Chương 18: Tết Nguyên tiêu (tiếp)
Loan Loan
19/11/2013
“A”
Đột nhiên không biết một đứa trẻ từ đâu chạy ra, Hàn Nguyệt Nguyệt không kịp tránh liền bị đụng vào, thân thể vốn muốn ngã đã được một cánh tay hữu lực giữ lại. Hàn Nguyệt nguyệt đứng vững, thoát khỏi cánh tay của Mạnh Dịch Vân.
“Không có việc gì chứ?”
“Cám ơn Mạnh đại ca, không có việc gì đâu”
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ở đây quả thật là rất nguy hiểm.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xem đi?”
“ Được”
Vốn định tìm một quán rượu rồi bao một nhã gian nhìn lên đường là được, mà lớn nhất Tứ Phương thành đương nhiên là Thiên Hương lâu, chính là nơi làm ăn của nàng, đương nhiên nàng cũng muốn quan sát một chút, cho nên liền mang Mạnh Dịch Vân đến Thiên Hương lâu.
“Khách quan, mời vào bên trong”
Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân vừa đến cửa lập tức có tiểu nhị đến hỏi han ân cần.
“Còn nhã gian hay không?”
Mạnh Dịch Vân hỏi tiểu nhị bên cạnh.
“Có, khách quan bên này. Xin mời”
“Chúng ta muốn Thiên Xuân cư”
Hàn Nguyệt Nguyệt nói thêm với phục vụ, mỗi nhã gian nàng đều lấy tên khác nhau. Thiên Hương lâu tổng cộng có ba tầng lầu, lầu một là đại đường, lầu hai là dùng chữ "Địa", lấy tên khác nhau là Đào viên, Hà viên, Cúc viên cùng Mai viên, trong từng vườn lại chia thành hai nhã gian, là nhã gian bình dân, là Nhất Hào cùng Nhị Hào. Mà lầu ba lấy chữ "Thiên" lại dùng bốn mùa để đặt tên, chia thành Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn phòng. Tứ đại nhã gian này là dùng để chiêu đãi khách quý, cửa sổ mỗi phòng nhìn ra một hướng khác nhau, mà tự nhiên cảnh sắc cũng không đồng nhất, đúng lúc Xuân cư này có thể nhìn ra phong cảnh bên bờ sông, đêm nay là Nguyên tiêu, chắc chắn bờ sông có rất nhiều người đến thả hoa đăng .
Phục vụ nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, xấu hổ trả lời:
“Thực xin lỗi khách quan, Xuân cư đã có người đặt rồi, nếu không hai vị khách quý dùng Hạ cư đi, có thể nhìn ra đường cái, cũng náo nhiệt không kém đâu.”
Hạ cư đối diện đường cái, nhưng không phải là phong cảnh bờ sông nàng cần, quán của chính mình vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu của mình ư?
“Kêu Chu chưởng quầy lại đây”
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy nói với tiểu nhị cũng vô dụng, nên trực tiếp đi tìm Chu chưởng quầy. Mạnh Dịch Vân đứng cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt không lên tiếng.
Tiểu nhị thấy thân phận hai người này không dễ chọc, đành phải chạy đi tìm Chu chưởng quầy tới. Chu chưởng quầy đang ở Đào viên tiếp khách, nghe tiểu nhị báo lại, khẩn trương đi xuống lầu, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa, lập tức chạy tới, ở hương lâu cũng chỉ có ông nhận ra Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Lão bản đã đến”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Chu chưởng quầy đến, liền nói:
“Trả lại tiền đặt cọc Xuân cư cho khách, đêm nay Xuân cư không chiêu đãi khách”
Thắt lưng của nàng không thoải mái, lại đứng lâu như vậy, có phần không kiên nhẫn.
“Này ~ đặt Xuân cư là nhị tiểu thư của phủ Trấn Viễn hầu, trả lại nghe có vẻ không ổn?”
Chu chưởng quầy có chút lo lắng, Trấn viễn hầu là một trong tứ đại Hầu gia của vương triều Đại Khánh, nếu đắc tội sẽ lại có phiền toái.
Nghe được Chu chưởng quầy nói, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ, Trấn viễn hầu là chức quan to, quả thật không nên đắc tội, không thì Thiên Hương lâu về sau làm ăn sẽ sinh ra phiền toái. Nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt không cam lòng, cửa hàng của mình mà vẫn không nghe theo ý mình.
“Như vậy, ông cứ nói là đã có khách quý đặt trước đi, Thiên Hương lâu không thể đắc tội với khách quý”
Nói như vậy, nếu hầu nhị tiểu thư của Trấn viễn tức giận cũng sẽ không liên lụy đến Thiên Hương lâu, chỉ biết nén giận nhìn người khác cướp đi nhã gian, dù sao không ai biết mình là lão bản của Thiên Hương lâu, nếu có người tìm tới cửa, không phải còn có Vương gia ở đây sao.
“Vâng, lão bản”
Người ta là chủ, Chu chưởng quầy cũng theo lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói mà làm.
“Người đi trước đi, kêu người chuẩn bị điểm tâm cùng trà đưa lên”
Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Mạnh Dịch Vân lên Xuân cư ở lầu ba.
Ngồi ở bên cửa sổ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đường cái náo nhiệt cùng hoa đăng ở trên hồ, bờ sông cũng có không ít người.
“Trên lầu còn được nhìn đến phong cảnh đẹp như vậy, thật làm cho ta bất ngờ”
Mạnh Dịch Vân nhìn hoa đăng trôi trên hồ nói.
“Đúng vậy a, ta thích nhất là Xuân cư, có thể nhìn ra bờ sông”
Thức ăn cùng trà đều đã mang lên, Hàn Nguyệt Nguyệt lại bảo tiểu nhị lấy thêm mấy ngọn đèn thắp lên, quá tối nàng có phần không thích.
Cầm hai cái cái đệm để trên lưng, lúc này mới thư thái chút. Mạnh Dịch Vân quay đầu, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đặt hai tấm đệm ra sau lưng
“Thắt lưng lại không thoải mái?”
Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu. Luôn cảm thấy là lạ, tựa vào cũng không tốt hơn là mấy.
Mạnh Dịch Vân đứng dậy đi đến phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng không hiểu nhìn Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân giúp nàng đem đệm dựa lôi về phía trước, kéo Hàn Nguyệt Nguyệt đến mặt sau.
“Như vậy có tốt hơn không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu cười cười với mạnh Dịch Vân.
“Ừm, thoải mái hơn”
Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt trả lời, Mạnh Dịch Vân mới về ghế dựa ngồi xuống.
Hai người đều lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không người nào mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi cửa truyền đến một trận ồn ào, hai người mới lấy lại tinh thần.
“Tiểu thư, người không thể vào nha”
Đây là thanh âm của Chu chưởng quầy, Hàn Nguyệt Nguyệt đoán chắc là nhị tiểu thư gì đó đến đây.
“Là ta đặt trước, vì sao không thể vào?”
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thiên kim tiểu thư tại sao đều nóng nảy như vậy, lần trước là tiểu thư gì đó, hiện tại lại là tiểu thư của Hầu phủ.
"Tiểu thư, là khách quý của Xuân cư, bổn điếm đắc tội không nổi, chúng ta còn có Hạ cư phong cảnh tương tư để đổi cho tiểu thư”
“ Nếu giống nhau sao lại không đưa cho bọn họ, mà lại đoạt đi Xuân cư ta đã đặt trước, đừng có lừa ta”
Một lát sau, cửa phòng Xuân cư bị đẩy ra. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bất động, dù sao người cũng đã có mặt ở đây. Mạnh Dịch Vân rất không hài lòng với nhị tiểu thư của Hầu phủ, một cô gái chưa lấy chồng, vậy mà ở quán rượu gào rống. Xem ra gia quy của Hầu phủ cần phải được thay đổi lại.
Liễu Mộng Hoa bước vào cửa, chỉ thấy một nam một nữ ngồi ở bên cửa sổ, biết bản thân vào rồi không thể quay ra, trong lòng rất không thoải mái.
“Xuân cư này là ta do đặt trước, các ngươi thức thời thì nên nhanh chóng ra ngoài, không thì đừng trách ta không khách khí”
Liễu Mộng Hoa nói với hai người bên cửa sổ, mà mấy vị tiểu thư ở phía sau Liễu Mộng Hoa cười như không cười chờ xem kịch vui.
“Cút ra ngoài”
Mạnh Dịch Vân không quay lại, nói với đám người phía sau. Câu nói kia của Mạnh Dịch Vân tràn ngập sự không kiên nhẫn, làm các nàng có phần e ngại. Âm thanh thật quyết đoán nha.
Liễu Mộng Hoa không ngờ rằng sẽ có người khinh thường mình, nếu nàng không tỏ rõ uy phong, về sau những tiểu thư kia sẽ coi nàng như thế nào nữa.
“Ngươi có biết ta là ai hay không? Dám cả gan vô lễ với chúng ta như vậy”
Mạnh Dịch Vân rất không bình tĩnh lại nói một lần.
“Cút”
Khó lắm mới có thể tìm được nơi thoải mái như thế này, lại bị người cắt ngang, trong lòng thấy rất khó chịu. Nếu không phải nàng là nhị tiểu thư của Trấn Viễn hầu phủ, hắn đã sớm ném người ra ngoài.
“Mộng Hoa, sao lại thế này?”
Liễu Ngọc Hoa vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng như thế, có phần không hiểu.
“Tam ca, ca rốt cục cũng đến đây, bọn họ khi dễ ta, còn kêu ta biến, Xuân cư rõ ràng là do ta đặt trước, mau đuổi bọn họ ra đi”
Liễu Mộng Hoa vừa thấy Tam ca nhà mình tới, vội nói. Tam ca bình thường hiểu nàng nhất.
Liễu Ngọc Hoa nhìn thấy bên cửa sổ có một nam một nữ, đầu cũng không thèm quay lại, trong lòng không khỏi tò mò, với tính tình của em gái nhà mình sớm đã nói ra lai lịch, vậy mà người trong phòng vẫn bất động, hai người này không đơn giản.
“Tại hạ Trấn Viễn hầu phủ Liễu Ngọc Hoa, không biết…..”
“Trở về nói cho lão hầu gia, gia quy nhà các người không đủ nghiêm”
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, Liễu Ngọc Hoa nhất thời kinh ngạc, may mà chính mình không vội vàng, nếu không thì đã gặp rắc rối rồi.
“Lệnh muội không hiểu chuyện, đụng chạm đến Vương gia, xin Vương gia thứ tội.”
Nghe Liễu Ngọc Hoa nói, người phía sau cũng không dám thở mạnh, Liễu Mộng Hoa nghe thấy Vương gia, trong lòng đã sớm sợ tới mức bất động, Vân vương là người mà Đại Khánh vương triều xưng là Diêm La, người nào đắc tội hắn không hề có kết cục tốt, toàn bộ trên dưới vương triều không có một ai dám phản bác Vân vương gia.
“Ra ngoài đi”
Trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật sợ hãi, lần đầu tiên nàng thấy Mạnh Dịch Vân dữ như vậy, rất có uy lực a, làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Trời ạ, may mà chính mình không đắc tội hắn.
“Vâng, Vương gia”
Phía sau lại truyền đến một trận tiếng bước vội vàng, không tới nửa phút, trong phòng lại an tĩnh trở lại, mắt Hàn Nguyệt Nguyệt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, rất sợ Mạnh Dịch Vân chưa hết tức giận, chính mình sẽ bị liên lụy, sẽ rất thê thảm.
Mà một đám người kia, bị Mạnh Dịch Vân hù dọa như vậy đã không còn tâm tình muốn xem đèn, mỗi người lần lượt trở về phủ, sợ Vân vương tức giận đến chính mình, làm liên lụy đến cả gia tộc. Chỉ còn lại hai anh em Liễu gia.
“Tam ca. May mà ca tới cứu ta, nếu không lần này ta chết chắc”
Liễu Mộng Hoa lôi kéo ống tay áo Liễu Ngọc Hoa nói, nàng lo lắng gần chết.
“Mộng Hoa, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, tính tình của muội sao vẫn không thay đổi, ở trong phủ muội có gây sự cũng không sao, đây là ở bên ngoài, thu hồi tính tình của muội lại đi, muội cho là người trong thiên hạ đều sợ thân phận Trấn Viễn hầu nhị tiểu thư của muội à, một ngày nào đó muội cũng mất mạng như chơi”
Liễu Ngọc Hoa lắc đầu, Mộng Hoa bị Nhị nương nuông chiều thành hư, ỷ phụ thân sủng ái Nhị nương, ở trong phủ muốn làm gì thì làm.
“Tam ca, ca hiểu rõ ta nhất, nhất định phải giúp giúp ta, ta biết sai rồi”
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mất mặt như vậy, hiện tại nàng đã không còn mặt mũi gặp những tiểu thư kia, lại đụng phải Vương gia, bị phụ thân biết, sẽ thảm.
“Xem bộ dạng Vương gia, hẳn sẽ không truy cứu đâu, không cần lo lắng, lần sau đừng hành động lỗ mãng nữa là được”
“Ta biết rõ, Tam ca”
Liễu Mộng Hoa lập tức gật đầu đảm bảo với Liễu Ngọc Hoa.
“Tam ca, cô nương vừa rồi ở bên cạnh Vương gia là ai?”
Đến nay năm Vương gia vẫn chưa cưới vợ, cũng không có thị thiếp, trong triều trên dưới đều nói Vương gia là đoạn tụ (gay ấy), nhưng hôm nay lại cùng một cô nương đến xem hoa đăng, quả thật làm cho mọi người rất tò mò.
“Để ý tốt bản thân là được, đây không phải là chuyện chúng ta có thể tò mò”
Liễu Ngọc Hoa cũng rất tò mò với cô gái đó, từ đầu tới cuối, cô ấy cũng không quay đầu lại, không thể nhìn ra diện mạo.
“A..., người ta chỉ là tò mò thôi mà”
Trong Xuân cư…
“Chúng ta đi bờ sông thả đèn như thế nào?”
“A?”
Thấy Mạnh Dịch Vân đột nhiên phát ra thanh âm, Hàn Nguyệt Nguyệt có phần bị dọa đến.
“Được a”
Có thể không đáp ứng được không, nếu là trêu chọc tôn đại Phật này sinh khí, chính mình cũng không có trái cây ăn.
Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào ghế dựa bên cạnh để đứng dậy, thật sự là chịu khổ.
“Chúng ta trực tiếp dùng khinh công bay qua đi, phía dưới nhiều người lắm”
“Được”
Đối với yêu cầu của Mạnh Dịch Vân, nàng là không thể phản bác. Mà Mạnh Dịch Vân là cảm nhận được, nhiều người phía dưới ở, chắc sợ đụng vào nàng.
Lần này, Hàn Nguyệt Nguyệt không thoải mái tựa vào lòng Mạnh Dịch Vân, toàn thân căng thẳng, cũng không dám động đậy. Đến chỗ bờ sông, vẫn còn rất nhiều người, cả trai lẫn gái, đây là thời cơ tốt để ước hội. Hàn Nguyệt Nguyệt mua hai cái đèn hoa đăng, lấy một cái cho Mạnh Dịch Vân.
Mạnh Dịch Vân vốn là định để cho Hàn Nguyệt Nguyệt thả, thấy nàng đưa cho chính mình, có phần sửng sốt, hắn lớn như vậy nhưng chưa từng thả hoa đăng.
“Ngây ngốc làm gì, lại đây đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bờ sông, xoay người phát hiện Mạnh Dịch Vân còn đứng tại chỗ cũ, thét lên.
“Trước khi thả, hãy hứa nguyện đã”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân muốn đem hoa đăng thả xuống sông, vội nhắc nhở, muốn thả hoa đăng phải hứa nguyện, người này sao lại trực tiếp thả đi.
“Vẫn còn hứa nguyện?”
Mạnh Dịch Vân có phần khó hiểu.
“Đúng vậy a, hứa nguyện với mỗi hoa đăng, sau đó thả trên sông, để nó mang theo nguyện vọng bay đi, nói không chừng có thể thực hiện được”
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân đứng lên, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt đối diện hoa đăng không biết đang nói thầm cái gì đó, Mạnh Dịch Vân cười cười, hắn cũng không tin những thứ này, nguyện vọng của mình là dựa vào hai tay mình mà thực hiện.
“Ta ước nguyện xong rồi, huynh có ước nguyện không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, kỳ thật hắn không có ước.
“Ta không thể ngồi chồm hổm, huynh giúp ta thả đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt cầm hoa đăng trên tay đưa cho Mạnh Dịch Vân. Nhìn hoa đăng trôi đi từ từ, Hàn Nguyệt Nguyệt lại thở dài, nguyện vọng của nàng chắc đời này cũng không thực hiện được. Trở về? Có khả năng sao?
Đột nhiên không biết một đứa trẻ từ đâu chạy ra, Hàn Nguyệt Nguyệt không kịp tránh liền bị đụng vào, thân thể vốn muốn ngã đã được một cánh tay hữu lực giữ lại. Hàn Nguyệt nguyệt đứng vững, thoát khỏi cánh tay của Mạnh Dịch Vân.
“Không có việc gì chứ?”
“Cám ơn Mạnh đại ca, không có việc gì đâu”
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ở đây quả thật là rất nguy hiểm.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xem đi?”
“ Được”
Vốn định tìm một quán rượu rồi bao một nhã gian nhìn lên đường là được, mà lớn nhất Tứ Phương thành đương nhiên là Thiên Hương lâu, chính là nơi làm ăn của nàng, đương nhiên nàng cũng muốn quan sát một chút, cho nên liền mang Mạnh Dịch Vân đến Thiên Hương lâu.
“Khách quan, mời vào bên trong”
Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân vừa đến cửa lập tức có tiểu nhị đến hỏi han ân cần.
“Còn nhã gian hay không?”
Mạnh Dịch Vân hỏi tiểu nhị bên cạnh.
“Có, khách quan bên này. Xin mời”
“Chúng ta muốn Thiên Xuân cư”
Hàn Nguyệt Nguyệt nói thêm với phục vụ, mỗi nhã gian nàng đều lấy tên khác nhau. Thiên Hương lâu tổng cộng có ba tầng lầu, lầu một là đại đường, lầu hai là dùng chữ "Địa", lấy tên khác nhau là Đào viên, Hà viên, Cúc viên cùng Mai viên, trong từng vườn lại chia thành hai nhã gian, là nhã gian bình dân, là Nhất Hào cùng Nhị Hào. Mà lầu ba lấy chữ "Thiên" lại dùng bốn mùa để đặt tên, chia thành Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn phòng. Tứ đại nhã gian này là dùng để chiêu đãi khách quý, cửa sổ mỗi phòng nhìn ra một hướng khác nhau, mà tự nhiên cảnh sắc cũng không đồng nhất, đúng lúc Xuân cư này có thể nhìn ra phong cảnh bên bờ sông, đêm nay là Nguyên tiêu, chắc chắn bờ sông có rất nhiều người đến thả hoa đăng .
Phục vụ nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, xấu hổ trả lời:
“Thực xin lỗi khách quan, Xuân cư đã có người đặt rồi, nếu không hai vị khách quý dùng Hạ cư đi, có thể nhìn ra đường cái, cũng náo nhiệt không kém đâu.”
Hạ cư đối diện đường cái, nhưng không phải là phong cảnh bờ sông nàng cần, quán của chính mình vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu của mình ư?
“Kêu Chu chưởng quầy lại đây”
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy nói với tiểu nhị cũng vô dụng, nên trực tiếp đi tìm Chu chưởng quầy. Mạnh Dịch Vân đứng cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt không lên tiếng.
Tiểu nhị thấy thân phận hai người này không dễ chọc, đành phải chạy đi tìm Chu chưởng quầy tới. Chu chưởng quầy đang ở Đào viên tiếp khách, nghe tiểu nhị báo lại, khẩn trương đi xuống lầu, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa, lập tức chạy tới, ở hương lâu cũng chỉ có ông nhận ra Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Lão bản đã đến”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Chu chưởng quầy đến, liền nói:
“Trả lại tiền đặt cọc Xuân cư cho khách, đêm nay Xuân cư không chiêu đãi khách”
Thắt lưng của nàng không thoải mái, lại đứng lâu như vậy, có phần không kiên nhẫn.
“Này ~ đặt Xuân cư là nhị tiểu thư của phủ Trấn Viễn hầu, trả lại nghe có vẻ không ổn?”
Chu chưởng quầy có chút lo lắng, Trấn viễn hầu là một trong tứ đại Hầu gia của vương triều Đại Khánh, nếu đắc tội sẽ lại có phiền toái.
Nghe được Chu chưởng quầy nói, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ, Trấn viễn hầu là chức quan to, quả thật không nên đắc tội, không thì Thiên Hương lâu về sau làm ăn sẽ sinh ra phiền toái. Nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt không cam lòng, cửa hàng của mình mà vẫn không nghe theo ý mình.
“Như vậy, ông cứ nói là đã có khách quý đặt trước đi, Thiên Hương lâu không thể đắc tội với khách quý”
Nói như vậy, nếu hầu nhị tiểu thư của Trấn viễn tức giận cũng sẽ không liên lụy đến Thiên Hương lâu, chỉ biết nén giận nhìn người khác cướp đi nhã gian, dù sao không ai biết mình là lão bản của Thiên Hương lâu, nếu có người tìm tới cửa, không phải còn có Vương gia ở đây sao.
“Vâng, lão bản”
Người ta là chủ, Chu chưởng quầy cũng theo lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói mà làm.
“Người đi trước đi, kêu người chuẩn bị điểm tâm cùng trà đưa lên”
Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Mạnh Dịch Vân lên Xuân cư ở lầu ba.
Ngồi ở bên cửa sổ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đường cái náo nhiệt cùng hoa đăng ở trên hồ, bờ sông cũng có không ít người.
“Trên lầu còn được nhìn đến phong cảnh đẹp như vậy, thật làm cho ta bất ngờ”
Mạnh Dịch Vân nhìn hoa đăng trôi trên hồ nói.
“Đúng vậy a, ta thích nhất là Xuân cư, có thể nhìn ra bờ sông”
Thức ăn cùng trà đều đã mang lên, Hàn Nguyệt Nguyệt lại bảo tiểu nhị lấy thêm mấy ngọn đèn thắp lên, quá tối nàng có phần không thích.
Cầm hai cái cái đệm để trên lưng, lúc này mới thư thái chút. Mạnh Dịch Vân quay đầu, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đặt hai tấm đệm ra sau lưng
“Thắt lưng lại không thoải mái?”
Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu. Luôn cảm thấy là lạ, tựa vào cũng không tốt hơn là mấy.
Mạnh Dịch Vân đứng dậy đi đến phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng không hiểu nhìn Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân giúp nàng đem đệm dựa lôi về phía trước, kéo Hàn Nguyệt Nguyệt đến mặt sau.
“Như vậy có tốt hơn không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu cười cười với mạnh Dịch Vân.
“Ừm, thoải mái hơn”
Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt trả lời, Mạnh Dịch Vân mới về ghế dựa ngồi xuống.
Hai người đều lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không người nào mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi cửa truyền đến một trận ồn ào, hai người mới lấy lại tinh thần.
“Tiểu thư, người không thể vào nha”
Đây là thanh âm của Chu chưởng quầy, Hàn Nguyệt Nguyệt đoán chắc là nhị tiểu thư gì đó đến đây.
“Là ta đặt trước, vì sao không thể vào?”
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thiên kim tiểu thư tại sao đều nóng nảy như vậy, lần trước là tiểu thư gì đó, hiện tại lại là tiểu thư của Hầu phủ.
"Tiểu thư, là khách quý của Xuân cư, bổn điếm đắc tội không nổi, chúng ta còn có Hạ cư phong cảnh tương tư để đổi cho tiểu thư”
“ Nếu giống nhau sao lại không đưa cho bọn họ, mà lại đoạt đi Xuân cư ta đã đặt trước, đừng có lừa ta”
Một lát sau, cửa phòng Xuân cư bị đẩy ra. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bất động, dù sao người cũng đã có mặt ở đây. Mạnh Dịch Vân rất không hài lòng với nhị tiểu thư của Hầu phủ, một cô gái chưa lấy chồng, vậy mà ở quán rượu gào rống. Xem ra gia quy của Hầu phủ cần phải được thay đổi lại.
Liễu Mộng Hoa bước vào cửa, chỉ thấy một nam một nữ ngồi ở bên cửa sổ, biết bản thân vào rồi không thể quay ra, trong lòng rất không thoải mái.
“Xuân cư này là ta do đặt trước, các ngươi thức thời thì nên nhanh chóng ra ngoài, không thì đừng trách ta không khách khí”
Liễu Mộng Hoa nói với hai người bên cửa sổ, mà mấy vị tiểu thư ở phía sau Liễu Mộng Hoa cười như không cười chờ xem kịch vui.
“Cút ra ngoài”
Mạnh Dịch Vân không quay lại, nói với đám người phía sau. Câu nói kia của Mạnh Dịch Vân tràn ngập sự không kiên nhẫn, làm các nàng có phần e ngại. Âm thanh thật quyết đoán nha.
Liễu Mộng Hoa không ngờ rằng sẽ có người khinh thường mình, nếu nàng không tỏ rõ uy phong, về sau những tiểu thư kia sẽ coi nàng như thế nào nữa.
“Ngươi có biết ta là ai hay không? Dám cả gan vô lễ với chúng ta như vậy”
Mạnh Dịch Vân rất không bình tĩnh lại nói một lần.
“Cút”
Khó lắm mới có thể tìm được nơi thoải mái như thế này, lại bị người cắt ngang, trong lòng thấy rất khó chịu. Nếu không phải nàng là nhị tiểu thư của Trấn Viễn hầu phủ, hắn đã sớm ném người ra ngoài.
“Mộng Hoa, sao lại thế này?”
Liễu Ngọc Hoa vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng như thế, có phần không hiểu.
“Tam ca, ca rốt cục cũng đến đây, bọn họ khi dễ ta, còn kêu ta biến, Xuân cư rõ ràng là do ta đặt trước, mau đuổi bọn họ ra đi”
Liễu Mộng Hoa vừa thấy Tam ca nhà mình tới, vội nói. Tam ca bình thường hiểu nàng nhất.
Liễu Ngọc Hoa nhìn thấy bên cửa sổ có một nam một nữ, đầu cũng không thèm quay lại, trong lòng không khỏi tò mò, với tính tình của em gái nhà mình sớm đã nói ra lai lịch, vậy mà người trong phòng vẫn bất động, hai người này không đơn giản.
“Tại hạ Trấn Viễn hầu phủ Liễu Ngọc Hoa, không biết…..”
“Trở về nói cho lão hầu gia, gia quy nhà các người không đủ nghiêm”
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, Liễu Ngọc Hoa nhất thời kinh ngạc, may mà chính mình không vội vàng, nếu không thì đã gặp rắc rối rồi.
“Lệnh muội không hiểu chuyện, đụng chạm đến Vương gia, xin Vương gia thứ tội.”
Nghe Liễu Ngọc Hoa nói, người phía sau cũng không dám thở mạnh, Liễu Mộng Hoa nghe thấy Vương gia, trong lòng đã sớm sợ tới mức bất động, Vân vương là người mà Đại Khánh vương triều xưng là Diêm La, người nào đắc tội hắn không hề có kết cục tốt, toàn bộ trên dưới vương triều không có một ai dám phản bác Vân vương gia.
“Ra ngoài đi”
Trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật sợ hãi, lần đầu tiên nàng thấy Mạnh Dịch Vân dữ như vậy, rất có uy lực a, làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Trời ạ, may mà chính mình không đắc tội hắn.
“Vâng, Vương gia”
Phía sau lại truyền đến một trận tiếng bước vội vàng, không tới nửa phút, trong phòng lại an tĩnh trở lại, mắt Hàn Nguyệt Nguyệt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, rất sợ Mạnh Dịch Vân chưa hết tức giận, chính mình sẽ bị liên lụy, sẽ rất thê thảm.
Mà một đám người kia, bị Mạnh Dịch Vân hù dọa như vậy đã không còn tâm tình muốn xem đèn, mỗi người lần lượt trở về phủ, sợ Vân vương tức giận đến chính mình, làm liên lụy đến cả gia tộc. Chỉ còn lại hai anh em Liễu gia.
“Tam ca. May mà ca tới cứu ta, nếu không lần này ta chết chắc”
Liễu Mộng Hoa lôi kéo ống tay áo Liễu Ngọc Hoa nói, nàng lo lắng gần chết.
“Mộng Hoa, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, tính tình của muội sao vẫn không thay đổi, ở trong phủ muội có gây sự cũng không sao, đây là ở bên ngoài, thu hồi tính tình của muội lại đi, muội cho là người trong thiên hạ đều sợ thân phận Trấn Viễn hầu nhị tiểu thư của muội à, một ngày nào đó muội cũng mất mạng như chơi”
Liễu Ngọc Hoa lắc đầu, Mộng Hoa bị Nhị nương nuông chiều thành hư, ỷ phụ thân sủng ái Nhị nương, ở trong phủ muốn làm gì thì làm.
“Tam ca, ca hiểu rõ ta nhất, nhất định phải giúp giúp ta, ta biết sai rồi”
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mất mặt như vậy, hiện tại nàng đã không còn mặt mũi gặp những tiểu thư kia, lại đụng phải Vương gia, bị phụ thân biết, sẽ thảm.
“Xem bộ dạng Vương gia, hẳn sẽ không truy cứu đâu, không cần lo lắng, lần sau đừng hành động lỗ mãng nữa là được”
“Ta biết rõ, Tam ca”
Liễu Mộng Hoa lập tức gật đầu đảm bảo với Liễu Ngọc Hoa.
“Tam ca, cô nương vừa rồi ở bên cạnh Vương gia là ai?”
Đến nay năm Vương gia vẫn chưa cưới vợ, cũng không có thị thiếp, trong triều trên dưới đều nói Vương gia là đoạn tụ (gay ấy), nhưng hôm nay lại cùng một cô nương đến xem hoa đăng, quả thật làm cho mọi người rất tò mò.
“Để ý tốt bản thân là được, đây không phải là chuyện chúng ta có thể tò mò”
Liễu Ngọc Hoa cũng rất tò mò với cô gái đó, từ đầu tới cuối, cô ấy cũng không quay đầu lại, không thể nhìn ra diện mạo.
“A..., người ta chỉ là tò mò thôi mà”
Trong Xuân cư…
“Chúng ta đi bờ sông thả đèn như thế nào?”
“A?”
Thấy Mạnh Dịch Vân đột nhiên phát ra thanh âm, Hàn Nguyệt Nguyệt có phần bị dọa đến.
“Được a”
Có thể không đáp ứng được không, nếu là trêu chọc tôn đại Phật này sinh khí, chính mình cũng không có trái cây ăn.
Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào ghế dựa bên cạnh để đứng dậy, thật sự là chịu khổ.
“Chúng ta trực tiếp dùng khinh công bay qua đi, phía dưới nhiều người lắm”
“Được”
Đối với yêu cầu của Mạnh Dịch Vân, nàng là không thể phản bác. Mà Mạnh Dịch Vân là cảm nhận được, nhiều người phía dưới ở, chắc sợ đụng vào nàng.
Lần này, Hàn Nguyệt Nguyệt không thoải mái tựa vào lòng Mạnh Dịch Vân, toàn thân căng thẳng, cũng không dám động đậy. Đến chỗ bờ sông, vẫn còn rất nhiều người, cả trai lẫn gái, đây là thời cơ tốt để ước hội. Hàn Nguyệt Nguyệt mua hai cái đèn hoa đăng, lấy một cái cho Mạnh Dịch Vân.
Mạnh Dịch Vân vốn là định để cho Hàn Nguyệt Nguyệt thả, thấy nàng đưa cho chính mình, có phần sửng sốt, hắn lớn như vậy nhưng chưa từng thả hoa đăng.
“Ngây ngốc làm gì, lại đây đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bờ sông, xoay người phát hiện Mạnh Dịch Vân còn đứng tại chỗ cũ, thét lên.
“Trước khi thả, hãy hứa nguyện đã”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân muốn đem hoa đăng thả xuống sông, vội nhắc nhở, muốn thả hoa đăng phải hứa nguyện, người này sao lại trực tiếp thả đi.
“Vẫn còn hứa nguyện?”
Mạnh Dịch Vân có phần khó hiểu.
“Đúng vậy a, hứa nguyện với mỗi hoa đăng, sau đó thả trên sông, để nó mang theo nguyện vọng bay đi, nói không chừng có thể thực hiện được”
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân đứng lên, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt đối diện hoa đăng không biết đang nói thầm cái gì đó, Mạnh Dịch Vân cười cười, hắn cũng không tin những thứ này, nguyện vọng của mình là dựa vào hai tay mình mà thực hiện.
“Ta ước nguyện xong rồi, huynh có ước nguyện không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, kỳ thật hắn không có ước.
“Ta không thể ngồi chồm hổm, huynh giúp ta thả đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt cầm hoa đăng trên tay đưa cho Mạnh Dịch Vân. Nhìn hoa đăng trôi đi từ từ, Hàn Nguyệt Nguyệt lại thở dài, nguyện vọng của nàng chắc đời này cũng không thực hiện được. Trở về? Có khả năng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.