Chương 28: THÚ NHẬN SỰ THẬT
trankg92
20/05/2018
Đầu giờ mẹo ,
Khi bên ngoài trời vẫn còn tờ mờ ,không gian thật yên tĩnh và những giọt sương còn đọng trên cành lá , thì bên trong Nghi Lệ Xuân có hai thân ảnh đang ôm ấp nhau , một còn say giấc ngủ còn một đã thức từ lâu nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp trước mặt . Là hắn . Không bík vì sao hắn đã ko thể ngủ thêm chút nào khi giật mình thức giấc từ giờ dần . Hắn cứ mải nhìn ngắm nàng lúc đang ngủ , trong lòng hắn dâng lên một cỗ hạnh phúc khó tả .
Nàng khẽ trở mình , hắn vội nhắm mắt giả vờ ngủ .
Ta cảm thấy toàn thân ê ẩm ( hỉu rồi he ) , lười biếng nhấc khẽ hàng mi cong lên . Mặt đối mặt nhau , gương mặt tuấn mỹ ấy là điều đầu tiên ta đc nhìn thấy khi bắt đầu một ngày mới . Một cảm giác vui vẻ xen lẫn thík thú tuyệt vời xâm chiếm lấy cõi lòng ta . Khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt , nở một nụ cười nhẹ nhàng hơn cả ánh nắng vào những buổi chiều thu . Ta tự hỏi mình : “ Hạnh phúc là đây sao ? “
Ta mải suy nghĩ , ngẩn người ra .
Hắn qua đôi mắt khép hờ đã nhìn thấy hết biểu tình trên gương mặt nàng , cảm thấy thík thú và có chút hồi hộp chờ đợi ( đợi gì vậy huynh ? ) . Nhưng nàng lại khựng lại như thể mất hồn , khiến hắn có chút lo lắng , giả vờ trở mình , mở dần đôi mắt ra . Nàng giật mình rụt bàn tay lại .
_ Ngươi tỉnh ? ? ?
_ Ân ! Nàng thức từ lúc nào vậy ? – Hắn giả vờ ngơ ngác như con nai vàng
_ Có lẽ là sau khi ngươi giả vờ ngủ thôi - nàng cười gian nhìn hắn . Còn hắn thì giật mình , ngây người ra nhìn nàng ngại ngần hỏi .
_ Nàng bík ? ? ?
_ Tướng công ngốc ! – Nàng nghiêm mặt , tay thì véo mũi hắn một cái – Ta chỉ nói vậy , ai ngờ người ko đánh mà khai chứ !
_ Nàng ! ! ! – Hắn ngạc nhiên đôi mắt càng mở to hơn nhìn nữ nhân trc mặt . Vài giây trôi qua , hắn mới bík rằng mình là đang bị lừa ( hơi bị trễ đó huynh ! Ngốc thiệt òi ) .Trong khi đó , nàng lại tỏ ra thík thú với biểu tình trên gương mặt hắn , bất giác cười khúc khích . Nghe tiếng nàng cười , hắn như bừng tỉnh giấc , vừa thấy quê lại vừa thấy thík ( huynh này bị khìn ròy ) .
_ Ta phải trừng phạt nàng mới đc . Dám gạt ta à ! Gạt ta này ! – Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay của mình chọc cù lét nàng khiến nàng nhột mà la lên oai oái .
Cứ như thế hai con người to xác kia đùa giỡn với nhau như hai đứa trẻ con . Đến lúc mệt bở hơi tai , mới nằm vật ra mà thở hổn hển . Nàng tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc kia , cánh tay hắn lại ôm siết nàng vào . Nàng cảm thấy ấm áp , hạnh phúc và an tâm khi nằm trong vòng tay hắn . Bất giác nàng hỏi hắn :
_ Nếu như … nếu như ta ko phải là Lam Song Nhược ? Ngươi nghĩ sao ?
_ Nàng nói gì vậy nương tử ? Ta thực ko hiểu nga ~!
Hắn nới lỏng vòng tay , cúi nhìn nàng trong khi nàng đã ngước lên nhìn hắn tự nãy giờ . Bắt gặp ánh mắt đang chờ đợi của nàng khiến hắn khó nghĩ .
_ Ta là đang hỏi ngươi đấy ! – Nàng thúc giục .
_ Ta … ta … - hắn khó trả lời câu hỏi trong khi bản thân hắn chẳng hiểu đó là vấn đề gì . Nàng thực ra mún nói gì đây .
Ta nhìn thấy hắn có phần lưỡng lự , bík hắn đang nghi ngại . Đẩy nhẹ hắn ra , ta chán nản ngồi dậy , toan rời khỏi để mặc lại quần áo , liền bị hắn nắm lấy cánh tay , ủy khuất nói :
_ Nương tử ! Nàng là đang giận ta à ?
_ Ko có . – mặt ko quay lại nhìn , nàng lãnh đạm trả lời khiến hắn thêm phần lo lắng . Vội vàng ôm nàng từ sau lưng , tựa đầu lên vai nàng ủy khuất nói :
_ Nương tử ! Nàng đừng làm ngơ ta mà ! Dù nàng là ai , ta cũng vẫn xem nàng và chỉ có một mình nàng là nương tử của ta thôi ! Nàng đừng giận ta nga~ !
_ Thật ra là ta ko hề giận ngươi . Ta chỉ là đang nghĩ có nên nói cho ngươi bík sự thật ko ?
_ Ta đang nghe đây ! Nương tử !
_ Thực ra .. – nàng từ từ quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách kia ,chân thành nói - … ta ko phải người ở thời đại này .
_ Nàng đùa gì vậy nương tử ? Ko bùn cười chút nào nga~! – hắn ý cười nhưng lại k tự nhiên khi nhìn thấy gương mặt nghiêm có chút kỳ vọng của nàng .
Hắn cũng ko dám cười cợt thêm nữa , tự điều chỉnh lại gương mặt mình nghiêm túc lại . Nhìn nàng hoài nghi .
Nàng nhìn thấy con người trước mặt đang ngẩn ra nhìn mình . Gương mặt biểu tình của thái độ ko thể tin những gì nàng đang nói . Đôi mắt hắn nhìn nàng ko chớp, nàng cũng hiểu cho hắn , nên chỉ im lặng và thở dài . Không gian dường như trùng lại , thời gian cũng chầm chậm trôi qua , cả hai thân ảnh chỉ nhìn nhau ko nói một lời . Mãi hơn nửa khắc , hắn mới chậm rãi hỏi .
_ Nàng là đang nói thật ?
_ Ân ! Ta … bla … bla …
Ta kể cho hắn nghe về chiện hồn người này lại xác của người kia . Và cả những điều ta phải trải qua trước khi nhập vào thân xác này .Và kể tất cả những chiện trước đây của ta , cái thế giới hiện đại hại điện kia nữa . Dường như những điều ta nói là quá hoang đường , nên khó lòng mà khiến hắn tin tưởng . Nhưng biết làm sao ? Ta đã xem trọng hắn mất rồi . Ta lại ko thík cái cảm giác phải giấu giếm điều gì đó với hắn. Tốt nhất là lúc chưa có tình cảm sâu nặng nên thành thực với nhau , trước khi …
_ Đó là tất cả những điều ta mún nói và đó đều là sự thật . Ngươi tin cũng đc , mà ko tin , ta cũng chẳng trák ngươi . Cứ xem như ta chưa nói gì đi ! – nàng chán nản nói , ánh mắt chẳng bùn nhìn hắn thêm nữa .
Khi ta vừa dứt lời , hắn đã ngẩn người ra nhìn ta một lúc lâu .
_ Ko . Nương tử ! – Hắn vội nắm lấy bàn tay nàng , thái độ nghiêm túc nói bằng tất cả sự tin tưởng ẩn chứa sâu trong đáy mắt – Ta tin nàng .
_ Thật ??? – nàng ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn
_ Ân !
_ Tại sao chứ ? – Lần này đến lượt nàng hoài nghi về điều hắn vừa thốt ra . Vì sao lại tin tưởng nàng . ?
_ Ta cũng ko bík giải thík với nàng như thế nào . Vì bản thân ta cũng có chút hoài nghi khi nghe nàng nói như thế .Nhưng ta tin là nàng ko lừa dối ta . Ta tin nàng . Nương tử ! Ta tuyệt đối tin tưởng nàng .
Nghe hắn nói thế , tự dưng trong lòng ta cảm thấy có một cỗ máy hạnh phúc lan truyền khắp thân người , sung sướng nhào đến ôm lấy hắn nói mừng khôn siết :
_ Tướng công của ta !
Hắn cũng cảm thấy kinh hỉ khi nhận đc hành động này từ nàng . Phải chăng việc tin tưởng một người mà mình yêu thương lại một chiện cực kỳ đơn giản và rất ngọt ngào . Nhưng hắn ko phải vì mù quáng mà tin tưởng nàng . Vì chính bản thân hắn cũng có chút hoài nghi về con người nàng . Hắn ko dám hỏi thẳng nàng vì hắn sợ nàng sẽ giận , và hắn cư nhiên nghĩ rằng chỉ là do bản thân quá đa nghi . Nhưng hắn thật ko ngờ , nàng lại chủ động nói ra điều ấy với hắn . Một mặt giải đi mối nghi ngờ trong lòng , một mặt hắn lại cảm thấy vui mừng khôn cùng . Vì sao ư ? Nàng vì tin tưởng ,xem trọng hắn nên nàng mói nói ra với hắn những điều khó mà mở miệng ra nói với ai .Tin tưởng một người ko phải là dễ , nhưng hắn lại cảm thấy việc tin tưởng một người mà mình yêu thương lại một chiện cực kỳ đơn giản và rất ngọt ngào .Và hơn hết vẫn là cảm giác đc người đó tin tưởng thật hết sức là tuyệt vời . Hắn nghĩ vậy . Nàng cũng cho là thế . Cả hai như chìm trong cảm giác hạnh phúc bất tận .
_ Tướng công ! Ngươi đối xử tốt với ta quá nga~! Ta bík đền đáp ngươi thế nào đây ? – Nàng nũng nịu , tựa càm trên vai hắn , tay thì vòng qua cổ hắn ôm như thể ôm báu vật quý ( đang khen huynh kìa ! Hắc hắc )
_ Dùng thân đền đáp đc ko nương tử ? – tay xoa xoa tấm lưng thon thả trắng ngần kia , giọng nói đùa cợt ,cũng may là đang ôm nên nàng ko thể thấy gương mặt vừa đêu lại vừa đểu của hắn lúc này , còn kèm theo nụ cười nham nhở kia nữa , nếu nàng sẽ ko tha cho hắn đâu . Hắn nghĩ thế mà bất giác nở nụ cười .
_AAAAAAAAAAAAAA ! – Một tiếng hét vang lên ( hỉu rồi ha ) kèm theo là một nụ cười khoái trá . Sau vài giây la hét của một giọng oanh vàng , thì tiếp theo là một giọng nói ủy khuất
_ Nương tử ! Sao nàng cắn ta hoài vậy ? Đau lắm đó – gương mặt ủy khuất , tay xoa xoa vết cắn của nàng trên bả vai nhìn nàng ngân ngấn nước mắt . Nàng lườm hắn , sừng cổ nói :
_ Tướng công thối ! Tưởng ngươi bản tính thay đổi ! Ta còn đương nghĩ sẽ tốt với ngươi một chút ! Chưa chi ngươi đã mún giở thói biến thái ra rồi hả ? Dù sao ngươi cũng đã bík ta là người gì rồi ( người gì là người gì hả tỷ ? ) , nên sau này ta cũng chẳng khák sáo nữa . Cắn ngươi là chiện nhỏ . Nếu còn ăn nói kiểu đó , ta ko nói trc đc điều gì đâu . Nhớ đó !
Lỗ tai hắn phải hoạt động hết công lực để mới có thể thu hết những lời “ vàng ngọc “ của nàng vào . Càng thu vào , gương mặt tuấn mỹ kia lại càng thêm nhăn nhúm đến mức khó coi . Hắn tự trách bản thân . Đương ko lại nói câu đó làm gì để giờ này chịu khổ thế chứ ? Đã thế , còn nghĩ rằng nàng sẽ vì xem trọng hắn mà nhẹ nhàng với hắn một chút ( tỷ mà nhẹ nhàng ,ta đi bằng hai tay liền . hớ hớ hớ ) . Đằng này …. Gặp phải “ hiền thê “ như nàng , không bík là phước hay là họa . Nhưng chưa chi hắn đã thấy …. Sao số hắn khổ thế này ? ? ?
Sau đó ,nàng kể thêm chiện cho hắn nghe về cái thời đại đó . Hắn đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác . Hắn ko thể tin đc lại có cái nơi như nàng nói . Dù hắn ko mún tin cũng bị những lời nàng nói làm dao động . Như nàng nói , nơi ấy là là một nơi ko có vua chúa , cũng ko có ai có quyền giết người vô tội .Tất cả mọi người đều chung sống một cách hòa bình , tự do bình đẳng . Nam nữ bình quyền , ko có tư tưởng trọng nam khinh nữ ,
, ko có chiện nam đc tam thê tứ thiếp , chỉ có thể chung thể một vợ một chồng . Hắn lấy làm thú vị vì điều ấy , và thêm cả chiện lấy nhau là vì xuất phát từ tình yêu giữa hai người .Nhưng hắn lại nhăn mặt khi nghe nàng kể nam nữ có thể chung sống với nhau trước khi thành thân , lại còn cả chiện dễ dàng chia tay nếu như đã hết tình cảm , nữ nhân còn có quyền lấy nam nhân khác . Hắn ko hiểu cái thời đại nàng nói là thế nào mà lại sống như thế ? Người ta sống với nhau ko có tình thì cũng còn nghĩa chứ ? Vậy mà … Nhưng còn những chiện khác làm hắn cứ thêm phần hứng thú . Nàng càng nói , hắn càng thík thú ,cứ mún nghe mãi ko thôi .
Đúng lúc này thì ngoài cửa phòng có tiếng gọi vào .Là tiểu Vi .
_ Tiểu thư ! Người đã tỉnh chưa ?
_ Ân ! Có chiện gì ko ? – Ta bỏ mặc cái mặt hắn nhanh chóng leo xuống mặc y phục vào rồi nhanh chân bay ra ngoài nói .
_ Ân ! Là vì tiểu Vi mún mang điểm tâm lên cho người . Ngoài ra … - tiểu Vi ấp úng , cúi mặt ko dám nói tiếp
_ Có chiện gì vậy ? Mau nói ! – Ta là ko thík mấy cái kiểu nói chiện úp úp mở mở thế này ,nên có phần hơi bực mình , hỏi hơi hằn học .Điều này lại khiến tiểu Vi thêm phần sợ hãi , nói run run :
_ Là chiện … là chiện …từ phủ nhà tiểu thư gửi qua một lá thư .
_ Thư từ phủ tể tướng ???
_ Ân ! ! !
Vừa nói , tiểu Vi lôi ra từ trong lớp áo một lá thư , ta nhanh chóng bắt lấy . Nhìn qua phong thư liền thấy ba chữ khiến ta như mún bật ngửa , há hốc mồm ( coi chừng ruồi nó bay qua tỷ ) trợn tròn mắt ra nhìn .
Ta nói như hét .
_ THƯ TỪ CON ! ! ! ( cái nì ta ko bík có loại thư này ko , ta bịa ra đó . Thông kủm , thông kủm )
Tiếng hét của ta khiến cả phủ vương gia này như trấn động . Mọi người ngạc nhiên nhìn nhưng lại sợ bị ta nhìn thấy liền di chuyển tầm mắt sang cô bé tiểu Vi đáng thương kia . Tiểu Vi thấy biểu tình trên gương mặt của nàng , cư nhiên nghĩ rằng nàng vì quá sốc nên tỏ ra thương cảm cho số phận của nàng . Ko đc phụ thân yêu thương lại phải lấy một vương gia ngốc nghếch ( nhầm nga pé ) , giờ lại phải chịu thêm cái sự thật phũ phàng từ lá thư từ con này của phụ thân , số phận của nàng quả thật rất đáng thương . Tiểu Vi cố an ủi nàng :
_ Tiểu thư ! Xin người đừng …
_ Ha ha ha ha …
Tiểu Vi chưa nói hết câu , liền bị chặn ngang vì một nụ cười sảng khoái phát ra từ tiểu thư đáng thương kia . Tiểu Vi cư nhiên nghĩ rằng nàng vì quá kinh ngạc mà trở nên như thế , cũng có thể tiểu thư sẽ trở nên điên loạn . Thế thì nguy mất . Nghĩ vậy tiểu Vi càng thêm hoảng vội vàng lên tiếng :
_ Tiểu thư ! Người đừng làm em sợ ! Chuyện đâu còn có đó mà , tiểu thư !
_ Tiểu Vi ! Ta thật sự … - nàng cố nén lại , mặt đỏ ửng cả lên nói run run
_ tiểu thư !
_ Hảo hảo vui nga~! Ha ha ha ha ha ….
_ Tiểu thư ???- tiểu Vi càng lúc càng ko thể hiểu nổi tâm tính của nàng .
_ Tốt rồi . Cuối cùng cũng thoát đc . Cảm ơn em nhiều lắm . Em đưa điểm tâm cho ta – nàng đỡ lấy mâm thức ăn trên tay tiểu Vi .- Em có thể lui !
Chưa kịp để tiểu Vi hiểu những gì nàng đang làm thì nàng đã nhanh chóng quay mặt bước vào phòng rồi đóng cửa lại . Tiểu Vi ngẩn người ra nhìn rồi bất giác giật mình vì sự thất lễ của mình , vội cung kính nói như chỉ để một mình nghe thấy
_ Tiểu Vi cáo lui .
Khi bên ngoài trời vẫn còn tờ mờ ,không gian thật yên tĩnh và những giọt sương còn đọng trên cành lá , thì bên trong Nghi Lệ Xuân có hai thân ảnh đang ôm ấp nhau , một còn say giấc ngủ còn một đã thức từ lâu nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp trước mặt . Là hắn . Không bík vì sao hắn đã ko thể ngủ thêm chút nào khi giật mình thức giấc từ giờ dần . Hắn cứ mải nhìn ngắm nàng lúc đang ngủ , trong lòng hắn dâng lên một cỗ hạnh phúc khó tả .
Nàng khẽ trở mình , hắn vội nhắm mắt giả vờ ngủ .
Ta cảm thấy toàn thân ê ẩm ( hỉu rồi he ) , lười biếng nhấc khẽ hàng mi cong lên . Mặt đối mặt nhau , gương mặt tuấn mỹ ấy là điều đầu tiên ta đc nhìn thấy khi bắt đầu một ngày mới . Một cảm giác vui vẻ xen lẫn thík thú tuyệt vời xâm chiếm lấy cõi lòng ta . Khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt , nở một nụ cười nhẹ nhàng hơn cả ánh nắng vào những buổi chiều thu . Ta tự hỏi mình : “ Hạnh phúc là đây sao ? “
Ta mải suy nghĩ , ngẩn người ra .
Hắn qua đôi mắt khép hờ đã nhìn thấy hết biểu tình trên gương mặt nàng , cảm thấy thík thú và có chút hồi hộp chờ đợi ( đợi gì vậy huynh ? ) . Nhưng nàng lại khựng lại như thể mất hồn , khiến hắn có chút lo lắng , giả vờ trở mình , mở dần đôi mắt ra . Nàng giật mình rụt bàn tay lại .
_ Ngươi tỉnh ? ? ?
_ Ân ! Nàng thức từ lúc nào vậy ? – Hắn giả vờ ngơ ngác như con nai vàng
_ Có lẽ là sau khi ngươi giả vờ ngủ thôi - nàng cười gian nhìn hắn . Còn hắn thì giật mình , ngây người ra nhìn nàng ngại ngần hỏi .
_ Nàng bík ? ? ?
_ Tướng công ngốc ! – Nàng nghiêm mặt , tay thì véo mũi hắn một cái – Ta chỉ nói vậy , ai ngờ người ko đánh mà khai chứ !
_ Nàng ! ! ! – Hắn ngạc nhiên đôi mắt càng mở to hơn nhìn nữ nhân trc mặt . Vài giây trôi qua , hắn mới bík rằng mình là đang bị lừa ( hơi bị trễ đó huynh ! Ngốc thiệt òi ) .Trong khi đó , nàng lại tỏ ra thík thú với biểu tình trên gương mặt hắn , bất giác cười khúc khích . Nghe tiếng nàng cười , hắn như bừng tỉnh giấc , vừa thấy quê lại vừa thấy thík ( huynh này bị khìn ròy ) .
_ Ta phải trừng phạt nàng mới đc . Dám gạt ta à ! Gạt ta này ! – Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay của mình chọc cù lét nàng khiến nàng nhột mà la lên oai oái .
Cứ như thế hai con người to xác kia đùa giỡn với nhau như hai đứa trẻ con . Đến lúc mệt bở hơi tai , mới nằm vật ra mà thở hổn hển . Nàng tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc kia , cánh tay hắn lại ôm siết nàng vào . Nàng cảm thấy ấm áp , hạnh phúc và an tâm khi nằm trong vòng tay hắn . Bất giác nàng hỏi hắn :
_ Nếu như … nếu như ta ko phải là Lam Song Nhược ? Ngươi nghĩ sao ?
_ Nàng nói gì vậy nương tử ? Ta thực ko hiểu nga ~!
Hắn nới lỏng vòng tay , cúi nhìn nàng trong khi nàng đã ngước lên nhìn hắn tự nãy giờ . Bắt gặp ánh mắt đang chờ đợi của nàng khiến hắn khó nghĩ .
_ Ta là đang hỏi ngươi đấy ! – Nàng thúc giục .
_ Ta … ta … - hắn khó trả lời câu hỏi trong khi bản thân hắn chẳng hiểu đó là vấn đề gì . Nàng thực ra mún nói gì đây .
Ta nhìn thấy hắn có phần lưỡng lự , bík hắn đang nghi ngại . Đẩy nhẹ hắn ra , ta chán nản ngồi dậy , toan rời khỏi để mặc lại quần áo , liền bị hắn nắm lấy cánh tay , ủy khuất nói :
_ Nương tử ! Nàng là đang giận ta à ?
_ Ko có . – mặt ko quay lại nhìn , nàng lãnh đạm trả lời khiến hắn thêm phần lo lắng . Vội vàng ôm nàng từ sau lưng , tựa đầu lên vai nàng ủy khuất nói :
_ Nương tử ! Nàng đừng làm ngơ ta mà ! Dù nàng là ai , ta cũng vẫn xem nàng và chỉ có một mình nàng là nương tử của ta thôi ! Nàng đừng giận ta nga~ !
_ Thật ra là ta ko hề giận ngươi . Ta chỉ là đang nghĩ có nên nói cho ngươi bík sự thật ko ?
_ Ta đang nghe đây ! Nương tử !
_ Thực ra .. – nàng từ từ quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách kia ,chân thành nói - … ta ko phải người ở thời đại này .
_ Nàng đùa gì vậy nương tử ? Ko bùn cười chút nào nga~! – hắn ý cười nhưng lại k tự nhiên khi nhìn thấy gương mặt nghiêm có chút kỳ vọng của nàng .
Hắn cũng ko dám cười cợt thêm nữa , tự điều chỉnh lại gương mặt mình nghiêm túc lại . Nhìn nàng hoài nghi .
Nàng nhìn thấy con người trước mặt đang ngẩn ra nhìn mình . Gương mặt biểu tình của thái độ ko thể tin những gì nàng đang nói . Đôi mắt hắn nhìn nàng ko chớp, nàng cũng hiểu cho hắn , nên chỉ im lặng và thở dài . Không gian dường như trùng lại , thời gian cũng chầm chậm trôi qua , cả hai thân ảnh chỉ nhìn nhau ko nói một lời . Mãi hơn nửa khắc , hắn mới chậm rãi hỏi .
_ Nàng là đang nói thật ?
_ Ân ! Ta … bla … bla …
Ta kể cho hắn nghe về chiện hồn người này lại xác của người kia . Và cả những điều ta phải trải qua trước khi nhập vào thân xác này .Và kể tất cả những chiện trước đây của ta , cái thế giới hiện đại hại điện kia nữa . Dường như những điều ta nói là quá hoang đường , nên khó lòng mà khiến hắn tin tưởng . Nhưng biết làm sao ? Ta đã xem trọng hắn mất rồi . Ta lại ko thík cái cảm giác phải giấu giếm điều gì đó với hắn. Tốt nhất là lúc chưa có tình cảm sâu nặng nên thành thực với nhau , trước khi …
_ Đó là tất cả những điều ta mún nói và đó đều là sự thật . Ngươi tin cũng đc , mà ko tin , ta cũng chẳng trák ngươi . Cứ xem như ta chưa nói gì đi ! – nàng chán nản nói , ánh mắt chẳng bùn nhìn hắn thêm nữa .
Khi ta vừa dứt lời , hắn đã ngẩn người ra nhìn ta một lúc lâu .
_ Ko . Nương tử ! – Hắn vội nắm lấy bàn tay nàng , thái độ nghiêm túc nói bằng tất cả sự tin tưởng ẩn chứa sâu trong đáy mắt – Ta tin nàng .
_ Thật ??? – nàng ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn
_ Ân !
_ Tại sao chứ ? – Lần này đến lượt nàng hoài nghi về điều hắn vừa thốt ra . Vì sao lại tin tưởng nàng . ?
_ Ta cũng ko bík giải thík với nàng như thế nào . Vì bản thân ta cũng có chút hoài nghi khi nghe nàng nói như thế .Nhưng ta tin là nàng ko lừa dối ta . Ta tin nàng . Nương tử ! Ta tuyệt đối tin tưởng nàng .
Nghe hắn nói thế , tự dưng trong lòng ta cảm thấy có một cỗ máy hạnh phúc lan truyền khắp thân người , sung sướng nhào đến ôm lấy hắn nói mừng khôn siết :
_ Tướng công của ta !
Hắn cũng cảm thấy kinh hỉ khi nhận đc hành động này từ nàng . Phải chăng việc tin tưởng một người mà mình yêu thương lại một chiện cực kỳ đơn giản và rất ngọt ngào . Nhưng hắn ko phải vì mù quáng mà tin tưởng nàng . Vì chính bản thân hắn cũng có chút hoài nghi về con người nàng . Hắn ko dám hỏi thẳng nàng vì hắn sợ nàng sẽ giận , và hắn cư nhiên nghĩ rằng chỉ là do bản thân quá đa nghi . Nhưng hắn thật ko ngờ , nàng lại chủ động nói ra điều ấy với hắn . Một mặt giải đi mối nghi ngờ trong lòng , một mặt hắn lại cảm thấy vui mừng khôn cùng . Vì sao ư ? Nàng vì tin tưởng ,xem trọng hắn nên nàng mói nói ra với hắn những điều khó mà mở miệng ra nói với ai .Tin tưởng một người ko phải là dễ , nhưng hắn lại cảm thấy việc tin tưởng một người mà mình yêu thương lại một chiện cực kỳ đơn giản và rất ngọt ngào .Và hơn hết vẫn là cảm giác đc người đó tin tưởng thật hết sức là tuyệt vời . Hắn nghĩ vậy . Nàng cũng cho là thế . Cả hai như chìm trong cảm giác hạnh phúc bất tận .
_ Tướng công ! Ngươi đối xử tốt với ta quá nga~! Ta bík đền đáp ngươi thế nào đây ? – Nàng nũng nịu , tựa càm trên vai hắn , tay thì vòng qua cổ hắn ôm như thể ôm báu vật quý ( đang khen huynh kìa ! Hắc hắc )
_ Dùng thân đền đáp đc ko nương tử ? – tay xoa xoa tấm lưng thon thả trắng ngần kia , giọng nói đùa cợt ,cũng may là đang ôm nên nàng ko thể thấy gương mặt vừa đêu lại vừa đểu của hắn lúc này , còn kèm theo nụ cười nham nhở kia nữa , nếu nàng sẽ ko tha cho hắn đâu . Hắn nghĩ thế mà bất giác nở nụ cười .
_AAAAAAAAAAAAAA ! – Một tiếng hét vang lên ( hỉu rồi ha ) kèm theo là một nụ cười khoái trá . Sau vài giây la hét của một giọng oanh vàng , thì tiếp theo là một giọng nói ủy khuất
_ Nương tử ! Sao nàng cắn ta hoài vậy ? Đau lắm đó – gương mặt ủy khuất , tay xoa xoa vết cắn của nàng trên bả vai nhìn nàng ngân ngấn nước mắt . Nàng lườm hắn , sừng cổ nói :
_ Tướng công thối ! Tưởng ngươi bản tính thay đổi ! Ta còn đương nghĩ sẽ tốt với ngươi một chút ! Chưa chi ngươi đã mún giở thói biến thái ra rồi hả ? Dù sao ngươi cũng đã bík ta là người gì rồi ( người gì là người gì hả tỷ ? ) , nên sau này ta cũng chẳng khák sáo nữa . Cắn ngươi là chiện nhỏ . Nếu còn ăn nói kiểu đó , ta ko nói trc đc điều gì đâu . Nhớ đó !
Lỗ tai hắn phải hoạt động hết công lực để mới có thể thu hết những lời “ vàng ngọc “ của nàng vào . Càng thu vào , gương mặt tuấn mỹ kia lại càng thêm nhăn nhúm đến mức khó coi . Hắn tự trách bản thân . Đương ko lại nói câu đó làm gì để giờ này chịu khổ thế chứ ? Đã thế , còn nghĩ rằng nàng sẽ vì xem trọng hắn mà nhẹ nhàng với hắn một chút ( tỷ mà nhẹ nhàng ,ta đi bằng hai tay liền . hớ hớ hớ ) . Đằng này …. Gặp phải “ hiền thê “ như nàng , không bík là phước hay là họa . Nhưng chưa chi hắn đã thấy …. Sao số hắn khổ thế này ? ? ?
Sau đó ,nàng kể thêm chiện cho hắn nghe về cái thời đại đó . Hắn đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác . Hắn ko thể tin đc lại có cái nơi như nàng nói . Dù hắn ko mún tin cũng bị những lời nàng nói làm dao động . Như nàng nói , nơi ấy là là một nơi ko có vua chúa , cũng ko có ai có quyền giết người vô tội .Tất cả mọi người đều chung sống một cách hòa bình , tự do bình đẳng . Nam nữ bình quyền , ko có tư tưởng trọng nam khinh nữ ,
, ko có chiện nam đc tam thê tứ thiếp , chỉ có thể chung thể một vợ một chồng . Hắn lấy làm thú vị vì điều ấy , và thêm cả chiện lấy nhau là vì xuất phát từ tình yêu giữa hai người .Nhưng hắn lại nhăn mặt khi nghe nàng kể nam nữ có thể chung sống với nhau trước khi thành thân , lại còn cả chiện dễ dàng chia tay nếu như đã hết tình cảm , nữ nhân còn có quyền lấy nam nhân khác . Hắn ko hiểu cái thời đại nàng nói là thế nào mà lại sống như thế ? Người ta sống với nhau ko có tình thì cũng còn nghĩa chứ ? Vậy mà … Nhưng còn những chiện khác làm hắn cứ thêm phần hứng thú . Nàng càng nói , hắn càng thík thú ,cứ mún nghe mãi ko thôi .
Đúng lúc này thì ngoài cửa phòng có tiếng gọi vào .Là tiểu Vi .
_ Tiểu thư ! Người đã tỉnh chưa ?
_ Ân ! Có chiện gì ko ? – Ta bỏ mặc cái mặt hắn nhanh chóng leo xuống mặc y phục vào rồi nhanh chân bay ra ngoài nói .
_ Ân ! Là vì tiểu Vi mún mang điểm tâm lên cho người . Ngoài ra … - tiểu Vi ấp úng , cúi mặt ko dám nói tiếp
_ Có chiện gì vậy ? Mau nói ! – Ta là ko thík mấy cái kiểu nói chiện úp úp mở mở thế này ,nên có phần hơi bực mình , hỏi hơi hằn học .Điều này lại khiến tiểu Vi thêm phần sợ hãi , nói run run :
_ Là chiện … là chiện …từ phủ nhà tiểu thư gửi qua một lá thư .
_ Thư từ phủ tể tướng ???
_ Ân ! ! !
Vừa nói , tiểu Vi lôi ra từ trong lớp áo một lá thư , ta nhanh chóng bắt lấy . Nhìn qua phong thư liền thấy ba chữ khiến ta như mún bật ngửa , há hốc mồm ( coi chừng ruồi nó bay qua tỷ ) trợn tròn mắt ra nhìn .
Ta nói như hét .
_ THƯ TỪ CON ! ! ! ( cái nì ta ko bík có loại thư này ko , ta bịa ra đó . Thông kủm , thông kủm )
Tiếng hét của ta khiến cả phủ vương gia này như trấn động . Mọi người ngạc nhiên nhìn nhưng lại sợ bị ta nhìn thấy liền di chuyển tầm mắt sang cô bé tiểu Vi đáng thương kia . Tiểu Vi thấy biểu tình trên gương mặt của nàng , cư nhiên nghĩ rằng nàng vì quá sốc nên tỏ ra thương cảm cho số phận của nàng . Ko đc phụ thân yêu thương lại phải lấy một vương gia ngốc nghếch ( nhầm nga pé ) , giờ lại phải chịu thêm cái sự thật phũ phàng từ lá thư từ con này của phụ thân , số phận của nàng quả thật rất đáng thương . Tiểu Vi cố an ủi nàng :
_ Tiểu thư ! Xin người đừng …
_ Ha ha ha ha …
Tiểu Vi chưa nói hết câu , liền bị chặn ngang vì một nụ cười sảng khoái phát ra từ tiểu thư đáng thương kia . Tiểu Vi cư nhiên nghĩ rằng nàng vì quá kinh ngạc mà trở nên như thế , cũng có thể tiểu thư sẽ trở nên điên loạn . Thế thì nguy mất . Nghĩ vậy tiểu Vi càng thêm hoảng vội vàng lên tiếng :
_ Tiểu thư ! Người đừng làm em sợ ! Chuyện đâu còn có đó mà , tiểu thư !
_ Tiểu Vi ! Ta thật sự … - nàng cố nén lại , mặt đỏ ửng cả lên nói run run
_ tiểu thư !
_ Hảo hảo vui nga~! Ha ha ha ha ha ….
_ Tiểu thư ???- tiểu Vi càng lúc càng ko thể hiểu nổi tâm tính của nàng .
_ Tốt rồi . Cuối cùng cũng thoát đc . Cảm ơn em nhiều lắm . Em đưa điểm tâm cho ta – nàng đỡ lấy mâm thức ăn trên tay tiểu Vi .- Em có thể lui !
Chưa kịp để tiểu Vi hiểu những gì nàng đang làm thì nàng đã nhanh chóng quay mặt bước vào phòng rồi đóng cửa lại . Tiểu Vi ngẩn người ra nhìn rồi bất giác giật mình vì sự thất lễ của mình , vội cung kính nói như chỉ để một mình nghe thấy
_ Tiểu Vi cáo lui .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.