Chương 17: Tết Nguyên tiêu
Loan Loan
19/11/2013
“Như Họa, tại mắt tôi không tốt đúng không? Sao tôi lại thấy xiêm y của Vân vương gia không chỉnh tề đi ra từ phòng tiểu thư?. Trời vẫn còn sớm nha”
Như Tuyết một bên trừng mắt, một bên lắc lắc người Như Họa.
“Ta cũng thấy được”
Trời ạ, hai người không thể tin được, trong lòng nói thầm, yêu đương vụng trộm cũng nên đợi đến buổi tối, thời điểm ban đêm gió lớn, sao ban ngày ban mặt cũng làm được. Vương gia thật lớn mật.
Lại nhìn ống tay áo Mạnh Dịch Vân, tiểu thư cũng quá bạo lực rồi, túm ống tay áo Vương gia đến rách bươm.
“Như Họa, Như Tuyết, đi khiêng bồn nước ấm tới”
Như Ngọc vừa ra tới, chỉ thấy hai người đứng ở cửa phòng đối diện, mở miệng kêu to.
“A..., được”
Như Họa, Như Tuyết nghe Như Ngọc nói, lập tức thu hồi suy nghĩ, chạy đi múc nước .
“Như Ngọc, chậm một chút ~ a ~ đau chết mất”
Như Ngọc đảm nhận việc thay quần áo cho Hàn Nguyệt Nguyệt, rất sợ đụng tới eo Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Tiểu thư, sao lại thế này a, sao có thể ngã nghiêm trọng như vậy?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nằm xuống, mới chậm rãi nói:
“Thùng nước ở phòng thuốc bị đổ, trên đất toàn là nước, không cẩn thận bị ngã, không có việc gì, cô đi lấy bình thuốc giảm đau cho ta, sau đó lấy bình thuốc nước, xoa giúp ta, qua hai ngày là tốt thôi.”
Như Ngọc gọi Như Họa, Như Tuyết mang nước ấm tới lau thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt, lại bôi thuốc nước.
Hàn Nguyệt Nnguyệt cảm thấy trong lòng buồn bực, sao lại không cẩn thận như vậy, ngã trật thắt lưng đã đành, lại đem ống tay áo của người ta xé hết một nửa, thật sự là xấu hổ chết đi được.
“Tiểu thư, ăn một chút gì đi rồi ngủ tiếp”
Như Ngọc thấy bộ dáng mệt mỏi của Hàn Nguyệt Nguyệt, đến nhắc nhở. Hàn Nguyệt Nguyệt đau lưng, nằm ở trên giường động cũng không dám động, đành để Như Ngọc hầu hạ ở một bên.
Ngày hôm sau tỉnh lại, có thể là do thuốc phát huy tác dụng, không có đau như ngày hôm qua, Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ đứng lên.
“Tiểu thư, thắt lưng người còn chưa tốt nha, sao lại đứng lên, nhanh nằm xuống đi”
Như Ngọc bước vào cửa chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vịn giường đứng lên.
“Không sao, tốt hơn nhiều rồi, nằm mà không thể cử động, khó chịu chết được, phải đứng dậy hoạt động một chút.”
Tốt xấu gì y thuật của nàng cũng ít ai sánh bằng, chế nước thuốc đương nhiên là tốt, xem xét mấy lần, sau khi nghỉ ngơi cả đêm là có thể đi lại một chút, nhưng là động tác không thể quá lỗ mãng, khi động đến sau lưng vẫn hơi đau, nếu muốn khỏi hẳn, chắc phải nghỉ ngơi dài dài.
Như Ngọc buông chậu nước trong tay, chạy qua đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Vẫn nên nằm xuống, tiểu thư đừng để việc đi lại nghiêm trọng hơn”
Như Ngọc lo lắng nói.
“Không có việc gì, tốt xấu gì y thuật của tiểu thư nhà cô cũng coi như là nhất, thương tổn nhỏ như vậy không sao đâu, hoạt động giãn gân cốt cho tốt”
Như Ngọc đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt đi lại vài vòng ở trong phòng, rồi lại để Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào chiếc giường êm. Hàn Nguyệt Nguyệt ăn xong bữa sáng, cầm chén đưa cho Như Ngọc.
Lấy khăn tay trong tay Như Ngọc lau miệng.
“Đỡ ta đến phòng thuốc, việc ngâm thuốc cho Vương gia không thể gián đoạn được”
Như Ngọc lo lắng thắt lưng Hàn Nguyệt Nguyệt lại đau.
“Tiểu thư… thắt lưng của người”
“Không có việc gì, lấy thêm mấy cái đệm dựa vào, ta ở ngoài giường nhỏ, ta cho cô tới làm”
Nghe lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Ngọc cũng không dám phản bác.
Như Ngọc cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đến chỗ phòng thuốc, không thấy Mạnh Dịch Vân đâu.
“Như Ngọc cô đi mời Vương gia qua đây”
Mạnh Dịch Vân chắc cho rằng hôm nay nàng không thể đứng dậy được, cho nên không đến đây.
Mạnh Dịch Vân vừa vào phòng thuốc chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào trên giường nhỏ,
“Nguyệt Nguyệt, thắt lưng của cô nương bị thương, hoãn ngâm thuốc vài ngày đi, chờ cô nương khỏi lại tiếp tục.”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân tiến vào, chuẩn bị đứng dậy, Mạnh Dịch Vân nhìn thấy, khẩn trương đi qua.
“Nằm xuống”
Hàn Nguyệt nguyệt ngẩng đầu cười cười với Mạnh Dịch Vân.
"Không có việc gì, ta đã tốt hơn nhiều, việc ngâm thuốc không thể gián đoạn, ta sẽ cho Như Ngọc làm, ta chỉ động động miệng mà thôi.”
“Vậy cô nương nằm xuống đi”
Mạnh Dịch Vân ngâm mình ở thùng gỗ, thanh âm của Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng truyền vào, Như Ngọc dựa theo lời của Hàn Nguyệt Nguyệt nói, từng bước làm theo.
Qua hai ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt đã không cần Như Ngọc đỡ, cũng có thể chậm rãi tiêu sái.
“Tiểu thư, mấy ngày nữa là tiết Nguyên tiêu, bên trong trang có cần chuẩn bị hoa đăng hay không a?”
Những năm qua các nàng đều đi ngắm hoa đăng, chỉ là năm nay Hàn Nguyệt Nguyệt bị thương, nên chắc ra ngoài không được. Cho nên Như Ngọc muốn treo tại đây, ngày Nguyên tiêu không đi xem cũng có thể ngắm được.
“Không cần, các cô cứ đi dạo xong mua một cái mang về là được rồi”
Hàn Nguyệt Nguyệt nằm trên giường, Như Ngọc lên vén góc chăn lại.
“Tiểu thư một mình ở lại thôn trang sẽ cô độc”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười “Không dễ dàng có phiên náo nhiệt, các ngươi làm sao không đi được, không có việc gì, thắt lưng ta đã tốt hơn nhiều”
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ, Như Ngọc mới thổi đèn, đóng cửa trở về phòng mình.
“Tiểu thư, bánh trôi đã nấu xong, tôi mang đến phòng người nha”
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.
“Không cần, ta đến phòng khách ăn cùng các cô”
Hàn Nguyệt Nguyệt đến phòng khách rồi ngồi xuống, bảy người ngồi vây quanh bàn, hai dì phụ trách phòng bếp cùng ba tiểu nha hoàn phụ trách việc vặt vãnh đều là những người sống quanh thôn, ngày lễ ngày tết Hàn Nguyệt Nguyệt đều cho bọn họ về nhà đoàn viên, cho nên đêm nay chỉ có bảy người các nàng.
“Hiểu Tinh, cô đi mời Vân vương gia tới cùng chúng ta ăn bánh trôi đi, đã là khách, không nên xem nhẹ người ta”
“Vâng tiểu thư”
Thân phận Vương gia không thể ngồi cùng bàn với nha hoàn của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt đành cho các nàng ngồi một cái bàn khác, bản thân mình cùng Mạnh Dịch Vân ngồi một bàn.
Ăn bánh trôi xong, Vân vương gia đi rồi, Như Ngọc mới đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng.
“Đi nhanh đi, để mọi người chờ đợi”
Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào giường nhỏ, thấy Như Ngọc còn ở lại, khẩn trương thúc giục.
“Tiểu thư, nô tỳ để điểm tâm trên bàn, người đói thì cứ ăn, nô tỳ còn đun ấm trà, người khát thì hãy uống”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe Như Ngọc nói, trợn trắng con mắt:
“Biết rồi, nhanh đi đi, ta cũng không phải là phế nhân nha.”
Như Ngọc thêm dầu cho ngọn đèn trên bàn, lại cho thêm chút than vào lò sưởi rồi mới đi.
Bỏ lỡ hội đèn lồng náo nhiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài. Vốn năm nay còn định đi đoán đố đèn, hiện tại chỉ có thể nhìn ngọn đèn ở trong phòng, ài ~ thật sự là không tốt, sớm không ngã muộn không ngã, lại đến tết Nguyên tiêu mới ngã. Thật buồn bực.
Đang nhắm mắt Hàn Nguyệt bỗng cảm giác ngoài phòng có người, lập tức mở to mắt, hướng về phía cửa phòng la to
“Người nào?”
“Là ta”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, mới yên tâm, nếu là người lạ, chẳng phải chính mình sẽ chịu thiệt hay sao!!
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, đi qua mở cửa, thấy Mạnh Dịch Vân đứng ở cửa.
“Mạnh đại ca sao không đi xem hoa đăng? Tết Nguyên tiêu ở Tứ phương thành náo nhiệt lắm đó”
Mạnh Dịch Vân thấy cửa phòng mở ra, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng sau cửa, một bàn tay vẫn đỡ eo.
“Vốn định đi, bỗng phát hiện mình đối với Tứ Phương thành không quen, nên muốn tìm người dẫn đường”
Mạnh Dịch Vân mang vẻ mặt đứng đắn nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Như vậy à, là ta suy xét không cẩn thận, sớm nên an bài người đi với huynh, nhưng hiện tại các nàng đều đã đi ra ngoài”
Vẻ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt thật bất đắc dĩ, một nam nhân to lớn còn sợ lạc đường thật sao, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ dám nói trong lòng.
“Dù sao ở trong phòng cũng buồn chán, không bằng Nguyệt Nguyệt dẫn đường cho ta được không?”
“A?”
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt càng thêm buồn bực, biết lưng nàng đau đi không được, còn muốn hấp dẫn nàng.
“Mạnh đại ca, thật xấu hổ, nhưng ta đi không tiện …”
Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa nói xong, Mạnh Dịch Vân liền mở miệng cắt ngang.
“Ta dùng khinh công mang cô nương đi, sẽ không có việc gì”
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt có phần động tâm, chính mình đi không được, người khác mang theo không phải là được sao, cùng lắm lúc vào trong thành thì đi chậm một chút thôi.
“Được rồi, xin Mạnh đại ca chờ một chút, ta thay bộ y phục”
Hàn Nguyệt Nguyệt đóng cửa lại, ở thôn trang, Hàn Nguyệt Nguyệt đều mặc quần áo rất tùy tiện, ra ngoài nên ăn mặc cẩn thận hơn.
Thay một bộ quần áo màu tím nhạt, vừa rồi khi nằm tóc có phần rối loạn, Hàn Nguyệt Nguyệt sửa lại đầu tóc rồi nhìn mình trong gương, trên đầu không có gì cả, hơi đơn điệu, mở hộp trang sức ra, lấy một cây trâm nhẹ nhàng cài lên tóc. Dù sao cũng là buổi tối nên Hàn Nguyệt Nguyệt không mang khăn che mặt.
Chỉ cần bước đi nhẹ nhàng, lưng sẽ không có ảnh hưởng gì. Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi phòng.
“Mạnh đại ca, thật ngại để cho huynhh phải chờ lâu”
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, liền đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Không có, đêm nay cô nương rất đẹp”
Nghe của Mạnh Dịch Vân nói, đối với người hiện đại như Hàn Nguyệt Nguyệt, lời khích lệ cũng không khiến cô xấu hổ, quay qua Mạnh Dịch Vân nói.
“Cám ơn, chúng ta đi thôi”
“Được”
Mạnh Dịch Vân nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt.
“A ~ Mạnh đại ca?”
Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới Mạnh Dịch Vân sẽ ôm nàng, vốn tưởng rằng sẽ bị người ta kẹp ở dưới nách chứ.
“Như vậy không chạm tới thắt lưng cô”
Trời tối, Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy rõ mặt của Mạnh Dịch Vân, chỉ mơ hồ thấy một chút đường nét.
“Ôm chắc, ngã xuống cũng không nên trách ta”
Bản thân Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang đánh giá bỗng nghe được âm thanh của Mạnh Dịch Vân, khẩn trương phục hồi tinh thần lại, vòng hai tay lên ôm lấy cổ Mạnh Dịch Vân.
Gió thổi hơi lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải vùi đầu trong ngực của hắn, để tránh gió thổi. Đây là lần thứ hai Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Mạnh Dịch Vân, hai tay của hắn rất có lực, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy cực kỳ an toàn, ở đây rất lạnh nhưng cũng cực kỳ ấm áp, ơ, nàng đang suy nghĩ cái gì thế? Hàn Nguyệt Nguyệt tự mắng chính mình một phen, mặc dù người ta là mĩ nam, mình cũng nên rụt rè nha, nhanh như vậy đã bắt đầu háo sắc rồi.
Đầu Hàn Nguyệt Nguyệt ngọ nguậy trong lòng Mạnh Dịch Vân, cố nhìn xem chung quanh, nói.
“Mạnh đại ca, chúng ta dừng lại ở phía trước Thiên phố”
Thiên phố buổi tối có rất ít người qua lại, mà lại rất gần đường cái.
Mạnh Dịch Vân đến một cái ngõ nhỏ rồi dừng lại, để Hàn Nguyệt Nguyệt xuống. Hàn Nguyệt nguyệt đứng lên vuốt vuốt y phục, có phần nhăn, xoay người lại vỗ vỗ Mạnh Dịch Vân.
“Đi thôi”
Mạnh Dịch Vân không ngờ rằng Hàn Nguyệt Nguyệt sẽ chỉnh lại y phục cho hắn, trong lòng có một chút cảm giác nói không nên lời, mắt thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi, vội đuổi theo.
“Mạnh đại ca, ta đi hơi chậm, huynh đừng để ý”
Hàn Nguyệt Nguyệt đối với tốc độ của mình có phần xấu hổ nói.
“Không có việc gì, dù sao cũng chỉ là đi xem hoa đèn, chúng ta từ từ xem là được”
Mạnh Dịch Vân chậm rãi bước đi bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, khoảng cách giữa hai người không gần cũng không xa, quẹo một cái, liền đến đường cái náo nhiệt. Quá nhiều người, Hàn Nguyệt Nguyệt hơi nhíu mày, nhiều người thế này lỡ như đụng phải lưng của nàng, vết thương chắc sẽ nặng thêm.
Hàn Nguyệt Nguyệt rất cẩn thận tránh dòng người ồn ã, đi vào chỗ ít người, dù sao có thể đến xem nàng cũng đã rất hài lòng rồi. Mạnh Dịch Vân đi theo phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người cũng không nói chuyện, từ từ đi về phía trước.
Như Tuyết một bên trừng mắt, một bên lắc lắc người Như Họa.
“Ta cũng thấy được”
Trời ạ, hai người không thể tin được, trong lòng nói thầm, yêu đương vụng trộm cũng nên đợi đến buổi tối, thời điểm ban đêm gió lớn, sao ban ngày ban mặt cũng làm được. Vương gia thật lớn mật.
Lại nhìn ống tay áo Mạnh Dịch Vân, tiểu thư cũng quá bạo lực rồi, túm ống tay áo Vương gia đến rách bươm.
“Như Họa, Như Tuyết, đi khiêng bồn nước ấm tới”
Như Ngọc vừa ra tới, chỉ thấy hai người đứng ở cửa phòng đối diện, mở miệng kêu to.
“A..., được”
Như Họa, Như Tuyết nghe Như Ngọc nói, lập tức thu hồi suy nghĩ, chạy đi múc nước .
“Như Ngọc, chậm một chút ~ a ~ đau chết mất”
Như Ngọc đảm nhận việc thay quần áo cho Hàn Nguyệt Nguyệt, rất sợ đụng tới eo Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Tiểu thư, sao lại thế này a, sao có thể ngã nghiêm trọng như vậy?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nằm xuống, mới chậm rãi nói:
“Thùng nước ở phòng thuốc bị đổ, trên đất toàn là nước, không cẩn thận bị ngã, không có việc gì, cô đi lấy bình thuốc giảm đau cho ta, sau đó lấy bình thuốc nước, xoa giúp ta, qua hai ngày là tốt thôi.”
Như Ngọc gọi Như Họa, Như Tuyết mang nước ấm tới lau thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt, lại bôi thuốc nước.
Hàn Nguyệt Nnguyệt cảm thấy trong lòng buồn bực, sao lại không cẩn thận như vậy, ngã trật thắt lưng đã đành, lại đem ống tay áo của người ta xé hết một nửa, thật sự là xấu hổ chết đi được.
“Tiểu thư, ăn một chút gì đi rồi ngủ tiếp”
Như Ngọc thấy bộ dáng mệt mỏi của Hàn Nguyệt Nguyệt, đến nhắc nhở. Hàn Nguyệt Nguyệt đau lưng, nằm ở trên giường động cũng không dám động, đành để Như Ngọc hầu hạ ở một bên.
Ngày hôm sau tỉnh lại, có thể là do thuốc phát huy tác dụng, không có đau như ngày hôm qua, Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ đứng lên.
“Tiểu thư, thắt lưng người còn chưa tốt nha, sao lại đứng lên, nhanh nằm xuống đi”
Như Ngọc bước vào cửa chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vịn giường đứng lên.
“Không sao, tốt hơn nhiều rồi, nằm mà không thể cử động, khó chịu chết được, phải đứng dậy hoạt động một chút.”
Tốt xấu gì y thuật của nàng cũng ít ai sánh bằng, chế nước thuốc đương nhiên là tốt, xem xét mấy lần, sau khi nghỉ ngơi cả đêm là có thể đi lại một chút, nhưng là động tác không thể quá lỗ mãng, khi động đến sau lưng vẫn hơi đau, nếu muốn khỏi hẳn, chắc phải nghỉ ngơi dài dài.
Như Ngọc buông chậu nước trong tay, chạy qua đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Vẫn nên nằm xuống, tiểu thư đừng để việc đi lại nghiêm trọng hơn”
Như Ngọc lo lắng nói.
“Không có việc gì, tốt xấu gì y thuật của tiểu thư nhà cô cũng coi như là nhất, thương tổn nhỏ như vậy không sao đâu, hoạt động giãn gân cốt cho tốt”
Như Ngọc đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt đi lại vài vòng ở trong phòng, rồi lại để Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào chiếc giường êm. Hàn Nguyệt Nguyệt ăn xong bữa sáng, cầm chén đưa cho Như Ngọc.
Lấy khăn tay trong tay Như Ngọc lau miệng.
“Đỡ ta đến phòng thuốc, việc ngâm thuốc cho Vương gia không thể gián đoạn được”
Như Ngọc lo lắng thắt lưng Hàn Nguyệt Nguyệt lại đau.
“Tiểu thư… thắt lưng của người”
“Không có việc gì, lấy thêm mấy cái đệm dựa vào, ta ở ngoài giường nhỏ, ta cho cô tới làm”
Nghe lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Ngọc cũng không dám phản bác.
Như Ngọc cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đến chỗ phòng thuốc, không thấy Mạnh Dịch Vân đâu.
“Như Ngọc cô đi mời Vương gia qua đây”
Mạnh Dịch Vân chắc cho rằng hôm nay nàng không thể đứng dậy được, cho nên không đến đây.
Mạnh Dịch Vân vừa vào phòng thuốc chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào trên giường nhỏ,
“Nguyệt Nguyệt, thắt lưng của cô nương bị thương, hoãn ngâm thuốc vài ngày đi, chờ cô nương khỏi lại tiếp tục.”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân tiến vào, chuẩn bị đứng dậy, Mạnh Dịch Vân nhìn thấy, khẩn trương đi qua.
“Nằm xuống”
Hàn Nguyệt nguyệt ngẩng đầu cười cười với Mạnh Dịch Vân.
"Không có việc gì, ta đã tốt hơn nhiều, việc ngâm thuốc không thể gián đoạn, ta sẽ cho Như Ngọc làm, ta chỉ động động miệng mà thôi.”
“Vậy cô nương nằm xuống đi”
Mạnh Dịch Vân ngâm mình ở thùng gỗ, thanh âm của Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng truyền vào, Như Ngọc dựa theo lời của Hàn Nguyệt Nguyệt nói, từng bước làm theo.
Qua hai ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt đã không cần Như Ngọc đỡ, cũng có thể chậm rãi tiêu sái.
“Tiểu thư, mấy ngày nữa là tiết Nguyên tiêu, bên trong trang có cần chuẩn bị hoa đăng hay không a?”
Những năm qua các nàng đều đi ngắm hoa đăng, chỉ là năm nay Hàn Nguyệt Nguyệt bị thương, nên chắc ra ngoài không được. Cho nên Như Ngọc muốn treo tại đây, ngày Nguyên tiêu không đi xem cũng có thể ngắm được.
“Không cần, các cô cứ đi dạo xong mua một cái mang về là được rồi”
Hàn Nguyệt Nguyệt nằm trên giường, Như Ngọc lên vén góc chăn lại.
“Tiểu thư một mình ở lại thôn trang sẽ cô độc”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười “Không dễ dàng có phiên náo nhiệt, các ngươi làm sao không đi được, không có việc gì, thắt lưng ta đã tốt hơn nhiều”
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ, Như Ngọc mới thổi đèn, đóng cửa trở về phòng mình.
“Tiểu thư, bánh trôi đã nấu xong, tôi mang đến phòng người nha”
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.
“Không cần, ta đến phòng khách ăn cùng các cô”
Hàn Nguyệt Nguyệt đến phòng khách rồi ngồi xuống, bảy người ngồi vây quanh bàn, hai dì phụ trách phòng bếp cùng ba tiểu nha hoàn phụ trách việc vặt vãnh đều là những người sống quanh thôn, ngày lễ ngày tết Hàn Nguyệt Nguyệt đều cho bọn họ về nhà đoàn viên, cho nên đêm nay chỉ có bảy người các nàng.
“Hiểu Tinh, cô đi mời Vân vương gia tới cùng chúng ta ăn bánh trôi đi, đã là khách, không nên xem nhẹ người ta”
“Vâng tiểu thư”
Thân phận Vương gia không thể ngồi cùng bàn với nha hoàn của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt đành cho các nàng ngồi một cái bàn khác, bản thân mình cùng Mạnh Dịch Vân ngồi một bàn.
Ăn bánh trôi xong, Vân vương gia đi rồi, Như Ngọc mới đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng.
“Đi nhanh đi, để mọi người chờ đợi”
Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào giường nhỏ, thấy Như Ngọc còn ở lại, khẩn trương thúc giục.
“Tiểu thư, nô tỳ để điểm tâm trên bàn, người đói thì cứ ăn, nô tỳ còn đun ấm trà, người khát thì hãy uống”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe Như Ngọc nói, trợn trắng con mắt:
“Biết rồi, nhanh đi đi, ta cũng không phải là phế nhân nha.”
Như Ngọc thêm dầu cho ngọn đèn trên bàn, lại cho thêm chút than vào lò sưởi rồi mới đi.
Bỏ lỡ hội đèn lồng náo nhiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài. Vốn năm nay còn định đi đoán đố đèn, hiện tại chỉ có thể nhìn ngọn đèn ở trong phòng, ài ~ thật sự là không tốt, sớm không ngã muộn không ngã, lại đến tết Nguyên tiêu mới ngã. Thật buồn bực.
Đang nhắm mắt Hàn Nguyệt bỗng cảm giác ngoài phòng có người, lập tức mở to mắt, hướng về phía cửa phòng la to
“Người nào?”
“Là ta”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, mới yên tâm, nếu là người lạ, chẳng phải chính mình sẽ chịu thiệt hay sao!!
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, đi qua mở cửa, thấy Mạnh Dịch Vân đứng ở cửa.
“Mạnh đại ca sao không đi xem hoa đăng? Tết Nguyên tiêu ở Tứ phương thành náo nhiệt lắm đó”
Mạnh Dịch Vân thấy cửa phòng mở ra, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng sau cửa, một bàn tay vẫn đỡ eo.
“Vốn định đi, bỗng phát hiện mình đối với Tứ Phương thành không quen, nên muốn tìm người dẫn đường”
Mạnh Dịch Vân mang vẻ mặt đứng đắn nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Như vậy à, là ta suy xét không cẩn thận, sớm nên an bài người đi với huynh, nhưng hiện tại các nàng đều đã đi ra ngoài”
Vẻ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt thật bất đắc dĩ, một nam nhân to lớn còn sợ lạc đường thật sao, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ dám nói trong lòng.
“Dù sao ở trong phòng cũng buồn chán, không bằng Nguyệt Nguyệt dẫn đường cho ta được không?”
“A?”
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt càng thêm buồn bực, biết lưng nàng đau đi không được, còn muốn hấp dẫn nàng.
“Mạnh đại ca, thật xấu hổ, nhưng ta đi không tiện …”
Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa nói xong, Mạnh Dịch Vân liền mở miệng cắt ngang.
“Ta dùng khinh công mang cô nương đi, sẽ không có việc gì”
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt có phần động tâm, chính mình đi không được, người khác mang theo không phải là được sao, cùng lắm lúc vào trong thành thì đi chậm một chút thôi.
“Được rồi, xin Mạnh đại ca chờ một chút, ta thay bộ y phục”
Hàn Nguyệt Nguyệt đóng cửa lại, ở thôn trang, Hàn Nguyệt Nguyệt đều mặc quần áo rất tùy tiện, ra ngoài nên ăn mặc cẩn thận hơn.
Thay một bộ quần áo màu tím nhạt, vừa rồi khi nằm tóc có phần rối loạn, Hàn Nguyệt Nguyệt sửa lại đầu tóc rồi nhìn mình trong gương, trên đầu không có gì cả, hơi đơn điệu, mở hộp trang sức ra, lấy một cây trâm nhẹ nhàng cài lên tóc. Dù sao cũng là buổi tối nên Hàn Nguyệt Nguyệt không mang khăn che mặt.
Chỉ cần bước đi nhẹ nhàng, lưng sẽ không có ảnh hưởng gì. Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi phòng.
“Mạnh đại ca, thật ngại để cho huynhh phải chờ lâu”
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, liền đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Không có, đêm nay cô nương rất đẹp”
Nghe của Mạnh Dịch Vân nói, đối với người hiện đại như Hàn Nguyệt Nguyệt, lời khích lệ cũng không khiến cô xấu hổ, quay qua Mạnh Dịch Vân nói.
“Cám ơn, chúng ta đi thôi”
“Được”
Mạnh Dịch Vân nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt.
“A ~ Mạnh đại ca?”
Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới Mạnh Dịch Vân sẽ ôm nàng, vốn tưởng rằng sẽ bị người ta kẹp ở dưới nách chứ.
“Như vậy không chạm tới thắt lưng cô”
Trời tối, Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy rõ mặt của Mạnh Dịch Vân, chỉ mơ hồ thấy một chút đường nét.
“Ôm chắc, ngã xuống cũng không nên trách ta”
Bản thân Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang đánh giá bỗng nghe được âm thanh của Mạnh Dịch Vân, khẩn trương phục hồi tinh thần lại, vòng hai tay lên ôm lấy cổ Mạnh Dịch Vân.
Gió thổi hơi lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải vùi đầu trong ngực của hắn, để tránh gió thổi. Đây là lần thứ hai Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Mạnh Dịch Vân, hai tay của hắn rất có lực, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy cực kỳ an toàn, ở đây rất lạnh nhưng cũng cực kỳ ấm áp, ơ, nàng đang suy nghĩ cái gì thế? Hàn Nguyệt Nguyệt tự mắng chính mình một phen, mặc dù người ta là mĩ nam, mình cũng nên rụt rè nha, nhanh như vậy đã bắt đầu háo sắc rồi.
Đầu Hàn Nguyệt Nguyệt ngọ nguậy trong lòng Mạnh Dịch Vân, cố nhìn xem chung quanh, nói.
“Mạnh đại ca, chúng ta dừng lại ở phía trước Thiên phố”
Thiên phố buổi tối có rất ít người qua lại, mà lại rất gần đường cái.
Mạnh Dịch Vân đến một cái ngõ nhỏ rồi dừng lại, để Hàn Nguyệt Nguyệt xuống. Hàn Nguyệt nguyệt đứng lên vuốt vuốt y phục, có phần nhăn, xoay người lại vỗ vỗ Mạnh Dịch Vân.
“Đi thôi”
Mạnh Dịch Vân không ngờ rằng Hàn Nguyệt Nguyệt sẽ chỉnh lại y phục cho hắn, trong lòng có một chút cảm giác nói không nên lời, mắt thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi, vội đuổi theo.
“Mạnh đại ca, ta đi hơi chậm, huynh đừng để ý”
Hàn Nguyệt Nguyệt đối với tốc độ của mình có phần xấu hổ nói.
“Không có việc gì, dù sao cũng chỉ là đi xem hoa đèn, chúng ta từ từ xem là được”
Mạnh Dịch Vân chậm rãi bước đi bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, khoảng cách giữa hai người không gần cũng không xa, quẹo một cái, liền đến đường cái náo nhiệt. Quá nhiều người, Hàn Nguyệt Nguyệt hơi nhíu mày, nhiều người thế này lỡ như đụng phải lưng của nàng, vết thương chắc sẽ nặng thêm.
Hàn Nguyệt Nguyệt rất cẩn thận tránh dòng người ồn ã, đi vào chỗ ít người, dù sao có thể đến xem nàng cũng đã rất hài lòng rồi. Mạnh Dịch Vân đi theo phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt, hai người cũng không nói chuyện, từ từ đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.