Vương Gia Khờ Dại!

Chương 72: TỪ BỎ

trankg92

08/06/2013

Chẳng qua là bắt mạch thôi mà , sao lại lâu như vậy ? Lại có bộ dạng thừ người đăm chiêu như thế chứ ?

Từ lúc Thiên Doanh rời khỏi phòng , ta nghĩ cũng qua hơn một khắc , nhưng có vẻ thái hậu vẫn chưa xem xong mạch cho ta . Nhìn ánh mắt không tập trung của bà ấy , ta biết ngay là đang nghĩ ngợi . Dù ta không thích xen vào chuyện của người khác nhưng nhìn bà ấy như thế khiến ta không khỏi bận tâm . Hẳn đây chính là nguyên do bà ấy trở về kinh thành . Không biết có liên quan đến Thiên Doanh không nhỉ ?

_ Thái hậu .

Ta lên tiếng kéo tâm trí của bà ấy về hiện thực . Ta nhìn thấy bà ấy khẽ giật mình , quay sang nhìn ta chăm chăm rồi mới thở dài một tiếng giọng có chút ủ rũ nói .

_ Nha đầu . Ngươi làm ta giật cả mình . Cũng may là vía ta mạnh , nếu không thì bị ngươi hù cho sợ chết ngất rồi .

_ Không sao chứ ? – Ta nhìn bà ấy hỏi một cách quan tâm .

_ Không sao .

Thái hậu đặt bàn tay ta xuống rồi rút tay bà ấy về , chậm rãi đứng dậy đi về phía bàn trà , từ tốn nói .

_ Ngươi cùng hài tử của hai ngươi hoàn toàn khỏe mạnh . Tẩm bổ và tịnh dưỡng một thời gian sẽ không còn vấn đề .

_ Bà biết là ta không hỏi chuyện này mà . – Ta nhìn phía sau lưng bà ấy dò xét hỏi vấn đề mình đang nghi vấn trong đầu .- Bắt mạch cho ta cũng đâu cần nhiều thời gian như thế .

Không thấy thái hậu trả lời lại nhưng ta nghe được tiếng cười khẽ của bà ấy vang lên . Sau đó thì bà ấy quay lại nhìn ta với ánh mắt nửa tán thưởng nửa không hài lòng .

_ Nha đầu . Ta nói với ngươi điều này chưa ? Nữ nhân thông minh chỉ tự rước họa vào thân , không tốt chút nào .

_ Đa tạ lời khen tặng . – Ta không khách khí cười giọng điệu hơi ngạo mạn đối mắt cùng thái hậu .- Nhưng hình như bà đang cố lảng tránh vấn đề chúng ta đang đề cập đến .

_ Ngươi đang nghi ngờ ta sao nha đầu ?

_ Không dám . Chỉ là không thể tự thỏa mãn nghi vấn của bản thân nên mới nhờ thái hậu giải đáp giúp . Nơi bà ở xảy ra chuyện đúng không ?

_ Ngươi ....- Thái hậu mở tròn mắt nhìn ta , có chút kinh ngạc nhưng sau đó cười lắc đầu nói . - ... nha đầu . Đúng là không thể giấu nổi ngươi mà .Ngươi đoán đúng rồi .

Bà ấy nhìn ra ngoài cửa sổ ngưng lại câu nói của mình . Có cơn gió nhẹ nhàng thổi vào khẽ đùa vài sợi tóc mai của bà ấy . Ta nhìn thấy dáng vẻ bà ấy đang rất cô đơn lại rất khổ tâm , không hề giống như vẻ ngoài hay đùa bỡn của bà chút nào . Ta không dám lên tiếng , ta sợ làm phá vỡ cái không khí trầm lặng này , sợ làm cho thái hậu mất đi khoảng thời gian hướng đến nội tâm của mình . Có lẽ điều thái hậu đang nghĩ thực sự không đơn giản . Có lẽ liên quan đến hoàng tộc , có lẽ liên quan đến Thiên Doanh ... Ta biết , dù bà ấy không muốn can dự vào nhưng một khi đứng trên cao , dù muốn buông bỏ cũng không nhẫn tâm đứng trơ mắt đứng ngoài cuộc .

Không gian lắng đọng .

Hàng mi khẽ lay động , thái hậu chớp mắt một cái , như ý thức ra bản thân đang chìm sâu vào dòng suy tư , thái hậu thu hồi tầm mắt về rồi hướng nàng cười thật ôn nhu .

_ Nha đầu . Ngươi nói xem . Có phải ta rất ích kỷ không ?

_ ???

Ta nhất thời không biết trả lời thái hậu như thế nào . Ta cười cười mặt nhăn như muốn khóc , ta muốn bà ấy hiểu rằng , mặc dù ta rất rất là để tâm đến tâm tư của bà ấy nhưng hãy xin thái hậu có thể nói một cách có đầu có đuôi được hay không ?

_ Chyện này ... Có liên quan sao ? – Ta e ngại nhìn .

Bà ấy không tỏ ra khó chịu , chỉ cười cười rồi như không để ý đến ta nói tiếp .

_ Mẫu hậu của hai đứa trẻ nhưng ta lại không hề công bằng trong việc yêu thương bọn họ . Ta cảm thấy có lỗi khi mình không thể xem Kỳ Lân như Thiên Doanh để tận tâm yêu thương hắn .

Lời nói của thái hậu buồn buồn vang lên khiến ta không khỏi kinh ngạc lẫn khó nghĩ .



Tại sao lại nhắc đến Kỳ Lân ? Lại còn nhắc chuyện yêu thương ở đây ? Bà mẫu hậu của tướng công ta đang nghĩ cái quái gì thế này ?

_ Thái hậu . Bà không sao chứ ? Chẳng lẽ ... đã xảy ra chuyện nghiêm trọng ?

_ Không sao . Thôi . Ngươi mới tỉnh lại , không nên suy nghĩ nhiều . Doanh nhi trở lại thấy ngươi phiền muộn lại trách người làm mẫu hậu này nữa . Nghỉ ngơi đi .

Thái hậu đến bên nàng hối thúc nàng nằm yên một chỗ mặc cho nàng đang kháng nghị đòi bà nói ra chuyện đang dang dở . Thấy cái mặt nhăn nhó của Song Nhược , thái hậu không khỏi đau đầu . Biết vậy không nên nói gì với nàng ấy cả ,Doanh nhi mà thấy lại không để yên cho bà . Thật phiền phức mà .

_ Nhưng mà ... – Ta không phục nhìn chằm chằm thái hậu kiến nghị .

Có lý nào lại như thế ? Chuyện kể chưa đâu vào đâu đã không thèm kể nữa . Kể chuyện kiểu nửa mùa này thật khiến người khác không thoải mái mà . Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Bà ấy càng không kể ta lại càng muốn biết . Bà ấy muốn ta nghỉ ngơi mà đối xử với ta thế này thì làm sao ta yên lòng đây ? Thật là ...

_ Không nhưng nhị gì cả .Ngươi cho là mình thông minh nhưng đừng quên ta lúc còn trẻ ta cũng chẳng thua kém ngươi đâu a ~! Chuyện này ta sẽ tìm hiểu . Đợi ngươi bình phục tốt , ta sẽ cùng ngươi nói rõ . Còn bây giờ ngươi liền nghỉ ngơi cho ta .

Thái hậu kiên quyết không nhân nhượng đắp chăn cho nàng , còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo trừng trừng với nàng để nàng không được quấy rối thêm nữa .

Ta không phục , hoàn toàn không phục trừng mắt với bà ấy .

Nhưng tình hình không thể kéo dài vì có một kẻ ngang nhiên đến phá đám . Ai xa lạ đâu . Chính là hài tử bé bỏng của thái hậu và tướng công đáng yêu của nàng , chưa thấy người đâu nhưng giọng đã vang vọng vào trong gian phòng .

_ Nương tử ! Ta trở lại đây .

_ Nhắc đến tào tháo , tào tháo liền xuất hiện .

Thái hậu giọng điệu châm chọc cười hết nhìn ta rồi lại nhìn về hướng cửa ra vào .

_ Hừ .- Ta không thèm để bà ấy nữa , hừ một cái rồi quay mặt vào trong cũng chẳng hoan nghênh người vào trong .

Thiên Doanh chỉ trong tích tắc đã có mặt bên trong . Bộ dạng hoàn toàn khác xa lúc vừa rời đi . Tuy rằng không thể cải thiện những dấu hiệu tiều tụy của một đêm thức trắng nhưng ít ra khuôn mặt hoàn mỹ của hắn cũng đã tươi tắn hơn rất nhiều . Hắn với nụ cười trên môi bước đến gần nàng , cũng không quên nở nụ cười sáng ngời với mẫu hậu của mình . Nhưng hắn chợt nhận ra có điều không ổn trong này . Sao không khí có vẻ đang có chiến tranh ? Mẫu hậu cười trông rất khả nghi , còn Song Nhược sao lại có dáng vẻ như đang giận dỗi ai đó ? Hắn hoài nghi đưa mắt nhìn mẫu hậu nhưng bà chỉ nhún vai lắc đầu với hắn khiến hắn càng lo lắng .

_ Mẫu hậu . Đã xảy ra chuyện gì ?

_ Không . Không có gì . Chỉ là ta cùng nhau trò chuyện nhưng có chút bất đồng quan điểm nên nàng ấy giận dỗi ấy mà .

_ Thật sao ? – Thiên Doanh không khỏi nghi ngờ trước bộ dạng đắc ý của mẫu hậu .

_ Ta không có .

Ta nhanh chóng quay mặt lại hướng ra ngoài , cau có phản bác lại . Bà già này , dám chơi ta hả ? Hết kể chuyện lấp lửng nay còn dám bịa đặt ta là kẻ không biết điều hay giận dỗi nữa chứ ? Đúng là ... ta tự rước phiền muộn vào lòng mà . Đương không quan tâm bà ta làm gì chứ ? Thật phiền chết mà ... Hừ .

Ta hậm hự nhìn Thiên Doanh để nói cho hắn biết , ta đang rất là khó chịu , rất bực mình . Hắn hiểu ngay ý ta , vội vàng đến bên ta ôn nhu khuyên bảo .

_ Nương tử ! Nàng đừng kích động . Không tốt cho sức khỏe đâu a ~! Có chuyện gì thì để nói sau , được không ?

_ Hừ ! – Ta không trả lời chỉ hừ một tiếng trả lời , cũng chẳng thèm nhìn mặt hắn nữa .

_ Nương tử ! – Hắn kiên nhẫn gọi.

_ Tiểu tử ! Ngươi đã trở lại thì ta giao nàng ấy lại cho ngươi .Lo mà chăm sóc cẩn thận . Đừng để xảy ra chuyện như lần này nữa . Hiểu không ?



_ Ân . Con hiểu . Cảm ơn người .

_ Còn ngươi – Thái hậu cố ý nói cho nàng nghe – Có chuyện ngươi quản được nhưng cò nhiều việc , tốt nhất là ngươi đừng nên biết nhiều quá . Không chỉ làm khó bản thân mà còn làm khổ người bên cạnh mình . Thôi . Ngươi nghỉ ngơi đi . Ta không ở đây làm kỳ đà , ta trở về Thiên Mẫu cung đây .

Lúc này ta mới quay lại nhìn bà ấy . Hình như khóe mắt bà ấy đang ánh lên nét cười . Ta nhìn theo bóng bà ấy rời khỏi , trong lòng không khỏi thở dài . Thì ra bà ấy lo lắng.Nếu so mình với bà ấy , ta tự cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ vô cùng .Về vấn đề thông minh và hiểu chuyện , ta còn cách bà ấy một khoảng rất xa lắm . Vậy mà lúc nãy còn tỏ ra không phục , giận dỗi nữa chứ . Thật là hành động trẻ con mà .

Ta cười bản thân .

_ Nương tử ! Nàng đang nghĩ gì mà trông vui vẻ thế ?

_ Ân .. – Ta giật mình nhìn thì thấy Thiên Doanh đang chăm chú nhìn mình . Cười cười đáp lại hắn – Không có gì .

_ Thật ?

_ Thật .

_ Vậy thì tốt rồi . – Hắn cười hiền nắm lấy tay ta như dặn dò như khuyên nhủ nói – Nương tử . Mặc dù Ta không biết nàng cùng mẫu hậu nhắc đến chuyện gì . Nhưng hứa với ta , tạm thời đừng bận tâm đến chúng , có được không ?

_ Ân . Ta hứa với ngươi . Ta sẽ cố gắng tịnh dưỡng để ta cùng tiểu Doanh nhi được khỏe mạnh .

_ Hảo .

Xem như một lời cảnh báo, xem như là một bài học dành cho mình . Ta giờ đã hiểu được những điều quan trọng nhất của mình . Thái hậu nói đúng , ta không thể tham gia vào nhiều chuyện không liên quan đến mình thêm nữa . Ta tự nghĩ , Thiên Doanh cùng tiểu Doanh nhi cũng đủ chiếm hết tâm tư của ta sau này . Có lẽ không còn dư sức để quản chuyện của thiên hạ . Ta nắm chặt tay Thiên Doanh để thề với lòng .

Vọng Nguyệt Lâu ,

Trước đó ,

_ Khải bẩm hoàng thượng .

Một giọng nói the thé như tiếng nữ nhân lại có chút đặc khàn vang lên khiến kẻ đứng trước phải kéo tâm tư trở lại .

_ Chuyện gì ?

Kỳ Lân lãnh đạm lên tiếng . Nếu nghe kỹ thì giọng nói của hắn khàn khàn mất sức và mệt mỏi khôn cùng .

_ Bẩm . Hoàn Ly cung truyền tin đến . Vương phi nương nương vừa tỉnh lại .

_ Thật sao ?

_ Ân

Giọng nói của hắn như reo lên mừng rỡ nhưng trước người khác ,hắn không thể thể hiện rõ tâm tư nên hắn nhanh chóng lãnh đạm lên tiếng .

_ Ta đã biết . Ngươi có thể lui .

_ Ân . Nô tài cáo lui

Sau khi tên thái giám rời khỏi thì một tiếng thở ra như trút được gánh nặng buông xuống .Thật tốt quá . Nàng tỉnh là tốt rồi . Niềm vui ấy không thể bày tỏ cùng người khác , hắn vội cụp mắt che giấu đi ánh mắt vui vẻ của mình . Một đêm không nhiều nhưng đủ để hắn hiểu ra một điều

Mọi chuyện nên chấm dứt tại đây . Tình cảm này hắn không thể đeo mang mãi trong lòng . Càng muốn chiếm hữu thì càng làm cho đối phương tổn thương . Rồi cuối cùng sẽ được gì ? Chỉ là sự tự trách của bản thân . Chỉ còn cách gỡ xuống , hắn mới đủ can đảm đối mặt cùng nàng . Nhất định là thế.,

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook