Chương 110: Hoàng tử và công chúa thất lạc
Loan Loan
19/11/2013
“Ngươi có độ tin cậy rất thấp, không bảo đảm, hợp tác với ngươi tính nguy hiểm lớn, vì sao ta phải đồng ý? Cứ cho là không có ngươi giúp một tay, ta có thể trực tiếp giết vua Tây Lương, sau đó giết luôn vua Nam Tĩnh, vậy là xong”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Cái gì mà, không có hắn bọn họ không thể thành công chứ, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Diệp Kỳ Phong cũng không giận, đứng dậy đi tới bàn sách lấy một bức họa để trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, “Đây là cái gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt để đũa xuống, cầm lên.
“Đây là bức họa mẫu hậu ta, vương phi nhìn sẽ biết”, Hàn Nguyệt Nguyệt khó hiểu, mẫu hậu hắn và nàng thì có liên quan gì chứ, chẳng lẽ là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của hắn.
Hàn Nguyệt Nguyệt mở bức họa ra, một nữ tử tuyệt sắc đang đứng bên bờ sông, tươi cười rạng rỡ, chắc là lén vẽ, rất tự nhiên, bất quá gương mặt này, nhìn quen quá.
“Mẫu hậu ngươi thật đẹp”, hèn chi Thân vương thích nàng đến vậy, không màn đến lễ giáo. Diệp Kỳ Phong không biết phải nói gì, nữ nhân này không phải rất thông mình sao? Sao vào lúc này lại ngốc như vậy?
“Vương phi không cảm thấy nhìn rất quen sao?” Diệp Kỳ Phong hỏi. Hàn NguyệtNguyệt gật đầu, “Đúng vậy, tựa như đã gặp qua đâu đó”.
Bức họa này vẽ nghiêng, không thấy rõ khuôn mặt được, Hàn Nguyệt Nguyệt trả lại cho Diệp Kỳ Phong. “Ta dẫn vương phi đi xem những bức khác” Diệp Kỳ Phong bước đi, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo, không biết chốt mở ở đây, chỉ thấy trên tường xuất hiện một cánh cửa.
Trong mật thất, một viên dạ minh châu lớn như trứng ngỗng đặt ở giữa phòng, chung quanh rất sáng, trên tường trên nhất nhiều tranh, đều vẽ một nữ tử, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mấy tấm, hỏi “Sao giống sư tỷ ta quá vậy?”, nữ tử trong tranh và Y Huyên rất giống nhau.
Diệp Kỳ Phong nhìn nữ tử trên tường, cười nói, “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp sư tỷ vương phi ta cũng hết hồn, sao hai người lại giống đến thế”, tìm hơn 20 năm, thì ra là được Dược Cốc thu dưỡng, đáng tiếc hắn vẫn không tìm được lối vào Dược Cốc.
“Ngươi nói sư tỷ ta chính là vị tiểu công chúa năm đó?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Diệp Kỳ Phong gật đầu một cái, “Ta cũng chỉ biết diện mạo mẫu thân qua những bức họa mà thôi, bất qua cô nương ấy thật rất giống, ta cũng không dám xác định, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội gặp lại”, nếu không hắn nhất định đã hỏi cho rõ ràng.
Hàn Nguyệt Nguyệt tới trước một bức họa, “Bức này cựckỳ giống”, bởi vì lúc sư tỷ múa bên bụi hoa, nàng đã từng thấy, nụ cười của hai người gần như giống nhau như đúc.
“Không ngờ là vậy, nếu ngươi nói sớm, ta đã chẳng nghi ngờ ngươi, nói không chừng giờ đã là bằng hữu tốt rồi đấy”, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người lại, sờ sờ viên dạ minh châu to đùng trên tường, viên này bự hơn mấy viên Mạnh Dịch Vân cho rất nhiều, không biết Diệp Kỳ Phong làm sao có được, cảm giác không tệ ha ha.
“Cho nên mới cần vương phi giúp một tay, chỉ cần vương phi có thể giúp ta, ta lập tức xuất binh giúp vương gia”, Hàn Nguyệt Nguyệt rút tay lại, nhìn Diệp Kỳ Phong, “Trong tay ngươi có binh, sao không tự đem ngôi vị hoàng đế đoạt lại trước đi?”
“Mấy nhi tử của kẻ kia đều rất ngu ngốc, ngôi vị hoàng đế không bao lâu nữa sẽ về tay ta thôi”, kế hoạch này hắn lên từ lâu.
“Ngươi có xuất binh hay không cũng không sao, chỉ cần người rút quân Tây Lương về là được”, chỉ cần Tây Lương lui binh, thì nàng có biện pháp khiến Nam Tĩnh nội loạn, như vậy mới rảnh đối phó với Thái Uyên.
Diệp Kỳ Phong cười cười, “Thật không cần ta xuất binh?”, binh sĩ Nam Tĩnh rất dũng mãnh, cộng thêm Thái Uyên đang rục rịch, Vân vương làm sao đối phó đây.
Ra khỏi mật thất, bàn bạc cụ thể một số việc, mặc dù Hàn Nguyệt Nguyệt không hoàn toàn tín nhiệm Diệp Kỳ Phong, nhưng còn sư tỷ ở đây, tin tưởng hắn không dám lật lọng, ném chuyện Tây Lương cho hắn giải quyết, nghỉ ngơi nửa ngày rồi lập tức chạy tới chiến trường Nam Tĩnh và Đại Khánh.
Sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt đi, Diệp Kỳ Phong bắt đầu triệu tập binh lực đi Tây Lương, chỉ cần binh quyền vào tay hắn, đại quân tấn công Đại Khánh nhất định sẽ lui về.
“Chủ nhân, ba ngày sau đại quân bắt đầu tiến vào biên giới Tây Lương”, một người áo đen đứng sau lưng Diệp Kỳ Phong, nói.
Diệp Kỳ Phong nhìn ngoài cửa sổ, “Điều ám vệ qua trước đi”, khống chế hoàng cung trước mới có thể đảm bảo Thân vương và bọn đại thần theo phe hắn trở tay không kịp.
“Vâng” sau khi người áo đen biến mất, Diệp Kỳ Phong cười khẽ: nữ nhân thông minh như thế, kiếp này nhất định vô duyên rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt trở về thôn nhỏ, thì Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng đã đi rồi, ở lại thôn nhỏ một đêm, sáng hôm sau, trời chưa sáng, nàng đã lênđường.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?” Diệp Kỳ Phong cầm kiếm chỉa vào cổ vua Tây Lương, cười lạnh, “Ta là ai? Chờ lát nữa ngươi sẽ biết”, hắn đã đợi ngày này hơn 20 năm, rốt cuộc có thể giết kẻ hại hắn nhà tan cửa nát.
“Chuyện gì cũng có thể thương lượng được, ngươi muốn quyền lực hay vàng bạc châu báo, bổn vương đều có thể thỏa mãn ngươi”, Thân vương sợ hãi nói, lòng thầm mong cứu binh mau đến.
Diệp Kỳ Phong thu kiếm lại, nhìn kẻ đang ngã ngồi dưới đất, “Ta muốn ngôi vị hoàng đế, không cần thương lượng gì nữa”, ngôi vị này vốn là thuộc về hắn.
Thân vương nghe vậy, trừng mắt, “Ngươi......” lâu vậy vệ binh còn chưa tới, đúng là bọn ăn hại mà.
Diệp Kỳ Phong đi lại ngai vàng, “Ngôi vị hoàng đến này vốn thuộc về ta, cho ngươi ngồi nhiều năm như vậy đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
Thân vương thừa dịp Diệp Kỳ Phong đưa lưng về phía mình, vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, Diệp Kỳ Phong cũng không kêu lại, vung tay, kiếm “Hưu” một tiếng, xẹt qua tai Thân vương cắm vào ván cửa. Thân vương dừng bước, nhìn kiếm trên cửa, tim cũng muốn rớt ra ngoài luôn rồi, sém chút nữa đầu hắn đã không còn trên thân.
“Không cần gấp, vệ binh của ngươi giờ đang ngủ, hiện tại cả hoàng cung đều là người của ta”, Diệp Kỳ Phong ngồi trên ngai vàng, tay khoác lên bên cạnh, dựa lưng vào ghế.
“Ngươi rất muốn biết ta là ai đúng không?” Diệp Kỳ Phong hỏi.
Thân vương quay người lại, muốn phản kháng,nhưng tay chân không còn chút sức nào, Diệp Kỳ Phong cười cười, chậm rãi nói, “Nói ra, ta còn phải gọi ngài một tiếng vương thúc đó, ha ha, không ngờ đúng không!”
Nghe vậy Thân vương trợn to hai mắt, “Không thể nào”, năm đó chỉ có một tiểu công chúa, hoàng hậu đã sớm chết, giờ sao lại xuất hiện một hoàng tử ở đây.
“Không cần gấp, năm đó phải cảm tạ ngài đã tha cho mẫu hậu ta một mạng, nếu không làm sao có ta? Không ngờ sao?”, nếu không nhờ Diệp gia cứu, mẫu tử họ đã chết từ lâu trong trời đông tuyết phủ rồi, giờ sao còn đứng ở đây.
“Chủ nhân, sắp xếp xong xuôi hết rồi”, trong phòng xuất hiện một người áo đen, Diệp Kỳ Phong nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Thân vương, thầm cười lạnh: nếu không phải lão tham lam, sao mình phải lưu lạc như hôm nay.
“Đã biết, ngươi lui xuống đi”, nghe Diệp Kỳ Phong nói,người áo đen kia liền biến mất.
“Đừng mong chờ gì người của ngươi tới, bọn hắn giờ đã giao binh quyền ra, đang chờ ngươi thoái vị đó”, Diệp Kỳ Phong nói. Cái tên Tiêu Lâm chết tiệt kia, vẫn không chịu giao ra binh phù.
Ngày mùng 8 tháng 12, khắp Tây Lương tuyết phủ trắng xóa, Thân vương trị vì được 23 năm, tuyên bố thoái vị, truyền ngôi lại cho Đới Vân, hoàng tử của tiên đế, giao ra tất cả binh quyền.
Ngày 22 tháng 12, Đới Vân chính thức trở thành vua mới của Tây Lương, trên chiến trường Tiêu Lâm nhận được tin, gấp rút chạy về, trong tay lão có hơn phân nửa binh lực, vốn định chống lại tân vương, nhưng bốn đại tướng dưới trướng đã sớm bị thu mua, không cách nào điều động đại quân, Tiêu Lâm lấy cái chết kháng nghị.
Ngày 28 tháng 12, tin tức Đại tướng quân Tiêu Lâm hi sinh vì nước truyền ra, dân chúng vô cùng thương cảm, tuy nhiên không ai quan tâm đại tướng quân Tiêu Lâm chết như thế nào.
Tân vương lên ngôi, đại quân tấn công Đại Khánh tất nhiên lui về, Đới Vân thống lĩnh đại quân, sau khi chỉnh đốn lại, Nguyên Tiêu 15 tháng 1, đại quân Tây Lương đạp lên đất tuyết, tấn công Nam Tĩnh. Quân Tây Lương rút đi, Đại Khánh tập trung binh lực tấn công Nam Tĩnh.
Đầu tháng 12, khi Đại Khánh đang chịu công kích từ hai phía Nam Tĩnh và Tây Lương, công chúa Mạnh Hinh cầm đầu, Thái Uyên và Vương gia, mang binh bao vây kinh thành, bức Mạnh Dịch Hiên thoái vị.
Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, trưởng công chúa Mạnh Hinh tuy là người Mạnh gia, nhưng đã gả có nhà họ Vương, giờ lại cướp đoạt vương vị của cháu mình, hơn nữa còn là giúp đỡ họ khác, dân chúng nhao nhao bình luận, nhưng chiến tranh đến hồi gây cấn, mọi người lo chạy trối chết, ai cũng không rảnh mà đi chỉ trích.
Đại tướng quân Tào Diễn chết trận, Vân vương Mạnh Dịch Vân thì đang ở biên cương xa xôi, văn võ bá quan rối rít quy thuận trưởng công chúa Mạnh Hinh. Hoàng phủ và tướng phủ quan hệ gần gũi với Vân vương phủ, Hàn tướng phủ bị chú ý đầu tiên.
Lão tướng gia kiên quyết chống cự, con cháu Hàn gia không dám hó hé, Hàn Huy Văn hạ tử lệnh, con cháu Hàn gia, ai dám theo địch, lập tức đuổi ra khỏi Hàn gia. Liêu gia đã sớm về phe Thái Uyên, đại phu nhân và lão phu nhân đều xuất thân Liêu gia, hai người bắt đầu thực hiện tẩy não muốn Hàn phủ quy thuận, Hàn lão tướng gia làm gắt lên mới an tĩnh một chút.
Nếu tướng phủ quy thuận, đối với trưởng công chúa mà nói, chẳng khácgì có thêm cánh tay đắc lực, cho nên không ngừng lôi kéo, đáng tiếc Hàn lão tướng gia và Hàn Huy Văn quá cố chấp, chậm chạp không chịu hàng, đành lấy Hoàng phủ trút giận.
Hoàng cửu phụ nhận được thư của Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm bảo Hoàng Dận và Hoàng Hạo đi, giờ Hoàng phủ chỉ còn lại phu thê Hoàng cữu phụ và phu thê Hoàng lão, đến khi Hoàng Dận và Hoàng Hạo nghe được tin cả nhà bị tống vào ngục, thì kinh thành đã sớm bị phong tỏa, không vào được nữa.
Mạnh Dịch Hiên bị nhốt trong cung, Hàn Huy Văn không cách nào gặp mặt được, đành ngồi nhà chờ, kết cục của Hoàng gia chính là cảnh cáo bước đầu cho tướng phủ. Phu thê Hoàng lão tuổi cao, lay lắt trong ngục không được 10 ngày đã qua đời, nể tình Hoàng tổ phụ năm đó hầu hạ tiên hoàng, trưởng công chúa tặng cho hai chiếc quan tài, xem như an táng long trọng.
Diệp Kỳ Phong cũng không giận, đứng dậy đi tới bàn sách lấy một bức họa để trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, “Đây là cái gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt để đũa xuống, cầm lên.
“Đây là bức họa mẫu hậu ta, vương phi nhìn sẽ biết”, Hàn Nguyệt Nguyệt khó hiểu, mẫu hậu hắn và nàng thì có liên quan gì chứ, chẳng lẽ là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của hắn.
Hàn Nguyệt Nguyệt mở bức họa ra, một nữ tử tuyệt sắc đang đứng bên bờ sông, tươi cười rạng rỡ, chắc là lén vẽ, rất tự nhiên, bất quá gương mặt này, nhìn quen quá.
“Mẫu hậu ngươi thật đẹp”, hèn chi Thân vương thích nàng đến vậy, không màn đến lễ giáo. Diệp Kỳ Phong không biết phải nói gì, nữ nhân này không phải rất thông mình sao? Sao vào lúc này lại ngốc như vậy?
“Vương phi không cảm thấy nhìn rất quen sao?” Diệp Kỳ Phong hỏi. Hàn NguyệtNguyệt gật đầu, “Đúng vậy, tựa như đã gặp qua đâu đó”.
Bức họa này vẽ nghiêng, không thấy rõ khuôn mặt được, Hàn Nguyệt Nguyệt trả lại cho Diệp Kỳ Phong. “Ta dẫn vương phi đi xem những bức khác” Diệp Kỳ Phong bước đi, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo, không biết chốt mở ở đây, chỉ thấy trên tường xuất hiện một cánh cửa.
Trong mật thất, một viên dạ minh châu lớn như trứng ngỗng đặt ở giữa phòng, chung quanh rất sáng, trên tường trên nhất nhiều tranh, đều vẽ một nữ tử, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mấy tấm, hỏi “Sao giống sư tỷ ta quá vậy?”, nữ tử trong tranh và Y Huyên rất giống nhau.
Diệp Kỳ Phong nhìn nữ tử trên tường, cười nói, “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp sư tỷ vương phi ta cũng hết hồn, sao hai người lại giống đến thế”, tìm hơn 20 năm, thì ra là được Dược Cốc thu dưỡng, đáng tiếc hắn vẫn không tìm được lối vào Dược Cốc.
“Ngươi nói sư tỷ ta chính là vị tiểu công chúa năm đó?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Diệp Kỳ Phong gật đầu một cái, “Ta cũng chỉ biết diện mạo mẫu thân qua những bức họa mà thôi, bất qua cô nương ấy thật rất giống, ta cũng không dám xác định, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội gặp lại”, nếu không hắn nhất định đã hỏi cho rõ ràng.
Hàn Nguyệt Nguyệt tới trước một bức họa, “Bức này cựckỳ giống”, bởi vì lúc sư tỷ múa bên bụi hoa, nàng đã từng thấy, nụ cười của hai người gần như giống nhau như đúc.
“Không ngờ là vậy, nếu ngươi nói sớm, ta đã chẳng nghi ngờ ngươi, nói không chừng giờ đã là bằng hữu tốt rồi đấy”, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người lại, sờ sờ viên dạ minh châu to đùng trên tường, viên này bự hơn mấy viên Mạnh Dịch Vân cho rất nhiều, không biết Diệp Kỳ Phong làm sao có được, cảm giác không tệ ha ha.
“Cho nên mới cần vương phi giúp một tay, chỉ cần vương phi có thể giúp ta, ta lập tức xuất binh giúp vương gia”, Hàn Nguyệt Nguyệt rút tay lại, nhìn Diệp Kỳ Phong, “Trong tay ngươi có binh, sao không tự đem ngôi vị hoàng đế đoạt lại trước đi?”
“Mấy nhi tử của kẻ kia đều rất ngu ngốc, ngôi vị hoàng đế không bao lâu nữa sẽ về tay ta thôi”, kế hoạch này hắn lên từ lâu.
“Ngươi có xuất binh hay không cũng không sao, chỉ cần người rút quân Tây Lương về là được”, chỉ cần Tây Lương lui binh, thì nàng có biện pháp khiến Nam Tĩnh nội loạn, như vậy mới rảnh đối phó với Thái Uyên.
Diệp Kỳ Phong cười cười, “Thật không cần ta xuất binh?”, binh sĩ Nam Tĩnh rất dũng mãnh, cộng thêm Thái Uyên đang rục rịch, Vân vương làm sao đối phó đây.
Ra khỏi mật thất, bàn bạc cụ thể một số việc, mặc dù Hàn Nguyệt Nguyệt không hoàn toàn tín nhiệm Diệp Kỳ Phong, nhưng còn sư tỷ ở đây, tin tưởng hắn không dám lật lọng, ném chuyện Tây Lương cho hắn giải quyết, nghỉ ngơi nửa ngày rồi lập tức chạy tới chiến trường Nam Tĩnh và Đại Khánh.
Sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt đi, Diệp Kỳ Phong bắt đầu triệu tập binh lực đi Tây Lương, chỉ cần binh quyền vào tay hắn, đại quân tấn công Đại Khánh nhất định sẽ lui về.
“Chủ nhân, ba ngày sau đại quân bắt đầu tiến vào biên giới Tây Lương”, một người áo đen đứng sau lưng Diệp Kỳ Phong, nói.
Diệp Kỳ Phong nhìn ngoài cửa sổ, “Điều ám vệ qua trước đi”, khống chế hoàng cung trước mới có thể đảm bảo Thân vương và bọn đại thần theo phe hắn trở tay không kịp.
“Vâng” sau khi người áo đen biến mất, Diệp Kỳ Phong cười khẽ: nữ nhân thông minh như thế, kiếp này nhất định vô duyên rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt trở về thôn nhỏ, thì Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng đã đi rồi, ở lại thôn nhỏ một đêm, sáng hôm sau, trời chưa sáng, nàng đã lênđường.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?” Diệp Kỳ Phong cầm kiếm chỉa vào cổ vua Tây Lương, cười lạnh, “Ta là ai? Chờ lát nữa ngươi sẽ biết”, hắn đã đợi ngày này hơn 20 năm, rốt cuộc có thể giết kẻ hại hắn nhà tan cửa nát.
“Chuyện gì cũng có thể thương lượng được, ngươi muốn quyền lực hay vàng bạc châu báo, bổn vương đều có thể thỏa mãn ngươi”, Thân vương sợ hãi nói, lòng thầm mong cứu binh mau đến.
Diệp Kỳ Phong thu kiếm lại, nhìn kẻ đang ngã ngồi dưới đất, “Ta muốn ngôi vị hoàng đế, không cần thương lượng gì nữa”, ngôi vị này vốn là thuộc về hắn.
Thân vương nghe vậy, trừng mắt, “Ngươi......” lâu vậy vệ binh còn chưa tới, đúng là bọn ăn hại mà.
Diệp Kỳ Phong đi lại ngai vàng, “Ngôi vị hoàng đến này vốn thuộc về ta, cho ngươi ngồi nhiều năm như vậy đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
Thân vương thừa dịp Diệp Kỳ Phong đưa lưng về phía mình, vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, Diệp Kỳ Phong cũng không kêu lại, vung tay, kiếm “Hưu” một tiếng, xẹt qua tai Thân vương cắm vào ván cửa. Thân vương dừng bước, nhìn kiếm trên cửa, tim cũng muốn rớt ra ngoài luôn rồi, sém chút nữa đầu hắn đã không còn trên thân.
“Không cần gấp, vệ binh của ngươi giờ đang ngủ, hiện tại cả hoàng cung đều là người của ta”, Diệp Kỳ Phong ngồi trên ngai vàng, tay khoác lên bên cạnh, dựa lưng vào ghế.
“Ngươi rất muốn biết ta là ai đúng không?” Diệp Kỳ Phong hỏi.
Thân vương quay người lại, muốn phản kháng,nhưng tay chân không còn chút sức nào, Diệp Kỳ Phong cười cười, chậm rãi nói, “Nói ra, ta còn phải gọi ngài một tiếng vương thúc đó, ha ha, không ngờ đúng không!”
Nghe vậy Thân vương trợn to hai mắt, “Không thể nào”, năm đó chỉ có một tiểu công chúa, hoàng hậu đã sớm chết, giờ sao lại xuất hiện một hoàng tử ở đây.
“Không cần gấp, năm đó phải cảm tạ ngài đã tha cho mẫu hậu ta một mạng, nếu không làm sao có ta? Không ngờ sao?”, nếu không nhờ Diệp gia cứu, mẫu tử họ đã chết từ lâu trong trời đông tuyết phủ rồi, giờ sao còn đứng ở đây.
“Chủ nhân, sắp xếp xong xuôi hết rồi”, trong phòng xuất hiện một người áo đen, Diệp Kỳ Phong nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Thân vương, thầm cười lạnh: nếu không phải lão tham lam, sao mình phải lưu lạc như hôm nay.
“Đã biết, ngươi lui xuống đi”, nghe Diệp Kỳ Phong nói,người áo đen kia liền biến mất.
“Đừng mong chờ gì người của ngươi tới, bọn hắn giờ đã giao binh quyền ra, đang chờ ngươi thoái vị đó”, Diệp Kỳ Phong nói. Cái tên Tiêu Lâm chết tiệt kia, vẫn không chịu giao ra binh phù.
Ngày mùng 8 tháng 12, khắp Tây Lương tuyết phủ trắng xóa, Thân vương trị vì được 23 năm, tuyên bố thoái vị, truyền ngôi lại cho Đới Vân, hoàng tử của tiên đế, giao ra tất cả binh quyền.
Ngày 22 tháng 12, Đới Vân chính thức trở thành vua mới của Tây Lương, trên chiến trường Tiêu Lâm nhận được tin, gấp rút chạy về, trong tay lão có hơn phân nửa binh lực, vốn định chống lại tân vương, nhưng bốn đại tướng dưới trướng đã sớm bị thu mua, không cách nào điều động đại quân, Tiêu Lâm lấy cái chết kháng nghị.
Ngày 28 tháng 12, tin tức Đại tướng quân Tiêu Lâm hi sinh vì nước truyền ra, dân chúng vô cùng thương cảm, tuy nhiên không ai quan tâm đại tướng quân Tiêu Lâm chết như thế nào.
Tân vương lên ngôi, đại quân tấn công Đại Khánh tất nhiên lui về, Đới Vân thống lĩnh đại quân, sau khi chỉnh đốn lại, Nguyên Tiêu 15 tháng 1, đại quân Tây Lương đạp lên đất tuyết, tấn công Nam Tĩnh. Quân Tây Lương rút đi, Đại Khánh tập trung binh lực tấn công Nam Tĩnh.
Đầu tháng 12, khi Đại Khánh đang chịu công kích từ hai phía Nam Tĩnh và Tây Lương, công chúa Mạnh Hinh cầm đầu, Thái Uyên và Vương gia, mang binh bao vây kinh thành, bức Mạnh Dịch Hiên thoái vị.
Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, trưởng công chúa Mạnh Hinh tuy là người Mạnh gia, nhưng đã gả có nhà họ Vương, giờ lại cướp đoạt vương vị của cháu mình, hơn nữa còn là giúp đỡ họ khác, dân chúng nhao nhao bình luận, nhưng chiến tranh đến hồi gây cấn, mọi người lo chạy trối chết, ai cũng không rảnh mà đi chỉ trích.
Đại tướng quân Tào Diễn chết trận, Vân vương Mạnh Dịch Vân thì đang ở biên cương xa xôi, văn võ bá quan rối rít quy thuận trưởng công chúa Mạnh Hinh. Hoàng phủ và tướng phủ quan hệ gần gũi với Vân vương phủ, Hàn tướng phủ bị chú ý đầu tiên.
Lão tướng gia kiên quyết chống cự, con cháu Hàn gia không dám hó hé, Hàn Huy Văn hạ tử lệnh, con cháu Hàn gia, ai dám theo địch, lập tức đuổi ra khỏi Hàn gia. Liêu gia đã sớm về phe Thái Uyên, đại phu nhân và lão phu nhân đều xuất thân Liêu gia, hai người bắt đầu thực hiện tẩy não muốn Hàn phủ quy thuận, Hàn lão tướng gia làm gắt lên mới an tĩnh một chút.
Nếu tướng phủ quy thuận, đối với trưởng công chúa mà nói, chẳng khácgì có thêm cánh tay đắc lực, cho nên không ngừng lôi kéo, đáng tiếc Hàn lão tướng gia và Hàn Huy Văn quá cố chấp, chậm chạp không chịu hàng, đành lấy Hoàng phủ trút giận.
Hoàng cửu phụ nhận được thư của Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm bảo Hoàng Dận và Hoàng Hạo đi, giờ Hoàng phủ chỉ còn lại phu thê Hoàng cữu phụ và phu thê Hoàng lão, đến khi Hoàng Dận và Hoàng Hạo nghe được tin cả nhà bị tống vào ngục, thì kinh thành đã sớm bị phong tỏa, không vào được nữa.
Mạnh Dịch Hiên bị nhốt trong cung, Hàn Huy Văn không cách nào gặp mặt được, đành ngồi nhà chờ, kết cục của Hoàng gia chính là cảnh cáo bước đầu cho tướng phủ. Phu thê Hoàng lão tuổi cao, lay lắt trong ngục không được 10 ngày đã qua đời, nể tình Hoàng tổ phụ năm đó hầu hạ tiên hoàng, trưởng công chúa tặng cho hai chiếc quan tài, xem như an táng long trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.