Chương 63: GIẢI QUYẾT ! ! !
trankg92
20/05/2018
_ KHÔNG ĐƯỢC ! ! !
Ta cùng Thiên Doanh đồng thanh lên tiếng phản đối . Muốn đùa thì cũng phải có giới hạn chứ ? Dám có ý nghĩ chia sẻ tướng công của ta là không thể chấp nhận được . Cầu thân ư ? Bổn cô nương cho các ngươi cầu hồn ....
Ta tức giận nhưng chưa kịp động tay động chân là đã bị Thiên Doanh ngăn lại . Hắn nắm chắc hai bả vai ta , không cho ta nhúng nhích, nhìn ta chằm chằm .Ta cau mày khó chịu .
_ Thiên Doanh ! Ngươi làm gì ? Bỏ ta ra !
_ Nương tử ! Không được . Nàng đã hứa là ngoan ngoãn ngồi yên .
_ Nhưng mà ... Ta – Ta có chút bình tĩnh lại . Cứ cho là ta đã hứa đi . Nhưng trong tình huống căng thẳng này , muốn ta ngồi yên , vậy giết chết ta đi còn hơn ... Ta không phục nhìn thẳng hắn phản đối – Chính là ta có hứa . Nhưng mà ... Ây da ! Dù sao thì ta cũng không thể để chuyện đó xảy ra .Muốn tướng công ta sao ? – Ta lại liếc mắt bộ dạng thật dữ tợn nhìn công chúa kia mím môi nói - Nằm mơ đi !
_ Nương tử ! Nàng nghĩ ta sẽ đồng ý sao ?
Hắn nhếch mép cười ẩn ý . Câu hắn nói ra không chỉ để cho ta nghe , mà còn những kẻ đang có dụng ý kia .
_ Tại sao lại không đồng ý ? Vương gia ! Chàng nên biết đây là chuyện có lợi cho mối giao hảo giữa Hán Long quốc và Kiều quốc ta .
Công chúa Mộc Lan từ nãy giờ khó chịu ra mặt, bất mãn lên tiếng . Chẳng những vì có mối thù với vị vương phi kia mà còn vì từ lúc bước vào trong Ngự thư phòng đến lúc này , hắn dường như không hề nhìn nàng ta lấy một cái dù chỉ là một cái liếc nhìn ,từ lúc bước vào chân vào gian phòng này đến giờ , trong mắt hắn chỉ có mỗi nương tử của mình . Lại thêm câu nói ám chỉ lời từ chối cầu thân kia khiến nàng ta càng thêm ghen tị lẫn tức tối . Nàng ta có gì không bằng ả vương phi kia chứ ? Nàng ta không tin mình không thể thắng ả vương phi kia ? Nhưng nghĩ kỹ lại . Theo kế hoạch , dù lần này kết quả có thế nào đi chẳng nữa , nàng ta trực tiếp ra mặt . Chỉ cần một lời đáp ứng là mọi chuyện đã được tiến hành với sự giúp đỡ của hoàng đế Hán Long quốc . Cầu thân chỉ là cái cớ . Quan trọng vẫn là ... Nàng ta tin chắc rằng vương gia Hán Kỳ Thiên Doanh kia sẽ không dễ dàng đồng ý mà hoàng đế Hán Long quốc lại hiểu rõ sự quan trọng của việc lần này ,sẽ không dễ nhân nhượng .Nhìn huynh đệ bọn họ đấu đá lẫn nhau , nàng chỉ cần ngồi một bên xem , cuối cùng làm ngư ông đắc lợi. Nhất là ... Nàng ta muốn xem thử vị vương phi kia tài ba đến mức nào để có thể vẹn cả đôi đường . Mộc Lan nheo mắt cười ánh lên tia giảo hoạt thâm sâu .
Thiên Doanh nghe lời nói kia , nhếch mép cười nháy mắt với ta , ánh mắt sáng lên ngụ ý muốn ta bĩnh tình và để cho hắn giải quyết . Ta khẽ chau mày suy nghĩ vài giây rồi giả vờ không cam tâm gật đầu . Thật ra mà nói . Chuyện này để hắn giải quyết mới là thượng sách . Thứ nhất , người ả công chúa kia muốn lấy là Thiên Doanh , dù hắn là tướng công ta, rất nghe lời ta , nhưng ta lại không thể thay hắn quyết định . Thế thì không hợp tình cho lắm . Thứ hai , cái thời cổ đại này , chuyện nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình , nếu ta lên tiếng phản đối , người ngoài lại nghĩ rằng ta lòng dạ đàn bà ích kỷ nhỏ nhen , chỉ biết nghĩ cho bản thân . Nhất là đây là chuyện giao hảo giữa hai nước , nếu lần này xử sự không khéo , Kiều quốc kia lại kiếm cớ gây chuyện . Vậy thì ta chẳng những nổi tiếng mà còn trở thành tội nhân thiên cổ a ~! Nga , mới nghĩ đến vậy, ta đã thấy khiếp đảm rồi . Quan trọng nhất là , vì tướng công ta a ~! Mặc dù người ta có nói , của chồng công vợ , nhưng có lẽ hắn cảm thấy không thoải mái , không xứng đáng với những gì ta đã làm cho hắn . Nên lần này , có lẽ hắn không muốn ta nhọc lòng là thật . Vả lại , nghĩ kỹ , chuyện này cũng là do cái phúc hắn nhờ ta gây ra kia mà . Tốt ! Cứ xem như ta làm điều này là vì tâm trạng của tướng công ta đi ! Ta ngồi ở đây ăn điểm tâm , thưởng thức trà xem kịch hay .
Sau khi nhận được cái gật đầu của ta , Thiên Doanh thay đổi bộ dạng . Không còn ôn nhu hay là sủng nịnh nữa, bộ dạng hắn cao ngạo , mặt ngẩng cao , ánh mắt âm trầm hướng nhìn thẳng về phía Kỳ Lân , cười giễu .
_ Hoàng huynh ! Ta không nghĩ đến huynh lại muốn cùng vị công chúa Kiều quốc đây giở trò – Lúc này hắn mới đưa mắt liếc nhìn nàng ta một cái rồi như vừa nhìn thấy cái gì đó chướng mắt , hắn hừ lạnh rồi lại nhìn Kỳ Lân chế nhạo tiếp – Nhưng rất tiếc . Ta phải nói rõ cho . TA KHÔNG ĐỒNG Ý .
_ HOÀNG ĐỆ !
Kỳ Lân có chút mất bình tĩnh lớn giọng gọi . Sau vài giây trấn tĩnh , biết bản thân thất thố , Kỳ Lân trầm giọng xuống không đồng tình nói .
_ Hoàng đệ . Ta biết chuyện này đối với đệ thực có chút bất ngờ . Ta sẽ không chấp nhất với đệ chuyện này . Nhưng chuyện lần này có liên quan đến quốc gia đại sự . Không thể không đáp ứng .
_ Thế thì sao ? – Thiên Doanh cười tựa không cười lạnh lùng hỏi Kỳ Lân . – Hoàng huynh ! Ngươi tưởng ngươi có thể ép được ta ?
_ ĐỆ ! – Kỳ Lân khó chịu , cau mày – Đây là vì Hán Long quốc . Mong hoàng đệ đừng làm khó ta . Hãy chấp nhận lời cầu thân này đi !
_ KHÔNG THỂ NÀO !
Thiên Doanh trừng mắt , ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt Kỳ Lân , giọng không chút biểu cảm gằng ra từng chữ một .
_ TO GAN !
Kỳ Lân không thể chịu nổi sự quá đáng của Thiên Doanh , hắn tức giận đập bàn đứng phắt dậy , chỉ tay về hướng Thiên Doanh cảnh cáo .
_ Vương gia ! Nếu như ngươi còn ở đây cao giọng khi quân phạm thượng , đừng trách vì sao ta không tha thứ . – Kỳ Lân ra lời cảnh cáo nhìn thẳng Thiên Doanh nói .
_ Hoàng thượng ! Đây là cách một đấng quân vương báo đáp người giúp đỡ mình sao ?
Hoàng thượng ! Đây là cách một đấng quân vương báo đáp người giúp đỡ mình sao ?
Nghe những lời chướng tai cùng tiếng đập bàn của Kỳ Lân khiến một kẻ đang có tâm trạng tốt đẹp đang nhàn nhã thưởng thức trà như ta cũng bị làm cho giật mình thêm phần khó chịu . Đúng là miệng chó không thể nào mọc ra ngà voi . Tên Hán Kỳ Lân này không lúc nào mở miệng ra nói và những điều tốt đẹp gì .
Ta cướp lời của Thiên Doanh, trừng mắt hướng về phía Kỳ Lân nửa nhắc khéo , nửa mỉa mai chế nhạo .
_ Nàng ... – Kỳ Lân có chút lúng túng khó xử , khuôn mặt cứng ngắt không nói được lời nào .
Không thèm để ý đến sắc mặt của Kỳ Lân , ta nhìn Thiên Doanh khẽ nhíu mày nhẹ giọng cẩn trọng nói từng lời rõ ràng nhắc nhở .
_ Tướng công ! Không nên vì người ngoài mà ảnh hưởng hòa khí giữa huynh đệ với nhau . Ngươi hiểu ý ta chứ ?
Thiên Doanh nheo mắt nhìn trong khi ta đang cười nhếch mép , ánh mắt ẩn ý .
Nói tới đây, ta đảo mắt nhìn sang nàng công chúa Mộc Lan khẽ cười hòa nhã nhưng hàm ý “ đừng để ta đoán được ý nghĩ trong đầu của ngươi ! “ . Không biết nàng ta có hiểu ý ta hay không , chỉ thấy nụ cười nửa miệng cùng bộ dạng đắc ý hơn người của nàng ta đang hướng về ta thách thức .
Phải nói là ,mặc dù ta không tham gia vào câu chuyện giữa hai người huynh đệ kia , nhưng không phải ta chỉ ngồi chơi xơi nước ... Ta đã để ý toàn bộ biểu tình của nàng công chúa từ đầu cho đến cuối . Dù là nàng ta không hề lên tiếng , nhưng ánh mắt cùng nụ cười kia như giễu cợt như đắc ý khi nhìn cảnh hai huynh đệ họ tranh chấp thách thức lẫn nhau. Trong đầu ta xoay quanh những câu hỏi . Chuyện lần này , không chỉ đơn giản là muốn tranh tướng công ,hơn thắng thua với ta ? Có vấn đề ... Nhất định là có vấn đề ... Nhưng vấn đề đó đang ở đâu ?
Bình tĩnh lại nào . Phải nghĩ lại xem .
Giả dụ như , nếu hai người đó xảy ra vấn đề thì nàng ta sẽ được lợi ích gì ? Nàng ta là một công chúa , có thứ gì nàng ta thiếu đâu ? Vậy thì tại làm sao ?
Ta khẽ chau mày suy nghĩ . Đầu ta rối trong một mớ suy nghĩ . Ta ngước mắt lên . Ngay lúc này ta lại bắt gặp ánh mắt ánh lên tia giảo hoạt cùng nụ cười đắc ý của nàng ta , khiến ta như bừng tỉnh ngộ . Phải rồi . Chuyện chỉ đơn giản là như vậy . Tại sao ta lại không phát hiện ra từ sớm ? Chẳng lẽ là do ta đánh giá thấp nàng ta ? Nếu đúng như những gì ta đang nghĩ thì nàng ta quả thật quá thông minh và vô cùng thâm hiểm . Ta tin chắc rằng , trước khi sang Hán Long quốc , nàng ta đã có những hiểu biết tình hình ở nơi này . Và nàng ta nhất định là đã có những kế hoạch thật hay ho . Và dường như không đạt được kết quả như mong muốn ,thì nàng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ . Dù vậy ... ta lại không muốn nàng ta được toại nguyện .
Không chờ Thiên Doanh trả lời , ta chậm rãi đứng dậy , đi vài bước đến gần hắn cười hòa nhã nói lời khuyên giải nhẹ nhàng .
_ Tướng công ! Dù sao ngươi cùng hoàng thượng cũng là huynh đệ ,...- ta cười khẩy một cái tỏ thái độ không cam tâm nói ra lời này - ... không nên vì những chuyện thế này làm khó lẫn nhau . Đồng ý với ta chứ ?
_ Nương tử ! Ta ... – Hắn mơ hồ nhận ra lời nói cùng biểu tình của nàng không phải cùng một loại ,mặc dù hắn không hiểu rõ nhưng cũng không muốn lật tẩy nàng . Nên hắn ngập ngừng vài giây rồi cất tiếng nói – Hảo ... Theo ý nàng .
_ Hảo ! Thế thì tốt . – Ta gật đầu hài lòng rồi hướng về phía Kỳ Lân tự nhiên tiếp lời – Hoàng thượng . Ngài nghĩ thế nào ???
_...
Kỳ Lân âm trầm không đáp ,mắt nhìn ta chằm chằm như đang dò xét nhưng ta một mực cười cười không tỏ thái độ gì . Vì thế hắn không thể nhìn ra suy nghĩ gì của ta , nên thêm vài giây suy tư , hắn với vẻ mặt không thỏa hiệp trầm giọng nói .
_ Nếu hoàng đệ không phản đối hôn sự với công chúa Mộc Lan thì ta sẽ không chấp nhất chuyện này nữa .
_ Không thể ! – Thiên Doanh lần nữa phản đối .
_ Ngươi ! – Kỳ Lân sắc mặt thay đổi .
_ Tướng công ! Nhìn ngươi có chút mệt mỏi , mau ngồi nghỉ đi .
Ta lời nói mềm mại uyển chuyện khuyên nhủ nhưng ánh mắt lại sắc bén trừng mắt cảnh cáo hắn nhất định phải nghe lời . Hắn mặc dù không cam tâm cũng không dám chọc giận ta , nên bộ dạng bực tức giậm chân một cái rồi phất tay áo quay người ngồi vào ghế không thèm để ý đến ai nữa . Ta cười khẽ . Tướng công của ta đúng không sai . Dù không ngốc cũng không giấu được tính trẻ con cố hữu .
Ta giữ bộ dạng xa cách , cười nhạt xoay người hướng Kỳ Lân lên tiếng hỏi .
_ Hoàng thượng ! Ngài thực sự muốn vương gia đáp ứng hôn sự với công chúa Mộc Lan ?
_ Ân . Đó là vì lợi ích của Hán Long quốc . Ta tin nàng là một cô nương thông minh sẽ hiểu được tình hình . Nàng sẽ khuyên giải hoàng đệ giúp ta chứ ?
_ Hoàng thượng . Xin thứ tội ! Dù ta có thông minh đến đâu cũng là phận nữ nhi thường tình làm sao có thể hiểu và cảm thông những loại chuyện thế này . Vả lại , tướng công đã không đồng ý , ta tại sao phải tự mua dây buộc mình , làm khổ bản thân ? Ngài nói có phải không ?
Ta không cười lời nói không chút hảo cảm đáp lại Kỳ Lân . Đúng là không biết điều . Ta hừ lạnh trong lòng , gắt gao ánh mắt nhìn Kỳ Lân tỏ vẻ chán ghét .
_ Nàng ... – Kỳ Lân có chút khó chịu nhíu mày giọng điệu không nhân nhượng ra lệnh- ... Dù nàng không đồng ý , mọi chuyện cũng sẽ do ta quyết định . Vương gia Hán Kỳ Thiên Doanh nhất định phải lấy công chúa Mộc Lan . Ý ta đã quyết .
_ Hoàng thượng ! – Ta không hề dao động trước những lời của Kỳ Lân , vẫn giữ nụ cười bất cần , không phản ứng gì chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Lân vài giây rồi mới chậm rãi nhắc chuyện – Ngài có nhớ ngày trước , Ngài hứa làm cho ta ba việc hay không ?
_ Ân ... chuyện đó ... chuyện đó ... – Kỳ Lân có chút chột dạ , ấp úng trả lời
_ Ngài còn thiếu ta một việc . Và cả trong buổi yến tiệc , ta đã giúp Ngài giải nguy , Ngài có phải cũng nên đền đáp ta điều gì chứ ? – Ta gian xảo cười nhắc nhở .
_ Chuyện này ...
_ Nhưng Ngài yên tâm . Ta sẽ không dùng cách đó để làm khó Ngài . Chỉ là ... Ngài không thể đáp ứng lời yêu cầu của công chúa Mộc Lan .
_ Vương phi . Nàng không thể ngang bướng như vậy - Kỳ Lân không thể nhẫn nhịn thêm nữa .- Vì sao lại không thể đáp ứng ? Nàng phải cho ta một lời giải thích rõ ràng .
_ Ta không ngang bướng cũng chẳng muốn làm khó gì Ngài , chỉ là ... Vương gia không thể đáp ứng chuyện này . Nhất định không thể là vương gia . Nếu không . Hoàng thượng sẽ phải hối hận với quyết định của mình .
_ Ý nàng là thế nào ? – Kỳ Lân có chút chột dạ hoài nghi hỏi .
Ta không đáp ném cho Kỳ Lân một cái nhìn ẩn ý rồi mới xoay người về hướng Thiên Doanh đi đến . Đứng trước mặt hắn , ta nheo mắt nguy hiểm hỏi .
_ Ngươi có mang theo thứ đó không ?
_ ??? – Thiên Doanh bị làm cho bất ngờ , ngẩn người ra nhìn ta trong lúc đó ta đã đưa tay xâm nhập vào trong vạt áo của hắn tìm kiếm (*thở dài * tìh huống gì rồi mà còn ănđậu hũ caca vậy chài ?) . Cảm nhận được hơi ấm len vào bên trong ngực hắn mới tỉnh ngộ , mặt có chút xấu hổ giữ tay ta , nhỏ giọng hỏi .
_ Nương tử ! Nàng làm gì ?
Không trả lời ,ta rút tay ra khỏi người hắn với một thứ cần thiết , nhéo mặt hắn một cái ta cười hài lòng khen ngợi .
_ Ngươi rất ngoan a ~! Biết nghe lời luôn đem nó theo bên mình .
Thiên Doanh lúc này mới hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy thứ trong tay ta , hắn cười ngượng ngùng không nói lời nào cả .
Lúc ta quay qua nhìn Kỳ Lân thì hắn vẫn đang ngẩn ra nhìn cảnh hạnh phúc của phu thê ta . Đến khi ta lên tiếng hỏi , thì hắn mới giật mình tỉnh lại .
_ Hoàng thượng ! Có một thứ ta muốn Ngài cùng công chúa xem rồi hãy suy nghĩ xem nên có nên tiếp tục việc mình muốn làm nữa hay không ?
Ta cùng Thiên Doanh đồng thanh lên tiếng phản đối . Muốn đùa thì cũng phải có giới hạn chứ ? Dám có ý nghĩ chia sẻ tướng công của ta là không thể chấp nhận được . Cầu thân ư ? Bổn cô nương cho các ngươi cầu hồn ....
Ta tức giận nhưng chưa kịp động tay động chân là đã bị Thiên Doanh ngăn lại . Hắn nắm chắc hai bả vai ta , không cho ta nhúng nhích, nhìn ta chằm chằm .Ta cau mày khó chịu .
_ Thiên Doanh ! Ngươi làm gì ? Bỏ ta ra !
_ Nương tử ! Không được . Nàng đã hứa là ngoan ngoãn ngồi yên .
_ Nhưng mà ... Ta – Ta có chút bình tĩnh lại . Cứ cho là ta đã hứa đi . Nhưng trong tình huống căng thẳng này , muốn ta ngồi yên , vậy giết chết ta đi còn hơn ... Ta không phục nhìn thẳng hắn phản đối – Chính là ta có hứa . Nhưng mà ... Ây da ! Dù sao thì ta cũng không thể để chuyện đó xảy ra .Muốn tướng công ta sao ? – Ta lại liếc mắt bộ dạng thật dữ tợn nhìn công chúa kia mím môi nói - Nằm mơ đi !
_ Nương tử ! Nàng nghĩ ta sẽ đồng ý sao ?
Hắn nhếch mép cười ẩn ý . Câu hắn nói ra không chỉ để cho ta nghe , mà còn những kẻ đang có dụng ý kia .
_ Tại sao lại không đồng ý ? Vương gia ! Chàng nên biết đây là chuyện có lợi cho mối giao hảo giữa Hán Long quốc và Kiều quốc ta .
Công chúa Mộc Lan từ nãy giờ khó chịu ra mặt, bất mãn lên tiếng . Chẳng những vì có mối thù với vị vương phi kia mà còn vì từ lúc bước vào trong Ngự thư phòng đến lúc này , hắn dường như không hề nhìn nàng ta lấy một cái dù chỉ là một cái liếc nhìn ,từ lúc bước vào chân vào gian phòng này đến giờ , trong mắt hắn chỉ có mỗi nương tử của mình . Lại thêm câu nói ám chỉ lời từ chối cầu thân kia khiến nàng ta càng thêm ghen tị lẫn tức tối . Nàng ta có gì không bằng ả vương phi kia chứ ? Nàng ta không tin mình không thể thắng ả vương phi kia ? Nhưng nghĩ kỹ lại . Theo kế hoạch , dù lần này kết quả có thế nào đi chẳng nữa , nàng ta trực tiếp ra mặt . Chỉ cần một lời đáp ứng là mọi chuyện đã được tiến hành với sự giúp đỡ của hoàng đế Hán Long quốc . Cầu thân chỉ là cái cớ . Quan trọng vẫn là ... Nàng ta tin chắc rằng vương gia Hán Kỳ Thiên Doanh kia sẽ không dễ dàng đồng ý mà hoàng đế Hán Long quốc lại hiểu rõ sự quan trọng của việc lần này ,sẽ không dễ nhân nhượng .Nhìn huynh đệ bọn họ đấu đá lẫn nhau , nàng chỉ cần ngồi một bên xem , cuối cùng làm ngư ông đắc lợi. Nhất là ... Nàng ta muốn xem thử vị vương phi kia tài ba đến mức nào để có thể vẹn cả đôi đường . Mộc Lan nheo mắt cười ánh lên tia giảo hoạt thâm sâu .
Thiên Doanh nghe lời nói kia , nhếch mép cười nháy mắt với ta , ánh mắt sáng lên ngụ ý muốn ta bĩnh tình và để cho hắn giải quyết . Ta khẽ chau mày suy nghĩ vài giây rồi giả vờ không cam tâm gật đầu . Thật ra mà nói . Chuyện này để hắn giải quyết mới là thượng sách . Thứ nhất , người ả công chúa kia muốn lấy là Thiên Doanh , dù hắn là tướng công ta, rất nghe lời ta , nhưng ta lại không thể thay hắn quyết định . Thế thì không hợp tình cho lắm . Thứ hai , cái thời cổ đại này , chuyện nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình , nếu ta lên tiếng phản đối , người ngoài lại nghĩ rằng ta lòng dạ đàn bà ích kỷ nhỏ nhen , chỉ biết nghĩ cho bản thân . Nhất là đây là chuyện giao hảo giữa hai nước , nếu lần này xử sự không khéo , Kiều quốc kia lại kiếm cớ gây chuyện . Vậy thì ta chẳng những nổi tiếng mà còn trở thành tội nhân thiên cổ a ~! Nga , mới nghĩ đến vậy, ta đã thấy khiếp đảm rồi . Quan trọng nhất là , vì tướng công ta a ~! Mặc dù người ta có nói , của chồng công vợ , nhưng có lẽ hắn cảm thấy không thoải mái , không xứng đáng với những gì ta đã làm cho hắn . Nên lần này , có lẽ hắn không muốn ta nhọc lòng là thật . Vả lại , nghĩ kỹ , chuyện này cũng là do cái phúc hắn nhờ ta gây ra kia mà . Tốt ! Cứ xem như ta làm điều này là vì tâm trạng của tướng công ta đi ! Ta ngồi ở đây ăn điểm tâm , thưởng thức trà xem kịch hay .
Sau khi nhận được cái gật đầu của ta , Thiên Doanh thay đổi bộ dạng . Không còn ôn nhu hay là sủng nịnh nữa, bộ dạng hắn cao ngạo , mặt ngẩng cao , ánh mắt âm trầm hướng nhìn thẳng về phía Kỳ Lân , cười giễu .
_ Hoàng huynh ! Ta không nghĩ đến huynh lại muốn cùng vị công chúa Kiều quốc đây giở trò – Lúc này hắn mới đưa mắt liếc nhìn nàng ta một cái rồi như vừa nhìn thấy cái gì đó chướng mắt , hắn hừ lạnh rồi lại nhìn Kỳ Lân chế nhạo tiếp – Nhưng rất tiếc . Ta phải nói rõ cho . TA KHÔNG ĐỒNG Ý .
_ HOÀNG ĐỆ !
Kỳ Lân có chút mất bình tĩnh lớn giọng gọi . Sau vài giây trấn tĩnh , biết bản thân thất thố , Kỳ Lân trầm giọng xuống không đồng tình nói .
_ Hoàng đệ . Ta biết chuyện này đối với đệ thực có chút bất ngờ . Ta sẽ không chấp nhất với đệ chuyện này . Nhưng chuyện lần này có liên quan đến quốc gia đại sự . Không thể không đáp ứng .
_ Thế thì sao ? – Thiên Doanh cười tựa không cười lạnh lùng hỏi Kỳ Lân . – Hoàng huynh ! Ngươi tưởng ngươi có thể ép được ta ?
_ ĐỆ ! – Kỳ Lân khó chịu , cau mày – Đây là vì Hán Long quốc . Mong hoàng đệ đừng làm khó ta . Hãy chấp nhận lời cầu thân này đi !
_ KHÔNG THỂ NÀO !
Thiên Doanh trừng mắt , ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt Kỳ Lân , giọng không chút biểu cảm gằng ra từng chữ một .
_ TO GAN !
Kỳ Lân không thể chịu nổi sự quá đáng của Thiên Doanh , hắn tức giận đập bàn đứng phắt dậy , chỉ tay về hướng Thiên Doanh cảnh cáo .
_ Vương gia ! Nếu như ngươi còn ở đây cao giọng khi quân phạm thượng , đừng trách vì sao ta không tha thứ . – Kỳ Lân ra lời cảnh cáo nhìn thẳng Thiên Doanh nói .
_ Hoàng thượng ! Đây là cách một đấng quân vương báo đáp người giúp đỡ mình sao ?
Hoàng thượng ! Đây là cách một đấng quân vương báo đáp người giúp đỡ mình sao ?
Nghe những lời chướng tai cùng tiếng đập bàn của Kỳ Lân khiến một kẻ đang có tâm trạng tốt đẹp đang nhàn nhã thưởng thức trà như ta cũng bị làm cho giật mình thêm phần khó chịu . Đúng là miệng chó không thể nào mọc ra ngà voi . Tên Hán Kỳ Lân này không lúc nào mở miệng ra nói và những điều tốt đẹp gì .
Ta cướp lời của Thiên Doanh, trừng mắt hướng về phía Kỳ Lân nửa nhắc khéo , nửa mỉa mai chế nhạo .
_ Nàng ... – Kỳ Lân có chút lúng túng khó xử , khuôn mặt cứng ngắt không nói được lời nào .
Không thèm để ý đến sắc mặt của Kỳ Lân , ta nhìn Thiên Doanh khẽ nhíu mày nhẹ giọng cẩn trọng nói từng lời rõ ràng nhắc nhở .
_ Tướng công ! Không nên vì người ngoài mà ảnh hưởng hòa khí giữa huynh đệ với nhau . Ngươi hiểu ý ta chứ ?
Thiên Doanh nheo mắt nhìn trong khi ta đang cười nhếch mép , ánh mắt ẩn ý .
Nói tới đây, ta đảo mắt nhìn sang nàng công chúa Mộc Lan khẽ cười hòa nhã nhưng hàm ý “ đừng để ta đoán được ý nghĩ trong đầu của ngươi ! “ . Không biết nàng ta có hiểu ý ta hay không , chỉ thấy nụ cười nửa miệng cùng bộ dạng đắc ý hơn người của nàng ta đang hướng về ta thách thức .
Phải nói là ,mặc dù ta không tham gia vào câu chuyện giữa hai người huynh đệ kia , nhưng không phải ta chỉ ngồi chơi xơi nước ... Ta đã để ý toàn bộ biểu tình của nàng công chúa từ đầu cho đến cuối . Dù là nàng ta không hề lên tiếng , nhưng ánh mắt cùng nụ cười kia như giễu cợt như đắc ý khi nhìn cảnh hai huynh đệ họ tranh chấp thách thức lẫn nhau. Trong đầu ta xoay quanh những câu hỏi . Chuyện lần này , không chỉ đơn giản là muốn tranh tướng công ,hơn thắng thua với ta ? Có vấn đề ... Nhất định là có vấn đề ... Nhưng vấn đề đó đang ở đâu ?
Bình tĩnh lại nào . Phải nghĩ lại xem .
Giả dụ như , nếu hai người đó xảy ra vấn đề thì nàng ta sẽ được lợi ích gì ? Nàng ta là một công chúa , có thứ gì nàng ta thiếu đâu ? Vậy thì tại làm sao ?
Ta khẽ chau mày suy nghĩ . Đầu ta rối trong một mớ suy nghĩ . Ta ngước mắt lên . Ngay lúc này ta lại bắt gặp ánh mắt ánh lên tia giảo hoạt cùng nụ cười đắc ý của nàng ta , khiến ta như bừng tỉnh ngộ . Phải rồi . Chuyện chỉ đơn giản là như vậy . Tại sao ta lại không phát hiện ra từ sớm ? Chẳng lẽ là do ta đánh giá thấp nàng ta ? Nếu đúng như những gì ta đang nghĩ thì nàng ta quả thật quá thông minh và vô cùng thâm hiểm . Ta tin chắc rằng , trước khi sang Hán Long quốc , nàng ta đã có những hiểu biết tình hình ở nơi này . Và nàng ta nhất định là đã có những kế hoạch thật hay ho . Và dường như không đạt được kết quả như mong muốn ,thì nàng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ . Dù vậy ... ta lại không muốn nàng ta được toại nguyện .
Không chờ Thiên Doanh trả lời , ta chậm rãi đứng dậy , đi vài bước đến gần hắn cười hòa nhã nói lời khuyên giải nhẹ nhàng .
_ Tướng công ! Dù sao ngươi cùng hoàng thượng cũng là huynh đệ ,...- ta cười khẩy một cái tỏ thái độ không cam tâm nói ra lời này - ... không nên vì những chuyện thế này làm khó lẫn nhau . Đồng ý với ta chứ ?
_ Nương tử ! Ta ... – Hắn mơ hồ nhận ra lời nói cùng biểu tình của nàng không phải cùng một loại ,mặc dù hắn không hiểu rõ nhưng cũng không muốn lật tẩy nàng . Nên hắn ngập ngừng vài giây rồi cất tiếng nói – Hảo ... Theo ý nàng .
_ Hảo ! Thế thì tốt . – Ta gật đầu hài lòng rồi hướng về phía Kỳ Lân tự nhiên tiếp lời – Hoàng thượng . Ngài nghĩ thế nào ???
_...
Kỳ Lân âm trầm không đáp ,mắt nhìn ta chằm chằm như đang dò xét nhưng ta một mực cười cười không tỏ thái độ gì . Vì thế hắn không thể nhìn ra suy nghĩ gì của ta , nên thêm vài giây suy tư , hắn với vẻ mặt không thỏa hiệp trầm giọng nói .
_ Nếu hoàng đệ không phản đối hôn sự với công chúa Mộc Lan thì ta sẽ không chấp nhất chuyện này nữa .
_ Không thể ! – Thiên Doanh lần nữa phản đối .
_ Ngươi ! – Kỳ Lân sắc mặt thay đổi .
_ Tướng công ! Nhìn ngươi có chút mệt mỏi , mau ngồi nghỉ đi .
Ta lời nói mềm mại uyển chuyện khuyên nhủ nhưng ánh mắt lại sắc bén trừng mắt cảnh cáo hắn nhất định phải nghe lời . Hắn mặc dù không cam tâm cũng không dám chọc giận ta , nên bộ dạng bực tức giậm chân một cái rồi phất tay áo quay người ngồi vào ghế không thèm để ý đến ai nữa . Ta cười khẽ . Tướng công của ta đúng không sai . Dù không ngốc cũng không giấu được tính trẻ con cố hữu .
Ta giữ bộ dạng xa cách , cười nhạt xoay người hướng Kỳ Lân lên tiếng hỏi .
_ Hoàng thượng ! Ngài thực sự muốn vương gia đáp ứng hôn sự với công chúa Mộc Lan ?
_ Ân . Đó là vì lợi ích của Hán Long quốc . Ta tin nàng là một cô nương thông minh sẽ hiểu được tình hình . Nàng sẽ khuyên giải hoàng đệ giúp ta chứ ?
_ Hoàng thượng . Xin thứ tội ! Dù ta có thông minh đến đâu cũng là phận nữ nhi thường tình làm sao có thể hiểu và cảm thông những loại chuyện thế này . Vả lại , tướng công đã không đồng ý , ta tại sao phải tự mua dây buộc mình , làm khổ bản thân ? Ngài nói có phải không ?
Ta không cười lời nói không chút hảo cảm đáp lại Kỳ Lân . Đúng là không biết điều . Ta hừ lạnh trong lòng , gắt gao ánh mắt nhìn Kỳ Lân tỏ vẻ chán ghét .
_ Nàng ... – Kỳ Lân có chút khó chịu nhíu mày giọng điệu không nhân nhượng ra lệnh- ... Dù nàng không đồng ý , mọi chuyện cũng sẽ do ta quyết định . Vương gia Hán Kỳ Thiên Doanh nhất định phải lấy công chúa Mộc Lan . Ý ta đã quyết .
_ Hoàng thượng ! – Ta không hề dao động trước những lời của Kỳ Lân , vẫn giữ nụ cười bất cần , không phản ứng gì chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Lân vài giây rồi mới chậm rãi nhắc chuyện – Ngài có nhớ ngày trước , Ngài hứa làm cho ta ba việc hay không ?
_ Ân ... chuyện đó ... chuyện đó ... – Kỳ Lân có chút chột dạ , ấp úng trả lời
_ Ngài còn thiếu ta một việc . Và cả trong buổi yến tiệc , ta đã giúp Ngài giải nguy , Ngài có phải cũng nên đền đáp ta điều gì chứ ? – Ta gian xảo cười nhắc nhở .
_ Chuyện này ...
_ Nhưng Ngài yên tâm . Ta sẽ không dùng cách đó để làm khó Ngài . Chỉ là ... Ngài không thể đáp ứng lời yêu cầu của công chúa Mộc Lan .
_ Vương phi . Nàng không thể ngang bướng như vậy - Kỳ Lân không thể nhẫn nhịn thêm nữa .- Vì sao lại không thể đáp ứng ? Nàng phải cho ta một lời giải thích rõ ràng .
_ Ta không ngang bướng cũng chẳng muốn làm khó gì Ngài , chỉ là ... Vương gia không thể đáp ứng chuyện này . Nhất định không thể là vương gia . Nếu không . Hoàng thượng sẽ phải hối hận với quyết định của mình .
_ Ý nàng là thế nào ? – Kỳ Lân có chút chột dạ hoài nghi hỏi .
Ta không đáp ném cho Kỳ Lân một cái nhìn ẩn ý rồi mới xoay người về hướng Thiên Doanh đi đến . Đứng trước mặt hắn , ta nheo mắt nguy hiểm hỏi .
_ Ngươi có mang theo thứ đó không ?
_ ??? – Thiên Doanh bị làm cho bất ngờ , ngẩn người ra nhìn ta trong lúc đó ta đã đưa tay xâm nhập vào trong vạt áo của hắn tìm kiếm (*thở dài * tìh huống gì rồi mà còn ănđậu hũ caca vậy chài ?) . Cảm nhận được hơi ấm len vào bên trong ngực hắn mới tỉnh ngộ , mặt có chút xấu hổ giữ tay ta , nhỏ giọng hỏi .
_ Nương tử ! Nàng làm gì ?
Không trả lời ,ta rút tay ra khỏi người hắn với một thứ cần thiết , nhéo mặt hắn một cái ta cười hài lòng khen ngợi .
_ Ngươi rất ngoan a ~! Biết nghe lời luôn đem nó theo bên mình .
Thiên Doanh lúc này mới hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy thứ trong tay ta , hắn cười ngượng ngùng không nói lời nào cả .
Lúc ta quay qua nhìn Kỳ Lân thì hắn vẫn đang ngẩn ra nhìn cảnh hạnh phúc của phu thê ta . Đến khi ta lên tiếng hỏi , thì hắn mới giật mình tỉnh lại .
_ Hoàng thượng ! Có một thứ ta muốn Ngài cùng công chúa xem rồi hãy suy nghĩ xem nên có nên tiếp tục việc mình muốn làm nữa hay không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.