Chương 109: Biến cố
Loan Loan
19/11/2013
Chiến tranh kéo dài đến khoảng giữa tháng mười, trời rất lạnh, tình hình chiến trận vẫn rất gay cấn, vào lúc Tây Lương chiếm được thành trì thứ 5 của Đại Khánh, Nam Tĩnh xuất quân, Tào tướng quân thống lĩnh 30 vạn đại quân chống Nam Tĩnh, nhưng binh sĩ Nam Tĩnh tựa như được uống thuốc kích thích, tàn sát một mạch, khiến Tào tướng quân thiếu chút nữa không ngăn được.
Nam Tĩnh và Đại Khánh đánh nhau một tháng, Tây Lương cũng không theo kế hoạch quay lại đánh Nam Tĩnh, mà tiếp tục tấn công Đại Khánh. Hai mặt đều bị đánh, Đại Khánh thất bại liên tiếp, khí thế của binh lính bắt đầu giảm xuống.
Hàn Nguyệt Nguyệt ăn ngủ không yên, ở thôn quê tin tức tương đối ít, bất quá chỉ nghe những tin do Hắc Ứng nói lại, nàng cũng đã không chịu nổi, mấy lần định quay về, đều bị Hắc Ưng ngăn lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt càng ngày càng hao mòn, Cổ đại tẩu rất lo lắng, đem nhiều phương thuốc cổ truyền tới, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười cười cảm ơn. Trương Tiểu Tinh lén bàn với Hắc Ưng mấy lần, đều bị cự tuyệt, nàng không muốn thấy tiểu thư mạo hiểm trở về, nhưng nhìn tiểu thư như vậy, lòng nàng cũng không chịu nổi.
Cuối tháng mười một, chiến trường báo về, Tào tướng quân chết trận, quân Đại Khánh bị đả kích nghiêm trọng, trong triều, các đại thần nhao nhao tấu lên, trừ Tào tướng quân, có thể ngăn được Nam Tĩnh cũng chỉ có Vân vương mà thôi. Mạnh Dịch Hiên biết tình hình nghiêm trọng, nhưng không còn cách nào, đành hạ chỉ lệnh Vân vương thay Tào tướng quân.
Mạnh Dịch Vân tất nhiên biết đây là kế điệu hổ ly sơn, hắn vừa bước ra khỏi kinh thành, Thái Uyên sẽ lập tức ra tay, nhưng lệnh vua không thể cãi, Mạnh Dịch Vân đành dẫn binh tiến về biên cương.
“Hắc Ưng, Tiểu Tinh, hai tiểu vương gia giao cho các ngươi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, nàng không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, giờ Tây Lương lật lọng, Mạnh Dịch Vân nhất định đang gặp khó khăn.
“Tiểu thư, nô tỳ đi với tiểu thư”, Trương Tiểu Tinh nói. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không được, tiểu vương gia quan trọng, các ngươi tiếp tục ở đây một thời gian nữa, nếu có chuyện, liền lập tức dẫn hai đứa đi”, nàng không thể để hai nhi tử đi mạo hiểm.
“Nhưng.....”, Trương Tiểu Tinh còn muốn nói, đã bị Hắc Ưng ngăn lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một cây hương đưa cho Trương Tiểu Tinh, “Đây là Thiên Lý Truyền Hương, nếu có nguy hiểm, lập tức đốt, sẽ có người đến tiếp ứng các ngươi”, nơi này cách Dược Cốc quá xa, không biết sư huynh và sư tỷ có thể nhận được không.
“Nếu có thể, hai ngươi mang hai tiểu vương gia đến Dược Cốc đi, chỉ có nơi đó mới an toàn”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, chỉ có Dược Cốc là nơi bọn chúng không tìm được.
“Vâng, mấy ngày nữa thuộc hạ sẽ lên đường”, Hắc Ưng đáp. Mấy hôm nay hắn ra ngoài truyền tin, hình như đã bị người theo dõi, nơi này không còn an toàn nữa, đi sớm một chút cho yên tâm.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Đoàn Đoàn và Viên Viên: mâu thân sẽ nhanh chóng trở lại, các con phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi mẹ dẫn phụ thân về.
Hàn Nguyệt Nguyệt quyết tâm quay đầu, ra khỏi phòng, “Chăm sóc tiểu vương gia thật tốt”. Trương Tiểu Tinh gật đầu, “Tiểu thư, đi đường cẩn thận”. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Vào đi”.
Chờ Hàn Nguyệt Nguyệt biến mất trong đêm tối, Trương Tiểu Tinh mới đi vào, hi vọng mọi chuyện sớm được giải quyết, để cả nhà tiểu thư có thể đoàn tụ.
“Vương gia, Thái Uyên đã bắt đầu điều binh bao vây kinh thành”, Tần Minh nói. Mạnh Dịch Vân ngẩng đầu lên, “Giờ ngươi đi ngay, chặn bọn chúng lại, cố gắng hết sức kéo thêm chút thời gian”.
Tần Minh lui ra, Mạnh Dịch Vân tựa vào ghế: làm thế nào để giải quyết Nam Tĩnh như sói ăn mãi không no này đây.
Hàn Nguyệt Nguyệt vốn muốn đi tìm Mạnh Dịch Vân, nhưng nghĩ lại nàng đến cũng không giúp được gì, vấn đề lớn nhất hiện nay là chuyện Tây Lương, nên quyết định chạy tới hoàng cung Tây Lương, lãnh thổ Tây Lương không lớn, với khinh công của nàng, từ đây chỉ ba bốn ngày là tới.
Đến ngày thứ ba, Hàn Nguyệt Nguyệt tới hoàng cung Tây Lương. Nàng từng nghe Mạnh Dịch Vân nói qua, vua Tây Lương là một lão hồ ly, đã sớm dòm ngó Đại Khánh, tiếc là binh lực không đủ.
Cả hoàng cung yên tĩnh, Hàn Nguyệt Nguyệt ở trên nóc nhà quan sát mấy lần, bay đến chỗ có nhiều thị vệ, chắc chắn là tẩm cung của vua Tây Lương rồi. Nàng nằm trên nóc nhà, gỡ một mảnh ngói ra, bên trong, một nam tử vạm vỡ đang ngồi dựa trên ghế, chừng 50 tuổi, đây là vua Tây Lương?
Cứ lo chạy tới, nàng lại quên mất chuyện quan trọng nhất: chạy tới để làm gì? Giết, uy hiếp, hay giam lỏng, bất quá với thân hình vạm vỡ đó, e là một mình nàng không làm được việc vĩ đại như vậy.
Nếu vua Tây Lương chết, nhất định Tây Lương sẽ lui binh, nhưng lúc đó ai sẽ giúp nàng đối phó với Nam Tĩnh, để Mạnh Dịch Vân có thời gian đi giải quyết Thái Uyên và hoàng hậu giả? Trừ Nam Tĩnh và Tây Lương là hai quốc gia có chút thực lực, còn lại đều là những nước nhỏ.
“Lâu không gặp, sở thích của vương phi đã thay đổi?”, sau lưng truyền đến một giọng nam, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên, quay đầu lại.
“Sao ngươi ở đây?”, đúng là âm hồn bất tán mà.
“Dĩ nhiên là chờ vương phi đến rồi.” Hắn ở đây ôm cây đợi thỏ đã lâu, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện, nói nàng bị lửa thiêu, ai tin chứ, bất quá nữ nhân này đúng là không tầm thường, có thể mang theo hai đứa bé thoát khỏi hoàng cung, hơn nữa còn mất tích lâu như vậy.
“Ngươi rảnh quá không có việc gì làm sao, bổn vương phi đang rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, cáo từ”, Hàn Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Người áo đen bay lên trước, cản đường nàng. “Ta có thể giúp Mạnh Dịch Vân đánh lui Nam Tĩnh.”
Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước, “Tại sao ta phải tin ngươi?” Vô duyên vô cớ đòi giúp nàng, đã không phải lần đầu tiên, không thể không khiến nàng lo lắng, người này có âm mưu gì.
“Nơi này nói chuyện không ổn, đến nơi khác đi, vương phi chạy một mạch tới đây chắc còn chưa ăn cơm, để tại hạ mời một bữa vậy?” Hàn Nguyệt Nguyệt không phản đối, hai người bay khỏi hoàng cung Tây Lương, đến một tòa nhà.
“Ngươi là người Tây Lương?”, Hàn Nguyệt Nguyệt vào nhà, bài trí bên trong rất tao nhã, hẳn là ở lâu dài, nàng quan sát một phen, không tệ, là một người có tiền.
Người áo đen cười một tiếng, “Vương phi ăn gì? Mặc dù không ngon bằng Thiên Hương Lâu, nhưng cũng coi là không tệ”. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Nói chính sự trước, nếu không ăn cũng không an tâm”, nàng lặn lội đến đây không phải để ăn.
“Không vội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”, mấy nha hoàn bưng đồ ăn lên. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không khách sáo, ngồi xuống, quả thật đói bụng, chạy một mạch nàng chưa ăn gì cả.
“Để ta kể chuyện cũ cho vương phi nghe”, Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, cầm đũa lên bắt đầu ăn, người này biết thân phận nàng, chắc không dám hạ độc, cứ cho là có, cũng không gạt được nàng.
“Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, giang sơn, mỹ nhân chỉ được chọn một. Hơn 20 năm trước, lúc đó Tây Lương còn là một nước nhỏ, vua Tây Lương rất anh tuấn.......”. Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, mặc người áo đen kể. Thật ra cũng không phải một câu chuyện tình yêu say đắm đẫm nước mắt gì, chỉ là năm đó vua Tây Lương vừa ý nữ nhi của một thủ lĩnh bộ lạc, vị thủ lĩnh này không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi, muốn tìm người ở rể, khổ nỗi cô nương này lại thích vua Tây Lương, người ta là vua một nước, sao có thể ở rể. Thế là liền có tiết mục bỏ trốn theo tình lang, thủ lĩnh chẳng biết làm sao, mà lúc này cũng có rất nhiều kẻ đang nhòm ngó vị trí của lão.
Cuối cùng thủ lĩnh đồng ý, tình nguyện dâng lãnh thổ của mình làm của hồi môn cho nữ nhi, cũng không muốn nó rơi vào tay kẻ khác, cho nên vua Tây Lương vừa được giang sơn lại được mỹ nhân. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, cô nương này không sinh được hoàng tử, quốc vương bị người hại chết, ngôi vị hoàng đế rơi vào tay Thân vương.
Thân vương đã sớm vừa ý sắc đẹp của cô nương này, sau khi lên chiếm được ngôi vị hoàng đế rồi, muốn cưỡng ép nàng, nhưng nàng chung thủy với trượng phu, lấy cái chết uy hiếp, Thân vương đành nhốt nàng ở hậu cung.
Khi đó tiểu công chúa mới hơn 1 tuổi, còn thơ dại, nàng mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, lý do duy nhất để tiếp tục sống là nữ nhi này. Hai tháng sau, nàng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Thân vương, mới biết tất cả đều là do Thân vương sắp đặt, trở về phòng, trái lo phải nghĩ, không biết làm sao để đưa nữ nhi ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Vẫn còn mấy người trung thành với vị vua trước, hoàng hậu nghĩ cách liên lạc với họ để đưa nữ nhi nàng ra ngoài cung, còn nàng vốn định liều mạng nhưng bỗng phát hiện mình đang mang thai nhi tử. Cung nữ bên cạnh giả làm nàng, nàng trốn ra ngoài, cố gắng chạy, sau vài tháng trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc sinh ra đứa bé, nhưng nàng lại chết.
“Sao? Chuyện cũ này tạm được chứ?” người áo đen hỏi Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục ăn cơm, bất quá hỏi ngược lại một câu, “Ngươi chính là vị hoàng tử còn sống sót đó?”. Chuyện cổ tích đều là như vậy mà, 20 năm sau, hoàng tử trở lại báo thù, chính tay đâm chết kẻ thù.
Người áo đen ngẩn ra. Hàn Nguyệt Nguyệt rót ly trà, “Kỳ thật không phải ta không tin ngươi,chẳng qua là ngươi cứ che mặt làm ta lo lắng”, nếu xảy ra chuyện gì còn biết dựa theo diện mạo mà tìm người chứ.
Người áo đen bỏ khăn che mặt ra, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, “Thì ra là ngươi? Giả bộ bí hiểm gì chứ!”, Hàn Nguyệt từng gặp qua Diệp Kỳ Phong một lần, lúc đó nàng đã cảm thấy người này không hề đơn giản, thì ra đúng là hoàng tử gặp nạn.
Nhưng sao lại trở thành thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang?
Diệp Kỳ Phong thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không lộ vẻ kinh ngạc, khó hiểu hỏi, “Vương phi đã sớm đoán được ta là ai?”. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không, chẳng qua là cảm thấy ngươi không đơn giản mà thôi.”
“Ngươi tìm ta là muốn ta giúp ngươi đoạt lại vương vị?” Diệp Kỳ Phong không ngờ Hàn Nguyệt Nguyệt thẳng thắn như vậy, gật đầu “Đúng vậy, chỉ có hợp tác với ta, các ngươi mới thắng được” nếu không Đại Khánh coi như xong.
“Vậy sao ngươi không trực tiếp tìm vương gia?” Quyết định vẫn là Mạnh Dịch Vân mà.
Diệp Kỳ phong nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Bởi vì Vân vương chỉ nghe lời Vân vương phi”, Vân vương là người lạnh lùng tàn nhẫn, không muốn bị người nắm mũi dắt đi, nếu trực tiếp tìm Vân vương, nhất định không được, thế nên hắn mới chuyển mục tiêu sang nàng.
Nam Tĩnh và Đại Khánh đánh nhau một tháng, Tây Lương cũng không theo kế hoạch quay lại đánh Nam Tĩnh, mà tiếp tục tấn công Đại Khánh. Hai mặt đều bị đánh, Đại Khánh thất bại liên tiếp, khí thế của binh lính bắt đầu giảm xuống.
Hàn Nguyệt Nguyệt ăn ngủ không yên, ở thôn quê tin tức tương đối ít, bất quá chỉ nghe những tin do Hắc Ứng nói lại, nàng cũng đã không chịu nổi, mấy lần định quay về, đều bị Hắc Ưng ngăn lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt càng ngày càng hao mòn, Cổ đại tẩu rất lo lắng, đem nhiều phương thuốc cổ truyền tới, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười cười cảm ơn. Trương Tiểu Tinh lén bàn với Hắc Ưng mấy lần, đều bị cự tuyệt, nàng không muốn thấy tiểu thư mạo hiểm trở về, nhưng nhìn tiểu thư như vậy, lòng nàng cũng không chịu nổi.
Cuối tháng mười một, chiến trường báo về, Tào tướng quân chết trận, quân Đại Khánh bị đả kích nghiêm trọng, trong triều, các đại thần nhao nhao tấu lên, trừ Tào tướng quân, có thể ngăn được Nam Tĩnh cũng chỉ có Vân vương mà thôi. Mạnh Dịch Hiên biết tình hình nghiêm trọng, nhưng không còn cách nào, đành hạ chỉ lệnh Vân vương thay Tào tướng quân.
Mạnh Dịch Vân tất nhiên biết đây là kế điệu hổ ly sơn, hắn vừa bước ra khỏi kinh thành, Thái Uyên sẽ lập tức ra tay, nhưng lệnh vua không thể cãi, Mạnh Dịch Vân đành dẫn binh tiến về biên cương.
“Hắc Ưng, Tiểu Tinh, hai tiểu vương gia giao cho các ngươi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, nàng không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, giờ Tây Lương lật lọng, Mạnh Dịch Vân nhất định đang gặp khó khăn.
“Tiểu thư, nô tỳ đi với tiểu thư”, Trương Tiểu Tinh nói. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không được, tiểu vương gia quan trọng, các ngươi tiếp tục ở đây một thời gian nữa, nếu có chuyện, liền lập tức dẫn hai đứa đi”, nàng không thể để hai nhi tử đi mạo hiểm.
“Nhưng.....”, Trương Tiểu Tinh còn muốn nói, đã bị Hắc Ưng ngăn lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một cây hương đưa cho Trương Tiểu Tinh, “Đây là Thiên Lý Truyền Hương, nếu có nguy hiểm, lập tức đốt, sẽ có người đến tiếp ứng các ngươi”, nơi này cách Dược Cốc quá xa, không biết sư huynh và sư tỷ có thể nhận được không.
“Nếu có thể, hai ngươi mang hai tiểu vương gia đến Dược Cốc đi, chỉ có nơi đó mới an toàn”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, chỉ có Dược Cốc là nơi bọn chúng không tìm được.
“Vâng, mấy ngày nữa thuộc hạ sẽ lên đường”, Hắc Ưng đáp. Mấy hôm nay hắn ra ngoài truyền tin, hình như đã bị người theo dõi, nơi này không còn an toàn nữa, đi sớm một chút cho yên tâm.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Đoàn Đoàn và Viên Viên: mâu thân sẽ nhanh chóng trở lại, các con phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi mẹ dẫn phụ thân về.
Hàn Nguyệt Nguyệt quyết tâm quay đầu, ra khỏi phòng, “Chăm sóc tiểu vương gia thật tốt”. Trương Tiểu Tinh gật đầu, “Tiểu thư, đi đường cẩn thận”. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Vào đi”.
Chờ Hàn Nguyệt Nguyệt biến mất trong đêm tối, Trương Tiểu Tinh mới đi vào, hi vọng mọi chuyện sớm được giải quyết, để cả nhà tiểu thư có thể đoàn tụ.
“Vương gia, Thái Uyên đã bắt đầu điều binh bao vây kinh thành”, Tần Minh nói. Mạnh Dịch Vân ngẩng đầu lên, “Giờ ngươi đi ngay, chặn bọn chúng lại, cố gắng hết sức kéo thêm chút thời gian”.
Tần Minh lui ra, Mạnh Dịch Vân tựa vào ghế: làm thế nào để giải quyết Nam Tĩnh như sói ăn mãi không no này đây.
Hàn Nguyệt Nguyệt vốn muốn đi tìm Mạnh Dịch Vân, nhưng nghĩ lại nàng đến cũng không giúp được gì, vấn đề lớn nhất hiện nay là chuyện Tây Lương, nên quyết định chạy tới hoàng cung Tây Lương, lãnh thổ Tây Lương không lớn, với khinh công của nàng, từ đây chỉ ba bốn ngày là tới.
Đến ngày thứ ba, Hàn Nguyệt Nguyệt tới hoàng cung Tây Lương. Nàng từng nghe Mạnh Dịch Vân nói qua, vua Tây Lương là một lão hồ ly, đã sớm dòm ngó Đại Khánh, tiếc là binh lực không đủ.
Cả hoàng cung yên tĩnh, Hàn Nguyệt Nguyệt ở trên nóc nhà quan sát mấy lần, bay đến chỗ có nhiều thị vệ, chắc chắn là tẩm cung của vua Tây Lương rồi. Nàng nằm trên nóc nhà, gỡ một mảnh ngói ra, bên trong, một nam tử vạm vỡ đang ngồi dựa trên ghế, chừng 50 tuổi, đây là vua Tây Lương?
Cứ lo chạy tới, nàng lại quên mất chuyện quan trọng nhất: chạy tới để làm gì? Giết, uy hiếp, hay giam lỏng, bất quá với thân hình vạm vỡ đó, e là một mình nàng không làm được việc vĩ đại như vậy.
Nếu vua Tây Lương chết, nhất định Tây Lương sẽ lui binh, nhưng lúc đó ai sẽ giúp nàng đối phó với Nam Tĩnh, để Mạnh Dịch Vân có thời gian đi giải quyết Thái Uyên và hoàng hậu giả? Trừ Nam Tĩnh và Tây Lương là hai quốc gia có chút thực lực, còn lại đều là những nước nhỏ.
“Lâu không gặp, sở thích của vương phi đã thay đổi?”, sau lưng truyền đến một giọng nam, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên, quay đầu lại.
“Sao ngươi ở đây?”, đúng là âm hồn bất tán mà.
“Dĩ nhiên là chờ vương phi đến rồi.” Hắn ở đây ôm cây đợi thỏ đã lâu, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện, nói nàng bị lửa thiêu, ai tin chứ, bất quá nữ nhân này đúng là không tầm thường, có thể mang theo hai đứa bé thoát khỏi hoàng cung, hơn nữa còn mất tích lâu như vậy.
“Ngươi rảnh quá không có việc gì làm sao, bổn vương phi đang rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, cáo từ”, Hàn Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Người áo đen bay lên trước, cản đường nàng. “Ta có thể giúp Mạnh Dịch Vân đánh lui Nam Tĩnh.”
Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước, “Tại sao ta phải tin ngươi?” Vô duyên vô cớ đòi giúp nàng, đã không phải lần đầu tiên, không thể không khiến nàng lo lắng, người này có âm mưu gì.
“Nơi này nói chuyện không ổn, đến nơi khác đi, vương phi chạy một mạch tới đây chắc còn chưa ăn cơm, để tại hạ mời một bữa vậy?” Hàn Nguyệt Nguyệt không phản đối, hai người bay khỏi hoàng cung Tây Lương, đến một tòa nhà.
“Ngươi là người Tây Lương?”, Hàn Nguyệt Nguyệt vào nhà, bài trí bên trong rất tao nhã, hẳn là ở lâu dài, nàng quan sát một phen, không tệ, là một người có tiền.
Người áo đen cười một tiếng, “Vương phi ăn gì? Mặc dù không ngon bằng Thiên Hương Lâu, nhưng cũng coi là không tệ”. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Nói chính sự trước, nếu không ăn cũng không an tâm”, nàng lặn lội đến đây không phải để ăn.
“Không vội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”, mấy nha hoàn bưng đồ ăn lên. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không khách sáo, ngồi xuống, quả thật đói bụng, chạy một mạch nàng chưa ăn gì cả.
“Để ta kể chuyện cũ cho vương phi nghe”, Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, cầm đũa lên bắt đầu ăn, người này biết thân phận nàng, chắc không dám hạ độc, cứ cho là có, cũng không gạt được nàng.
“Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, giang sơn, mỹ nhân chỉ được chọn một. Hơn 20 năm trước, lúc đó Tây Lương còn là một nước nhỏ, vua Tây Lương rất anh tuấn.......”. Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, mặc người áo đen kể. Thật ra cũng không phải một câu chuyện tình yêu say đắm đẫm nước mắt gì, chỉ là năm đó vua Tây Lương vừa ý nữ nhi của một thủ lĩnh bộ lạc, vị thủ lĩnh này không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi, muốn tìm người ở rể, khổ nỗi cô nương này lại thích vua Tây Lương, người ta là vua một nước, sao có thể ở rể. Thế là liền có tiết mục bỏ trốn theo tình lang, thủ lĩnh chẳng biết làm sao, mà lúc này cũng có rất nhiều kẻ đang nhòm ngó vị trí của lão.
Cuối cùng thủ lĩnh đồng ý, tình nguyện dâng lãnh thổ của mình làm của hồi môn cho nữ nhi, cũng không muốn nó rơi vào tay kẻ khác, cho nên vua Tây Lương vừa được giang sơn lại được mỹ nhân. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, cô nương này không sinh được hoàng tử, quốc vương bị người hại chết, ngôi vị hoàng đế rơi vào tay Thân vương.
Thân vương đã sớm vừa ý sắc đẹp của cô nương này, sau khi lên chiếm được ngôi vị hoàng đế rồi, muốn cưỡng ép nàng, nhưng nàng chung thủy với trượng phu, lấy cái chết uy hiếp, Thân vương đành nhốt nàng ở hậu cung.
Khi đó tiểu công chúa mới hơn 1 tuổi, còn thơ dại, nàng mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, lý do duy nhất để tiếp tục sống là nữ nhi này. Hai tháng sau, nàng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Thân vương, mới biết tất cả đều là do Thân vương sắp đặt, trở về phòng, trái lo phải nghĩ, không biết làm sao để đưa nữ nhi ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Vẫn còn mấy người trung thành với vị vua trước, hoàng hậu nghĩ cách liên lạc với họ để đưa nữ nhi nàng ra ngoài cung, còn nàng vốn định liều mạng nhưng bỗng phát hiện mình đang mang thai nhi tử. Cung nữ bên cạnh giả làm nàng, nàng trốn ra ngoài, cố gắng chạy, sau vài tháng trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc sinh ra đứa bé, nhưng nàng lại chết.
“Sao? Chuyện cũ này tạm được chứ?” người áo đen hỏi Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục ăn cơm, bất quá hỏi ngược lại một câu, “Ngươi chính là vị hoàng tử còn sống sót đó?”. Chuyện cổ tích đều là như vậy mà, 20 năm sau, hoàng tử trở lại báo thù, chính tay đâm chết kẻ thù.
Người áo đen ngẩn ra. Hàn Nguyệt Nguyệt rót ly trà, “Kỳ thật không phải ta không tin ngươi,chẳng qua là ngươi cứ che mặt làm ta lo lắng”, nếu xảy ra chuyện gì còn biết dựa theo diện mạo mà tìm người chứ.
Người áo đen bỏ khăn che mặt ra, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, “Thì ra là ngươi? Giả bộ bí hiểm gì chứ!”, Hàn Nguyệt từng gặp qua Diệp Kỳ Phong một lần, lúc đó nàng đã cảm thấy người này không hề đơn giản, thì ra đúng là hoàng tử gặp nạn.
Nhưng sao lại trở thành thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang?
Diệp Kỳ Phong thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không lộ vẻ kinh ngạc, khó hiểu hỏi, “Vương phi đã sớm đoán được ta là ai?”. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không, chẳng qua là cảm thấy ngươi không đơn giản mà thôi.”
“Ngươi tìm ta là muốn ta giúp ngươi đoạt lại vương vị?” Diệp Kỳ Phong không ngờ Hàn Nguyệt Nguyệt thẳng thắn như vậy, gật đầu “Đúng vậy, chỉ có hợp tác với ta, các ngươi mới thắng được” nếu không Đại Khánh coi như xong.
“Vậy sao ngươi không trực tiếp tìm vương gia?” Quyết định vẫn là Mạnh Dịch Vân mà.
Diệp Kỳ phong nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Bởi vì Vân vương chỉ nghe lời Vân vương phi”, Vân vương là người lạnh lùng tàn nhẫn, không muốn bị người nắm mũi dắt đi, nếu trực tiếp tìm Vân vương, nhất định không được, thế nên hắn mới chuyển mục tiêu sang nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.