Chương 71: LÀM PHÚC PHẢI TỘI ...
trankg92
20/05/2018
_ Tướng công !?!
_ Ân ?
_ Lại gần một chút , được không ?
Dù không biết nàng đang nghĩ gì nhưng Thiên Doanh vẫn gật đầu và từ từ nhích lại gần nàng một chút . Rồi hắn thấy tay nàng đưa lên , hắn hiểu ý nên cúi người để tay nàng chạm vào khuôn mặt mình . Hắn nhắm mắt lại cảm nhận sự dịu dàng có phần run run từ bàn tay nàng truyền đến . Cảm giác này thật thoải mái , thật ấm áp lại rất tuyệt . Nàng làm cho hắn có cảm giác như mình là một vật trân bảo nhất thế gian này , được nàng vuốt ve được nàng trân trọng . Lòng hắn run rẩy lên từng hồi và xúc động không thôi .. (ọe... ọe ... sến quá trời )
_ Doanh nhi !
Lời nói của nàng nhẹ nhàng vang lên kéo hắn trở lại với hiện thực . Hắn không ngẩng đầu vẫn giữ nguyên vị trí , âm thanh ôn nhu hỏi nàng .
_ Ân ? Nương tử ! Ta nghe đây .
_ Doanh nhi . Rất vui khi lại được nhìn thấy ngươi .
_ Ân. Ta cũng vậy . – Hắn mở choàng hai mắt nhìn nàng , đôi mắt ánh lên niềm vui , nụ cười cũng trở nên tươi tắn rạng rỡ hơn rất nhiều - Ta rất vui mừng , rất sung sướng và rất hạnh phúc . Những cảm xúc ấy , ta ... ta không biết phải thể hiện ra như thế nào đây ...Ta ... ta ...
Lại nữa rồi . Cổ họng hắn lại nghẹn lời . Từ lúc nào hắn lại trở thành một kẻ ngốc thế này (chuẩn ko cần chỉnh ). Không thể khống chế nổi cảm xúc thì không nói đi , ngay cả việc đơn giản là nói ra những lời trong lòng mình cũng trở nên khó khăn với hắn như vậy .
_ Không cần nói ra đâu . Ta hiểu mà .
Ta cười nhợt nhạt nhìn bộ dạng lúng túng , bối rối của hắn thật khiến người khác có chút tức cười mà . Ta nhiều khi tự hỏi rằng có phải hắn giả ngốc thành quen rồi không ?
Nhưng ta chợt thấy lòng chùn lại một nhịp .
Nhìn lại bộ dạng hắn lúc này , ta mới thật sự hiểu bản thân mình đã rất nhẫn tâm cùng quá đáng khi nỡ lòng nghi ngờ và cười nhạo hắn . Ngoài khuôn mặt trắng xanh tiều tụy , nơi bọng mắt còn hiện cả quầng thâm này , xương quai hàm lộ rõ ra . Chỉ qua một đêm mà nhìn hắn đã gầy đi rất nhiều . Quần áo cũng chẳng còn ngay ngắn nữa , nếu không nói là xộc xệch và rất nhiều vết bẩn trên ấy , nhất là màu đỏ của máu . Mũi ta cay cay và dường như ta lại nhìn thấy một màn nước che phủ đôi mắt mình . Hình như là ta lại sắp khóc nữa rồi .
_ Nương tử ! Nàng sao rồi ? Nàng không khỏe nơi nào ? Để ta gọi người đến xem nàng . Nàng đợi ta .
Thiên Doanh hốt hoảng lên vội vàng đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị tay lại bị nàng giữ lại .
_ Không cần . Ta khỏe mà . Tướng công. Đừng đi !
_ Vậy nàng phải hứa với ta là không được làm ta hoảng sợ nữa . Có được không ?
_ Ân . Chỉ là ta có chút không kiềm chế được ... Thật sự rất muốn khóc ...
_ Đừng khóc . Ta sẽ rất đau lòng . Biết không ? – Hắn ôn nhu dùng tay lau đi những giọt lệ vừa trào ra khỏi khóe mắt ta .
Nhưng ...ta không muốn làm hắn đau lòng đâu ... chỉ là ... chỉ là nước mắt cứ không nghe lời , cứ trào ra ngoài hết .
_ Xin lỗi . Ta thật sự .. thật sự không muốn khóc ... Ta ... ta ... ta không thể kiềm lại ... xin lỗi ...
_ Không sao .. Nàng không cần xin lỗi . Ta không trách nàng . Chỉ là , nàng đừng khóc nữa được không ? Nàng vừa tỉnh ... Khóc có hại cho sức khỏe của nàng . Đừng khóc nữa mà . Ta xin nàng đấy . Đừng khóc nữa . Có được hay không ?
Nhìn hắn luống cuống một bên vừa khuyên nhủ , dỗ dành ,một bên lại lúng túng lau nước mắt ta khiến ta không khỏi bật cười .
_ Tướng công ngốc ! – Ta khó khăn để bản thân không cười nữa , liếc hắn mắng yêu . Hắn cũng không lấy làm phiền lòng , chỉ cười ngây người như kẻ ngốc nhìn ta . Rồi cả hai người chỉ nhìn nhau cười nhưng đều hiểu được tấm lòng của đối phương .
Một lúc sau ,
Nhìn thẳng vào mắt hắn , nắm lấy tay hắn , ta thật cảm kích nói với hắn những lời từ sâu đáy lòng .
_ Tướng công ! Đa tạ ngươi .
_ Nương tử ! Nàng ...
_ Đa tạ ngươi đã vì ta chịu khổ . Đa tạ ngươi đã đúng lời hứa với ta . Đa tạ ngươi đã cùng ta cố gắng . Đa tạ ngươi – Ta đưa tay kia chạm nhẹ vào bụng mình , cười hạnh phúc nói tiếp – đã bảo vệ hài tử của chúng ta . Đa tạ ngươi đã tin tưởng và chờ ta tỉnh lại . Và cuối cùng ...- ta nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách kia, thật lòng thật dạ trân trọng nói ra – đa tạ ngươi đã yêu ta và làm cho ta nhiều việc như vậy .
Nghe những lại nàng nói , hắn lại ngây người nhìn nàng trầm tư . Không phải chỉ một mình nàng cảm thấy như vậy đâu . Những việc hắn làm , những đau đớn hắn đã trải qua đều là cam tâm tình nguyện đâu cần lời cảm kích của nàng ? Nếu đặt trường hợp là nàng , hắn tin nàng cũng sẽ làm như vậy . Tuy là vậy nhưng tại sao hắn lại muốn khóc thế này ?
Hắn cảm động nhìn nàng , khóe môi giật giật long lanh mắt nhìn nàng . Hắn biết , nàng là người không dễ thể hiện ra những điều mình đang nghĩ ,nhưng hôm nay , nàng đã nói rằng nàng cảm kích hắn , là những lời thật lòng . Hắn cảm giác thật hạnh phúc , ngọt ngào và sung sướng .
_ Nương tử ! Ta ...
_ Khụ ... khụ ...
Lời Thiên Doanh chưa được nói ra đã nhận được sự ho khan của một người . Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng rồi nhận thấy nàng đang ngạc nhiên thì tầm mắt hắn chuyển ra nơi khác .
Không biết từ lúc nào, cửa được mở ra và một người đã bước vào , chứng kiến được những giây phút tình cảm của ta cùng Thiên Doanh . Vì bị Thiên Doanh che tầm mắt nên ta không thể xác định là ai . Nhưng khi nghe tiếng người đó mang vẻ trêu chọc , ta mới lờ mờ nhận ra ( thông kủm . SN này có tật đãng trí hơi bị nghiêm trọng . Khà khà )
_ Phu thê tình cảm thật ngưỡng mộ nga ~!
_ Mẫu hậu . Người đến thật đúng lúc .
Thiên Doanh lấy làm vui mừng cùng cảm kích khi nhìn thấy mẫu hậu đến .
_ Thái hậu ! Là bà sao ? – Ta không khỏi ngạc nhiên khi thấy bà ấy . Chẳng phải là đã trở về nơi xưa và du ngoạn rồi sao ? Sao bà ấy lại có mặt ở đây ?
_ Thắc mắc khi nhìn thấy ta sao ?
Thái hậu vui vẻ khi nhìn thấy Song Nhược tỉnh lại . Cả đêm lo lắng , bất an cùng nguyện cầu khiến bà không thể ngủ được . Bình minh vừa ló dạng , bà đã tức tốc đến Hoàn Ly cung thầm mong nghe được tin tốt . Tuy chưa vào trong nhưng nghe tiếng truyền ra bên ngoài , thái hậu thở phào nhẹ nhõm , tảng đá trong lòng được bỏ xuống . Cũng may là nàng ấy tỉnh lại . Doanh nhi của bà cũng không phải thương tâm . Hài tử của bọn họ cũng không phải chịu ủy khuất . Bà cũng không phải tự trách bản thân .
Không để Song Nhược phải bận tâm suy nghĩ , Thiên Doanh nhanh chóng kể lại cho nàng nguyên nhân .
_ Nương tử ! Chính mẫu hậu đã giúp ta cứu nàng và hài tử đó . – Hắn nhìn nàng cười rồi xoay qua thái hậu chân thành cảm kích nói – Mẫu hậu . Con chưa nói với người một lời cảm ơn . Con thay mặt nàng cùng hài tử của chúng con , đa tạ người .
_ Thái hậu . Song Nhược chẳng biết phải nói gì . Đa tạ người . Thái hậu cứu mạng lần này , ta xin ghi nhớ trong lòng , mong sau này có ngày báo đáp .
Nhìn thấy Thiên Doanh có ý muốn quỳ xuống cùng Song Nhược lại đang gắng sức ngồi dậy , Thái hậu không khỏi trách cứ cùng không hài lòng nói .
_ Phiền chết đi được . Đừng nói những lời màu mè thế có được không ? Ta nghe chẳng quen tai gì cả . Nhất là ngươi nha ~! – Thái hậu đến bên giường chỉ vào ta , ý cười càng tinh quái , có chút không hứng thú nói . – Không giống ngươi lúc bình thường chút nào . Làm ta thật không chịu nổi nga ~!
_ Bình thường ? – Ta có chút bất đắc dĩ nói . Trong mắt bà ấy , ta bình thường là thế nào vậy ? Ta cười khổ nhìn Thiên Doanh nhưng hắn cũng chỉ biết cười nhăn nhó nhìn ta nhún vai , ý muốn nói là chịu thôi .
Nhìn thấy thái hậu , Thiên Doanh mới sực nhớ mình quên một điều quan trọng , . Hắn khẩn trương nhìn thái hậu nói .
_ Mẫu hậu . Người mau đến xem nương tử con .
_ Ây da ... Ta tưởng là tiểu tử nhà ngươi quên rồi chứ .- Thái hậu liếc hắn một cái giọng nửa than thở nửa trách mắng mang chút đùa giỡn nói – Nàng tỉnh , không mau đi tìm ta . Chỉ biết ở đây ân ân ái ái chàng chàng thiếp thiếp mãi . Nếu ta không an tâm đến thì chẳng biết ngươi có chịu rời khỏi nàng không nữa .
Thiên Doanh bị nói đến mức không dám mở miệng , chỉ biết cười khổ trước mẫu hậu tinh quái của mình . Hắn thầm than trong lòng . Phụ hoàng chắc có công lực thâm hậu cùng trái tim bền bỉ mới đủ yêu mẫu hậu hắn như vậy . Thật phiền phức a !
Thái hậu không hề biết hài tử của mình đang nghĩ gì , cười tươi đến bên giường Song Nhược giọng điệu cũng mang chút trêu chọc .
_ Đến đây ... ta xem mạch cho nàng cùng bảo bối nào .
_ Ân .
Chưa đầy một phút thì Thiên Doanh đã ở bên tai thái hậu , khẩn trương hỏi .
_ Mẫu hậu . Thế nào ? Nàng không sao chứ ?
_ ... – Thái hậu không trả lời nhưng vẻ mặt không tỏ ra có điều bất ổn nào cả .
Nhưng Thiên Doanh lại không hề kiêng kị cũng chẳng nể nang gì , tiếp tục bên tai thái hậu hỏi .
_ Mẫu hậu . Nàng không sao chứ ?
_ Mẫu hậu ...
_ Mẫu ...
_ Tiểu tử nhà ngươi – Thái hậu cau mặt khó chịu nhìn chằm chằm hắn . Không biết là than thở hay là mắng nói – Ngươi lo lắng thì được cái gì hả ? Ở bên tai ta một mẫu hậu hai mẫu hậu thế này thì làm sao ta nghe được mạch chứ ?Ngươi lắm điều từ lúc nào vậy hả tiểu tử ?
_ Mẫu hậu . Con .. – Hắn nghẹn lời nhìn thái hậu . Thái hậu thì không nể tình tiếp tục đả kích hắn .
_ Ngươi kêu ta không biết mệt nhưng ta lại rất phiền a ~! Ngươi đó , cả đêm không ngủ . Nhìn xem , ra thành bộ dạng gì rồi .
Thiên Doanh có chút bất đắc dĩ nhìn lại bộ dạng mình . Hình như ... hình như có chút không được dễ coi lắm .Hắn nhăn nhó nhìn mẫu hậu ,người không phải muốn trách kẻ thương thê tử cùng hài tử như hắn chứ ?
_ Mẫu hậu . Con ...
_ Ngươi đó . Tiểu tử . Ngươi đừng mượn lí do chăm sóc nàng ấy mà để thê thảm thế này .Ngươi xem , ngươi nhìn ngươi còn không vừa mắt thì nàng ấy – Thái hậu tự dưng chuyển tầm mắt về hướng Song Nhược nói – làm sao nhìn hả ? Song Nhược . Ngươi nói xem , ta nói có đúng không ?
Ta có chút khó xử khi nghe thái hậu hỏi điều mình cũng đang nghĩ trong lòng . Đúng là nhìn hắn thế này , cảm động thì có cảm động nhưng có chút ... có chút khó nhìn ( đúng là bó tay . Ăn cháo đá bát . Hai người này là hai mẹ con ruột mới đúng chứ không phải là mẹ chồng nàng dâu đâu nga ~! )
Ta trốn tránh ánh nhìn vô tội đáng thương của Thiên Doanh đang chăm chăm vào mình .Tướng công ! Thực có lỗi . Ta chẳng thể giúp gì được ngươi rồi . Tốt nhất là ta nên im lặng để ngươi giữ được chút sỉ diện ( hảo ) .
Cái này . Cái này có chút ... có chút không nói nổi nên lời . Làm chuyện tốt không được báo đáp thì thôi ... Nhưng ... Đúng là làm phúc phải tội mà .
Thiên Doanh nghẹn cả họng dở khóc dở cười trước mẫu hậu cùng thê tử của mình . Hai người này không phải âm mưu trước với nhau hạ bệ hắn đó chứ ?
_ Nương tử .... Mẫu hậu .... – Hắn nhìn người này xong lại nhìn người kia . Nhưng một kẻ trốn tránh còn một kẻ thì đang nhìn có vẻ đang rất đắc ý đây .
_ Còn gọi làm gì ? Tiểu tử ! Còn không mau đi tìm một chỗ sửa soạn lại bộ dạng đi .
_ Nhưng ... – Ánh mắt hắn có phần bất đắc dĩ cùng lo lắng nhìn thân ảnh trên giường kia .Thái hậu hiểu được lòng hắn nên nhanh chóng giải tỏa phiền muộn của hắn .
_ Yên tâm đi tiểu tử ! Nàng ấy , ta sẽ trông coi cẩn thận . Đợi ngươi trở về , ta trả lại không mất một sợi lông tơ nào cả . Ngươi yên tâm đi được chưa ?
_ Chuyện này ... – Hắn còn phân vân .
_ Ngươi lắm chuyện quá đấy .
_ Doanh nhi ! Ngươi không cần lo lắng cho ta . Ta ở đây chờ ngươi trở lại .
Nhìn nàng , hắn có phần yên tâm nên cười gật đầu .
_ Hảo . Ta sẽ nhanh chóng trở lại . Mẫu hậu . Làm phiền người rồi .
Nói xong , hắn nhìn nàng thêm một lần nữa rồi quay người bước ra cửa . Bước chân có chút vội vã . Hắn muốn đi sớm về sớm .
Khi hắn vừa rời đi , thái hậu không khỏi cười lắc đầu , thở ra một cái trách .
_ Tiểu tử này thật khiến người khác lo lắng mà !
_ Cũng đâu cần phải đả kích Doanh nhi như thế ! – Ta lên tiếng phê bình bà ấy . Biết rằng bà ấy không có dụng ý gì nhưng trong lòng không khỏi buồn cười lần khó chịu .
_ Ngươi cũng tốt lành gì hơn ta đâu – Thái hậu không kiêng kị phán khiến ta có chút khó xử tránh né .
_ Chuyện này ...
_ Không cần nói . Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi . Nào . Đưa tay ta xem mạch giúp ngươi .
_ Ân .
Chuyện hai nữ nhân cùng có chung một mối bận tâm về một nam nhân là không thể tránh khỏi . Nhất là mối quan hệ giữa mẹ chồng cùng nàng dâu là điều dù ở thời đại nào cũng khó mà nói rõ ra được . Nhưng mấy ai sẽ hiểu được chuyện gì đang xảy ra giữa mối quan hệ giữa ta cùng thái hậu không ? Khôn gay gắt cũng chẳng thân thiện gì mấy . Nhưng chỉ cần chúng ta không làm Thiên Doanh bận tâm thì chẳng còn quan trọng nữa .
_ Ân ?
_ Lại gần một chút , được không ?
Dù không biết nàng đang nghĩ gì nhưng Thiên Doanh vẫn gật đầu và từ từ nhích lại gần nàng một chút . Rồi hắn thấy tay nàng đưa lên , hắn hiểu ý nên cúi người để tay nàng chạm vào khuôn mặt mình . Hắn nhắm mắt lại cảm nhận sự dịu dàng có phần run run từ bàn tay nàng truyền đến . Cảm giác này thật thoải mái , thật ấm áp lại rất tuyệt . Nàng làm cho hắn có cảm giác như mình là một vật trân bảo nhất thế gian này , được nàng vuốt ve được nàng trân trọng . Lòng hắn run rẩy lên từng hồi và xúc động không thôi .. (ọe... ọe ... sến quá trời )
_ Doanh nhi !
Lời nói của nàng nhẹ nhàng vang lên kéo hắn trở lại với hiện thực . Hắn không ngẩng đầu vẫn giữ nguyên vị trí , âm thanh ôn nhu hỏi nàng .
_ Ân ? Nương tử ! Ta nghe đây .
_ Doanh nhi . Rất vui khi lại được nhìn thấy ngươi .
_ Ân. Ta cũng vậy . – Hắn mở choàng hai mắt nhìn nàng , đôi mắt ánh lên niềm vui , nụ cười cũng trở nên tươi tắn rạng rỡ hơn rất nhiều - Ta rất vui mừng , rất sung sướng và rất hạnh phúc . Những cảm xúc ấy , ta ... ta không biết phải thể hiện ra như thế nào đây ...Ta ... ta ...
Lại nữa rồi . Cổ họng hắn lại nghẹn lời . Từ lúc nào hắn lại trở thành một kẻ ngốc thế này (chuẩn ko cần chỉnh ). Không thể khống chế nổi cảm xúc thì không nói đi , ngay cả việc đơn giản là nói ra những lời trong lòng mình cũng trở nên khó khăn với hắn như vậy .
_ Không cần nói ra đâu . Ta hiểu mà .
Ta cười nhợt nhạt nhìn bộ dạng lúng túng , bối rối của hắn thật khiến người khác có chút tức cười mà . Ta nhiều khi tự hỏi rằng có phải hắn giả ngốc thành quen rồi không ?
Nhưng ta chợt thấy lòng chùn lại một nhịp .
Nhìn lại bộ dạng hắn lúc này , ta mới thật sự hiểu bản thân mình đã rất nhẫn tâm cùng quá đáng khi nỡ lòng nghi ngờ và cười nhạo hắn . Ngoài khuôn mặt trắng xanh tiều tụy , nơi bọng mắt còn hiện cả quầng thâm này , xương quai hàm lộ rõ ra . Chỉ qua một đêm mà nhìn hắn đã gầy đi rất nhiều . Quần áo cũng chẳng còn ngay ngắn nữa , nếu không nói là xộc xệch và rất nhiều vết bẩn trên ấy , nhất là màu đỏ của máu . Mũi ta cay cay và dường như ta lại nhìn thấy một màn nước che phủ đôi mắt mình . Hình như là ta lại sắp khóc nữa rồi .
_ Nương tử ! Nàng sao rồi ? Nàng không khỏe nơi nào ? Để ta gọi người đến xem nàng . Nàng đợi ta .
Thiên Doanh hốt hoảng lên vội vàng đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị tay lại bị nàng giữ lại .
_ Không cần . Ta khỏe mà . Tướng công. Đừng đi !
_ Vậy nàng phải hứa với ta là không được làm ta hoảng sợ nữa . Có được không ?
_ Ân . Chỉ là ta có chút không kiềm chế được ... Thật sự rất muốn khóc ...
_ Đừng khóc . Ta sẽ rất đau lòng . Biết không ? – Hắn ôn nhu dùng tay lau đi những giọt lệ vừa trào ra khỏi khóe mắt ta .
Nhưng ...ta không muốn làm hắn đau lòng đâu ... chỉ là ... chỉ là nước mắt cứ không nghe lời , cứ trào ra ngoài hết .
_ Xin lỗi . Ta thật sự .. thật sự không muốn khóc ... Ta ... ta ... ta không thể kiềm lại ... xin lỗi ...
_ Không sao .. Nàng không cần xin lỗi . Ta không trách nàng . Chỉ là , nàng đừng khóc nữa được không ? Nàng vừa tỉnh ... Khóc có hại cho sức khỏe của nàng . Đừng khóc nữa mà . Ta xin nàng đấy . Đừng khóc nữa . Có được hay không ?
Nhìn hắn luống cuống một bên vừa khuyên nhủ , dỗ dành ,một bên lại lúng túng lau nước mắt ta khiến ta không khỏi bật cười .
_ Tướng công ngốc ! – Ta khó khăn để bản thân không cười nữa , liếc hắn mắng yêu . Hắn cũng không lấy làm phiền lòng , chỉ cười ngây người như kẻ ngốc nhìn ta . Rồi cả hai người chỉ nhìn nhau cười nhưng đều hiểu được tấm lòng của đối phương .
Một lúc sau ,
Nhìn thẳng vào mắt hắn , nắm lấy tay hắn , ta thật cảm kích nói với hắn những lời từ sâu đáy lòng .
_ Tướng công ! Đa tạ ngươi .
_ Nương tử ! Nàng ...
_ Đa tạ ngươi đã vì ta chịu khổ . Đa tạ ngươi đã đúng lời hứa với ta . Đa tạ ngươi đã cùng ta cố gắng . Đa tạ ngươi – Ta đưa tay kia chạm nhẹ vào bụng mình , cười hạnh phúc nói tiếp – đã bảo vệ hài tử của chúng ta . Đa tạ ngươi đã tin tưởng và chờ ta tỉnh lại . Và cuối cùng ...- ta nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách kia, thật lòng thật dạ trân trọng nói ra – đa tạ ngươi đã yêu ta và làm cho ta nhiều việc như vậy .
Nghe những lại nàng nói , hắn lại ngây người nhìn nàng trầm tư . Không phải chỉ một mình nàng cảm thấy như vậy đâu . Những việc hắn làm , những đau đớn hắn đã trải qua đều là cam tâm tình nguyện đâu cần lời cảm kích của nàng ? Nếu đặt trường hợp là nàng , hắn tin nàng cũng sẽ làm như vậy . Tuy là vậy nhưng tại sao hắn lại muốn khóc thế này ?
Hắn cảm động nhìn nàng , khóe môi giật giật long lanh mắt nhìn nàng . Hắn biết , nàng là người không dễ thể hiện ra những điều mình đang nghĩ ,nhưng hôm nay , nàng đã nói rằng nàng cảm kích hắn , là những lời thật lòng . Hắn cảm giác thật hạnh phúc , ngọt ngào và sung sướng .
_ Nương tử ! Ta ...
_ Khụ ... khụ ...
Lời Thiên Doanh chưa được nói ra đã nhận được sự ho khan của một người . Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng rồi nhận thấy nàng đang ngạc nhiên thì tầm mắt hắn chuyển ra nơi khác .
Không biết từ lúc nào, cửa được mở ra và một người đã bước vào , chứng kiến được những giây phút tình cảm của ta cùng Thiên Doanh . Vì bị Thiên Doanh che tầm mắt nên ta không thể xác định là ai . Nhưng khi nghe tiếng người đó mang vẻ trêu chọc , ta mới lờ mờ nhận ra ( thông kủm . SN này có tật đãng trí hơi bị nghiêm trọng . Khà khà )
_ Phu thê tình cảm thật ngưỡng mộ nga ~!
_ Mẫu hậu . Người đến thật đúng lúc .
Thiên Doanh lấy làm vui mừng cùng cảm kích khi nhìn thấy mẫu hậu đến .
_ Thái hậu ! Là bà sao ? – Ta không khỏi ngạc nhiên khi thấy bà ấy . Chẳng phải là đã trở về nơi xưa và du ngoạn rồi sao ? Sao bà ấy lại có mặt ở đây ?
_ Thắc mắc khi nhìn thấy ta sao ?
Thái hậu vui vẻ khi nhìn thấy Song Nhược tỉnh lại . Cả đêm lo lắng , bất an cùng nguyện cầu khiến bà không thể ngủ được . Bình minh vừa ló dạng , bà đã tức tốc đến Hoàn Ly cung thầm mong nghe được tin tốt . Tuy chưa vào trong nhưng nghe tiếng truyền ra bên ngoài , thái hậu thở phào nhẹ nhõm , tảng đá trong lòng được bỏ xuống . Cũng may là nàng ấy tỉnh lại . Doanh nhi của bà cũng không phải thương tâm . Hài tử của bọn họ cũng không phải chịu ủy khuất . Bà cũng không phải tự trách bản thân .
Không để Song Nhược phải bận tâm suy nghĩ , Thiên Doanh nhanh chóng kể lại cho nàng nguyên nhân .
_ Nương tử ! Chính mẫu hậu đã giúp ta cứu nàng và hài tử đó . – Hắn nhìn nàng cười rồi xoay qua thái hậu chân thành cảm kích nói – Mẫu hậu . Con chưa nói với người một lời cảm ơn . Con thay mặt nàng cùng hài tử của chúng con , đa tạ người .
_ Thái hậu . Song Nhược chẳng biết phải nói gì . Đa tạ người . Thái hậu cứu mạng lần này , ta xin ghi nhớ trong lòng , mong sau này có ngày báo đáp .
Nhìn thấy Thiên Doanh có ý muốn quỳ xuống cùng Song Nhược lại đang gắng sức ngồi dậy , Thái hậu không khỏi trách cứ cùng không hài lòng nói .
_ Phiền chết đi được . Đừng nói những lời màu mè thế có được không ? Ta nghe chẳng quen tai gì cả . Nhất là ngươi nha ~! – Thái hậu đến bên giường chỉ vào ta , ý cười càng tinh quái , có chút không hứng thú nói . – Không giống ngươi lúc bình thường chút nào . Làm ta thật không chịu nổi nga ~!
_ Bình thường ? – Ta có chút bất đắc dĩ nói . Trong mắt bà ấy , ta bình thường là thế nào vậy ? Ta cười khổ nhìn Thiên Doanh nhưng hắn cũng chỉ biết cười nhăn nhó nhìn ta nhún vai , ý muốn nói là chịu thôi .
Nhìn thấy thái hậu , Thiên Doanh mới sực nhớ mình quên một điều quan trọng , . Hắn khẩn trương nhìn thái hậu nói .
_ Mẫu hậu . Người mau đến xem nương tử con .
_ Ây da ... Ta tưởng là tiểu tử nhà ngươi quên rồi chứ .- Thái hậu liếc hắn một cái giọng nửa than thở nửa trách mắng mang chút đùa giỡn nói – Nàng tỉnh , không mau đi tìm ta . Chỉ biết ở đây ân ân ái ái chàng chàng thiếp thiếp mãi . Nếu ta không an tâm đến thì chẳng biết ngươi có chịu rời khỏi nàng không nữa .
Thiên Doanh bị nói đến mức không dám mở miệng , chỉ biết cười khổ trước mẫu hậu tinh quái của mình . Hắn thầm than trong lòng . Phụ hoàng chắc có công lực thâm hậu cùng trái tim bền bỉ mới đủ yêu mẫu hậu hắn như vậy . Thật phiền phức a !
Thái hậu không hề biết hài tử của mình đang nghĩ gì , cười tươi đến bên giường Song Nhược giọng điệu cũng mang chút trêu chọc .
_ Đến đây ... ta xem mạch cho nàng cùng bảo bối nào .
_ Ân .
Chưa đầy một phút thì Thiên Doanh đã ở bên tai thái hậu , khẩn trương hỏi .
_ Mẫu hậu . Thế nào ? Nàng không sao chứ ?
_ ... – Thái hậu không trả lời nhưng vẻ mặt không tỏ ra có điều bất ổn nào cả .
Nhưng Thiên Doanh lại không hề kiêng kị cũng chẳng nể nang gì , tiếp tục bên tai thái hậu hỏi .
_ Mẫu hậu . Nàng không sao chứ ?
_ Mẫu hậu ...
_ Mẫu ...
_ Tiểu tử nhà ngươi – Thái hậu cau mặt khó chịu nhìn chằm chằm hắn . Không biết là than thở hay là mắng nói – Ngươi lo lắng thì được cái gì hả ? Ở bên tai ta một mẫu hậu hai mẫu hậu thế này thì làm sao ta nghe được mạch chứ ?Ngươi lắm điều từ lúc nào vậy hả tiểu tử ?
_ Mẫu hậu . Con .. – Hắn nghẹn lời nhìn thái hậu . Thái hậu thì không nể tình tiếp tục đả kích hắn .
_ Ngươi kêu ta không biết mệt nhưng ta lại rất phiền a ~! Ngươi đó , cả đêm không ngủ . Nhìn xem , ra thành bộ dạng gì rồi .
Thiên Doanh có chút bất đắc dĩ nhìn lại bộ dạng mình . Hình như ... hình như có chút không được dễ coi lắm .Hắn nhăn nhó nhìn mẫu hậu ,người không phải muốn trách kẻ thương thê tử cùng hài tử như hắn chứ ?
_ Mẫu hậu . Con ...
_ Ngươi đó . Tiểu tử . Ngươi đừng mượn lí do chăm sóc nàng ấy mà để thê thảm thế này .Ngươi xem , ngươi nhìn ngươi còn không vừa mắt thì nàng ấy – Thái hậu tự dưng chuyển tầm mắt về hướng Song Nhược nói – làm sao nhìn hả ? Song Nhược . Ngươi nói xem , ta nói có đúng không ?
Ta có chút khó xử khi nghe thái hậu hỏi điều mình cũng đang nghĩ trong lòng . Đúng là nhìn hắn thế này , cảm động thì có cảm động nhưng có chút ... có chút khó nhìn ( đúng là bó tay . Ăn cháo đá bát . Hai người này là hai mẹ con ruột mới đúng chứ không phải là mẹ chồng nàng dâu đâu nga ~! )
Ta trốn tránh ánh nhìn vô tội đáng thương của Thiên Doanh đang chăm chăm vào mình .Tướng công ! Thực có lỗi . Ta chẳng thể giúp gì được ngươi rồi . Tốt nhất là ta nên im lặng để ngươi giữ được chút sỉ diện ( hảo ) .
Cái này . Cái này có chút ... có chút không nói nổi nên lời . Làm chuyện tốt không được báo đáp thì thôi ... Nhưng ... Đúng là làm phúc phải tội mà .
Thiên Doanh nghẹn cả họng dở khóc dở cười trước mẫu hậu cùng thê tử của mình . Hai người này không phải âm mưu trước với nhau hạ bệ hắn đó chứ ?
_ Nương tử .... Mẫu hậu .... – Hắn nhìn người này xong lại nhìn người kia . Nhưng một kẻ trốn tránh còn một kẻ thì đang nhìn có vẻ đang rất đắc ý đây .
_ Còn gọi làm gì ? Tiểu tử ! Còn không mau đi tìm một chỗ sửa soạn lại bộ dạng đi .
_ Nhưng ... – Ánh mắt hắn có phần bất đắc dĩ cùng lo lắng nhìn thân ảnh trên giường kia .Thái hậu hiểu được lòng hắn nên nhanh chóng giải tỏa phiền muộn của hắn .
_ Yên tâm đi tiểu tử ! Nàng ấy , ta sẽ trông coi cẩn thận . Đợi ngươi trở về , ta trả lại không mất một sợi lông tơ nào cả . Ngươi yên tâm đi được chưa ?
_ Chuyện này ... – Hắn còn phân vân .
_ Ngươi lắm chuyện quá đấy .
_ Doanh nhi ! Ngươi không cần lo lắng cho ta . Ta ở đây chờ ngươi trở lại .
Nhìn nàng , hắn có phần yên tâm nên cười gật đầu .
_ Hảo . Ta sẽ nhanh chóng trở lại . Mẫu hậu . Làm phiền người rồi .
Nói xong , hắn nhìn nàng thêm một lần nữa rồi quay người bước ra cửa . Bước chân có chút vội vã . Hắn muốn đi sớm về sớm .
Khi hắn vừa rời đi , thái hậu không khỏi cười lắc đầu , thở ra một cái trách .
_ Tiểu tử này thật khiến người khác lo lắng mà !
_ Cũng đâu cần phải đả kích Doanh nhi như thế ! – Ta lên tiếng phê bình bà ấy . Biết rằng bà ấy không có dụng ý gì nhưng trong lòng không khỏi buồn cười lần khó chịu .
_ Ngươi cũng tốt lành gì hơn ta đâu – Thái hậu không kiêng kị phán khiến ta có chút khó xử tránh né .
_ Chuyện này ...
_ Không cần nói . Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi . Nào . Đưa tay ta xem mạch giúp ngươi .
_ Ân .
Chuyện hai nữ nhân cùng có chung một mối bận tâm về một nam nhân là không thể tránh khỏi . Nhất là mối quan hệ giữa mẹ chồng cùng nàng dâu là điều dù ở thời đại nào cũng khó mà nói rõ ra được . Nhưng mấy ai sẽ hiểu được chuyện gì đang xảy ra giữa mối quan hệ giữa ta cùng thái hậu không ? Khôn gay gắt cũng chẳng thân thiện gì mấy . Nhưng chỉ cần chúng ta không làm Thiên Doanh bận tâm thì chẳng còn quan trọng nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.