Vương Gia Khờ Dại!

Chương 48: BỊ LÀM NHỤC

trankg92

20/05/2018

Thật chẳng còn gì tệ bằng việc ... khi tỉnh lại , phát hiện toàn thân bị trói chặt khiến thân thể ê ẩm và đau nhức kinh khủng . Lại còn có cảm giác đầu đau như búa bổ . Nheo mắt nhìn . Không thấy gì ngoài bóng đen đang bao trùm . Lại không hề cảm giác được bất kỳ ai xung quanh đây . Im lặng . Im lặng đến một cách đáng sợ . Ta cảm giác có điều không ổn .Tại sao ta lại có mặt nơi đây ? Kẻ nào đã h.ã.m hại ta ? Nhất là không hề thấy Thiên Doanh nơi này .Đã có chuyện gì xảy ra với Thiên Doanh ? Và cả Gia Mạnh huynh nữa ? Sao hai người đó không ở cùng ta ?

Những câu hỏi vang lên khiến đầu ta càng thêm đau nhức .Có vẻ như thuốc mê chưa hết tác dụng .Mọi thứ ta đều cảm thấy hư hư thực thực , không thể xác định được .

Ta thì thào gọi .

_ Có ai không ? Thiên Doanh ... Gia Mạnh huynh ... hai người đang ở đâu ? A ...

Tiếng ta vừa dứt , ánh sáng xung quanh liền bật lên . Những ngọn đốt sáng ngời khiến mắt ta không kịp thích ứng nên phải nhắm hai mắt lại . Vài giây trấn tĩnh , ta nheo mắt lần nữa nhìn về phía trước .

Một thân nam nhân dáng vẻ ngạo nghễ hách dịch đang đưa đôi mắt đắc ý , pha chút dục vọng nhìn nàng . Tên nam nhân lúc này mới lên tiếng pha chút đùa cợt .

_ Tam muội ! Đã lâu không gặp ! ( đoán ra ai chưa các mụi ? )

_ Ngươi ....

Nhìn từ nãy đến giờ , ta không thể đoán được kẻ đó là ai ? Ta chỉ có cảm giác là hình như đã gặp kẻ kia . Nhưng , trong nhất thời chẳng thể nhớ đó là ai ? Đầu ta càng lúc càng đau hơn . Ta nhăn mặt vì không thể đoán được điều cần biết . Nhưng , không để ta suy nghĩ lâu , tên nam nhân kia đã lên tiếng giải đáp thắc mắc của ta . Bộ dạng ham mê nữ sắc ấy , lại còn giọng nói kèm theo gương mặt nham nhở kia ... thì chẳng thể sai .... Lam Phong (nhớ ra tên này chưa ?) ! ! ! Đại huynh ta sao ? Tên sói lang ... Sao hắn lại bắt ta đến đây ?

Ta kinh ngạc nhìn Lam Phong , trong khi hắn đang cười khoái chí .

_ Lam Phong ! Là ngươi bắt ta đến đây ?

_ Tam muội ! Sao muội lại nói như vậy ? Lâu ngày không gặp , ta nhớ muội nên có nhã ý mời muội đến đây hàn huyên tâm sự thôi mà !

Lam Phong lúc nãy đã đứng lên đi từ từ xuống chỗ ta , vừa nói vừa đưa bàn tay vuốt ve gương mặt của ta cười nham nhở . Ta rùng mình , lại càng thêm tức giận vì những lời nói buồn nôn kia . Ta trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo .

_ Lam Phong ! Ngươi nên nhớ , ta giờ là vương phi của Hán Long quốc . Lão già tể tướng còn phải kính nể ta , ngươi dám bắt ta đến đây ! Thông minh thì thả ta ra ngay ! Nếu không ... ngươi phải gánh chịu hậu quả ! THẢ RA ! – ta tức tối hét ngay vào bản mặt thối tha của hắn khi hắn đang cố áp sát gương mặt vào mặt ta cười ngả ngớn .

_ A !

Lam Phong tức giận nắm tóc ta giật ngược ra đằng sau , toàn bộ gương mặt ta hất lên , khiến ta đau đớn la lên . Ta trừng mắt nhìn hắn . Lam Phong vỗ vỗ mặt ta , nói lời đùa giỡn nhưng hàm ý đe dọa .

_ Tam muội ! Ta phí không ít công sức mới giăng bẫy bắt được muội đến đây ... Thả à ? Dù muội có là đương kim hoàng hậu , ta cũng chẳng sợ . Huống chi ... chỉ là một vương phi của tên vương gia ngốc nghếch kia ... Muội đã rơi vào tay ta , tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút . Ta sẽ nể tình huynh muội cho muội được toàn mạng ... Hiểu không ? Tiểu muội ngoan của ta !

_ Ngươi ! Thật ra ngươi muốn gì ở ta ? Thiên Doanh ... Vương gia đang ở đâu ? Ngươi đã làm gì chàng ? – Ta lo lắng tột cùng khi nghĩ đến an toàn của Thiên Doanh .

_ Tam muội ngoan ! Muội yên tâm ! Ta không có ý định là hại đến tên vương gia ngốc kia . Và cả tên nam nhân đi cùng muội . Ta nghĩ hai người bọn họ đang được Lam Hạnh và Lam Kiều hảo tiếp đãi . Còn muội ! Vì cái phúc muội ban cho , ta đã chịu không ít khổ nhục . Ta có nên bắt muội đền đáp ? – Ánh mắt hao háo của Lam Phong nhìn tổng quát thân thể ta , khiến ta không khỏi hoảng hốt .

_ Ngươi ... ngươi muốn thế nào ? Đừng quên ta là muội muội của ngươi !

_ Muội muội ? – Lam Phong nhướn mày hỏi lại – Chẳng phải ngươi đã khiến ta thân bại danh liệt , khiến ta trở thành tội nhân thiên cổ hay sao ? Hôm nay ta bắt ngươi phải gánh chịu những gì ta và hai tiểu muội đã trải qua . Dù gì cũng đã một lần , thêm một lần mang tội loạn luân cũng đâu thành vấn đề . Phải không tam muội ?

Vừa dứt lời , Lam Phong ngả ngớn bàn tay di chuyển trên cơ thể ta . Ta vùng vằng giẫy giụa khỏi bàn tay dơ bẩn kia , không ngừng nguyền rủa hắn .

_ Lam Phong ! Ngươi dám ? ĐỐ ĐÊ TIỆN ! ĐỒ KHỐN NẠN ! ĐỒ VÔ LẠI ! ĐỒ SÚC SINH !

BỐP ! (ai da ! Ta ko muốn đâu )

Một cái tát như trời giáng bay thẳng vào mặt , khiến nàng ngã nhào qua một bên . Mặt nàng đau rát cả lên , miệng còn cảm giác như có mùi tanh tanh chảy ra . Cú tát như đánh của Lam Phong khiến nàng không đủ sức ngồi dậy , đầu tóc bị tung ra , che khuất đi một nửa khuôn mặt . Một lần nữa , nàng lại bị Lam Phong nắm tóc giật ngược lại , trừng mắt hầm hố mặt đỏ bừng bừng quát thẳng vào mặt nàng .

_ TIỆN NHÂN ! NGƯƠI DÁM MẮNG TA ? HẢO !

XOẠT !

Một lớp vải bên vai trái của nàng bị Lam Phong xé toạt ra . Hắn lúc này trông như một con mồi đang khát máu . Hai mắt hắn nhìn nàng như thể muốn xé nát rồi nhai ngấu nghiến nàng cho thỏa cơn tức giận trong lòng . Nàng kinh hãi , thêm phần hoảng hốt . Nàng cúi xuống cắn phập một cái vào cánh tay hắn đang giữ chặt vai nàng . Hắn la lên thất thanh rồi đẩy nàng ra khiến nàng té bật ngửa , đầu đập xuống đất . Nàng đau nhức toàn thân nhưng sự kinh hãi lo lắng bị làm nhục khiến nàng gượng sức ngồi dậy . Nhưng nàng chưa kịp ngồi dậy liền bị tên ******** đè xuống dưới đất , nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy dục vọng đê hèn , gằng giọng .

_ Tiện nhân ! Muốn thoát à ? Không dễ thế đâu !

Hắn cười man rợ rồi hung hăn xé áo của nàng , mặc cho nàng không ngừng vùng vẫy , chống cự . Nàng hoảng loạn , sợ hãi khi bàn tay của Lam Phong không ngừng hoạt động . Nàng không ngừng gọi tên Thiên Doanh trong hoảng loạn .

_ Thiên Doanh ... Mau cứu ta ! Thiên Doanh ! Ngươi đang ở đâu ? Cứu ta .... KHÔNGGGGGGGGGGG !

Tiếng nàng hét lên khi thân thể nàng chỉ còn độc mỗi chiếc yếm che thân trước . Lam Phong cười lớn đầy sảng khoái , và man rợ khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của nàng .



Tiếng nàng hét lên khi thân thể nàng chỉ còn độc mỗi chiếc yếm che thân trước . Lam Phong cười lớn đầy sảng khoái , và man rợ khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của nàng .

BA ! ! ! ! !

Một tên gia nhân cùng cánh cửa bay thẳng dính vào tường rồi rơi xuống đất . Tên gia nhân ôm ngực , mắt trợn trắng thổ huyết và ngất đi nhanh chóng . Tên ******** Lam Phong chính vì thế mà khựng lại , nheo mắt nhìn ra phía cửa , thân người bắt đầu run sợ . Một thân ảnh nam nhân xuất hiện trước ánh sáng chói mắt , khiến người ta không thể nhận ra là ai .

CÁCH ĐÓ KHÔNG LÂU ,

TRONG MỘT CĂN PHÒNG

Một thân nữ nhân đang say sưa nhìn ngắm thân mỹ nam mê man trên giường . Đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường cong trên khuôn mặt tuấn mỹ kia . Bất giác , ả ta khẽ nuốt nước bọt , di chuyển bàn tay dần dần xuống cổ rồi đến ngực của nam nhân . Bàn tay cầm vạt áo toan mở ra ... liền bị một sức mạnh từ một bàn tay khác chế ngự lại . Ả ta hoảng hốt khi nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của nam nhân . Là Thiên Doanh .

Cảm giác đầu đau như búa bổ bao trùm lấy tâm trí của hắn . Lúc này , hắn vừa nếm thức ăn liền cảm thấy có điều gì đó không ổn . Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đại não . Có kẻ hạ dược . Toan nhắc nhở nàng ... thì ... tác dụng của dược là quá mạnh khiến hắn bất tỉnh . Đến lúc này , mơ hồ có ai đó đang đùa nghịch trên gương mặt , khiến hắn khó chịu tỉnh giấc . Trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt . Có chút lạ lùng nhưng lại có điểm gì đó quen mặt . Hình như là hắn đã gặp ả ở đâu rồi . Đầu hắn lại đau lên nhức nhối .

Tay hắn siết mạnh tay của ả , khiến ả đau đớn nhăn mặt kêu lên .

_ Vương gia ! Ngài làm thiếp đau !

_ Nói ! – Thiên Doanh vẫn nhìn trừng trừng ả , ánh mắt sắc như dao – Ngươi là ai ?

Bất ngờ trước biểu tình của Thiên Doanh , không còn là ngốc tử nữa, ả vô thức sựng lại nhìn chằm chằm hắn . Chỉ vì cái siết chặt tay khiến ả bừng tỉnh , nói .

_ Vương gia ! Thiếp là Lam Kiều , Ngài không còn nhớ thiếp sao ? Chúng ta đã từng ...A !! !

Chưa để ả nói hết câu , Thiên Doanh dùng một tay bóp cổ ả , từ từ nâng ả lên khiến ả ngẹt thở ho khan nói không nên lời

_ Đừng nhiều lời ! Nói mau ! Nhược nhi đang ở đâu ? – Thiên Doanh mất kiên nhẫn . Hắn cứ có cảm giác không an khi nghĩ đến nàng . Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ả , đe dọa . – Nếu không muốn chết thì nói ngay !

_ Khụ ... khụ ...Ta...ta...nói...Ả...đang ....khụ ...khụ... đang...ở ... Hào ... Trấn... viện .... cách... đây ... không... xa ... Thả... thả ... ta ... ra ... khụ ... khụ ...

Ả nói không ra hơi , tiếng có tiếng không, mặt mày đỏ ửng cả lên vì máu dồn lên hết lên mặt , hơi thở ngắt quãng . Thiên Doanh dường như không có ý định buông tay , mà hắn còn tăng lực đạo nơi các khớp tay càng lúc càng siết chặt cổ ả , mặc cho ả như muốn tắt thở . Thiên Doanh tức giận muốn bóp chết ả tiện nhân này , nhưng trong lòng hắn như lửa đốt . Hắn phải mau chóng tìm ra nàng ? . Không nương tay ,hắn thả tay ra khiến ả ngã ngay xuống đất . Ả ôm lấy cổ , thở gấp gáp .

Thiên Doanh xoay người bước gấp ra cửa . Vừa mở cửa liền , chưa kịp bước đi thì ả đã cười như điên như dại nói lời đắc ý .

_ Ha ha ha ... Ngươi đến đấy cũng đã muộn rồi . Ả tiện nhân Lam Song Nhược chắc đang cùng đại huynh ta vui vẻ . Ha ha ha ... Hảo ! Hảo ! Ha ... ha ... ha...

Từng lời của ả lọt vào tai của hắn khiến hắn run run bờ vai . Nàng đã bị chúng làm nhục ? Thật không thể tha thứ ! Một làn sóng cuộn cuồn trong lòng , hắn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm , gắt gao quay lại nhìn ả , ánh mắt long lên sòng sọc như muốn giết người.

_ CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ NÀNG ? – Thiên Doanh gằn từng chữ,bộ dạng như oan hồn đòi mạng , từ từ tiến lại gần Lam Kiều . Ả sợ hãi nuốt vội nước bọt , người run lên bần bật ,lắp bắp nói .

_ Là ... là ... đại huynh muốn trả thù ... Vì thế ... Vì thế .... A ! ! !

Một chưởng từ đỉnh đầu giáng xuống , Thiên Doanh ra tay không nương tay . Nhìn hắn lúc này chẳng khác này ma đầu giết người không gớm tay . Con ngươi vốn màu hổ phách trong sáng nay trở nên âm trầm hiểm sâu , lạnh lùng nhìn kẻ đang trợn trắng hai mắt nhìn mình , máu từ hốc mắt và nơi miệng trào ra .

_ Ngươi ... Ngươi ...- Ả thều thào , hơi thở đứt quãng .

Hắn cười lạnh giá , đáng sợ .

_ Chỉ có người chết mới giữ được bí mật . Tốt nhất là ngươi nên cầu cho nàng không sao . Nếu không ... ta sẽ không để các ngươi toàn mạng .

Lời vừa nói xong , hắn tiêu sái quay người bước đi và mất hút sau cánh cửa . Sau khi hắn rời đi , ả cũng gục ngay xuống đất , chết không nhắm mắt .

CÙNG LÚC ĐÓ , TẠI MỘT GIAN PHÒNG KHÁC .

_ Cô nương là ai ? Sao tại hạ lại ở nơi đây ?

Tình hình là vừa mở mắt , Gia Mạnh thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ . Bên cạnh là một nữ nhân đang có những hành động như muốn cường gian y . Y nhanh chóng bật dậy khiến ả bất ngờ , mau chóng thu hồi bàn tay muốn giở trò của mình .Sau vài giây bối rối , ả cũng lấy lại bình tĩnh , dù dáng vẻ yêu kiều của mình , nhỏ nhẹ nói .

_ Công tử ! Chàng đã tỉnh . Là chàng bất tỉnh . Thiếp mang chàng đến đây nghỉ ngơi . Thiếp tự gọi là Lam Hạnh , đại tiểu thư của phủ Tể tướng .

Tể tướng ? Lam Hạnh ? Đây chẳng phải là đại tỷ của Lam muội hay sao ? Nhưng... Hình như y đã bất tỉnh ...Vậy tại sao y lại xuất hiện nơi này ? Chẳng phải y đang cùng Lam muội dùng bữa sau ? Lam muội... Y sực nhớ ra ... Lam muội tại sao lại không thấy đâu ? Linh cảm ... y cảm thấy chuyện này có điều quái lạ . Cảnh giác nhìn ả , Gia Mạnh cẩn trọng hỏi .



_ Lam cô nương ! Hiện Lam muội đang ở nơi đâu ? Tại hạ có việc cần nói với Lam muội .

Nghe đến cái tên Lam muội , Lam Hạnh đang dùng ánh mắt say đắm nhìn Gia Mạnh , liền thay đổi , ánh mắt chán ghét thêm nét mặt không hài lòng nói , giọng điệu cũng thay đổi .

_ Ta không biết ! - Ả quay mặt vùng vằng như giận dỗi ( thấy gớm)

_ Vậy tại hạ xin phép . Tại hạ có việc cần đi trước .

Gia Mạnh muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Một lần nữa, linh cảm của y có điều kỳ lạ . Cảm giác bất an . Phải mau chóng tìm ra Lam muội . Chuyện này tính sau ...

Nhưng Gia Mạnh vừa bước chân xuống giường liền bị Lam Hạnh giữ tay ôm gắt gao nói .

_ Lam cô nương ! Nam nữ thụ thụ bất thân ! Xin Lam cô nương tự trọng .- Gia Mạnh kiên quyết từ chối hành động của ả khiến ả không cam tâm .

_ Chàng muốn tìm ả tiện nhân đó à ? Chàng đừng uổng công ! Chàng sẽ không tìm ra ả đâu.

_ Lam cô nương ! Xin hãy nói tung tích của Lam muội .

_ Nếu thiếp không nói thì sao ?

_ Vậy xin đắc tội .

Gia Mạnh nhanh chóng điểm huyệt khiến ả bất ngờ sựng lại . Y cũng vì thế thoát khỏi tay ả . Nhanh tay , y cho vào miệng ả một viên đan nhỏ . Ả trừng mắt hỏi .

_ Chàng ! Chàng cho ta uống gì ? Mau ... mau nói .

_ Thứ tại hạ vừa mới cho cô nương uống , được gọi là Tán Hồn đan . Nếu trong vòng một canh giờ không có thuốc giải , thì dược sẽ phát huy tác dụng , khiến lục phủ ngũ tạng đứt ra từng đoạn , đau đớn đến chết .

_Ngươi ... ngươi .... - Ả xanh cả mặt mày , mồ hôi lấm chấm nhưng cũng tức tối liếc nhìn Gia Mạnh nói như ra lệnh . – Mau chon ta thuốc giải . Mau !

_ Cô nương ! Chỉ cần cô nương cho tại hạ biết những điều cần biết , thì thuốc sẽ cho cô nương !

_ Ngươi .... Ta nói ! Ta nói . Ả tiện nhân đó đang ở cùng đại huynh trong Hào Trấn viện .

Lời ả vừa dứt thì Gia Mạnh mau chóng xoay người toan bước đi . Ả hốt hoảng nói với theo

_ Thuốc giải của taaa !

_ Đó chỉ là thuốc xổ . Ngoài tác dụng giúp nhuận tràng ra , tiêu hóa dễ dàng thì không có nguy hại gì đến tánh mạng . Cáo từ .

Gia Mạnh chắp tay khẽ cúi chào ,rồi nhanh chóng rời đi . Lam Hạnh cắn răng tức giận máu dâng lên đỉnh đầu . Nhưng quan trọng hơn cả là Tình hình không thể nhúng nhích lại chịu cảnh này .... mà viên thuốc xổ kia đang phát huy tác dụng . Cơn đau bụng dữ dội đang từng đột dâng lên , co bóp ruột gan của ả . Ả đau đớn đến mức mồ hôi túa ra như mưa . Uớt đẫm cả thân người . (tự hiểu chuyện phía sau nhá )

CŨNG LÚC ĐÓ , TRONG HOÀNG CUNG .

RẦM ! ! !

Kỳ Lân tức giận đập mạnh vào bàn , hai mắt long lên sòng sọc nhìn vào Hắc Thanh đang quỳ lễ bên dưới .

Hai tay hắn vò nát tấu chương , nghiến răng hỏi lại .

_ NGƯƠI NÓI LAM PHONG HẠ DƯỢC RỒI BẮT NÀNG ĐI ?

_ Ân ! Hiện tại họ đang ở Hào Trấn viện thuộc phủ Tể tướng .

_ TẠI SAO LẠI KHÔNG CỨU NÀNG ?

_ Thuộc hạ không dám lộ mặt . Thuộc hạ ...- Hắc Thanh lo lắng nói .

Một điềm không lành khiến hắn rùng mình . Lam Phong ? Nếu như gã bắt nàng vì mục đích trả thù chuyện lúc trước thì ... Không ...Một ý nghĩ vụt qua khiến toàn thân hắn như bừng bừng lửa giận ... Không ... Dù là chuyện gì đi chăng nữa , hắn cũng không cho phép nàng xảy ra chuyện gì ....

_ DẪN ĐƯỜNG .

Kỳ Lân bước chân vội vàng đi về phía cửa . Hắc Thanh mau chóng đứng dậy đi theo hộ giá .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook