Vương Gia Khờ Dại!

Chương 25: AI SỢ AI ? ? ?

trankg92

20/05/2018

_ Nàng là Lam Song Nhược ?

_ Ân ! Là ta !

Câu trả lời khiến mọi người sửng sốt , nhất là thái hậu . Bà ko thể ngờ nữ nhân trc mặt lại cư nhiên tỏ ra ko lễ độ với thái hậu .Dù bà từng là nữ nhân giang hồ , ko coi trọng mấy quy tắc như thế này ,nhưng nàng lại tuyệt nhiên ko xem thái hậu ra gì . Phải chăng là vì ….

_ Bổn cung nghĩ rằng phải chăng nàng vẫn chưa biết quy tắc trong cung ? Có cần bổn cung dạy dỗ hay chăng ?

_ Đa tạ ý tốt thái hậu dành cho . Nhưng Song Nhược nghĩ rằng bản thân ko mún những quy tắc nghi lễ phức tạp như thế trói buộc mình . Ta nói như vậy có đúng ko Doanh nhi ?

Vừa dứt câu , hai người phụ nữ cùng nhìn về hắn , khiến hắn trở nên lúng túng . Nàng là dùng hắn làm bia đỡ đạn trong khi mẫu hậu cứ nhìn về hắn bằng ánh mắt vừa tò mò vừa ko hài lòng . Còn nàng thì nhìn hắn như thể “ ngươi đừng có chọc tức ta đấy “ . Đến phút này , nàng còn làm khó đc hắn nữa chứ . Hắn biết là mẫu hậu dù rất vui khi hắn có thê tử nhưng người lại ko mấy thík nàng . Vì nàng là con gái của tể tướng Lam Long . Người có chút ko hài lòng về đứa con dâu này . Lại thêm thái độ ko xem ai ra gì của nàng , càng khiến mẫu hậu thêm phần khó chịu và ko vừa mắt nàng . Chắc chắn sẽ có chiện đây . Nhất là ánh mắt mẫu hậu nhìn nàng thì biết .Hắn bị kẹp giữa hai người thực khổ mà . Một bên là mẫu hậu mún dạy dỗ nàng cho ra trò , còn một bên là nương tử thì … hắn biết làm sao đây ?

_ Ân ! Lam là nhất . Lời Lam nói là nhất . – Hắn cười sủng nịnh , cười toe nắm lấy tay nàng lắc lắc .

_ Doanh nhi ngoan ! Doanh nhi giỏi lắm ! - Tay vuốt vuốt má hắn , ta vừa nhìn hắn cười ẩn ý . Ít ra thì hắn vẫn còn bík điều , nếu ko thì ta sẽ ko tha cho đâu .

Trong khi nàng và hắn , tỏ ra thân mật thì thái hậu lại tức tối trong lòng . Hắn cư nhiên dám cãi lời bà mà nghe theo nữ nhân kia . Nhất là nữ nhân kia lại là con của người sẽ làm hại đến hắn . Chắc chắn phải tìm ra âm mưu của tể tướng Lam Long và nhanh chóng cắt đứt mối nhân duyên oan nghiệt này , để nàng ta tránh xa Doanh nhi . Nhưng trước hết phải hảo dạy dỗ nàng ta một lần , để bík thế nào là tôn trọng người trên .

Thái hậu nhếch một đường cong , nơi đáy mắt ánh lên một sự thâm thúy , nếu ko tinh mắt sẽ ko nhận ra là bà ấy đang cười rất ư là quỷ quyệt . Nhưng một người đã nhìn thấy và nhận ra .

_ Hảo ! Bổn cung rất thík nàng , Song Nhược ! Bổn cung có thể nói chiện riêng với nàng được hay chăng ?

_ Song Nhược xin tuân theo ý theo thái hậu .

_ Tiểu Thuận Tử ! – Thái hậu lên tiếng , tiểu Thuận Tử mau chóng đứng xuống dưới đợi ý chỉ .

_ Có nô tài .

_ Ngươi dẫn Doanh nhi của ta ra vườn chơi . Để ta cùng nàng ấy nói chiện một lúc .

_ Nô tài tuân mệnh .

_ Ko chịu . ko chịu . Doanh nhi mún ở đây với Lam cơ . Doanh nhi ko mún đi đâu hết ! – Hắn nũng nịu , làm nũng cả lên . Ta hiểu được thái hậu ko chỉ đơn giản là mún nói chiện . Nhưng , ít ra ta cũng mún bík bà ấy mún làm gì ta đây . Nên ta lên tiếng :

_ Doanh nhi ngoan ! Ta sẽ chơi với ngươi sau ! Ta và nương của Doanh nhi có chiện cần nói với nhau . Bây giờ ngươi đi theo vị công công kia ra ngoài chơi và đợi ta ra nhé !

_ Nhưng mà ….- Hắn ngập ngừng

_ Doanh nhi của ta . Con nghe lời nàng ấy đi !

_ Ân ! Doanh nhi đi chơi đây ! Nương đừng làm khó Lam của con nga ~! – Hắn cười rạng rỡ nhưng câu nói cuối cùng là để căn dặn mẫu hậu của mình . Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng . Ko biết mẫu hậu sẽ làm gì nàng ấy đây .

Sau khi hắn ra khỏi đó , thái hậu kêu ta cùng bà ấy đến một căn phòng khác . Bà ấy cho người ở bên ngoài hết , chỉ còn ta và bà ấy trong căn phòng này . Ta cảm giác có chút ko ổn .

Cánh cửa vừa được hai nô tì đóng lại , ta quay người qua thì một cảm giác lành lạnh nơi cần cổ . Nhìn lại , nguyên lưỡi kiếm đang kề sát cổ ta .Nuốt vội ngụm nước bọt , nhìn chủ nhân của thanh kiếm kia . Lại là cái bà thái hậu . Làm hại ta cứ tưởng là thík khák .

Ta lấy lại bình tĩnh nhìn chăm chăm vào cái bà nương của hắn , nói ngay :

_ Thái hậu ! Người làm gì thế ? Mún gì thì từ từ nói !

_ Ta mún giết ngươi !

Giọng nói lạnh lùng khuyến mãi cho ta thêm cái mặt rất ư là sát khí .

_ Giết ta ??? Tại sao chứ ??? – Ta ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn .

_ Vì ngươi là con của gian thần Lam Long ! Ngươi phải chết !

_ hahahahaha – ta cười lớn làm bà nương kia cũng kinh ngạc thêm phần hoài nghi hỏi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng sợ nhìn ta .

_ Ngươi quả thật ko biết sợ là gì . Còn cười đc ư ?

_ Ta cười vì ko nghĩ bà lại có suy nghĩ đơn giản như vậy . Bà nghĩ giết chết ta , thì tên kia sẽ an toàn tính mạng sao ? Ta ko nghĩ rằng bà lại cho ta làm hại hắn chứ ?

_ Nữ nhân to gan . Dám cả gan nói chiện với bổn cung như thế nữa à ! Ngươi thực ko bík phép tắc là gì . Bổn cung thấy ngươi thực mún gặp Diêm Vương mà .

_ Ấy ! Diêm Vương thì ta ko sợ . Ta chỉ sợ , bà giết ta xong tên Doanh nhi ngốc nghếch kia sẽ ko tha cho bà đâu .

Dù miệng nói cứng nhưng thực ra trong lòng ta lại cực kỳ lo lắng . Hắn đang làm lơ ta , có chắc gì hắn sẽ quan tâm đến sống chết của ta chứ ? Vả lại , ko có ta thì hắn cũng còn hàng tá mỹ nhân đang đứng xếp hàng đợi hắn rước về làm thê thiếp chứ . Đúng là họa vô đơn chí mà . Tướng công ơi ! Giờ ngươi đang làm gì thế ? Trong khi ngươi thảnh thơi chơi đùa ( có ko đó ) ngoài kia , thì nương tử của ngươi đang bị bà nương già của ngươi đòi chém đòi giết đây nè ! Thực oan ức cho ta mà , vì cái mác con gái của lão tể tướng , ta bị người khác ghét cay ghét đắng vậy nè ! Ta thề , ta mà ra khỏi đây . Ta đến gặp lão già đó ngay tức khắc , xin ngay cái thư từ con của lão . Thật tức chết ta mà .

_ Ngươi thực ngông cuồng chẳng khác gì lão phụ thân ngươi , chẳng xem ai ra gì . Đã thế còn âm mưu giết hại hoàng nhi . Nếu ta để ngươi sống mới có lỗi với hoàng nhi .

_ Vậy thì giết đi ! Nói nhìu quá làm gì ? Bất quá tên con trai ngốc của bà sẽ thành góa thê suốt đời cho coi ! – đến cuối cùng ta vẫn tự tin nói ra những lời đó .

_ Ngươi nghĩ mình quan trọng đến mức để hoàng nhi ở vậy suốt đời sao ?

_ Ta ko nói nhưng bà nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi ! Bà ko thấy hắn rất nghe lời ta à ? – Ta nhướn mày nhìn về phía thái hậu . Bà ấy có thái độ lưỡng lự phân vân về những gì ta nói , tay cầm kiếm cũng có vẻ được dịch chuyển nhẹ khỏi cái cổ trắng ngần của ta . Ta thở ra một hơi .

Nhưng nhanh chóng thái hậu lại đưa kiếm sát cần cổ nàng , xém chút lưu lại trên ấy một đường dài xen lẫn với máu .

_ Đừng hòng thoát khỏi . Dù ngươi có quan trọng với Doanh nhi , ta cũng phải giết ngươi .

_ Tại sao ? Đừng nói vì ta là con lão già kia nhá !

_ Đúng !

_ Bà già kia ! – Ta nổi sùng . Nãy giờ bị uy hiếp vì cái lão già đó là ta mún nổi điên rồi . Nói hết nước hết cái vậy mà bà già này cũng ko chịu tha cho ta . Lại còn lấy cái lí do hết sức là vô lý . Được . Chết thì chết . Nhưng , ko thể oan ức mà đi thế này đc . Phải nói cho ngô ra khoai với cái bà này mới đc – BÀ CÓ THÔI ĐI KO HẢ ? TA NHỊN BÀ NÃY GIỜ RỒI NHÁ ! TA LÀ CON CỦA CÁI LÃO GIÀ THỐI ĐÓ ĐÓ . THẾ THÌ SAO HẢ ? TA ĐÃ LÀM GÌ ĐẮC TỘI ĐẾN BÀ HAY TÊN THIÊN DOANH CHƯA HẢ ? CHƯA . ĐÚNG KO ? THÀ BÀ GIẾT TA VÌ LÍ DO GÌ CHÍNH ĐÁNG MỘT CHÚT , TA CÒN CAM TÂM CHỊU CHẾT OANH OANH LIỆT LIỆT . ĐẰNG NÀY BÀ BẮT TA CHẾT VÌ CÁI LÃO GIÀ ĐÓ . TA K CAM TÂM . NẾU CÓ CHẾT HÓA THÀNH MA , TA CŨNG SẼ QUAY LẠI ĐÂY TÌM BÀ CHO COI ! BÀ THÁI HẬU THỐI !

Ta tức giận sổ ra một tràng , mặt bừng bừng đỏ , thở gấp gáp . Đúng là điếc ko sợ súng mà .

Sau khi bị nàng sạc một trận , thái hậu ngớ người ra nhìn nàng . Bà ko thể nào ngờ lại trên đời này lại có một nữ nhân kỳ lạ như nàng . Nàng ko sợ cường quyền , cũng ko tỏ ra sợ hãi trước cái chết . Nếu là ở giang hồ , nàng sẽ là một nữ trung hào kiệt , ko thua gì những trang nam tử khí phách hiên ngang , đáng để mọi người nể trọng , ngưỡng mộ . Bà lại cảm thấy thích nàng . Nàng khá giống bà lúc còn trẻ . Nhưng bất quá , nàng lại là con của lão gian thần .Ko cho phép bà đc yêu quý nàng đc. Vì hoàng nhi , bà ko thể để nàng làm càn đc . Dù mục đích lúc đầu , bà chỉ định hù dọa để nàng bík sợ ko nghe theo lời của phụ thân nàng làm hại hoàng nhi .Theo như những gì mình biết , nàng là một nữ nhân nhu nhược , chỉ biết nghe theo lời sắp đặt của người khác . Nhưng qua những việc vừa rồi , nàng lại tỏ ra bản lĩnh . Nàng quả thật rất khó hỉu . Nhưng khoan đã . Hình như khi nhắc đến lão Lam Long , nàng lại tỏ ra tức giận và căm hận , lại còn lun miệng gọi phụ thân mình là lão già thối . Phải chăng có uẩn khuất gì ở đây ? Phải tìm hỉu cho rõ . Nhỡ đâu chỉ là màn kịch do lão Lam Long và nàng ta dựng lên để lấy lòng tin của bà và Doanh nhi thì sao ? Phải cẩn trọng ( mệt quá !Đa nghi thấy sợ ) .

Nãy giờ bà ấy cứ nhìn ta bằng ánh mắt nửa ngờ vực nửa dò xét . Thật ra , bà ấy mún gì ở ta chứ ? Theo cách bà ấy làm thì bík chắc là ko làm hại đến ta rồi . Nhưng , làm vậy để làm gì ? Ta thực ghét mấy cái vụ tranh giành quyền lực này lắm rồi. Tự dưng bị lôi vào làm bia đỡ đạn . Hèn gì tên tướng công thối kia lại tỏ ra ko thík . Giờ ta đã hỉu đc cảm giác của hắn . Nhắc đến mới nhớ . Nãy giờ , chưa thấy hắn đến tìm ta . Hắn đang làm gì thế ko bík . Định để ta bị bà nương già của hắn hành hạ đến mức nào nữa đây ?

Đã qua một khắc , cả hai bên nhìn nhau mỗi người mỗi suy nghĩ . Trên cổ nàng đã để lại một đường vệt dài màu hồng đậm do lưỡi kiếm gây ra .

_ Ngươi dám ăn nói hàm hồ trước mặt bổn cung . Lại còn dám mắng bổn cung như thế ! Ngươi thực ko sợ chết ?

Lưỡi kiếm đc đưa sát cổ , ta có cảm giác đau , mặt nhăn nhó nhưng vẫn tỏ ra ko bík sợ , nói cứng :

_ Sợ thì ta đã ko nói như thế ! Nói cho bà bík . Đừng có cái suy nghĩ quơ đũa cả nắm như thế ! Hắn tuyệt đối tin tưởng ta. Bà lấy quyền gì mà nghi ngờ ta chứ ? Hừ !

Ta liếc bà ấy một cái,thái độ ko mấy vừa ý .

_ Ngươi là nói đến Doanh nhi ? – Thái độ của bà ấy có chút hoài nghi hỏi lại

_ Chứ ta nói ai ? Bà già hồ đồ ! – Ta nói mà mắt nhìn chằm chằm vào thái hậu như trêu tức .

_ Ngươi thật quá quắt ! – Lưỡi kiếm bị di chuyển , trên cổ ta có cảm giác đau , nhăn nhó nhìn . – Dám đem hoàng nhi ra làm bia đỡ đạn . Hoàng nhi chỉ là một đứa trẻ .

_ Đứa trẻ ? ? ? – Ta cười ngạo nghễ khi nghe xong câu nói ấy . Hắn mà là trẻ con , ta là sơ sinh quá . Thật tức cười – Hắn bán đứng bà ko cần ký tên nữa , chứ trẻ con gì . Thật nực cười .

_ Ngươi đang ăn nói hàm hồ gì thế hả ? – Thái hậu tỏ ra hoài nghi khi nghe nàng nói ra câu nói này .Hình như nữ nhân này đã bík điều gì đó .

_ Ta nói là hắn , à ko , Hán Kỳ Thiên Doanh là một tên đại đại lừa đảo .

_ Ngươi dám .

_ Sao lại ko ? Vì hắn quả thực là một tên siêu lừa đảo mà .

_ Nói ! Thực ra ngươi đã bík chiện gì ?

Qua cách nàng nói , ắt hẳn nàng ta đã bík đc chiện cần bík ( là sao ta ? ) . Thái hậu tỏ ra nghi ngờ và cảnh giác với nàng nhìu hơn . Đây có phải lý do nàng trở thành thê tử của Doanh nhi chăng ? Bọn họ đã đoán ra và sai nàng vào phủ Oa Nghiêm ngoài thì làm vương phi , nhưng bên trong là thăm dò sự thật .

_ Ta bík đc những chiện cần bík . Và ta tin , những chiện đó , bà cũng đã bík từ lâu nhưng cố tình giả vờ ko bík . Hai mẹ con bà công nhận giả vờ giỏi lắm nga ~!

Quả thật , từ đầu ta đã nghi ngờ bà thái hậu này rồi . Theo như hắn nói thì bà ấy rất giỏi y thuật , nhưng tại sao lại ko bík hắn giả ngốc . Tuy thời đại này , ko có trang thiết bị y học hiện đại , nhưng theo ta thấy y thuật cũng chẳng thua gì . Chỉ cần chuẩn mạch là bík ngay mà . Vậy tại sao , bà ấy lại tin một cách mù quáng là hắn ngốc . Dù bà ấy ko thể chuẩn ra đc bệnh ( đang “ dìm hàng “ y thuật của thái hậu nà ) cũng ko thể nào để hắn như thế chứ ? Ít nhất cũng phải điều trị cho hắn chứ ? Nhưng điều này ta lại ko nghe hắn nói qua . Phải chăng từ đầu bà nương già này đã bík hắn giả ngốc nhưng lại giả vờ ko bík . Đồng tình với hắn lừa gạt thiên hạ và cả lão hoàng thượng quá cố . Ai da ! Hai mẹ con nhà này thật giỏi diễn trò nga~!Mẹ thì giả vờ ko bík con mình giả ngốc . Con thì giả ngốc mà ko hề bík mẹ mình đã bík . Có chuyện để nói rồi đây .



_ Bổn cung ko bík ngươi đang ám chỉ điều gì ? Đừng tìm lí do để ngụy biện ! – Thái hậu tìm cách lảng tránh vấn đề nàng đưa ra .Mắt ko dám nhìn thẳng nàng , sợ nàng phát hiện mình đang nói dối . Qủa thật , bà phải công nhận nàng ko phải nữ nhân bình thường . Rất gian xảo , rất tinh ranh và rất thông minh .

_ Mệt quá ! Ta ko rảnh chơi trò trốn tìm với bà đâu ! Ta vào thẳng vấn đề . Có phải bà đã bík sự ngốc nghếch của hắn là giả ?

_ Ngươi …. Ngươi – thái hậu Mai Hàn trở nên lúng túng , hồ nghi ko bík trả lời thế nào – Làm sao ngươi bík ?

_ Chiện bà bík hắn giả ngốc hay bík hắn giả ngốc ?

_ Cả hai .

_ Đoán - Ta đáp ngắn gọn , thêm một cái thái độ tự kiêu

_ Đoán ? ??

_ Ân ! Nhưng trước hết , bà làm ơn bỏ cái thứ này ra giùm tui đc ko ? Tui mỏi cổ lắm rùi nè ! – Ta nhăn nhó đề nghị

_ Nói ! Chớ lằng nhằng – Kèm theo câu nói đe dọa kia là lưỡi kiếm ấn thêm sâu vào cổ ta .

_ Hảo ! Hảo ! Ta nói là đc chứ gì ! – Ta chịu thua bà thái hậu này lun rùi . Mau giải quyết xong vụ này , nếu ko mún cái cổ có thêm nét . – Lúc đầu là đoán . Bây giờ thì chắc chắn .

_ Ý ngươi là sao ?

_ Bà hỏi ta như vậy nên ta càng chắc chắn là bà bík . Còn chiện kia thì hắn tự nói cho ta bík.

_ Doanh nhi nói cho ngươi bík ?

_ Ân ! Ta nói xong rồi . Bà bỏ kiếm ra khỏi cổ ta đc chưa ?

Bà thu lưỡi kiếm về , cho vào vỏ rồi nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét .

_ Ngươi nói có thật ko ?

_ Ko tin thì bà hỏi thẳng hắn đi !

Ta đưa tay xoa xoa cái cổ đáng thương của mình , nhăn nhó trả lời .

_ Hỏi thẳng . Hoàng nhi ko bík là ta bík chiện của nó . Nếu như hỏi thẳng như vậy , ta chỉ sợ nó ko nói . – Thái hậu có vẻ khó xử khi nghĩ đến chiện đó .

_ Đơn giản thôi ! Có cần ta giúp bà ko ? – Ta cười ẩn ý nhìn thái hậu . Gíup bà cũng như giúp ta thôi . Ta thực mún bík hắn có phải là giận và mún bỏ mặc ta ko ?

_ Gíup ta ? Ngươi có cách gì ? – Thái hậu hoài nghi nhìn nàng .

_ Bà lại đây .

Ta vẫy vẫy tay ý mún bà thái hậu lại gần để nói nhỏ . Thái hậu cũng tò mò mún bík chiện gì nên cũng lại gần nàng

_ Bà làm thế này …. …bô lô ba la …. Bô lô ba la … (tg : ta cũng mún nghe nữa * chạy lại mặt hóng hớt * / TH & SN * quay lại trừng mắt * : CÚT ! / tg : hai người nhớ nha . ko cho ta nghe . ta méc caca . / TH * rút kiếm cười gian * : dám ko pé ? / tg * xanh mặt * : con xin pà . tha cho con * xák dép chạy mất * )

Không bík nàng đã nói chiện gì với thái hậu mà bà ấy lúc đầu nhăn nhó rùi lại cười khoái chí . Nói xong , hai người phụ nữ này nhìn nhau cười gian manh .

Tại một nơi gần ấy , Có một cái đùnh nhỏ nằm giữa hồ . Mặt hồ yên ả trong xanh , có thể nhìn thấu tận đáy , rêu xanh mọc từng đám . Trong hồ từng đàn cá đủ màu sắc đang bơi tung tăng . Hai bên bờ là hàng dương liễu xanh , rũ từng cành dài xuống. Nhìn thẳng về phía trước là trăm ngàn loại hoa đủ sắc , đang đua nhau khoe sắc tạo nên một bức tranh diễm lệ thoát tục .

Cảnh đẹp là thế nhưng bên trong đình lại có một thân ảnh đang trong một tâm trạng rối bời . Người đó chẳng ai khác là Thiên Doanh .

Từ lúc rời khỏi đại điện cung Thiên Mẫu đến giờ , dù bên ngoài tỏ ra vui vẻ , tươi cười ,nhưng trong lòng hắn lại như có lửa đốt .Cứ mỗi giây trôi qua là y như rằng hắn thêm lo lắng cho nàng . Đứng ngồi ko yên . Nhưng đám nô tài cư nhiên nghĩ rằng hắn nghịch ngợm , ko chịu ngồi yên ăn điểm tâm .

_ Vương gia ! Người đừng nghịch nữa ! Người mau dùng điểm tâm đi !

Tiểu Thuận Tử lên tiếng mời hắn , dù trong lòng tên này đang bực lên vì hắn . Nhưng thân phận nô tài ko cho phép , tiểu Thuận Tử đc phản ứng .

Hắn đang lo cho nương tử của mình , mà còn gặp phải cái tên nửa nam nửa nữ này làm phiền , khiến hắn càng thêm bực bội . Nhưng bất quá , trong lúc này , tại chỗ này , hắn lại ko có hứng cũng ko thể làm gì tên thái giám chết tiệt này . Nhưng , hắn có thể …. Một cái nhếch môi xuất hiện trên khóe môi của hắn .

_ Huynh gì ơi ! Huynh dẫn ta đi tìm Lam đc hông ?

Câu nói tưởng chừng ngây ngô của hắn lại khiến ai kia xém chút ngất xỉu . Tiểu Thuận Tử nhìn hắn vừa giận vừa tức nói ko nên lời . Hết chiện hắn lại gọi thái giám là huynh .Điều này chẳng khác nào chạm đến nỗi đau thầm kín của các thái giám sao ? Hắn cố tình trêu tức tiểu Thuận Tử đây mà .

_ Vương gia ! Ngài đừng gọi nô tài như thế ! Nô tài ko dám !

Nhìn biểu hiện của tiểu Thuận Tử , hắn lấy làm hả dạ .

_ Huynh ơi ! Sao huynh lại ko dám ?Huynh cũng giống ta mà – Hắn tròn xoe đôi mắt , cười toe tét nhưng trong câu nói lại có nhấn mạnh từ GIỐNG theo ngữ điệu chế giễu , mai mỉa , nếu như ko tinh ý thì sẽ ko dễ nhận ra . Qủa nhiên , tên thái giám này ko thể hỉu hết ẩn ý hắn dành cho .

_ Vương gia ! Ngài là thân vàng ngọc làm sao nô tài dám khi quân phạm thượng mà so sánh với Ngài . Xin Vương gia trách tội !

Tiểu Thuận Tử vội quỳ xuống làm ra vẻ là người có lỗi . Thực ra, bản thân tên thái giám này bík nói cho hoa mỹ vậy thôi . Chứ tên này bík thừa vương gia có hỉu gì đâu mà trák tội . Bất quá làm đúng quy củ thôi .

_ Huynh ơi ! Huynh dẫn ta tìm Lam đi huynh ! Ta xin huynh đấy ! Huynh ơi !

Hắn típ tục mè nheo , nũng nịu với tiểu Thuận Tử làm tên thái giám nhăn nhó mặt mày .

_ Vương gia ! Xin Ngài đừng làm khó nô tài ! Thái hậu ko cho nô tài dẫn Ngài đến đó khi chưa có ý chỉ của Thái hậu ! Mong vương gia thứ tội !

_ Ko chịu ! Ko chịu ! Ta mún gặp Lam ngay bây giờ cơ ! – Hắn làm nũng , dậm dậm chân xuống đất , tay ko ngừng níu tay áo tiểu Thuận Tử lay lay .

_ Vương gia ! Ko đc đâu . Ngài đừng làm khó nô tài !

Tiểu Thuận Tử càng lúc càng nhăn nhó , tay ko ngừng gỡ tay hắn ra , khổ sở khuyên can . Thực ra , hắn ko cần phải làm thế để làm khó tiểu Thuận Tử nhưng chỉ có cách này hắn mới có thể đường hoàng đi tìm nàng mà ko bị nghi ngờ . ( cák này mà đường hoàng hả caca ? )

_ Dẫn ta đi đi huynh ! Huynh ơi !

_ Vương gia ! Ko đc . Ngài đừng lay nô tài nữa .

_ Dẫn ta đi mà ! Dẫn ta đi !

_ Ko đc . Vương gia . Nô tài ko thể .

Cứ như thế đoạn hội thoại giữa hắn và tiểu Thuận Tử chỉ có lời mè nheo của hắn và tiếng từ chối với vẻ mặt khổ sở của tiểu Thuận Tử . Mấy người nô tì cũng như cận vệ xung quanh chỉ bík đứng nhìn và thông cảm cho tiểu Thuận Tử , nhưng bọn họ ko ai dám lên tiếng , một phần vì thân phận , một phần vì ko mún làm nạn nhân bất đắc dĩ típ theo của vương gia .Nên họ chọn cách im lặng . ( tg * níu níu áo * huynh làm người ta sợ vậy đó hả ? còn hơn mấy vị vương gia lãnh khốc kia nữa ./ TD * hất mặt * : vậy mới là ta chớ ! /tg * nói nhỏ * : ngu mà làm giọng nguy hiểm / TD * trừng mắt * ngươi nói gì đó hả / TG * giật mình * nghe hả ? Nghe thì ta chạy trc nhá * vẫy tay , chạy mất dép * )

_ Huynh ko dẫn ta đi ! Ta tự đi tìm Lam của ta !

Nói xong , hắn dùng dằng bỏ đi , khiến tiểu Thuận Tử có muốn cũng ko dám ngăn lại . Nói là ko dám chứ thật ra là tiểu Thuận Tử ko mún thì đúng hơn . Thoát đc vị vương gia ngốc nghếch khoái làm nũng là mừng hết lớn rùi , chẳng lẽ còn mún chuốc thêm phiền phức vào người . Cả đám bọn người hầu , chỉ bík đứng nhìn theo bóng dáng hắn đang dần khuất xa .

Sau khi thoát khỏi đám người phiền phức đó ( ko bík ai thoát ai đây ?) , hắn bước thật nhanh đến đại điện , trong lòng càng thêm nôn nóng , lại thêm lo lắng . Ko bík mẫu hậu đã làm gì nàng ? Nhớ lại nụ cười của mẫu hậu lúc nãy , làm cho bước chân của hắn thêm vội vã .

Cuối cùng cũng đã đến đại điện , nhưng hắn nhớ là hai người bọn họ đã đến một căn phòng khác .

Hắn nhanh chân bước đến tẩm cung của mẫu thân tìm thử . Vừa bước chân đến tẩm cung , hắn ngạc nhiên khi xung quanh ko hề thấy bóng một lính canh hay một nô tì nào cả . Trong lòng hắn lại dấy lên một nỗi bất an dành cho nàng . Vì điều gì mà mẫu hậu lại ko cho ai đến gần chỗ đó . Phải chăng ….

Hắn đẩy mạnh cửa , nhanh chân bước vào . Mẫu hậu hắn đang ngồi trên kia , dáng vẻ ung dung thưởng thức trà . Hắn đảo mắt nhìn xung quanh , ko hề nhìn thấy bóng dáng của nàng .

Vừa nhìn thấy hắn , thái hậu liền quan sát nhất cử nhất động của hắn . Ngoài mặt hắn vẫn cười vui vẻ , nhưng trong đáy mắt lại hiện một nỗi lo lắng .Và thái hậu ko khó khăn gì trong việc nhận ra điều khác biệt ấy . Bà nở một nụ cười tươi chào đón hắn nhưng trong lòng đang thực hiện âm mưu .

_ Doanh nhi của ta ! Mau vào đây với ta nào !

_ Nương !

Hắn chạy vào trong , nhưng gần đến thì bước chân hắn như khựng lại , trên thảm gần chỗ mẫu hậu đang ngồi có vết máu . Mặc dù vết máu đã được lau đi rất cẩn thận nhưng đối với kinh nghiệm của mình , hắn có thể nhận ra . Khuôn mặt tuấn mỹ kia chợt hiện lên một nét đau xót , khi hắn nghĩ đến …

Nhưng hắn ko tin vào suy nghĩ của mình , hắn ko tin nàng đã … đã …

Hắn nhanh chóng gạt đi tâm trạng đó qua một bên , mặt rạng rỡ chạy lại ôm mẫu hậu nũng nịu:

_ Doanh nhi nhớ nương lắm nga~!

_ Doanh nhi nói dối nga~! Doanh nhi nói cho ta nghe ! Con nhớ ta hay nhớ Lam nhiều hơn !

_ Tất nhiên là nhớ nương nhìu hơn rồi ! Nhớ nhớ lắm nga~! – Hắn cười sủng nịnh , dụi dụi đầu vào người thái hậu ( huynh lợi dụng nga~! Hắc hắc ) .

_ Thật à ! Doanh nhi của ta là ngoan nhất nga~! Nếu sau này ko gặp Lam nữa , Doanh nhi có nhớ nàng ta nhìu ko ? – Thái hậu cũng đang tự cười vì khả năng diễn kịch của mình . Trong khi vừa nghe xong câu nói đó , hắn càng thấy bất an . Ý mẫu hậu mún nói là gì . Ko gặp Lam nữa . Tại sao lại ko gặp nàng nữa ? Hắn đưa mắt nhìn xuống tấm thảm có vết máu lúc nãy . Chẳng lẽ ….



_ Ko gặp Lam con nhớ Lam nhìu nhìu lắm ! Nương ơi ! Lam của con đâu rồi ?Con nhớ Lam nhìu lắm ! Con mún gặp Lam ! Con mún gặp Lam ! Nương ơi ! – Đôi mắt màu hổ phách ngân ngấn nước , gương mặt mếu máo nhìn thái hậu . Tuy bên ngoài dáng vẻ giống như một đứa trẻ làm nũng nhưng trong thâm tâm , hắn đang rất đau lòng . Nghĩ đến chiện ko gặp lại nàng , tâm can hắn như có ai đó cào xé . Hắn mún khóc , nhưng thân nam nhi ko cho phép hắn khóc thật sự , hắn chỉ có thể mượn dáng vẻ ngốc nghếch này khóc như một đứa trẻ .

Thái hậu một mặt dỗ dành , một mặt lại tức trong lòng . Bà cứ nghĩ mình giỏi diễn kịch , ai dè con trai của bà còn giỏi diễn hơn cả bà . Đến lúc này cũng chưa chịu thừa nhận , mình ko ngốc . Qủa đúng như nàng ta nói , con trai bà đúng là một đại lừa đảo mà .( ta công nhận )

_ Doanh nhi ngoan ! Doanh nhi đừng khóc nữa nga ~! Lam ko thể gặp Doanh nhi nữa đâu ! Doanh nhi đừng bùn nga~! Ta sẽ đền cho con một nương tử khác đc ko ?

_ Con ko chịu . Ko chịu đâu . Con mún Lam cơ . Con mún gặp Lam . Nương giấu Lam đâu rồi ? Nương trả Lam cho Doanh nhi đi ! Nương ơi !

Hắn giãy nảy làm loạn cả lên , khiến thái hậu nhăn nhó mặt mày .

_ Doanh nhi nghe ta nói này ! Ta cũng mún trả Lam cho Doanh nhi lắm . Nhưng nàng ấy đã đi rồi !

_ Nương nói dối ! Lam hứa là ko bao giờ bỏ mặc Doanh nhi đâu . Nương nói dối ! Nương trả Lam lại cho con đi ! Huhuhu

_ Doanh nhi ngoan nào ! Nàng ấy ko xứng đáng với con đâu .

_ Doanh nhi ko bík . Trả Lam lại cho con ! – Hắn nắm cánh tay thái hậu giựt giựt , làm nũng khóc lóc đòi hỏi . Khiến thái hậu mún chóng cả mặt , tay cũng mún lìa khỏi người , nhưng vì hắn cứ típ tục ko nói , bà cũng ko còn cách nào phải làm khó con trai mình thêm chút nữa ( bà này là mama của Nhược tỷ mới đúng nà )

_ Doanh nhi nghe ta nói ! Nàng ta đã thừa nhận với ta , chiện lấy con là vì nghe theo lão tể tướng Lam Long để tiếp cận con , h.ã.m hại con . Ta vì quá tức giận nên đã một kiếm giết chết nàng ta rồi . Doanh nhi đừng nhớ nàng ta nữa nhá !

Thái hậu nói lời khuyên nhủ , tay xoa xoa má hắn cười yêu thương với hắn .Thật ra , thái hậu ko cần phải nói nhìu làm gì nếu hắn thực là một đứa trẻ ,nhưng đây mới chính là điều hắn cần bík .

Câu nói của thái hậu như một cú đập tan hết hy vọng của hắn . Mặc dù đã đoán ra, nhưng hắn cố lừa dối bản thân . Hắn vẫn mong rằng nàng vẫn chưa chết , vết máu kia là của ai khác chứ ko phải nàng .

Nhưng mẫu hậu hắn vừa nói . Nàng đã chết . Mẫu hậu đã ra tay với nàng . Nàng đã làm gì sai chứ ? Tại sao mẫu hậu lại nghe và tin lời nàng nói chứ ? Hắn tuyệt đối tin tưởng nàng . Nhưng tại sao nàng lại thừa nhận với mẫu hậu ? Phải chăng vì tính hiếu chiến của nàng . Phải chăng nàng nói thế để chọc tức mẫu hậu ? Nhưng dù nàng có thế nào , tại sao mẫu hậu lại có thể đan tâm giết hại nàng như thế ? Tại sao đến lúc này mẫu hậu còn phải bận lòng vì hắn ? Hắn vì ko mún mẫu hậu lo lắng cho mình nên mới giả ngốc . Thời gian qua , lúc nào mẫu hậu cũng phiền não về chiện của hắn , lo lắng cho hắn bị người khác ám hại . Đến cả người hắn yêu thương nhất , là người hắn toàn tâm toàn ý nhất , người sẽ cùng hắn chia ngọt sẻ bùi , vậy mà mẫu hậu lại …

Phải chăng vì hắn mà nàng mới như thế ? Phải chăng hắn đã làm liên lụy nàng . Hắn thật đáng chết chứ ko phải nàng . Trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt . Hắn đau lắm . Đau đến mức có thể chết đi đc . Dù hắn đã cố kiềm nén , nhưng một giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt tuấn mỹ kia . Hắn khóc , khóc thật sự . Hắn quá đau lòng . Hắn ko còn tâm trạng để giả vờ gì nữa , âm trầm cất tiếng :

_ Mẫu hậu . Người mang thi thể nàng đi đâu ?

Đúng như thái hậu dự đoán , cuối cùng hoàng nhi cũng chịu thừa nhận . Nhìn dáng vẻ đau khổ này của con trai , bà bík rằng nàng ta thật sự rất quan trọng với hoàng nhi . Qủa thật anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà . Bà thở ra một hơi dài . Bà giả vờ ko nhận ra sự thay đổi của hắn , giọng lạnh lùng :

_ Ta đã sai người quăng thi thể nàng ta xuống hồ Trừng Nhân !

Hồ Trừng Nhân ??? Đó chẳng phải là hồ dùng để trừng phạt những cung nữ mang tội phản bội hay sao ? Nước trong hồ lúc nào cũng nóng hừng hực , nếu như … nếu như thi thể bị quăng vào ấy , qua một canh giờ thì … đã tan thành khói bụi.

Tại sao mẫu hậu hắn lại làm như vậy ? Tại sao làm nàng chết ủy khuất như vậy chứ ? Hắn ko hận mẫu thân , hắn chỉ trách bản thân . Gía như hắn đừng giận nàng . Gía như hắn kiên quyết ở bên cạnh nàng thì bây giờ đã ko âm dương cách biệt .

_ Doanh nhi ! Con đừng bùn vì nàng nữa nga~! Dù sao nàng ta cũng ko đối xử tốt với con đâu . Ta sẽ xin hoàng thượng ban cho con một nương tử hơn nàng ta gấp ngàn lần nga~!

Thái hậu típ tục dụ ngọt hắn , nhưng hắn nét mặt trầm lặng , nói lời chán nản :

_ Mẫu hậu ! Doanh nhi đa tạ mẫu hậu đã có lòng . Nhưng , Doanh nhi đã hứa với nàng , ngoài nàng ra , Doanh nhi sẽ ko bao giờ có thêm nữ nhân khác . Mong mẫu hậu tha tội ! Doanh nhi xin đc phép cáo lui !

Hắn bùn bã đứng dậy , thất thỉu đi về phía cửa , nét mặt thê thảm , tựa hồ như mún khóc . Thái hậu nhìn theo mà đứt từng đoạn ruột . Nếu như có một ngày , nàng ta thực ko còn trên cõi đời , liệu hoàng nhi sẽ ra sao ? Nghĩ đến viễn cảnh khiến thái hậu thoáng giật mình và tự trách vì sao mình lại nghĩ đến những chiện xui xẻo như thế chứ ?

Hắn trong tâm trạng đau khổ tột cùng , tâm trí thất thần lê từng bước khó khăn rời khỏi đây .

Chỉ còn cách cửa ra vào vài bước chân …

_ TƯỚNG CÔNG ! NGƯƠI ĐỊNH ĐI ĐÂU HẢ ?

Một giọng nói nữ nhân quen thuộc vang lên khiến hắn ko khỏi giật mình thêm phần kinh ngạc . Hắn vội vàng quay lại thì thấy một thân ảnh thân quen đang ngồi cạnh mẫu hậu ,nhìn về phía hắn cười rạng rỡ . Kinh ngạc lại thêm kinh hỉ khiến hắn ko thể tin vào mắt mình , hắn đứng như trời trồng . Hắn cứ ngỡ mình vì nhớ thương nàng mà bị ảo giác . Hắn mún chạy đến để đc ôm nàng vào lòng , nhưng hắn lại sợ . Hắn sợ nếu là ảo giác , hắn sẽ làm nàng biến mất ngay lập tức ( huynh này đa tình thấy sợ lun ) .

Mãi một lúc , hắn mới mấp mép nói ra đc vài từ :

_ Nàng …. Nàng … nàng vẫn chưa chết ?

_ Ngươi đang trù ẻo ta đó hả ? Tên tướng công thối kia !

Nàng hậm hực , chống nạnh phồng mang trợn má đi về phía hắn . Đến lúc này , hắn vẫn chưa mún tin đây là sự thật . Nếu đây là sự thật thì chẳng phải , nãy giờ mẫu thân là đang lừa gạt hắn sao ? ( tg :chứ còn gì nữa ? Ai bỉu huynh dễ tin người làm chi ? Bị vợ và mẹ xỏ mũi dắt đi mấy vòng kinh thành .* cười khoái chí * / TD * tức giận * : IM NGAY CHO TA ! Ngươi còn nói nữa , ta quăng ngươi xuống hồ Trừng Nhân liền ngay tức khắc / tg : ách …. * cuốn gói chạy trước * )

Khi nàng vừa bước đến , hắn nhanh chóng ôm nàng vào lòng , hắn sợ sẽ mất nàng một lần nữa . Nàng vẫn ấm , nàng là thực , nàng đang chống cự , vùng vằng đẩy hắn ra . Thực vui quá ! Hắn cười hạnh phúc , ôm chặt nàng , mặc cho có người đang la hét ầm ĩ :

_ TÊN THỐI NÀY ! MAU BỎ TA RA MAU ! NGẠT CHẾT TA RỒI ! BỎ RA ! BỎ RA NGAY ! ĐAU QUÁ ĐI MẤT !

Nghe nàng than đau , hắn mau chóng bỏ nàng ra , nhưng hai tay vẫn ôm lấy bả vai của nàng nói như reo lên :

_ Nàng vẫn còn sống ! Thực may quá ! Ta mừng quá , nương tử .

_ Ngươi mún ta chết để lấy nương tử khác phải ko hả ?

_ Ko . Ta suốt đời này chỉ có nàng thôi ! Nương tử !

_ Đừng có dẻo miệng ! Chẳng phải cả buổi ngươi bỏ mặc ta ? Ta chết đi , ngươi là người mừng nhất mà ! - nàng nói lẫy

Hắn lại ôm nàng vào người ,nói như tự trách :

_ Là lỗi của ta . Ta ko nên giả vờ giận nàng . Ko nên bỏ mặc nàng . Ko nên chọc tức nàng. Ta có lỗi ,nương tử !

_ Gỉa vờ giận ? ?? Tên hỗn đản nhà ngươi ! Dám giở trò với ta hả ? Làm hại cả buổi ta bị ngươi biến thành con ngốc ! Buông ra ! Buông ra ngay !

Nàng tức giận , hét loạn cả lên nhưng hắn nhất quyết ko buông . Chỉ tội cho khán giả bất đắc dĩ , nãy giờ đc xem kịch miễn phí . Chỉ bík lắc đầu với cảnh thân mật của hai con trẻ . Đến lúc này , bà mới hắng giọng lên tiếng :

_ Thân mật vậy đủ rồi !

Hắn lúc này mới chịu buông nàng ra , nhưng liền bị nàng đạp lên chân một cái và liếc xéo hắn . Hắn chỉ bík cười khổ với nàng . Nhưng nhớ lại chiện lúc nãy , hắn lấy làm thắc mắc :

_ Mẫu hậu ! Chiện này là như thế nào ? Tại sao …

_ Con hỏi nương tử yêu quý quỷ quyệt của con đi rồi bík ! – bà thái hậu đùng đẩy trách nhiệm , hắn liền nhìn nàng .Chưa để hắn nói câu nào , nàng liền chặn ngang , nhìn thái hậu hùng hồ nói như tát nước vào mặt :

_ Ê cái bà già kia ! Định ăn ốc bắt ta đổ vỏ hả ? Bà cũng tham gia vào chiện này , sao tự dưng đổ hết lên đầu ta vậy hả ? – Nói đến đây nàng quay sang hắn ,tiếp tục nói – Là bà nương thối của ngươi nói gì là ta là con lão già Lam Long , nào là lấy ngươi để h.ã.m hại ngươi . Bà ta còn lấy kiếm kề cổ ta , đòi chém đòi giết ta nữa kìa . Xém chút nữa là gặp Vương caca rồi . Ngươi nhìn đi ! Tác phẩm của bà nương đó nè ! Nguyên một đường dài trên cổ ta này ! Còn gì là cái cổ trắng ngần ko tỳ vết của ta nữa ! Ta ko chịu đâu .

Nàng nói một tràng hết trách tội lại sang bắt đền hắn , khiến hắn vừa tức cười vừa khó xử . Còn thái hậu chỉ bík lắc đầu thở dài với nàng dâu trời đánh này thôi . Đến mẹ chồng mà nàng cũng ko nể nang gì sấp .

_ Nha đầu kia ! Dù sao ta cũng là mẹ chồng của ngươi đó . Ăn nói cho cẩn thận vào . Đừng mở miệng hỡ chút là bà già này , bà nương thối kia đc ko hả ? – Nói đến đây , thái hậu quay sang hắn mặt ủy khuất - Doanh nhi ! Con làm chủ cho nương đi ! Nàng ta là đang ức hiếp nương kìa !

Hắn khổ sở với hai bà nương . Một bên là nương tử đang ấm ức còn một bên là nương của hắn đang mè nheo với hắn . Ko bík nên cười hay nên khóc đây . Hai cánh tay hắn bị hai người bọn họ giựt giựt mún đứt khỏi cơ thể . Hắn thực mún cho mỗi người một cánh tay để hắn khỏi phiền phức . Đúng là chỉ có nữ nhân mới làm khổ nam nhân thôi . Cũng may hắn chỉ có một thê tử . Nếu có thêm , chắc hắn khó sống khỏi con trăng . Mà cũng chẳng có cái nếu đó đâu . Dù chỉ là suy nghĩ chưa chắc gì hắn sống yên với nàng .

_ Tướng công ! Ngươi phải bênh ta !

_ Doanh nhi ! Con phải làm chủ cho ta ! Doanh nhi !

_ Tướng công !

_ Doanh nhi !

_ IM HẾT ĐI ! – hắn bực bội gắt lên , khiến cả hai im thin thít , len lén nhìn sắc thái của hắn . Đã làm thì làm cho đến cùng , hắn tỏ ra khó chịu ra lệnh – Hai người ngồi xuống !

Nàng và thái hậu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế , hắn nghiêm giọng hỏi :

_ Là ai bày ra chiện này ?

_ Là bà ấy / Là nàng ta – cả hai người cùng đồng thanh rồi cùng liếc xéo nhau , quay mặt sang chỗ khác

_ Cuối cùng là ai ? – Hắn tiếp tục truy hỏi ,mặt ngầu hết sức .

_ Là nàng ta bày ra . Ta … ta .. – thái hậu nhanh miệng nói trc , nhưng lại ngập ngừng .

_ Đúng là ta đưa ra ý kiến nhưng bà ấy đòi giết ta là sự thật . Ngươi ko tin ta hả tướng công ? – mặt nàng ủy khuất nhìn hắn .

_ Nha đầu ! Ngươi … - bà ấy tức giận chỉ tay vào mặt nàng nói ko nên lời .

_ Ta nói sai hả ? Nguyên cái dấu này là bà tạo ra , định chối hả ? – Nàng đưa cổ mình ra , làm bằng chứng khiến thái hậu mún chối cũng ko đc . Nên im lặng tức giận , còn nàng tỏ ra khoái chí .

_ Cuối cùng thì hai người đều có lỗi . Nhưng … - hắn chỉ tay lên vết thảm - … vết máu đó là sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook