Vương Gia Khờ Dại!

Chương 7: VỀ PHỦ TỂ TƯỚNG .

trankg92

20/05/2018

Ta ngẩn người ra nhìn thân ảnh ấy . Thật tuyệt mỹ .

_ Công tử ! Ngươi làm sao vậy ?

_ À ! Ta ko sao . Ta … ta …

Ta cảm thấy hơi ngượng ngùng khi gặp Gia Mạnh . Dù sao , hắn cũng là hình mẫu lí tưởng cho các cô gái mà . Vừa đẹp trai , lại có võ công , lại giúp đỡ ta nữa . Hỏi làm sao ta ko động lòng với hắn được chứ ?

_ Công tử ! Ngươi làm sao vậy ? – Gia Mạnh lặp lại câu hỏi khi thấy ta đứng như trời trồng .

_ Ta chỉ hơi bất ngờ !

_ Bất ngờ ?

_ ÂN ! Sao có thể gặp huynh ở đây … - Ta hơi ngượng ngùng nói ra câu đó .

_ Có thể chúng ta có duyên thì sao nhỉ ?

_ Huynh ? – Ta tròn mắt nhìn Gia Mạnh , ko biết hắn nói thật hay chỉ là những lời nói ong bướm . Oái ! Đâu thể nào ! Ta đang cải nam trang , lấy lý gì hắn phải trêu hoa ghẹo nguyệt chứ ? Vậy là hắn nói thật rồi !

Ta mỉm cười khi nghĩ đến điều đó .

_ Có chiện gì khiến công tử cười vui như thế ?

_ À ! Ta chợt nhớ đến một chiện đáng mừng nên bất giác trên môi nở một nụ cười thôi !

_ Thì ra là vậy ! Có phải có liên quan đến vị công tử lúc nãy ?

_ Công tử lúc nãy ?

Chẳng lẽ ý hắn nói đến là Doanh nhi sao ? Ta làm sao phải nghĩ đến hắn ? Nếu có nghĩ thì ta thở dài ngao ngán chứ cười cái nỗi gì ?

_ Ko phải . Ko liên quan đến hắn !

_ Ko liên quan , sao công tử đi cùng hắn ?

_ Ta thấy hắn đáng thương , ko ai đi cùng , nên dẫn theo thôi ! Nếu ko ta chẳng dại gì rước cục nợ vào thân .

_ Ra là vậy !

Gia Mạnh thở ra một hơi nhẹ nhõm , cười cười . Ta cũng ko biết vì sao hắn lại có hành động như thế ?

_ Nói chiện nãy giờ , chưa biết quý danh của công tử ?

_ Ta là Lam … à ! Ngươi cứ gọi ta là Lam được rùi !

_ Vậy Lam công tử ! Được trò chiện cùng Lam công tử khiến ta rất vui . Giờ ta có việc cần làm , hẹn ngày gặp lại . Cáo từ !

_ Cáo từ !

Hắn lại đi nữa rùi . Ta đang mún nói chiện với hắn thêm nữa mà . Thật đáng tiếc ! Nhưng mà ko sao . Hắn nói là hẹn ngày gặp lại , tức là hắn cũng muốn gặp lại ta. Thật đáng mừng !

Thật ra Gia Mạnh đã biết nàng là nữ cải nam trang . Nhưng nàng ko muốn nói ra, ắt có nguyên do , ta ko nên lật tẩy làm nàng khó xử .

Ta nhìn theo bóng của Gia Mạnh , ngẩn ngơ suy nghĩ .

_ Lam ơi ! Lam ở đâu ? Lam ơi .

_ Công tử ! Công tử ! Đợi ta với ! Công tử !

Lại là hắn . Lại ko nghe lời nữa rùi .



_ A ! Lam đây rùi !

Nhìn thấy ta , hắn chạy đến nắm tay ta , nhảy tưng tửng lên , vui mừng

_ Sao ngươi lại ra đây ?

_ Công … công tử !

Tiểu Vi đứng thở hổn hển kế bên

_ Ta chờ Lam trong đó . Lâu ơi là lâu ! Ta nhớ Lam . Ta muốn gặp Lam . Nên ta đi tìm Lam đó ! Lam có thấy ta giỏi ko ?

_ Hảo ! Ngươi là giỏi nhất ! Mau ngồi xuống ta rửa mặt cho !

_ Ân ! Lam rửa mặt cho ta . Ta vui lắm ! Hi hi hi

Ta bất đắc dĩ trở thành nương của hắn . Có đứa con lớn tướng như vậy chắc khổ dài dài . Tốt nhất mang hắn về cho nương hắn càng nhanh càng tốt . Nếu ko …. Ta khổ dài dài .

_ Mát quá ! Mát quá !

_ Xong rùi ! Tiểu Vi đưa khăn cho ta !

_ Đây ! Công tử !

_ Bây giờ , ta sẽ dẫn ngươi về nhà ! Ngươi còn nhớ đường về nhà ko ?

_ Ta ko biết .

_ Haizzzzzzzzzz !

Ta thở dài ngao ngán , ko biết nhà hắn thì làm sao đưa hắn về nhà đây ?Chẳng nhẽ bị hắn bám đuôi vậy hoài !

_ Ngươi có nhớ gì chỗ ngươi ở ko ? Có gì đặc biệt ko ?

_ Đặc biệt ???

Hắn chu chu mỏ nghĩ ngợi .

_ Ta ko biết . Ta chỉ nhớ chỗ ta ở , lớn lắm . Còn rộng ơi là rộng . Ta thường hay chơi trốn tìm với mọi người . Ko ai kiếm được ta hết .

_ Còn gì nữa ko ?

_ Hết rùi !

_ Hảo ! Nếu nhà ngươi lớn và rộng , ta nghĩ , nhà ngươi cũng thuộc dạng có tiếng tăm Bây giờ ngươi theo ta !

_ Đi đâu vậy Lam ?

_ Về nhà ta !

_ Không được công tử ! Lão …- tiểu Vi nhăn nhó ngăn cản

_ Ta sợ lão hay sao mà em đem ra nhắc hoài vậy ? Ta chỉ đem hắn về , hỏi thử lão có quen hắn k ? Nếu quen thì cho người đưa về . Ko thì …

_ Sao công tử ?

_ Nuôi hắn chứ sao ? Chẳng lẽ , phủ tể tướng ko đủ tiền nuôi thêm một người sao ?

_ Công tử ! – Tiểu Vi xanh mặt ko nói nên lời . Ko xanh mặt mới là lạ . Nữ nhân mà đem theo nam nhân về nhà , còn ra thể thống gì nữa . Người đời sẽ đánh giá nhân phẩm . Nhất là con gái gia đình quyền quý , có tiếng tăm như ta . Hứ ! Ta mắc kệ .Lão mất mặt , ta có đâu mà lo nghĩ nhiều. Ta chỉ dẫn hắn về , chứ có ở chung hay làm nương tử hắn đâu mà lo ( vậy mới chết nha cưng ! ) .

Ta nhất quyết dẫn hắn về phủ , mặc cho tiểu Vi can ngăn cách nào đi nữa .

Vừa về đến phủ , bọn gia nhân nhìn ta như nhìn thấy thú lạ . Lấm la lấm le nhìn ta , xì xào bàn tán . Ta mặc kệ . Phải gặp lão già trước đã .



Tao dẫn hắn đến thư phòng . Trên đường đi ,

_ Ô kìa ! Cuối cùng cũng chịu về rồi sao ?

Giọng mỉa mai của con mụ Lam Hạnh cất lên làm ta ngứa hết cả người .

_ Lại còn dẫn cả nam nhân … - Con mụ Lam Kiều định châm chọc nhưng nhìn thấy hắn , mụ ta bẽn lẽn , ngượng ngùng , lấy quạt che mặt lại .

Ta nhìn thấy biểu hiện của mụ Lam Kiều , thật cười chết ta mất . Mụ mà bik hắn là người thế nào , thì có nước đâm đầu xuống làm bạn với hà bá rùi . Há há .

_ Sao vậy nhỉ tỷ ? Đang mới nói nửa chừng đã dừng lại ngắm trai vậy ? Có cần ta cho mượn khăn lau nước dãi ko ?

_ Ngươi … - Lam Kiều giận tím mặt .

_ Ta sẽ đi nói với phụ thân về ngươi ! Làm chiện mất mặt mà còn ở đó giở thói kiêu căng ra ! – Lam Hạnh lớn giọng nhìn ta ra vẻ hù dọa

_ Vậy càng tốt . Ta cũng đang muốn gặp lão già đây ! Mời đại tỷ dẫn đường !

_ Ngươi … - Lam Hạnh cứng cả họng . Phất mạnh tay áo , lôi con mụ Lam Kiều đi thẳng . Ta cũng ung dung nắm lấy tay hắn bước theo .

Thư phòng lão tể tướng ,

_ Phụ thânnnnnnnnnnnn !

Lam Kiều ngân dài , giọng nũng nịu , chạy đến ôm lấy tay lão già kéo kéo .

_ Có chiện gì ?

Giọng lão hơi lãnh đạm , có phần lạnh giá , khiến Lam Kiều cũng thoáng sợ , rụt tay lại nhìn Lam Hạnh cầu cứu .

_ Phụ thân ! Con a đầu Song Nhược dám trốn ra ngoài đi chơi ! Đã thế còn dẫn nam nhân lạ về nhà ! Phụ thân mau mau trừng phạt nó đi !

_ Thật có chiện đó ! – Lão gầm lên , đầy tức giận , khí hỏa bốc lên tận đầu .

_ Chiện đó thì sao ? – Ta ngang nhiên đi vào , mặt tỉnh bơ ngẩn cao đầu , giọng nói mỉa mai .

_ Đồ nghịch tử ! Còn dám đến đây ? – Lão chỉ tay vào mặt ta nhìn như mún ăn tươi nuốt sống ta . Ta sợ hắn quá à !

_ Sao có một câu hỏi ? Ông cứ hỏi ta mãi thế ? – Ta cư nhiên ngồi xuống chiếc ghế trong phòng , thản nhiên nhìn lão , nhếch mép cười – Có gì là ta ko dám , thưa tể tướng !

_ Ngươi … - Lão giận đỏ cả mặt

_ Ta làm sao ? Chiện hôn sự ta giao cho ông toàn quyền quyết định ! Ta sẽ ngoan ngoan là đứa con hiếu thảo của ông . Coi như ta trả ơn ông đã có công nuôi dưỡng ! Còn một chiện … Doanh nhi vào đi !

Hắn tung tăng nhảy vào , ngoài ta và hai con mụ kia , thì vừa thấy hắn , lão già đã kinh ngạc thất thần , miệng há hốc , mắt trợn ngược nhìn hắn .

_ Lam kêu ta hả ? Ở đây là đâu vậy Lam ? Ta thích chỗ này lắm !

_ Ngươi giữ im lặng chút đi !

_ Ân ! – Hắn tiu nghỉu đứng lui xuống đứng cạnh ta .

Ta lướt nhìn qua , thấy con mụ Lam Kiều đang nhìn hắn , vừa si mê vừa tò mò . Còn con Lam Hạnh nhìn ta hăm he , tức giận . Ta mặc xác bọn nó , ta nhìn sang lão già .Lão vẫn đứng trơ trơ mắt ra nhìn hắn . Ta chau mày suy nghĩ . Chẳng lẽ lão già này bik hắn ? Vả lại , nhìn lão có vẻ kinh ngạc và bất ngờ , có phần lo lắng . Chẳng lẽ lão sợ hắn đến thế ? Rốt cuộc hắn là ai ?

Ta đằng hắng một tiếng , nhờ vả nhưng giọng ẩn ý ra lệnh :

_ E hèm ! Lão già ! Đây là bạn ta ! Lão có tiện giúp đỡ tìm người thân giúp hắn ko ?

Lão già giật mình , hốt hoảng căng thẳng nhìn hắn , quỳ xuống , cung kính :

_ Thần ! Tham kiến vương gia !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook