Chương 16: Hưu thê
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Thấy thái độ của nàng lão thái thái càng thêm bực tức: "Người xem thái độ của nha đầu này “Thái thái bớt giận đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe, nàng ta đã đáp ứng rồi coi như thái thái an tâm được một phần." Thân ma ma đi lên đỡ lão thái thái vừa vuốt lưng vừa khuyên nhủ “Đúng vậy mẫu thân, chờ Văn Phi ra chúng ta và nàng không còn liên can" Tô thị tuy tức giận nhưng vẫn vui mừng, nàng tự động phùi sạch quan hệ với phủ Thái Ủy vậy càng tốt, nàng ta quả thật không muốn nhìn thấy nha đầu kia thêm lần nào nữa. "Hừ, đáng lẽ ta nên gả nàng đi sớm để Tuyết Nhu gà vào Ngũ vương phủ như vậy cũng không cần phải xuống nước với nha đầu đỏ. Nghe lão thái thái nói Ngô thị cũng bức xúc, nàng ta lại phải vì con nha đầu đó mà xin lỗi, cục tức này nàng ta không thể nhìn được. “Mẫu thân, ta có ý này, nha đầu kia vào vương phủ cũng không được sủng ái đợi Văn Phi ra khỏi đại lao chúng ta hãy tìm cách để Tuyết Nhu vào vương phủ, ngài thấy thế nào?" Tuyết Nhu luôn sống chết đòi gà cho Ngũ vương gia, nàng ta thật không còn cách nào, nhân cơ hội này nàng ta phải bản bạc với lão thái thái để Tuyết Nhu được như ý nguyện.
Lão thái thái nghe Ngô thị nói có chút suy tư: "Ngũ vương gia cũng không phải người khác, Tuyết Nhu giả vào đó e rằng có chút khó.” "Mẫu thân, chuyện này cứ giao cho ta, chỉ cần ngài đồng ý là được." Ngô thị có chút giảo hoạt nói. "Được rồi, người liệu mà làm. Lão thái thái cuối cùng đồng ý, Tuyết Nhu nếu được gả qua đó sẽ có lợi hơn so với nha đầu kia.
Bước ra khỏi phủ Thái Ủy Hoàng Ngọc Nhi mới biết mình đã đồng ý một chuyện khó thực hiện đến mức nào, đưa tay lên xoa xoa thái dương, nàng suy nghĩ phải nói chuyện này với Mạc Thanh Hàn như thế nào, đã đáp ứng với lão thái bả rồi thì không thể không vốn dĩ hắn đã không thích nàng rồi, nếu nàng nói chuyện này khẳng định sẽ không thành công. Nhưng làm. Thật nhức đầu a.
Thôi vì hòa bình trong tương lai, nàng liều một phen.
Hoàng Ngọc Nhi mệt mỏi dựa vào xe ngựa, Tiểu Mai bên cạnh lo lắng e dè hỏi: "Vương phi người không sao chứ?" Lúc nãy chứng kiến sự việc Tiểu Mai cũng vô cùng bức xúc, lão thái thái sao có thể đề vương phi làm chuyện này. “Ta không sao, để ta yên tĩnh." Hoàng Ngọc Nhi nhắm mắt lại tiếp tục suy nghĩ biện pháp, nên nói thế không thể vào cung gặp Thái Hậu được, nàng còn nào để Mạc Thanh Hàn đồng ý đây, nàng cũng đang bị cấm túc, chưa kề Thái Hậu chưa chắc gặp nàng.
Về đến vương phủ, Hoàng Ngọc Nhi chần chừ không bước vào, đúng lúc này Mạc Thanh Hàn cũng về tới nhìn vẻ mặt đắn đo của nàng nhíu mày đi đến. “Tại sao còn không vào?" Hoàng Ngọc Nhi đang suy nghĩ không nghe thấy
Mạc Thanh Hàn gọi. Tiểu Mai bối rối liền xích lại gần lay chủ từ mình, "Vương phi"
Lại nghe Hoàng Ngọc Nhi thở dài: "Tiểu Mai, ta nên nói với Mạc Thanh Hàn như thế nào đây. “Người muốn nói gì với bồn vương." Nghe thấy giọng nói này Hoàng Ngọc Nhi giật mình, quay lại đã thấy
Mạc Thanh Hàn đứng sát bên nàng.
Hoàng Ngọc Nhị lùi lại mấy bước nói: “Vương gia, ngài thật biết dọa người " “Hừ, người đứng đây ngần người làm gì? Còn không vào?" Mạc Thanh Hàn hừ lạnh nói, nữ nhân này ngư ngác cái gì không biết, về đến vương phủ rồi còn đứng đây không vào. “Vương gia." Hoàng Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng, sau đó hít một hơi mới can đảm mở miệng nói: "Ta muốn thương lượng với ngài một chuyện. “Đi vào phủ rồi nói." Mạc Thanh Hàn nói xong rồi đi vào.
Hoàng Ngọc Nhi đi theo sau hắn, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, cũng không biết là đã vào đến thư phòng cứ tiếp tục vô thức đi lại đâm vào ngực
Mạc Thanh Hàn.
Hoàng Ngọc Nhi lúc này mới ý thức được mình đâm trúng hắn ngẩng đầu lên có chút áy náy nói: "Ách, xin lỗi, ta không cố ý
Mạc Thanh Hàn không để ý mà ngồi xuống ghế, “Nói đi muốn cùng bồn vương thương lượng cái gì Hoàng Ngọc Nhi có chút khó mở miệng, thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào mình nàng mới nói: “Hôm nay ta đi phủ Thái Ủy, tổ mẫu có nói với ta về chuyện của Hoàng Văn Phi, ta biết là hắn làm sai nhưng mà ta đã đồng ý với tổ mẫu rồi, cho nên.." Nói đến đây Hoàng Ngọc Nhi lên nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn vẫn bình thường mới nói tiếp. “Cho nên vương gia, không biết ngài có thể giơ cao đánh khể bỏ qua cho Hoàng Văn Phi hay không?" thụ án không có trường hợp ngoại lệ" Mạc Thanh “Phạm tội thì phải bị trừng trị, trước nay bồn vương
Hàn lạnh lùng nói.
Cũng biết hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng Hoàng
Ngọc Nhi trước nay lại chưa từng nài ni ai, lúc này nàng có chút bối rối, rồi lại dứt khoát mở miệng “Vương gia, hay chúng ta nói điều kiện đi, như thế nào ngài mới đồng ý thả Hoàng Văn Phi"
Mạc Thanh Hàn nhìn nàng nghiền ngầm, nữ nhân này hôm nay lại biết nói điều kiện với hắn, bình thường thì hùng hùng hồ hồ, nói chuyện đanh thép, nay lại khép nép nói chuyện với hắn khiến hắn có chút tò mò, không biết nàng muốn giở trò gì, hay muốn làm hắn chú ý.
Theo hắn được biết, phủ Thái Ủy đối với nàng tệ bạc mà nàng trước giờ cũng không đặt phủ Thái Ủy trong lòng sao lúc này lại vì Hoàng Văn Phi nói chuyện? “Người vì sao muốn giúp Hoàng Văn Phi?"
Nghe Mạc Thanh Hàn hỏi nàng cũng có chút buồn bực, lúc này nàng quá hấp tấp, chỉ nghe lão thái thái nói mấy câu đã đồng ý chuyện này, bây giờ thì hay rồi, biết ăn nói làm sao với hắn.
Ngẫm nghĩ một chút Hoàng Ngọc Nhi quyết định nói thật, dù sao cũng không thể giấu diễm. “Chuyện này sao, ta cũng không muốn giúp Hoàng
Văn Phi đâu, hắn tự làm tự chịu, ta cũng muốn để hắn ở nhà giam lâu một chút để hắn bớt đi ra ngoài gây chuyện nhưng mà ta đã lỡ hứa với lão thái thái rồi, không thể không giúp.
Hoàng Ngọc Nhi nói xong Mạc Thanh Hàn có chút kinh ngạc, lại nói: "Người đặt điều kiện với tổ mẫu ngudi?" “Cũng không phải đặt điều kiện, ta chỉ giúp họ lần này, tương lai phủ Thái Ủy xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới ta, dù sao họ cũng nuôi ta bao nhiều năm qua, tuy không được tốt như đích nữ nhưng cũng không cắt xén ăn mặc của ta, lần này coi như ta trả ơn họ đi, tương lai tuyệt đối ta sẽ không giúp họ."
Mạc Thanh Hàn nhìn chăm chăm vào Hoàng Ngọc Nhi như muốn tìm tòi nghiên cứu, Hoàng Ngọc Nhi lúc này so với Hoàng Ngọc Nhi lúc trước hoàn toàn khác biệt, nàng của lúc này khiến hắn phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác cũng không thể hiểu nổi, hắn cho hắn xem. không biết nàng thật sự thay đổi hay chỉ muốn diễn
Không, Hoàng Ngọc Nhi mà hắn biết hoàn toàn không biết diễn kịch, nàng đã thay đổi mà thay đổi này khiến hắn không còn nhận ra nàng nữa. “Vương gia." Hoàng Ngọc Nhi thấy Mạc Thanh Hàn suy nghĩ mà không lên tiếng có chút sốt ruột gọi hắn, hắn rốt cuộc có đồng ý hay không.
Mạc Thanh Hàn bị nàng gọi mới thôi suy nghĩ, lại hỏi: “Chuyện gì?" “Ngài có đồng ý hay không?" Hoàng Ngọc Nhi lại e dẻ hỏi, hắn mà không đồng ý nàng thật không còn cách nào.
Hoàng Ngọc Nhi mong mỏi nhìn hắn, ánh mắt nắng long lanh như hai vì sao sáng, hắn có chút tránh né, sau suy nghĩ cái gì lại nói: "Nếu bổn vương yêu cầu hưu thế?"
Lão thái thái nghe Ngô thị nói có chút suy tư: "Ngũ vương gia cũng không phải người khác, Tuyết Nhu giả vào đó e rằng có chút khó.” "Mẫu thân, chuyện này cứ giao cho ta, chỉ cần ngài đồng ý là được." Ngô thị có chút giảo hoạt nói. "Được rồi, người liệu mà làm. Lão thái thái cuối cùng đồng ý, Tuyết Nhu nếu được gả qua đó sẽ có lợi hơn so với nha đầu kia.
Bước ra khỏi phủ Thái Ủy Hoàng Ngọc Nhi mới biết mình đã đồng ý một chuyện khó thực hiện đến mức nào, đưa tay lên xoa xoa thái dương, nàng suy nghĩ phải nói chuyện này với Mạc Thanh Hàn như thế nào, đã đáp ứng với lão thái bả rồi thì không thể không vốn dĩ hắn đã không thích nàng rồi, nếu nàng nói chuyện này khẳng định sẽ không thành công. Nhưng làm. Thật nhức đầu a.
Thôi vì hòa bình trong tương lai, nàng liều một phen.
Hoàng Ngọc Nhi mệt mỏi dựa vào xe ngựa, Tiểu Mai bên cạnh lo lắng e dè hỏi: "Vương phi người không sao chứ?" Lúc nãy chứng kiến sự việc Tiểu Mai cũng vô cùng bức xúc, lão thái thái sao có thể đề vương phi làm chuyện này. “Ta không sao, để ta yên tĩnh." Hoàng Ngọc Nhi nhắm mắt lại tiếp tục suy nghĩ biện pháp, nên nói thế không thể vào cung gặp Thái Hậu được, nàng còn nào để Mạc Thanh Hàn đồng ý đây, nàng cũng đang bị cấm túc, chưa kề Thái Hậu chưa chắc gặp nàng.
Về đến vương phủ, Hoàng Ngọc Nhi chần chừ không bước vào, đúng lúc này Mạc Thanh Hàn cũng về tới nhìn vẻ mặt đắn đo của nàng nhíu mày đi đến. “Tại sao còn không vào?" Hoàng Ngọc Nhi đang suy nghĩ không nghe thấy
Mạc Thanh Hàn gọi. Tiểu Mai bối rối liền xích lại gần lay chủ từ mình, "Vương phi"
Lại nghe Hoàng Ngọc Nhi thở dài: "Tiểu Mai, ta nên nói với Mạc Thanh Hàn như thế nào đây. “Người muốn nói gì với bồn vương." Nghe thấy giọng nói này Hoàng Ngọc Nhi giật mình, quay lại đã thấy
Mạc Thanh Hàn đứng sát bên nàng.
Hoàng Ngọc Nhị lùi lại mấy bước nói: “Vương gia, ngài thật biết dọa người " “Hừ, người đứng đây ngần người làm gì? Còn không vào?" Mạc Thanh Hàn hừ lạnh nói, nữ nhân này ngư ngác cái gì không biết, về đến vương phủ rồi còn đứng đây không vào. “Vương gia." Hoàng Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng, sau đó hít một hơi mới can đảm mở miệng nói: "Ta muốn thương lượng với ngài một chuyện. “Đi vào phủ rồi nói." Mạc Thanh Hàn nói xong rồi đi vào.
Hoàng Ngọc Nhi đi theo sau hắn, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, cũng không biết là đã vào đến thư phòng cứ tiếp tục vô thức đi lại đâm vào ngực
Mạc Thanh Hàn.
Hoàng Ngọc Nhi lúc này mới ý thức được mình đâm trúng hắn ngẩng đầu lên có chút áy náy nói: "Ách, xin lỗi, ta không cố ý
Mạc Thanh Hàn không để ý mà ngồi xuống ghế, “Nói đi muốn cùng bồn vương thương lượng cái gì Hoàng Ngọc Nhi có chút khó mở miệng, thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào mình nàng mới nói: “Hôm nay ta đi phủ Thái Ủy, tổ mẫu có nói với ta về chuyện của Hoàng Văn Phi, ta biết là hắn làm sai nhưng mà ta đã đồng ý với tổ mẫu rồi, cho nên.." Nói đến đây Hoàng Ngọc Nhi lên nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn vẫn bình thường mới nói tiếp. “Cho nên vương gia, không biết ngài có thể giơ cao đánh khể bỏ qua cho Hoàng Văn Phi hay không?" thụ án không có trường hợp ngoại lệ" Mạc Thanh “Phạm tội thì phải bị trừng trị, trước nay bồn vương
Hàn lạnh lùng nói.
Cũng biết hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng Hoàng
Ngọc Nhi trước nay lại chưa từng nài ni ai, lúc này nàng có chút bối rối, rồi lại dứt khoát mở miệng “Vương gia, hay chúng ta nói điều kiện đi, như thế nào ngài mới đồng ý thả Hoàng Văn Phi"
Mạc Thanh Hàn nhìn nàng nghiền ngầm, nữ nhân này hôm nay lại biết nói điều kiện với hắn, bình thường thì hùng hùng hồ hồ, nói chuyện đanh thép, nay lại khép nép nói chuyện với hắn khiến hắn có chút tò mò, không biết nàng muốn giở trò gì, hay muốn làm hắn chú ý.
Theo hắn được biết, phủ Thái Ủy đối với nàng tệ bạc mà nàng trước giờ cũng không đặt phủ Thái Ủy trong lòng sao lúc này lại vì Hoàng Văn Phi nói chuyện? “Người vì sao muốn giúp Hoàng Văn Phi?"
Nghe Mạc Thanh Hàn hỏi nàng cũng có chút buồn bực, lúc này nàng quá hấp tấp, chỉ nghe lão thái thái nói mấy câu đã đồng ý chuyện này, bây giờ thì hay rồi, biết ăn nói làm sao với hắn.
Ngẫm nghĩ một chút Hoàng Ngọc Nhi quyết định nói thật, dù sao cũng không thể giấu diễm. “Chuyện này sao, ta cũng không muốn giúp Hoàng
Văn Phi đâu, hắn tự làm tự chịu, ta cũng muốn để hắn ở nhà giam lâu một chút để hắn bớt đi ra ngoài gây chuyện nhưng mà ta đã lỡ hứa với lão thái thái rồi, không thể không giúp.
Hoàng Ngọc Nhi nói xong Mạc Thanh Hàn có chút kinh ngạc, lại nói: "Người đặt điều kiện với tổ mẫu ngudi?" “Cũng không phải đặt điều kiện, ta chỉ giúp họ lần này, tương lai phủ Thái Ủy xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới ta, dù sao họ cũng nuôi ta bao nhiều năm qua, tuy không được tốt như đích nữ nhưng cũng không cắt xén ăn mặc của ta, lần này coi như ta trả ơn họ đi, tương lai tuyệt đối ta sẽ không giúp họ."
Mạc Thanh Hàn nhìn chăm chăm vào Hoàng Ngọc Nhi như muốn tìm tòi nghiên cứu, Hoàng Ngọc Nhi lúc này so với Hoàng Ngọc Nhi lúc trước hoàn toàn khác biệt, nàng của lúc này khiến hắn phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác cũng không thể hiểu nổi, hắn cho hắn xem. không biết nàng thật sự thay đổi hay chỉ muốn diễn
Không, Hoàng Ngọc Nhi mà hắn biết hoàn toàn không biết diễn kịch, nàng đã thay đổi mà thay đổi này khiến hắn không còn nhận ra nàng nữa. “Vương gia." Hoàng Ngọc Nhi thấy Mạc Thanh Hàn suy nghĩ mà không lên tiếng có chút sốt ruột gọi hắn, hắn rốt cuộc có đồng ý hay không.
Mạc Thanh Hàn bị nàng gọi mới thôi suy nghĩ, lại hỏi: “Chuyện gì?" “Ngài có đồng ý hay không?" Hoàng Ngọc Nhi lại e dẻ hỏi, hắn mà không đồng ý nàng thật không còn cách nào.
Hoàng Ngọc Nhi mong mỏi nhìn hắn, ánh mắt nắng long lanh như hai vì sao sáng, hắn có chút tránh né, sau suy nghĩ cái gì lại nói: "Nếu bổn vương yêu cầu hưu thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.