Chương 49: VƯƠNG GIA NỔI GIẬN
trankg92
20/05/2018
BA ! ! ! ! !
Một tên gia nhân cùng cánh cửa bay thẳng dính vào tường rồi rơi xuống đất . Tên gia nhân ôm ngực , mắt trợn trắng thổ huyết và ngất đi nhanh chóng . Tên s.ú.c sinh Lam Phong chính vì thế mà khựng lại , nheo mắt nhìn ra phía cửa , thân người bắt đầu run sợ . Một thân ảnh nam nhân xuất hiện trước ánh sáng chói mắt , khiến người ta không thể nhận ra là ai .
Nàng khóc khan cả giọng , mừng rỡ nhìn thấy hình dáng quen thuộc kia , gọi không ra hơi .
_ Thiên Doanh ! Ngươi ...ngươi ... tới ....
Âm thanh đứt quãng thêm phần nghẹn ngào uất ức khiến tâm can Thiên Doanh như ai cào xé .
Nhìn kẻ đang ở vị trí thượng kia , hắn như muốn đâm ngàn nhát đao , băm kẻ đó ra làm trăm mảnh , hắn rung lên vì giận dữ . Khuôn mặt ngây thơ ngày thường giờ đanh lại , bừng bừng đỏ và còn nổi lên gân xanh như những cái thẹo dài trông rất đáng sợ . Ánh mắt hắn như hai ngọn lửa nhưng , con ngươi lạnh lẽo sâu thăm thẳm như đáy cốc , thân người hắn tỏa ra sát khí ngùn ngụt .
Lam Phong nuốt vội ngụm nước bọt , mắt trợn ngược nhìn kẻ trước mặt . Âm thanh lạnh lẽo như quỷ đòi mạng cất lên khiến người ta sởn cả tóc gáy .
_ NGƯƠI DÁM ĐỤNG VÀO NỮ NHÂN CỦA BỔN VƯƠNG ?
Một câu nói như lời phán quyết cho tên tử tù , như lời khẳng định bất diệt . Nếu đụng vào nàng , nữ nhân của hắn , dù là ai , chỉ có một con đường .... CHẾT .
Nhanh như chớp , hắn xuất chưởng đánh bay tên s.ú.c sinh Lam Phong . Kết cục giống như tên gia nhân lúc nãy , Lam Phong dính thưởng vào tường . Một mảng tường lớn cũng vì thế mà sụp xuống , đè cả lên người , Lam Phong thổ huyết và ngất đi .
Không bận tâm thêm kẻ khốn khổ kia, Thiên Doanh trở lại dáng vẻ bình thường . Mau chóng đến bên ,nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy , giúp nàng thoát dây trói . Nhẹ nhàng . Hành động thoát dây của hắn thật nhẹ nhàng thật dịu dàng . Hắn chỉ sợ , một hành động nhỏ của mình thôi cũng làm đau nàng . Ôm nữ nhân của mình trong lòng , để mặc nàng vùi vào khuôn ngực của mình khóc tức tưởi . Hắn ôn nhu dịu dàng dỗ dành .
_ Nương tử ! Ngoan ... Đừng khóc ... Có ta ở đây ! Không sao ... Không sao nữa rồi.Ngoan ...
_ Ta không biết ... hu hu hu ... nếu như ngươi đến trễ một chút nữa thôi ... Ta ... ta ... hu hu hu ... – Nàng không ngừng khóc ,khóc càng lúc càng to , những dòng nước mắt cứ chảy ra mãi từ hốc mắt đã sưng cả lên . Nước mắt của nàng thấm ướt hết của y phục của hắn . Và hình như cũng thấm vào tận trái tim hắn . Xót xa . Đau đớn . Một lần nữa ... hắn không thể bảo vệ được nàng . Một nữ nhân mạnh mẽ như nàng . Bây giờ lại khóc khổ sở thế này . Hắn có lỗi với nàng nhiều lắm . Cũng may là nàng không sao . Nếu không ... Phủ tể tướng sẽ không còn ai nhìn thấy ánh mặt trời .
Đẩy nhẹ nàng ra khỏi khuôn ngực , hắn chua xót nhìn gương mặt đang sưng đỏ của nàng , gương mặt giàn giụa nước mắt , những vết thương và những vết máu còn đọng lại nơi khóe môi. Bàn tay hắn rung rung đưa lên giúp nàng lau đi những giọt nước mắt . Nhìn khuôn mặt nhăn nhúm lại của nàng khi hắn lỡ chạm nhẹ vào . Có lẽ là đau lắm . Hắn ôn nhu cúi xuống dùng làn môi hôn lên đôi mắt sưng kia , lên làn môi đang kêu lên vì đau kia . Nụ hôn thật nhẹ nhàng để nàng quên đi đau đớn , quên đi của những tủi nhục vừa trải qua .
Hắn cởi ngay lớp áo của mình , bao bọc lấy cơ thể đang trơ trọi của nàng .
Nghĩ đến đây ,đôi con ngươi màu hổ phách kia, lại trở nên âm trầm lạnh lẽo . S.úc sinh ! Cơ thể của nàng lại để tên sú.c sinh như Lam Phong nhìn thấy sao ? Hắn nghiến răng trừng mắt nhìn về con người đang hấp hối kia . Thiên Doanh cười lạnh . Hắn ra tay nhẹ quá chăng ? Hảo ! Để hắn tiễn kẻ đó thêm một đoạn . Thiên Doanh cười lạnh....
Hắn quay lại nhìn nàng , ôn nhu hỏi .
_ Nương tử ! Nàng muốn ta trừng trị hắn như thế nào ?
Lúc này , nàng như con hổ bị bỏ đói lâu năm giờ nhìn thấy con mồi đang thoi thóp thở . Ánh mắt căm thù , nàng nghiến răng , tay nắm thành quyền , gằn từng chữ .
_ GIẾT CHẾT KHÔNG THA ! ! !
_ Hảo ! Ta giúp nàng . Đợi ta !
Hắn ôn nhu nhìn nàng rồi mau chóng đứng dậy đi đến gần kẻ khốn khổ kia .
Lam Phong là một tên tiểu nhân , ham sống sợ chết . Nhìn thấy Thiên Doanh càng đến gần , Lam Phong rung sợ , thở từng hơi hấp hối , tiếng có tiếng không .
_ Vương ... vương....hơ ... gia...hơ ...xin... xin ... tha ... tha.... mạng ...
_ THA MẠNG ? – Thiên Doanh gằn từng chữ hỏi ngược lại .
_ Vương ... vương... gia...gia... ta... hồ... đồ .... ta ....khốn... nạn ...ta ....có...lỗi... muội...muội...vương...gia...tha...tha...mạng...
Thiên Doanh cười lạnh , rút thanh đao trên kia . Ánh sáng thanh đao lóe sáng hiện lên khuôn mặt đầy sát khí của Thiên Doanh khiến Lam Phong nói không đầu không đuôi, tinh thần bấn loạn .
_ BÀN TAY BẨN THỈU CỦA NGƯƠI ĐÃ CHẠM VÀO NGƯỜI NÀNG !
_Tha...tha...mạng...vương....vương....tha...tha...cho...ta...
PHẬP !
_ÁÁÁÁÁ ......CỨU MẠNG !
Tiếng hét đinh tai nhức óc của Lam Phong vang lên bên cạnh nụ cười rợn cả tóc gáy của Thiên Doanh . Khi một sự đau đớn dồn đến thì con người ta tức nhiên sẽ trở nên tỉnh táo hơn trước . Lam Phong đau đớn gào thét và quằn quại nhìn đôi bàn tay đã bị Thiên Doanh chặt đứt .
_ ĐÔI TAY NGƯƠI ! BỔN VƯƠNG ĐÃ LẤY . CÒN MỘT THỨ TRÊN NGƯỜI NGƯƠI , BỔN VƯƠNG CÀNG PHẢI LẤY ! – Thiên Doanh lạnh lùng nói tiếp .
_ Muội muội cứu mạng . Là ta sai . Muội muội , Cầu xin muội ! Xin vương gia đừng giết ta đừng giết ta !
Nghe giọng điệu của Thiên Doanh , Lam Phong nghĩ rằng hắn muốn cái mạng của mình nên Lam Phong không ngừng nhìn về phía nàng cầu xin . Đáp lại là nụ cười lạnh đến thấu xương của nàng .
_ Á Á Á Á !
Ánh sáng đã rời bỏ Lam Phong (amen ! ) . Nơi hốc mắt chảy máu không ngừng khi đôi mắt Lam Phong đã bị Thiên Doanh móc ra . Hắn nhăm nhó mặt mày vì cơn đau hành hạ .
_ ĐỂ ĐÔI MẮT DÂM TÀ CỦA NGƯƠI NHÌN THẤY THÂN THỂ NỮ NHÂN CỦA BỔN VƯƠNG LÀ ĐIỀU SỈ NHỤC NHẤT MÀ BỔN VƯƠNG PHẢI CHỊU ĐỰNG .-Thiên Doanh cao ngạo nói đầy lạnh lùng và uy quyền . – BỔN VƯƠNG KHÔNG CHO PHÉP KẺ NHƯ NGƯƠI SỐNG SÓT TRÊN CÕI ĐỜI NÀY .
Thanh đao vung lên cao . Lam Phong dường như cảm nhận được luồng sát khí lạnh truyền xuống liền la lên cầu khẩn lần cuối cùng .
_ Vương gia tha mạng ! Xin đừng giết tiểu nhân ! Tiểu nhân sẽ nói cho Ngài một bí mật ! MỘT BÍ MẬT !
_ MUỐN ĐƯA RA ĐIỀU KIỆN VỚI BỔN VƯƠNG ? XUỐNG DIÊM VƯƠNG MÀ NÓI !
_ LIÊN QUAN ĐẾN VƯƠNG PHI NƯƠNG NƯƠNG !!!
Một tên gia nhân cùng cánh cửa bay thẳng dính vào tường rồi rơi xuống đất . Tên gia nhân ôm ngực , mắt trợn trắng thổ huyết và ngất đi nhanh chóng . Tên s.ú.c sinh Lam Phong chính vì thế mà khựng lại , nheo mắt nhìn ra phía cửa , thân người bắt đầu run sợ . Một thân ảnh nam nhân xuất hiện trước ánh sáng chói mắt , khiến người ta không thể nhận ra là ai .
Nàng khóc khan cả giọng , mừng rỡ nhìn thấy hình dáng quen thuộc kia , gọi không ra hơi .
_ Thiên Doanh ! Ngươi ...ngươi ... tới ....
Âm thanh đứt quãng thêm phần nghẹn ngào uất ức khiến tâm can Thiên Doanh như ai cào xé .
Nhìn kẻ đang ở vị trí thượng kia , hắn như muốn đâm ngàn nhát đao , băm kẻ đó ra làm trăm mảnh , hắn rung lên vì giận dữ . Khuôn mặt ngây thơ ngày thường giờ đanh lại , bừng bừng đỏ và còn nổi lên gân xanh như những cái thẹo dài trông rất đáng sợ . Ánh mắt hắn như hai ngọn lửa nhưng , con ngươi lạnh lẽo sâu thăm thẳm như đáy cốc , thân người hắn tỏa ra sát khí ngùn ngụt .
Lam Phong nuốt vội ngụm nước bọt , mắt trợn ngược nhìn kẻ trước mặt . Âm thanh lạnh lẽo như quỷ đòi mạng cất lên khiến người ta sởn cả tóc gáy .
_ NGƯƠI DÁM ĐỤNG VÀO NỮ NHÂN CỦA BỔN VƯƠNG ?
Một câu nói như lời phán quyết cho tên tử tù , như lời khẳng định bất diệt . Nếu đụng vào nàng , nữ nhân của hắn , dù là ai , chỉ có một con đường .... CHẾT .
Nhanh như chớp , hắn xuất chưởng đánh bay tên s.ú.c sinh Lam Phong . Kết cục giống như tên gia nhân lúc nãy , Lam Phong dính thưởng vào tường . Một mảng tường lớn cũng vì thế mà sụp xuống , đè cả lên người , Lam Phong thổ huyết và ngất đi .
Không bận tâm thêm kẻ khốn khổ kia, Thiên Doanh trở lại dáng vẻ bình thường . Mau chóng đến bên ,nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy , giúp nàng thoát dây trói . Nhẹ nhàng . Hành động thoát dây của hắn thật nhẹ nhàng thật dịu dàng . Hắn chỉ sợ , một hành động nhỏ của mình thôi cũng làm đau nàng . Ôm nữ nhân của mình trong lòng , để mặc nàng vùi vào khuôn ngực của mình khóc tức tưởi . Hắn ôn nhu dịu dàng dỗ dành .
_ Nương tử ! Ngoan ... Đừng khóc ... Có ta ở đây ! Không sao ... Không sao nữa rồi.Ngoan ...
_ Ta không biết ... hu hu hu ... nếu như ngươi đến trễ một chút nữa thôi ... Ta ... ta ... hu hu hu ... – Nàng không ngừng khóc ,khóc càng lúc càng to , những dòng nước mắt cứ chảy ra mãi từ hốc mắt đã sưng cả lên . Nước mắt của nàng thấm ướt hết của y phục của hắn . Và hình như cũng thấm vào tận trái tim hắn . Xót xa . Đau đớn . Một lần nữa ... hắn không thể bảo vệ được nàng . Một nữ nhân mạnh mẽ như nàng . Bây giờ lại khóc khổ sở thế này . Hắn có lỗi với nàng nhiều lắm . Cũng may là nàng không sao . Nếu không ... Phủ tể tướng sẽ không còn ai nhìn thấy ánh mặt trời .
Đẩy nhẹ nàng ra khỏi khuôn ngực , hắn chua xót nhìn gương mặt đang sưng đỏ của nàng , gương mặt giàn giụa nước mắt , những vết thương và những vết máu còn đọng lại nơi khóe môi. Bàn tay hắn rung rung đưa lên giúp nàng lau đi những giọt nước mắt . Nhìn khuôn mặt nhăn nhúm lại của nàng khi hắn lỡ chạm nhẹ vào . Có lẽ là đau lắm . Hắn ôn nhu cúi xuống dùng làn môi hôn lên đôi mắt sưng kia , lên làn môi đang kêu lên vì đau kia . Nụ hôn thật nhẹ nhàng để nàng quên đi đau đớn , quên đi của những tủi nhục vừa trải qua .
Hắn cởi ngay lớp áo của mình , bao bọc lấy cơ thể đang trơ trọi của nàng .
Nghĩ đến đây ,đôi con ngươi màu hổ phách kia, lại trở nên âm trầm lạnh lẽo . S.úc sinh ! Cơ thể của nàng lại để tên sú.c sinh như Lam Phong nhìn thấy sao ? Hắn nghiến răng trừng mắt nhìn về con người đang hấp hối kia . Thiên Doanh cười lạnh . Hắn ra tay nhẹ quá chăng ? Hảo ! Để hắn tiễn kẻ đó thêm một đoạn . Thiên Doanh cười lạnh....
Hắn quay lại nhìn nàng , ôn nhu hỏi .
_ Nương tử ! Nàng muốn ta trừng trị hắn như thế nào ?
Lúc này , nàng như con hổ bị bỏ đói lâu năm giờ nhìn thấy con mồi đang thoi thóp thở . Ánh mắt căm thù , nàng nghiến răng , tay nắm thành quyền , gằn từng chữ .
_ GIẾT CHẾT KHÔNG THA ! ! !
_ Hảo ! Ta giúp nàng . Đợi ta !
Hắn ôn nhu nhìn nàng rồi mau chóng đứng dậy đi đến gần kẻ khốn khổ kia .
Lam Phong là một tên tiểu nhân , ham sống sợ chết . Nhìn thấy Thiên Doanh càng đến gần , Lam Phong rung sợ , thở từng hơi hấp hối , tiếng có tiếng không .
_ Vương ... vương....hơ ... gia...hơ ...xin... xin ... tha ... tha.... mạng ...
_ THA MẠNG ? – Thiên Doanh gằn từng chữ hỏi ngược lại .
_ Vương ... vương... gia...gia... ta... hồ... đồ .... ta ....khốn... nạn ...ta ....có...lỗi... muội...muội...vương...gia...tha...tha...mạng...
Thiên Doanh cười lạnh , rút thanh đao trên kia . Ánh sáng thanh đao lóe sáng hiện lên khuôn mặt đầy sát khí của Thiên Doanh khiến Lam Phong nói không đầu không đuôi, tinh thần bấn loạn .
_ BÀN TAY BẨN THỈU CỦA NGƯƠI ĐÃ CHẠM VÀO NGƯỜI NÀNG !
_Tha...tha...mạng...vương....vương....tha...tha...cho...ta...
PHẬP !
_ÁÁÁÁÁ ......CỨU MẠNG !
Tiếng hét đinh tai nhức óc của Lam Phong vang lên bên cạnh nụ cười rợn cả tóc gáy của Thiên Doanh . Khi một sự đau đớn dồn đến thì con người ta tức nhiên sẽ trở nên tỉnh táo hơn trước . Lam Phong đau đớn gào thét và quằn quại nhìn đôi bàn tay đã bị Thiên Doanh chặt đứt .
_ ĐÔI TAY NGƯƠI ! BỔN VƯƠNG ĐÃ LẤY . CÒN MỘT THỨ TRÊN NGƯỜI NGƯƠI , BỔN VƯƠNG CÀNG PHẢI LẤY ! – Thiên Doanh lạnh lùng nói tiếp .
_ Muội muội cứu mạng . Là ta sai . Muội muội , Cầu xin muội ! Xin vương gia đừng giết ta đừng giết ta !
Nghe giọng điệu của Thiên Doanh , Lam Phong nghĩ rằng hắn muốn cái mạng của mình nên Lam Phong không ngừng nhìn về phía nàng cầu xin . Đáp lại là nụ cười lạnh đến thấu xương của nàng .
_ Á Á Á Á !
Ánh sáng đã rời bỏ Lam Phong (amen ! ) . Nơi hốc mắt chảy máu không ngừng khi đôi mắt Lam Phong đã bị Thiên Doanh móc ra . Hắn nhăm nhó mặt mày vì cơn đau hành hạ .
_ ĐỂ ĐÔI MẮT DÂM TÀ CỦA NGƯƠI NHÌN THẤY THÂN THỂ NỮ NHÂN CỦA BỔN VƯƠNG LÀ ĐIỀU SỈ NHỤC NHẤT MÀ BỔN VƯƠNG PHẢI CHỊU ĐỰNG .-Thiên Doanh cao ngạo nói đầy lạnh lùng và uy quyền . – BỔN VƯƠNG KHÔNG CHO PHÉP KẺ NHƯ NGƯƠI SỐNG SÓT TRÊN CÕI ĐỜI NÀY .
Thanh đao vung lên cao . Lam Phong dường như cảm nhận được luồng sát khí lạnh truyền xuống liền la lên cầu khẩn lần cuối cùng .
_ Vương gia tha mạng ! Xin đừng giết tiểu nhân ! Tiểu nhân sẽ nói cho Ngài một bí mật ! MỘT BÍ MẬT !
_ MUỐN ĐƯA RA ĐIỀU KIỆN VỚI BỔN VƯƠNG ? XUỐNG DIÊM VƯƠNG MÀ NÓI !
_ LIÊN QUAN ĐẾN VƯƠNG PHI NƯƠNG NƯƠNG !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.