Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 9: Gặp lại

Loan Loan

19/11/2013

Đại môn Vân vương phủ lại khí phái như vậy, rất dễ tìm. Nhìn bảng hiệu treo trên cửa, mặt trên có khắc ba chữ "Vân vương phủ", trước cửa còn có mấy binh lính đứng canh. Hàn Nguyệt Nguyệt đi lên phía trước.

"Người nào, lại dám xông vào Vương Phủ, còn không mau rời đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa mới chuẩn bị đi vào, đã bị ông anh giữ cửa ngăn lại, quên mất, đây cũng không phải là nhà của mình.

"Đại ca, ta là tìm đến Vân vương gia, phiền toái thông báo một phen"

Thị vệ kia gặp Hàn Nguyệt Nguyệt một cô nương, đêm khuya tìm đến Vương gia, khẳng định là tiểu thư nhà nào lại đưa đến tới cửa .

“Vương gia chúng ta đã ngủ, cô nương có việc ngày mai hãy trở lại”

Vương gia đã phân phó, không lệnh của Vương gia, người tự tiện đến đều giống nhau. Vương Phủ cũng không phải là nơi ai cũng có thể tiến vào, nếu có gì sai lầm, Vương gia mất hứng, mạng nhỏ của bọn hắn cũng không bảo vệ được, nào dám qua loa.

“Ta là do Vương gia các ngươi mời đến, không gọi hắn tới đón tiếp ta đã là sai, còn dám đem ta chắn ngoài cửa“

Hàn Nguyệt Nguyệt tức giận, nếu không biết tình huống hiện tại của sư tỷ, nàng sớm xông vào, chính là mấy cái thị vệ còn muốn ngăn nàng lại.

Mấy cái thị vệ nghe lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, quay ra nhìn nhìn nhau, có thể hay không thật là khách quý?

“Cô nương, nếu thật là do Vương gia kêu chúng ta mời tới, có thể đưa ra thiếp mời hay không, để chúng ta nhìn một lần?”

“Ta không có thiếp mời cả”

Hàn Nguyệt Nguyệt trả lời, đột nhiên nhớ tới khối lệnh bài kia, Hiểu Tinh không phải nói là quyền lực rất lớn hay sao? Bọn hắn là nhận thức đi, nhẹ nhàng xoay người, từ bên hông lấy ra.

“À, ta có cái này”

Hàn Nguyệt Nguyệt đem lệnh bài đưa tới trước mặt thị vệ, mấy thị vệ kia đều ngẩn người, lệnh bài của Vương gia làm sao có thể đưa cho cô nương này? Tiếp lấy xem thử một lần, là thật.

“Cô nương, ta đi thông báo, xin cô nương ở đây chờ một lát”

Sau đó đem lệnh bài trả lại cho Hàn Nguyệt Nguyệt. Chỉ lát sau, liền có tiếng bước chân thần tốc về hướng bên này, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lại người đến, vẫn là thị vệ kia.

“Cô nương, mời vào, Vương gia chúng ta đang chờ cô, để ta dẫn cô đi.”

Đêm khuya, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhìn rõ mọi vật xung quanh, chỉ thấy thị vệ kia mang nàng đi tới đi lui, như thế nào lại xa như vậy? Khó trách vừa rồi thị vệ kia thông báo là phải chạy nhanh đến.

“Cô nương, Vương gia chúng ta ở bên trong, tại hạ xin cáo lui trước”.

Đợi thị vệ kia đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới quay đầu lại, nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía trước, gặp khách không phải ở phòng khách sao? Thị vệ sao lại dẫn nàng tới nơi này? Hàn Nguyệt Nguyệt vươn tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào, chỉ cảm thấy nguy hiểm nhanh chóng đánh úp nàng, lập tức bay đến đình đối diện. Trong bóng đêm chỉ nghe thấy thanh âm của kim loại cắm vào cột, nếu không phải nàng phản xạ nhanh, thì chết rồi, còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy một cái bóng đen thần tốc bay tới chỗ nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp mấy chiêu, đúng là tranh đấu không phải là thế mạnh của nàng, rất nhanh liền cảm thấy được chính mình có phần tiếp không được chiêu thức của đối phương, đánh không lại, còn không thể chạy sao, thần tốc vọt đến một bên, sau đó xuất ám khí về phía bóng đen kia.

Liên tiếp vài lần, đều bị dội trở về, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể không ngừng dụng khinh công thần tốc biến đổi phương hướng, hi vọng có thể tìm ra nhược điểm của đối phương.

“Chiêu thức mọc cánh thành tiên của Dược cốc quả nhiên là danh bất hư truyền, bổn vương hôm nay được mở rộng tầm mắt”

Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời nói của bóng đen kia, ngừng lại, nguyên lai là có người thăm dò mình.

“Ngài là Vân vương gia?”

Trong bóng tối, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn không thấy người đối diện trông thế nào, chỉ nghe được nghe thanh âm, không phải một ông già, vốn nàng cho rằng Vân vương gia chính là một ông lão bốn mươi năm mươi tuổi.

“Là bổn vương, vừa rồi mạo phạm, xin cô nương bỏ qua cho.”

“Sư tỷ của ta hiện tại đang nơi nào?”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhất thời cũng không muốn lãng phí thời gian, nếu sư tỷ có gì bất trắc, nàng nhất định phải cùng người trước mắt liều mạng một phen, tuy đánh không lại nhưng cũng phải liều một chút.

“Cô nương, chúng ta vẫn là vào trong rồi nói sau, đêm khuya đem khách quý chặn ở cửa, không phải là đạo đãi khách của Bổn vương”

Đều đã đến đây, trước biết rõ tình huống rồi hẵng tính, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bóng đen kia bay đến cửa phòng vừa rồi, cũng vội vàng đi theo.

Đến cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một công tử đang ngồi uống trà vẫn chưa chịu ngẩng đầu, theo góc nhìn của nàng, người đối diện có khuôn mặt ngũ quan thanh tú, không hề như giống cái loại thư sinh mặt trắng, mà có một loại mị lực thành thục .



Hàn Nguyệt Nguyệt lắc lắc đầu, nàng đang làm sao vậy, đối phương còn không biết là địch hay là bạn, thời khắc khẩn trương như vậy mà còn mê trai a?

“Bổn vương cũng không phải là mãnh thú, cô nương có cần phải cảnh giác như vậy, đi đường xa mà đến, cô nương vẫn là ngồi xuống uống ly trà trước đi”

Mạnh Dịch Vân đặt ly trà xuống, có phần buồn cười nhìn người ngoài cửa, quả nhiên là nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không khách khí tiêu sái đi qua, ngồi xuống, tự rót ly trà, nàng đương nhiên biết hắn không phải mãnh thú, mà là sợ hắn là mãnh thú đội lốt người.

“Hiện tại có thể nói rồi? Sư tỷ của ta đâu?”

Hàn Nguyệt nguyệt đặt ly trà xuống thẳng thắn vào chủ đề.

“Y cô nương hiện tại không ở Vương Phủ, mà là ở trong cung, hoàng thượng trúng độc bất tỉnh, Y Cốc chủ đặc biệt phái Y cô nương đến để cứu trị, cô nương không cần lo lắng, Y cô nương hiện tại cực kỳ an toàn”

Hàn Nguyệt Nguyệt rốt cục hạ xuống sự lo lắng, sư tỷ chết tiệt, không có gì nguy hiểm mà lại thúc giục nàng tới, hại nàng vì chạy mà thậm chí không dám ngủ.

“A..., vậy ngài vội tìm ta đến để làm gì?”

Thấy biểu tình Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân cười cười, thật đúng là đứa bé, nhanh như vậy liền mất cảnh giác, nếu là người nói không phải sự thật, nàng không phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao.

“Lần này là thỉnh cô nương đến hỗ trợ, sự việc cụ thể như thế nào thì khi nhìn thấy lệnh sư tỷ của cô nương sẽ biết được”

Lần trước vội vàng từ biệt, bây giờ mới có thời gian quan sát cẩn thận, Mạnh Dịch Vân thở dài trong lòng, nàng vẫn còn nhỏ. Ở cổ đại, mười sáu tuổi là có thể lập gia đình, Hàn Nguyệt Nguyệt qua tháng tám đã được mười bốn, tính ra cũng không nhỏ. Tuy nhiên Mạnh Dịch Vân năm nay hai mươi lăm, ở cổ đại xem như đã là ông già rồi. Làm sao có thể không cảm thán Hàn Nguyệt Nguyệt tuổi còn nhỏ.

“Vậy ngài liền mang ta đi gặp sư tỷ ngay đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy chuẩn bị đi.

“Được”

Mạnh Dịch Vân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt không đi từ cửa cung vào, mà là bay vào, dù sao bọn họ khinh công cao, những thị vệ kia căn bản là không phát hiện được. Không lâu sau, hai người đã dừng lại trước cửa phòng đóng kín.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo Mạnh Dịch Vân vào, đóng cửa lại, như thế nào mà Hàn Nguyệt Nguyệt đều cảm thấy như đang lén lút làm chuyện xấu.

“Sư tỷ, tỷ xém làm chết ta”

Hàn Nguyệt Nguyệt gặp Y Huyên đứng ở phía trước, khẩn trương chạy tới ôm lấy, nàng muốn trước khi sư tỷ nổi bão, đem nộ khí của sư tỷ tiêu diệt trước.

“Buông tay, nhiều người như vậy mà muội vẫn như đứa con nít, không sợ làm cho người ta cười à”

Y Huyên lắc đầu, thực hết cách với nàng.

“Sư tỷ, vội vàng bảo ta tới như vậy, còn tưởng rằng tỷ xảy ra chuyện gì, làm ta lo lắng chết”

Hàn Nguyệt Nguyệt buông Y Huyên ra, oán giận nói, lần này nàng xuất cốc đúng là đem thuốc của sư tỷ trộm hơn phân nửa, sư tỷ nhất định không dễ dàng buông tha nàng như vậy.

“Còn không phải do muội gây họa hay sao, nếu muội không đem thuốc của ta trộm đi, thì sao ta phải bảo muội vội vàng đến đây như vậy”

Mạnh Dịch Vân nhìn hai cô nương trước mắt, nếu hắn không nhắc nhở còn không biết các nàng còn thay nhau tính sổ tới khi nào

“Y cô nương, nếu lệnh sư muội đã tới, chúng ta nên bắt đầu cứu hoàng thượng trước, chuyện này quan trọng hơn”

Y Huyên bỏ Hàn Nguyệt Nguyệt ra, ghé vào tai nàng nói “Đều bị muội làm cho loạn lên, thiếu chút nữa liền quên chính sự. Vương gia, chúng ta nên bắt đầu đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt chu mỏ, đi theo Y Huyên đến bên giường “Sư tỷ, hắn là hoàng thượng hả?"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thần sắc xanh ngắt, bộ dáng chừng hơn ba mươi tuổi, mặc dù có bệnh cũng không có ngăn trở gương mặt anh tuấn kia, huynh đệ bọn hắn trông rất giống nhau, Hàn Nguyệt Nguyệt nói thầm trong lòng. Y Huyên nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt trợn trừng mắt.

“Nói nhiều như vậy làm gì, còn không khẩn trương cứu người”.

“Biết rồi, xì ~ tỷ thật dữ”

Hàn Nguyệt Nguyệt cầm tay người trên giường lên bắt mạch. Y Huyên đại khái đã đem tình huống nói cho nàng nghe.

“Sư tỷ, vì cái gì tỷ không dùng châm? Ta vì tới cứu tỷ, hiện tại vẫn chưa ăn cơm nha”



Y Huyên mặc kệ Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn, tự đem viên thuốc hòa tan với nước cho Mạnh Dịch Hiên uống.

"Nói nhiều như vậy làm gì, muội lấy châm lông trâu, huyệt vị đâm chuẩn một chút"

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy phản kháng không có hiệu quả, đành phải ngoan ngoãn bày ra bộ châm lông trâu, đây là do nàng chuẩn bị để thi châm, những cái khác đều đã tẩm thuốc tê, không thể dùng.

Một phút đồng hồ sau, cơ thể Mạnh Dịch Hiên rút cuộc cũng có phản ứng, Hàn Nguyệt Nguyệt mới từ từ châm cứu, kỳ thật nàng cực kỳ chán ghét châm cứu, châm cứu quá hao phí tinh lực, huống chi vẫn còn phải dùng nội lực đánh vào huyệt đạo. Y Huyên ở một bên phối dược cần dùng đến sau khi dẫn độc ra bên ngoài cơ thể.

Mạnh Dịch Vân thấy trán Hàn Nguyệt Nguyệt đã chảy đầy mồ hôi, có chút lo lắng, nàng còn nhỏ tuổi mà y thuật cao minh như vậy. Đứng một bên hỗ trợ giữ lấy thân thể Mạnh Dịch Hiên, cũng không dám lên tiếng, sợ nàng phân tâm.

“Truyền cho hắn chân khí”

Hàn Nguyệt Nguyệt đầu cũng không ngẩng lên, nói với Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân cũng không dám qua loa, lập tức truyền chân khí của chính mình cho Mạnh Dịch Hiên. Một giọt lại một giọt máu đen tuyền theo ngón tay Mạnh Dịch Hiên chảy ra.

Tốc độ của Hàn Nguyệt Nguyệt càng ngày càng chậm, Mạnh Dịch Vân cứ cách một khắc liền truyền chân khí cho Mạnh Dịch Hiên, hai canh giờ sau….

Hàn Nguyệt Nguyệt nhổ cây châm cuối cùng xuống, trên mặt mới lộ ra nụ cười khẽ, rốt cục cũng xong. Đúng là hai mắt mở không nổi, mất hết cảm giác.

“Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt?”

Y Huyên thấy Hàn Nguyệt nguyệt ngã xuống, khẩn trương đỡ nàng để qua một bên sập gỗ.

“Hàn cô nương như thế nào?”

Mạnh Dịch Vân vừa đem Mạnh Dịch Hiên đặt xuống giường thì thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngã xuống. Y Huyên cầm tay Hàn Nguyệt Nguyệt bắt mạch

“Không có gì cả, chỉ là quá mức mệt nhọc, ngất đi mà thôi”.

“Phúc công công”

Phúc công công là công công đã từng chăm sóc cho Hoàng thượng, từ nhỏ đã đi theo hoàng thượng, đối với bệnh tình của hoàng thượng đương nhiên biết được, vừa rồi khi châm cứu, ông một mực im lặng đứng canh. Nghe thấy Mạnh Dịch Vân gọi, ông khẩn trương chạy vào.

“Vương gia, hoàng thượng như thế nào?”

Nếu hoàng thượng xảy ra điều gì không hay, mạng của ông cũng đừng mong giữ được, ăn uống sinh hoạt thường ngày của Hoàng thượng đều là do ông phụ trách, hoàng thượng xảy ra chuyện gì, người thứ nhất dính tai ương chính là ông.

“Hoàng thượng hiện tại đã không có việc gì, nhưng thân thể vẫn còn suy nhược, vẫn còn cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, trời đã khuya, ta về trước, người để ý chăm sóc hoàng thượng”

Trong hoàng cung này, Mạnh Dịch Vân sắp xếp rất nhiều ám vệ, nên không có người nào có thể xông vào được, cho nên mới yên tâm ra về.

"Vâng, Vương gia"

Mạnh Dịch Vân phân phó xong, lại trở về gian trong, Y Huyên đang cho Mạnh Dịch Hiên uống thuốc, mà Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở một bên.

"Y cô nương, hoàng thượng khi nào thì mới có thể tỉnh lại?"

Y Huyên dùng khăn tay lau khóe miệng của Mạnh Dịch Hiên, để chén thuốc trong tay xuống, "Chắc là buổi sáng ngày mai".

Y Huyên đến chỗ Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng ở bên ngoài cũng không chiếu cố chính mình cho tốt, không phải hại bọn họ lo lắng sao.

“Y cô nương cùng Hàn cô nương cứ tới Vương phủ trước để nghỉ ngơi đi, ở lại trong cung rất nhiều chuyện cũng không thuận tiện, mọi sự chỉ có thể đợi cho hoàng thượng tỉnh lại.”

“Cũng được”

Vội vàng hơn nửa đêm, Y Huyên cũng đã mệt mỏi, mấy ngày nay vẫn ở trong tẩm cung, cũng chưa được nghỉ ngơi cho thoải mái.

“Y cô nương cũng đã mệt mỏi, xin phép mạo phạm, vẫn là để cho bổn vương đỡ Hàn cô nương đi đi”

Mạnh Dịch Vân thấy Y Huyên nâng Hàn Nguyệt Nguyệt dậy, tiến lên một bước nói, tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt còn không tỉnh, nên không có ảnh hưởng gì.

“Vậy làm phiền Vương gia”

Y Huyên cũng không khách khí, vốn đã đủ mệt mỏi, lại kêu nàng mang theo Hàn Nguyệt Nguyệt, quả thật là cố sức. Cũng may đã có người hỗ trợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook