Chương 55: BỆNH
trankg92
20/05/2018
Buổi sáng sớm ,
Khi vạn vật đang vươn mình đón chào một ngày mới thì bên trong Nghi Lệ Xuân lại có hai kẻ vùi mình trong giấc ngủ sâu . Chính xác hơn là ... một kẻ ngủ vùi ... còn một kẻ đã tỉnh giấc từ lâu ... nhưng do mải mê nhìn ngắm ai kia nên chẳng bận tâm đến thời gian là lúc nào .
Phải nói rằng ... Thiên Doanh , hắn tỉnh dậy từ rất sớm , có lẽ là vào đầu giờ Mẹo ( khoảng 5h sáng ) . Một phần tinh thần có chút phấn chấn , sảng khoái ... mặc khác lại ... trong lòng hắn lại mang một nỗi lo âu . Tức nhiên là liên quan đến chuyện giữa hắn và Kỳ Lân . Hắn sớm đã không ham muốn tranh quyền vị cùng Kỳ Lân . Khó khăn lắm hắn mới có thể rút khỏi trò chơi vô bổ này .. Bây giờ lại thành ra cơ sự này .
Hắn là không phải vì hối hận vì những việc mình đã làm . Chỉ là ... Không biết Kỳ Lân sẽ làm điều gì nữa đây ? Hắn biết ... con đường hắn đi sau này sẽ có rất nhiều trắc trở ... Hắn chỉ sợ .... Một lần nữa khiến nàng phải chịu thiệt thòi và thương tổn .... Hắn lo cho nàng còn nhiều hơn là chính bản thân mình .Và không hiểu vì sao ... trong mơ hồ ... tâm can hắn lại ẩn chứa một tia lo âu mà hắn lại không tài nào lý giải thành lời .
Trong vô thức hắn buông tiếng thở dài .
Dù có ngủ say đến quên cả đất trời đi chăng nữa ... không ai lại có thể không dị ứng khi bị kẻ khác nhìn chằm chằm mình như vậy ... và ta cũng vậy . Giấc ngủ khó khăn lắm mới tìm tới ta ... vậy mà .... chưa gì đã thấy ánh sáng chiếu vào làm nhức cả mắt , lại còn toàn thân ta truyền đến một cảm giác ngờ ngợ , khó chịu kỳ lạ . Cứ định không để ý nhưng lại không tài nào ngủ lại ... Ta hé mắt nhìn .Lại là tên tướng công thối tha này . Hành hạ ta cả đêm . Bây giờ không có việc gì làm lại nhìn ta chằm chằm ? Hắn rõ ràng là muốn phá ta mà ...
Trừng mắt nhìn hắn . Nhưng lúc này mới phát hiện . Mắt hắn nhìn về phía ta nhưng trong đáy mắt lại như đang suy tư nghĩ ngợi điều gì đó . Tâm trạng hắn đang treo ngược cành cây à ? Định hỏi hắn xảy ra chuyện gì thì chợt nghe tiếng thở dài ... Phải chăng lại có tâm sự ?
Ta giả vờ ngủ lại , khẽ khàng trở mình ,di chuyển đầu dụi dụi vào nơi cực kỳ rắn chắc mà cũng cực kỳ ấm áp của ai kia và vòng tay ôm lấy hắn như đang ôm lấy gối .
Hắn nhất thời cứng người vì hành động “ ngang tàng” của nàng . Hắn không dám cựa quậy . Chỉ sợ nàng lại tỉnh giấc . Vòng tay ôm lấy thân nữ nhân nhỏ nhắn trong lòng , hắn vuốt ve mái tóc dài của nàng , cười sủng nịnh hôn lên đỉnh đầu .
_ Có tâm sự à ?
Hành động của hắn khựng lại . Vài giây trôi qua , hắn tiếp tục vuốt ve cười hỏi quan tâm
_ Ta làm nàng tỉnh sao ?
_ Ân ... – Nhẹ đẩy hắn ra , ta nheo mắt dò xét hỏi thẳng – Ta đang hỏi ngươi đó . Đang suy nghĩ gì ?
_ Có sao ? – Hắn cười gượng hỏi lại , tay yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nàng .
_ Tất nhiên . Nếu không làm sao lại thở dài ? – Ta nắm lấy bàn tay hắn , nhìn thẳng vào con ngươi màu hổ phách kia , bắt hắn không được phép nói dối .
Hắn thở dài một cái , điều chỉnh tư thế nằm ngửa ra , đồng thời để đầu nàng tựa lên ngực hắn , tay vẫn nắm lấy tay nhau , hai mắt hắn nhìn lên trần nhà .
_ Ta đang suy nghĩ về chuyện tên Lam Phong nói .
_ Chuyện gì ? Ngươi .... là đang nghĩ đến chuyện thân thế của ta , à không của Lam Song Nhược thời này đấy chứ ?
Nàng sực nhớ ra muốn bật dậy nhìn hắn nhưng lại bị hắn giữ lại , khiến nàng không còn cách nào khác phải ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn . Hắn dịu dàng quan tâm hỏi
_ Ân ... Nàng thật sự không muốn biết sao ? Ta có thể giúp nàng .
_ Ta ... – ta phân vân chẳng biết quyết định như thế nào . Ta ủ rũ nói – Thật sự mà nói ... thân thế ấy đối với ta cũng chẳng mang ý nghĩ gì cả. Biết hay không cũng giống nhau cả thôi . Vả lại ... Ta không muốn có thêm chuyện rắc rối . Nếu như bí mật này , chỉ còn ta , ngươi và lão già Lam Long biết ... Hãy giữ kín và đừng truy cứu sự thật nữa , có được không ?
Lời nàng nói , mỗi câu mỗi chữ đều được hắn thu thập rõ ràng . Hắn là tôn trọng ý kiến của nàng . Hắn khẽ hôn lên mái tóc , ôn nhu nói .
_ Hảo . Ta hứa với nàng .
Ôm nàng trong vòng tay , hắn không thể nào ngăn nổi những yêu thương đang dâng trào trong lòng . Mặc kệ sau này mọi chuyện đi đến đâu ... không quan tâm đến những chuyện sẽ xảy ra .... Hắn tuyệt đối không để nàng chịu ủy khuất một lần nào nữa .. Nhất là ...Bắt đầu từ ngày hôm nay ... hắn đã có thể quang minh chính đại bảo vệ nàng .
Sự xuất hiện của ta cùng Thiên Doanh nơi đại sảnh khiến không ít con người giật mình kinh ngạc. Hắn khí chất hơn người , dáng vẻ uy nghi lại có chút gì đó lạnh lùng cao ngạo khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng thêm phần rung sợ . Mặc dù ngày hôm qua đã có ít người được dịp diện kiến , nhưng mọi người lại có chút ngờ ngợ . Bây giờ ... Mọi người nhất thời chưa thích ứng kịp với dáng vẻ kỳ lạ này của vương gia nên cứ trơ mắt ra nhìn , quên mất phải làm nhiệm vụ phục vụ chủ tử ăn uống . Phải đến khi hắn khẽ hắng giọng mới có thể khiến cả đám người này trở lại dáng vẻ bình thường nhưng lại dồn mắt nhìn về một hướng .
Ta cảm thấy không khí không được bình thường và có cái gì đó không được tự nhiên khi phải hứng chịu hàng chục con mắt hướng về mình . Ta cười khổ . Cũng phải thôi . Tự dưng Thiên Doanh trở nên bình thường , không đưa mắt nhìn ta nghi vấn thì biết hỏi ai đây ? Ta buồn cười quá đi mất .
Mặc kệ ... điều ta quan tâm nhất chính là lấp đầy cái bao tử đang lép xẹp của mình đây . Ta chẳng phải thuộc hạng phàm ăn tục uống ,nhưng bất quá ... đói cả ngày hôm qua ... lại còn ... Không đói chết là còn may mắn lắm rồi . Cầm đũa lên ta hăng say chiến đấu với mỹ vị trên bàn , mà quên mắt có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình . Chỉ có một kẻ là không bận tâm , nhàn nhã thưởng trà ý cười nơi đáy mắt .
Sau khi thỏa mãn bao tử của mình , ta mới “ gác kiếm “ , cười sảng khoái . Nhưng bất quá, phát hiện chỉ mình ta đơn độc xử lý , tên tướng công không chạm đụng đũa dù chỉ một muốn . Thứ hắn đụng chỉ là trà ... quái ! Chẳng lẽ hắn không biết đói là gì sao ? Hắn chẳng phải cũng hao tổn năng lượng khá nhiều sao ? Tại sao giờ lại không ăn gì cả ? Hắn như thế chẳng phải sẽ sinh bệnh hay sao ? ... Bao câu hỏi xoay quay đầu khiến ta không khỏi khó chịu .
Ta chau mày nheo mắt nhìn chằm chằm hắn , khiến hắn động tác trở nên cứng nhắc , nhìn nàng cười gian xảo trêu đùa .
_ Nương tử ! Sao nàng không ăn lại nhìn ta say đắm như vậy ?
_ Ta đã no – ta hừ lạnh một cái , chăm chăm nhìn hắn tra hỏi – Sao ngươi không ăn ?
_ Ta .... ta ... – hắn có phần lưỡng lự chẳng biết phải nói làm sao
_ Sao lại không nói ? Không đói hay là thức ăn không hợp khẩu vị ? – Thấy biểu hiện kỳ lạ khiến ta không khỏi tò mò , nghi hoặc .
_ Không phải . Chỉ là ... chỉ là ...
_ Chỉ là sao ? Ngươi mau nói . – Ta bức ép trừng mắt nhìn hắn .
Hắn cười khổ , méo mó cả mặt nói giọng ủy khuất .
_ Nương tử ! Ta tự dưng cảm thấy trong người khó chịu . Không muốn ăn gì cả .
Khó chịu ? Kỳ lạ nhỉ ? Hắn mắc bệnh kén ăn hồi nào mà ta không hay vậy nhỉ ? Chau mày dò xét .... biểu tình trên gương mặt cộng thêm ánh mắt , tất cả đều cho thấy hắn không nói dối . Vậy làm sao nhở ? Càng lúc ta càng thắc mắc vô cùng .
_ Ngươi .... ngươi không ăn thì làm sao có sức khỏe chứ ? – Ta làm bộ dạng như mẹ hiền cằn nhằn - Không cho phép ngươi bỏ bữa . Đây ... đùi gà ngươi thích ăn nhất đây .
Gắp ngay cái đùi gà , bắt hắn há miệng ra, ta đưa cái đùi gà phục vụ tận miệng cho hắn . Nhìn bộ dạng nhăn nhó khổ sở , cười như mếu của hắn ... người bên ngoài nhìn vào lại cứ tưởng ta đang ép hắn ăn thức ăn có độc vậy .
Nhưng chưa đưa lên tận miệng , thì mặt hắn đã xanh lè . Hắn đưa tay bụm miệng lại , rồi vội vàng chạy ra ngoài .
_ Thiên Doanh !?!
Chưa gì đã không thấy bóng dáng hắn đâu . Mọi người cũng giật mình , không hiểu chuyện gì đã xảy ra . Nhìn nhau rồi tự lắc đầu .
Ta ngây ngờ ra vài giây , rồi vội vàng quăng cái của nợ kia đi , ta nhanh chóng chạy theo hắn . Nhìn sắc mặt của hắn lúc chạy đi , khiến ta không khỏi lo lắng . Thật ra hắn là bị gì ? Sáng sớm còn khỏe lắm cơ mà ? Sao bây giờ lại .... Thật ra hắn đã xảy ra chuyện gì ?
Khi vạn vật đang vươn mình đón chào một ngày mới thì bên trong Nghi Lệ Xuân lại có hai kẻ vùi mình trong giấc ngủ sâu . Chính xác hơn là ... một kẻ ngủ vùi ... còn một kẻ đã tỉnh giấc từ lâu ... nhưng do mải mê nhìn ngắm ai kia nên chẳng bận tâm đến thời gian là lúc nào .
Phải nói rằng ... Thiên Doanh , hắn tỉnh dậy từ rất sớm , có lẽ là vào đầu giờ Mẹo ( khoảng 5h sáng ) . Một phần tinh thần có chút phấn chấn , sảng khoái ... mặc khác lại ... trong lòng hắn lại mang một nỗi lo âu . Tức nhiên là liên quan đến chuyện giữa hắn và Kỳ Lân . Hắn sớm đã không ham muốn tranh quyền vị cùng Kỳ Lân . Khó khăn lắm hắn mới có thể rút khỏi trò chơi vô bổ này .. Bây giờ lại thành ra cơ sự này .
Hắn là không phải vì hối hận vì những việc mình đã làm . Chỉ là ... Không biết Kỳ Lân sẽ làm điều gì nữa đây ? Hắn biết ... con đường hắn đi sau này sẽ có rất nhiều trắc trở ... Hắn chỉ sợ .... Một lần nữa khiến nàng phải chịu thiệt thòi và thương tổn .... Hắn lo cho nàng còn nhiều hơn là chính bản thân mình .Và không hiểu vì sao ... trong mơ hồ ... tâm can hắn lại ẩn chứa một tia lo âu mà hắn lại không tài nào lý giải thành lời .
Trong vô thức hắn buông tiếng thở dài .
Dù có ngủ say đến quên cả đất trời đi chăng nữa ... không ai lại có thể không dị ứng khi bị kẻ khác nhìn chằm chằm mình như vậy ... và ta cũng vậy . Giấc ngủ khó khăn lắm mới tìm tới ta ... vậy mà .... chưa gì đã thấy ánh sáng chiếu vào làm nhức cả mắt , lại còn toàn thân ta truyền đến một cảm giác ngờ ngợ , khó chịu kỳ lạ . Cứ định không để ý nhưng lại không tài nào ngủ lại ... Ta hé mắt nhìn .Lại là tên tướng công thối tha này . Hành hạ ta cả đêm . Bây giờ không có việc gì làm lại nhìn ta chằm chằm ? Hắn rõ ràng là muốn phá ta mà ...
Trừng mắt nhìn hắn . Nhưng lúc này mới phát hiện . Mắt hắn nhìn về phía ta nhưng trong đáy mắt lại như đang suy tư nghĩ ngợi điều gì đó . Tâm trạng hắn đang treo ngược cành cây à ? Định hỏi hắn xảy ra chuyện gì thì chợt nghe tiếng thở dài ... Phải chăng lại có tâm sự ?
Ta giả vờ ngủ lại , khẽ khàng trở mình ,di chuyển đầu dụi dụi vào nơi cực kỳ rắn chắc mà cũng cực kỳ ấm áp của ai kia và vòng tay ôm lấy hắn như đang ôm lấy gối .
Hắn nhất thời cứng người vì hành động “ ngang tàng” của nàng . Hắn không dám cựa quậy . Chỉ sợ nàng lại tỉnh giấc . Vòng tay ôm lấy thân nữ nhân nhỏ nhắn trong lòng , hắn vuốt ve mái tóc dài của nàng , cười sủng nịnh hôn lên đỉnh đầu .
_ Có tâm sự à ?
Hành động của hắn khựng lại . Vài giây trôi qua , hắn tiếp tục vuốt ve cười hỏi quan tâm
_ Ta làm nàng tỉnh sao ?
_ Ân ... – Nhẹ đẩy hắn ra , ta nheo mắt dò xét hỏi thẳng – Ta đang hỏi ngươi đó . Đang suy nghĩ gì ?
_ Có sao ? – Hắn cười gượng hỏi lại , tay yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nàng .
_ Tất nhiên . Nếu không làm sao lại thở dài ? – Ta nắm lấy bàn tay hắn , nhìn thẳng vào con ngươi màu hổ phách kia , bắt hắn không được phép nói dối .
Hắn thở dài một cái , điều chỉnh tư thế nằm ngửa ra , đồng thời để đầu nàng tựa lên ngực hắn , tay vẫn nắm lấy tay nhau , hai mắt hắn nhìn lên trần nhà .
_ Ta đang suy nghĩ về chuyện tên Lam Phong nói .
_ Chuyện gì ? Ngươi .... là đang nghĩ đến chuyện thân thế của ta , à không của Lam Song Nhược thời này đấy chứ ?
Nàng sực nhớ ra muốn bật dậy nhìn hắn nhưng lại bị hắn giữ lại , khiến nàng không còn cách nào khác phải ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn . Hắn dịu dàng quan tâm hỏi
_ Ân ... Nàng thật sự không muốn biết sao ? Ta có thể giúp nàng .
_ Ta ... – ta phân vân chẳng biết quyết định như thế nào . Ta ủ rũ nói – Thật sự mà nói ... thân thế ấy đối với ta cũng chẳng mang ý nghĩ gì cả. Biết hay không cũng giống nhau cả thôi . Vả lại ... Ta không muốn có thêm chuyện rắc rối . Nếu như bí mật này , chỉ còn ta , ngươi và lão già Lam Long biết ... Hãy giữ kín và đừng truy cứu sự thật nữa , có được không ?
Lời nàng nói , mỗi câu mỗi chữ đều được hắn thu thập rõ ràng . Hắn là tôn trọng ý kiến của nàng . Hắn khẽ hôn lên mái tóc , ôn nhu nói .
_ Hảo . Ta hứa với nàng .
Ôm nàng trong vòng tay , hắn không thể nào ngăn nổi những yêu thương đang dâng trào trong lòng . Mặc kệ sau này mọi chuyện đi đến đâu ... không quan tâm đến những chuyện sẽ xảy ra .... Hắn tuyệt đối không để nàng chịu ủy khuất một lần nào nữa .. Nhất là ...Bắt đầu từ ngày hôm nay ... hắn đã có thể quang minh chính đại bảo vệ nàng .
Sự xuất hiện của ta cùng Thiên Doanh nơi đại sảnh khiến không ít con người giật mình kinh ngạc. Hắn khí chất hơn người , dáng vẻ uy nghi lại có chút gì đó lạnh lùng cao ngạo khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng thêm phần rung sợ . Mặc dù ngày hôm qua đã có ít người được dịp diện kiến , nhưng mọi người lại có chút ngờ ngợ . Bây giờ ... Mọi người nhất thời chưa thích ứng kịp với dáng vẻ kỳ lạ này của vương gia nên cứ trơ mắt ra nhìn , quên mất phải làm nhiệm vụ phục vụ chủ tử ăn uống . Phải đến khi hắn khẽ hắng giọng mới có thể khiến cả đám người này trở lại dáng vẻ bình thường nhưng lại dồn mắt nhìn về một hướng .
Ta cảm thấy không khí không được bình thường và có cái gì đó không được tự nhiên khi phải hứng chịu hàng chục con mắt hướng về mình . Ta cười khổ . Cũng phải thôi . Tự dưng Thiên Doanh trở nên bình thường , không đưa mắt nhìn ta nghi vấn thì biết hỏi ai đây ? Ta buồn cười quá đi mất .
Mặc kệ ... điều ta quan tâm nhất chính là lấp đầy cái bao tử đang lép xẹp của mình đây . Ta chẳng phải thuộc hạng phàm ăn tục uống ,nhưng bất quá ... đói cả ngày hôm qua ... lại còn ... Không đói chết là còn may mắn lắm rồi . Cầm đũa lên ta hăng say chiến đấu với mỹ vị trên bàn , mà quên mắt có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình . Chỉ có một kẻ là không bận tâm , nhàn nhã thưởng trà ý cười nơi đáy mắt .
Sau khi thỏa mãn bao tử của mình , ta mới “ gác kiếm “ , cười sảng khoái . Nhưng bất quá, phát hiện chỉ mình ta đơn độc xử lý , tên tướng công không chạm đụng đũa dù chỉ một muốn . Thứ hắn đụng chỉ là trà ... quái ! Chẳng lẽ hắn không biết đói là gì sao ? Hắn chẳng phải cũng hao tổn năng lượng khá nhiều sao ? Tại sao giờ lại không ăn gì cả ? Hắn như thế chẳng phải sẽ sinh bệnh hay sao ? ... Bao câu hỏi xoay quay đầu khiến ta không khỏi khó chịu .
Ta chau mày nheo mắt nhìn chằm chằm hắn , khiến hắn động tác trở nên cứng nhắc , nhìn nàng cười gian xảo trêu đùa .
_ Nương tử ! Sao nàng không ăn lại nhìn ta say đắm như vậy ?
_ Ta đã no – ta hừ lạnh một cái , chăm chăm nhìn hắn tra hỏi – Sao ngươi không ăn ?
_ Ta .... ta ... – hắn có phần lưỡng lự chẳng biết phải nói làm sao
_ Sao lại không nói ? Không đói hay là thức ăn không hợp khẩu vị ? – Thấy biểu hiện kỳ lạ khiến ta không khỏi tò mò , nghi hoặc .
_ Không phải . Chỉ là ... chỉ là ...
_ Chỉ là sao ? Ngươi mau nói . – Ta bức ép trừng mắt nhìn hắn .
Hắn cười khổ , méo mó cả mặt nói giọng ủy khuất .
_ Nương tử ! Ta tự dưng cảm thấy trong người khó chịu . Không muốn ăn gì cả .
Khó chịu ? Kỳ lạ nhỉ ? Hắn mắc bệnh kén ăn hồi nào mà ta không hay vậy nhỉ ? Chau mày dò xét .... biểu tình trên gương mặt cộng thêm ánh mắt , tất cả đều cho thấy hắn không nói dối . Vậy làm sao nhở ? Càng lúc ta càng thắc mắc vô cùng .
_ Ngươi .... ngươi không ăn thì làm sao có sức khỏe chứ ? – Ta làm bộ dạng như mẹ hiền cằn nhằn - Không cho phép ngươi bỏ bữa . Đây ... đùi gà ngươi thích ăn nhất đây .
Gắp ngay cái đùi gà , bắt hắn há miệng ra, ta đưa cái đùi gà phục vụ tận miệng cho hắn . Nhìn bộ dạng nhăn nhó khổ sở , cười như mếu của hắn ... người bên ngoài nhìn vào lại cứ tưởng ta đang ép hắn ăn thức ăn có độc vậy .
Nhưng chưa đưa lên tận miệng , thì mặt hắn đã xanh lè . Hắn đưa tay bụm miệng lại , rồi vội vàng chạy ra ngoài .
_ Thiên Doanh !?!
Chưa gì đã không thấy bóng dáng hắn đâu . Mọi người cũng giật mình , không hiểu chuyện gì đã xảy ra . Nhìn nhau rồi tự lắc đầu .
Ta ngây ngờ ra vài giây , rồi vội vàng quăng cái của nợ kia đi , ta nhanh chóng chạy theo hắn . Nhìn sắc mặt của hắn lúc chạy đi , khiến ta không khỏi lo lắng . Thật ra hắn là bị gì ? Sáng sớm còn khỏe lắm cơ mà ? Sao bây giờ lại .... Thật ra hắn đã xảy ra chuyện gì ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.