Chương 33
trankg92
20/05/2018
_ Thôi ! Thôi ! Ta kể .
_ Vậy mới bík điều chứ ! Kể đi !
Ta bỏ cái gối xuống ánh mắt chờ đợi , hắn kéo ta nằm xuống trong lòng từ từ kể lại .
_ Thật ra chuyện này cũng cách đây mười năm rồi , lúc đó ta vừa lên đc phong làm thái tử thì ….
Lúc ấy , Thiên Doanh lên làm thái tử chưa đc bao lâu thì tai nạn xảy ra liên tiếp khiến trẻ con dù có mạnh mẽ cách mấy cũng ko khỏi hoảng sợ . Một hôm , Thiên Doanh mặc cho cả triều đình dáo dác tìm kiếm khắp nơi , hắn chui vào một góc nhỏ trong cung , cũng ko bík nơi đó là nơi nào . Bên ngoài văng vẳng tiếng của mẫu hậu rồi của tất cả bọn thái giám , tì nữ gọi tên mình , nhưng Thiên Doanh ko mảy may để ý , nép mình thật kỹ để ko ai có thể tìm ra mình nữa .
Bỗng Thiên Doanh nghe trong phòng có tiếng động lạ . Tò mò và hiếu kì , khiến Thiên Doanh rời khỏi chỗ nấp từ từ đi về phía âm thanh kia . Một thân hắc y nhân mặt che mạng , đang lúi húi gom đồ trong phòng cho vào túi , dáng vẻ khả nghi . Thiên Doanh ko sợ nguy hiểm , đứng chống hông chỉ về phía hắc y nhân nói lớn .
_ NGƯƠI LÀM GÌ ĐÓ ?
Hắc y nhân giật mình đánh rơi cái túi xuống đất . Đến khi bík kẻ gọi mình chỉ là một tiểu nhóc miệng còn hôi sữa , nên hắc y nhân cũng ko thèm để ý , vuốt vuốt ngực , vừa càu nhàu vừa lượm túi lên .
_ Tiểu tổ tông của ta ơi ! Ngươi nhỏ nhỏ tiếng chút đi ! Mún làm ta đứng tim à ?
_ Thật ra ngươi là ai ? – Thiên Doanh vẫn ko buông tha .
_ Nhìn ko thấy sao mà còn hỏi . – hắc y nhân cũng ko thèm đếm xỉa tối Thiên Doanh ung dung quảy túi lên vai , rùi thản nhiên bước đến gần Thiên Doanh nhấy mắt cười – Đạo tặc đó tiểu tử !
Hắc y nhân tính bước đi liền bị Thiên Doanh nắm tay áo lại , trừng mắt nhìn nói như ra lệnh .
_ Mặc kệ ngươi là ai . Ko đc phép lấy đồ trong hoàng cung .
_ Ta cứ lấy thì sao ?
_ Thì ….
Chưa nói hết câu , Thiên Doanh hùng hổ thi triển võ công học đc từ mẫu hậu đánh tên hắc y nhân kia , nhưng chỉ vài chiêu liền bị hắc y nhân khống chế , cười chế nhạo .
_ Tiểu tử ! Võ công vậy mà cũng đòi múa rìu qua mắt thợ à ?
Nói xong , hắc y nhân đẩy Thiên Doanh ngã nhào xuống đất rồi ung dung đi tiếp . Nhưng chưa kịp bước , thì hắc y nhân liền bị Thiên Doanh xông vào đánh tiếp . Cứ như thế mà cả hai dằn co hết mấy chục hiệp , hắc y nhân dù mạnh cách nào cũng bị Thiên Doanh làm cho mệt mún đứt cả hơi , ngồi phịch xuống đất , lột luôn cái khăn che mặt , thở hổn hển than vãn .
_ Tiểu …tiểu tử …. nhà ngươi …ăn cái gì mà khỏe thế ko bík ? Mệt chết ta đi được . Ta thua ngươi rồi đó . Trả ngươi .
Hắc y nhân quăng túi đồ về phía Thiên Doanh . Lúc này hắn mới nhìn kỹ .
Thiên Doanh cũng mệt nói ko nên lời , thở hơi lên nói đứt quãng .
_ Lão … lão … lão … là ai ?
Thiên Doanh chụp lấy túi đồ do hắc y nhân quăng lại , nhìn kỹ Thiên Doanh mới để ý .
Hắc y nhân là một nam nhân chừng tuổi trung niên , gương mặt hiền hậu , nhưng ánh mắt lại rất tinh anh và có phần tinh quái .
_ Tiểu tử ! Sao ngươi lắm lời như nhi nữ vậy hả ? Hỏi mãi ko bík chán sao ? – lão nhăn nhó nhìn Thiên Doanh, nhưng ánh mắt lại ánh lên nét quái gở , nụ cười có phần gian xảo .
_ Ta ko bík thì hỏi . Lão ko nói thì thôi .
Nói đến đoạn này , Thiên Doanh đứng dậy phủi bụi trên y phục rồi chậm rãi bước đi .
_ Tiểu tử ! Võ công ngươi khá đấy ! Ai dạy cho ngươi vậy hả ?
_ Là mẫu hậu . Liên quan gì đến lão . – Thiên Doanh thờ ơ trả lời .
_ Mẫu hậu ??? Ngươi là hoàng tử sao ?
_ Ta là thái tử Hán Kỳ Thiên Doanh – Thiên Doanh tự hào nói .
_ Ây ! Thì ra là thái tử “ yểu mạng “ đó hả ? Nghe nói ngươi quanh năm suốt tháng đều bị gặp nạn đúng ko ?
_ AI CHO PHÉP LÃO XÚC PHẠM HOÀNG TỘC NHƯ VẬY HẢ ? – Thiên Doanh có phần tức giận khi nghe đến hai từ “ yểu mạng “ , mặt hầm hầm quát mắt nhìn lão .
_ Ây ! Làm gì mà nóng quá vậy ? Ta chỉ đùa thôi mà ! Tiểu tử nhà ngươi cũng khá đấy ! Có mún nhận ta làm sư phụ ko hả ?
Lão đứng dậy nhanh chóng phóng lên đến rìa cửa sổ nhìn lại .
_ Sư phụ ? ? ?
_ Ân ! Từ từ suy nghĩ ! Ta là Bằng Thiên . Chào tiểu tử nhé !
Nói xong , lão Bằng Thiên thi triển khinh công bay đi mất , để lại trong mắt đứa trẻ Thiên Doanh một mảng suy tư trầm mặc .
_ Oái ! Lão Bằng Thiên là ai vậy ? Mà lão thì có liên quan gì đến cái mật thất mà ngươi nói hả ?
Đang nghe kể , ko chịu đc thắc mắc , ta vùng dậy nhìn hắn hỏi ngay . Hắn thở dài cười khổ , rồi lại kéo ta nằm trên ngực hắn , siết nhẹ vòng tay , than thở :
_ Nương tử ! Nàng chưa nghe ta kể hết đã làm loạn lên rồi .Liên quan ta mới kể chứ .
_ Ân , Vậy ngươi kể tiếp đi – Ta đành ngoan ngoãn nghe lời , nhưng tranh thủ vòng tay ôm hắn . Thật dễ chịu nga~! ( lợi dụng quá )
_ Ta nghe mọi người kể lại . Bằng Thiên là một đạo tặc lừng lẫy giang hồ , ko ai là ko bík đến và có phần sợ hãi khi nghe nhắc đến tên. Những thứ quý giá trên thế gian chưa có món gì là sư phụ ko thể trộm đc . Ngay cả trong bảo vật trong hoàng cung . Nhưng …
_ Ta bík rồi – Ta vội cắt ngang nói leo – Sư phụ ngươi trộm của người giàu bất lương chia cho người nghèo đúng ko ?
Hắn nhéo mũi ta một cái mắng yêu .
_ Nàng chỉ giỏi nói cắt ngang .
_ Hứ . Ta nói ko đúng sao ?
_ Đúng ! Đúng ! - Hắn cười sủng nịnh nói tiếp – Chính vì thế ta mới nhận lời làm đồ đệ của sư phụ .
_ A ! Vậy ngươi cùng sư phụ ngươi đi làm đạo chích hả ?
_ Đạo chích ??? – Hắn khó hiểu hỏi lại .Thật ra dù bík thân phận của nàng , nhưng đôi lúc hắn cũng lấy làm khó hiểu với những từ ngữ quái dị mà nàng nói ra .
_ Thì là đạo tặc đó . Nếu ko thì bái lão làm sư phụ làm gì ? – ta trề môi
_ Sai rồi . Ta học võ công chứ ko học biệt tài đó đâu .
_ Tiếc thật
_ Nàng nói vậy là ý gì ? – Hắn hơi khó hiểu ý
_ Ây ! Bỏ qua đi ! Nói tiếp những chiện liên quan đến cái mật thất đi ! Nói lạc đề quá
Ta xua xua tay tỏ ý ko hài lòng khiến hắn cười khổ .
_ Lúc đầu ,sư phụ thường vào hoàng cung dạy võ công cho ta . Nhưng thấy tình hình ko ổn , sư phụ bảo ta giả ngốc để tránh thị phi . Rồi âm thầm đưa ta đến mật thất này để luyện võ công . Mật thất này là do sư phụ ta vô tình phát hiện khi bị sát thủ truy đuổi . Mật thất thông có thể thông ra bên ngoài đc hai con đường . Một là hoàng cung , hai là phía sau núi cách đây cũng ko xa lắm . Mật thất này là do sư phụ ta vô tình phát hiện khi bị sát thủ truy đuổi .Vì thế ta đã xin phụ hoàng và mẫu hậu ban cho ta phủ Oa Nghiêm này . Sau này , ta cũng ít sử dụng đến nó . Hình như ta cũng quên mất , nếu ko có sự việc xảy ra hum nay .
Hắn thở một hơi nhẹ nhõm , như trút hết bầu tâm sự tựa càm lên đỉnh đầu ta thở đều đều .
_ Thì ra là thế . Vậy sư phụ ngươi giờ đang ở đâu ?
_ Ta cũng ko bík . Chắc giờ này người đang ung dung tự tại đi khắp thế gian rồi . – Hắn cười nhạt .
_ Ài ! Cứ tưởng sẽ đc diện kiến cao nhân . Ai dè ….- ta lấy làm thất vọng . Nghe hắn kể thì thấy lão sư phụ của hắn cũng có chút thú vị . Nhất là danh tiếng đạo tặc lẫy lừng là khiến ta ko khỏi háo hức mún gặp rồi . Nhưng ai dè …. Haizzzzzzz .
_ Nương tử ! Trời ko còn sớm . Ta cùng nàng …
Câu nói lấp lửng mang ý đồ ko tốt lại thêm cái tay ko an phận của hắn lại khiến ta bík ngay dụng ý của hắn . Đẩy mạnh hắn ra , chau mày nói như ra lệnh .
_ Mau dọn sạch phòng cho ta !
_ Nương tử . Ta … - gương mặt hắn ủy khuất nhìn ta .
_ Ko dọn thì đừng hòng đụng đến ta .
Nói xong , ta nhanh chóng nhảy phóc xuống giường , quơ lấy quần áo mặc vào rồi nhanh chân bước đi .
_ Nương tử ! Nàng đi đâu ???
_ Ăn cơm . Ngươi ko đói nhưng ta đói .Nhớ ! Ko đc nhờ người dọn giùm nhé !
Ta mở cửa rồi bước ra nhưng ko quên để lại cho hắn nụ cười quỷ dị . Hắn bên trong thở dài cười khổ nhìn bãi chiến trường do nàng gây ra . Thật là làm tướng công như hắn chẳng sung sướng gì . Có nương tử mà suốt ngày toàn bị ăn hiếp ( ko bík ai ăn hiếp ai à ? ) . Hắn thiểu não mặc y phục rồi thu hồi tàn cuộc .
Một lúc sau nàng quay trở lại mang theo một mâm thức ăn vào . Nhìn căn phòng đã đc dọn sạch còn tên tướng công thì đang nằm thở dốc trên giường , nàng bất giác mỉm cười .
Sau khi dùng bữa xong , nàng nói cho hắn bík những gì sẽ đối phó với Hán Kỳ Lân , nhưng nàng chỉ nói phân nửa . Còn phân nửa thì bị nàng giấu nhẹm đi cùng với nụ cười đầy xảo quyệt kia . Hắn bất giác rùng mình lo lắng . Ko bík trong cái đầu kia đang nghĩ cái gì đây .
GIỮA GIỜ HỢI , (khoảng 10 h tối nga~! )
Trong hoàng cung ,
Hán Kỳ Lân đang trầm tư suy nghĩ , nét mặt ko chút cảm xúc nhưng nhìn xa xăm ý cười nơi đáy mắt lại chốc chốc nhếch một đường cong nhỏ nơi khóe môi . Thật ko thể bík là Kỳ Lân là đang nghĩ gì trong đầu . Kỳ Lân lười nhác tựa hẳn người vào long ỷ vẫn giữ nguyên nét mặt khi Hắc Thanh xuất hiện cung kính trước mặt . Kỳ Lân uể oải nói .
_ Chiện gì ?
_ Hoàng thượng ! Thuộc hạ mạo phạm có điều mún hỏi .
_ Nói đi !
_ Ân ! Vì sao hoàng thượng lại đối với vương phia như thế ? Chẳng phải …
Kỳ Lân gõ gõ ngón tay lên bàn cười tựa ko cười , thờ ơ nhìn ra ngoài .
_ Ta bík .
_ Thế nhưng … - Hắc Thanh lấy làm khó hiểu . Tại vì sao hoàng thượng bík Lam Song Nhược là nữ nhân ko đơn giản , lại còn giả vờ ủy mị trước mặt hoàng thượng . Nếu như đã bík thì tại sao hoàng thượng ko có ý trách phạt mà còn có ý mún lập nàng ta làm hoàng hậu ? Và còn nhiều điều Hắc Thanh mún đc hoàng thượng làm rõ . Nhưng phận nô tài ko cho phép y có quyền xen vào chiện của chủ tử . Nhưng bất quá , do y quá bức xúc nên mạo mụi hỏi .
_ Ngươi ko thấy nàng rất đặc biệt sao ?
Đôi mắt của Kỳ Lân vẫn ko thể ko nhìn xa xăm , ý cười ẩn giấu nơi khóe mắt nét mặt cũng trở nên tươi tắn khi nhắc đến Lam Song Nhược . Phải ! Nàng rất đặc biệt .
_ Hoàng thượng ! Thuộc hạ ngu mụi ko thể hiểu ý Ngài !
_ Ko hiểu cũng phải thôi . Ngươi nghĩ để hiểu đc nàng là một chiện đơn giản lắm sao ?
_ Thuộc hạ ko dám .
Kỳ Lân uể oải , đôi mi khép hờ tay gõ gõ mấy nhịp lên bàn nói tiếp .
_ Ta bík nàng chỉ diễn kịch . Và bík chắc chắn nàng cũng sẽ ko đồng ý làm hoàng hậu . Chỉ là …
Kỳ Lân nhếch môi cười , mắt vẫn nhắm hờ trong khi Hắc Thanh bên dưới đang chờ đợi .
_ Ta chỉ mún bík nàng là đang mún giở trò gì thôi .
Lại một nụ cười đắc ý nở trên môi . Hán Kỳ Lân nhắm nghiền hai mắt , nét mặt tươi tỉnh tay vẫn nhịp đều đều nhưng trở nên im lặng . Hắc Thanh dù ko hiểu hết ý tứ của hoàng thượng nhưng bất quá y cũng bík hoàng thượng là ko dễ bị nữ nhân mê hoặc như vậy . Nên y có phần yên tâm , nhẹ giọng cáo lui .
_ Thuộc hạ cáo lui .
Dù ko nghe Kỳ Lân nói gì , nhưng Hắc Thanh cũng tự động nhẹ bước lui dần rồi đi ra ngoài .
_ Chiện vui còn ở phía trước ! ! !
Giọng nói vu vơ thật nhỏ chỉ đủ một mình người nói ra nghe thấy . Nụ cười kỳ lạ cùng khóe mi cong lên một nét nhỏ cũng khiến người ta cảm thấy có điều chẳng tốt lành gì sắp xảy ra .
_ Vậy mới bík điều chứ ! Kể đi !
Ta bỏ cái gối xuống ánh mắt chờ đợi , hắn kéo ta nằm xuống trong lòng từ từ kể lại .
_ Thật ra chuyện này cũng cách đây mười năm rồi , lúc đó ta vừa lên đc phong làm thái tử thì ….
Lúc ấy , Thiên Doanh lên làm thái tử chưa đc bao lâu thì tai nạn xảy ra liên tiếp khiến trẻ con dù có mạnh mẽ cách mấy cũng ko khỏi hoảng sợ . Một hôm , Thiên Doanh mặc cho cả triều đình dáo dác tìm kiếm khắp nơi , hắn chui vào một góc nhỏ trong cung , cũng ko bík nơi đó là nơi nào . Bên ngoài văng vẳng tiếng của mẫu hậu rồi của tất cả bọn thái giám , tì nữ gọi tên mình , nhưng Thiên Doanh ko mảy may để ý , nép mình thật kỹ để ko ai có thể tìm ra mình nữa .
Bỗng Thiên Doanh nghe trong phòng có tiếng động lạ . Tò mò và hiếu kì , khiến Thiên Doanh rời khỏi chỗ nấp từ từ đi về phía âm thanh kia . Một thân hắc y nhân mặt che mạng , đang lúi húi gom đồ trong phòng cho vào túi , dáng vẻ khả nghi . Thiên Doanh ko sợ nguy hiểm , đứng chống hông chỉ về phía hắc y nhân nói lớn .
_ NGƯƠI LÀM GÌ ĐÓ ?
Hắc y nhân giật mình đánh rơi cái túi xuống đất . Đến khi bík kẻ gọi mình chỉ là một tiểu nhóc miệng còn hôi sữa , nên hắc y nhân cũng ko thèm để ý , vuốt vuốt ngực , vừa càu nhàu vừa lượm túi lên .
_ Tiểu tổ tông của ta ơi ! Ngươi nhỏ nhỏ tiếng chút đi ! Mún làm ta đứng tim à ?
_ Thật ra ngươi là ai ? – Thiên Doanh vẫn ko buông tha .
_ Nhìn ko thấy sao mà còn hỏi . – hắc y nhân cũng ko thèm đếm xỉa tối Thiên Doanh ung dung quảy túi lên vai , rùi thản nhiên bước đến gần Thiên Doanh nhấy mắt cười – Đạo tặc đó tiểu tử !
Hắc y nhân tính bước đi liền bị Thiên Doanh nắm tay áo lại , trừng mắt nhìn nói như ra lệnh .
_ Mặc kệ ngươi là ai . Ko đc phép lấy đồ trong hoàng cung .
_ Ta cứ lấy thì sao ?
_ Thì ….
Chưa nói hết câu , Thiên Doanh hùng hổ thi triển võ công học đc từ mẫu hậu đánh tên hắc y nhân kia , nhưng chỉ vài chiêu liền bị hắc y nhân khống chế , cười chế nhạo .
_ Tiểu tử ! Võ công vậy mà cũng đòi múa rìu qua mắt thợ à ?
Nói xong , hắc y nhân đẩy Thiên Doanh ngã nhào xuống đất rồi ung dung đi tiếp . Nhưng chưa kịp bước , thì hắc y nhân liền bị Thiên Doanh xông vào đánh tiếp . Cứ như thế mà cả hai dằn co hết mấy chục hiệp , hắc y nhân dù mạnh cách nào cũng bị Thiên Doanh làm cho mệt mún đứt cả hơi , ngồi phịch xuống đất , lột luôn cái khăn che mặt , thở hổn hển than vãn .
_ Tiểu …tiểu tử …. nhà ngươi …ăn cái gì mà khỏe thế ko bík ? Mệt chết ta đi được . Ta thua ngươi rồi đó . Trả ngươi .
Hắc y nhân quăng túi đồ về phía Thiên Doanh . Lúc này hắn mới nhìn kỹ .
Thiên Doanh cũng mệt nói ko nên lời , thở hơi lên nói đứt quãng .
_ Lão … lão … lão … là ai ?
Thiên Doanh chụp lấy túi đồ do hắc y nhân quăng lại , nhìn kỹ Thiên Doanh mới để ý .
Hắc y nhân là một nam nhân chừng tuổi trung niên , gương mặt hiền hậu , nhưng ánh mắt lại rất tinh anh và có phần tinh quái .
_ Tiểu tử ! Sao ngươi lắm lời như nhi nữ vậy hả ? Hỏi mãi ko bík chán sao ? – lão nhăn nhó nhìn Thiên Doanh, nhưng ánh mắt lại ánh lên nét quái gở , nụ cười có phần gian xảo .
_ Ta ko bík thì hỏi . Lão ko nói thì thôi .
Nói đến đoạn này , Thiên Doanh đứng dậy phủi bụi trên y phục rồi chậm rãi bước đi .
_ Tiểu tử ! Võ công ngươi khá đấy ! Ai dạy cho ngươi vậy hả ?
_ Là mẫu hậu . Liên quan gì đến lão . – Thiên Doanh thờ ơ trả lời .
_ Mẫu hậu ??? Ngươi là hoàng tử sao ?
_ Ta là thái tử Hán Kỳ Thiên Doanh – Thiên Doanh tự hào nói .
_ Ây ! Thì ra là thái tử “ yểu mạng “ đó hả ? Nghe nói ngươi quanh năm suốt tháng đều bị gặp nạn đúng ko ?
_ AI CHO PHÉP LÃO XÚC PHẠM HOÀNG TỘC NHƯ VẬY HẢ ? – Thiên Doanh có phần tức giận khi nghe đến hai từ “ yểu mạng “ , mặt hầm hầm quát mắt nhìn lão .
_ Ây ! Làm gì mà nóng quá vậy ? Ta chỉ đùa thôi mà ! Tiểu tử nhà ngươi cũng khá đấy ! Có mún nhận ta làm sư phụ ko hả ?
Lão đứng dậy nhanh chóng phóng lên đến rìa cửa sổ nhìn lại .
_ Sư phụ ? ? ?
_ Ân ! Từ từ suy nghĩ ! Ta là Bằng Thiên . Chào tiểu tử nhé !
Nói xong , lão Bằng Thiên thi triển khinh công bay đi mất , để lại trong mắt đứa trẻ Thiên Doanh một mảng suy tư trầm mặc .
_ Oái ! Lão Bằng Thiên là ai vậy ? Mà lão thì có liên quan gì đến cái mật thất mà ngươi nói hả ?
Đang nghe kể , ko chịu đc thắc mắc , ta vùng dậy nhìn hắn hỏi ngay . Hắn thở dài cười khổ , rồi lại kéo ta nằm trên ngực hắn , siết nhẹ vòng tay , than thở :
_ Nương tử ! Nàng chưa nghe ta kể hết đã làm loạn lên rồi .Liên quan ta mới kể chứ .
_ Ân , Vậy ngươi kể tiếp đi – Ta đành ngoan ngoãn nghe lời , nhưng tranh thủ vòng tay ôm hắn . Thật dễ chịu nga~! ( lợi dụng quá )
_ Ta nghe mọi người kể lại . Bằng Thiên là một đạo tặc lừng lẫy giang hồ , ko ai là ko bík đến và có phần sợ hãi khi nghe nhắc đến tên. Những thứ quý giá trên thế gian chưa có món gì là sư phụ ko thể trộm đc . Ngay cả trong bảo vật trong hoàng cung . Nhưng …
_ Ta bík rồi – Ta vội cắt ngang nói leo – Sư phụ ngươi trộm của người giàu bất lương chia cho người nghèo đúng ko ?
Hắn nhéo mũi ta một cái mắng yêu .
_ Nàng chỉ giỏi nói cắt ngang .
_ Hứ . Ta nói ko đúng sao ?
_ Đúng ! Đúng ! - Hắn cười sủng nịnh nói tiếp – Chính vì thế ta mới nhận lời làm đồ đệ của sư phụ .
_ A ! Vậy ngươi cùng sư phụ ngươi đi làm đạo chích hả ?
_ Đạo chích ??? – Hắn khó hiểu hỏi lại .Thật ra dù bík thân phận của nàng , nhưng đôi lúc hắn cũng lấy làm khó hiểu với những từ ngữ quái dị mà nàng nói ra .
_ Thì là đạo tặc đó . Nếu ko thì bái lão làm sư phụ làm gì ? – ta trề môi
_ Sai rồi . Ta học võ công chứ ko học biệt tài đó đâu .
_ Tiếc thật
_ Nàng nói vậy là ý gì ? – Hắn hơi khó hiểu ý
_ Ây ! Bỏ qua đi ! Nói tiếp những chiện liên quan đến cái mật thất đi ! Nói lạc đề quá
Ta xua xua tay tỏ ý ko hài lòng khiến hắn cười khổ .
_ Lúc đầu ,sư phụ thường vào hoàng cung dạy võ công cho ta . Nhưng thấy tình hình ko ổn , sư phụ bảo ta giả ngốc để tránh thị phi . Rồi âm thầm đưa ta đến mật thất này để luyện võ công . Mật thất này là do sư phụ ta vô tình phát hiện khi bị sát thủ truy đuổi . Mật thất thông có thể thông ra bên ngoài đc hai con đường . Một là hoàng cung , hai là phía sau núi cách đây cũng ko xa lắm . Mật thất này là do sư phụ ta vô tình phát hiện khi bị sát thủ truy đuổi .Vì thế ta đã xin phụ hoàng và mẫu hậu ban cho ta phủ Oa Nghiêm này . Sau này , ta cũng ít sử dụng đến nó . Hình như ta cũng quên mất , nếu ko có sự việc xảy ra hum nay .
Hắn thở một hơi nhẹ nhõm , như trút hết bầu tâm sự tựa càm lên đỉnh đầu ta thở đều đều .
_ Thì ra là thế . Vậy sư phụ ngươi giờ đang ở đâu ?
_ Ta cũng ko bík . Chắc giờ này người đang ung dung tự tại đi khắp thế gian rồi . – Hắn cười nhạt .
_ Ài ! Cứ tưởng sẽ đc diện kiến cao nhân . Ai dè ….- ta lấy làm thất vọng . Nghe hắn kể thì thấy lão sư phụ của hắn cũng có chút thú vị . Nhất là danh tiếng đạo tặc lẫy lừng là khiến ta ko khỏi háo hức mún gặp rồi . Nhưng ai dè …. Haizzzzzzz .
_ Nương tử ! Trời ko còn sớm . Ta cùng nàng …
Câu nói lấp lửng mang ý đồ ko tốt lại thêm cái tay ko an phận của hắn lại khiến ta bík ngay dụng ý của hắn . Đẩy mạnh hắn ra , chau mày nói như ra lệnh .
_ Mau dọn sạch phòng cho ta !
_ Nương tử . Ta … - gương mặt hắn ủy khuất nhìn ta .
_ Ko dọn thì đừng hòng đụng đến ta .
Nói xong , ta nhanh chóng nhảy phóc xuống giường , quơ lấy quần áo mặc vào rồi nhanh chân bước đi .
_ Nương tử ! Nàng đi đâu ???
_ Ăn cơm . Ngươi ko đói nhưng ta đói .Nhớ ! Ko đc nhờ người dọn giùm nhé !
Ta mở cửa rồi bước ra nhưng ko quên để lại cho hắn nụ cười quỷ dị . Hắn bên trong thở dài cười khổ nhìn bãi chiến trường do nàng gây ra . Thật là làm tướng công như hắn chẳng sung sướng gì . Có nương tử mà suốt ngày toàn bị ăn hiếp ( ko bík ai ăn hiếp ai à ? ) . Hắn thiểu não mặc y phục rồi thu hồi tàn cuộc .
Một lúc sau nàng quay trở lại mang theo một mâm thức ăn vào . Nhìn căn phòng đã đc dọn sạch còn tên tướng công thì đang nằm thở dốc trên giường , nàng bất giác mỉm cười .
Sau khi dùng bữa xong , nàng nói cho hắn bík những gì sẽ đối phó với Hán Kỳ Lân , nhưng nàng chỉ nói phân nửa . Còn phân nửa thì bị nàng giấu nhẹm đi cùng với nụ cười đầy xảo quyệt kia . Hắn bất giác rùng mình lo lắng . Ko bík trong cái đầu kia đang nghĩ cái gì đây .
GIỮA GIỜ HỢI , (khoảng 10 h tối nga~! )
Trong hoàng cung ,
Hán Kỳ Lân đang trầm tư suy nghĩ , nét mặt ko chút cảm xúc nhưng nhìn xa xăm ý cười nơi đáy mắt lại chốc chốc nhếch một đường cong nhỏ nơi khóe môi . Thật ko thể bík là Kỳ Lân là đang nghĩ gì trong đầu . Kỳ Lân lười nhác tựa hẳn người vào long ỷ vẫn giữ nguyên nét mặt khi Hắc Thanh xuất hiện cung kính trước mặt . Kỳ Lân uể oải nói .
_ Chiện gì ?
_ Hoàng thượng ! Thuộc hạ mạo phạm có điều mún hỏi .
_ Nói đi !
_ Ân ! Vì sao hoàng thượng lại đối với vương phia như thế ? Chẳng phải …
Kỳ Lân gõ gõ ngón tay lên bàn cười tựa ko cười , thờ ơ nhìn ra ngoài .
_ Ta bík .
_ Thế nhưng … - Hắc Thanh lấy làm khó hiểu . Tại vì sao hoàng thượng bík Lam Song Nhược là nữ nhân ko đơn giản , lại còn giả vờ ủy mị trước mặt hoàng thượng . Nếu như đã bík thì tại sao hoàng thượng ko có ý trách phạt mà còn có ý mún lập nàng ta làm hoàng hậu ? Và còn nhiều điều Hắc Thanh mún đc hoàng thượng làm rõ . Nhưng phận nô tài ko cho phép y có quyền xen vào chiện của chủ tử . Nhưng bất quá , do y quá bức xúc nên mạo mụi hỏi .
_ Ngươi ko thấy nàng rất đặc biệt sao ?
Đôi mắt của Kỳ Lân vẫn ko thể ko nhìn xa xăm , ý cười ẩn giấu nơi khóe mắt nét mặt cũng trở nên tươi tắn khi nhắc đến Lam Song Nhược . Phải ! Nàng rất đặc biệt .
_ Hoàng thượng ! Thuộc hạ ngu mụi ko thể hiểu ý Ngài !
_ Ko hiểu cũng phải thôi . Ngươi nghĩ để hiểu đc nàng là một chiện đơn giản lắm sao ?
_ Thuộc hạ ko dám .
Kỳ Lân uể oải , đôi mi khép hờ tay gõ gõ mấy nhịp lên bàn nói tiếp .
_ Ta bík nàng chỉ diễn kịch . Và bík chắc chắn nàng cũng sẽ ko đồng ý làm hoàng hậu . Chỉ là …
Kỳ Lân nhếch môi cười , mắt vẫn nhắm hờ trong khi Hắc Thanh bên dưới đang chờ đợi .
_ Ta chỉ mún bík nàng là đang mún giở trò gì thôi .
Lại một nụ cười đắc ý nở trên môi . Hán Kỳ Lân nhắm nghiền hai mắt , nét mặt tươi tỉnh tay vẫn nhịp đều đều nhưng trở nên im lặng . Hắc Thanh dù ko hiểu hết ý tứ của hoàng thượng nhưng bất quá y cũng bík hoàng thượng là ko dễ bị nữ nhân mê hoặc như vậy . Nên y có phần yên tâm , nhẹ giọng cáo lui .
_ Thuộc hạ cáo lui .
Dù ko nghe Kỳ Lân nói gì , nhưng Hắc Thanh cũng tự động nhẹ bước lui dần rồi đi ra ngoài .
_ Chiện vui còn ở phía trước ! ! !
Giọng nói vu vơ thật nhỏ chỉ đủ một mình người nói ra nghe thấy . Nụ cười kỳ lạ cùng khóe mi cong lên một nét nhỏ cũng khiến người ta cảm thấy có điều chẳng tốt lành gì sắp xảy ra .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.