Chương 62: ĐIỀU RẮC RỐI GÌ ?
trankg92
20/05/2018
Hoàng cung ,
Cung Nghi Lâm ,
Tẩm cung chiếm diện tích rộng lớn nằm phía Nam , là tẩm cung lớn nhất nhì trong các công trình kiến trúc thuộc hoàng cung . Đây là tẩm cung mà hoàng đế Hán Long quốc dùng để tiếp đãi những vị khách cũng như sứ thần của các nước láng giềng đến thăm .
Và dĩ nhiên , những ngày lưu lại Hán Long quốc này , công chúa Thiên Diệp Mộc Lan được tiếp đãi tại Nghi Lâm cung .
Những ngày ở tại đây , nhất là sau cái đêm mất mặt nơi yến tiệc kia , công chúa Mộc luôn trong tình trạng xấu đến cực điểm . Mặt mày hầm hầm cau có , cặp mày thanh luôn nhíu lại và nàng ta còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn mọi người như thể thấy ai thấy chướng tai gai mắt .Những người xung quanh nàng ta từ người trong đoàn sứ thần hay là người của Hán Long quốc cũng đều bị nàng ta ra làm nơi trút nỗi bực tức trong lòng . Nhất là sau khi nghe những điều truyền miệng của dân chúng Hán Long quốc khi nói về vị vương phi kia , nỗi nhục của nàng ta phải chịu càng dâng cao hơn khiến nàng ta càng căm giận , khó chịu với nàng Song Nhược nhiều hơn .
XOẢNG !
Tách trà bị một lực khá mạnh rơi tạo nên âm thanh vỡ vụng nghe thật chói tai . Tiếp theo tiếng vỡ vụng đó là một tràng thanh âm tức giận quát mắng vang khắp gian phòng .
_ Nô tì to gan ! Dám đem trà nóng như vậy cho bổn công chúa ! Ngươi muốn ám sát bổn công chúa sao ? Người đâu ! Đem ả nô tài thấp hèn này ra ngoài đánh cho ta !
Mộc Lan đập bàn đứng phắt dậy , ngón trỏ chỉ vào một tì nữ cúi đầu run sợ miệng không thốt nên lời .
_ Công ... công chúa ... tha mạng ... Nô ... nô tì biết lỗi ... Xin ... công chúa tha mạng ... công chúa tha mạng .
Nàng ta không thèm để ý đến lời van xin khốn khổ của nô tì người Hán Long quốc kia , hất mặt nói lớn .
_ Mang ra ngoài !
_ Tuân lệnh !
Hai tên thị vệ đứng bên cạnh nãy giờ mau chóng bước đến gần , mỗi người giữ một bên rồi xách nô tì kia ra ngoài , mặc cho nô tì kia đang cố gắng khóc lóc van xin .
Mộc Lan vẫn bộ mặt bực tức , ngồi phịch xuống ghế .
_ Công chúa ! Người đừng tức giận ! Không tốt cho ngọc thể đâu ạ !
Lúc này , một nữ nhân lên tiếng khuyên ngăn . Người này từ lúc diện kiến hoàng đế Hán Long quốc cũng như trong buổi yến tiệc , luôn luôn nhìn thấy xuất hiện cùng công chúa
Mộc Lan .
_ A Sa ! Ngươi không cần khuyên ta ! Nỗi nhục này , ta nuốt không trôi . Ngươi nói xem , ta nên làm thế nào ?
Người có tên A Sa vẫn giữ bộ dạng bình thản , không hề cười nhưng ánh mắt thâm trầm khó đoán .
_ Công chúa ! Người không cần lo lắng . Chẳng phải , người đã có cách đối phó với nàng ta rồi hay sao ? Và người cũng đã nhờ hoàng đế Hán Long quốc giúp đỡ rồi mà .
_ Ta biết là vậy . Nhưng ... hắn vẫn chưa đáp ứng ta . A Sa, ngươi nghĩ thử xem , tên hoàng đế kia , có đáp ứng yêu cầu lần này của ta hay không ? Ngộ nhỡ hắn không đồng ý ,thì làm sao ta thực hiện ý định của mình ...
Mộc Lan phân vân hỏi .
_ Công chúa ! Người suy nghĩ quá nhiều rồi . Thuộc hạ từng điều tra qua , hoàng đế Hán Long quốc cùng nhị vương gia không có hảo cảm với nhau . Người không nên vì điều đó mà bận tâm . Người xem , chẳng phải hoàng đế Hán Long quốc đã cho triệu kiến vương gia cùng vương phi vào cung rồi sao ? Công chúa !Xin người giữ bình tĩnh !
_ Ân . Ngươi nói đúng A Sa ! Đa tạ ngươi . Lần này , nếu không phải ngươi nghĩ giúp , ta cũng không thể nghĩ ra cách hay như vậy . Ngươi đúng là không uổng công ta tín nhiệm ngươi nhất . Ngươi là hảo tâm phúc của ta .
_ Đa tạ công chúa khen ngợi ! Công chúa ! Mời dùng trà !
_ Ân !
Tiếp chun trà từ tay của A Sa, Mộc Lan cười thỏa mãn . Phải . Nàng không có gì phải lo lắng . Người nên lo lắng lúc này là vương phi đáng ghét kia . Nhất định lần này , nàng sẽ không cho nàng ta toại nguyện ước . Nàng nhất định khiến nàng ta phải cam tâm chịu thua , tình nguyện cúi đầu cầu xin sự tha thứ của nàng . Nhất định là thế .
Đó là chuyện của hai canh giờ trước .
Sau khi ra ngoài đại sảnh , tiểu thái giám kia đưa khẩu dụ hoàng thượng muốn triệu kiến gấp ta cùng Thiên Doanh vào cung . Đã là lời vua ban ra , thân là thần ,ai mà dám cãi , vả lại vào cung cũng chẳng bao xa , xem như là đi dạo , nên phu thê ta đã nhanh chóng được đón lên kiệu tám người khiêng đi . Quãng đường từ phủ Oa Nghiêm đi đến cổng cung cũng mất gần nửa canh giờ . Nhưng chẳng hiểu vì sao sáng nay , ta lại cảm thấy kiệu đi khá nhanh , chẳng mấy chốc đã qua cổng cung . Có lẽ chưa cần đến hai khắc ( 30’) . Ta nên nói là phu kiệu buổi sáng tinh lực dồi dào hay là do khẩu dụ gấp không thể chậm trễ của tên Hán Kỳ Lân đây nhỉ ? Ta mải suy nghĩ nên không hề hay biết bản thân đang cười ngô nghê , dáng vẻ rất khả nghi , đánh động đến kẻ mắt tinh tai thính lòng đa nghi như tướng công ta .
Thiên Doanh đang trong tâm trạng rối loạn vì chưa tìm ra câu đáp án cho câu hỏi của mình, lại nhìn thấy nàng như thế , càng làm hắn không thoải mái . Hắn hừ một cái rồi lấy hai tay , ôm mặt nàng đối mặt đang nghiêm của hắn , hai mắt trừng trừng nhìn . Vài giây trôi qua , hắn lại không nỡ nên mắt nhìn nơi khác , thở dài bất đắc dĩ than .
_ Haizz ... Nương tử ! Ta thực không thể hiểu nổi . Rốt cuộc là nàng đang nghĩ gì đây ?
Không thấy tiếng trả lời , chỉ nghe tiếng cười khúc khích vừa êm tai lại vừa gai lòng . Hắn đưa mắt nhìn nàng không hài lòng nhíu mày nói .
_ Nương tử ! Nàng lại không nghiêm túc trả lời ta . Ta ... ta ...
_ Hảo ! Hảo . Là ta không nghiêm túc . Là ta sai được chưa ?
Nghe cái ngữ điệu nói lắp ta của hắn , ta dù rất muốn chọc hắn nhưng lại không nỡ nhìn bộ dạng khốn đốn của hắn . Lấy tay hắn ra khỏi mặt , ta cầm lấy tay hắn nói .
_ Hảo . Được rồi . Ta nói cho ngươi biết là được chứ gì ? Ngươi đúng là ngốc . – Dựa vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp kia , ta tiếp lời – Chuyện cỏn con như vậy cũng hỏi ta mãi . Thật ra ... Chuyện ngươi muốn biết . Ta không phải là muốn giấu ngươi . Chỉ là .. không chắc chắn nên không muốn nói ra thôi .
_ Không chắc chắn ? Là chuyện gì ?
_ Ta không biết . Ta chỉ dựa vào trực giác của mình đoán. Lúc ngươi muốn ta giúp Hán Kỳ Lân , ta biết thế nào cũng chọc giận đến công chúa của Kiều quốc . Ngươi nghĩ xem , nàng ta chẳng lẽ để yên cho nương tử ngươi sao ? Thế nào cũng có chuyện để khiến ta phải đau đầu . Ngươi đó , dù ta không muốn nghĩ đến cũng bị ngươi làm phiền mấy ngày nay . Ngươi xem , bây giờ chuyện phiền phức ngươi tò cũng mò đến rồi đấy .
Ta giả vờ tức giận đấm đấm mấy cái vào ngực hắn .
_ Hảo . Là lỗi của ta , là ta làm nương tử đại nhân tức giận . Nương tử xin cứ việc đánh mắng , tiểu nhân xin cam chịu .
Hắn giọng điệu hối lỗi thêm dỗ ngọt , ôm chặt ta vỗ vỗ lưng ta .
_ Nương tử ! Lần này vào cung , dù xảy ra chuyện gì , nàng nhất định phải để ta giải quyết . Được không ?
_ Tại sao chứ ? Nghe cứ như là đi đánh trận không bằng .
_ Nàng lại không nghiêm túc rồi . Ta không muốn nàng bận lòng vì những chuyện này . Nàng phải nghĩ cho hài tử nữa chứ . Phải tuyệt đối ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ . Nàng nghe rõ không ?
_ Biết rồi biết rồi . Ta không quan tâm nữa . Mặc kệ ngươi đó .
_ Thế mới ngoan chứ !
Hắn cười tươi rạng rỡ , ôm ta xoa xoa lưng . Mãi như thế cho đến khi , kiệu được dừng lại .
Ta cùng tướng công theo chân tên tiểu thái giám kia đến Ngự thư phòng của tên Hán Kỳ Lân kia .
Bước chân vào trong ta đã cảm giác được không khí trong này thực không bình thường chút nào . Lúc này Kỳ Lân vừa ngước mắt liền chạm phải ánh mắt của ta, đôi mắt hắn ánh lên một niềm hân hoan , vui mừng ,hắn cười một cái nhẹ chào hỏi khách sáo cất tiếng.
_ Hai người đến rồi à ?
Ta cùng Thiên Doanh không cười , lãnh đạm hành lễ .
_ Thần ! Vương phi / Vương gia ! Tham kiến hoàng thượng !
_ Miễn lễ , hai người ban ghế ngồi .
_ Đa tạ hoàng thượng ! – Phu thê ta đồng thanh nói .
Sau khi yên vị , ta mới bắt đầu để ý kẻ thứ tư trong gian phòng rộng lớn này . Là Mộc Lan công chúa . Chẳng biết chuyện lần trước có đả kích đến nàng ta quá không ? Dù vẻ ngoài nàng ta cười rất hòa nhã nhưng ánh mắt lại mang đầy căm giận nhắm vào ta mãi .
Khách là trên hết . Ta cười đáp lễ thái độ tự nhiên chào hỏi .
_ Công chúa Mộc Lan . Đã lâu không gặp . Nàng vẫn khỏe chứ ?
_ Đa tạ vương phi quan tâm . Ta vẫn khỏe .
_ Vậy à ? – Ta cười tựa như không cười , hờ hững đáp - Thế thì tốt .
Lời nói thoảng như gió , nhẹ như bông nhưng hàm ý châm chọc lại quá rõ ràng , thử hỏi người thông minh như nàng ta chẳng lẽ lại không hiểu . Sự thật chứng minh lời ta nói ,nàng ta nghe xong liền thay đổi sắc mặt ,đỏ bừng bừng đứng phắt dậy , chỉ thẳng mặt ta môi mím chặt gằn một chữ phun ra .
_ Ngươi !
Ta cười khẩy một cái , không thèm đáp cũng chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái . Không đủ bản lĩnh mà cũng đòi gây chuyện , thật trẻ con .
_ Công chúa ! Xin tự trọng ! Nương tử của ta không phải người để cho công chúa có thể tùy tiện lớn tiếng quát mắng .
Thiên Doanh lạnh lùng ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào mặt đối phương cảnh cáo .Hắn không cho phép kẻ nào được lớn tiếng với nương tử của mình . Hắn không phải sợ nàng bị kẻ khác ức hiếp , vì nhìn vẻ mặt nàng là đủ biết ai mới kẻ cao tay hơn . Nhưng hắn không cho phép bất kỳ ai đụng chạm đến người của hắn . Vả lại , tiếng hét kia sẽ làm ảnh hưởng đến hài tử của bọn hắn . Nhất là không thể để nàng công chúa kia có thái độ không xem ai ra gì , tác quái trong phạm vi lãnh thổ Hán Long quốc .
_ Ngươi ! Hãy chờ đó ! Hừ ...
Công chúa Mộc Lan lại một lần nữa bị chọc muốn tức điên lên , nhưng bị ánh mắt kia nhìn thẳng vào khiến nàng ta có chút hoảng sợ , không cam tâm ngồi xuống ghế, không can đảm đưa mắt nhìn nơi khác .
Mặc dù khá hài lòng với phản ứng của Thiên Doanh , nhưng ta lại không thể cười nổi . Thiên Doanh hôm nay hắn làm sao vậy ? Tại sao lại cầm tay ta chặt như thế ? Hình như là từ lúc ta mở miệng chọc khoáy công chúa là lực tay hắn tăng mạnh siết chặt tay ta .Ta giở khóc giở cười khi hắn vừa lạnh lùng nhìn nàng ta xong lại dùng ánh mắt không hài lòng , nhíu mày , nhỏ giọng nhắc nhở ta .
_ Nương tử ! Không được nháo loạn . Nếu còn lần nữa , ta sẽ trừng phạt .
_ Ân ... Nhất định ... Nhất định là thế mà .
Ta nuốt nước bọt , bộ dạng sợ sệt cất lời lấy lòng hắn .Nhìn bộ dạng của hắn , không thể giỡn được rồi . Thôi đành “ gác kiếm rút khỏi giang hồ” vậy , để hắn đối phó với nàng công chúa kênh kiệu kia đi .
Kỳ Lân thấy tình hình không ổn , nên vội vàng lên tiếng chuyển đổi chủ đề .
_ Cả ba người hãy bình tĩnh nghe ta nói . Lần trước , sau khi buổi yến tiệc kết thúc , ta có hứa đáp ứng với công chúa Mộc Lan một điều kiện bù cho điều kiện trước kia. Và ngày hôm qua , công chúa Mộc Lan có đề nghị với ta một chuyện . Ta đã suy nghĩ rất nhiều và thấy chuyện này hoàn toàn có lợi cho cả hai nước Hán Long quốc cùng Kiều quốc . Vì thế , hôm nay ta cho triệu kiến ba người đến đây là để truyền ý chỉ .
_ Hoàng thượng ! Xin đừng vòng vo . – Thiên Doanh không hài lòng lạnh giọng nói ,mặc dù trong lòng hắn đang có dự cảm không lành , vì nàng công chúa kia khi nghe Kỳ Lân mở miệng liền nở nụ cười ẩn ý nhìn về phía hắn . Hắn không phải mù hay ngu ngốc đến mức không hiểu được nụ cười đó có ý nghĩa gì . Hắn âm trầm đánh giá biểu tình trên khuôn mặt của Kỳ Lân . Chuyện Kỳ Lân nhắc đến sẽ không phải là chuyện đó chứ ?
_ Hảo . Nếu hoàng đệ đã không đủ kiên nhẫn , ta cũng tránh vòng vo . Kiều quốc muốn đưa công chúa Mộc Lan sang Hán Long quốc cầu thân và đối tượng cầu thân lần này chính là nhị vương gia Hán Long quốc Hán Kỳ Thiên Doanh .
_ KHÔNG ĐƯỢC ! ! !
Hai âm thanh lớn tiếng cùng lúc vang lên khiến cho cả hai người còn lại trong gian phòng giật nảy mình .
Cung Nghi Lâm ,
Tẩm cung chiếm diện tích rộng lớn nằm phía Nam , là tẩm cung lớn nhất nhì trong các công trình kiến trúc thuộc hoàng cung . Đây là tẩm cung mà hoàng đế Hán Long quốc dùng để tiếp đãi những vị khách cũng như sứ thần của các nước láng giềng đến thăm .
Và dĩ nhiên , những ngày lưu lại Hán Long quốc này , công chúa Thiên Diệp Mộc Lan được tiếp đãi tại Nghi Lâm cung .
Những ngày ở tại đây , nhất là sau cái đêm mất mặt nơi yến tiệc kia , công chúa Mộc luôn trong tình trạng xấu đến cực điểm . Mặt mày hầm hầm cau có , cặp mày thanh luôn nhíu lại và nàng ta còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn mọi người như thể thấy ai thấy chướng tai gai mắt .Những người xung quanh nàng ta từ người trong đoàn sứ thần hay là người của Hán Long quốc cũng đều bị nàng ta ra làm nơi trút nỗi bực tức trong lòng . Nhất là sau khi nghe những điều truyền miệng của dân chúng Hán Long quốc khi nói về vị vương phi kia , nỗi nhục của nàng ta phải chịu càng dâng cao hơn khiến nàng ta càng căm giận , khó chịu với nàng Song Nhược nhiều hơn .
XOẢNG !
Tách trà bị một lực khá mạnh rơi tạo nên âm thanh vỡ vụng nghe thật chói tai . Tiếp theo tiếng vỡ vụng đó là một tràng thanh âm tức giận quát mắng vang khắp gian phòng .
_ Nô tì to gan ! Dám đem trà nóng như vậy cho bổn công chúa ! Ngươi muốn ám sát bổn công chúa sao ? Người đâu ! Đem ả nô tài thấp hèn này ra ngoài đánh cho ta !
Mộc Lan đập bàn đứng phắt dậy , ngón trỏ chỉ vào một tì nữ cúi đầu run sợ miệng không thốt nên lời .
_ Công ... công chúa ... tha mạng ... Nô ... nô tì biết lỗi ... Xin ... công chúa tha mạng ... công chúa tha mạng .
Nàng ta không thèm để ý đến lời van xin khốn khổ của nô tì người Hán Long quốc kia , hất mặt nói lớn .
_ Mang ra ngoài !
_ Tuân lệnh !
Hai tên thị vệ đứng bên cạnh nãy giờ mau chóng bước đến gần , mỗi người giữ một bên rồi xách nô tì kia ra ngoài , mặc cho nô tì kia đang cố gắng khóc lóc van xin .
Mộc Lan vẫn bộ mặt bực tức , ngồi phịch xuống ghế .
_ Công chúa ! Người đừng tức giận ! Không tốt cho ngọc thể đâu ạ !
Lúc này , một nữ nhân lên tiếng khuyên ngăn . Người này từ lúc diện kiến hoàng đế Hán Long quốc cũng như trong buổi yến tiệc , luôn luôn nhìn thấy xuất hiện cùng công chúa
Mộc Lan .
_ A Sa ! Ngươi không cần khuyên ta ! Nỗi nhục này , ta nuốt không trôi . Ngươi nói xem , ta nên làm thế nào ?
Người có tên A Sa vẫn giữ bộ dạng bình thản , không hề cười nhưng ánh mắt thâm trầm khó đoán .
_ Công chúa ! Người không cần lo lắng . Chẳng phải , người đã có cách đối phó với nàng ta rồi hay sao ? Và người cũng đã nhờ hoàng đế Hán Long quốc giúp đỡ rồi mà .
_ Ta biết là vậy . Nhưng ... hắn vẫn chưa đáp ứng ta . A Sa, ngươi nghĩ thử xem , tên hoàng đế kia , có đáp ứng yêu cầu lần này của ta hay không ? Ngộ nhỡ hắn không đồng ý ,thì làm sao ta thực hiện ý định của mình ...
Mộc Lan phân vân hỏi .
_ Công chúa ! Người suy nghĩ quá nhiều rồi . Thuộc hạ từng điều tra qua , hoàng đế Hán Long quốc cùng nhị vương gia không có hảo cảm với nhau . Người không nên vì điều đó mà bận tâm . Người xem , chẳng phải hoàng đế Hán Long quốc đã cho triệu kiến vương gia cùng vương phi vào cung rồi sao ? Công chúa !Xin người giữ bình tĩnh !
_ Ân . Ngươi nói đúng A Sa ! Đa tạ ngươi . Lần này , nếu không phải ngươi nghĩ giúp , ta cũng không thể nghĩ ra cách hay như vậy . Ngươi đúng là không uổng công ta tín nhiệm ngươi nhất . Ngươi là hảo tâm phúc của ta .
_ Đa tạ công chúa khen ngợi ! Công chúa ! Mời dùng trà !
_ Ân !
Tiếp chun trà từ tay của A Sa, Mộc Lan cười thỏa mãn . Phải . Nàng không có gì phải lo lắng . Người nên lo lắng lúc này là vương phi đáng ghét kia . Nhất định lần này , nàng sẽ không cho nàng ta toại nguyện ước . Nàng nhất định khiến nàng ta phải cam tâm chịu thua , tình nguyện cúi đầu cầu xin sự tha thứ của nàng . Nhất định là thế .
Đó là chuyện của hai canh giờ trước .
Sau khi ra ngoài đại sảnh , tiểu thái giám kia đưa khẩu dụ hoàng thượng muốn triệu kiến gấp ta cùng Thiên Doanh vào cung . Đã là lời vua ban ra , thân là thần ,ai mà dám cãi , vả lại vào cung cũng chẳng bao xa , xem như là đi dạo , nên phu thê ta đã nhanh chóng được đón lên kiệu tám người khiêng đi . Quãng đường từ phủ Oa Nghiêm đi đến cổng cung cũng mất gần nửa canh giờ . Nhưng chẳng hiểu vì sao sáng nay , ta lại cảm thấy kiệu đi khá nhanh , chẳng mấy chốc đã qua cổng cung . Có lẽ chưa cần đến hai khắc ( 30’) . Ta nên nói là phu kiệu buổi sáng tinh lực dồi dào hay là do khẩu dụ gấp không thể chậm trễ của tên Hán Kỳ Lân đây nhỉ ? Ta mải suy nghĩ nên không hề hay biết bản thân đang cười ngô nghê , dáng vẻ rất khả nghi , đánh động đến kẻ mắt tinh tai thính lòng đa nghi như tướng công ta .
Thiên Doanh đang trong tâm trạng rối loạn vì chưa tìm ra câu đáp án cho câu hỏi của mình, lại nhìn thấy nàng như thế , càng làm hắn không thoải mái . Hắn hừ một cái rồi lấy hai tay , ôm mặt nàng đối mặt đang nghiêm của hắn , hai mắt trừng trừng nhìn . Vài giây trôi qua , hắn lại không nỡ nên mắt nhìn nơi khác , thở dài bất đắc dĩ than .
_ Haizz ... Nương tử ! Ta thực không thể hiểu nổi . Rốt cuộc là nàng đang nghĩ gì đây ?
Không thấy tiếng trả lời , chỉ nghe tiếng cười khúc khích vừa êm tai lại vừa gai lòng . Hắn đưa mắt nhìn nàng không hài lòng nhíu mày nói .
_ Nương tử ! Nàng lại không nghiêm túc trả lời ta . Ta ... ta ...
_ Hảo ! Hảo . Là ta không nghiêm túc . Là ta sai được chưa ?
Nghe cái ngữ điệu nói lắp ta của hắn , ta dù rất muốn chọc hắn nhưng lại không nỡ nhìn bộ dạng khốn đốn của hắn . Lấy tay hắn ra khỏi mặt , ta cầm lấy tay hắn nói .
_ Hảo . Được rồi . Ta nói cho ngươi biết là được chứ gì ? Ngươi đúng là ngốc . – Dựa vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp kia , ta tiếp lời – Chuyện cỏn con như vậy cũng hỏi ta mãi . Thật ra ... Chuyện ngươi muốn biết . Ta không phải là muốn giấu ngươi . Chỉ là .. không chắc chắn nên không muốn nói ra thôi .
_ Không chắc chắn ? Là chuyện gì ?
_ Ta không biết . Ta chỉ dựa vào trực giác của mình đoán. Lúc ngươi muốn ta giúp Hán Kỳ Lân , ta biết thế nào cũng chọc giận đến công chúa của Kiều quốc . Ngươi nghĩ xem , nàng ta chẳng lẽ để yên cho nương tử ngươi sao ? Thế nào cũng có chuyện để khiến ta phải đau đầu . Ngươi đó , dù ta không muốn nghĩ đến cũng bị ngươi làm phiền mấy ngày nay . Ngươi xem , bây giờ chuyện phiền phức ngươi tò cũng mò đến rồi đấy .
Ta giả vờ tức giận đấm đấm mấy cái vào ngực hắn .
_ Hảo . Là lỗi của ta , là ta làm nương tử đại nhân tức giận . Nương tử xin cứ việc đánh mắng , tiểu nhân xin cam chịu .
Hắn giọng điệu hối lỗi thêm dỗ ngọt , ôm chặt ta vỗ vỗ lưng ta .
_ Nương tử ! Lần này vào cung , dù xảy ra chuyện gì , nàng nhất định phải để ta giải quyết . Được không ?
_ Tại sao chứ ? Nghe cứ như là đi đánh trận không bằng .
_ Nàng lại không nghiêm túc rồi . Ta không muốn nàng bận lòng vì những chuyện này . Nàng phải nghĩ cho hài tử nữa chứ . Phải tuyệt đối ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ . Nàng nghe rõ không ?
_ Biết rồi biết rồi . Ta không quan tâm nữa . Mặc kệ ngươi đó .
_ Thế mới ngoan chứ !
Hắn cười tươi rạng rỡ , ôm ta xoa xoa lưng . Mãi như thế cho đến khi , kiệu được dừng lại .
Ta cùng tướng công theo chân tên tiểu thái giám kia đến Ngự thư phòng của tên Hán Kỳ Lân kia .
Bước chân vào trong ta đã cảm giác được không khí trong này thực không bình thường chút nào . Lúc này Kỳ Lân vừa ngước mắt liền chạm phải ánh mắt của ta, đôi mắt hắn ánh lên một niềm hân hoan , vui mừng ,hắn cười một cái nhẹ chào hỏi khách sáo cất tiếng.
_ Hai người đến rồi à ?
Ta cùng Thiên Doanh không cười , lãnh đạm hành lễ .
_ Thần ! Vương phi / Vương gia ! Tham kiến hoàng thượng !
_ Miễn lễ , hai người ban ghế ngồi .
_ Đa tạ hoàng thượng ! – Phu thê ta đồng thanh nói .
Sau khi yên vị , ta mới bắt đầu để ý kẻ thứ tư trong gian phòng rộng lớn này . Là Mộc Lan công chúa . Chẳng biết chuyện lần trước có đả kích đến nàng ta quá không ? Dù vẻ ngoài nàng ta cười rất hòa nhã nhưng ánh mắt lại mang đầy căm giận nhắm vào ta mãi .
Khách là trên hết . Ta cười đáp lễ thái độ tự nhiên chào hỏi .
_ Công chúa Mộc Lan . Đã lâu không gặp . Nàng vẫn khỏe chứ ?
_ Đa tạ vương phi quan tâm . Ta vẫn khỏe .
_ Vậy à ? – Ta cười tựa như không cười , hờ hững đáp - Thế thì tốt .
Lời nói thoảng như gió , nhẹ như bông nhưng hàm ý châm chọc lại quá rõ ràng , thử hỏi người thông minh như nàng ta chẳng lẽ lại không hiểu . Sự thật chứng minh lời ta nói ,nàng ta nghe xong liền thay đổi sắc mặt ,đỏ bừng bừng đứng phắt dậy , chỉ thẳng mặt ta môi mím chặt gằn một chữ phun ra .
_ Ngươi !
Ta cười khẩy một cái , không thèm đáp cũng chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái . Không đủ bản lĩnh mà cũng đòi gây chuyện , thật trẻ con .
_ Công chúa ! Xin tự trọng ! Nương tử của ta không phải người để cho công chúa có thể tùy tiện lớn tiếng quát mắng .
Thiên Doanh lạnh lùng ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào mặt đối phương cảnh cáo .Hắn không cho phép kẻ nào được lớn tiếng với nương tử của mình . Hắn không phải sợ nàng bị kẻ khác ức hiếp , vì nhìn vẻ mặt nàng là đủ biết ai mới kẻ cao tay hơn . Nhưng hắn không cho phép bất kỳ ai đụng chạm đến người của hắn . Vả lại , tiếng hét kia sẽ làm ảnh hưởng đến hài tử của bọn hắn . Nhất là không thể để nàng công chúa kia có thái độ không xem ai ra gì , tác quái trong phạm vi lãnh thổ Hán Long quốc .
_ Ngươi ! Hãy chờ đó ! Hừ ...
Công chúa Mộc Lan lại một lần nữa bị chọc muốn tức điên lên , nhưng bị ánh mắt kia nhìn thẳng vào khiến nàng ta có chút hoảng sợ , không cam tâm ngồi xuống ghế, không can đảm đưa mắt nhìn nơi khác .
Mặc dù khá hài lòng với phản ứng của Thiên Doanh , nhưng ta lại không thể cười nổi . Thiên Doanh hôm nay hắn làm sao vậy ? Tại sao lại cầm tay ta chặt như thế ? Hình như là từ lúc ta mở miệng chọc khoáy công chúa là lực tay hắn tăng mạnh siết chặt tay ta .Ta giở khóc giở cười khi hắn vừa lạnh lùng nhìn nàng ta xong lại dùng ánh mắt không hài lòng , nhíu mày , nhỏ giọng nhắc nhở ta .
_ Nương tử ! Không được nháo loạn . Nếu còn lần nữa , ta sẽ trừng phạt .
_ Ân ... Nhất định ... Nhất định là thế mà .
Ta nuốt nước bọt , bộ dạng sợ sệt cất lời lấy lòng hắn .Nhìn bộ dạng của hắn , không thể giỡn được rồi . Thôi đành “ gác kiếm rút khỏi giang hồ” vậy , để hắn đối phó với nàng công chúa kênh kiệu kia đi .
Kỳ Lân thấy tình hình không ổn , nên vội vàng lên tiếng chuyển đổi chủ đề .
_ Cả ba người hãy bình tĩnh nghe ta nói . Lần trước , sau khi buổi yến tiệc kết thúc , ta có hứa đáp ứng với công chúa Mộc Lan một điều kiện bù cho điều kiện trước kia. Và ngày hôm qua , công chúa Mộc Lan có đề nghị với ta một chuyện . Ta đã suy nghĩ rất nhiều và thấy chuyện này hoàn toàn có lợi cho cả hai nước Hán Long quốc cùng Kiều quốc . Vì thế , hôm nay ta cho triệu kiến ba người đến đây là để truyền ý chỉ .
_ Hoàng thượng ! Xin đừng vòng vo . – Thiên Doanh không hài lòng lạnh giọng nói ,mặc dù trong lòng hắn đang có dự cảm không lành , vì nàng công chúa kia khi nghe Kỳ Lân mở miệng liền nở nụ cười ẩn ý nhìn về phía hắn . Hắn không phải mù hay ngu ngốc đến mức không hiểu được nụ cười đó có ý nghĩa gì . Hắn âm trầm đánh giá biểu tình trên khuôn mặt của Kỳ Lân . Chuyện Kỳ Lân nhắc đến sẽ không phải là chuyện đó chứ ?
_ Hảo . Nếu hoàng đệ đã không đủ kiên nhẫn , ta cũng tránh vòng vo . Kiều quốc muốn đưa công chúa Mộc Lan sang Hán Long quốc cầu thân và đối tượng cầu thân lần này chính là nhị vương gia Hán Long quốc Hán Kỳ Thiên Doanh .
_ KHÔNG ĐƯỢC ! ! !
Hai âm thanh lớn tiếng cùng lúc vang lên khiến cho cả hai người còn lại trong gian phòng giật nảy mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.