Chương 56: BỆNH LẠ ....
trankg92
20/05/2018
Sau khi rời khỏi đại sảnh , Thiên Doanh chạy một mạch đi , mặc kệ cho đằng sau là tiếng gọi đầy lo lắng của nương tử . Hắn là không biết có chuyện gì đang xảy ra với mình , nên tạm thời không có tâm tình đối mặt với nàng . Hắn là không biết giải thích rõ với nàng ...Vả lại , cũng là điều quan trọng nhất là hắn không muốn làm cho nàng thêm lo lắng . Đợi đến khi bình ổn lại , hắn sẽ nói rõ với nàng .
Dừng lại một gốc cây ở một góc sân , một tay dựa vào thân cây làm điểm tựa , hắn gập người vừa thở vừa nôn khan . Hắn thực ra không nôn ra bất kỳ thứ gì ... chỉ là có cảm giác có cái gì đó nhộn nhạo nơi cuống họng . Muốn nôn lại không thể nôn ra ... Thực khổ sở . ( vào tay ta không khổ mới là lạ )
Hắn nhớ là sáng nay đến giờ hắn căn bản là không ăn bất kỳ thứ gì . Nói đúng hơn là hắn không có cơ hội để ăn . Thật không thể hiểu nổi điều gì đã xảy ra . Sáng nay vẫn bình thường . Chỉ là ... Hắn nhăn mặt nghĩ suy ... Biểu hiện này xuất hiện từ khi hắn bước chân vào đại sảnh ... Khi hắn ngửi được mùi thức ăn sộc vào mũi . Đúng rồi ... Chính lúc ấy , hắn đã bắt đầu có cảm giác rất khó chịu , nôn nao trong người ... Thực ra đã xảy ra chuyện gì ? Hay là hắn trúng độc ? Không thể nào ... Gỉa thuyết này còn lý giải hơn cảm giác lúc này của hắn ... Vậy thì làm sao chứ ? Càng nghĩ hắn càng nhăn nhó mặt mày ...
Lại nữa ... cảm giác khó chịu này lại làm hắn ....
Căn bản là hắn có thể kiềm chế được cơn khó chịu này ... Không muốn nương tử hoài nghi nên hắn không thể rời đi khi nàng đang thưởng thức điểm tâm ... Nhưng hắn lại phải bị cảm giác này hành hạ khi mùi thức ăn cứ ngang nhiên sộc thẳng vào mũi , khiêu khích khứu giác của hắn . Ngoài mặt , hắn tỏ ra nhàn nhã thưởng trà ... nhưng thực ra ... hắn khốn khổ vô cùng ... Hình như chỉ có trà mới khiến hắn trở nên dễ chịu đi chút ít ... Nhưng tại sao ? Hắn thầm kêu khổ khi được nàng “ quan tâm “ hỏi han . Hắn lúng túng chẳng biết giải thích ra làm sao thì nàng lại gắp thức ăn cho hắn ăn . Than ôi ! Số hắn có thật là khổ không ? Tại sao lại là đùi gà ? Tại sao nhìn thấy cái đùi gà ấy , hắn như nhìn thấy thuốc độc vậy ? Người hắn cứng nhắc , mặt mũi nhăn nhó , trán cũng lấm chấm mồ hôi lạnh .Hắn nhất thời không biết phản ứng thế nào ... Tưởng chừng do chính tay nương tử “ chăm sóc “ , khẩu vị hắn sẽ ổn ... Nhưng không ngờ ... Mùi thịt gà xông thẳng vào mũi , hắn không chỉ thèm thuồng như ngày thường mà chỉ thấy một cỗ khó chịu dâng lên . Cảm giác buồn nôn khiến hắn không chịu nổi nữa . Mặc kệ là ai ... Hắn “ bỏ của chạy lấy người “ trước .
Bây giờ ... Khi tinh thần đã ổn định lại chút ít ... Nhớ lại cái mùi vị đó ... Hắn lại không khỏi khó chịu ... Thật ra là hắn bị cái gì thế này ...
Trong khi hắn còn đang nghĩ miên man thì nàng đã nhanh chóng lại gần . Khuôn mặt nàng tràn đầy lo lắng thêm phần sốt ruột , lấy tay vuốt nhẹ tấm lưng hắn , quan tâm hỏi ngay .
_ Thiên Doanh ! Ngươi làm sao vậy ? Trong người không khỏe chỗ nào ... Nói mau !
Vuốt ngực mấy cái , bình tâm dưỡng khí lấy lại bình tĩnh , hắn đứng thẳng người , cười mệt mỏi trấn an nàng .
_ Ta ... ta không sao , nàng không cần lo lắng ....Nương tử ! Ta chỉ không thoải mái chút xíu thôi . Một chút là ổn cả thôi ....
_ Ngươi ... Tại sao mặt mũi lại xanh thế này ?
Nàng lấy ngay khăn tay lau đi những dòng mồ hôi đang lăn dài trên khuôn mặt tuấn mỹ kia .
_ Còn nói là không sao . Ngươi muốn thế nào mới chịu nói với ta hả ? – nàng nhăn mặt khó chịu mắng , nhưng giọng nói nghe có vẻ đau lòng hơn là trách cứ - Thực ra đã xảy ra chuyện gì ?
_ Ta ... ta ... – Hắn căn bản không muốn nói , và nhất là không biết phải nói như thế nào .
_ Ta gì mà ta ? Nói mau . Nếu không ta cho người gọi thái y ngay . Lúc ấy ngươi có muốn nói ta cũng không thèm quan tâm . Nói không ? – nàng nghiêm mặt đe dọa . Thấy biểu tình của nàng , biết là không thể day dưa thêm nữa , hắn bộ dáng ủy khuất , cụp mắt nói như kẻ phạm lỗi .
_ Ân ... Ta nói .... Thực ra ... Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì .... Chỉ là ... Trong người ta lại có một cảm giác rất khó chịu ... Đầu lưỡi tự nhiên thấy nhạt ... Không muốn ăn ... Lại còn có cảm giác buồn nôn không thôi ... Nhất là ... Uạ ...
Nói đến đây , hắn kết thúc câu chuyện với việc bụm miệng lại và cúi người bộ dáng nôn mửa trông thật thê thảm . Thấy hắn như thế , nàng cũng quên béng đi những gì hắn vừa nói . Lo lắng vô cùng , nàng một mặt vỗ vỗ lưng cho hắn cảm thấy dễ chịu , một mặt lại sai người gọi thái y đến gấp .
Một cái đình nhỏ nằm giữa chiếc hồ trong vắt . Một bên là thái y đang bộ dạng nghiêm túc nhắm mắt bắt mạch cho Thiên Doanh , một bên là Thiên Doanh đang cực kỳ mệt mỏi ,khuôn mặt tuấn mỹ giờ có mấy phần tiều tụy và dĩ nhiên , ta phải ở bên cạnh hắn . Tay ta nắm lấy tay hắn và âm thầm chờ đợi kết quả của thái y kia .
Tình hình là sau khi Thiên Doanh trải qua một trận nôn khan , thì hắn không còn sức , phải dựa hẳn vào ta . Ta suy đi tính lại , không thể nào vác cái xác to tướng này về phòng , như thế thì nặng chết ta mất . Quan trọng vẫn là ... Trong phòng bí , không thoáng mát , rất dễ sinh thêm bệnh . Sẵn gần đây có cái đình nhỏ , không gian yên tĩnh , khí trời thoáng mát , để hắn ngồi nghĩ cũng là một giải pháp .
Thế đấy , lão thái y kia ... hình như là Hà thái y... tại sao từ nãy đến giờ mãi im lặng như thế ? Nhìn biểu tình của Hà thái y khiến ta không khỏi lo lắng . Lão hết nhắm mắt , nhăn mặt rồi lại trầm ngâm suy tư , mà vẫn chưa chịu mở miệng nửa lời ? Ta nghĩ trước khi biết bệnh của Thiên Doanh thì ta đã bệnh trước hắn rồi . Bệnh tim ấy . Thật là ...
Mặc dù , bộ dạng của Thiên Doanh đã khá hơn , nét mặt cũng tươi tỉnh ít nhiều ... nhưng ta lại không thể kiên nhẫn hơn nữa ... Ta mở lời hỏi trước .
_ Hà thái y ! Ngài có thể cho bổn cung biết , vương gia bị làm sao không ?
Hà thái y đang suy tư bỗng giật mình , vẻ mặt có chút bất ổn , vội vội vàng vàng đứng dậy cúi người cung kính đáp .
_ Bẩm nương nương . Thực ra ... Thực ra ...
_ Làm sao ? – Ta mất kiên nhẫn , chau mày hỏi lại .
_ Thực ra ... Thần đã bắt mạch cho vương gia ...Mạch của Ngài ấy hoàn toàn ổn định .
_ Ổn định ? Ngươi chắc chứ ? – Ta hoài nghi hỏi lại .
_ Ân . Thần chắc chắn thưa nương nương .
_ Vậy tại sao vương gia lại có những triệu chứng kỳ lạ như vậy ? Ngươi không đoán ra được sao ?
_ Bẩm nương nương . Theo những gì nương nương miêu tả ... Thần chỉ mạn phép suy đoán thôi ạ ! – Hà thái y bán tín bán nghi với suy nghĩ của mình nên giọng có phần run run .
_ Ân . Nói đi .
_ Theo thần đoán là ... Triệu chứng của vương gia giống như là ốm nghén .
Ốm nghén ??? Nghe như sét đánh ngang tai . Ta trợn mắt nhìn chằm chằm Thiên Doanh , trong khi hắn suýt chút nữa bật ra khỏi ghế ngồi .
Đùa gì thế ? Hắn cư nhiên biết là hắn hoàn toàn bình thường , mạch tất nhiên là ổn định . Vì căn bản , hắn tự có thể hiểu sức khỏe của mình . Nhưng ... cái gì mà ốm nghén ? Nghe thật hoang đường ... Đúng là nàng và hắn ... e hèm ... Rất có khả năng ... Nhưng ... Nếu có thì đó phải là nàng chứ ? Sao lại là hắn ? Hắn chưa bao giờ nghe đến cái điều hoang đường này ?
Hắn chưa nghe , nhưng một kẻ đến từ hiện đại như ai kia là điều không có gì xa lạ . Ở thời đó , phim ảnh , truyện sách báo , ta cũng từng nghe nhắc đến cái triệu chứng này rồi . Chẳng phải đây là triệu chứng nghén thay vợ hay sao ? Vậy có nghĩ là ... Ôi không ! ! ! Nghĩ đến đó thôi ... Ta cảm thấy choáng váng ...
Không được ... Phải nhanh chóng làm rõ . Mặc kệ Thiên Doanh không đồng ý , ta nhất quyết bắt hắn trở về Nghi Lệ Xuân trước . Đợi đến khi bóng hắn khuất dạng , ta mới chậm rãi mời thái y chuẩn mạch cho mình .
Không chỉ ta mà ngay cả Hà thái y cũng kinh ngạc . Lão kinh ngạc là phải . Kẻ có mạch hỷ là ta ... mà kẻ ốm nghén lại là tướng công ta ... Thế mới có chuyện để nói chứ ...
Ta chẳng còn tâm trí nào biết lão đang nói gì , hình như đại khái là chúc mừng ta và vương gia đó mà . (chúc mừng lun các mụi đoán đúng nha ! )
Đầu có chút khó chịu ,ta cho thái y lui xuống . Trước khi Hà thái y rời khỏi , ta cũng nhắc nhở lão không được truyền chuyện nào cho bất kỳ ai biết . Lo lắng là không thừa .Ta thở dài một cái . Tâm trạng này là sao đây ? Nên kinh hỷ hay phiền não ? Bây giờ đến lượt ta trốn tránh hắn đây . Eo ôi ! Ta không biết phải nói với hắn thế nào đây ?
Dừng lại một gốc cây ở một góc sân , một tay dựa vào thân cây làm điểm tựa , hắn gập người vừa thở vừa nôn khan . Hắn thực ra không nôn ra bất kỳ thứ gì ... chỉ là có cảm giác có cái gì đó nhộn nhạo nơi cuống họng . Muốn nôn lại không thể nôn ra ... Thực khổ sở . ( vào tay ta không khổ mới là lạ )
Hắn nhớ là sáng nay đến giờ hắn căn bản là không ăn bất kỳ thứ gì . Nói đúng hơn là hắn không có cơ hội để ăn . Thật không thể hiểu nổi điều gì đã xảy ra . Sáng nay vẫn bình thường . Chỉ là ... Hắn nhăn mặt nghĩ suy ... Biểu hiện này xuất hiện từ khi hắn bước chân vào đại sảnh ... Khi hắn ngửi được mùi thức ăn sộc vào mũi . Đúng rồi ... Chính lúc ấy , hắn đã bắt đầu có cảm giác rất khó chịu , nôn nao trong người ... Thực ra đã xảy ra chuyện gì ? Hay là hắn trúng độc ? Không thể nào ... Gỉa thuyết này còn lý giải hơn cảm giác lúc này của hắn ... Vậy thì làm sao chứ ? Càng nghĩ hắn càng nhăn nhó mặt mày ...
Lại nữa ... cảm giác khó chịu này lại làm hắn ....
Căn bản là hắn có thể kiềm chế được cơn khó chịu này ... Không muốn nương tử hoài nghi nên hắn không thể rời đi khi nàng đang thưởng thức điểm tâm ... Nhưng hắn lại phải bị cảm giác này hành hạ khi mùi thức ăn cứ ngang nhiên sộc thẳng vào mũi , khiêu khích khứu giác của hắn . Ngoài mặt , hắn tỏ ra nhàn nhã thưởng trà ... nhưng thực ra ... hắn khốn khổ vô cùng ... Hình như chỉ có trà mới khiến hắn trở nên dễ chịu đi chút ít ... Nhưng tại sao ? Hắn thầm kêu khổ khi được nàng “ quan tâm “ hỏi han . Hắn lúng túng chẳng biết giải thích ra làm sao thì nàng lại gắp thức ăn cho hắn ăn . Than ôi ! Số hắn có thật là khổ không ? Tại sao lại là đùi gà ? Tại sao nhìn thấy cái đùi gà ấy , hắn như nhìn thấy thuốc độc vậy ? Người hắn cứng nhắc , mặt mũi nhăn nhó , trán cũng lấm chấm mồ hôi lạnh .Hắn nhất thời không biết phản ứng thế nào ... Tưởng chừng do chính tay nương tử “ chăm sóc “ , khẩu vị hắn sẽ ổn ... Nhưng không ngờ ... Mùi thịt gà xông thẳng vào mũi , hắn không chỉ thèm thuồng như ngày thường mà chỉ thấy một cỗ khó chịu dâng lên . Cảm giác buồn nôn khiến hắn không chịu nổi nữa . Mặc kệ là ai ... Hắn “ bỏ của chạy lấy người “ trước .
Bây giờ ... Khi tinh thần đã ổn định lại chút ít ... Nhớ lại cái mùi vị đó ... Hắn lại không khỏi khó chịu ... Thật ra là hắn bị cái gì thế này ...
Trong khi hắn còn đang nghĩ miên man thì nàng đã nhanh chóng lại gần . Khuôn mặt nàng tràn đầy lo lắng thêm phần sốt ruột , lấy tay vuốt nhẹ tấm lưng hắn , quan tâm hỏi ngay .
_ Thiên Doanh ! Ngươi làm sao vậy ? Trong người không khỏe chỗ nào ... Nói mau !
Vuốt ngực mấy cái , bình tâm dưỡng khí lấy lại bình tĩnh , hắn đứng thẳng người , cười mệt mỏi trấn an nàng .
_ Ta ... ta không sao , nàng không cần lo lắng ....Nương tử ! Ta chỉ không thoải mái chút xíu thôi . Một chút là ổn cả thôi ....
_ Ngươi ... Tại sao mặt mũi lại xanh thế này ?
Nàng lấy ngay khăn tay lau đi những dòng mồ hôi đang lăn dài trên khuôn mặt tuấn mỹ kia .
_ Còn nói là không sao . Ngươi muốn thế nào mới chịu nói với ta hả ? – nàng nhăn mặt khó chịu mắng , nhưng giọng nói nghe có vẻ đau lòng hơn là trách cứ - Thực ra đã xảy ra chuyện gì ?
_ Ta ... ta ... – Hắn căn bản không muốn nói , và nhất là không biết phải nói như thế nào .
_ Ta gì mà ta ? Nói mau . Nếu không ta cho người gọi thái y ngay . Lúc ấy ngươi có muốn nói ta cũng không thèm quan tâm . Nói không ? – nàng nghiêm mặt đe dọa . Thấy biểu tình của nàng , biết là không thể day dưa thêm nữa , hắn bộ dáng ủy khuất , cụp mắt nói như kẻ phạm lỗi .
_ Ân ... Ta nói .... Thực ra ... Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì .... Chỉ là ... Trong người ta lại có một cảm giác rất khó chịu ... Đầu lưỡi tự nhiên thấy nhạt ... Không muốn ăn ... Lại còn có cảm giác buồn nôn không thôi ... Nhất là ... Uạ ...
Nói đến đây , hắn kết thúc câu chuyện với việc bụm miệng lại và cúi người bộ dáng nôn mửa trông thật thê thảm . Thấy hắn như thế , nàng cũng quên béng đi những gì hắn vừa nói . Lo lắng vô cùng , nàng một mặt vỗ vỗ lưng cho hắn cảm thấy dễ chịu , một mặt lại sai người gọi thái y đến gấp .
Một cái đình nhỏ nằm giữa chiếc hồ trong vắt . Một bên là thái y đang bộ dạng nghiêm túc nhắm mắt bắt mạch cho Thiên Doanh , một bên là Thiên Doanh đang cực kỳ mệt mỏi ,khuôn mặt tuấn mỹ giờ có mấy phần tiều tụy và dĩ nhiên , ta phải ở bên cạnh hắn . Tay ta nắm lấy tay hắn và âm thầm chờ đợi kết quả của thái y kia .
Tình hình là sau khi Thiên Doanh trải qua một trận nôn khan , thì hắn không còn sức , phải dựa hẳn vào ta . Ta suy đi tính lại , không thể nào vác cái xác to tướng này về phòng , như thế thì nặng chết ta mất . Quan trọng vẫn là ... Trong phòng bí , không thoáng mát , rất dễ sinh thêm bệnh . Sẵn gần đây có cái đình nhỏ , không gian yên tĩnh , khí trời thoáng mát , để hắn ngồi nghĩ cũng là một giải pháp .
Thế đấy , lão thái y kia ... hình như là Hà thái y... tại sao từ nãy đến giờ mãi im lặng như thế ? Nhìn biểu tình của Hà thái y khiến ta không khỏi lo lắng . Lão hết nhắm mắt , nhăn mặt rồi lại trầm ngâm suy tư , mà vẫn chưa chịu mở miệng nửa lời ? Ta nghĩ trước khi biết bệnh của Thiên Doanh thì ta đã bệnh trước hắn rồi . Bệnh tim ấy . Thật là ...
Mặc dù , bộ dạng của Thiên Doanh đã khá hơn , nét mặt cũng tươi tỉnh ít nhiều ... nhưng ta lại không thể kiên nhẫn hơn nữa ... Ta mở lời hỏi trước .
_ Hà thái y ! Ngài có thể cho bổn cung biết , vương gia bị làm sao không ?
Hà thái y đang suy tư bỗng giật mình , vẻ mặt có chút bất ổn , vội vội vàng vàng đứng dậy cúi người cung kính đáp .
_ Bẩm nương nương . Thực ra ... Thực ra ...
_ Làm sao ? – Ta mất kiên nhẫn , chau mày hỏi lại .
_ Thực ra ... Thần đã bắt mạch cho vương gia ...Mạch của Ngài ấy hoàn toàn ổn định .
_ Ổn định ? Ngươi chắc chứ ? – Ta hoài nghi hỏi lại .
_ Ân . Thần chắc chắn thưa nương nương .
_ Vậy tại sao vương gia lại có những triệu chứng kỳ lạ như vậy ? Ngươi không đoán ra được sao ?
_ Bẩm nương nương . Theo những gì nương nương miêu tả ... Thần chỉ mạn phép suy đoán thôi ạ ! – Hà thái y bán tín bán nghi với suy nghĩ của mình nên giọng có phần run run .
_ Ân . Nói đi .
_ Theo thần đoán là ... Triệu chứng của vương gia giống như là ốm nghén .
Ốm nghén ??? Nghe như sét đánh ngang tai . Ta trợn mắt nhìn chằm chằm Thiên Doanh , trong khi hắn suýt chút nữa bật ra khỏi ghế ngồi .
Đùa gì thế ? Hắn cư nhiên biết là hắn hoàn toàn bình thường , mạch tất nhiên là ổn định . Vì căn bản , hắn tự có thể hiểu sức khỏe của mình . Nhưng ... cái gì mà ốm nghén ? Nghe thật hoang đường ... Đúng là nàng và hắn ... e hèm ... Rất có khả năng ... Nhưng ... Nếu có thì đó phải là nàng chứ ? Sao lại là hắn ? Hắn chưa bao giờ nghe đến cái điều hoang đường này ?
Hắn chưa nghe , nhưng một kẻ đến từ hiện đại như ai kia là điều không có gì xa lạ . Ở thời đó , phim ảnh , truyện sách báo , ta cũng từng nghe nhắc đến cái triệu chứng này rồi . Chẳng phải đây là triệu chứng nghén thay vợ hay sao ? Vậy có nghĩ là ... Ôi không ! ! ! Nghĩ đến đó thôi ... Ta cảm thấy choáng váng ...
Không được ... Phải nhanh chóng làm rõ . Mặc kệ Thiên Doanh không đồng ý , ta nhất quyết bắt hắn trở về Nghi Lệ Xuân trước . Đợi đến khi bóng hắn khuất dạng , ta mới chậm rãi mời thái y chuẩn mạch cho mình .
Không chỉ ta mà ngay cả Hà thái y cũng kinh ngạc . Lão kinh ngạc là phải . Kẻ có mạch hỷ là ta ... mà kẻ ốm nghén lại là tướng công ta ... Thế mới có chuyện để nói chứ ...
Ta chẳng còn tâm trí nào biết lão đang nói gì , hình như đại khái là chúc mừng ta và vương gia đó mà . (chúc mừng lun các mụi đoán đúng nha ! )
Đầu có chút khó chịu ,ta cho thái y lui xuống . Trước khi Hà thái y rời khỏi , ta cũng nhắc nhở lão không được truyền chuyện nào cho bất kỳ ai biết . Lo lắng là không thừa .Ta thở dài một cái . Tâm trạng này là sao đây ? Nên kinh hỷ hay phiền não ? Bây giờ đến lượt ta trốn tránh hắn đây . Eo ôi ! Ta không biết phải nói với hắn thế nào đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.