Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 8: Hoàng cung

Loan Loan

19/11/2013

“Vương gia, Hoàng thượng do là trúng độc lâu ngày nay đã thành mãn tính dẫn đến hôn mê bất tỉnh”

Y Huyên bắt mạch cho Mạnh Dịch Hiên, kiểm tra một chút trên người không có các triệu chứng khác.

“Độc dược mãn tính?”

Hoàng thượng bình thường ăn uống đều có ngự y kiểm tra gắt gao, theo lý mà nói thì không thể không phát hiện? Hoàng thượng là vua một nước, mọi việc là không thể nào, Hoàng thượng trúng độc không lẽ nào ngự y không biết, thật là một đám lang băm.

“Độc mà Hoàng thượng trúng là loại độc hiếm thấy trên giang hồ, ta cũng chỉ mới thấy trong sách, loại độc này không màu không vị, độc tính lại ít, rất khó phát hiện, hơn nữa người trúng độc này thân thể cũng không có gì khó chịu, cùng người bình thường không có gì khác nhau, chẳng qua là dùng lâu dài, mới có thể khiến người ta đột nhiên hôn mê bất tỉnh, giống như ngủ say, sau đó kinh mạch từ từ dừng lại, cho đến chết, Hoàng thượng hôn mê đã lâu, nếu như kéo dài thêm mấy ngày, sợ rằng thần tiên cũng không cứu được”

Triệu chứng này trong sách thuốc có đề cập tới, bản thân cũng không ngờ sẽ gặp được.

“Lần này thủ đoạn hạ độc thật là cao minh, nếu như Hoàng thượng có gì bất trắc, khó tìm thấy đầu mối, lần này là nhờ Y cô nương, chẳng qua là không biết loại có cách nào loại bỏ độc này không?”

Nếu Hoàng thượng không thượng triều, cộng thêm có người có ác ý gây rối, hắn cũng không biết có thể chống đỡ cục diện này bao lâu.

“Mặc dù không phải là kịch độc, nhưng là độc tính của nó đã ngấm vào toàn thân, dùng dược và nội lực căn bản không thể ép ra, chỉ có thể dùng ngân châm đâm vào huyệt đạo toàn thân giảm bớt máu tuần hoàn, rồi dùng một loại độc khác làm thuốc dẫn, sau đó dùng nội lực từ từ ép ra, chẳng qua là huyệt đạo toàn thân có vài chỗ ..., ngân châm bình thường không cách nào châm tới, loại thuốc độc này trên người ta cũng không có”

Thuốc của nàng đã bị nha đầu chết tiệt kia trộm sạch, cũng còn chưa kịp tức giận đây, trên người bây giờ chỉ còn mỗi thuốc trì hoãn thời gian phát độc.

“Vậy ta liền phái người đi Dược cốc lấy thuốc”

“Không kịp nữa, hơn nữa độc này còn phải xem thời gian”

Dược cốc xa như vậy, nếu dùng mọc cánh thành tiên, đi lại cũng mất hơn mười ngày.

“Vương gia, ta biết người của Vương gia trải khắp mọi nơi, không biết tìm người phải mất bao lâu”

Sư huynh nàng cũng không biết đi nơi nào, xem ra chỉ có thể tìm tiểu sư muội kia tới giúp, muội ấy trộm nhiều thuốc từ Dược cốc ra như vậy, trên người nhất định là có. Hơn nữa Nguyệt Nguyệt sử dụng độc cũng không thua gì sư huynh.

“Y cô nương là tìm sư huynh Y Thường Thanh?”

“Không,sư huynh của ta tung tích thần bí, trong thời gian ngắn sợ không tìm được, ta muốn tìm tiểu sư muội, muội ấy thời gian trước trốn ra khỏi Dược cốc chơi, hiện tại cũng chưa trở về, tìm muội ấy cũng dễ dàng chút.”

“Y cô nương còn có sư muội? Bổn vương chưa nghe nói qua, nếu như theo lời cô nương nói, trong vòng ba ngày sẽ có tin tức, chẳng qua là chưa có gặp qua lệnh sư muội, kính xin Y cô nương miêu tả đặc thù, Bổn vương sẽ phát lệnh tìm kiếm”.

Mạnh Dịch Vân nhìn Y Huyên một chút, lần đầu tiên hắn nghe được, Y Phẩm Đường còn có đồ đệ khác.

Y Huyên lấy đồ của Hàn Nguyệt Nguyệt đưa cho hắn, nói là chiếc nhẫn hữu tình gì đó, là dùng đầu gỗ để điêu khắc thành hình tròn, phía trên khắc đóa hoa, nhưng nàng chưa từng thấy qua vật này, nói vậy chỉ có Hàn Nguyệt Nguyệt quỷ quái mới nghĩ ra được.

“Tìm được người, đưa cho muội ấy cái này, nàng sẽ tới gặp ta, tiểu sư muội hay mặc đồ trắng, tính tình ầm ĩ, nhất định sẽ không an phận, trên giang hồ chắc chắn có động tĩnh”

Mạnh Dịch Vân nhận lấy vật đó từ Y Huyên, nhìn một chút, chưa biết là vật gì, chắc là tín vật giữa tỷ muội bọn họ.

“Đã như vậy, ta lập tức phái người đi tìm kiếm”

Thấy Mạnh Dịch Vân đứng dậy muốn đi, Y Huyên vội vàng nói thêm:

“Tìm được muội ấy phải bảo rằng nhất định một ngày một đêm phải đến”

Mạnh Dịch Vân buồn bực, coi như hắn trong ba ngày tìm được người, một ngày cũng không kịp trở lại? Bất quá việc này quan hệ đến an nguy của Hoàng thượng, Y Huyên nói vậy nhất định có đạo lý của nàng ấy.

Mà Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngủ trưa trong khách điếm, sau khi vớt một khoản của Chu viên ngoại, tiền nhiều thì phải hưởng thụ. Lại có nữ tỳ có võ công cao cường canh giữ, thực tế ngủ cũng được nhiều, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh dậy, Trương Hiểu Tinh vội vàng tiến lên.



“Tiểu thư, mới vừa rồi có người đưa cái này nói tiểu thư thấy nhất định sẽ đi gặp hắn, ta thấy người đó không phải đến tìm phiền toái nên nhận lấy”

Trương Tiểu Tinh đưa cái vòng tròn cho Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy cái nhẫn vừa nhìn vừa suy nghĩ, đây không phải là vật nàng đưa cho sư tỷ sao? Tại sao lại ở chỗ này, sư tỷ không phải ở Dược cốc sao? Chiếc nhẫn như thế nào rơi vào tay người này, sư tỷ gặp nguy hiểm sao?

“Người đưa cái này cho cô hiện đang ở đâu?”

Trương Hiểu Tinh ở cùng Hàn Nguyệt Nguyệt lâu như vậy, lần đầu tiên thấy nàng khẩn trương, cũng không dám hàm hồ.

“Người đưa đồ này cũng ở trong khách điếm, nếu tiểu thư muốn gặp truyền một câu là được”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhăn mặt cau mày, người nào cao minh như thế, nàng mới rời Dược cốc chưa lâu, đã điều tra ra lai lịch của nàng.

“Vậy bây giờ cô hãy dẫn họ tới đây”

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy ra bàn ngồi, rót ly nước, đưa lên trước mặt từ từ uống, là phúc hay họa, gặp là biết.

“Vâng, tiểu thư”

Một phút sau…

“Tiểu thư, người tới”

Hàn Nguyệt Nguyệt thả chung trà trong tay xuống.

“Để hắn vào đi, cô canh giữ ở ngoài không cho ai tới gần”

“Vâng, tiểu thư.”

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy một người ăn mặc kiểu thị vệ đẩy cửa vào, xem ra người ta căn bản không để nàng vào mắt.

“Tại hạ Hắc ưng, ra mắt cô nương”

Hắc ưng vào cửa chỉ thấy một cô gái ngồi ở trước bàn, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không có nói gì, chính mình cũng không dám động, Vương gia lần này vội vã đi tìm người, nói vậy cô gái này cũng không phải là người bình thường.

Quan sát người trước mắt, Hàn Nguyệt Nguyệt mở miệng nói

“Có việc gì nói thẳng đi”

Nàng cũng không muốn quanh co lòng vòng.

“Cô nương, tại hạ cũng chỉ là phụng mệnh mà làm việc, nếu như có chỗ nào đắc tội xin cô nương tha thứ, chủ tử nhà ta là Đại Khánh vương triều Vân Vương gia, cụ thể chuyện gì tại hạ cũng không biết, chẳng qua là Vương gia dặn rằng chủ nhân tín vật nói cô nương tối mai phải đến Vân vương phủ, có chuyện quan trọng cần thương lượng”.

Hắc ưng mới đầu còn tưởng mình nghe lầm, nếu là hắn cưỡi ngựa, không ăn không ngủ, cũng phải hai ngày mới tới kinh thành, nhưng Vương gia nói trong một ngày cô nương này phải chạy tới, thật đúng là hắn không thể tin được.

“Vân vương phủ? Ta với Vương gia nhà ngươi chưa gặp mặt, ta sao có thể biết điều đó có thật hay không?”

Sư tỷ sao có thể có quan hệ với Vân vương phủ? Sư tỷ không ra khỏi cốc, xem ra vấn đề này phải ở Vân vương gia.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, hy vọng có thể từ hắn tìm được một chút tin tức, cũng là tốt tính toán.

“Vương gia sớm đoán được cô nương không tin, cho nên đặc biệt đưa lệnh bài này làm chứng, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy Vân vương gia, nếu như cô nương vẫn chưa tin, có thể đưa người kiểm chứng”

Hắc Ưng đưa lệnh bài Mạnh Dịch Vân giao phó đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt, đây chính là lệnh bài thiếp thân, trừ ám vệ ra, tất cả đều có thể điều động bằng lệnh bài này, hắn càng không đoán ra tâm tư của Vương gia.



Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy lệnh bài, nhìn một chút, một khối thiếc, phía trên có khắc một đám mây, ngoài ra không có gì đặc biệt, lát nữa đưa cho Hiểu Tinh xem một chút, Hiểu Tinh nói thế nào cũng là nổi danh trên giang hồ.

“Ta đã biết, ngươi đi xuống trước, ta tự có chủ trương”

Sau khi Hắc Ưng đi, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gọi Hiểu Tinh vào.

“Hiểu Tinh, cô thử xem một chút lệnh bài này có gì đặc biệt? Ta thế nào cũng không nhìn ra?”

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ khối thiếc để trên bàn. Hiểu Tinh cầm lệnh bài lên nhìn một chút, mở miệng nói.

“Tiểu thư, người mới vừa đến là từ Vân vương phủ?”

Hàn Nguyệt Nguyệt không nói, ý bảo nàng nói tiếp.

“Lệnh bài kia chính là lệnh bài hộ thân của Vương gia, tương truyền lệnh bài kia có thể điều động được tất cả các thế lực, trên đời chỉ có ba khối, tại sao lại ở chỗ tiểu thư?”

Trương Hiểu Tinh kinh ngạc, tiểu thư này rút cuộc là người phương nào, nếu không tại sao Vân vương phủ phải mời nàng đến bằng cách phô trương như thế.

“Thật không nghĩ khối thiếc nát này lại có năng lực ghê gớm như thế, Hiểu Tinh, ta có việc cần đi kinh thành một chuyến, cô ở chỗ này, thuận tiện đem việc ta giao phó làm cho xong”

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, thật ra thì cũng không có gì cần mang, nhưng mà phải đem những thứ thuốc kia theo bên người, sư tỷ gấp như vậy để cho người đi trước, chắc là có phiền toái.

“Tiểu thư, Hiểu Tinh đi cùng với người”

Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy tới giúp.

“Không được, mang theo cô sẽ không kịp thời gian, cô ở nơi này chờ, nhiều nhất là nửa tháng ta sẽ quay trở lại”

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, Hiểu Tinh cũng chỉ có thể đáp ứng, nàng đã thấy được khinh công của Nguyệt Nguyệt, đơn giản là xuất thần nhập hóa. Nàng nếu có thể được một nửa như Hàn Nguyệt Nguyệt là tốt rồi.

“Được, vậy tiểu thư rất gấp sao?”

“Ừ, sư tỷ cho ta thời gian một ngày, nếu không lên đường ngay thì sẽ không kịp.”

Hàn Nguyệt Nguyệt mua một chiếc xe ngựa ở trong thành, gọi Hiểu Tinh chở nàng ra khỏi thành đến rừng cây, nàng cũng không muốn ban ngày dọa người cho nên không thể làm gì khác hơn là đi đường núi, mang theo mấy cái bánh bao, đói bụng có thể ăn, trước khổ cực, sau đến kinh thành chỗ Vân vương gia gì đó sẽ từ từ ăn một bữa sau.

Không nhìn thấy bóng dáng Hàn Nguyệt Nguyệt nữa đâu, Trương Hiểu Tinh mới chạy xe ngựa về lại trong thành, nàng phải nắm chắc thời gian, đem chuyện tiểu thư giao phó làm cho xong.

Hàn Nguyệt Nguyệt đến kinh thành, đã là buổi tối ngày hôm sau, cửa thành đóng sớm, lướt qua cửa thành, nhìn một chút, buổi tối thế này sao mà tìm được Vân vương phủ. Kinh thành lớn như vậy, bay đến cái hẻm nhỏ thì nàng dừng lại, căn cứ vào quan sát của nàng, từ hẻm nhỏ quẹo trái là đi đến đường lớn, trên đường còn có vài người, có thể đến hỏi thăm.

“Đại thúc, cho hỏi thăm đến Vân vương phủ thì đi đường nào?”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến trước một hàng ăn khuya hỏi. Thấy người hỏi đường là một cô nương, tự nhiên cũng nhiệt tình trả lời.

“Cô nương, tối thế này vẫn chưa về nhà? Trong thành ít người phải cẩn thận để không bị gạt”

“Đại thúc, ca ca ta là người hầu ở Vân vương phủ, ta tới tìm hắn, nhưng trời tối thế này không

tìm được đường, hỏi một chút không được sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, vội vàng trả lời. Ông chú kia thả cái muôi trong tay xuống, chỉ chỉ trước mặt

“Như thế này, Vân vương phủ rất lớn, ở ngay bên cạnh, cô cứ đi bên phải là tới”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook