Vương Gia Khờ Dại!

Chương 57: GIẬN DỖI

trankg92

20/05/2018

Ta mang theo lo lắng thêm phần khó nghĩ , chậm rãi bước đi về Nghi Lệ Xuân . Biết rằng là phải cho Thiên Doanh biết tin hỷ này . Chắc rằng hắn sẽ rất là vui mừng và thích thú . Nhưng ... có hay không ... lại mang thêm nỗi ưu phiền cho hắn ?

Mâu thuẫn giữa Kỳ Lân và Thiên Doanh đến lúc nào mới chấm dứt ? Và cả lão già Lam Long kia nữa . Ắt hẳn lão sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta đâu ? Ta cảm giác được mình có một điều bất an trong lòng .

Mãi suy nghĩ , nàng cũng không biết vì sao đã có mặt trong phòng . Đến khi , có giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên mới kéo tâm hồn nàng trở lại thể xác . Nàng giật mình , mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phóng cực đại trước mắt mình , ấp úng hỏi .

_ Ngươi ... ngươi .... Làm sao vậy ? Làm sao để sát mặt ta như thế ?

Nàng nhanh chóng đẩy nhẹ hắn rời khỏi tầm mắt .

Vừa bị lơ lại vừa bị xua đuổi khiến hắn đã khó chịu trong lòng , nay tâm tình lại trở nên tức tối nói với giọng đầy ủy khuất .

_ Ta gọi nàng từ nãy giờ . Nàng không trả lời ta ,ta vì quan tâm mới lo lắng cho nàng , mới lại gần xem nàng như thế nào ? Nàng chẳng những xem thường sự quan tâm của ta . Nay nàng lại còn trách ta .... Nàng .... Ta không nói với nàng nữa . Hừ !

Thiên Doanh bộ dạng hờn giận hừ , khó chịu liếc nàng một cái rồi quay mặt bước chân dài , leo lên giường nằm quay lưng lại với nàng , tỏ thái độ “ Đừng có nói chuyện với ta “.

Hắn là rất khó chịu . Cực kỳ khó chịu . Hôm nay chẳng biết mắc phải thứ gì lại cảm thấy khó chịu như vậy ? Chẳng những vị giác có vấn đề , nay cả tâm tình cũng chẳng khả quan hơn là mấy ... Chuyện này là như thế nào ? Hắn tức chết đi mất . Đã thế , nàng còn làm lơ hắn . Nàng bắt hắn phải về phòng trước , để nàng ngồi đó nói chuyện với Hà thái y . Thật ra là nàng có chuyện gì muốn giấu hắn chứ ? Hắn mặc dù có mệt mỏi , nhưng tâm trạng bứt rứt khiến hắn không thể nào không đi tới đi lui chờ nàng mau chóng trở lại . Chờ đợi ... cuối cùng nàng cũng quay về . Vừa thấy nàng , hắn như chim non mừng thấy chim mẹ , tâm trạng khó chịu lúc nãy cũng mau chóng tiêu biến đi , hắn chỉ còn một tâm trạng vui vẻ bước đến bên nàng . Nhưng , một lần nữa , tâm trạng hắn xấu đến cực điểm . Chuyện gì chứ ? Sau vừa trở về , nàng như người mất hồn ? Lại còn như không nghe thấy lời hắn gọi nữa chứ ? Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Một mặt hắn lo lắng , mặt khác lại như bị bức muốn điên lên . Nàng là làm lơ hắn . Gọi đến mấy lần nàng chẳng mảy may để ý . Tệ hại hơn nữa , khi nàng bừng tỉnh , vừa thấy hắn , nàng như gặp quỷ , mau chóng đẩy hắn ra . Nàng có biết hành động của mình đã tổn thương đến trái tim mảnh mong của hắn lắm hay không ? ( haizzzzzz .... ta vik mà còn nổi da gà nữa . huống chi .... haizzzzz ) . Không hiểu vì sao , trong lòng hắn dâng lên một cỗ ủy khuất không thôi ? Hắn bị làm sao thế này ? Sao tự dâng lại trở nên ủy mị như vậy ? Thật giống nữ nhân quá đi ! ( thông cảm , tâm tình của mấy người bị ốm nghén không có được bình thường ... ka ka ka)

Ta như bị tạt ngay một thau nước lạnh ngay vào mặt . Chưa kịp bình tĩnh lại , cũng chẳng hiểu mô tê gì sấp lại bị tướng công trách cho một tràng rồi lại còn giận dỗi với ta nữa chứ . Này ... Ta mới là người đáng giận đây ? Ta không trách hắn gây ra “ hậu quả “ thì thôi , làm sao bây giờ hắn quay ngược trách lại ta thế này ? Lại còn giận dỗi nữa ? Thế là sao ? Ta nhớ là ta có làm gì sai đâu nào ? Nếu có đi chăng nữa , bình thường hắn đâu có như thế ? Bình thường ... ta có làm gì thì hắn cũng ôn nhu sủng nịnh ta cơ mà , sao bây giờ lại ? Haizzz... Ta thầm thở dài . Chẳng lẽ là do.... Chắc là thế rồi .

Thôi “ chồng giận thì vợ làm hòa “ vậy . Vả lại , hắn đáng yêu như vậy , gánh giúp ta triệu chứng này , ta không nỡ để hắn buồn lòng đâu .

Mon men lại gần ,ta ngồi mép giường , lay lay vai hắn nhỏ nhẹ hỏi .

_ Tướng công ! Ngươi giận ta sao ?

Không những không có tiếng trả lời chỉ có tiếng thở đều đều phả ra , mà hắn còn có hành động hất vai khiến tay ta bị hất qua một bên . Haiz ! Thật khó dỗ mà . Ta không lấy làm buồn bực hay giận dỗi , còn cảm thấy hắn càng giống như lúc mới gặp vậy . Thú vị a ! Bất quá , ta có cách khiến hắn không thể giận dỗi theo nữa .

Ta tựa cằm lên một bên vai hắn, tay luồn ra trước ngực hắn vừa nghịch ngợm vẽ vòng tròn , vừa thủ thỉ nói .

_ Tướng công ! Đừng ngủ nữa mà ! Ngồi dậy ta nói cho ngươi nghe cái này ! Tướng công !

Lại một lần nữa , đáp trả ta là tiếng thở đều đều . Hắn mặc dù rất muốn nghe “ cái này “ nàng muốn nói , nhưng hắn là chưa hết giận nên chưa muốn làm lành với nàng nhanh như vậy . Hắn muốn trừng trị nàng một phen vì cái tội dám làm lơ tướng công của mình . Hắn đắc ý cười nhếch mép , tâm tình có phần khởi sắc .

Ta có chút không hài lòng . Tên tướng công thối , rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à ? Ta nheo mắt nghĩ đến biện pháp cuối cùng . Rút tay lại , ta mau chóng bật dậy , không thèm liếc hắn một cái , hắng giọng rồi ôn tồn thông báo .

_ E hèm ... Ngươi có nghe hay không , ta cũng muốn nói qua một chút về tình hình sức khỏe của ngươi . Hà thái y nói , triệu chứng của ngươi là do ...

Ta lấp lửng ngưng lời nói như thể đang dò xét . Qủa nhiên hơi thở kia đã không còn đều đặn nữa . Dù chỉ là một hơi nhịp thở ngưng trệ cũng dễ dàng phát hiện là hắn đang căng thẳng lắng nghe . Ta cười thầm trong lòng , nhưng cũng làm ra bộ dạng khó nói , thở dài chặc lưỡi mấy cái mới tiếp lời .

_ Tình hình thật là .... Haizzz .... Thật là .... Không biết phải nói với ngươi như thế nào đây ? Haizzzzzzz ....



Không gian bỗng dưng im lặng ,chỉ còn nghe được tiếng tim của ai kia đang đập từng nhịp hồi hộp lo lắng căng thẳng .

Hắn nghe nhịp tim mình đập mà đầu óc cảm thấy trống rỗng . Thật ra hắn bị làm sao lại khiến nàng than ngắn thở dài như vậy ? Cái miệng hại cái thân , hắn chưa kịp suy nghĩ sẽ phải làm thế nào phản ứng thì lời nói đã đi trước .

_ Ta bị làm sao ?

Hắn ảm đạm lên tiếng khiến ta xém chút nữa bị hù cho giật mình . Phải vậy chứ ? Ta đắc ý cười thầm . Ta vẫn giữ nguyên lời nói ảo não , rầu rĩ hỏi lại .

_ Ngươi muốn biết ?

_ Ân .

Hắn lúc này đã quay lại nhìn ta với ánh mắt phức tạp đầy tâm trạng . Thất lễ quá , ta là không thể nhịn được cười , nên phải cúi mặt cười trộm , hai bên vai cũng vì thế run run . Ấy vậy mà hắn lại nghĩ ta vì buồn mà xúc động cúi mặt khóc , nên vội vàng ngồi bật dậy , ôm lấy bả vai ta ôn nhu nói .

_ Nương tử ! Ta không sao đâu . Nàng đừng buồn . Ngoan . Đừng khóc . Nàng ...

_ Ha ha ha ....

Ngay lúc hắn ôn nhu khuyên nhủ nàng cầm lấy hai bả vai nàng quay lại , muốn lấy tay lau đi những giọt nước mắt kia đi thì nhìn thấy mặt mày nàng nhăn nhúm khó coi đến tột cùng . Lời hắn vừa dứt thì nàng đã vội cười lớn đầy sảng khoái .

Hắn nheo mắt nhìn kẻ đáng giận kia , mặt mày xám ngét , hai mắt như muốn nổ lửa , mím môi , khi biết mình bị nàng lừa nãy giờ . Đầu hắn như muốn bốc khói . Thật đáng giận mà .

_ Nàng gạt ta !

Lần này thì hắn giận thật sự . Giận thật sự ! Hắn nhíu mày nhìn nàng một cái , bỏ nàng rồi bước xuống giường toan rời khỏi đây . Nhưng chưa kịp làm gì đã bị một khối ấm áp ôm chặt cản trở bước đi .Hắn giận nên chẳng vòng tay ôm nàng như mọi khi , mắt nhìn sang hướng khác , thân người cứng nhắc . Nàng biết hắn giận nên vòng tay ôm chặt hơn , áp mặt vào khuôn ngực rắn chắc kia , nũng nịu nói .

_ Tướng công đừng giận ta nữa nga ~! Ta là không nên đùa với ngươi a . Không nên làm ngươi lo lắng a . Nhất là ... ta biết lỗi của ta rồi nha ! Tướng công ! Ngươi đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như ta . Tha lỗi cho ta nga ~! Tướng công !

Nghe nàng nỉ non nhận lời , hắn dù có tim sắt đá cũng bị nàng làm cho tan chảy , huống chi ... Hắn yêu nàng như thế . Giận dỗi chẳng qua chỉ là hù dọa nàng tí thôi . Để nàng không xem nhẹ sự sủng nịnh của hắn dành cho nàng . Chính vì thế không thể bỏ qua dễ dàng được . Hắn đẩy nhẹ nàng ra , âm trầm nhìn nàng hỏi .

_ Nàng thực sự biết lỗi ?

_ Ân . Ta biết lỗi thật nga ~!

_ Lần sau không tái phạm ? – Hắn nhướn mày hỏi không mấy tin tưởng .Hắn là không muốn có lần sau .

_ Ân . Nhất định . – Nàng ngoan ngoãn gật đầu . Hắn nheo mắt nhìn nàng dò xét .Hình như là có cái đó rất lạ ở thái độ của nàng . Biết là nàng ngoan ngoãn như thế , thật là hắn có chút cảm giác thỏa mãn . Nhưng lại không hề giống với tính cách của nàng tí nào . Vả lại ... hình như hắn trông thấy nụ cười nghịch ngợm thêm phần tinh quái , gian gian của nàng . Nàng là đang đùa ? (chắc ăn 100% )

Không để hắn thêm suy nghĩ gì nữa, nàng đã nhanh miệng nói .

_ Ta cam đoan đó . Có tiểu Doanh nhi làm chứng cho ta nga ~!

Oái ! Một phần lo lắng , lại thêm một phần phấn khích khiến ta nói ra điều bí mật . Không ngờ lại nói ra cái tin hỷ trong hoàn cảnh này chứ . Nhất là ... chưa chi đã mang cục cưng ra lợi dụng rồi . Xấu hổ chết đi mất . Ta mau chóng cúi mặt giấu đi khuôn mặt đỏ lên vì bối rối vừa xấu hổ đi ,hồi hộp chờ đợi .



Nhìn thấy biểu tình của nàng sau khi dứt câu , hắn ngồi ngây ngốc ra . Nàng vì sao lại có biểu hiện như vậy ? Tại sao lại cúi mặt e thẹn ? Hắn chưa làm gì nàng kia mà . Thật kỳ lạ . Khoan đã . Hình như nàng đã nói gì rất kỳ lạ thì phải ... Là gì nhỉ ? “ Có tiểu Doanh nhi làm chứng cho ta nga ~! “ . Hắn nheo mắt suy nghĩ điều kỳ quái trong câu nói của nàng .

Tiểu Doanh nhi ? Tiểu Doanh nhi ? Ý nàng đang muốn nói là gì ? Chẳng phải nàng vẫn hay gọi hắn là Doanh nhi đó sao ? ....Vậy Tiểu Doanh nhi ? Tiểu Doanh nhi ? .... Chẳng lẽ .... Đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ . Hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn , không dám tin với suy nghĩ của mình . Hắn nâng mặt nàng lên nhìn thẳng vào mắt mình , phấn khích hỏi một câu không ra đầu ra đuôi gì cả .

_ Nương tử ! Nàng ... Tiểu Doanh nhi .... Tiểu Doanh nhi .... ta .... Là thật sao ?

Mặt nàng ửng đỏ , không đáp , mắt tránh né ánh nhìn yêu thương của hắn , nhưng đầu lại gật gật như giã tỏi , xác nhận suy nghĩ của hắn là đúng . Cái gật đầu của nàng khiến tâm tình hắn trở nên tốt cực độ . Tâm hồn hắn sung sướng vui mừng , cảm giác lâng lâng như bay lên tận trời xanh .Ôm chầm lấy nàng , hắn cười ngây ngốc mặt mày hớn hở như bắt được vàng , nói nhảm không ngừng .

_ Nương tử ! Ta hảo vui , hảo vui nga ~! Ta có tiểu Doanh nhi ...Tiểu Doanh nhi của ta .... Tiểu Doanh nhi ... Cám ơn nàng .... Nương tử ! ...Ta yêu nàng ... Yêu cả tiểu Doanh nhi của chúng ta ... (đầu óc có vấn đề . xin các mụi thông kủm )

Nàng bị hắn ôm muốn nghẹt thở , vùng vẫy trong vòng tay hắn , nhăn nhó la ó lên khó chịu .

_ Ngươi buông ra ... ặc ... ta khó thở ... buông ra ngay ... buông ra !

Lời nàng vang lên đồng thời kéo hắn trở về với thực tại , mau chóng buông nàng ra nhưng gương mặt hắn tràn đầy hoan hỷ ,cười sung sướng nhìn nàng .

_ Ngươi đừng cười như thế có được không ? Ta khó chịu rồi đấy ! – Nàng lườm hắn trong khi hít lấy hơi sau khi bị hắn ôm muốn ngộp thở .

_ Nhưng ta vui mà ! Nàng không vui sao nương tử ?

_ Vui cũng không đến mức khoa trương như ngươi đâu . Thật là ... Á !

Nàng chỉ kịp hét lên rồi bị chôn chặt trong lòng hắn . Lần này không như lần vừa nãy , một cái ôm nhẹ nhàng , dịu dàng , khiến nàng cảm thấy ấm áp thoải mái và dễ chịu vô cùng . Đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói ôn nhu đầy yêu thương .

_ Nương tử ! Cám ơn nàng !

_ Vì chuyện gì ?

_ Cám ơn nàng đã ở bên cạnh ta , để ta có thể yêu thương nàng , chăm sóc nàng , bảo vệ nàng .

_ Cái đó ...

Ta lấy làm thắc mắc . Chẳng phải ta mới là người nói câu đó sao ? Nhưng , chưa để ta kịp lên tiếng , hắn ôn nhu hôn lên tóc ta , nói tiếp .

_ Cám ơn nàng về tiểu Doanh nhi . Ta rất vui .

_ Ân . Ta cũng vậy .

Nàng ngước lên . Dù không nói lời nào , nhưng cả hai cũng có thể cảm nhận được yêu thương hòa lẫn với niềm hạnh phúc vô tận đang ngập trong ánh mắt của đối phương .

Yêu thương hóa thành hành động khi hắn trao cho nàng một nụ hôn thật ngọt ngào say đắm . Hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập , hơi thở hòa lẫn vào nhau chìm đắm thế giới của riêng họ .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook