Chương 15: Xin nàng giúp đỡ
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Ngô thị nghe lão thái thái trách mắng cũng đã có chuẩn bị, lúc nãy Thân ma ma đã nói mọi chuyện với nàng ta, lúc này nàng ta lại rơm rớm nước mắt nói: "Mẫu thân, con dâu biết sai rồi, lúc đó là con dâu tức giận mới nói ra những lời đó với Ngọc Nhi, mẫu thân tha tôi.”
Lão thái thái nghe vậy hài lòng lại tức giận nói: “Người nhận lỗi với lão thần làm gì, người người nên xin lỗi là Ngọc Nhi
Ngô thị tuy không muốn nhưng vẫn hướng Hoàng Ngọc Nhi tỏ vẻ nhận lỗi: "Ngọc Nhi, mẫu thân không nên nói như vậy với người, người dù gả đi vẫn là nữ nhi của phủ Thái Ủy, ngày đó mẫu thân chỉ nóng giận mà thôi, người tha thứ cho mẫu thân được không?" Hoàng Ngọc Nhi không nói gì, năng quả thực phục lão thái thái và Ngô thị có thể diễn được cảm động như vậy, xem ra tam ca này của nguyên chủ rất được coi trọng, cũng phải hắn dù sao cũng là con trai độc định của Thái Ủy.
Thấy Hoàng Ngọc Nhi không phản ứng gì Ngô thị âm thầm nắm tay, lão thái thái lại nói: “Ngọc Nhi, mẫu thân người cũng đã nhận lỗi rồi người có thể nề mặt lão thân mà bỏ qua chuyện này hay không?"
Bọn họ vì con trai cháu trai mà hạ thấp mình xin lỗi nàng, nàng còn có thể không bỏ qua sao. "Tổ mẫu quá lời, mẫu thân đã xin lỗi ta, ta sao có thể nhỏ nhen mà không tha thứ cho mẫu thân
Nghe rằng nói thế lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Vậy chuyện của tam ca người không để lão thái thái nói hết câu Hoàng Ngọc Nhi ngắt lời nói: “Tổ mẫu, người nói tình huống của tam ca trước rồi ta xem xét, nếu giúp được ta sẽ giúp nếu vượt qua khả năng của ta ta cũng lực bất tòng tâm.
Tô thị nghe vậy chợt bất bình lên tiếng. “Ngọc Nhi, sao người lại nói thế Văn Phi là tam ca của người, người phải hết lòng giúp đỡ tam ca người mới phải."
Nha đầu này gả đi rồi lại lớn lỗi như vậy, lúc nãy nàng ta còn nghe Tuyết Nhu nói nha đầu này còn lấy thân phận vương phi ra chèn ép các nàng, nếu không phải vị Văn Phi nàng ta cũng sẽ không nhìn nha đầu này. Hoàng Ngọc Nhi nhìn đại phu nhân nóng này chỉ trào phủng lạnh giọng nói: "Mẫu thân, ta cũng không nói không giúp, người còn chưa nói tam ca xảy ra chuyện gì làm sao mà ta giúp được."
Lúc này lão thái thái mới lên tiếng: "Ngọc Nhi, chuyện là thế này, tam ca người gây xích mích với người ta bị bắt vào Hình Bộ, mà Hình Bộ lại do Ngũ vương gia cai quản, người có thể giúp Văn Phi nói mấy câu với vương gia, kêu vương gia thả Văn Phi ra được không?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Hoàng Ngọc Nhi thẳng thừng từ chối: "Thứ ta không thể giúp chuyện này, tổ mẫu không phải không biết ta ở trong vương phủ cũng không được vương gia coi trọng, sao có thể nói giúp tam ca được." Cũng không biết lão thái thái dựa vào đầu mà nghĩ rằng có thể giúp được Hoàng Văn Phi, chẳng lẽ không biết nàng là một cái vương phi bị bỏ sao.
Nghe vậy Ngô thị nóng vội nói: “Người không được vương gia sủng hạnh nhưng vẫn được Thái Hậu yêu thích chỉ cần người nói với với Thái Hậu mấy câu hả lại không được, hơn nữa Văn Phi cũng không gây ra chuyện gì lớn chỉ là giành một kỹ nữ mà thôi, lại không may xảy ra chút xô xát, người chỉ cần nói với Thái Hậu Ngũ vương gia cũng phải nề mặt Thái Hậu, chuyện nhỏ này sao người lại không làm được."
Hoàng Ngọc Nhi không nghĩ đại phu nhân lại vô sỉ như vậy sắc mặt trở nên âm trầm, hóa ra là dựa vào nàng được Thái Hậu coi trọng, nàng đè nén cơn giận hỏi: "Không biết Văn Phí xích mích với ai “Chính là nhị công từ phủ tướng quân, tam công tử vô ý đánh gãy chân của hắn." Tần ma ma lau mồ hôi thay Ngô thị trả lời.
Nghe vậy nàng cười lạnh, đánh gãy chân của người ta mà còn nói là xô xát nhỏ, lão thái thái và Ngô thị đúng là yêu thương Hoàng Văn Phi đến mức không phân biệt đúng sai. “Phụ thân không giải quyết được sao?" Hoàng Ngọc Nhi nhàn nhạt hỏi. Dù sao cũng là Thái Ủy chẳng lẽ lại không cứu được con trai mình. “Ngữ vương gia thụ lý vụ này, không ai có thể can thiệp, còn muốn dựa trên pháp luật xử lý" Lão thái thái chán nản buồn rầu nói, nếu có thể cứu được Văn Phi bọn họ cũng không cần cất công mới Hoàng
Ngọc Nhi đến đây.
TỒt, cử dựa trên pháp luật mà xử lý, tam ca này của nàng khẳng định cũng không phải dạng tốt đẹp gì, được chiều sinh hư, cho hẳn nếm một chút đau khổ mới không dám hống hách nữa, bình sinh nàng ghét nhất mấy tên ỷ thế hiếp người, cố tỏ vẻ như hắn. "Tổ mẫu cũng nói không ai có thể can thiệp ngay cả phụ thân cũng không được thì Ngọc Nhi cũng lực bất tòng tâm, vương gia nhất định cũng không nghe ta." Hoàng Ngọc Nhi hững hờ nói. Nàng mới không rành đi giúp loại người như vậy, hơn nữa ngay cả Thái Ủy ra mặt còn không được, nàng có máu mặt cỡ nào mà giúp được. “Người có thể đi tìm Thái Hậu a, Ngọc Nhì coi như người nề mặt thân già này hãy giúp tam ca người Lão thái thái coi như đã hết mực xuống nước nhưng Hoàng Ngọc Nhi vẫn từ chối, “Văn Phỉ là người có lỗi trước, đánh gãy chân người ta đáng tội gì, chưa kể thân phận của đối phương là nhị công từ phủ tướng quân, tổ mẫu nghĩ tướng quân phủ sẽ bỏ qua chuyện này sao, còn nữa thiên tử phạm pháp tội như thứ dân huống chi Văn Phi chỉ là một người bình thường, Thái Hậu cũng không giải quyết được chuyện này." Hoàng Ngọc Nhi hợp tình hợp lý nói. “Văn phi sao là một người bình thường, nó là đích từ của phủ Thái Ủy, sau này sẽ là trụ cột của cả phù còn người chỉ là một thứ nữ gà đi rồi liền vong ân phụ nghĩa, cũng không nhớ lại xem ai đã nuôi người từ nhỏ đến lớn, chỉ nhờ người có chút việc nhỏ mà người cũng không giúp, vậy những năm qua phủ Thái Ủy ta nuôi không công người sao."
Lão thái thái tức giận đến nóng mặt, bà không thể làm mặt hiền trước mặt Hoàng Ngọc Nhi nữa chỉ có the lon giong mång.
Hoàng Ngọc Nhi nén giận, lão thái thái còn lấy công nuôi dưỡng ra để chèn ép nàng sao, được lắm, phủ Thái Ủy tuy bất công với nguyên chủ nhưng vẫn đề cho nàng cơm áo đầy đủ, vậy thì nàng sẽ thay nguyên chủ báo đáp phần ân tình này, đời này nàng sống không muốn nợ nần ai cả. Hoàng Ngọc Nhi hit một hơi thật sâu rồi nói: "Công ơn nuôi dưỡng của phủ Thái Ủy, Ngọc Nhi không dám quên, chuyện này Ngọc Nhi sẽ giúp nhưng mà sau khi chuyện này kết thúc Ngọc Nhi và phủ Thái Ủy sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, sau này phủ Thái Ủy có xảy ra cái gì cũng không liên quan tới ta, nếu tổ mẫu đồng ý ta sẽ giúp."
Nghe được câu đầu lão thái thái vui mừng nhưng càng về sau bà lại xanh mặt, hừ lạnh nói: “Cử quyết định vậy đi, cũng không mong sau này người giúp được gì cho phủ Thái Ủy" “Vậy không còn gì nữa Ngọc Nhi xin hồi phủ." Hoàng
Ngọc Nhi xoay người bước đi, lão thái thái lại nói thêm. “Nhớ những gì người vừa nói, đưa Văn Phi ra đại lao càng sớm càng tốt.
Hoàng Ngọc Nhi nghe nhưng không đáp lại chỉ lạnh lùng bước đi.
Lão thái thái nghe vậy hài lòng lại tức giận nói: “Người nhận lỗi với lão thần làm gì, người người nên xin lỗi là Ngọc Nhi
Ngô thị tuy không muốn nhưng vẫn hướng Hoàng Ngọc Nhi tỏ vẻ nhận lỗi: "Ngọc Nhi, mẫu thân không nên nói như vậy với người, người dù gả đi vẫn là nữ nhi của phủ Thái Ủy, ngày đó mẫu thân chỉ nóng giận mà thôi, người tha thứ cho mẫu thân được không?" Hoàng Ngọc Nhi không nói gì, năng quả thực phục lão thái thái và Ngô thị có thể diễn được cảm động như vậy, xem ra tam ca này của nguyên chủ rất được coi trọng, cũng phải hắn dù sao cũng là con trai độc định của Thái Ủy.
Thấy Hoàng Ngọc Nhi không phản ứng gì Ngô thị âm thầm nắm tay, lão thái thái lại nói: “Ngọc Nhi, mẫu thân người cũng đã nhận lỗi rồi người có thể nề mặt lão thân mà bỏ qua chuyện này hay không?"
Bọn họ vì con trai cháu trai mà hạ thấp mình xin lỗi nàng, nàng còn có thể không bỏ qua sao. "Tổ mẫu quá lời, mẫu thân đã xin lỗi ta, ta sao có thể nhỏ nhen mà không tha thứ cho mẫu thân
Nghe rằng nói thế lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Vậy chuyện của tam ca người không để lão thái thái nói hết câu Hoàng Ngọc Nhi ngắt lời nói: “Tổ mẫu, người nói tình huống của tam ca trước rồi ta xem xét, nếu giúp được ta sẽ giúp nếu vượt qua khả năng của ta ta cũng lực bất tòng tâm.
Tô thị nghe vậy chợt bất bình lên tiếng. “Ngọc Nhi, sao người lại nói thế Văn Phi là tam ca của người, người phải hết lòng giúp đỡ tam ca người mới phải."
Nha đầu này gả đi rồi lại lớn lỗi như vậy, lúc nãy nàng ta còn nghe Tuyết Nhu nói nha đầu này còn lấy thân phận vương phi ra chèn ép các nàng, nếu không phải vị Văn Phi nàng ta cũng sẽ không nhìn nha đầu này. Hoàng Ngọc Nhi nhìn đại phu nhân nóng này chỉ trào phủng lạnh giọng nói: "Mẫu thân, ta cũng không nói không giúp, người còn chưa nói tam ca xảy ra chuyện gì làm sao mà ta giúp được."
Lúc này lão thái thái mới lên tiếng: "Ngọc Nhi, chuyện là thế này, tam ca người gây xích mích với người ta bị bắt vào Hình Bộ, mà Hình Bộ lại do Ngũ vương gia cai quản, người có thể giúp Văn Phi nói mấy câu với vương gia, kêu vương gia thả Văn Phi ra được không?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Hoàng Ngọc Nhi thẳng thừng từ chối: "Thứ ta không thể giúp chuyện này, tổ mẫu không phải không biết ta ở trong vương phủ cũng không được vương gia coi trọng, sao có thể nói giúp tam ca được." Cũng không biết lão thái thái dựa vào đầu mà nghĩ rằng có thể giúp được Hoàng Văn Phi, chẳng lẽ không biết nàng là một cái vương phi bị bỏ sao.
Nghe vậy Ngô thị nóng vội nói: “Người không được vương gia sủng hạnh nhưng vẫn được Thái Hậu yêu thích chỉ cần người nói với với Thái Hậu mấy câu hả lại không được, hơn nữa Văn Phi cũng không gây ra chuyện gì lớn chỉ là giành một kỹ nữ mà thôi, lại không may xảy ra chút xô xát, người chỉ cần nói với Thái Hậu Ngũ vương gia cũng phải nề mặt Thái Hậu, chuyện nhỏ này sao người lại không làm được."
Hoàng Ngọc Nhi không nghĩ đại phu nhân lại vô sỉ như vậy sắc mặt trở nên âm trầm, hóa ra là dựa vào nàng được Thái Hậu coi trọng, nàng đè nén cơn giận hỏi: "Không biết Văn Phí xích mích với ai “Chính là nhị công từ phủ tướng quân, tam công tử vô ý đánh gãy chân của hắn." Tần ma ma lau mồ hôi thay Ngô thị trả lời.
Nghe vậy nàng cười lạnh, đánh gãy chân của người ta mà còn nói là xô xát nhỏ, lão thái thái và Ngô thị đúng là yêu thương Hoàng Văn Phi đến mức không phân biệt đúng sai. “Phụ thân không giải quyết được sao?" Hoàng Ngọc Nhi nhàn nhạt hỏi. Dù sao cũng là Thái Ủy chẳng lẽ lại không cứu được con trai mình. “Ngữ vương gia thụ lý vụ này, không ai có thể can thiệp, còn muốn dựa trên pháp luật xử lý" Lão thái thái chán nản buồn rầu nói, nếu có thể cứu được Văn Phi bọn họ cũng không cần cất công mới Hoàng
Ngọc Nhi đến đây.
TỒt, cử dựa trên pháp luật mà xử lý, tam ca này của nàng khẳng định cũng không phải dạng tốt đẹp gì, được chiều sinh hư, cho hẳn nếm một chút đau khổ mới không dám hống hách nữa, bình sinh nàng ghét nhất mấy tên ỷ thế hiếp người, cố tỏ vẻ như hắn. "Tổ mẫu cũng nói không ai có thể can thiệp ngay cả phụ thân cũng không được thì Ngọc Nhi cũng lực bất tòng tâm, vương gia nhất định cũng không nghe ta." Hoàng Ngọc Nhi hững hờ nói. Nàng mới không rành đi giúp loại người như vậy, hơn nữa ngay cả Thái Ủy ra mặt còn không được, nàng có máu mặt cỡ nào mà giúp được. “Người có thể đi tìm Thái Hậu a, Ngọc Nhì coi như người nề mặt thân già này hãy giúp tam ca người Lão thái thái coi như đã hết mực xuống nước nhưng Hoàng Ngọc Nhi vẫn từ chối, “Văn Phỉ là người có lỗi trước, đánh gãy chân người ta đáng tội gì, chưa kể thân phận của đối phương là nhị công từ phủ tướng quân, tổ mẫu nghĩ tướng quân phủ sẽ bỏ qua chuyện này sao, còn nữa thiên tử phạm pháp tội như thứ dân huống chi Văn Phi chỉ là một người bình thường, Thái Hậu cũng không giải quyết được chuyện này." Hoàng Ngọc Nhi hợp tình hợp lý nói. “Văn phi sao là một người bình thường, nó là đích từ của phủ Thái Ủy, sau này sẽ là trụ cột của cả phù còn người chỉ là một thứ nữ gà đi rồi liền vong ân phụ nghĩa, cũng không nhớ lại xem ai đã nuôi người từ nhỏ đến lớn, chỉ nhờ người có chút việc nhỏ mà người cũng không giúp, vậy những năm qua phủ Thái Ủy ta nuôi không công người sao."
Lão thái thái tức giận đến nóng mặt, bà không thể làm mặt hiền trước mặt Hoàng Ngọc Nhi nữa chỉ có the lon giong mång.
Hoàng Ngọc Nhi nén giận, lão thái thái còn lấy công nuôi dưỡng ra để chèn ép nàng sao, được lắm, phủ Thái Ủy tuy bất công với nguyên chủ nhưng vẫn đề cho nàng cơm áo đầy đủ, vậy thì nàng sẽ thay nguyên chủ báo đáp phần ân tình này, đời này nàng sống không muốn nợ nần ai cả. Hoàng Ngọc Nhi hit một hơi thật sâu rồi nói: "Công ơn nuôi dưỡng của phủ Thái Ủy, Ngọc Nhi không dám quên, chuyện này Ngọc Nhi sẽ giúp nhưng mà sau khi chuyện này kết thúc Ngọc Nhi và phủ Thái Ủy sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, sau này phủ Thái Ủy có xảy ra cái gì cũng không liên quan tới ta, nếu tổ mẫu đồng ý ta sẽ giúp."
Nghe được câu đầu lão thái thái vui mừng nhưng càng về sau bà lại xanh mặt, hừ lạnh nói: “Cử quyết định vậy đi, cũng không mong sau này người giúp được gì cho phủ Thái Ủy" “Vậy không còn gì nữa Ngọc Nhi xin hồi phủ." Hoàng
Ngọc Nhi xoay người bước đi, lão thái thái lại nói thêm. “Nhớ những gì người vừa nói, đưa Văn Phi ra đại lao càng sớm càng tốt.
Hoàng Ngọc Nhi nghe nhưng không đáp lại chỉ lạnh lùng bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.