Chương 61: TA LÀ THÁNH MẪU ???
trankg92
20/05/2018
2 ngày sau ,
Buổi sáng ,
Tại phủ Oa Nghiêm ,
Ta cùng Thiên Doanh dùng bữa trong một cái đình nhỏ bên cạnh hồ sen . Không khí ở nơi này thật trong lành lại rất bình yên . Gió nhẹ nhàng thổi qua từng làn , làm xao động hàng cây dương liễu . Nắng nhạt rọi chiếu xuống hồ nước trong xanh , nhìn thấu từng đàn cá đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội . Nhìn chúng thật an nhàn , tự tại .
Ta mải ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh mà quên đi tướng công yêu quý .
Hình như hắn không được vui thì phải . Vì giọng hắn gọi lãnh đạm lại còn bộ dạng giống như ai đang thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng vậy .
Ta nghiêng đầu âm thầm đánh giá hắn . Tại sao nhỉ ? Dù hắn biểu lộ biểu tình nào , nhìn cũng điều soái ca vậy . Thật khiến người khác hâm mộ lẫn ghen tị nga ~! ( chài . đúng là hết nói .)
Ta lại lần nữa ngẩn người ra , hắn lần này không tỏ ra khó chịu mà rất cao hứng , cười gian nhắc nhở .
_ Nương tử ! Nàng đang bị ta câu dẫn đấy ư ?
_ Ân ... – ta trả lời theo quán tính nên không biết rằng sau khi nghe câu trả lời của ta , hắn càng cười lớn đắc ý .
_ Hahaha ... Nương tử ! Nàng làm ta thật cao hứng a ~! Hahaha
Lúc này ta mới biết mình bị gài , khiến tâm trạng trong nháy mắt thấp xuống cực điểm . Mặt đanh lại, trừng mắt cảnh cáo hắn .
_ Ngươi còn dám cười , ta liền quăng ngươi xuống hồ cho cá ăn !
Nghe ta hù , hắn nhanh chóng ngưng cười, lấy lại bộ dạng đứng đắn . Hắn lấy đũa gắp ngay một miếng bánh hoa quế đưa lên tận miệng ta cười sủng nịnh .
_ Nương tử bớt giận ! Không tốt cho hài tử đâu a ~! Nàng ăn cái này đi a !
Ta không đáp , lườm hắn một cái rồi mới thỏa hiệp há miệng ăn bánh của hắn gắp cho .
Ăn uống xong , người hầu cũng dọn thức ăn xuống chỉ còn ta và hắn ngồi lại nơi này nghỉ ngơi một lúc nữa .
Mặc dù mắt nhìn phong cảnh nhưng ta biết hắn đang nhìn chằm chằm ta, bộ dạng thưởng thức , tán thưởng . Ta không nhìn hắn , miệng cất lời .
_ Tướng công ! Ngươi ngắm ta đủ chưa ? Có chuyện gì thì nói đi ! – ta quay lại nheo mắt nhìn hắn .
_ A ...- hắn giật mình khi bị phát hiện , sau đó hắn cười gượng nói - ... Thật ra , ta chỉ muốn ngắm nàng thôi . Ta đang tự hỏi , có phải ông trời thật ưu đãi quá cho ta hay không ?
Ta nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn . Những lời hắn vừa nói , thật sự ta không thể nào hiểu nổi ... Tại sao lại liên quan đến ông trời ? Ưu đãi cái gì chứ ? Thật khó hiểu .
_ Ngươi nói vậy là ý gì ? Ta không hiểu .
Mắt hổ phách chợt sáng lên một thứ ánh sáng hạnh phúc , hắn nắm lấy tay ta cười ngọt ngào , thanh âm trầm ấm nói .
_ Nương tử ! Ta thật may mắn khi có nàng . Nàng đã vì ta làm rất nhiều chuyện lại còn vì Hán Long quốc này nữa . Nàng nghĩ xem , ta có nên tự hào vì điều đó hay không ? Ta có nên cảm tạ thiên ý này không ? ( Haizz ... Sến hết chỗ chê > _ < ) .
Ta giật mình , nước trà trong miệng cũng vì thế mà phụt ra hết . Thật bệnh hoạn ! Mấy lời ủy mị này cũng có thể nói ra được sao ? Không biết hắn nói ra có cảm giác gì , ta là ta da gà nổi cả lên chứ chẳng chơi . Trợn mắt nhìn hắn như động vật lạ , ta ngập ngừng hỏi .
_ Tướng công ! Ngươi thực không sao chứ ? Sao hôm nay lại nói ra những lời khó hiểu như vậy ?
Hắn ủy khuất , hai mắt long lanh nhìn ta , giọng buồn buồn .
_ Nương tử ! Nàng làm ta thực đau lòng ! Chẳng qua ta đang bày tỏ cảm xúc trong lòng ta đối với nàng . Nàng chẳng những không cảm động mà còn nói chuyện vô tình thế đấy . Nương tử ! Nàng thực không đáng yêu chút nào !
Hắn giận dỗi quay mặt đi khiến ta nhất thời choáng váng . Mắt ta vẫn mở to tròn nhìn chằm chằm . Chuyện gì nữa đây ? Đừng nói với ta đây là di chứng của việc nghén hộ vợ nga ~! Ta cùng hài tử thực không đủ công lực nhìn hắn thế nào a ~!
Ta chậm rãi đi lại đứng trước mặt hắn . Tay chạm vào mặt hắn , vuốt ve mấy cái dỗ dành , ta mới quan tâm hỏi .
_ Tướng công ! Đã xảy ra chuyện gì ? Ngươi tại sao lại thế này ?
_ Nương tử ! Ta không sao. Ta muốn nàng biết là ta đối với nàng thực trân trọng a ~!
_ Hảo ! Hảo ! Ta biết . Ta hiểu . Ngươi không cần nói ra ta cũng thực hiểu tâm tình đó của ngươi a . Ta cũng trân trọng ngươi .
_ Thật vậy ?
_ Ân . Thật . Xem ngươi là trên hết , ngươi an tâm chưa ?
_ Hảo . Vậy nàng phải hứa , không được giấu ta bất cứ chuyện gì . Nếu ta hỏi , nàng phải thực lòng nói ra cho ta biết , được không ? – hắn chờ mong nhìn ta .
Ta nheo mắt ,trong lòng có dự cảm không bình thường nhìn hắn dò xét . Hắn đang ám chỉ gì nữa đây ?
_ Ngươi nói vậy là ý gì ? Ta làm gì có chuyện gì để giấu ngươi .
_ Vậy nàng nói cho ta biết , chuyện lần trước là như thế nào ?
_ Chuyện lần trước ? – Ta nhíu mày suy nghĩ , mơ hồ hỏi lại – Là chuyện gì ?
_ Ân . Chuyện ta hay hỏi nàng ấy . Chuyện ta nhờ nàng giải quyết chuyện trong buổi yến tiệc , nàng nói với ta có chuyện gì xảy ra đừng có hối hận . Thực ra là chuyện gì ? Ta nghĩ mãi cũng không thể ra ý nàng muốn nói là gì ? Có phải là nàng đã biết chuyện gì mà không thể nói với ta hay không ? Nương tử !
Hắn lay lay cánh tay ta , vẻ mặt lo lắng liên tục hỏi ta khiến ta không khỏi khó chịu trong người .
Thì ra là chuyện này . Chỉ có một vấn đề nhỏ này , Thiên Doanh hắn hai ngày nay luôn vây lấy ta tìm mọi cách để moi thông tin từ ta , khiến ta muốn phát hỏa . Có lẽ ta không nên giúp tên ác ôn Kỳ Lân kia giải quyết chuyện đó . Ta nên để tên Kỳ Lân thành tội nhân thiên cổ thì đúng hơn, ít nhất ta không bị làm phiền đến mức này .
Không nhắc thì thôi , nhắc đến khiến ta không khỏi đau đầu . Bây giờ ta không chỉ nổi bật mà còn quá nổi tiếng và trở thành người được mọi người sùng bái .
Chuyện là từ sau cái đêm yến tiệc ở trong cung , cái tin ta không nề hà thân phận nữ nhi , không ngại sự khinh thường , chèn ép của công chúa Kiều quốc , ra mặt giải quyết vấn đề nguy khốn của Hán Long quốc . Chẳng những cứu vãn thể diện cho bá quan văn võ cùng hoàng đế mà còn cứu nguy Hán Long quốc thoát khỏi cảnh hiểm nguy về lương thực , giúp Hán Long quốc tránh được cuộc thảo phạt không đáng có của Kiều quốc .
Ngoài ra , còn làm cho công chúa Kiều quốc mất mặt lấy lại mặt mũi cho Hán Long quốc , làm cho Kiều quốc phải kiêng nể Hán Long quốc . Và quan trọng hơn là , khiến thân phận nữ nhi càng thêm có vị trí và giá trị hơn . Chuyện mới nói đến thì thôi , còn có một số người còn nhớ chuyện xưa tích cũ lại thêu dệt thêm . Rằng ta là thần tiên được nhà trời phái xuống chẳng những giúp nhị vương gia Hán Long quốc từ kẻ si ngốc trở nên anh minh thần võ (cái này chém hơi quá tay . kà kà ) , giờ lại giúp Hán Long quốc thoát khỏi nguy khó . Nói gì rằng Hán Long quốc có được thần tiên là ta giúp đỡ , sau này sẽ không ngừng hùng mạnh , phồn vinh , dân chúng sẽ được an cư lập nghiệp cuộc sống thêm phần đầy đủ đầm ấm .
Những câu chuyện nghe cứ như thần thoại đó, một đồn trăm , trăm đồn ngàn cứ như thế truyền từ người này qua người khác , chưa đến nửa ngày ( chém hơi mạnh chút ) , ta từ nữ nhân bình thường , à không một vương phi có chút tiếng tăm ... Giờ ta đã thành nữ nhân vĩ đại trong mắt của con dân Hán Long quốc . Trong mắt họ , ta được xem là một vị cứu thế ( chém hơi nhẹ .^^ ) .Cứ cho là họ kính trọng , sùng bái ta như vậy là đủ rồi đi . Nhưng như thế chẳng đáng nói bằng việc . Dân chúng kinh thành cũng như dân chúng khắp nơi Hán Long quốc , đổ dồn đến Oa Nghiêm phủ . Không phải là muốn gặp mặt ta thì cũng muốn nói tiếng cảm tạ ta , thậm chí còn đem nhiều thứ đến dâng tặng cho ta . Nếu không phải ta lấy lý do thân thể không thoải mái , thì ta có nước chết mệt mất .
Lúc đầu nghe Tiểu Vi kể lại những chuyện như thế, ta còn lấy làm buồn cười , vì trên đời lại có những chuyện vô lý như thế lại xảy ra . Ta quên rằng người cổ đại có suy nghĩ đơn giản , lòng tin của họ đối với thần thánh thật sự quá cao khiến họ trở nên mù quáng cũng là chuyện dễ hiểu . Chỉ trách là ta làm chuyện không nên làm thôi . Những chuyện đó , còn chưa đáng nói đến .
Tệ hại nhất là , nghe nói đâu . Vì bày tỏ lòng thành kính đối với ta , dân chúng còn muốn góp công tự lập miếu thờ ta ( chém nổi bão luôn rồi . Kà kà ... xin tha thứ ... xin tha thứ ... có nguyên nhân nên ta mới chém thế đấy , sau này có chuyện sử dụng đến ) .
Thật sự không còn gì để nói . Ta còn sống sờ sờ thế này , họ lại muốn lập miếu đem ta lên thờ đấy . Ta phải nhờ đến Thiên Doanh giải quyết chuyện thờ sống ta thế này . Ta đã lên tiếng rằng , ta xin nhận lòng thành của mọi người nhưng không thể để mọi người hao tâm tổn phí vì những chuyện thế này . Lời ta nói ra không biết dân chúng hiểu thế nào lại cho rằng ta đang khiêm tốn thật đáng kính nên chẳng thể thay đổi ý định của họ . Vì thế miếu Mẫu Phi đã bắt đầu khởi công . Ta cười không ra nước mắt , chẳng thể làm gì hơn .
Mọi chuyện rắc rối cũng từ tên Kỳ Lân đáng nguyền rủa kia . Tâm tình của ta dạo này thực không thể thoải mái được . Lại còn bị tên tướng công hỏi này hỏi nọ nữa chứ .
_____________________________
Ta không thoải mái , lườm Thiên Doanh hỏi .
_ Thì ra ngươi vì chuyện này , từ nãy giờ giở trò ?
_ Nương tử ! Nàng đừng giận a ~! Ta chỉ vì lo lắng cho nàng cùng hài tử . Nàng ...
Hắn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói khác cất lên cắt ngang .
_ Nương nương ! Vương gia !
Ta quay mặt nhìn thấy tiểu Vi đang đứng cúi đầu cách chỗ hai ta không xa . Thiên Doanh khó chịu , hơi lớn tiếng như quát nói .
_ Có chuyện gì ?
Tiểu Vi nghe tiếng hắn thì run lên không dám mở miệng .
Ta chau mày không hài lòng nhìn Thiên Doanh như cảnh cáo .
_ Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì ?
Nhìn hắn cụp mắt ,bộ dạng ủy khuất ta mới hài lòng , hướng tiểu Vi nhẹ giọng cất lời .
_ Tiểu Vi ! Có chuyện gì vậy ?
_ Ân ... Nương nương... – Giọng tiểu Vi run run ấp úng mãi - ... bên ngoài ... có một tiểu thái giám xin được diện kiến vương gia cùng nương nương .
Nghe vậy , ta không khỏi cười thầm trong lòng . Nhanh đến vậy sao ? (hỉu chít lìn )
_ Hảo ! Ta đã rõ . Nói với tiểu thái giám kia, ta sẽ ra ngay . Em lui xuống trước đi .
_ Ân . Nô tì xin phép cáo lui .
Đợi tiểu Vi đi xa , ta mới chậm rãi quay lại nhìn kẻ đang tỏ ra đáng thương kia , giọng như trách mắng .
_ Ngươi ủy khuất cái gì chứ ? Chẳng phải ngươi nên hứng khởi lên sao ?
Hắn ngước mắt nghi hoặc nhìn ta , ta nhếch môi cười nói tiếp .
_ Tên thái giám kia mang đến đáp án ngươi cần .
Mặc cho hắn tỏ ra không hiểu , ta ném cho hắn cái nhìn liếc xéo , cười đắc ý , phất tay đứng dậy rời khỏi . Hắn tỏ ra bất mãn thái độ bí ẩn của nàng nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy , cước bộ mau lẹ đến bên cạnh nàng , động tác ôn nhu một tay cầm tay nàng một tay lại ôm ngang eo dẫn nàng bước đi .
Buổi sáng ,
Tại phủ Oa Nghiêm ,
Ta cùng Thiên Doanh dùng bữa trong một cái đình nhỏ bên cạnh hồ sen . Không khí ở nơi này thật trong lành lại rất bình yên . Gió nhẹ nhàng thổi qua từng làn , làm xao động hàng cây dương liễu . Nắng nhạt rọi chiếu xuống hồ nước trong xanh , nhìn thấu từng đàn cá đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội . Nhìn chúng thật an nhàn , tự tại .
Ta mải ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh mà quên đi tướng công yêu quý .
Hình như hắn không được vui thì phải . Vì giọng hắn gọi lãnh đạm lại còn bộ dạng giống như ai đang thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng vậy .
Ta nghiêng đầu âm thầm đánh giá hắn . Tại sao nhỉ ? Dù hắn biểu lộ biểu tình nào , nhìn cũng điều soái ca vậy . Thật khiến người khác hâm mộ lẫn ghen tị nga ~! ( chài . đúng là hết nói .)
Ta lại lần nữa ngẩn người ra , hắn lần này không tỏ ra khó chịu mà rất cao hứng , cười gian nhắc nhở .
_ Nương tử ! Nàng đang bị ta câu dẫn đấy ư ?
_ Ân ... – ta trả lời theo quán tính nên không biết rằng sau khi nghe câu trả lời của ta , hắn càng cười lớn đắc ý .
_ Hahaha ... Nương tử ! Nàng làm ta thật cao hứng a ~! Hahaha
Lúc này ta mới biết mình bị gài , khiến tâm trạng trong nháy mắt thấp xuống cực điểm . Mặt đanh lại, trừng mắt cảnh cáo hắn .
_ Ngươi còn dám cười , ta liền quăng ngươi xuống hồ cho cá ăn !
Nghe ta hù , hắn nhanh chóng ngưng cười, lấy lại bộ dạng đứng đắn . Hắn lấy đũa gắp ngay một miếng bánh hoa quế đưa lên tận miệng ta cười sủng nịnh .
_ Nương tử bớt giận ! Không tốt cho hài tử đâu a ~! Nàng ăn cái này đi a !
Ta không đáp , lườm hắn một cái rồi mới thỏa hiệp há miệng ăn bánh của hắn gắp cho .
Ăn uống xong , người hầu cũng dọn thức ăn xuống chỉ còn ta và hắn ngồi lại nơi này nghỉ ngơi một lúc nữa .
Mặc dù mắt nhìn phong cảnh nhưng ta biết hắn đang nhìn chằm chằm ta, bộ dạng thưởng thức , tán thưởng . Ta không nhìn hắn , miệng cất lời .
_ Tướng công ! Ngươi ngắm ta đủ chưa ? Có chuyện gì thì nói đi ! – ta quay lại nheo mắt nhìn hắn .
_ A ...- hắn giật mình khi bị phát hiện , sau đó hắn cười gượng nói - ... Thật ra , ta chỉ muốn ngắm nàng thôi . Ta đang tự hỏi , có phải ông trời thật ưu đãi quá cho ta hay không ?
Ta nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn . Những lời hắn vừa nói , thật sự ta không thể nào hiểu nổi ... Tại sao lại liên quan đến ông trời ? Ưu đãi cái gì chứ ? Thật khó hiểu .
_ Ngươi nói vậy là ý gì ? Ta không hiểu .
Mắt hổ phách chợt sáng lên một thứ ánh sáng hạnh phúc , hắn nắm lấy tay ta cười ngọt ngào , thanh âm trầm ấm nói .
_ Nương tử ! Ta thật may mắn khi có nàng . Nàng đã vì ta làm rất nhiều chuyện lại còn vì Hán Long quốc này nữa . Nàng nghĩ xem , ta có nên tự hào vì điều đó hay không ? Ta có nên cảm tạ thiên ý này không ? ( Haizz ... Sến hết chỗ chê > _ < ) .
Ta giật mình , nước trà trong miệng cũng vì thế mà phụt ra hết . Thật bệnh hoạn ! Mấy lời ủy mị này cũng có thể nói ra được sao ? Không biết hắn nói ra có cảm giác gì , ta là ta da gà nổi cả lên chứ chẳng chơi . Trợn mắt nhìn hắn như động vật lạ , ta ngập ngừng hỏi .
_ Tướng công ! Ngươi thực không sao chứ ? Sao hôm nay lại nói ra những lời khó hiểu như vậy ?
Hắn ủy khuất , hai mắt long lanh nhìn ta , giọng buồn buồn .
_ Nương tử ! Nàng làm ta thực đau lòng ! Chẳng qua ta đang bày tỏ cảm xúc trong lòng ta đối với nàng . Nàng chẳng những không cảm động mà còn nói chuyện vô tình thế đấy . Nương tử ! Nàng thực không đáng yêu chút nào !
Hắn giận dỗi quay mặt đi khiến ta nhất thời choáng váng . Mắt ta vẫn mở to tròn nhìn chằm chằm . Chuyện gì nữa đây ? Đừng nói với ta đây là di chứng của việc nghén hộ vợ nga ~! Ta cùng hài tử thực không đủ công lực nhìn hắn thế nào a ~!
Ta chậm rãi đi lại đứng trước mặt hắn . Tay chạm vào mặt hắn , vuốt ve mấy cái dỗ dành , ta mới quan tâm hỏi .
_ Tướng công ! Đã xảy ra chuyện gì ? Ngươi tại sao lại thế này ?
_ Nương tử ! Ta không sao. Ta muốn nàng biết là ta đối với nàng thực trân trọng a ~!
_ Hảo ! Hảo ! Ta biết . Ta hiểu . Ngươi không cần nói ra ta cũng thực hiểu tâm tình đó của ngươi a . Ta cũng trân trọng ngươi .
_ Thật vậy ?
_ Ân . Thật . Xem ngươi là trên hết , ngươi an tâm chưa ?
_ Hảo . Vậy nàng phải hứa , không được giấu ta bất cứ chuyện gì . Nếu ta hỏi , nàng phải thực lòng nói ra cho ta biết , được không ? – hắn chờ mong nhìn ta .
Ta nheo mắt ,trong lòng có dự cảm không bình thường nhìn hắn dò xét . Hắn đang ám chỉ gì nữa đây ?
_ Ngươi nói vậy là ý gì ? Ta làm gì có chuyện gì để giấu ngươi .
_ Vậy nàng nói cho ta biết , chuyện lần trước là như thế nào ?
_ Chuyện lần trước ? – Ta nhíu mày suy nghĩ , mơ hồ hỏi lại – Là chuyện gì ?
_ Ân . Chuyện ta hay hỏi nàng ấy . Chuyện ta nhờ nàng giải quyết chuyện trong buổi yến tiệc , nàng nói với ta có chuyện gì xảy ra đừng có hối hận . Thực ra là chuyện gì ? Ta nghĩ mãi cũng không thể ra ý nàng muốn nói là gì ? Có phải là nàng đã biết chuyện gì mà không thể nói với ta hay không ? Nương tử !
Hắn lay lay cánh tay ta , vẻ mặt lo lắng liên tục hỏi ta khiến ta không khỏi khó chịu trong người .
Thì ra là chuyện này . Chỉ có một vấn đề nhỏ này , Thiên Doanh hắn hai ngày nay luôn vây lấy ta tìm mọi cách để moi thông tin từ ta , khiến ta muốn phát hỏa . Có lẽ ta không nên giúp tên ác ôn Kỳ Lân kia giải quyết chuyện đó . Ta nên để tên Kỳ Lân thành tội nhân thiên cổ thì đúng hơn, ít nhất ta không bị làm phiền đến mức này .
Không nhắc thì thôi , nhắc đến khiến ta không khỏi đau đầu . Bây giờ ta không chỉ nổi bật mà còn quá nổi tiếng và trở thành người được mọi người sùng bái .
Chuyện là từ sau cái đêm yến tiệc ở trong cung , cái tin ta không nề hà thân phận nữ nhi , không ngại sự khinh thường , chèn ép của công chúa Kiều quốc , ra mặt giải quyết vấn đề nguy khốn của Hán Long quốc . Chẳng những cứu vãn thể diện cho bá quan văn võ cùng hoàng đế mà còn cứu nguy Hán Long quốc thoát khỏi cảnh hiểm nguy về lương thực , giúp Hán Long quốc tránh được cuộc thảo phạt không đáng có của Kiều quốc .
Ngoài ra , còn làm cho công chúa Kiều quốc mất mặt lấy lại mặt mũi cho Hán Long quốc , làm cho Kiều quốc phải kiêng nể Hán Long quốc . Và quan trọng hơn là , khiến thân phận nữ nhi càng thêm có vị trí và giá trị hơn . Chuyện mới nói đến thì thôi , còn có một số người còn nhớ chuyện xưa tích cũ lại thêu dệt thêm . Rằng ta là thần tiên được nhà trời phái xuống chẳng những giúp nhị vương gia Hán Long quốc từ kẻ si ngốc trở nên anh minh thần võ (cái này chém hơi quá tay . kà kà ) , giờ lại giúp Hán Long quốc thoát khỏi nguy khó . Nói gì rằng Hán Long quốc có được thần tiên là ta giúp đỡ , sau này sẽ không ngừng hùng mạnh , phồn vinh , dân chúng sẽ được an cư lập nghiệp cuộc sống thêm phần đầy đủ đầm ấm .
Những câu chuyện nghe cứ như thần thoại đó, một đồn trăm , trăm đồn ngàn cứ như thế truyền từ người này qua người khác , chưa đến nửa ngày ( chém hơi mạnh chút ) , ta từ nữ nhân bình thường , à không một vương phi có chút tiếng tăm ... Giờ ta đã thành nữ nhân vĩ đại trong mắt của con dân Hán Long quốc . Trong mắt họ , ta được xem là một vị cứu thế ( chém hơi nhẹ .^^ ) .Cứ cho là họ kính trọng , sùng bái ta như vậy là đủ rồi đi . Nhưng như thế chẳng đáng nói bằng việc . Dân chúng kinh thành cũng như dân chúng khắp nơi Hán Long quốc , đổ dồn đến Oa Nghiêm phủ . Không phải là muốn gặp mặt ta thì cũng muốn nói tiếng cảm tạ ta , thậm chí còn đem nhiều thứ đến dâng tặng cho ta . Nếu không phải ta lấy lý do thân thể không thoải mái , thì ta có nước chết mệt mất .
Lúc đầu nghe Tiểu Vi kể lại những chuyện như thế, ta còn lấy làm buồn cười , vì trên đời lại có những chuyện vô lý như thế lại xảy ra . Ta quên rằng người cổ đại có suy nghĩ đơn giản , lòng tin của họ đối với thần thánh thật sự quá cao khiến họ trở nên mù quáng cũng là chuyện dễ hiểu . Chỉ trách là ta làm chuyện không nên làm thôi . Những chuyện đó , còn chưa đáng nói đến .
Tệ hại nhất là , nghe nói đâu . Vì bày tỏ lòng thành kính đối với ta , dân chúng còn muốn góp công tự lập miếu thờ ta ( chém nổi bão luôn rồi . Kà kà ... xin tha thứ ... xin tha thứ ... có nguyên nhân nên ta mới chém thế đấy , sau này có chuyện sử dụng đến ) .
Thật sự không còn gì để nói . Ta còn sống sờ sờ thế này , họ lại muốn lập miếu đem ta lên thờ đấy . Ta phải nhờ đến Thiên Doanh giải quyết chuyện thờ sống ta thế này . Ta đã lên tiếng rằng , ta xin nhận lòng thành của mọi người nhưng không thể để mọi người hao tâm tổn phí vì những chuyện thế này . Lời ta nói ra không biết dân chúng hiểu thế nào lại cho rằng ta đang khiêm tốn thật đáng kính nên chẳng thể thay đổi ý định của họ . Vì thế miếu Mẫu Phi đã bắt đầu khởi công . Ta cười không ra nước mắt , chẳng thể làm gì hơn .
Mọi chuyện rắc rối cũng từ tên Kỳ Lân đáng nguyền rủa kia . Tâm tình của ta dạo này thực không thể thoải mái được . Lại còn bị tên tướng công hỏi này hỏi nọ nữa chứ .
_____________________________
Ta không thoải mái , lườm Thiên Doanh hỏi .
_ Thì ra ngươi vì chuyện này , từ nãy giờ giở trò ?
_ Nương tử ! Nàng đừng giận a ~! Ta chỉ vì lo lắng cho nàng cùng hài tử . Nàng ...
Hắn chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói khác cất lên cắt ngang .
_ Nương nương ! Vương gia !
Ta quay mặt nhìn thấy tiểu Vi đang đứng cúi đầu cách chỗ hai ta không xa . Thiên Doanh khó chịu , hơi lớn tiếng như quát nói .
_ Có chuyện gì ?
Tiểu Vi nghe tiếng hắn thì run lên không dám mở miệng .
Ta chau mày không hài lòng nhìn Thiên Doanh như cảnh cáo .
_ Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì ?
Nhìn hắn cụp mắt ,bộ dạng ủy khuất ta mới hài lòng , hướng tiểu Vi nhẹ giọng cất lời .
_ Tiểu Vi ! Có chuyện gì vậy ?
_ Ân ... Nương nương... – Giọng tiểu Vi run run ấp úng mãi - ... bên ngoài ... có một tiểu thái giám xin được diện kiến vương gia cùng nương nương .
Nghe vậy , ta không khỏi cười thầm trong lòng . Nhanh đến vậy sao ? (hỉu chít lìn )
_ Hảo ! Ta đã rõ . Nói với tiểu thái giám kia, ta sẽ ra ngay . Em lui xuống trước đi .
_ Ân . Nô tì xin phép cáo lui .
Đợi tiểu Vi đi xa , ta mới chậm rãi quay lại nhìn kẻ đang tỏ ra đáng thương kia , giọng như trách mắng .
_ Ngươi ủy khuất cái gì chứ ? Chẳng phải ngươi nên hứng khởi lên sao ?
Hắn ngước mắt nghi hoặc nhìn ta , ta nhếch môi cười nói tiếp .
_ Tên thái giám kia mang đến đáp án ngươi cần .
Mặc cho hắn tỏ ra không hiểu , ta ném cho hắn cái nhìn liếc xéo , cười đắc ý , phất tay đứng dậy rời khỏi . Hắn tỏ ra bất mãn thái độ bí ẩn của nàng nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy , cước bộ mau lẹ đến bên cạnh nàng , động tác ôn nhu một tay cầm tay nàng một tay lại ôm ngang eo dẫn nàng bước đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.