Quyển 3 - Chương 25: Cứu hay không cứu
Mạt Chi Ly
06/09/2018
Tú Liên cúi đầu, giải thích: "Vốn là chúng ta không muốn trói ngươi,
nhưng ngươi thật sự rất thích xen vào việc của người khác. Bất đắc dĩ,
không thể làm gì khác hơn là xuống tay với ngươi. Về phần ta và tiểu
Hổ...... cũng không có liên quan gì cả."
"Hả?" Tiểu Vũ nhíu mày: "Nhưng theo ta được biết, miệng vết thương trí mạng trên cổ người chết, là do một cây kiếm đâm vào cổ họng, thủ pháp tương đối lưu loát. Nhưng vết thương trên mặt, mặc dù xuống tay hung ác, nhưng Lực Đạo mềm mỏng hơn. Nói cách khác, vết thương ở hai nơi này, rõ ràng không phải cùng một người gây nên! Tú Liên, kiếm pháp của Trương Tiểu Hổ, là do ngươi dạy phải không?"
Tiểu Vũ đã nói toạc ra trọng điểm trong một câu, sắc mặt Tú Liên trắng nhợt, vừa định muốn giải thích, lại bị Trương Tiểu Hổ giành nói: "Không sai! Kiếm pháp của ta đúng là do nàng dạy, cho nên giết người cũng là ta giết, không liên quan đến nàng."
Tú Liên nghe vậy, kích động lắc đầu nói: "Không phải! Không phải vậy! Phải....."
"Cô nương!" Trương Tiểu Hổ chợt hét to một tiếng, cắt đứt lời của Tú Liên. Hắn nhìn về nàng, trong đôi mắt trong suốt ánh đầy bóng dáng của nàng. Nhếch miệng cười tự giễu, lần đầu tiên mở miệng gọi tên của nàng.
"Tú Liên...... Mặc kệ nàng thấy ta thế nào, thật lòng coi ta như bằng hữu cũng được, lợi dụng ta cũng được. Chuyện ban đầu, thật xin lỗi! Mặc dù cứu được nàng, lại không thể cứu được đứa bé của nàng và hắn. Những năm này...... Ai! Mặc dù biết mình là si tâm vọng tưởng, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ muốn bảo vệ nàng, chăm sóc cho nàng. Ta khổ luyện kiếm pháp mà nàng dạy, cũng là bởi vì nguyên nhân này, chỉ là không muốn thấy nàng len lén khóc thút thít mà thôi. Cho tới nay, ta luôn muốn nghĩ cách để nàng có thể buông oán hận trong lòng xuống, dù là mình bị trở thành thế thân của người kia cũng được, chỉ cần nàng có thể vui vẻ, chỉ cần nàng không bị chìm ngập trong thù hận. Đáng tiếc...... Rốt cuộc vẫn phải đi tới bước này."
"Tiểu Hổ! Đừng bảo là...... Không nên nói nữa......"
Tú Liên tựa như khổ sở lắc đầu, hai tay ôm đầu chôn ở giữa đầu gối.
Trong mắt Trương Tiểu Hổ thoáng qua một chút lưu luyến: "Cô nương! Cho tiểu Hổ nói một câu cuối cùng! Tất cả...... Đều là ta cam tâm tình nguyện. Tuyệt đối không có một chút hối hận!"
Nói xong, hắn đứng lên đi về phía trước một bước đi tới trước mặt Tiểu Vũ. Cách cửa tù hơi vén áo bào lên quỳ gối ở trước mặt của Tiểu Vũ. Cử động đó không thể nghi ngờ là khiến Tiểu Vũ sợ hết hồn, không tự chủ lùi về phía sau một bước kinh ngạc nói: "Ngươi...ngươi làm cái gì vậy?"
Thân thể Trương Tiểu Hổ khom xuống cúi đầu, nghiêm túc nói: "Nguyệt cô nương! Ta hiểu rõ ngươi là người tốt, không thông đồng làm bậy với tên cẩu quan kia. Cho nên khẩn cầu ngươi, mặc kệ ngươi vì mục đích gì mà nhúng tay vào án này, nhưng xin hãy bỏ qua cho Tú Liên! Tất cả tội phạt, đều do một mình ta gánh chịu!"
Tiểu Vũ sững sờ, có chút hơi khó sờ sờ đầu: "Chuyện này...... Chuyện này cũng không phải là việc ta có thể quyết định! Mặc dù đó là một con heo đáng ghét, nhưng dầu gì cũng là Tri Huyện của huyện Thanh Bình này, hắn mới là lão đại!"
"Nhưng cô nương ngươi cũng không phải là người bình thường! Ta tin tưởng nếu cô nương có lòng giúp một tay, nhất định có thể thành công! Ta van cầu cô nương, cả đời Tú Liên khổ cực, để lại cho nàng một con đường sống đi!"
"Chuyện này......"
Mỗ Vũ còn do dự, Tú Liên lại chợt đứng lên đi tới bên cửa tù. Hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Trương Tiểu Hổ quỳ dưới đất, tức giận nói: "Tiểu Hổ ngươi đứng lên cho ta! Ta không cần ngươi đồng tình! Chuyện này vốn là do ta gây lên, nên do ta gánh trách nhiệm."
Trương Tiểu Hổ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy như cũ, bình thản nói: "Tú Liên quên mất còn có một vị lão gia lớn tuổi ở Liễu gia rồi sao? Nếu nàng đi rồi, thì ông ấy phải làm sao đây?"
Tú Liên ngẩn ra, ngay sau đó Trương Tiểu Hổ lại nói: "Thuở nhỏ phụ mẫu ta đều mất, thế gian này đã không còn ai để ta phải nhớ thương! Nếu ta đã lấy mạng mình đổi lại sự tỉnh ngộ của nàng, thì nửa đời sau hãy sống thật tốt đi, đó cũng coi là là đáng giá!"
"Tiểu Hổ......"
Cũng không biết là vì không thể nhìn trường hợp dịu dàng này, hay là bị bọn họ làm rung động. Tiểu Vũ phất tay một cái, mở miệng nói: "Gì thế! Để ta suy nghĩ đã. Ta đi ra ngoài đi bộ một vòng trước, quay về sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục!"
Nói xong, Tiểu Vũ quay người đi. Hai huynh đệ núp trên nóc nhà nghe lén nhìn nhau, cũng “vèo” một cái, lập tức biến mất.
......
Hậu viện nha môn, Tiểu Vũ ngồi ở một chỗ trên bậc thang. Tay trái cầm một đóa hoa nhỏ, tay phải xé từng mảnh, trong miệng còn lẩm bẩm nói thầm.
"Giúp, không giúp, giúp, không giúp, giúp...... Không giúp!?"
Hừ hừ! Không giúp!? Thật không giúp?? Nếu không giúp bọn họ..... thì có phải bọn họ quá đáng thương rồi hay không? Lại nói Tú Liên này cũng là người cơ khổ, mặc dù là lạm sát kẻ vô tội rồi, nhưng cũng là bởi vì khúc mắc nhiều năm chưa giải, người yêu bị hại chết, đứa nhỏ trong bụng cũng mất, nếu đổi lại là nàng, xem chừng cũng sẽ nổi điên muốn giết người phải không?
Còn có Trương Tiểu Hổ, người mù cũng nhìn ra hắn thích Tú Liên. Một lòng muốn gánh tội thay nàng, một lòng muốn che chở cho nàng. Dù là lấy tính mạng ra cược, cũng sẽ không tiếc.
Ai......
Tiểu Vũ phiền não nắm tóc, vứt bỏ cánh hoa trong tay, hái một bông hoa nhỏ khác bắt đầu xé lần nữa.
"Giúp, không giúp, giúp, không giúp, giúp, không giúp...... Giúp!?"
Hừ hừ! Cần giúp một tay không? Thật muốn giúp bọn hắn?? Nhưng giúp bọn hắn, thì không phải mấy người kia đều chết oan? Thiếu gia Phương gia gì đó là chết chưa hết tội, nhưng bốn nữ nhân kia chết thật thảm! Vốn đã có tiếng làm công việc không tốt ở địa phương, chỉ tiếp khách cũng có thể bị giết, quá vô tội! Quá đáng thương!
Hơn nữa coi như là đáng thương, hai người bọn họ cũng là kẻ phóng hỏa giết người! Giết người sẽ phải đền mạng, nếu không thì ai cũng đi giết người! Cảm thấy chơi vui, nói không chừng còn tổ chức thành đoàn thể bầy đàn đi chém!
Ai......
Được rồi! Mỗ vũ thừa nhận, khi nàng tổng hợp các mâu thuẫn lại, thì đúng là không thể cứu được! Hừ hừ rốt cuộc là giúp hay không giúp đây!!!
Nàng đang sắp phiền não, một bóng dáng màu xanh chợt xuất hiện, ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
Tiểu Vũ lé mắt liếc một cái, mở miệng nói: "Này! Ta nói lá vàng này! Nếu ta nhớ không lầm thì, hiện tại hai ta đang trong thời gian chiến tranh lạnh. Mời khi thấy ta tự giác tránh đi được không? Không cần mượn cơ hội làm quen với ta!"
Mộ Dung Túc Dạ nhún vai một cái, mỉm cười nói: "Vậy xin hỏi Tiểu Vũ cô nương, phải làm sao mới xóa bỏ thời gian chiến tranh lạnh giữa chúng ta đây? Từ nhỏ ánh mắt của tại hạ đã cực kỳ tốt, không thể nào làm như không thấy ngươi được!"
Trong lòng Tiểu Vũ đang buồn phiền, nên cũng lười lý luận với hắn. Vừa nghĩ tới định trực tiếp đuổi hắn đi, nhưng chợt nghĩ lại, nghiêng đầu nhìn về hắn nói: "Lá vàng à, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?"
Túc Dạ gật đầu một cái: "Hỏi đi! Miễn là ta biết, nhất định nói cho ngươi biết."
Mỗ Vũ nghe vậy, cuối cùng tinh thần tỉnh táo. Suy tư một phen, mở miệng nói: "Nếu! Ta nói là nếu! Ngươi có một bằng hữu giết người, nhưng bản tính của nàng lại không xấu, hơn nữa cũng là bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mới giết người. Sau đó nàng bị bắt, mà vào lúc này, nàng muốn cầu cứu ngươi, ngươi nên làm thế nào cho phải?"
Túc Dạ nghe xong, không nháy mắt cái nào mà ném thẳng ra bốn chữ.
"Tự sanh tự diệt!"
Tiểu Vũ nhướng mày: "Không thể nào? Nhẫn tâm như vậy sao? Nàng, nàng rất đáng thương đó! Cũng có thể nói là vì bất đắc dĩ mới giết người đấy! Làm sao ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu!"
Túc Dạ bật cười, lắc đầu nói: "Cũng không phải là ta thấy chết không cứu, chỉ là đã không còn cách đi cứu. Giết người thì phải đền mạng, đây là đạo lý từ cổ chí kim. Còn nữa, nếu ta cứu nàng, ta nhất định cũng sẽ bị liên lụy. Ban đầu nàng giết người, chắc hẳn cũng ngờ tới phải bỏ ra giá cao. Nếu nàng biết rõ còn phạm, ta cần gì phải đi cứu nàng, cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ?"
"Hả?" Tiểu Vũ nhíu mày: "Nhưng theo ta được biết, miệng vết thương trí mạng trên cổ người chết, là do một cây kiếm đâm vào cổ họng, thủ pháp tương đối lưu loát. Nhưng vết thương trên mặt, mặc dù xuống tay hung ác, nhưng Lực Đạo mềm mỏng hơn. Nói cách khác, vết thương ở hai nơi này, rõ ràng không phải cùng một người gây nên! Tú Liên, kiếm pháp của Trương Tiểu Hổ, là do ngươi dạy phải không?"
Tiểu Vũ đã nói toạc ra trọng điểm trong một câu, sắc mặt Tú Liên trắng nhợt, vừa định muốn giải thích, lại bị Trương Tiểu Hổ giành nói: "Không sai! Kiếm pháp của ta đúng là do nàng dạy, cho nên giết người cũng là ta giết, không liên quan đến nàng."
Tú Liên nghe vậy, kích động lắc đầu nói: "Không phải! Không phải vậy! Phải....."
"Cô nương!" Trương Tiểu Hổ chợt hét to một tiếng, cắt đứt lời của Tú Liên. Hắn nhìn về nàng, trong đôi mắt trong suốt ánh đầy bóng dáng của nàng. Nhếch miệng cười tự giễu, lần đầu tiên mở miệng gọi tên của nàng.
"Tú Liên...... Mặc kệ nàng thấy ta thế nào, thật lòng coi ta như bằng hữu cũng được, lợi dụng ta cũng được. Chuyện ban đầu, thật xin lỗi! Mặc dù cứu được nàng, lại không thể cứu được đứa bé của nàng và hắn. Những năm này...... Ai! Mặc dù biết mình là si tâm vọng tưởng, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ muốn bảo vệ nàng, chăm sóc cho nàng. Ta khổ luyện kiếm pháp mà nàng dạy, cũng là bởi vì nguyên nhân này, chỉ là không muốn thấy nàng len lén khóc thút thít mà thôi. Cho tới nay, ta luôn muốn nghĩ cách để nàng có thể buông oán hận trong lòng xuống, dù là mình bị trở thành thế thân của người kia cũng được, chỉ cần nàng có thể vui vẻ, chỉ cần nàng không bị chìm ngập trong thù hận. Đáng tiếc...... Rốt cuộc vẫn phải đi tới bước này."
"Tiểu Hổ! Đừng bảo là...... Không nên nói nữa......"
Tú Liên tựa như khổ sở lắc đầu, hai tay ôm đầu chôn ở giữa đầu gối.
Trong mắt Trương Tiểu Hổ thoáng qua một chút lưu luyến: "Cô nương! Cho tiểu Hổ nói một câu cuối cùng! Tất cả...... Đều là ta cam tâm tình nguyện. Tuyệt đối không có một chút hối hận!"
Nói xong, hắn đứng lên đi về phía trước một bước đi tới trước mặt Tiểu Vũ. Cách cửa tù hơi vén áo bào lên quỳ gối ở trước mặt của Tiểu Vũ. Cử động đó không thể nghi ngờ là khiến Tiểu Vũ sợ hết hồn, không tự chủ lùi về phía sau một bước kinh ngạc nói: "Ngươi...ngươi làm cái gì vậy?"
Thân thể Trương Tiểu Hổ khom xuống cúi đầu, nghiêm túc nói: "Nguyệt cô nương! Ta hiểu rõ ngươi là người tốt, không thông đồng làm bậy với tên cẩu quan kia. Cho nên khẩn cầu ngươi, mặc kệ ngươi vì mục đích gì mà nhúng tay vào án này, nhưng xin hãy bỏ qua cho Tú Liên! Tất cả tội phạt, đều do một mình ta gánh chịu!"
Tiểu Vũ sững sờ, có chút hơi khó sờ sờ đầu: "Chuyện này...... Chuyện này cũng không phải là việc ta có thể quyết định! Mặc dù đó là một con heo đáng ghét, nhưng dầu gì cũng là Tri Huyện của huyện Thanh Bình này, hắn mới là lão đại!"
"Nhưng cô nương ngươi cũng không phải là người bình thường! Ta tin tưởng nếu cô nương có lòng giúp một tay, nhất định có thể thành công! Ta van cầu cô nương, cả đời Tú Liên khổ cực, để lại cho nàng một con đường sống đi!"
"Chuyện này......"
Mỗ Vũ còn do dự, Tú Liên lại chợt đứng lên đi tới bên cửa tù. Hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Trương Tiểu Hổ quỳ dưới đất, tức giận nói: "Tiểu Hổ ngươi đứng lên cho ta! Ta không cần ngươi đồng tình! Chuyện này vốn là do ta gây lên, nên do ta gánh trách nhiệm."
Trương Tiểu Hổ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy như cũ, bình thản nói: "Tú Liên quên mất còn có một vị lão gia lớn tuổi ở Liễu gia rồi sao? Nếu nàng đi rồi, thì ông ấy phải làm sao đây?"
Tú Liên ngẩn ra, ngay sau đó Trương Tiểu Hổ lại nói: "Thuở nhỏ phụ mẫu ta đều mất, thế gian này đã không còn ai để ta phải nhớ thương! Nếu ta đã lấy mạng mình đổi lại sự tỉnh ngộ của nàng, thì nửa đời sau hãy sống thật tốt đi, đó cũng coi là là đáng giá!"
"Tiểu Hổ......"
Cũng không biết là vì không thể nhìn trường hợp dịu dàng này, hay là bị bọn họ làm rung động. Tiểu Vũ phất tay một cái, mở miệng nói: "Gì thế! Để ta suy nghĩ đã. Ta đi ra ngoài đi bộ một vòng trước, quay về sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục!"
Nói xong, Tiểu Vũ quay người đi. Hai huynh đệ núp trên nóc nhà nghe lén nhìn nhau, cũng “vèo” một cái, lập tức biến mất.
......
Hậu viện nha môn, Tiểu Vũ ngồi ở một chỗ trên bậc thang. Tay trái cầm một đóa hoa nhỏ, tay phải xé từng mảnh, trong miệng còn lẩm bẩm nói thầm.
"Giúp, không giúp, giúp, không giúp, giúp...... Không giúp!?"
Hừ hừ! Không giúp!? Thật không giúp?? Nếu không giúp bọn họ..... thì có phải bọn họ quá đáng thương rồi hay không? Lại nói Tú Liên này cũng là người cơ khổ, mặc dù là lạm sát kẻ vô tội rồi, nhưng cũng là bởi vì khúc mắc nhiều năm chưa giải, người yêu bị hại chết, đứa nhỏ trong bụng cũng mất, nếu đổi lại là nàng, xem chừng cũng sẽ nổi điên muốn giết người phải không?
Còn có Trương Tiểu Hổ, người mù cũng nhìn ra hắn thích Tú Liên. Một lòng muốn gánh tội thay nàng, một lòng muốn che chở cho nàng. Dù là lấy tính mạng ra cược, cũng sẽ không tiếc.
Ai......
Tiểu Vũ phiền não nắm tóc, vứt bỏ cánh hoa trong tay, hái một bông hoa nhỏ khác bắt đầu xé lần nữa.
"Giúp, không giúp, giúp, không giúp, giúp, không giúp...... Giúp!?"
Hừ hừ! Cần giúp một tay không? Thật muốn giúp bọn hắn?? Nhưng giúp bọn hắn, thì không phải mấy người kia đều chết oan? Thiếu gia Phương gia gì đó là chết chưa hết tội, nhưng bốn nữ nhân kia chết thật thảm! Vốn đã có tiếng làm công việc không tốt ở địa phương, chỉ tiếp khách cũng có thể bị giết, quá vô tội! Quá đáng thương!
Hơn nữa coi như là đáng thương, hai người bọn họ cũng là kẻ phóng hỏa giết người! Giết người sẽ phải đền mạng, nếu không thì ai cũng đi giết người! Cảm thấy chơi vui, nói không chừng còn tổ chức thành đoàn thể bầy đàn đi chém!
Ai......
Được rồi! Mỗ vũ thừa nhận, khi nàng tổng hợp các mâu thuẫn lại, thì đúng là không thể cứu được! Hừ hừ rốt cuộc là giúp hay không giúp đây!!!
Nàng đang sắp phiền não, một bóng dáng màu xanh chợt xuất hiện, ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
Tiểu Vũ lé mắt liếc một cái, mở miệng nói: "Này! Ta nói lá vàng này! Nếu ta nhớ không lầm thì, hiện tại hai ta đang trong thời gian chiến tranh lạnh. Mời khi thấy ta tự giác tránh đi được không? Không cần mượn cơ hội làm quen với ta!"
Mộ Dung Túc Dạ nhún vai một cái, mỉm cười nói: "Vậy xin hỏi Tiểu Vũ cô nương, phải làm sao mới xóa bỏ thời gian chiến tranh lạnh giữa chúng ta đây? Từ nhỏ ánh mắt của tại hạ đã cực kỳ tốt, không thể nào làm như không thấy ngươi được!"
Trong lòng Tiểu Vũ đang buồn phiền, nên cũng lười lý luận với hắn. Vừa nghĩ tới định trực tiếp đuổi hắn đi, nhưng chợt nghĩ lại, nghiêng đầu nhìn về hắn nói: "Lá vàng à, ta hỏi ngươi một vấn đề được không?"
Túc Dạ gật đầu một cái: "Hỏi đi! Miễn là ta biết, nhất định nói cho ngươi biết."
Mỗ Vũ nghe vậy, cuối cùng tinh thần tỉnh táo. Suy tư một phen, mở miệng nói: "Nếu! Ta nói là nếu! Ngươi có một bằng hữu giết người, nhưng bản tính của nàng lại không xấu, hơn nữa cũng là bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mới giết người. Sau đó nàng bị bắt, mà vào lúc này, nàng muốn cầu cứu ngươi, ngươi nên làm thế nào cho phải?"
Túc Dạ nghe xong, không nháy mắt cái nào mà ném thẳng ra bốn chữ.
"Tự sanh tự diệt!"
Tiểu Vũ nhướng mày: "Không thể nào? Nhẫn tâm như vậy sao? Nàng, nàng rất đáng thương đó! Cũng có thể nói là vì bất đắc dĩ mới giết người đấy! Làm sao ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu!"
Túc Dạ bật cười, lắc đầu nói: "Cũng không phải là ta thấy chết không cứu, chỉ là đã không còn cách đi cứu. Giết người thì phải đền mạng, đây là đạo lý từ cổ chí kim. Còn nữa, nếu ta cứu nàng, ta nhất định cũng sẽ bị liên lụy. Ban đầu nàng giết người, chắc hẳn cũng ngờ tới phải bỏ ra giá cao. Nếu nàng biết rõ còn phạm, ta cần gì phải đi cứu nàng, cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.