia thượng triều xong sẽ về vương phủ, giờ này hắn là có trong phủ.
Ăn uống xong xuôi nàng cẩm áo chạy đến thư phòng của Mạc Thanh Hàn, lại bị thị vệ cản lại. "Vương phi, vương gia đang thương nghị ngài không được vào. "Vậy ta chờ ở ngoài." Đã đến đây rồi không có lý nào lại không gặp được người.
Thị vệ nghe nàng nói xong cũng tùy nàng miễn là nàng không xông vào là được, nhớ lúc trước vương phi luôn là trực tiếp chạy vào khiến bọn họ bị vương gia trách phạt không biết bao nhiêu lần,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.