Quyển 3 - Chương 24: Huyện thái gia không não
Mạt Chi Ly
08/08/2018
Editor: Tinh Di
Mộ Dung Lưu Quang đi tới chỗ Tiểu Vũ tính ngăn trò đùa quái ác của nàng dành cho tên quan sai kia, chợt ánh mắt thay đổi, hắn nghiêng đầu nhìn về một góc đường.
Mặc dù có cảm giác trước tên Tri huyện này không phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không ngờ tới hắn lại là một kẻ xấu không có não!
Tiểu Vũ mạnh miệng công khai khiêu khích quan sai như vậy, người có đầu óc cũng nghĩ ra được chuyện này không bình thường và những người này lai lịch bất thường.
Mộ Dung Lưu Quang cũng chỉ định giữ tên quan sai này đến nửa ngày sẽ thả về, không ngờ tới…. người đến nhanh như vậy, đã thế còn…. khua chiêng múa trống náo, kiệu tám người khiêng, dân đen còn phải dạt ra để nhường lối đi!
Giá lễ như vậy… không phải quá long trọng chứ?!
Mộ Dung Lưu Quang và Mộ Dung Túc Dạ khẽ liếc nhau, cùng quyết định im lặng quan sát. Lúc này Mộ Dung Túc Dạ quay lại nhìn Tịch xa, hắn liền thu lại chuỳ thủ sắc bén.
Lúc này Tiểu Vũ cũng chú ý tới cỗ kiệu kia, đứng dậy nhìn tạm thời bỏ qua cho tên quan sai đáng thương.
D!3nd&&LeequYDo__n
Màn kiệu vén lên, một người đàn ông bước xuống, người này tai to mặt lớn như vừa nuốt trọn một cái đầu heo nướng. Có vẻ ánh mắt hắn còn cực kỳ tệ, không thèm nhìn xung quanh mà quay luôn qua tên quan sai vừa chạy về bẩm báo, lớn giọng hỏi: “Là kẻ nào? Kẻ nào dám ngang nhiên gây chuyện ở huyện của ta?”
Trán tên quan sai kia vẫn chưa hết mồ hôi lạnh, muốn nói nhưng lại thôi, chỉ dám liếc mắt về phía đám người Tiểu Vũ ý chỉ điểm. Đáng tiếc thị lực lão gia nhà hắn quá kém cỏi, còn tưởng mắt hắn bị rút gân.
“Kẻ nào? Lão gia đang hỏi ngươi mà ngươi còn giả câm giả điếc?”
“…..”
Tên này vẫn không dám nói, cực kỳ rồi rắm! Tiểu Vũ ở một bên không thể nhìn tiếp! Ai da ai kêu nàng vốn có tâm địa tốt, không thể đứng nhìn người khác gặp khó khăn! Nàng giơ cao tay, hô lớn: “Đây, kẻ này đây! Ta ở chỗ này, làm ơn chú ý bên này một chút!”
Cuối cùng cũng kéo được chú ý của tên tri huyện, hai tay hắn chắp sau lưng nặng nề đi tới. Đến nơi cũng không thèm chú ý tới tên quan sai bị giữ người kia, trước tiên quan sát Tiểu Vũ một lượt từ trên xuống. Cuối cùng kết luận nàng là nữ tử. “Là nhà ngươi cố ý gây chuyện? Cản trở quan sai làm việc phá án?”
Tiểu Vũ nghe xong đột nhiên bày ra bộ dạng vô tội, “Đâu có! Kẻ nào vu oán cho ta?! Ta chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, sao dám gây chuyện cản trở mấy vị quan sai đây!”
…… Cái gì?
Tên tri huyện bất ngờ, quay đầu nhìn chằm chằm tên quan sai báo tin như muốn chứng thực, tên này không dám hé miệng, đầu đã đầy vạch đen từ bao giờ…
Mẹ của ta ơi! Tri huyện đại nhân à, chả lẽ người không nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của tiểu Giang? Bị nha đầu đó làm thành như kia! Người chắc là người không bị mù? Chỉ cần nhìn là thấy mà, còn phải làm khó quan sai nhỏ nhoi này làm cái gì?!
Cuối cùng, trời cao dường như nghe được tiếng nào thống khổ của tên này, tri huyện lúc này mới chú ý tới tên còn lại, “Kẻ nào? Tiểu Giang sao ngươi lại ở đây? Còn đứng tư thế này? Bị chuột rút?”
“……..”
Cái gì gọi là hiểu hay không hiểu! Tóm lại là lão gia đầu heo vẫn không hiểu gì!
Chân tiểu Giang run rẩy không ngừng, có vẻ không thể chịu đựng thêm, mắt thấy huyện thái gia chú ý tới mình liền muốn chạy tới ôm đùi….
Thế nhưng…..
“Khụ khụ!” Tiểu Vũ ho khan hai tiếng, hai chân tiểu Giang đang run rẩy lập tức vững như cột đá, tư thế lại trở về hiên ngang hùng dũng!
Tên tri huyện nhìn qua tiểu Giang lại nhìn qua Tiểu Vũ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lúc này ánh mắt lại vô tình nhìn thấy Tú Liên, hai mắt sáng rực, chân gấp rút đi về phía nàng ta.
Ánh mắt không phải của người thường mà! Mà là cực kỳ hạ đẳng!
D!3nd&&LeequYDo__n
“A ui! Đây không phải là Tú Liên cô nương đó sao?”
Tú Liên sau thất bại với hai vị nam tử xuất chúng, lúc này trước ánh mắt đầy ham muốn của lão gia tri huyện càng thêm phần bực bội chán ghét, tuy nhiên vẫn phải miễn cưỡng cười chào, “Tri huyện đại nhân!”
“Khà khà không cần đa lễ!” Nét mặt hắn cười cượt không giấu nổi vẻ dâm đãng, “Là ta phái người tới mời cô nương tới huyện đường cùng phá án, nhìn bộ dạng cô nương như vậy, có vẻ không nguyện ý?”
Tú Liên nén tức giận trong lòng, “Quả thật đại nhân coi trọng Tú Liên quá. Tú Liên chỉ là một nữ tử hèn kém, đối với mấy chuyện phá án trọng đại này căn bản không có năng lực! Huống hồ tiểu nữ còn có cha già cần chăm sóc, ngộ ngỡ xảy đến chuyện gì ngoài ý thân gia cô quả sao có thể sống? Chỉ xin đại nhân đừng làm khó tiểu nữ, làm khó gia cảnh thêm!”
Tú Liên vừa dứt lời mặt tên tri huyện liền trở nên khó coi, cười gượng hai tiếng, “Ha ha, Tú Liên cô nương cứ an tâm, quan sai bọn ta phá án đưowng nhiên có biện pháp bảo đảm an toàn cho cô nương! Sẽ không có cái gọi là chuyện ngoài ý!”
Hừ! Đôi mắt xinh đẹp của Tú Liên trừng lớn nhìn chằm chằm hắn!
Người khác không biết nhưng nàng ta rõ hơn ai hết! Tên khốn khiếp này nhìn trúng nàng, từng phái người qua nhà nàng hỏi thiếp, đương nhiên nàng không chịu. Cũng may nơi này gần với kinh thành nên lão ta không dám làm ra loại chuyện bắt người, ép gả.
Nhưng huyện Thanh Bình vừa xảy ra chuyện hắn ta liền nghĩ ra kế để kéo nàng ta vào! Lời vừa nói tuy dễ nghe nhưng hết thảy là dối trá! Ý tứ rõ ràng là uy hiếp! Nếu không chịu về phủ cùng phá án thì phải chịu làm thê thiếp của hắn! Nghĩ tới phải hầu hạ một tên heo mập không đầu óc như hắn nàng ta chỉ muốn ói mửa!
Nghĩ tới đây Tú Nhiên đột nhiên nhìn qua Mộ Dung Lưu Quang, ánh mắt cầu xin. Nhưng người này lại làm như không thấy, cũng may Tiểu Vũ hiểu được ý muốn của nàng ta, không ngại ra tay hào hiệp!
Ai da! Chính là tâm địa nàng quá tốt đi!
D!3nd&&LeequYDo__n
“À này heo… à không tri huyện đại nhân! Người thật là! Tuy ta không phải đại mỹ nhân nhưng người làm ơn chú ý tới ta một chút có được không?”
Tri huyện quay lại nhìn nàng, cau mày nói: “Ngươi có chuyện gì?”
“Hì…” Tiểu Vũ chỉ tay vào tên tiểu Giang, “Đại nhân ngài không thấy tư thế đứng của vị quan sai này có gì không đúng sao? Dù gì cũng là người của ngài ngài cũng nên quan tâm hắn một chút chứ!”
Tròng mắt tiểu Giang loé sáng, có chút cảm động nhìn Tiểu Vũ….
Cô nãi nãi này, dù vậy cô nói ra những lời này mà không sợ bị sét đánh sao? Là ai biến ta thành cái bộ dạng này!
Tri huyện khẽ liếc tiểu Giang, giọng điệu còn tệ hơn: “Chân ngươi bị làm sao? Chuột rút từ nãy tới giờ vẫn chưa hết? Mau thả xuống cho ta!”
…….
Người muốn lại không thể giải thích, Tiểu Vũ đành đứng ra giúp hắn: “Chân hắn không phải bị chuột rút, mà là phía dưới có đồ quan trọng, không thể giẫm lên!”
Tri huyện càng cau chặt mày, lúc này mới nhìn xuống chân tiểu Giang, vì đứng xa nên chỉ có thể nhìn thấy một vật nhỏ, ánh vàng.
Tiểu Vũ nói thêm: “Món đồ dưới chân tiểu huynh đệ này là đồ cấm kị, cho nên… dù có mỏi chân đến rụng rời cũng không dám thả xuống! Tri huyện đại nhân, ngài có muốn đích thân tới nhìn một chút không?”
Lúc này tên tri huyện thực sự tò mò, mặt lại tỏ vẻ không quan tâm bước tới bên đó, vừa cúi xuống liền bắt gặp hình rồng trên miếng lệnh bài, trong lòng lập tức cứng ngắc, dự cảm không tốt……
Hắn ngước mắt lên lại bắt gặp khuôn mặt vui vẻ cười đến híp mắt của Tiểu Vũ, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng đầy, hai tay nhặt miếng lệnh bài lên lật qua lật lại, mặt heo nhanh chóng trở nên trắng bệch….
Nét cười trên mặt Tiểu Vũ vẫn không bớt: “Có muốn cắn thử một cái không? Nếm thử mới biết là thật hay giả?”
Mồ hôi lạnh đã toát ra cả người, nghe Tiểu Vũ nói vậy tay cầm lệnh bài càng thêm run rẩy: “Cô nương, rốt cuộc cô nương là thần thánh phương nào?”
Tiểu Vũ cười nhếch miệng: “Không phải thần tiên nào cả! Chỉ là một tiểu yêu đến từ kinh thành thôi mà!
Mộ Dung Lưu Quang đi tới chỗ Tiểu Vũ tính ngăn trò đùa quái ác của nàng dành cho tên quan sai kia, chợt ánh mắt thay đổi, hắn nghiêng đầu nhìn về một góc đường.
Mặc dù có cảm giác trước tên Tri huyện này không phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không ngờ tới hắn lại là một kẻ xấu không có não!
Tiểu Vũ mạnh miệng công khai khiêu khích quan sai như vậy, người có đầu óc cũng nghĩ ra được chuyện này không bình thường và những người này lai lịch bất thường.
Mộ Dung Lưu Quang cũng chỉ định giữ tên quan sai này đến nửa ngày sẽ thả về, không ngờ tới…. người đến nhanh như vậy, đã thế còn…. khua chiêng múa trống náo, kiệu tám người khiêng, dân đen còn phải dạt ra để nhường lối đi!
Giá lễ như vậy… không phải quá long trọng chứ?!
Mộ Dung Lưu Quang và Mộ Dung Túc Dạ khẽ liếc nhau, cùng quyết định im lặng quan sát. Lúc này Mộ Dung Túc Dạ quay lại nhìn Tịch xa, hắn liền thu lại chuỳ thủ sắc bén.
Lúc này Tiểu Vũ cũng chú ý tới cỗ kiệu kia, đứng dậy nhìn tạm thời bỏ qua cho tên quan sai đáng thương.
D!3nd&&LeequYDo__n
Màn kiệu vén lên, một người đàn ông bước xuống, người này tai to mặt lớn như vừa nuốt trọn một cái đầu heo nướng. Có vẻ ánh mắt hắn còn cực kỳ tệ, không thèm nhìn xung quanh mà quay luôn qua tên quan sai vừa chạy về bẩm báo, lớn giọng hỏi: “Là kẻ nào? Kẻ nào dám ngang nhiên gây chuyện ở huyện của ta?”
Trán tên quan sai kia vẫn chưa hết mồ hôi lạnh, muốn nói nhưng lại thôi, chỉ dám liếc mắt về phía đám người Tiểu Vũ ý chỉ điểm. Đáng tiếc thị lực lão gia nhà hắn quá kém cỏi, còn tưởng mắt hắn bị rút gân.
“Kẻ nào? Lão gia đang hỏi ngươi mà ngươi còn giả câm giả điếc?”
“…..”
Tên này vẫn không dám nói, cực kỳ rồi rắm! Tiểu Vũ ở một bên không thể nhìn tiếp! Ai da ai kêu nàng vốn có tâm địa tốt, không thể đứng nhìn người khác gặp khó khăn! Nàng giơ cao tay, hô lớn: “Đây, kẻ này đây! Ta ở chỗ này, làm ơn chú ý bên này một chút!”
Cuối cùng cũng kéo được chú ý của tên tri huyện, hai tay hắn chắp sau lưng nặng nề đi tới. Đến nơi cũng không thèm chú ý tới tên quan sai bị giữ người kia, trước tiên quan sát Tiểu Vũ một lượt từ trên xuống. Cuối cùng kết luận nàng là nữ tử. “Là nhà ngươi cố ý gây chuyện? Cản trở quan sai làm việc phá án?”
Tiểu Vũ nghe xong đột nhiên bày ra bộ dạng vô tội, “Đâu có! Kẻ nào vu oán cho ta?! Ta chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, sao dám gây chuyện cản trở mấy vị quan sai đây!”
…… Cái gì?
Tên tri huyện bất ngờ, quay đầu nhìn chằm chằm tên quan sai báo tin như muốn chứng thực, tên này không dám hé miệng, đầu đã đầy vạch đen từ bao giờ…
Mẹ của ta ơi! Tri huyện đại nhân à, chả lẽ người không nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của tiểu Giang? Bị nha đầu đó làm thành như kia! Người chắc là người không bị mù? Chỉ cần nhìn là thấy mà, còn phải làm khó quan sai nhỏ nhoi này làm cái gì?!
Cuối cùng, trời cao dường như nghe được tiếng nào thống khổ của tên này, tri huyện lúc này mới chú ý tới tên còn lại, “Kẻ nào? Tiểu Giang sao ngươi lại ở đây? Còn đứng tư thế này? Bị chuột rút?”
“……..”
Cái gì gọi là hiểu hay không hiểu! Tóm lại là lão gia đầu heo vẫn không hiểu gì!
Chân tiểu Giang run rẩy không ngừng, có vẻ không thể chịu đựng thêm, mắt thấy huyện thái gia chú ý tới mình liền muốn chạy tới ôm đùi….
Thế nhưng…..
“Khụ khụ!” Tiểu Vũ ho khan hai tiếng, hai chân tiểu Giang đang run rẩy lập tức vững như cột đá, tư thế lại trở về hiên ngang hùng dũng!
Tên tri huyện nhìn qua tiểu Giang lại nhìn qua Tiểu Vũ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lúc này ánh mắt lại vô tình nhìn thấy Tú Liên, hai mắt sáng rực, chân gấp rút đi về phía nàng ta.
Ánh mắt không phải của người thường mà! Mà là cực kỳ hạ đẳng!
D!3nd&&LeequYDo__n
“A ui! Đây không phải là Tú Liên cô nương đó sao?”
Tú Liên sau thất bại với hai vị nam tử xuất chúng, lúc này trước ánh mắt đầy ham muốn của lão gia tri huyện càng thêm phần bực bội chán ghét, tuy nhiên vẫn phải miễn cưỡng cười chào, “Tri huyện đại nhân!”
“Khà khà không cần đa lễ!” Nét mặt hắn cười cượt không giấu nổi vẻ dâm đãng, “Là ta phái người tới mời cô nương tới huyện đường cùng phá án, nhìn bộ dạng cô nương như vậy, có vẻ không nguyện ý?”
Tú Liên nén tức giận trong lòng, “Quả thật đại nhân coi trọng Tú Liên quá. Tú Liên chỉ là một nữ tử hèn kém, đối với mấy chuyện phá án trọng đại này căn bản không có năng lực! Huống hồ tiểu nữ còn có cha già cần chăm sóc, ngộ ngỡ xảy đến chuyện gì ngoài ý thân gia cô quả sao có thể sống? Chỉ xin đại nhân đừng làm khó tiểu nữ, làm khó gia cảnh thêm!”
Tú Liên vừa dứt lời mặt tên tri huyện liền trở nên khó coi, cười gượng hai tiếng, “Ha ha, Tú Liên cô nương cứ an tâm, quan sai bọn ta phá án đưowng nhiên có biện pháp bảo đảm an toàn cho cô nương! Sẽ không có cái gọi là chuyện ngoài ý!”
Hừ! Đôi mắt xinh đẹp của Tú Liên trừng lớn nhìn chằm chằm hắn!
Người khác không biết nhưng nàng ta rõ hơn ai hết! Tên khốn khiếp này nhìn trúng nàng, từng phái người qua nhà nàng hỏi thiếp, đương nhiên nàng không chịu. Cũng may nơi này gần với kinh thành nên lão ta không dám làm ra loại chuyện bắt người, ép gả.
Nhưng huyện Thanh Bình vừa xảy ra chuyện hắn ta liền nghĩ ra kế để kéo nàng ta vào! Lời vừa nói tuy dễ nghe nhưng hết thảy là dối trá! Ý tứ rõ ràng là uy hiếp! Nếu không chịu về phủ cùng phá án thì phải chịu làm thê thiếp của hắn! Nghĩ tới phải hầu hạ một tên heo mập không đầu óc như hắn nàng ta chỉ muốn ói mửa!
Nghĩ tới đây Tú Nhiên đột nhiên nhìn qua Mộ Dung Lưu Quang, ánh mắt cầu xin. Nhưng người này lại làm như không thấy, cũng may Tiểu Vũ hiểu được ý muốn của nàng ta, không ngại ra tay hào hiệp!
Ai da! Chính là tâm địa nàng quá tốt đi!
D!3nd&&LeequYDo__n
“À này heo… à không tri huyện đại nhân! Người thật là! Tuy ta không phải đại mỹ nhân nhưng người làm ơn chú ý tới ta một chút có được không?”
Tri huyện quay lại nhìn nàng, cau mày nói: “Ngươi có chuyện gì?”
“Hì…” Tiểu Vũ chỉ tay vào tên tiểu Giang, “Đại nhân ngài không thấy tư thế đứng của vị quan sai này có gì không đúng sao? Dù gì cũng là người của ngài ngài cũng nên quan tâm hắn một chút chứ!”
Tròng mắt tiểu Giang loé sáng, có chút cảm động nhìn Tiểu Vũ….
Cô nãi nãi này, dù vậy cô nói ra những lời này mà không sợ bị sét đánh sao? Là ai biến ta thành cái bộ dạng này!
Tri huyện khẽ liếc tiểu Giang, giọng điệu còn tệ hơn: “Chân ngươi bị làm sao? Chuột rút từ nãy tới giờ vẫn chưa hết? Mau thả xuống cho ta!”
…….
Người muốn lại không thể giải thích, Tiểu Vũ đành đứng ra giúp hắn: “Chân hắn không phải bị chuột rút, mà là phía dưới có đồ quan trọng, không thể giẫm lên!”
Tri huyện càng cau chặt mày, lúc này mới nhìn xuống chân tiểu Giang, vì đứng xa nên chỉ có thể nhìn thấy một vật nhỏ, ánh vàng.
Tiểu Vũ nói thêm: “Món đồ dưới chân tiểu huynh đệ này là đồ cấm kị, cho nên… dù có mỏi chân đến rụng rời cũng không dám thả xuống! Tri huyện đại nhân, ngài có muốn đích thân tới nhìn một chút không?”
Lúc này tên tri huyện thực sự tò mò, mặt lại tỏ vẻ không quan tâm bước tới bên đó, vừa cúi xuống liền bắt gặp hình rồng trên miếng lệnh bài, trong lòng lập tức cứng ngắc, dự cảm không tốt……
Hắn ngước mắt lên lại bắt gặp khuôn mặt vui vẻ cười đến híp mắt của Tiểu Vũ, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng đầy, hai tay nhặt miếng lệnh bài lên lật qua lật lại, mặt heo nhanh chóng trở nên trắng bệch….
Nét cười trên mặt Tiểu Vũ vẫn không bớt: “Có muốn cắn thử một cái không? Nếm thử mới biết là thật hay giả?”
Mồ hôi lạnh đã toát ra cả người, nghe Tiểu Vũ nói vậy tay cầm lệnh bài càng thêm run rẩy: “Cô nương, rốt cuộc cô nương là thần thánh phương nào?”
Tiểu Vũ cười nhếch miệng: “Không phải thần tiên nào cả! Chỉ là một tiểu yêu đến từ kinh thành thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.