Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 19: Minh Nguyệt sơn trang (1)

Loan Loan

19/11/2013

“Chúng ta trở về đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nói với Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt trở về Mai hoa trang.

“Tiểu thư, người đi đâu vậy?”

Như Ngọc trở về không thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong phòng, nên cho rằng nàng chỉ đi lại loanh quanh trong thôn trang, nhưng tìm khắp nơi cũng chưa thấy người đâu, có phần sốt ruột, thắt lưng tiểu thư bị thương tổn còn chưa khỏi hẳn, nếu là có người xông vào tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm ngay, Như Ngọc lại bảo mấy người cùng đi tìm, vẫn không tìm thấy, trong lòng mấy nha đầu đều hối hận muốn chết, không nên đi xem hoa đăng mà để tiểu thư ở nhà một mình.

Ngay thời điểm mọi người nháo nhào đi tìm, chỉ có Lục Tư Tư chú ý tới việc Vân vương gia cũng không ở trong trang, đoán rằng có thể là nàng đã đi cùng Vân vương gia rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa chỉ thấy sáu nha hoàn đều đã ngồi trong đại sảnh.

“Ta cùng Vương gia đi ra ngoài một chút, sao lại trở về sớm như vậy, hoa đăng xấu lắm à?”

Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào đại sảnh, Như Ngọc vội vàng chạy lên đỡ, mấy người khác cũng đứng dậy.

“Tiểu thư, hù chết chúng ta, chúng ta còn tưởng rằng người đã xảy ra chuyện gì.”

Như Song oán giận trách.

“Có thể có chuyện gì, ta cũng không phải là đứa con trẻ, các cô vội vàng gì”

Vừa rồi nàng nhìn thấy trong trang đèn đều đã sáng, đoán được mấy người các nàng đã trở lại, mới kêu Mạnh Dịch Vân để nàng xuống. Mạnh Dịch Vân trở về phòng khách, Hàn Nguyệt Nguyệt mới đi tới đại sảnh, tuy bọn họ không có quan hệ gì, nhưng để cho mấy nha đầu này thấy lại không biết nói thành cái gì.

“Được rồi, về nghỉ ngơi đi”

Hàn Nguyệt Nguyệt rửa mặt chải đầu xong nằm trên giường, nghĩ đến đêm nay được Mạnh Dịch Vân ôm trong lòng liền đỏ mặt, tuy nàng là người có tư tưởng thoải mái, nhưng được một đại mĩ nam ôm, quả thật làm cho người ta không thể không liên tưởng đến chuyện khác.

Kỳ thật Mạnh Dịch Vân cũng coi như người đàn ông tiêu chuẩn, có quyền thế, lại đẹp trai, mà còn chưa có vợ, tuổi tác mới ngoài ba mươi, tuy ở đây hắn đã thành người đàn ông luống tuổi nhưng nàng là người hiện đại nên sẽ không để ý đến tuổi tác. Lớn tuổi một chút sẽ tâm lý hơn, biết yêu thương người khác hơn. Nhưng, bình thường hắn còn được, chỉ là lúc nghiêm túc thật đáng sợ, không được, nếu là gả cho người như thế, không những là không thú vị, mà còn rất nguy hiểm, đêm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ say trong tư tưởng vùng vẫy.

Mà bên kia, Mạnh Dịch Vân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trừ những lúc gặp phải nguy hiểm hoặc trước lúc chiến tranh, lần đầu tiên hắn bất an như vậy. Trong đầu hiện ra bộ dáng đêm nay của nàng, hắn lớn như vậy nhưng chưa từng vì ai mà suy nghĩ quá nhiều, trong lòng có phần phiền toái, nhưng vẫn không ngừng được, không có biện pháp đành phải đứng lên, đi đến Mai viên, gió thổi mát chắc sẽ tốt hơn một chút.

“Nguyệt Nguyệt, còn bao lâu nữa độc của ta mới trị hết hoàn toàn?”

Ngày hôm qua hắn nhận được tin tức của Tần Minh, chắc phải xuất phát sớm vài ngày.

“Ngâm dược thêm hai ngày nữa là xong, huynh có việc gấp à?”

Mạnh Dịch Vân đã ngâm dược được hơn nửa tháng, cơ bản không thay đổi lắm, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên thêm thuốc vào thùng gỗ, tết Nguyên tiêu đã qua bảy tám ngày, thắt lưng nàng cơ bản đã khỏi hẳn.

“Cũng không phải việc gì gấp, giữa tháng ba ở Hoàng Sơn tổ chức đại hội võ lâm, có một số việc muốn làm”

Mạnh Dịch Vân gối đầu cạnh thùng gỗ, chậm rãi nói.

Đại hội Võ lâm nàng đã nghe Hiểu Tinh nói qua, năm năm mới tổ chức một lần, nàng không định bỏ qua, vốn cũng tính sẽ đi xem, nhưng là giờ tháng giêng còn chưa hết, còn hơn hai tháng nữa nha, Mạnh Dịch Vân lại vội vàng vậy.

“Không phải còn hơn hai tháng nữa sao?”

“Vẫn còn vài chuyện cần xử lý, không thì ta cũng không cần gấp gáp, Nguyệt Nguyệt cũng tính đi đại hội võ lâm à?”

Mạnh Dịch Vân mở mắt nhìn về phía nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục cho thêm thuốc vào thùng.

“Đúng vậy nha, khó có được một lần, ta định đi xem, chắc là cực kỳ náo nhiệt”

Hàn Nguyệt Nguyệt ảo tưởng, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ võ lâm tới, mình có thể mở rộng tầm mắt.

“Rất nguy hiểm, mấy cô nương như cô sao mà đi được?”

Mạnh Dịch Vân hỏi, nàng quả thật không nghĩ tới, võ công của Hiểu Tinh tuy cao nhưng mấy người khác thì không nên tin tưởng, mặc dù có khinh công, nhưng lúc đó cao thủ nhiều như mây, không biết những thứ mình dạy các nàng có thể hay không ứng biến được.

“Ta cũng không nghĩ tới, ta định đi cùng Hiểu Tinh, võ công của Hiểu Tinh cũng tương đối tốt”



Hàn Nguyệt Nguyệt nói chắc, Hiểu Tinh cũng là võ lâm cao thủ.

“Không bằng đi cùng ta được không? Còn có người để ý chăm sóc cho cô nương”

Mạnh Dịch Vân đề nghị . Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ ý kiến này cũng không tệ.

“Không phải huynh còn có việc muốn làm sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

“Dù sao cũng không phải chuyện lớn, chúng ta đi Minh Nguyệt sơn trang trước, sau đó trực tiếp đến đại hội võ lâm là được”

Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, cái này cũng không tồi.

“Được, ngày nào khởi hành?”

Nàng mang Hiểu Tinh đi, để mấy người khác ở lại lo công việc.

“Năm ngày sau khởi hành”

Năm ngày sau, Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán trong lòng, chắc là kịp, dù sao bình thường cũng là do các nàng ấy quản mà.

“Được”

Biết Hàn Nguyệt Nguyệt muốn dẫn Hiểu Tinh đi tham gia đại hội võ lâm, Như Tuyết và Như Họa cực lực phản đối, vì sao không mang các nàng theo cùng, Hàn Nguyệt Nguyệt không có biện pháp, đành phải mang theo hai người nữa, nhưng Như Ngọc thật sự không thể đi, Tư Tư cùng Như Song thường xuyên không có ở trang, toàn bộ nơi này phải dựa vào Như Ngọc. Cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mặc kệ ánh mắt ai oán của Như Ngọc, mang theo Tiểu Tinh, Như Họa và Như Tuyết cùng đi.

Hàn Nguyệt Nguyệt sợ xe ngựa xóc nảy, đặc biệt lót thêm vài cái chăn bông, xe ngựa cũng mua loại thật rộng, ba người ở trong cũng không cần chen chúc. Còn một người nữa điều khiển xe ngựa. Cùng đi còn có Hắc Ưng, Hàn Nguyệt Nguyệt biết Hắc Ưng vì ba năm trước đây hắn chính là thị vệ đưa lệnh bài cho mình, nhưng nhìn biểu tình lãnh khốc của người ta, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói chuyện nhiều.

“Tiểu thư, chúng ta cũng nên có tên nha, tham gia đại hội võ lâm đều là các bang phái nổi danh trên giang hồ, nếu mọi người hỏi chúng ta, chúng ta cũng cần có cái tên chứ?”

Như Họa hưng phấn đề nghị.

“Đúng vậy, tiểu thư, nếu là mọi người hỏi chúng ta là môn phái nào, không có tên thật mất mặt”

Như Tuyết nghe Như Họa nói, cảm thấy rất đúng, lập tức thêm vào.

Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào tấm đệm dày, gật gật đầu.

“Vậy các cô cảm thấy ta nên lấy tên gì?”

Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Như Họa Như Tuyết ngồi suy nghĩ.

“Tiểu thư, không bằng kêu phái Họa Mi đi, phái Nga Mi đều là nữ, chúng ta cũng là nữ, người nghĩ thế nào?”

Hàn Nguyệt Nguyệt thật sự bội phục lối suy nghĩ của Như Họa.

“Cô muốn làm ni cô? Nga Mi đều là ni cô”

Là ni cô sao? Hàn Nguyệt Nguyệt nghe Như Tuyết nói bỗng nhớ lại, không thể nào, trước kia nàng xem Ỷ Thiên Đồ Long ký, Kỷ Hiểu Phù không phải có thể lập gia đình sao? Làm sao có thể là ni cô?

“Không bằng kêu Thiên Tuyết cung đi, cho người ta vừa nghe sẽ thấy không thể khi dễ được”

Như Tuyết lại nói đến, bởi vì những tà phái đều kêu là cái gì gì cung, tuy nhiên chính mình không tà, nhưng có thể hù dọa người khác nha.

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, hai người kia có lối suy nghĩ quá ghê gớm.

“Chúng ta cũng không phải muốn tìm kiếm địa vị ở trên giang hồ, cái gì bang, cái gì phái, nếu có người hỏi, cứ nói thẳng là Mai hoa trang là được”

Mai hoa trang cũng không sai, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.

"Mai hoa trang? Đúng vậy, chúng ta vốn là Mai hoa trang mà, hại mình mất công nghĩ, vẫn là tiểu thư thông minh nhất”

Như Họa lập tức hoan hô. Thời cổ đại không có phương tiện gì ngoài xe ngựa, một ngày qua đi, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân đều ê ẩm. Nếu trực tiếp dùng khinh công, có phải giảm bớt bao nhiêu phiền phức hay không?



“Tiểu thư, xuống xe đi, đến khách điếm, Vương gia nói nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai lên đường”

Bên ngoài truyền đến tiếng của Hiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, rung lắc một ngày, tóc đã sớm tán loạn, Như Tuyết lấy ruy băng đơn giản buộc lại tóc cho nàng, sửa sửa quần áo, mới xuống xe.

“Chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai lại xuất phát”

Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, nghe Mạnh Dịch Vân nói.

“Mạnh đại ca, với tốc độ này bao lâu mới đến Minh Nguyệt sơn trang a?”

Ngồi xe ngựa thật sự là cực hình.

“Khoảng mười ngày đường, có phải đi đường không thoải mái không?”

Mạnh Dịch Vân nhìn thân thể nhỏ bé yếu ớt của Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

“Không có, chỉ là hỏi thôi”

Hàn Nguyệt nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, lập tức cười cười trả lời, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân đi vào khách điếm, Hắc Ưng nói với phục vụ cho bốn phòng.

“Ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi”

Mạnh Dịch Vân đi đến bàn trong góc rồi ngồi xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng theo đi qua, kỳ thật nàng đói sắp xỉu rồi.

Cơm nước xong, Hàn Nguyệt Nguyệt lại ngâm mình trong nước nóng, đau nhức trên người mới bớt đi một chút.

“Tiểu Tinh, cô ngủ cùng ta đi, ba người các cô ngủ chung quá chật”

Hàn Nguyệt Nguyệt mặc áo lót ngồi ở ghế tựa, đem tóc xõa ra, lúc đi ngủ nàng không thích cột tóc, rất khó chịu.

“Không có việc gì tiểu thư”

Tiểu Tinh giúp nàng trải giường, lại giúp đỡ ở phía sau nàng.

“Không cần nói nhiều bảo cô ngủ cùng ta thì cứ ngủ cùng ta đi”

Hiểu Tinh cởi dây buộc tóc xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm lấy lược chải tóc.

“Vâng, tiểu thư”

Hiểu Tinh ở cùng Hàn Nguyệt Nguyệt lâu nhất, nên trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt, Hiểu Tinh là thân cận nhất, nàng không thích quan hệ chủ tớ, nàng hi vọng có thể đối đãi với bọn họ giống như bạn bè thân thiết.

Một ngày bôn ba, đã sớm mệt mỏi, không quá bao lâu, hai người liền đi vào mộng đẹp.

Rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn cực kỳ tham ngủ, sớm thế mà bị đánh thức, trong lòng rất không vui vẻ.

“Tiểu thư, nhanh rời giường, không thì không kịp”

Hiểu Tinh không có biện pháp đối với việc ngủ nướng Hàn Nguyệt Nguyệt, bình thường trong trang muốn ngủ đến khi nào cũng được, nhưng giờ Vân vương gia còn đang chờ ở ngoài.

“Biết rồi”

Hàn Nguyệt Nguyệt rất không tình nguyện bò dậy, rửa mặt chải đầu xong xuống đến đường lớn, Mạnh Dịch Vân đã ngồi chờ ở đằng kia. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đi qua.

“Thật ngại quá Mạnh đại ca, để huynh đợi lâu”

Mạnh Dịch Vân cười cười.

“Không có việc gì, ngày hôm qua mệt quá mà”

Ăn bữa sáng xong, đoàn người liền xuất phát .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook