Chương 26: CHẠM MẶT HÁN KỲ LÂN
trankg92
20/05/2018
_ Cuối cùng thì hai người đều có lỗi . Nhưng … - hắn chỉ tay lên vết thảm - … vết máu đó là sao ?
_ Thái hậu ! Bà cũng ác thiệt đó nga!~- nàng nhăn mặt nhìn thái hậu trách cứ .- Con mèo đáng yêu như vậy mà bà cũng sát đc nữa !
_Ngươi còn nói đc nữa hả ? Nếu ko vì ngươi , ta đã ko … Ngươi làm như ta ko xót vậy ! Ôi ! Tiểu Cát Tường của ta ! – Bà thái hậu làm ầm lên , kêu than khóc lóc với nàng .
_ Bà làm đã thì trách ai hả ? Ta đã nói là lấy máu gà đc rồi . Ai kêu bà lấy máu mèo làm gì ? – nàng gân cổ cãi lại .
_ Nha đầu nhà ngươi ! Máu gà ngửi qua một cái là bík ( cái này là ta chế ra .chứ ta cũng ko bík nó có khác gì ko nữa ). Đánh lừa nổi cái thằng con thông minh này của ta ko chứ hả ? Ôi Tiểu Cát Tường của ta ! Ta thực có lỗi với ngươi mà ! – thái hậu tiếp tục than vãn .
_ Bà nín giùm ta đi ! Coi như bà giúp ta lần này đi ! Ta cám ơn bà đc chưa hả ? – Nàng hết cách , nên xuống nước làm hòa với bà nương già này .
_ Vậy còn đc . – mặt thái hậu tươi tỉnh trở lại , còn nở nụ cười khoái chí , trong khi nàng cùng hắn nhìn nhau cười khổ . – Bík điều vậy mới ngoan chứ nha đâu thối !
_ Bà già kia ! Đừng tưởng ta nhịn rồi làm tới nhá ! Ai là nha đầu hả? – nàng sừng cổ lên với bà thái hậu
_ Ngươi ko là nha đầu chứ là gì hả tiểu nha đầu ? – Thái hậu cũng ko vừa , thấy nàng tức giận càng thêm khoái chí chọc nàng thêm nữa .
_ Bà … - mặt nàng đỏ gay cả lên .
_ Thôi ! Thôi ! Cả hai cho ta xin ! – hắn nhăn mặt can ngăn , ko bík họ có phải oan gia từ kiếp trước ko nữa .Nghe hắn lên tiếng , cả hai mới ngoan ngoãn thôi tranh cãi .
Một lúc sau , khi cả ba cùng ngồi vào bàn , hắn ngồi giữa trong khi hai bên là hai ánh mắt đang liếc xéo lẫn nhau của hai người bọn họ .
_ Doanh nhi ! Nha đầu này thực ko bình thường nga~! Sao ta cứ thấy ko giống những gì ta điều tra đc nhỉ ? – thái hậu nghi ngờ lên tiếng , mắt nhìn nàng dò xét từ đầu đến chân .
_ Bà già ! Ta ko bình thường là sao hả ? Nói cho bà hay , ta mà ko bình thường thì hai mẹ con bà là quá bất bình thường nga~! – nàng hùng hồ nói xong mới bík mình hơi thất lễ , nhìn sang hắn thì bắt gặp ánh mắt ko vừa ý của hắn dành cho mình , nàng vội cười cầu hòa .- Ta chỉ là nói đùa thôi ! Tướng công , ngươi đừng để ý nga~!
_ Nha đầu . Nhìn ngươi cũng thík hoàng nhi lắm nga~! Cũng phải , hoàng nhi của ta là hảo nam nhân cơ mà . – thái hậu trêu chọc .
_ Bà cũng thế thôi . Chẳng phải vừa gặp mỹ nam hoàng đế , bà cũng động lòng đó sao ? Ta với bà là cùng một ruột cả thôi .
– Nàng cũng chẳng vừa lôi luôn người quá cố ra nói . Hắn là hết cách nói hai người bọn họ , hết sức là ko bình thường . Hết nương lôi hắn ra nói , giờ đến lượt nàng đem phụ hoàng hắn ra so sánh . Ko bík phụ hoàng có thiên có trách phạt nàng dâu này ko nữa . Hắn thực có lỗi với phụ hoàng mà .
_ Nha đầu ! Ngươi thực hiểu ý ta nga~! Ta hảo thík ngươi ! Theo ta , ta dạy võ công cho . – Thái hậu cười đề nghị , chưa để nàng phản ứng , hắn vội vàng lên tiếng từ chối :
_ Ko đc . Nàng ấy ko đc học võ công . Mẫu hậu . Xin Người hãy từ bỏ ý nghĩ ấy đi !
_ Ta chưa lên tiếng . Ai mượn ngươi trả lời thay ta hả tên tướng công thối ? – Nàng khó chịu liếc hắn một cái , bík thế nào nàng cũng có phản ứng như vậy nên hắn đã tránh ánh mắt của nàng dành cho .
_ Ta là trượng phu của nàng . Ta nói là nàng phải nghe theo . Ta nói nàng ko đc học võ công . Nàng chỉ cần bík là như thế . Ko cần lý do gì hết !
Hắn hiểu tính của nàng nên trước hết hắn nói phủ đầu để nàng ko thể hỏi thêm gì hắn nữa. Tính tình của nàng đã thế này , chưa có võ công đã bá đạo , ko xem ai ra gì , nếu như …. Mới nghĩ đến thôi , hắn đã toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến viễn cảnh ko mấy hay ho kia .
_ Dẹp ngay cái ý nghĩ nam quyền ở đây đi nhá ! Ngươi tìm lý do nào chính đáng hơn để thuyết phục ta đi tên tướng công thối ! Đừng để ta đoán đc ý nghĩ trong lòng ngươi ! Vả lại , ngươi có thì tại sao ta lại ko ? Sẵn hum nay có thái hậu ở đây , ta cũng hỏi lun . Ngươi ko phải đơn giản chỉ là vương gia , đúng ko ?
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét , nghi ngờ . Câu hỏi này ta đã định hỏi hắn , nhưng từ hum qua đến giờ , nhìu chiện đã xảy ra làm ta ko còn tâm trí đâu mà nghĩ đến . Giờ hắn nhắc đến , ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ . Ko chỉ một mình nàng tò mò , ngay cả thái hậu cũng cảm thấy hiếu kì khi nghe nàng nói đến điều này . Hai ánh mắt cùng tập trung vào hắn , khiến hắn có mún thoát cũng ko đc . Hắn tránh né ánh mắt , trả lời bâng quơ :
_ Nàng nói gì ta thực ko hỉu . Ta đơn giản chỉ là vương gia thôi mà .
_ Láo ! Láo hết sức ! Ngươi làm như ta mất trí ko bằng . Chính đêm trước hum thành thân , ngươi đã bắt ta đem đến một nơi rất kỳ lạ . Lại còn có cái tên gì gì nhỉ ? Bạch … Bạch… gì gì đó ? – Ta cố nhớ ra cái tên mà hum đó nghe đc , nhưng tạm thời ko thể nhớ ra đc ,nên gạt ngang nói típ – mặc kệ Bạch gì . Ta hỏi , ngươi có chịu nói thật ko hả ? Nếu ko đừng trách người làm nương tử này ách !
_ Ta ….
_ Doanh nhi ! Cái này , ta cũng ko bênh con đc đâu . Tốt nhất là con nói ra sự thật đi ! – thái hậu lên tiếng ủng hộ ta , ta vừa lòng nhìn bà ấy nháy mắt .
_ Thật ra , cũng chẳng có gì lớn cả . Đó chỉ là nơi ta bí mật liên lạc với những người ủng hộ phụ hoàng ngày trước . Và cùng họ tập luyện binh lính thôi . Chỉ đơn giản có thế !
_ Đơn giản của ngươi là như thế hả ? Miệng ngươi nói là ko mún làm hoàng đế , nên giả ngốc , trong khi ngươi lại tập hợp binh lính là sao ? Định làm phản hả ?
_ Đúng thế ! Doanh nhi ! Con là đang nghĩ gì thế hả ? Nếu con mún làm hoàng đế đâu cần dùng đến cách này ! Vả lại , đây ko phải là cák hay .
Cả hai người đều tỏ thái độ kinh ngạc , có phần ko hài lòng với ý nghĩ của hắn .Nhưng thực ra, ý hắn đâu phải là như thế ! Tất cả chỉ là do bọn họ tự suy diễn . Hắn quả thật ko mún làm hoàng đế , cũng chẳng phải có ý nghĩ làm phản như nương tử nói . Nhưng hắn làm vậy là có lý do . Hắn thở một hơi dài nói chậm rãi :
_ Hai người hỉu sai ý ta rồi ! Thực ra ta làm vậy chỉ để canh chừng Hán Kỳ Lân .
_ Canh chừng ? ? ? – nàng tròn mắt ngạc nhiên . Một ý nghĩ vụt qua khiến nàng nói nhanh – Chẳng lẽ ý ngươi mún nói là nếu như hắn làm tốt bổn phận của mình , thì sẽ ngươi sẽ ko làm gì đến hắn . Nếu như , hắn làm gì hại đến lợi ích quốc gia , lợi ích của con dân , ngươi sẽ hành động .
_ Nương tử ! Nàng thực hiểu lòng ta nga~! – hắn cười sủng nịnh , ôm nàng vào người, dựa vào vai nàng , nét mặt hạnh phúc.
_ Khụ .. khụ
Thái hậu làm động tác giả ho , kéo hai con người đang thân mật quá mức kia về thực tại . Lúc này hắn mới ngại ngùng bỏ nàng ra , nhưng mắt ko rời khỏi nương tử yêu dấu của mình , miệng cười hớn hở .
_ Doanh nhi ! Con nghĩ thế cũng đúng ! Ta cũng vì điều này nên mới lưu lại chốn cung cấm này ! Nếu ko ta đã rời khỏi đây , ngao du sơn thủy cho khỏi phí cuộc đời rồi . Haizzzzzzz ! Ta thực chán chốn này lắm rồi !
Thái hậu than ngắn thở dài , ta cùng hắn nhìn thấy cũng cảm thấy bùn lòng . Cũng phải , với những nữ nhân bình thường thì chiện ham mê vinh hoa phú quý của chốn cung cấm là chiện đương nhiên , có khi họ còn cam tâm chịu chôn vùi chốn tuổi xuân nơi này . Đó là thân phận của nữ nhân thời này . Nhưng , đối với người trong giang hồ chân chính như thái hậu thì chiện vinh hoa phú quý chỉ là phù du , có đáng gì , thay vì chết mòn ở đây , thì ra ngoài kia có một cái chết oanh oanh liệt liệt mới ko cảm thấy có lỗi với bản thân .
_ Mẫu hậu ! Xin người đừng ưu phiền nữa ! Doanh nhi hứa với Người ,sẽ tìm cách giúp Người rời khỏi đây !
_ Ân ! Ta cũng sẽ giúp bà rời khỏi đây ! – Ta quyết tâm giúp thái hậu khi nghĩ đến tình cảnh của bà ấy thực là đáng thương . Nhưng ta phải giúp bà ấy làm sao đây ? Trước tiên phải bík tên Hán Kỳ Lân kia là người như thế nào đã ? Sau đó mới tìm cách giúp thái hậu . Nhưng , cái mặt ta còn chưa đc thấy nữa là … Phải làm sao đây ?
Khi nàng đang chìm trong suy nghĩ thì ngoài kia tiếng của một tên nử nam nử nữ , lanh lảnh lanh vang lên phá tan đi dòng suy nghĩ của cả ba người bọn họ .
_ HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM !
Vừa nghe thấy tiếng thông truyền của tên thái giám , cả ba người đều giật mình nhìn nhau .Thái hậu tỏ ra kinh ngạc nói :
_ Tại sao Kỳ Lân lại đến đây ? Bình thường cả năm hắn mới ghé qua một lần để thỉnh an ta . Có chiện kỳ lạ ở đây ?
Miệng nói nhưng ánh mắt của thái hậu lại nhìn chằm chằm vào ta khiến ta dù ko mún để ý cũng phải hằn học nói ngay :
_ Bà đi mà hỏi hắn ! Nhìn ta làm gì ?
Mặc dù nói vậy, nhưng lòng ta lại có cảm giác kỳ lạ khi nghe bà ấy nói như vậy . Chẳng lẽ , hắn đã phát hiện ra chiện gì của tướng công . Hay là …
Thật ra , trong lúc đang phê duyệt tấu chương , Hán Kỳ Lân nghe Hắc Thanh thông báo Thiên Doanh cùng nàng đang trong tẩm cung của thái hậu . Một phần tò mò ko bík bọn họ đang làm gì , một phần muốn tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của nàng và xem nàng có quả thật như những gì Hắc Thanh tìm hiểu ko . nên hắn gác việc phê duyệt tấu chương qua một bên và viện lí do là đến thỉnh an thái hậu để đến gặp nàng .
QUAY LẠI HIỆN TẠI ,
_ Nha đầu ! Nhớ kỹ lời ta ! Trước mặt Kỳ Lân ko đc ăn nói hàm hồ giống như lúc nói chiện cùng ta ! Nhớ nga~!
Thái hậu lo nàng dùng thái độ đó cư xử với Kỳ Lân thì nguy mất . Với bà thì khác , dù gì bà cũng từng là nữ hiệp giang hồ , ko câu nệ chiện lễ nghĩa nhưng với Kỳ Lân thì khác . Nói bừa là bị chém đầu như chơi . Nhất là tên Kỳ Lân . Sở trường của hắn là chém đầu của những người hắn ko vừa ý . Nếu nàng ngoan cố giữ cái thái độ coi trời bằng vung thế này thì chẳng mấy chốc Doanh nhi sẽ góa thê mất thôi .
_ Bà yên tâm đi ! Ta bík cách hành xử mà .
Ta vừa dứt câu thì cánh cửa đc mở toang ra , ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng ,tiếp sau đó là một thân ảnh mặc hoàng bào vàng chói bước vào . Ko bík có đẹp đẽ gì ko nhưng khiến ta nhức cả mắt . Nhưng nhìn kỹ thì quả là một soái ca . Đúng là cùng một khuôn nên tên nào cũng đẹp rạng ngời . Bất quá hắn chỉ thua tướng công ta một chút thôi .. Nếu ở thời hiện đại , ta cho đi làm người mẫu hết , kiếm cũng bộn lắm nga~! Nghĩ đến đó , bất giác trên môi thoáng nở một nụ cười . Nhưng cái thoáng qua ấy lại khiến một ai đó nhìn thấy mà tim như lỗi nhịp .
Từ lúc bước vào , ngoài mặc Kỳ Lân tỏ ra lạnh lùng , mặt ngẩng cao dáng vẻ uy nghi , nhưng hướng mắt lại chếch nhìn sang thân ảnh vận hồng y dáng vẻ thanh tao e lệ kia . Nàng đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc .Lại còn nụ cười kia nữa , khiến trái tim hắn có chút rung động . Nhưng tại sao nàng lại ko cúi đầu e thẹn như những nữ nhân khác khi nhìn thấy hắn ? Hắn là hoàng đế , ai thấy cũng đều phải uy sợ mà cúi đầu , và nhất là hắn lại là một người cực kỳ tuấn tú phi phàm ,nữ nhân trông thấy đều phải cúi đầu thẹn thùng nhưng tại sao nàng vẫn trơ mắt ra nhìn hắn như thế ? Hay là do nàng đã có một hảo tướng công là Thiên Doanh nên nàng ko để hắn trong mắt ?
_ Nhi thần tham kiến ngạt nương !
_ Hoàng thượng xin đừng đa lễ ! Chẳng hay hum nay hoàng thượng đến đây có việc gì ?
Thái hậu vào thẳng vấn đề hỏi ngay hắn , ánh mắt dò xét , trong khi hắn lại cười nhàn nhã , nói lời bình thản nhưng ý tứ hỏi khó lại :
_ Nhi thần đến thỉnh an thái hậu , có chăng cần đến lý do ?
_ Ý ai gia ko phải thế . Hoàng thượng đừng để tâm đến những gì ai gia vừa nói .
_ Nhi thần đâu dám trách gì ngạt nương . Chẳng qua cũng do lỗi của nhi thần đã ko đến thỉnh an người thường xuyên , mong ngạt nương đừng để tâm
Hai người bọn họ nói những lời hoa mỹ khiến ta nghe thấy cũng phát chán và nổi cả da gà . Nghe qua cũng bík tên Kỳ Lân này cũng chẳng phải người tốt lành gì , nói lời sáo rỗng , chẳng có chút thành ý nào . Đúng là lòng dạ khó đoán .
Đúng lúc này , hắn nhìn sang phía nàng và Thiên Doanh đang đứng , nét mặt có chút ko hài lòng , vì từ lúc hắn bước vào đến giờ , ko hề nghe một tiếng chào hỏi gì từ nàng . Hắn nghiêm mặt nhìn . Thái hậu nhìn thấy vội vàng nhắc nhở :
_ Còn ko mau hành lễ với hoàng thượng .
Được nhắc nhở , dù ko mún nhưng ta cũng buộc làm vài động tác cho có lệ :
_ Song Nhược tham kiến hoàng thượng ! – ta chỉ chắp tay khẽ cúi đầu chứ ko hề nhún người theo kiểu mấy nữ nhân thường làm . Trong khi đó , Thiên Doanh lại hớn hở cười :
_ Đại caca ! Ta tham kiến đại caca nga ~!
_ Miễn lễ ! – Kỳ Lân nghiêm nghị nói .
_ Đa tạ hoàng thượng !
Ta nói nhanh rồi ngẩng cao mặt nhìn về phía Kỳ Lân . Qủa nhiên , nhìn trực diện hắn còn đẹp hơn nhìu lần , nhưng lại rất lạnh lùng , ko đáng yêu dễ thương như Thiên Doanh .
_ Nàng chính là vương phi Lam Song Nhược ? - Ánh mắt kỳ lạ nhìn khắp người ta khiến ta bất giác khó chịu .
_ Ân ! Chính là thần thiếp . – Ta miễn cưỡng nói lời hoa mỹ , mặc dù người ta nổi cả da gà vì ớn lạnh .
_ Nàng quả là một mỹ nhân tuyệt sắc . Hoàng đệ trẫm phải chăng là quá may mắn mới có đc nàng làm thê tử ? – Hắn cười tựa hồ như ko cười , ý mỉa mai .
Ta nghe qua cũng cảm thấy có chút bất bình cho Doanh nhi . Ý hắn mún nói là gì ? Hắn mún nói người như tướng công sẽ ko dễ gì có người lấy , vậy mà có đc mỹ nhân như ta sao ? Hắn là đang mỉa mai , châm chọc Doanh nhi mà . Thật tức quá đi ! Tên vua thối tha.Nhưng bất quá hắn là vua , nên ta ko thể đấu trực diện với hắn đc . Hay là ...
_ Hoàng thượng ! Cho thần thiếp đc nói .
_ Ân ! Nàng cứ tự nhiên !
_ Ân ! Thần thiếp có thể xưng ta và gọi hoàng thượng là Ngài đc ko ạ ? – ta đề nghị điều này , vì cứ nói những thứ từ ngữ này thêm một từ nào nữa chắc ta chít mất . Nghe thật ớn lạnh mà .
_ Điều đó có hơi .. .- hắn trầm ngâm tựa hồ như đang suy nghĩ , mày kiếm khẽ chau lại . Mãi vài phút sau , Kỳ Lân mới nhẹ nhàng lên tiếng – … Nếu thực nàng mún , Trẫm ân chuẩn !
_ Đa tạ long ân của Ngài ! Hoàng thượng ! Ngài mún bík suy nghĩ của ta khi nghe những điều Ngài nói ko ?
_ Ý nàng là … - hắn hơi khó hỉu nhìn nàng như soi xét .
_ Nếu như Ngài nói , sự may mắn đó chẳng phải là do Ngài mang đến cho Doanh nhi hay sao ? Nhưng Ngài có bík là đó chỉ là may mắn cho Doanh nhi . Trong khi đối với ta đó lại là điều tồi tệ nhất ko ? – Ta nói với ánh mắt tha thiết , ngân ngấn nước , giọng có chút ko vui nhìn Kỳ Lân như mún tỏ bày .
Hắn có chút bối rối trước thái độ của ta , ôn nhu nói :
_ Nàng là đang khổ tâm vì chiện gì chăng ?
_ Hoàng thượng ! Nơi này quả thật ko tiện để nói , ta …. – Ta tỏ ra ấp úng có chút ngại ngùng nhìn hai người kia . Trong khi thái hậu nhìn ra bằng ánh mắt kinh ngạc có chút ko hài lòng , thì Doanh nhi hắn vẫn tươi cười nhưng trong đáy mắt , ta nhìn thấy cả một sự tức giận tột cùng .
_ Nếu như nàng cảm thấy ko tiện thì trẫm có thể cùng nàng đến nơi khác . – Kỳ Lân ôn nhu nhìn nàng , như mún chở che cho nàng , hắn quay lại nhìn thái hậu nói – Nàng ấy sẽ đi cùng nhi thần , liệu có đc ko ngạt nương ?
Thái hậu ngỡ ngàng , ko bík vì sao lại gật đầu đồng ý với ý của Kỳ Lân . Phải chăng là thái hậu đã thấy cái nháy mắt của nàng . Bà ấy cũng hiểu rằng nha đầu này là có âm mưu gì đó .
_ Vậy thì nàng hãy cùng trẫm đến Ngự Hoa Viên !
_ Ân ! – Ta tỏ vẻ ủy khuất , ngoan ngoãn nghe theo hắn sắp đặt . Dù vậy , ta cũng phải mang theo Thiên Doanh đi cùng . Với lý do hắn nằng nặc đòi đi cùng , ta lại thêm lý do hắn là trẻ con ko bík gì , nên Kỳ Lân mới miễn cưỡng cho phép Doanh nhi đi cùng . Nhưng trông vẻ mặt hắn ko đc vui cho lắm . Còn Thiên Doanh thì nắm chặt tay ta , tựa như đang rất tức giận , nụ cười tươi có vẻ như bị méo mó . Ta cũng chẳng bík giải thík thế nào , nên im lặng tránh né .
NGỰ HOA VIÊN .
Trong một mái đình , trên bàn là đầy ắp điểm tâm đủ màu sắc nhìn rất đẹp mắt . Một nữ nhân đang ngồi giữa hai nam nhân rất ư là tuấn tú . Nàng e thẹn nhìn ra ngắm những đóa hoa đủ màu sắc ngoài kia , còn một người nam nhân thì tay nhâm nhi chun rượu nhạt , ánh mắt mải ngắm đóa hoa trước mắt , và một người lại tỏ ra ngốc nghếch , vục mặt vào thức ăn ăn lấy ăn để ,nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một cỗ tức giận . Mún đem tên nam nhân kia ra xé tan thành trăm mảnh vì dám nhìn nương tử của hắn bằng ánh mắt như thế .
Mãi một lúc sau , Kỳ Lân nhìn nàng âu yếm , nhẹ nhàng hỏi :
_ Nàng phải chăng đang chịu ủy khuất ?
_ Bẩm Ngài ! Thật ra , sinh ra làm thân nữ nhân , lớn lên chỉ mong có đc một lang quân như ý . Dù ko tài giỏi hơn người thì cũng ko đến nỗi … - Nói đến đây , ta cố tỏ ra đau khổ , mắt lại ngân ngấn nước , nói như nghẹn ngào - … ta chẳng bík phải sống sao cho qua hết kiếp này ( trời ơi ! Sao mà cải lương quá vậy nè ? )
_ Là lỗi của trẫm sao ? Có phải do trẫm mà nàng phải chịu ủy khuất khi lấy hoàng đệ ? – Kỳ Lân cảm thấy đau xót khi thấy mỹ nhân phải rơi lệ ( xạo quá ! Người ta mới ngân ngấn mà dám nói rơi lệ ) . Nàng quả thật rất đáng thương . Hắn ko ngờ có lúc bản thân lại có những cảm xúc đối với nữ nhân như vậy . Nàng đối với hắn vừa kỳ lạ vừa thú vị . Hắn ko bík những gì nàng nói có thực ko ? Nhưng ít ra trong lúc này , nhìn dáng vẻ của nàng làm hắn ko thể cầm lòng đc mà lấy tay nắm lấy bàn tay nàng , ôn nhu nói :
_ Nàng có mún trẫm thu hồi thánh chỉ lại ko ?
_ Xin Ngài đừng làm thế ! Thân của ta đã gả cho vương gia thì cả đời cũng chỉ có thể làm người của Doanh nhi ! Bất quá , ta nói lên điều này chỉ là vì ta cảm thấy thân thuộc khi gặp Ngài thôi . Nếu như ta có gì thất lễ thì mong Ngài bỏ qua cho !
_ Ko . Ko có gì gọi là thất lễ cả . Nếu như nàng mún , trẫm lun sẵn lòng nghe nàng tâm tình . – Hắn dịu dàng nói , nhưng bàn tay càng nắm chặt bàn tay nàng .
Ta cảm thấy khó mà rút lại tay mình nên miễn cưỡng cho hắn nắm . Dù sao cũng chẳng mất mát gì , nhưng có một người lại ko nghĩ như thế . Nãy giờ hắn giả vờ cắm mặt ăn nhưng lại khó chịu khi nghe nàng tâm tình cùng tên Kỳ Lân rất ư là dịu dàng , ko giúp như lúc nói cùng hắn . Nàng lại còn để yên cho Kỳ Lân nắm tay , càng lúc càng chặt . Hắn quả thật ko bík trong lòng nàng là đang nghĩ gì .
Nhưng điều này quả thật là quá đáng và ko thể chấp nhận đc .Bất quá , hắn ko thể đùng đùng nổi giận nhưng phá tan bầu ko khí này quả thật ko có gì gọi là khó cả .
Hắn nũng nịu lên tiếng :
_ Ko cho đại caca nắm tay Lam của ta . Đại caca mau bỏ tay Lam ra ngay !
Tiếng nói của Thiên Doanh làm cho Kỳ Lân giật mình , vội bỏ tay ta ra . Ta làm như hối tiếc , nắm chặt bàn tay đưa lên ngực , lộ ý e thẹn nhìn hắn . Trong khi Kỳ Lân thấy hơi áy náy với Thiên Doanh vì đã chạm vào người của hắn . Nhưng biểu tình của nàng lại xóa tan ngay cảm giác kia trong lòng hắn , chỉ còn lại một cảm giác hạnh phúc xen lẫn thík thú nhìn nàng . Thiên Doanh nhìn hai người bọn họ lại thêm phần tức tối , giậm chân chu mỏ nói nũng :
_ Ko chịu đâu . Ta mún về nhà . Ta mún về nhà . Lam mau dẫn ta về nhà .
Nói xong , chưa để ai phản ứng , hắn vội nắm lấy tay nàng kéo đi . Ta cũng đoán trc tình hình nên phản ứng nhanh chóng theo hắn đi , nhưng cố ngoái lại nói với Kỳ Lân giọng tiếc nuối :
_ Mong sớm gặp lại Ngài !
_ Trẫm cũng mong như thế !
Bất giác trên môi Kỳ Lân nở một nụ cười nhẹ nhìn theo hình dáng nàng đang khuất xa dần . Một cảm giác tiếc nuối xâm chiếm lấy tâm hồn Kỳ Lân khiến hắn buột miệng :
_ Phải chi nàng là của ta ?
QUAY LẠI CHỖ TA VÀ THIÊN DOANH ,
Trên đường lôi nàng đến kiệu đang chờ sẵn , mặt hắn hầm hầm như mún giết người . Nhưng bất quá người hắn mún giết lại ko thể giết , nên hắn càng thêm tức giận , nắm chặt cổ tay nàng mà kéo đi . Khiến cho cổ tay nàng bị siết chặt mang đến một cảm giác đau đớn .
Ta bị hắn lôi đi , ta bík hắn là đang rất giận dữ , nói đúng hơn là đang ghen . Nhưng bất quá , lúc này ko phải lúc , ko tiện cũng ko nên chọc giận hắn thêm nên ta im lặng , mặc cho hắn mún kéo đi đâu thì kéo . Chiện lúc nãy , đợi về ta sẽ giải thík sau .
Lên đến kiệu , ta cùng hắn ngồi chung một kiệu . Hắn chẳng nói chẳng rằng , ko thèm nhìn ta lấy một cái . Ta cũng chẳng rảnh nói nhìu làm gì . Vả lại , ngồi trong này càng ko tiện để nói lên điều gì . Ta phải tìm cák nói với hắn . Phải rồi . Ta vui mừng khi nghĩ ra điều đó .
Ta cho dừng kiệu , kéo hắn ra ngoài và dặn mọi người về phủ trước . Ngoài ra ,ta còn căn dặn tiểu Vi về trước , chuẩn bị cho ta một vài thứ (cái này hơi bị hay nga~! ) .
Sau khi phân phó xong , ta kéo hắn đi ra phố chơi . Hắn vì giận nên thân người cũng trở nên nặng nề làm ta kéo đi mệt bở hơi tai .
Ta kéo hắn đi hết quầy hàng này đến quầy hàng khác , ta cố chọc cho hắn cười nhưng hắn tuyệt nhiên lại đưa bộ mặt khó ưa ra với ta khiến ta thất vọng chán chường . Đi đến một quầy hàng nọ , làm ta bị thu hút kéo hắn vào xem . Là quầy hàng trang sức . Ta nhìn một lượt , tất cả đều rất tinh xảo và đẹp mắt . Nhưng ta chú ý nhất là một cặp nhẫn . Nói là nhẫn chứ thật ra nó làm cẩm thạch , màu trắng ngà , lại có hoa văn rất đẹp mắt . Ta cầm lên , thík thú ngắm nhìn , thì bà lão bán hàng cởi mở nói :
_ Cô nương thật khéo chọn nga~! Nó đc gọi là nhẫn uyên ương đó !
_ Nhẫn uyên ương ? – Ta kinh ngạc nhìn bà lão . Bà ấy lại cười hiền hòa nói tiếp ,
_ Chắc cô nương ko bík đó thôi . Theo truyền thuyết kể lại rằng , khi nam nhân đeo chiếc nhẫn nhỏ này vừa ngón tay út mà người nữ cũng đeo vừa chiếc nhẫn ấy ngay ngón áp út . Thì có nghĩa định mệnh của họ là mãi mãi bên nhau ko thể tách rời .
Nghe bà lão nói xong , ta cảm thấy quen thuộc . Hình như ở thời đại trước , nhìu lần ta đã đc nghe người ta nói như thế . Thì ra điều này ở thời này đã bík trc rồi . Qủa là thú vị . Tự dưng ta lại thík đôi nhẫn này vô cùng . Chọn đôi nhẫn , trả tiền xong , liền lấy tay hắn ra ướm thử . Mặc dù hắn ko vừa lòng cũng bị ta ép buộc thử . Woa !!! Cái nhẫn hắn đeo vừa ngón út cũng đeo vừa ngón áp út ta nga~! Ta sung sướng ngắm nhìn trong khi hắn dù đang tức giận cũng cảm thấy ấm lòng khi thấy nàng có biểu tình như vậy . Ko bík nàng là đang nghĩ gì nữa ?
Cái nhẫn còn lại hơi to , ta cũng đeo nốt vào ngón út cho hắn . Vừa in ngón tay hắn . Hắn nhăn mặt khó chịu , ta hăm dọa nói :
_ Đây xem như vật thề hẹn giữ ta và ngươi ! Tốt nhất là giữ cho cẩn thận ! Nếu ko đừng trák ta !
Nói xong , ta lại kéo hắn đi chơi tiếp . Mặc cho hắn khó chịu với cái thứ trên tay mình . Nhưng hắn nào bík ý nghĩa thực sự của điều nàng đã làm . ( các tềnh êu hỉu hem ? )
Chơi mải cũng chán , cảm giác trong bụng hơi đói , ta vội kéo hắn đến một tửu lầu dùng bữa .
Vừa ngồi vào chỗ , bỗng ta có cảm giác kỳ lạ như ai đó đang nhìn về phía mình . Ta cũng mặc kệ đó là gì , nhanh nhẩu kêu nhìu món ăn lên . Trong thời gian chờ đợi tiểu nhị mang thức ăn lên , ta mải ngắm cái nhẫn trên tay , miệng ko ngừng cười hạnh phúc .
Đúng lúc này , một giọng nói trầm ấm , dịu dàng quen thuộc vang lên :
_ Có phải là Lam muội đó ko ?
_ Thái hậu ! Bà cũng ác thiệt đó nga!~- nàng nhăn mặt nhìn thái hậu trách cứ .- Con mèo đáng yêu như vậy mà bà cũng sát đc nữa !
_Ngươi còn nói đc nữa hả ? Nếu ko vì ngươi , ta đã ko … Ngươi làm như ta ko xót vậy ! Ôi ! Tiểu Cát Tường của ta ! – Bà thái hậu làm ầm lên , kêu than khóc lóc với nàng .
_ Bà làm đã thì trách ai hả ? Ta đã nói là lấy máu gà đc rồi . Ai kêu bà lấy máu mèo làm gì ? – nàng gân cổ cãi lại .
_ Nha đầu nhà ngươi ! Máu gà ngửi qua một cái là bík ( cái này là ta chế ra .chứ ta cũng ko bík nó có khác gì ko nữa ). Đánh lừa nổi cái thằng con thông minh này của ta ko chứ hả ? Ôi Tiểu Cát Tường của ta ! Ta thực có lỗi với ngươi mà ! – thái hậu tiếp tục than vãn .
_ Bà nín giùm ta đi ! Coi như bà giúp ta lần này đi ! Ta cám ơn bà đc chưa hả ? – Nàng hết cách , nên xuống nước làm hòa với bà nương già này .
_ Vậy còn đc . – mặt thái hậu tươi tỉnh trở lại , còn nở nụ cười khoái chí , trong khi nàng cùng hắn nhìn nhau cười khổ . – Bík điều vậy mới ngoan chứ nha đâu thối !
_ Bà già kia ! Đừng tưởng ta nhịn rồi làm tới nhá ! Ai là nha đầu hả? – nàng sừng cổ lên với bà thái hậu
_ Ngươi ko là nha đầu chứ là gì hả tiểu nha đầu ? – Thái hậu cũng ko vừa , thấy nàng tức giận càng thêm khoái chí chọc nàng thêm nữa .
_ Bà … - mặt nàng đỏ gay cả lên .
_ Thôi ! Thôi ! Cả hai cho ta xin ! – hắn nhăn mặt can ngăn , ko bík họ có phải oan gia từ kiếp trước ko nữa .Nghe hắn lên tiếng , cả hai mới ngoan ngoãn thôi tranh cãi .
Một lúc sau , khi cả ba cùng ngồi vào bàn , hắn ngồi giữa trong khi hai bên là hai ánh mắt đang liếc xéo lẫn nhau của hai người bọn họ .
_ Doanh nhi ! Nha đầu này thực ko bình thường nga~! Sao ta cứ thấy ko giống những gì ta điều tra đc nhỉ ? – thái hậu nghi ngờ lên tiếng , mắt nhìn nàng dò xét từ đầu đến chân .
_ Bà già ! Ta ko bình thường là sao hả ? Nói cho bà hay , ta mà ko bình thường thì hai mẹ con bà là quá bất bình thường nga~! – nàng hùng hồ nói xong mới bík mình hơi thất lễ , nhìn sang hắn thì bắt gặp ánh mắt ko vừa ý của hắn dành cho mình , nàng vội cười cầu hòa .- Ta chỉ là nói đùa thôi ! Tướng công , ngươi đừng để ý nga~!
_ Nha đầu . Nhìn ngươi cũng thík hoàng nhi lắm nga~! Cũng phải , hoàng nhi của ta là hảo nam nhân cơ mà . – thái hậu trêu chọc .
_ Bà cũng thế thôi . Chẳng phải vừa gặp mỹ nam hoàng đế , bà cũng động lòng đó sao ? Ta với bà là cùng một ruột cả thôi .
– Nàng cũng chẳng vừa lôi luôn người quá cố ra nói . Hắn là hết cách nói hai người bọn họ , hết sức là ko bình thường . Hết nương lôi hắn ra nói , giờ đến lượt nàng đem phụ hoàng hắn ra so sánh . Ko bík phụ hoàng có thiên có trách phạt nàng dâu này ko nữa . Hắn thực có lỗi với phụ hoàng mà .
_ Nha đầu ! Ngươi thực hiểu ý ta nga~! Ta hảo thík ngươi ! Theo ta , ta dạy võ công cho . – Thái hậu cười đề nghị , chưa để nàng phản ứng , hắn vội vàng lên tiếng từ chối :
_ Ko đc . Nàng ấy ko đc học võ công . Mẫu hậu . Xin Người hãy từ bỏ ý nghĩ ấy đi !
_ Ta chưa lên tiếng . Ai mượn ngươi trả lời thay ta hả tên tướng công thối ? – Nàng khó chịu liếc hắn một cái , bík thế nào nàng cũng có phản ứng như vậy nên hắn đã tránh ánh mắt của nàng dành cho .
_ Ta là trượng phu của nàng . Ta nói là nàng phải nghe theo . Ta nói nàng ko đc học võ công . Nàng chỉ cần bík là như thế . Ko cần lý do gì hết !
Hắn hiểu tính của nàng nên trước hết hắn nói phủ đầu để nàng ko thể hỏi thêm gì hắn nữa. Tính tình của nàng đã thế này , chưa có võ công đã bá đạo , ko xem ai ra gì , nếu như …. Mới nghĩ đến thôi , hắn đã toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến viễn cảnh ko mấy hay ho kia .
_ Dẹp ngay cái ý nghĩ nam quyền ở đây đi nhá ! Ngươi tìm lý do nào chính đáng hơn để thuyết phục ta đi tên tướng công thối ! Đừng để ta đoán đc ý nghĩ trong lòng ngươi ! Vả lại , ngươi có thì tại sao ta lại ko ? Sẵn hum nay có thái hậu ở đây , ta cũng hỏi lun . Ngươi ko phải đơn giản chỉ là vương gia , đúng ko ?
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét , nghi ngờ . Câu hỏi này ta đã định hỏi hắn , nhưng từ hum qua đến giờ , nhìu chiện đã xảy ra làm ta ko còn tâm trí đâu mà nghĩ đến . Giờ hắn nhắc đến , ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ . Ko chỉ một mình nàng tò mò , ngay cả thái hậu cũng cảm thấy hiếu kì khi nghe nàng nói đến điều này . Hai ánh mắt cùng tập trung vào hắn , khiến hắn có mún thoát cũng ko đc . Hắn tránh né ánh mắt , trả lời bâng quơ :
_ Nàng nói gì ta thực ko hỉu . Ta đơn giản chỉ là vương gia thôi mà .
_ Láo ! Láo hết sức ! Ngươi làm như ta mất trí ko bằng . Chính đêm trước hum thành thân , ngươi đã bắt ta đem đến một nơi rất kỳ lạ . Lại còn có cái tên gì gì nhỉ ? Bạch … Bạch… gì gì đó ? – Ta cố nhớ ra cái tên mà hum đó nghe đc , nhưng tạm thời ko thể nhớ ra đc ,nên gạt ngang nói típ – mặc kệ Bạch gì . Ta hỏi , ngươi có chịu nói thật ko hả ? Nếu ko đừng trách người làm nương tử này ách !
_ Ta ….
_ Doanh nhi ! Cái này , ta cũng ko bênh con đc đâu . Tốt nhất là con nói ra sự thật đi ! – thái hậu lên tiếng ủng hộ ta , ta vừa lòng nhìn bà ấy nháy mắt .
_ Thật ra , cũng chẳng có gì lớn cả . Đó chỉ là nơi ta bí mật liên lạc với những người ủng hộ phụ hoàng ngày trước . Và cùng họ tập luyện binh lính thôi . Chỉ đơn giản có thế !
_ Đơn giản của ngươi là như thế hả ? Miệng ngươi nói là ko mún làm hoàng đế , nên giả ngốc , trong khi ngươi lại tập hợp binh lính là sao ? Định làm phản hả ?
_ Đúng thế ! Doanh nhi ! Con là đang nghĩ gì thế hả ? Nếu con mún làm hoàng đế đâu cần dùng đến cách này ! Vả lại , đây ko phải là cák hay .
Cả hai người đều tỏ thái độ kinh ngạc , có phần ko hài lòng với ý nghĩ của hắn .Nhưng thực ra, ý hắn đâu phải là như thế ! Tất cả chỉ là do bọn họ tự suy diễn . Hắn quả thật ko mún làm hoàng đế , cũng chẳng phải có ý nghĩ làm phản như nương tử nói . Nhưng hắn làm vậy là có lý do . Hắn thở một hơi dài nói chậm rãi :
_ Hai người hỉu sai ý ta rồi ! Thực ra ta làm vậy chỉ để canh chừng Hán Kỳ Lân .
_ Canh chừng ? ? ? – nàng tròn mắt ngạc nhiên . Một ý nghĩ vụt qua khiến nàng nói nhanh – Chẳng lẽ ý ngươi mún nói là nếu như hắn làm tốt bổn phận của mình , thì sẽ ngươi sẽ ko làm gì đến hắn . Nếu như , hắn làm gì hại đến lợi ích quốc gia , lợi ích của con dân , ngươi sẽ hành động .
_ Nương tử ! Nàng thực hiểu lòng ta nga~! – hắn cười sủng nịnh , ôm nàng vào người, dựa vào vai nàng , nét mặt hạnh phúc.
_ Khụ .. khụ
Thái hậu làm động tác giả ho , kéo hai con người đang thân mật quá mức kia về thực tại . Lúc này hắn mới ngại ngùng bỏ nàng ra , nhưng mắt ko rời khỏi nương tử yêu dấu của mình , miệng cười hớn hở .
_ Doanh nhi ! Con nghĩ thế cũng đúng ! Ta cũng vì điều này nên mới lưu lại chốn cung cấm này ! Nếu ko ta đã rời khỏi đây , ngao du sơn thủy cho khỏi phí cuộc đời rồi . Haizzzzzzz ! Ta thực chán chốn này lắm rồi !
Thái hậu than ngắn thở dài , ta cùng hắn nhìn thấy cũng cảm thấy bùn lòng . Cũng phải , với những nữ nhân bình thường thì chiện ham mê vinh hoa phú quý của chốn cung cấm là chiện đương nhiên , có khi họ còn cam tâm chịu chôn vùi chốn tuổi xuân nơi này . Đó là thân phận của nữ nhân thời này . Nhưng , đối với người trong giang hồ chân chính như thái hậu thì chiện vinh hoa phú quý chỉ là phù du , có đáng gì , thay vì chết mòn ở đây , thì ra ngoài kia có một cái chết oanh oanh liệt liệt mới ko cảm thấy có lỗi với bản thân .
_ Mẫu hậu ! Xin người đừng ưu phiền nữa ! Doanh nhi hứa với Người ,sẽ tìm cách giúp Người rời khỏi đây !
_ Ân ! Ta cũng sẽ giúp bà rời khỏi đây ! – Ta quyết tâm giúp thái hậu khi nghĩ đến tình cảnh của bà ấy thực là đáng thương . Nhưng ta phải giúp bà ấy làm sao đây ? Trước tiên phải bík tên Hán Kỳ Lân kia là người như thế nào đã ? Sau đó mới tìm cách giúp thái hậu . Nhưng , cái mặt ta còn chưa đc thấy nữa là … Phải làm sao đây ?
Khi nàng đang chìm trong suy nghĩ thì ngoài kia tiếng của một tên nử nam nử nữ , lanh lảnh lanh vang lên phá tan đi dòng suy nghĩ của cả ba người bọn họ .
_ HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM !
Vừa nghe thấy tiếng thông truyền của tên thái giám , cả ba người đều giật mình nhìn nhau .Thái hậu tỏ ra kinh ngạc nói :
_ Tại sao Kỳ Lân lại đến đây ? Bình thường cả năm hắn mới ghé qua một lần để thỉnh an ta . Có chiện kỳ lạ ở đây ?
Miệng nói nhưng ánh mắt của thái hậu lại nhìn chằm chằm vào ta khiến ta dù ko mún để ý cũng phải hằn học nói ngay :
_ Bà đi mà hỏi hắn ! Nhìn ta làm gì ?
Mặc dù nói vậy, nhưng lòng ta lại có cảm giác kỳ lạ khi nghe bà ấy nói như vậy . Chẳng lẽ , hắn đã phát hiện ra chiện gì của tướng công . Hay là …
Thật ra , trong lúc đang phê duyệt tấu chương , Hán Kỳ Lân nghe Hắc Thanh thông báo Thiên Doanh cùng nàng đang trong tẩm cung của thái hậu . Một phần tò mò ko bík bọn họ đang làm gì , một phần muốn tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của nàng và xem nàng có quả thật như những gì Hắc Thanh tìm hiểu ko . nên hắn gác việc phê duyệt tấu chương qua một bên và viện lí do là đến thỉnh an thái hậu để đến gặp nàng .
QUAY LẠI HIỆN TẠI ,
_ Nha đầu ! Nhớ kỹ lời ta ! Trước mặt Kỳ Lân ko đc ăn nói hàm hồ giống như lúc nói chiện cùng ta ! Nhớ nga~!
Thái hậu lo nàng dùng thái độ đó cư xử với Kỳ Lân thì nguy mất . Với bà thì khác , dù gì bà cũng từng là nữ hiệp giang hồ , ko câu nệ chiện lễ nghĩa nhưng với Kỳ Lân thì khác . Nói bừa là bị chém đầu như chơi . Nhất là tên Kỳ Lân . Sở trường của hắn là chém đầu của những người hắn ko vừa ý . Nếu nàng ngoan cố giữ cái thái độ coi trời bằng vung thế này thì chẳng mấy chốc Doanh nhi sẽ góa thê mất thôi .
_ Bà yên tâm đi ! Ta bík cách hành xử mà .
Ta vừa dứt câu thì cánh cửa đc mở toang ra , ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng ,tiếp sau đó là một thân ảnh mặc hoàng bào vàng chói bước vào . Ko bík có đẹp đẽ gì ko nhưng khiến ta nhức cả mắt . Nhưng nhìn kỹ thì quả là một soái ca . Đúng là cùng một khuôn nên tên nào cũng đẹp rạng ngời . Bất quá hắn chỉ thua tướng công ta một chút thôi .. Nếu ở thời hiện đại , ta cho đi làm người mẫu hết , kiếm cũng bộn lắm nga~! Nghĩ đến đó , bất giác trên môi thoáng nở một nụ cười . Nhưng cái thoáng qua ấy lại khiến một ai đó nhìn thấy mà tim như lỗi nhịp .
Từ lúc bước vào , ngoài mặc Kỳ Lân tỏ ra lạnh lùng , mặt ngẩng cao dáng vẻ uy nghi , nhưng hướng mắt lại chếch nhìn sang thân ảnh vận hồng y dáng vẻ thanh tao e lệ kia . Nàng đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc .Lại còn nụ cười kia nữa , khiến trái tim hắn có chút rung động . Nhưng tại sao nàng lại ko cúi đầu e thẹn như những nữ nhân khác khi nhìn thấy hắn ? Hắn là hoàng đế , ai thấy cũng đều phải uy sợ mà cúi đầu , và nhất là hắn lại là một người cực kỳ tuấn tú phi phàm ,nữ nhân trông thấy đều phải cúi đầu thẹn thùng nhưng tại sao nàng vẫn trơ mắt ra nhìn hắn như thế ? Hay là do nàng đã có một hảo tướng công là Thiên Doanh nên nàng ko để hắn trong mắt ?
_ Nhi thần tham kiến ngạt nương !
_ Hoàng thượng xin đừng đa lễ ! Chẳng hay hum nay hoàng thượng đến đây có việc gì ?
Thái hậu vào thẳng vấn đề hỏi ngay hắn , ánh mắt dò xét , trong khi hắn lại cười nhàn nhã , nói lời bình thản nhưng ý tứ hỏi khó lại :
_ Nhi thần đến thỉnh an thái hậu , có chăng cần đến lý do ?
_ Ý ai gia ko phải thế . Hoàng thượng đừng để tâm đến những gì ai gia vừa nói .
_ Nhi thần đâu dám trách gì ngạt nương . Chẳng qua cũng do lỗi của nhi thần đã ko đến thỉnh an người thường xuyên , mong ngạt nương đừng để tâm
Hai người bọn họ nói những lời hoa mỹ khiến ta nghe thấy cũng phát chán và nổi cả da gà . Nghe qua cũng bík tên Kỳ Lân này cũng chẳng phải người tốt lành gì , nói lời sáo rỗng , chẳng có chút thành ý nào . Đúng là lòng dạ khó đoán .
Đúng lúc này , hắn nhìn sang phía nàng và Thiên Doanh đang đứng , nét mặt có chút ko hài lòng , vì từ lúc hắn bước vào đến giờ , ko hề nghe một tiếng chào hỏi gì từ nàng . Hắn nghiêm mặt nhìn . Thái hậu nhìn thấy vội vàng nhắc nhở :
_ Còn ko mau hành lễ với hoàng thượng .
Được nhắc nhở , dù ko mún nhưng ta cũng buộc làm vài động tác cho có lệ :
_ Song Nhược tham kiến hoàng thượng ! – ta chỉ chắp tay khẽ cúi đầu chứ ko hề nhún người theo kiểu mấy nữ nhân thường làm . Trong khi đó , Thiên Doanh lại hớn hở cười :
_ Đại caca ! Ta tham kiến đại caca nga ~!
_ Miễn lễ ! – Kỳ Lân nghiêm nghị nói .
_ Đa tạ hoàng thượng !
Ta nói nhanh rồi ngẩng cao mặt nhìn về phía Kỳ Lân . Qủa nhiên , nhìn trực diện hắn còn đẹp hơn nhìu lần , nhưng lại rất lạnh lùng , ko đáng yêu dễ thương như Thiên Doanh .
_ Nàng chính là vương phi Lam Song Nhược ? - Ánh mắt kỳ lạ nhìn khắp người ta khiến ta bất giác khó chịu .
_ Ân ! Chính là thần thiếp . – Ta miễn cưỡng nói lời hoa mỹ , mặc dù người ta nổi cả da gà vì ớn lạnh .
_ Nàng quả là một mỹ nhân tuyệt sắc . Hoàng đệ trẫm phải chăng là quá may mắn mới có đc nàng làm thê tử ? – Hắn cười tựa hồ như ko cười , ý mỉa mai .
Ta nghe qua cũng cảm thấy có chút bất bình cho Doanh nhi . Ý hắn mún nói là gì ? Hắn mún nói người như tướng công sẽ ko dễ gì có người lấy , vậy mà có đc mỹ nhân như ta sao ? Hắn là đang mỉa mai , châm chọc Doanh nhi mà . Thật tức quá đi ! Tên vua thối tha.Nhưng bất quá hắn là vua , nên ta ko thể đấu trực diện với hắn đc . Hay là ...
_ Hoàng thượng ! Cho thần thiếp đc nói .
_ Ân ! Nàng cứ tự nhiên !
_ Ân ! Thần thiếp có thể xưng ta và gọi hoàng thượng là Ngài đc ko ạ ? – ta đề nghị điều này , vì cứ nói những thứ từ ngữ này thêm một từ nào nữa chắc ta chít mất . Nghe thật ớn lạnh mà .
_ Điều đó có hơi .. .- hắn trầm ngâm tựa hồ như đang suy nghĩ , mày kiếm khẽ chau lại . Mãi vài phút sau , Kỳ Lân mới nhẹ nhàng lên tiếng – … Nếu thực nàng mún , Trẫm ân chuẩn !
_ Đa tạ long ân của Ngài ! Hoàng thượng ! Ngài mún bík suy nghĩ của ta khi nghe những điều Ngài nói ko ?
_ Ý nàng là … - hắn hơi khó hỉu nhìn nàng như soi xét .
_ Nếu như Ngài nói , sự may mắn đó chẳng phải là do Ngài mang đến cho Doanh nhi hay sao ? Nhưng Ngài có bík là đó chỉ là may mắn cho Doanh nhi . Trong khi đối với ta đó lại là điều tồi tệ nhất ko ? – Ta nói với ánh mắt tha thiết , ngân ngấn nước , giọng có chút ko vui nhìn Kỳ Lân như mún tỏ bày .
Hắn có chút bối rối trước thái độ của ta , ôn nhu nói :
_ Nàng là đang khổ tâm vì chiện gì chăng ?
_ Hoàng thượng ! Nơi này quả thật ko tiện để nói , ta …. – Ta tỏ ra ấp úng có chút ngại ngùng nhìn hai người kia . Trong khi thái hậu nhìn ra bằng ánh mắt kinh ngạc có chút ko hài lòng , thì Doanh nhi hắn vẫn tươi cười nhưng trong đáy mắt , ta nhìn thấy cả một sự tức giận tột cùng .
_ Nếu như nàng cảm thấy ko tiện thì trẫm có thể cùng nàng đến nơi khác . – Kỳ Lân ôn nhu nhìn nàng , như mún chở che cho nàng , hắn quay lại nhìn thái hậu nói – Nàng ấy sẽ đi cùng nhi thần , liệu có đc ko ngạt nương ?
Thái hậu ngỡ ngàng , ko bík vì sao lại gật đầu đồng ý với ý của Kỳ Lân . Phải chăng là thái hậu đã thấy cái nháy mắt của nàng . Bà ấy cũng hiểu rằng nha đầu này là có âm mưu gì đó .
_ Vậy thì nàng hãy cùng trẫm đến Ngự Hoa Viên !
_ Ân ! – Ta tỏ vẻ ủy khuất , ngoan ngoãn nghe theo hắn sắp đặt . Dù vậy , ta cũng phải mang theo Thiên Doanh đi cùng . Với lý do hắn nằng nặc đòi đi cùng , ta lại thêm lý do hắn là trẻ con ko bík gì , nên Kỳ Lân mới miễn cưỡng cho phép Doanh nhi đi cùng . Nhưng trông vẻ mặt hắn ko đc vui cho lắm . Còn Thiên Doanh thì nắm chặt tay ta , tựa như đang rất tức giận , nụ cười tươi có vẻ như bị méo mó . Ta cũng chẳng bík giải thík thế nào , nên im lặng tránh né .
NGỰ HOA VIÊN .
Trong một mái đình , trên bàn là đầy ắp điểm tâm đủ màu sắc nhìn rất đẹp mắt . Một nữ nhân đang ngồi giữa hai nam nhân rất ư là tuấn tú . Nàng e thẹn nhìn ra ngắm những đóa hoa đủ màu sắc ngoài kia , còn một người nam nhân thì tay nhâm nhi chun rượu nhạt , ánh mắt mải ngắm đóa hoa trước mắt , và một người lại tỏ ra ngốc nghếch , vục mặt vào thức ăn ăn lấy ăn để ,nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một cỗ tức giận . Mún đem tên nam nhân kia ra xé tan thành trăm mảnh vì dám nhìn nương tử của hắn bằng ánh mắt như thế .
Mãi một lúc sau , Kỳ Lân nhìn nàng âu yếm , nhẹ nhàng hỏi :
_ Nàng phải chăng đang chịu ủy khuất ?
_ Bẩm Ngài ! Thật ra , sinh ra làm thân nữ nhân , lớn lên chỉ mong có đc một lang quân như ý . Dù ko tài giỏi hơn người thì cũng ko đến nỗi … - Nói đến đây , ta cố tỏ ra đau khổ , mắt lại ngân ngấn nước , nói như nghẹn ngào - … ta chẳng bík phải sống sao cho qua hết kiếp này ( trời ơi ! Sao mà cải lương quá vậy nè ? )
_ Là lỗi của trẫm sao ? Có phải do trẫm mà nàng phải chịu ủy khuất khi lấy hoàng đệ ? – Kỳ Lân cảm thấy đau xót khi thấy mỹ nhân phải rơi lệ ( xạo quá ! Người ta mới ngân ngấn mà dám nói rơi lệ ) . Nàng quả thật rất đáng thương . Hắn ko ngờ có lúc bản thân lại có những cảm xúc đối với nữ nhân như vậy . Nàng đối với hắn vừa kỳ lạ vừa thú vị . Hắn ko bík những gì nàng nói có thực ko ? Nhưng ít ra trong lúc này , nhìn dáng vẻ của nàng làm hắn ko thể cầm lòng đc mà lấy tay nắm lấy bàn tay nàng , ôn nhu nói :
_ Nàng có mún trẫm thu hồi thánh chỉ lại ko ?
_ Xin Ngài đừng làm thế ! Thân của ta đã gả cho vương gia thì cả đời cũng chỉ có thể làm người của Doanh nhi ! Bất quá , ta nói lên điều này chỉ là vì ta cảm thấy thân thuộc khi gặp Ngài thôi . Nếu như ta có gì thất lễ thì mong Ngài bỏ qua cho !
_ Ko . Ko có gì gọi là thất lễ cả . Nếu như nàng mún , trẫm lun sẵn lòng nghe nàng tâm tình . – Hắn dịu dàng nói , nhưng bàn tay càng nắm chặt bàn tay nàng .
Ta cảm thấy khó mà rút lại tay mình nên miễn cưỡng cho hắn nắm . Dù sao cũng chẳng mất mát gì , nhưng có một người lại ko nghĩ như thế . Nãy giờ hắn giả vờ cắm mặt ăn nhưng lại khó chịu khi nghe nàng tâm tình cùng tên Kỳ Lân rất ư là dịu dàng , ko giúp như lúc nói cùng hắn . Nàng lại còn để yên cho Kỳ Lân nắm tay , càng lúc càng chặt . Hắn quả thật ko bík trong lòng nàng là đang nghĩ gì .
Nhưng điều này quả thật là quá đáng và ko thể chấp nhận đc .Bất quá , hắn ko thể đùng đùng nổi giận nhưng phá tan bầu ko khí này quả thật ko có gì gọi là khó cả .
Hắn nũng nịu lên tiếng :
_ Ko cho đại caca nắm tay Lam của ta . Đại caca mau bỏ tay Lam ra ngay !
Tiếng nói của Thiên Doanh làm cho Kỳ Lân giật mình , vội bỏ tay ta ra . Ta làm như hối tiếc , nắm chặt bàn tay đưa lên ngực , lộ ý e thẹn nhìn hắn . Trong khi Kỳ Lân thấy hơi áy náy với Thiên Doanh vì đã chạm vào người của hắn . Nhưng biểu tình của nàng lại xóa tan ngay cảm giác kia trong lòng hắn , chỉ còn lại một cảm giác hạnh phúc xen lẫn thík thú nhìn nàng . Thiên Doanh nhìn hai người bọn họ lại thêm phần tức tối , giậm chân chu mỏ nói nũng :
_ Ko chịu đâu . Ta mún về nhà . Ta mún về nhà . Lam mau dẫn ta về nhà .
Nói xong , chưa để ai phản ứng , hắn vội nắm lấy tay nàng kéo đi . Ta cũng đoán trc tình hình nên phản ứng nhanh chóng theo hắn đi , nhưng cố ngoái lại nói với Kỳ Lân giọng tiếc nuối :
_ Mong sớm gặp lại Ngài !
_ Trẫm cũng mong như thế !
Bất giác trên môi Kỳ Lân nở một nụ cười nhẹ nhìn theo hình dáng nàng đang khuất xa dần . Một cảm giác tiếc nuối xâm chiếm lấy tâm hồn Kỳ Lân khiến hắn buột miệng :
_ Phải chi nàng là của ta ?
QUAY LẠI CHỖ TA VÀ THIÊN DOANH ,
Trên đường lôi nàng đến kiệu đang chờ sẵn , mặt hắn hầm hầm như mún giết người . Nhưng bất quá người hắn mún giết lại ko thể giết , nên hắn càng thêm tức giận , nắm chặt cổ tay nàng mà kéo đi . Khiến cho cổ tay nàng bị siết chặt mang đến một cảm giác đau đớn .
Ta bị hắn lôi đi , ta bík hắn là đang rất giận dữ , nói đúng hơn là đang ghen . Nhưng bất quá , lúc này ko phải lúc , ko tiện cũng ko nên chọc giận hắn thêm nên ta im lặng , mặc cho hắn mún kéo đi đâu thì kéo . Chiện lúc nãy , đợi về ta sẽ giải thík sau .
Lên đến kiệu , ta cùng hắn ngồi chung một kiệu . Hắn chẳng nói chẳng rằng , ko thèm nhìn ta lấy một cái . Ta cũng chẳng rảnh nói nhìu làm gì . Vả lại , ngồi trong này càng ko tiện để nói lên điều gì . Ta phải tìm cák nói với hắn . Phải rồi . Ta vui mừng khi nghĩ ra điều đó .
Ta cho dừng kiệu , kéo hắn ra ngoài và dặn mọi người về phủ trước . Ngoài ra ,ta còn căn dặn tiểu Vi về trước , chuẩn bị cho ta một vài thứ (cái này hơi bị hay nga~! ) .
Sau khi phân phó xong , ta kéo hắn đi ra phố chơi . Hắn vì giận nên thân người cũng trở nên nặng nề làm ta kéo đi mệt bở hơi tai .
Ta kéo hắn đi hết quầy hàng này đến quầy hàng khác , ta cố chọc cho hắn cười nhưng hắn tuyệt nhiên lại đưa bộ mặt khó ưa ra với ta khiến ta thất vọng chán chường . Đi đến một quầy hàng nọ , làm ta bị thu hút kéo hắn vào xem . Là quầy hàng trang sức . Ta nhìn một lượt , tất cả đều rất tinh xảo và đẹp mắt . Nhưng ta chú ý nhất là một cặp nhẫn . Nói là nhẫn chứ thật ra nó làm cẩm thạch , màu trắng ngà , lại có hoa văn rất đẹp mắt . Ta cầm lên , thík thú ngắm nhìn , thì bà lão bán hàng cởi mở nói :
_ Cô nương thật khéo chọn nga~! Nó đc gọi là nhẫn uyên ương đó !
_ Nhẫn uyên ương ? – Ta kinh ngạc nhìn bà lão . Bà ấy lại cười hiền hòa nói tiếp ,
_ Chắc cô nương ko bík đó thôi . Theo truyền thuyết kể lại rằng , khi nam nhân đeo chiếc nhẫn nhỏ này vừa ngón tay út mà người nữ cũng đeo vừa chiếc nhẫn ấy ngay ngón áp út . Thì có nghĩa định mệnh của họ là mãi mãi bên nhau ko thể tách rời .
Nghe bà lão nói xong , ta cảm thấy quen thuộc . Hình như ở thời đại trước , nhìu lần ta đã đc nghe người ta nói như thế . Thì ra điều này ở thời này đã bík trc rồi . Qủa là thú vị . Tự dưng ta lại thík đôi nhẫn này vô cùng . Chọn đôi nhẫn , trả tiền xong , liền lấy tay hắn ra ướm thử . Mặc dù hắn ko vừa lòng cũng bị ta ép buộc thử . Woa !!! Cái nhẫn hắn đeo vừa ngón út cũng đeo vừa ngón áp út ta nga~! Ta sung sướng ngắm nhìn trong khi hắn dù đang tức giận cũng cảm thấy ấm lòng khi thấy nàng có biểu tình như vậy . Ko bík nàng là đang nghĩ gì nữa ?
Cái nhẫn còn lại hơi to , ta cũng đeo nốt vào ngón út cho hắn . Vừa in ngón tay hắn . Hắn nhăn mặt khó chịu , ta hăm dọa nói :
_ Đây xem như vật thề hẹn giữ ta và ngươi ! Tốt nhất là giữ cho cẩn thận ! Nếu ko đừng trák ta !
Nói xong , ta lại kéo hắn đi chơi tiếp . Mặc cho hắn khó chịu với cái thứ trên tay mình . Nhưng hắn nào bík ý nghĩa thực sự của điều nàng đã làm . ( các tềnh êu hỉu hem ? )
Chơi mải cũng chán , cảm giác trong bụng hơi đói , ta vội kéo hắn đến một tửu lầu dùng bữa .
Vừa ngồi vào chỗ , bỗng ta có cảm giác kỳ lạ như ai đó đang nhìn về phía mình . Ta cũng mặc kệ đó là gì , nhanh nhẩu kêu nhìu món ăn lên . Trong thời gian chờ đợi tiểu nhị mang thức ăn lên , ta mải ngắm cái nhẫn trên tay , miệng ko ngừng cười hạnh phúc .
Đúng lúc này , một giọng nói trầm ấm , dịu dàng quen thuộc vang lên :
_ Có phải là Lam muội đó ko ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.