Chương 16: Giải độc
Loan Loan
19/11/2013
“Tại hạ Đông Phương Trí, không biết cô nương xưng hô như thế nào?”
Hàn Nguyệt Nguyệt rót ly trà, đưa cho Đông Phương Trí.
“Tiểu nữ họ Hàn, tên Nguyệt Nguyệt”
Đông Phương Trí? Trong đầu Hàn Nguyệt Nguyệt tự động lục soát tin tức, chẳng lẽ hắn là con cả của gia tộc Đông Phương? Đông Phương gia là một đại gia tộc trên giang hồ, tộc trưởng tộc Đông Phương là Võ Lâm minh chủ tiền nhiệm, cũng là ông nội của Đông Phương Trí. Không nghĩ tới có thể thấy một đại nhân vật như thế này.
“Tại hạ không ngờ rằng chủ nhân của Thiên Hương lâu lại là một người trẻ tuổi như Hàn cô nương, thật khiến cho tại hạ giật mình không thôi”
Đông Phương Trí nhìn cô gái trước mắt, mặc dù nàng đeo cái khăn che mặt, nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt trong suốt, như nước hồ thu, sâu không thấy đáy, làm cho người ta nhịn không được mà muốn tìm tòi nghiên cứu. Người có năng lực như vậy nhất định không phải là người tầm thường.
“Để cho công tử chê cười, tiểu nữ chỉ là lão bản trên danh nghĩa mà thôi, toàn bộ đều là nhờ các vị chưởng quầy quản lý, ta chỉ là một nữ nhi, nào có năng lực như vậy”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, hiện tại không biết người ta như thế nào, nàng đương nhiên là phải khách khí một chút.
“Hàn cô nương quá khiêm tốn!”
Thời điểm trở lại Mai Hoa trang đã là lúc trời chạng vạng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, đi vào trong viện. Không nghĩ tới Đông Phương Trí kia lại là người dễ tán gẫu, bất quá ít nhất Hàn Nguyệt Nguyệt cũng biết Đông Phương trí không phải là loại người dựa vào gia tộc mà làm xằng làm bậy, hắn có tư tưởng cùng chủ ý của riêng mình. Có thể làm quen với người có thế lực mà nhân phẩm tốt như vậy thật hiếm có, coi như cũng có thu hoạch.
“Tiểu thư, bây giờ người mới trở về, Vân vương gia đã đến từ chiều nay”
Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào, khẩn trương chạy tới. Hàn Nguyệt Nguyệt không ngờ rằng Vân vương gia nhanh như vậy đã tới, cũng chưa quá ngày mười năm.
“Sao không cho ta biết? Hiện tại người đang ở đâu?”
“Vân vương gia nói không cần, đợi tiểu thư trở về, tôi đã sắp xếp cho Vương gia nghỉ ngơi tại phòng khách ở Mai viên”
Hiểu Tinh buồn bực, vốn là định đi Thiên Hương lâu báo với tiểu thư, nhưng Vân vương gia nói không có việc gì gấp, đợi tiểu thư trở về, thường ngày tiểu thư trở về rất sớm, không biết sao hôm nay lại trễ như vậy.
“Được, ta trở về phòng thay y phục, lập tức đi gặp Vương gia”
Hiểu Tinh đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng, sau khi đổi y phục xong, mới đi đến Mai viên. Mai viên vốn là ở phía sau vườn mai. Chỉ thấy Vân vương gia đứng ở bên cạnh vườn mai, nhìn về phía trước, Hàn Nguyệt Nguyệt khoát tay ý bảo Hiểu Tinh không cần đi theo.
“Mới vài ngày, hoa cũng đã tàn một nửa, thật sự là đáng tiếc”
Vân vương gia cũng không quay đầu lại, mặt vẫn nhìn về phía trước mà nói, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Vân vương gia.
“Hoa nở hoa tàn, vốn là một vòng luân hồi, có tiếc thương nhưng lại là một đoạn khởi đầu mới, Vương gia không nên tiếc nuối”
“Đúng vậy, trái lại Hàn cô nương nghĩ rất thông suốt”
Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng, thưởng thức hoa rơi.
“Mai hoa nhất lộng đoản nhân trường
(đùa với Mai lần đầu đau lòng ta)
Mai hoa nhị lộng phí tư lượng
(đùa với Mai lần hai suy nghĩ phí)
Mai hoa tam lộng phong ba khởi
(đùa với Mai lần ba sóng gió nổi lên)
Vân yên thâm xử thủy mang mang
(mây khói miên mang nước bồng bềnh)
Mạnh Dịch Vân cố nhớ kỹ, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, không nghĩ ngày ấy hắn đến mà lại nghe được bài thơ này.
“Câu thơ thật hay, đáng tiếc lại có quá nhiều thương cảm, không nghĩ tới Hàn cô nương tuổi còn trẻ nhưng đã sáng tác được câu thơ hay như vậy.”
Ngày ấy hắn ở chỗ không xa, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt đứng nhảy múa giữa vườn mai, vốn là đẹp như thế, chỉ là nàng ngâm câu thơ quá mức bi thương.
“Vương gia quá khen, bài thơ này là Nguyệt Nguyệt thấy được ở một bản tạp ký, cảm thấy hay nên nhớ kỹ, không ngờ Vương gia lại nghe được.”
Vốn không phải nàng sáng tác, nàng cũng không thể lấy trộm thơ của người khác làm thơ của mình, cho nên đành phải nói như vậy, hi vọng Mạnh Dịch Vân không hỏi lại, nếu không nàng thật không biết phải trả lời như thế nào .
“Thì ra là thế”
Thấy Mạnh Dịch Vân không có hỏi lại, tâm Hàn Nguyệt Nguyệt mới hạ xuống.
“Vương gia, sắc trời đã tối, mời ngài đến tiền sảnh dùng cơm, đêm nay Vương gia cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta bắt đầu"
Không có điện, chỉ có thể ăn cơm sớm một chút, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy trời mỗi ngày một tối, khẩn trương nhắc nhở, không được thì lại phải dùng đèn.
“Cũng được”
Dàn xếp xong mọi việc cho Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt nguyệt lập tức chuẩn bị thuốc, vết thương trên người Mạnh Dịch Vân cần phải dùng thuốc để ngâm, ngâm dược liệu khoảng nửa tháng mới tốt lên được, chỉ là cần rất nhiều dược liệu, cũng may thời gian trước đã chuẩn bị tốt.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt liền đem Mạnh Dịch Vân tới phòng thuốc, đây là nơi nàng dùng để điều chế thuốc cùng trị liệu.
“Vương gia, mỗi ngày ngâm thuốc này khoảng bốn canh giờ, nửa tháng sau độc mới giải xong”
Hàn Nguyệt Nguyệt sai người chuẩn bị một thùng gỗ lớn, phía dưới đốt than, như vậy mới có thể giữ nước luôn ấm.
Đầu tiên đem mấy liều thuốc ngâm trong nước, lát nữa vẫn còn phải thêm những dược liệu khác, ngâm thuốc thì bắt buộc phải cởi quần áo, Hàn Nguyệt Nguyệt là người hiện đại thì không có vấn đề gì, dù sao ở thời đại này con gái xem trọng vấn đề nam nữ, mà bản thân mình còn chưa lấy chồng. Cho nên đành phải làm một cái thùng tắm có nắp, như vậy có thể che được một nửa, một nửa còn lại để thêm dược liệu.
“Mọi chuyện làm phiền Hàn cô nương”
Mạnh Dịch Vân đến phía sau bình phong cởi quần áo, đi vào trong thùng dược.
“Hàn cô nương, có thể vào”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy có tiếng nói mới vào, hơi nước bốc lên mờ ảo như sương khói, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy mặt của Mạnh Dịch Vân ở trong thùng, lộ đầu, từ bả vai trở xuống đều đã ngâm ở trong nước, mở nắp còn lại ra.
“Vương gia, nước có nóng không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy hơi nước bốc lên nhiều như vậy, có chút lo lắng sợ làm tróc da người.
“Không nóng lắm, ta còn chịu được”
Mạnh Dịch Vân ngẩng đầu nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, chút nước nóng này có là gì đâu.
Hàn Nguyệt Nguyệt không tin, nhẹ nhàng cho tay vào trong nước, trời ạ, nóng như vậy, Như Ngọc nấu nước như thế nào, đây có phải là luộc heo đâu a.( @-@)
“Nước này quá nóng, để ta cho thêm nước vào.”
Hàn Nguyệt Nguyệt xách thêm một thùng nước lạnh đổ vào, rồi bảo Như Ngọc giảm lửa. Bây giờ nước nóng mới hạ nhiệt độ. Hàn Nguyệt Nguyệt sợ Mạnh Dịch Vân nhàm chán, thỉnh thoảng lại trò chuyện.
“Sao lần này Vương gia chỉ đi có một mình?”
Mỗi lần đến không phải đều có người theo sau hay sao? Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái.
“Bổn vương cũng không phải đứa con nít, không cần mỗi ngày đều phải có người theo sau, vừa đúng lúc phân phó bọn họ làm chút chuyện, bổn vương cũng có thời gian nhàn rỗi”
Mạnh Dịch Vân tựa đầu ở cạnh thùng gỗ.
“Vương gia cũng có lúc lười biếng!!”
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên, dùng bình sứ chế thuốc.
“Để Hàn cô nương phải chê cười, mỗi ngày đều đối mặt với công việc, quả thật cũng làm cho người ta cực kỳ mệt mỏi”
Khỏe sớm ngày nào thì mệt thêm ngày đó, Mạnh Dịch Vân nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ thời khắc thanh tĩnh.
“Vương gia gọi ta Nguyệt Nguyệt là được rồi, luôn gọi Hàn cô nương, Hàn cô nương, Nguyệt Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên”
Mỗi lần nói cứ cô nương này, cô nương nọ, ngươi có thấy phiền hay không.
“Được, sau này bổn vương sẽ gọi cô là Nguyệt Nguyệt, chỉ cần cô không gọi ta là Vương gia là được, phải công bằng chứ. Thế nào? Cô gọi ta là Mạnh đại ca được chứ?”
Trong lòng Mạnh Dịch Vân có chút tức cười, ba năm trước thấy nàng đã cảm thấy thú vị, bây giờ lại càng thú vị hơn.
“Như vậy sao được, đường đường người là Vương gia của vương triều Đại Khánh cơ mà”
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa làm, vẫn không quên trêu ghẹo hắn ta. Có quan hệ với người như vậy, cũng không nên quá rõ ràng.
“Vương gia thì thế nào, không phải là người bệnh tới cầu y hay sao, nếu như cô lại gọi ta là Vương gia, thế chẳng phải là xa lạ lắm ư?!”
Không phải Mạnh Dịch Vân với ai cũng nói nhiều như vậy.
Hàn Nguyệt Nguyệt cho thêm thảo dược vào trong thùng.
“Cũng được, vậy Mạnh đại ca, nước ấm thế này có được chưa?”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười khẽ, có người đại ca là Vương gia, vậy sau này nàng có chỗ dựa vững chắc rồi.
Mạnh Dịch Vân mở to mắt, vừa vặn thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, cười cười “Không tồi”.
Mỗi buổi sáng Mạnh Dịch Vân đều phải ngâm dược, mỗi ngày bốn canh giờ, rút cuộc Hàn Nguyệt Nguyệt cũng phát hiện Mạnh Dịch Vân không có quá nghiêm túc như vẻ bên ngoài, có khi cũng rất hài hước.
“Được rồi, Mạnh đại ca đứng dậy đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài cho Mạnh Dịch Vân mặc quần áo, mình thì đi lấy cái sọt để vớt bã thuốc ra.
“A ~”
Mạnh Dịch Vân thấy thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt ngã về phía sau, lập tức giữ chặt tay Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt vội phản xạ, hai tay khua loạn lên, vừa vặn bắt được ống tay áo của Mạnh Dịch Vân, xoẹt ~ thịch, một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt ngã xuống đất, “thịch” đương nhiên là âm thanh Hàn Nguyệt Nguyệt khi rơi xuống đất, mà một tiếng “xoẹt” kia, là ống tay áo của Mạnh Dịch Vân bị xé rách.
Vốn là ngâm dược nên trên người hắn chỉ mặc áo lót, quần lót, ống tay áo lại bị Hàn Nguyệt Nguyệt kéo rách .
“Nguyệt Nguyệt, không có việc gì chứ?”
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngã nằm trên đất, chạy nhanh qua nâng dậy rồi hỏi.
“A ~, đừng động, thắt lưng của ta”
Hàn Nguyệt Nguyệt mặt nhăn nhó thống khổ mà nói. Má ơi, sao mà xui xẻo thế.
Mạnh Dịch Vân thấy vẻ mặt của Hàn Nguyệt Nguyệt, ngồi xổm một bên cũng không dám động tới nàng.
“Đỡ ta đứng dậy”
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình có thể thở được, mới nói với Mạnh Dịch Vân.
Mạnh Dịch Vân cẩn thận nâng Hàn Nguyệt Nguyệt dậy
“Cô đau ở đâu ?”
Hàn Nguyệt nguyệt lắc đầu, không nói lời nào.
“Có thể đi sao?”
Mạnh Dịch Vân lại hỏi, trên mặt đất đều là nước, nên ra ngoài sớm một chút, đề phòng lại trượt ngã.
Hàn Nguyệt Nguyệt thử cất bước, bên hông truyền đến một trận đau làm cho nàng không khỏi rên một tiếng. Mạnh Dịch Vân thấy thế, trực tiếp đưa tay ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra khỏi phòng thuốc. Hàn Nguyệt Nguyệt bị hành động bất ngờ của Mạnh Dịch Vân làm cho kinh ngạc, đưa tay đẩy Mạnh Dịch Vân
“Tự ta cũng có thể đi, huynh để ta xuống đi”
“Đừng nhúc nhích, kẻo vết thương càng nghiêm trọng”
Mạnh Dịch Vân không để ý tới lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, ôm Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới tiền viện.
“Phòng cô nương ở đâu?”
Mạnh Dịch Vân đi được một nửa đột nhiên nghĩ đến chính mình không biết phòng của Hàn Nguyệt Nguyệt ở đâu. Hàn Nguyệt Nguyệt sợ mình rơi xuống, hai tay vòng lên ôm lấy cổ Mạnh Dịch Vân, hi vọng tìm được vị trí thoải mái chút, giảm bớt đau đớn bên hông.
“Đi thẳng”
Cứ như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ huy cho Mạnh Dịch Vân, lập tức quẹo trái, rồi lại quẹo phải. Không thể trách Hàn Nguyệt Nguyệt, phòng thuốc vốn là ở tận cùng bên trong hậu viện, chính mình lại ở tiền viện, đương nhiên là có hơi xa.
Như Ngọc đi ra từ phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, thấy Mạnh Dịch Vân mặc áo lót ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, mà tay áo còn bị rách, lộ ra cánh tay, dù cho trời lạnh thì thân thể tốt cũng không cần phải đi như vậy, khẩn trương chạy tới.
”Tiểu thư? Làm sao vậy?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm của Như Ngọc, quay đầu nói:
“Không có việc gì, vấp ngã mà thôi”
Mạnh Dịch Vân hơi nhíu mày.
“Phòng nào?”
“A? A...,, đi theo nô tỳ”
Như Ngọc nghe Mạnh Dịch Vân hỏi mới hoàn hồn, nhanh chóng dẫn Mạnh Dịch Vân đi tới phòng của Hàn Nguyệt Nguyệt.
Mạnh Dịch Vân đặt Hàn Nguyệt Nguyệt lên giường, xoay người phân phó cho Như Ngọc :
“Nhanh giúp nàng thay quần áo”
Mặt đất ở phòng thuốc đều là nước, nàng ngã trên mặt đất, y phục chắc ướt hết rồi.
“Cám ơn Mạnh đại ca, người cũng khẩn trương trở về phòng thay quần áo đi, đừng để nhiễm lạnh”
Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, thở dốc một hơi, vừa rồi ở trên đường, nàng đau nhưng ngại cũng không dám kêu.
“Được, vậy ta về trước”
Mạnh Dịch Vân ra khỏi phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa lúc bị Như Họa Như Tuyết vừa mới luyện võ trở về đột nhiên nhìn thấy. Mắt cũng không tin tưởng mà xem xét xem xét.
Hàn Nguyệt Nguyệt rót ly trà, đưa cho Đông Phương Trí.
“Tiểu nữ họ Hàn, tên Nguyệt Nguyệt”
Đông Phương Trí? Trong đầu Hàn Nguyệt Nguyệt tự động lục soát tin tức, chẳng lẽ hắn là con cả của gia tộc Đông Phương? Đông Phương gia là một đại gia tộc trên giang hồ, tộc trưởng tộc Đông Phương là Võ Lâm minh chủ tiền nhiệm, cũng là ông nội của Đông Phương Trí. Không nghĩ tới có thể thấy một đại nhân vật như thế này.
“Tại hạ không ngờ rằng chủ nhân của Thiên Hương lâu lại là một người trẻ tuổi như Hàn cô nương, thật khiến cho tại hạ giật mình không thôi”
Đông Phương Trí nhìn cô gái trước mắt, mặc dù nàng đeo cái khăn che mặt, nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt trong suốt, như nước hồ thu, sâu không thấy đáy, làm cho người ta nhịn không được mà muốn tìm tòi nghiên cứu. Người có năng lực như vậy nhất định không phải là người tầm thường.
“Để cho công tử chê cười, tiểu nữ chỉ là lão bản trên danh nghĩa mà thôi, toàn bộ đều là nhờ các vị chưởng quầy quản lý, ta chỉ là một nữ nhi, nào có năng lực như vậy”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, hiện tại không biết người ta như thế nào, nàng đương nhiên là phải khách khí một chút.
“Hàn cô nương quá khiêm tốn!”
Thời điểm trở lại Mai Hoa trang đã là lúc trời chạng vạng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, đi vào trong viện. Không nghĩ tới Đông Phương Trí kia lại là người dễ tán gẫu, bất quá ít nhất Hàn Nguyệt Nguyệt cũng biết Đông Phương trí không phải là loại người dựa vào gia tộc mà làm xằng làm bậy, hắn có tư tưởng cùng chủ ý của riêng mình. Có thể làm quen với người có thế lực mà nhân phẩm tốt như vậy thật hiếm có, coi như cũng có thu hoạch.
“Tiểu thư, bây giờ người mới trở về, Vân vương gia đã đến từ chiều nay”
Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào, khẩn trương chạy tới. Hàn Nguyệt Nguyệt không ngờ rằng Vân vương gia nhanh như vậy đã tới, cũng chưa quá ngày mười năm.
“Sao không cho ta biết? Hiện tại người đang ở đâu?”
“Vân vương gia nói không cần, đợi tiểu thư trở về, tôi đã sắp xếp cho Vương gia nghỉ ngơi tại phòng khách ở Mai viên”
Hiểu Tinh buồn bực, vốn là định đi Thiên Hương lâu báo với tiểu thư, nhưng Vân vương gia nói không có việc gì gấp, đợi tiểu thư trở về, thường ngày tiểu thư trở về rất sớm, không biết sao hôm nay lại trễ như vậy.
“Được, ta trở về phòng thay y phục, lập tức đi gặp Vương gia”
Hiểu Tinh đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng, sau khi đổi y phục xong, mới đi đến Mai viên. Mai viên vốn là ở phía sau vườn mai. Chỉ thấy Vân vương gia đứng ở bên cạnh vườn mai, nhìn về phía trước, Hàn Nguyệt Nguyệt khoát tay ý bảo Hiểu Tinh không cần đi theo.
“Mới vài ngày, hoa cũng đã tàn một nửa, thật sự là đáng tiếc”
Vân vương gia cũng không quay đầu lại, mặt vẫn nhìn về phía trước mà nói, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Vân vương gia.
“Hoa nở hoa tàn, vốn là một vòng luân hồi, có tiếc thương nhưng lại là một đoạn khởi đầu mới, Vương gia không nên tiếc nuối”
“Đúng vậy, trái lại Hàn cô nương nghĩ rất thông suốt”
Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng, thưởng thức hoa rơi.
“Mai hoa nhất lộng đoản nhân trường
(đùa với Mai lần đầu đau lòng ta)
Mai hoa nhị lộng phí tư lượng
(đùa với Mai lần hai suy nghĩ phí)
Mai hoa tam lộng phong ba khởi
(đùa với Mai lần ba sóng gió nổi lên)
Vân yên thâm xử thủy mang mang
(mây khói miên mang nước bồng bềnh)
Mạnh Dịch Vân cố nhớ kỹ, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, không nghĩ ngày ấy hắn đến mà lại nghe được bài thơ này.
“Câu thơ thật hay, đáng tiếc lại có quá nhiều thương cảm, không nghĩ tới Hàn cô nương tuổi còn trẻ nhưng đã sáng tác được câu thơ hay như vậy.”
Ngày ấy hắn ở chỗ không xa, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt đứng nhảy múa giữa vườn mai, vốn là đẹp như thế, chỉ là nàng ngâm câu thơ quá mức bi thương.
“Vương gia quá khen, bài thơ này là Nguyệt Nguyệt thấy được ở một bản tạp ký, cảm thấy hay nên nhớ kỹ, không ngờ Vương gia lại nghe được.”
Vốn không phải nàng sáng tác, nàng cũng không thể lấy trộm thơ của người khác làm thơ của mình, cho nên đành phải nói như vậy, hi vọng Mạnh Dịch Vân không hỏi lại, nếu không nàng thật không biết phải trả lời như thế nào .
“Thì ra là thế”
Thấy Mạnh Dịch Vân không có hỏi lại, tâm Hàn Nguyệt Nguyệt mới hạ xuống.
“Vương gia, sắc trời đã tối, mời ngài đến tiền sảnh dùng cơm, đêm nay Vương gia cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta bắt đầu"
Không có điện, chỉ có thể ăn cơm sớm một chút, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy trời mỗi ngày một tối, khẩn trương nhắc nhở, không được thì lại phải dùng đèn.
“Cũng được”
Dàn xếp xong mọi việc cho Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt nguyệt lập tức chuẩn bị thuốc, vết thương trên người Mạnh Dịch Vân cần phải dùng thuốc để ngâm, ngâm dược liệu khoảng nửa tháng mới tốt lên được, chỉ là cần rất nhiều dược liệu, cũng may thời gian trước đã chuẩn bị tốt.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt liền đem Mạnh Dịch Vân tới phòng thuốc, đây là nơi nàng dùng để điều chế thuốc cùng trị liệu.
“Vương gia, mỗi ngày ngâm thuốc này khoảng bốn canh giờ, nửa tháng sau độc mới giải xong”
Hàn Nguyệt Nguyệt sai người chuẩn bị một thùng gỗ lớn, phía dưới đốt than, như vậy mới có thể giữ nước luôn ấm.
Đầu tiên đem mấy liều thuốc ngâm trong nước, lát nữa vẫn còn phải thêm những dược liệu khác, ngâm thuốc thì bắt buộc phải cởi quần áo, Hàn Nguyệt Nguyệt là người hiện đại thì không có vấn đề gì, dù sao ở thời đại này con gái xem trọng vấn đề nam nữ, mà bản thân mình còn chưa lấy chồng. Cho nên đành phải làm một cái thùng tắm có nắp, như vậy có thể che được một nửa, một nửa còn lại để thêm dược liệu.
“Mọi chuyện làm phiền Hàn cô nương”
Mạnh Dịch Vân đến phía sau bình phong cởi quần áo, đi vào trong thùng dược.
“Hàn cô nương, có thể vào”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy có tiếng nói mới vào, hơi nước bốc lên mờ ảo như sương khói, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy mặt của Mạnh Dịch Vân ở trong thùng, lộ đầu, từ bả vai trở xuống đều đã ngâm ở trong nước, mở nắp còn lại ra.
“Vương gia, nước có nóng không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy hơi nước bốc lên nhiều như vậy, có chút lo lắng sợ làm tróc da người.
“Không nóng lắm, ta còn chịu được”
Mạnh Dịch Vân ngẩng đầu nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, chút nước nóng này có là gì đâu.
Hàn Nguyệt Nguyệt không tin, nhẹ nhàng cho tay vào trong nước, trời ạ, nóng như vậy, Như Ngọc nấu nước như thế nào, đây có phải là luộc heo đâu a.( @-@)
“Nước này quá nóng, để ta cho thêm nước vào.”
Hàn Nguyệt Nguyệt xách thêm một thùng nước lạnh đổ vào, rồi bảo Như Ngọc giảm lửa. Bây giờ nước nóng mới hạ nhiệt độ. Hàn Nguyệt Nguyệt sợ Mạnh Dịch Vân nhàm chán, thỉnh thoảng lại trò chuyện.
“Sao lần này Vương gia chỉ đi có một mình?”
Mỗi lần đến không phải đều có người theo sau hay sao? Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái.
“Bổn vương cũng không phải đứa con nít, không cần mỗi ngày đều phải có người theo sau, vừa đúng lúc phân phó bọn họ làm chút chuyện, bổn vương cũng có thời gian nhàn rỗi”
Mạnh Dịch Vân tựa đầu ở cạnh thùng gỗ.
“Vương gia cũng có lúc lười biếng!!”
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên, dùng bình sứ chế thuốc.
“Để Hàn cô nương phải chê cười, mỗi ngày đều đối mặt với công việc, quả thật cũng làm cho người ta cực kỳ mệt mỏi”
Khỏe sớm ngày nào thì mệt thêm ngày đó, Mạnh Dịch Vân nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ thời khắc thanh tĩnh.
“Vương gia gọi ta Nguyệt Nguyệt là được rồi, luôn gọi Hàn cô nương, Hàn cô nương, Nguyệt Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên”
Mỗi lần nói cứ cô nương này, cô nương nọ, ngươi có thấy phiền hay không.
“Được, sau này bổn vương sẽ gọi cô là Nguyệt Nguyệt, chỉ cần cô không gọi ta là Vương gia là được, phải công bằng chứ. Thế nào? Cô gọi ta là Mạnh đại ca được chứ?”
Trong lòng Mạnh Dịch Vân có chút tức cười, ba năm trước thấy nàng đã cảm thấy thú vị, bây giờ lại càng thú vị hơn.
“Như vậy sao được, đường đường người là Vương gia của vương triều Đại Khánh cơ mà”
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa làm, vẫn không quên trêu ghẹo hắn ta. Có quan hệ với người như vậy, cũng không nên quá rõ ràng.
“Vương gia thì thế nào, không phải là người bệnh tới cầu y hay sao, nếu như cô lại gọi ta là Vương gia, thế chẳng phải là xa lạ lắm ư?!”
Không phải Mạnh Dịch Vân với ai cũng nói nhiều như vậy.
Hàn Nguyệt Nguyệt cho thêm thảo dược vào trong thùng.
“Cũng được, vậy Mạnh đại ca, nước ấm thế này có được chưa?”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười khẽ, có người đại ca là Vương gia, vậy sau này nàng có chỗ dựa vững chắc rồi.
Mạnh Dịch Vân mở to mắt, vừa vặn thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, cười cười “Không tồi”.
Mỗi buổi sáng Mạnh Dịch Vân đều phải ngâm dược, mỗi ngày bốn canh giờ, rút cuộc Hàn Nguyệt Nguyệt cũng phát hiện Mạnh Dịch Vân không có quá nghiêm túc như vẻ bên ngoài, có khi cũng rất hài hước.
“Được rồi, Mạnh đại ca đứng dậy đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài cho Mạnh Dịch Vân mặc quần áo, mình thì đi lấy cái sọt để vớt bã thuốc ra.
“A ~”
Mạnh Dịch Vân thấy thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt ngã về phía sau, lập tức giữ chặt tay Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt vội phản xạ, hai tay khua loạn lên, vừa vặn bắt được ống tay áo của Mạnh Dịch Vân, xoẹt ~ thịch, một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt ngã xuống đất, “thịch” đương nhiên là âm thanh Hàn Nguyệt Nguyệt khi rơi xuống đất, mà một tiếng “xoẹt” kia, là ống tay áo của Mạnh Dịch Vân bị xé rách.
Vốn là ngâm dược nên trên người hắn chỉ mặc áo lót, quần lót, ống tay áo lại bị Hàn Nguyệt Nguyệt kéo rách .
“Nguyệt Nguyệt, không có việc gì chứ?”
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngã nằm trên đất, chạy nhanh qua nâng dậy rồi hỏi.
“A ~, đừng động, thắt lưng của ta”
Hàn Nguyệt Nguyệt mặt nhăn nhó thống khổ mà nói. Má ơi, sao mà xui xẻo thế.
Mạnh Dịch Vân thấy vẻ mặt của Hàn Nguyệt Nguyệt, ngồi xổm một bên cũng không dám động tới nàng.
“Đỡ ta đứng dậy”
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình có thể thở được, mới nói với Mạnh Dịch Vân.
Mạnh Dịch Vân cẩn thận nâng Hàn Nguyệt Nguyệt dậy
“Cô đau ở đâu ?”
Hàn Nguyệt nguyệt lắc đầu, không nói lời nào.
“Có thể đi sao?”
Mạnh Dịch Vân lại hỏi, trên mặt đất đều là nước, nên ra ngoài sớm một chút, đề phòng lại trượt ngã.
Hàn Nguyệt Nguyệt thử cất bước, bên hông truyền đến một trận đau làm cho nàng không khỏi rên một tiếng. Mạnh Dịch Vân thấy thế, trực tiếp đưa tay ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra khỏi phòng thuốc. Hàn Nguyệt Nguyệt bị hành động bất ngờ của Mạnh Dịch Vân làm cho kinh ngạc, đưa tay đẩy Mạnh Dịch Vân
“Tự ta cũng có thể đi, huynh để ta xuống đi”
“Đừng nhúc nhích, kẻo vết thương càng nghiêm trọng”
Mạnh Dịch Vân không để ý tới lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, ôm Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới tiền viện.
“Phòng cô nương ở đâu?”
Mạnh Dịch Vân đi được một nửa đột nhiên nghĩ đến chính mình không biết phòng của Hàn Nguyệt Nguyệt ở đâu. Hàn Nguyệt Nguyệt sợ mình rơi xuống, hai tay vòng lên ôm lấy cổ Mạnh Dịch Vân, hi vọng tìm được vị trí thoải mái chút, giảm bớt đau đớn bên hông.
“Đi thẳng”
Cứ như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ huy cho Mạnh Dịch Vân, lập tức quẹo trái, rồi lại quẹo phải. Không thể trách Hàn Nguyệt Nguyệt, phòng thuốc vốn là ở tận cùng bên trong hậu viện, chính mình lại ở tiền viện, đương nhiên là có hơi xa.
Như Ngọc đi ra từ phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, thấy Mạnh Dịch Vân mặc áo lót ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, mà tay áo còn bị rách, lộ ra cánh tay, dù cho trời lạnh thì thân thể tốt cũng không cần phải đi như vậy, khẩn trương chạy tới.
”Tiểu thư? Làm sao vậy?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm của Như Ngọc, quay đầu nói:
“Không có việc gì, vấp ngã mà thôi”
Mạnh Dịch Vân hơi nhíu mày.
“Phòng nào?”
“A? A...,, đi theo nô tỳ”
Như Ngọc nghe Mạnh Dịch Vân hỏi mới hoàn hồn, nhanh chóng dẫn Mạnh Dịch Vân đi tới phòng của Hàn Nguyệt Nguyệt.
Mạnh Dịch Vân đặt Hàn Nguyệt Nguyệt lên giường, xoay người phân phó cho Như Ngọc :
“Nhanh giúp nàng thay quần áo”
Mặt đất ở phòng thuốc đều là nước, nàng ngã trên mặt đất, y phục chắc ướt hết rồi.
“Cám ơn Mạnh đại ca, người cũng khẩn trương trở về phòng thay quần áo đi, đừng để nhiễm lạnh”
Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, thở dốc một hơi, vừa rồi ở trên đường, nàng đau nhưng ngại cũng không dám kêu.
“Được, vậy ta về trước”
Mạnh Dịch Vân ra khỏi phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa lúc bị Như Họa Như Tuyết vừa mới luyện võ trở về đột nhiên nhìn thấy. Mắt cũng không tin tưởng mà xem xét xem xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.