Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 54: Quan gia tiểu thư

Loan Loan

19/11/2013

“Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau qua đi, Lý tiểu thư cùng Trần tiểu thư rất tốt”

Hàn Thanh Tư đối Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

“Ta cùng hai vị tiểu thư không quen, đi chỉ làm mất hưng của mọi người, muội muội cứ đi, ta ở trên thuyền xem một lúc rồi trở về”

Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn cùng những tiểu thư yểu điệu này tiếp xúc, huống chi có phải trùng hợp hay không còn chưa biết.

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói không đi, Hàn Thanh Tư lập tức nóng nảy.

“Chúng ta cùng tới, ta sao có thể để một mình tỷ tỷ ở đây, chúng ta cùng đi đi, gặp nhau chào hỏi một chút thôi là được”

Hôm nay nàng đã hao phí nhiều tâm tư. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc thuyền lớn tựa vào bên bờ, trên sàn tàu còn có hai nam tử đang đứng, trong lòng có chút không thoải mái.

“Muội muội vẫn nhanh đi đi, ta từ trước đến nay thích thanh tĩnh, không có gì đáng ngại, nếu có cơ hội sẽ cùng hai vị tiểu thư gặp mặt”

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Hàn Thanh Tư đành phải một mình bước lên chiếc thuyền lớn kia. Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh một phen, cùng nàng chơi thủ đoạn, vẫn còn thiếu kinh nghiệm.

“Thanh Tư, sao chỉ có một mình người, Hàn Nguyệt Nguyệt đâu?”

Các nàng đều nghe nói, vốn Thanh Tư cùng với Vân vương thành thân, thật tốt một đôi trai tài gái sắc, nhưng là nửa đường nhảy ra một Hàn Nguyệt Nguyệt, làm Hàn Thanh Tư mất hết tất cả nên các nàng đối Hàn Nguyệt Nguyệt cũng nảy sinh địch ý.

“Nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe qua không biết còn tưởng rằng ta đối tỷ tỷ không ra gì”

Hàn Thanh Tư nghiêm mặt, trong lòng tính toán như thế nào đem Hàn Nguyệt Nguyệt sang đây.

Lý Tuệ Phân lôi Hàn Thanh Tư kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trên mặt mỉm cười.

“Ta biết ngươi có lòng tốt, mới có thể bị người ta khi dễ đi. hôm nay có chúng ta ở đây, ngươi sợ cái gì".

Hàn Thanh Tư mặt đỏ hồng. “Ta biết các ngươi rất tốt với ta, chỉ là nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, toàn bộ đều là ta nên trả lại cho nàng”

Thấy bộ dáng này của Hàn Thanh Tư, Trần Tú Mỹ lắc đầu. “Ngươi sao lại như vậy, ngươi mới đúng là Hàn gia dòng chính nữ, nàng chỉ là nửa đường mới xuất hiện, ai biết có phải là thật không, huống chi lại là thời điểm Hoàng thượng tứ hôn, là nàng đoạt những thứ nguyên bản thuộc về ngươi, ngươi còn giúp nàng nói chuyện".

“Hiện tại nói những thứ này còn có tác dụng gì, gả cho Vương gia cũng không phải ta”

Rất không cam tâm, vốn cho là Vân vương có thể không kháng chỉ là sai lầm rồi, ai biết hắn lại coi trọng như thế, nếu không phải Hàn Nguyệt Nguyệt, thì vị trí Vương Phi là của nàng mới đúng.

“Nàng không phải là từ nông thôn đến sao, làm sao có thể xứng với Vân vương? Vân vương mười hai tuổi vào quân đội, mười bốn tuổi ở sa trường giết địch, mười sáu tuổi lập công lớn, mười tám tuổi đã được phong vương, bộ dáng anh tuấn, trong phủ lại không có thị thiếp, ngày sau khẳng định là nam tử chung tình, ngươi là tài nữ mà mọi người công nhận, chỉ có ngươi mới có thể xứng đôi Vân vương, Hàn Nguyệt Nguyệt tính cái gì”

Lý Tuệ Phân vô lễ nói, Vân vương tuy lãnh khốc, nhưng là các nàng công nhận là mĩ nam.

“Các ngươi đừng đùa cợt ta, không nói những thứ này, hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta nên vui vẻ mới đúng, không dễ dàng đi một chuyến” Hàn Thanh Tư cười nói.

“Đúng vậy, ca ca ta cùng Hướng công tử cũng đến đây. Tuệ Phân, ngươi nên nắm chắc cơ hội, ta quấn ca ca ta đã lâu, hắn mới nguyện ý theo giúp ta đi đó” Trần Tú Mỹ vui tươi hớn hở nói. Lý Tuệ Phân thích Trần Hiền, các nàng ai cũng biết.

Lý Tuệ Phân thẹn thùng chuyển tới một bên: “Chỉ biết trêu ghẹo ta, ngày nào đó nếu là ngươi cũng có người thích, xem ta nói ngươi như thế nào”

Hàn Thanh Tư cùng Trần Tú Mỹ đều cười cười: “Ta không phải giúp ngươi sao, sao lại nghĩ ta thành người xấu”

“Ta không nói chuyện với các ngươi” Lý Tuệ Phân cố ý tức giận nói. Nàng biết Trần Hiền sẽ đến, cho nên hôm nay cố ý ăn mặc thật đẹp.

Đột nhiên thuyền lay động, mấy người hướng boong tàu đi đến. “Chuyện gì xảy ra?” Trần Tú Mỹ đi đến bên cạnh Trần Hiền hỏi.

“Hình như là đụng vào thuyền của ngươi ta, ta đi xem”

Mấy người thấy Trần Hiền tránh ra, tò mò cũng đi theo sau đi đến bên kia boong tàu.



Hàn Nguyệt Nguyệt bị hoảng làm đổ ly trà, trong lòng rất không thoải mái, không thấy thuyền nàng đứng ở nơi này, lại vẫn cố ý đụng vào.

“Trúc Thanh, ngươi ra xem chuyện gì xảy ra?”

“Xin lỗi cô nương, đụng vào thuyền của các ngươi, không có việc gì chứ?”

Trần Hiền thấy một cái nha hoàn từ trong thuyền đi ra, lập tức nói. Trúc Thanh ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ lâu như vậy, liếc thấy công tử này là người không đơn giản, trên mặt lập tức mỉm cười.

“Không có việc gì, công tử đa lễ, chúng ta phải trở lên bờ. Mong công tử kêu người lái thuyền của các ngươi tránh ra chút”

Thuyền của mình nhỏ, nếu là thuyền lớn không tránh ra, làm sao trở lại bờ.

“Trúc Thanh? Sao lại thế này?” Hàn Thanh Tư nhìn thấy lập tức tiến lên hỏi

“Ngươi nhận thức vị cô nương trên thuyền này?”

Hàn Thanh Tư xấu hổ gật đầu. “Trong thuyền là tỷ tỷ ta, chúng ta cùng nhau du hồ, vừa rồi đụng tới thuyền của các ngươi, vốn nghĩ muốn cùng đi du hồ, nhưng là tỷ tỷ thích thanh tĩnh, cho nên không đến đây” Hàn Thanh Tư giải thích nói.

Trần Hiền nghe được là trưởng nữ vừa mới trở về của Hàn gia, hứng thú dâng lên, vị Đại tiểu thư này mới trở về, hiện tại đúng là đại hồng nhân, vẫn không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay trùng hợp lại gặp phải.

“Nguyên lai là Hàn gia Đại tiểu thư, tại hạ Trần Hiền, thất lễ”

Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong khoang thuyền nghe được bên ngoài nói, không khỏi bội phục ý niệm của Hàn Thanh Tư, một điểm cơ hội cũng không buông tha.

“Công tử đa lễ, Nguyệt Nguyệt hôm nay có chút mệt mỏi, không tiện gặp khách, mong công tử đừng trách, Trúc Thanh, sao thuyền còn không đi?”

Nàng hiện tại là nữ tử đang đợi gả, nếu hiện tại cùng nam nhân gây ra chuyện gì mà nói thật phức tạp.

“Hôm nay thời tiết tốt như vậy, Hàn tiểu thư lại muốn đi về, chẳng lẽ không muốn gặp Trần mỗ?”

Hàn Nguyệt Nguyệt thật muốn một búng máu phun chết hắn, người ta không muốn gặp ngươi, ngươi lại vẫn cố ý dây dưa.

“Trần công tử đừng nên hiểu sai, tỷ tỷ chỉ là không có thói quen gặp mặt người lạ mà thôi”

Hàn Thanh Tư vội vàng giải thích, mọi người không biết còn tưởng rằng nàng cực kỳ xứng chức muội muội.

“Hàn Đại tiểu thư thật cao giá, cũng không đem chúng ta để vào mắt, ca ca vẫn đừng nên cưỡng cầu” Trần Tú Mỹ không kém nói.

Lời nói này nghe thật chói tai, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, nhóm người này quả nhiên là cá mè một lứa.

“Nói như vậy, là lỗi của Nguyệt Nguyệt”

Như Ngọc vén rèm lên, Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, mọi người trên sàn tàu, trừ bỏ Hàn Thanh Tư, còn lại đều là lần đầu tiên gặp Hàn Nguyệt Nguyệt.

Thấy mọi người không nói lời nào, Hàn Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhìn đối diện, Trần Tú Mỹ cùng Lý Tuệ Phân chỉ cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không có bộ dáng xinh đẹp như Hàn Thanh Tư, quần áo mặc trên người cũng mộc mạc, khuôn mặt thật sự là chưa thấy qua, chỉ coi như thanh tú mà thôi, mà Trần Hiền cùng Hướng Minh Vũ đều xem chăm chú, chỉ cảm thấy nữ tử đối diện toàn thân tràn ngập một cỗ cảm giác tươi mát, tuy cách ăn mặc trên người không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như một tiên tử không nhiễm bụi nhân gian.

“Tỷ tỷ chớ nên tức giận, nếu mệt mỏi chúng ta trở về là được”

Hàn Thanh Tư vẻ mặt sợ hãi nói, Lý Tuệ Phân đi lên phía trước “Thanh Tư, ngươi sợ cái gì? Nàng phải đi về thì cho nàng trở về, chúng ta đi chơi”

Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được Hàn Thanh Tư nói, có phần mất hứng, nàng khi dễ nàng ấy sao? Không có, bình thường cũng không thấy Hàn Thanh Tư sợ nàng, hiện tại có người xem ở đây liền muốn tranh thủ thương cảm? Để cho mọi người tưởng rằng nàng đoạt đi toàn bộ của nàng, hơn nữa còn là một người tỷ tỷ dã man không hiểu chuyện ?

“Lý tiểu thư nói gì vậy, mọi người có duyên gặp nhau thì cùng đi, làm sao lại để cho Đại tiểu thư đi trước”

Nghe được Trần Hiền mở miệng, Lý Tuệ Phân không dám nói gì thêm.

“Nếu Hàn tiểu thư không giận, có thể cùng chúng ta du hồ không?” Trần Hiền nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

“Có thể đi cùng mọi người là vinh hạnh của Nguyệt Nguyệt, có gì mà không nguyện ý”



Ngươi đều nói là không nể mặt, có thể không nể mặt ngươi sao?

Như Ngọc đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt lên thuyền lớn, Hàn Thanh Tư giới thiệu mọi người với nhau, mới đem nhân hân phận của nàng nói rõ ràng.

“Nghe nói trước Hàn tiểu thư một mực ở trên núi học sư?” Hướng Minh Vũ nãy giờ vẫn im lặng mở miệng hỏi. Bọn hắn rất tò mò.

“Không phải học cái gì, chỉ là thân thể so với người bình thường yếu chút, ở trên núi không khí tốt hơn thôi” Hàn Nguyệt Nguyệt thản nhiên nói.

“Hàn cô nương thực khiêm tốn, nói một chút về núi đó, xem chúng ta có ai biết không” Trần Tú Mỹ cùng Lý Tuệ Phân trao đổi ánh mắt.

“Đúng vậy, Hàn tiểu thư nói đi”

“Bất quá là một ngọn Tuyết Sơn bình thường thôi, có nói thì mọi người cũng không biết, hôm nay mọi người khó có được cùng nhau du hồ, nên thưởng thức cảnh đẹp mới đúng”

Đương sự nói như vậy. Mấy người khác cũng không tiện mở miệng.

“Tỷ tỷ tâm tình không tốt sao?”

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở trên sàn tàu, nghe được Hàn Thanh Tư nói xoay người

“Vì cái gì hỏi như vậy?”

Trên mặt nàng chẳng lẽ có ghi ta rất không vui vẻ sao? Tại sao cứ luôn hỏi.

“Tất cả mọi người ở trong khoang thuyền, tỷ tỷ một mình ra đây, ta cho rằng tỷ tỷ không vui?”

Hàn Thanh Tư đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Nguy hiểm, đừng hướng về trước”

Trên thuyền này không có lan can, thấy Hàn Thanh Tư đứng ở bên cạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở.

”Tỷ tỷ, đều là ta sai, van cầu ngươi đừng như vậy, về sau ta không tranh đoạt mọi thứ với ngươi, tỷ tỷ, van cầu ngươi”

Hàn Thanh Tư đi đến đầu thuyền, quay đầu cười nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt la lớn. Hàn Nguyệt Nguyệt cả kinh, nha đầu kia muốn làm gì, thấy Hàn Thanh Tư xoay người chuẩn bị nhảy xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt mới phản ứng kịp, thần tốc tiến lên bắt lấy cánh tay Hàn Thanh Tư, dùng lực kéo lên trên, Hàn Thanh Tư ngã vào trên sàn tàu, mở to mắt, Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy nữa.

Bên trong mấy người nghe được thanh âm vội vàng đi ra, chỉ nghe thấy tiếng có gì đó rơi xuống nước, trên sàn tàu chỉ có Hàn Thanh Tư ngồi dưới đất. Như Ngọc và Trúc Thanh lập bổ nhào vào bên cạnh thuyền.

“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi ở đâu, mau ra đây” Hai người la lớn, mọi người phía sau mới kịp phản ứng.

“Sao lại thế này?”

Trần Hiền cùng Hướng Minh Vũ đi đến bên cạnh thuyền, chỉ thấy mặt nước đã khôi phục bình tĩnh, không thấy bóng dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, Trần Tú Mỹ chạy đến bên cạnh Hàn Thanh Tư hỏi.

“Trúc Thanh, ngươi đi lên bờ tìm người tới hỗ trợ, ta nhảy xuống tìm xem”

Trúc Thanh còn không có mở miệng, Như Ngọc đã nhảy xuống, tiểu thư hiện tại gặp nguy hiểm, Trúc Thanh đứng dậy trừng mắt nhìn những người trên thuyền, chạy đến phía sau hướng thuyền nhỏ nhảy lên, những người trên thuyền không đáng tin cậy, hiện tại nàng chỉ có thể đi lên bờ tìm người chèo thuyền hỗ trợ.

“Chính nàng ta nhảy xuống, không phải ta, không phải ta”

Hàn Thanh Tư một bên vừa khóc vừa nói “Thanh Tư, không có việc gì, đừng khóc”

Trần Tú Mỹ cùng Lý Tuệ Phân an ủi, các nàng thật đã quên có người rơi xuống sông.

“Ta đi kêu người xuống tìm”

Hiện tại còn không có nổi trên mặt nước, Trần Hiền có chút lo lắng, nếu là mất mạng có thể phiền toái, hơn nữa còn là Vương phi chưa qua cửa của Vân vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook