Chương 10: Vương Phủ
Loan Loan
19/11/2013
Hàn Nguyệt nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường. Trời ạ, thật sự xấu hổ chết được, người bệnh còn chưa tỉnh, chính mình lại hôn mê bất tỉnh trước. Đứng lên, nhìn xem chung quanh, phát hiện trên bàn còn có điểm tâm, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức rót ly nước cho chính mình, không chút khách khí ngồi xuống ăn, thật là đói chết nàng, chạy từ xa tới, còn chưa kịp ăn cơm đã bị kéo đi cứu người. Đạo đãi khách của Vương Phủ không ngờ kém vậy.
"Cô nương đã tỉnh?"
Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đẩy cửa đi vào.
“Ngươi là ai?”
Đã hôn mê, lo ăn, còn không có biết rõ ràng hiện tại chính mình ở Vương Phủ hay là vẫn còn đang ở hoàng cung. Hàn Nguyệt Nguyệt hung hăng mắng bản thân một phen.
“Cô nương không cần kinh hoảng, nô tỳ là Thải âm, là nha hoàn trong Vương phủ, Vương gia phân phó nô tỳ tới hầu hạ cô nương”
Hàn Nguyệt Nguyệt buông điểm tâm trong tay ra, nha hoàn trong Vương phủ thật là bất đồng, ăn mặc đẹp như vậy.
“A..., sư tỷ ta ở nơi nào?”
Nha hoàn kia vẫy tay ra phía ngoài một cái, lại thêm ba nha hoàn bước vào, trên tay đều cầm đông tây, một bên vẫn không quên trả lời Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Nô tỳ không biết, bất quá Vương gia phân phó qua, nói cô nương ở lại Vương phủ chờ, Vương gia tiến cung, chắc còn chút nữa mới có thể trở về, cô nương rửa mặt chải đầu trước, hay là dùng điểm tâm trước?”
Đã ba ngày không tắm rửa, Hàn Nguyệt Nguyệt hơi nhíu mày.
“Ta muốn tắm rửa, các ngươi đem đồ ăn để trên bàn đi, ta tắm xong rồi sẽ ăn”
“Vâng, cô nương, nô tỳ liền đi gọi người chuẩn bị nước ấm cho cô tắm rửa”
Ngâm mình ở trong nước, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ, thật là thoải mái, bất quá những nha hoàn kia đều bị nàng phái ra ngoài, nàng muốn tự tắm rửa, một đống người bên cạnh nhìn thật không quen.
Thật lâu qua đi, nước đều đã lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt mới không tình nguyện đứng dậy, tuy hiện tại đã là tháng ba, nhưng vẫn không thể tắm nước lạnh thoải mái được. Cầm lấy y phục bên cạnh, là một bộ váy áo màu lam nhạt, Hàn Nguyệt Nguyệt rất thích.
“Cô nương, nô tỳ giúp cô nương lau khô tóc, hôm nay trời vẫn còn lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh”
Thấy tóc Hàn Nguyệt Nguyệt ướt sũng, Thải Âm lập tức cầm khăn đi tới. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên ghế, cho nha hoàn kia lau tóc cho mình, này người cổ đại, không có máy sấy, tóc lại dài, mỗi lần gội đầu mệt chết lại còn phải hong cho tóc khô. Hàn Nguyệt Nguyệt từng nghĩ rằng đem tóc xén đi, bị bà vú phát hiện, lại giáo dục tư tưởng với nàng một phen.
“Cô nương thật đẹp”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chính mình trong gương đồng, bà vú nói nàng rất giống mẹ, mà mẹ là một đại mỹ nhân nàng chưa từng gặp mặt. Cha vì người phụ nữ khác mà bỏ mặc mẹ, cho đến chết cũng chưa từng nhìn mẹ một cái, thật đúng là hồng nhan bạc mệnh, bộ dáng cho dù tốt như thế nào đi nữa cũng không ngăn được chồng mình song túc song phi (như hình với bóng) cùng với nữ nhân khác.
“Tỷ tỷ đây là trêu ghẹo ta nha”
Thải Âm cầm lược ngà chải tóc cho Hàn Nguyệt Nguyệt, chỉ dùng một dây ruy băng cùng màu với y phục buộc lên, mắt hạnh nhân trong suốt như nước biển Tề Lưu.
“Nô tỳ nào dám trêu ghẹo cô nương, quả thật nô tỳ đã thấy nhiều mỹ nhân, chỉ là cô nương không giống các nàng, các nàng đẹp nhưng lại không có một phần khí chất giống cô nương”
“Vương gia của các người bao lâu nữa mới trở về?”
Hàn Nguyệt Nguyệt có phần không kiên nhẫn, hiện tại đã giữa trưa, còn không thấy bóng người, hắn đúng là bề bộn nhiều việc.
“Cô nương, cô ăn cơm trước đi, có lẽ ăn xong rồi, Vương gia liền trở lại”
Thải Âm chỉ là hạ nhân, nào biết Vương gia khi nào thì trở về.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem đồ ăn trên bàn càn quét một lần, ở nơi này đầu bếp nấu thật khéo. Hàn Nguyệt Nguyệt ăn xong, thấy hai nha hoàn đi lên thu thập bát đũa.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhàm chán nằm trên bàn, Thải Âm đề nghị: “Cô nương, nếu là trong phòng nhàm chán, tôi mang cô ra ngoài đi dạo một chuyến nha”
Cái ý kiến này không tệ, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gật đầu.
“Tỷ tỷ à, nơi này phong cảnh thật khá nha”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn núi giả, hồ nước trước mắt . Người cổ đại cũng thật biết hưởng thụ.
“Đây là viện của Vương gia, tất nhiên là không giống những nơi khác rồi”
Thì ra là thế, nơi ở của chủ nhà đương nhiên cũng muốn hơn người.
“Tỷ tỷ à, giúp ta lấy điểm tâm tới được không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở đình nghỉ chân, thời tiết tốt, phong cảnh đẹp, nên hưởng thụ tốt một phen, làm kẻ có tiền thật vui.
“Cô nương đợi một chút, nô tỳ đi lấy điểm tâm tới”
Hàn Nguyệt Nguyệt ghé vào bên cạnh đình, nhìn hồ đầy lá sen, nếu toàn bộ nở hoa thì thật là cảnh sắc tuyệt đẹp.
“Ngươi là người nào? Tại sao lại ở đây?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy sau lưng có người đang nói chuyện, quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái có vẻ hiền lành theo đằng sau là một nha hoàn, đứng ở đình bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta sao?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chung quanh, không có bóng dáng người khác. Nhìn cách ăn mặc của nữ tử không hề giống hạ nhân, chẳng lẽ là vợ của Vân vương gia?
“Vì sao ta phải nói cho ngươi nghe?”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình không hề có ý tốt, cũng không thèm quan tâm, quay đầu lại, tiếp tục thưởng thức.
“Lớn mật, ngươi là người nào? Dám nói như thế, có biết hay không ngươi đang đứng ở trước mắt người thế nào hả?”
Quả nhiên là hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp, chủ nhân còn chưa lên tiếng, nha hoàn bắn liên thanh:
“Ta thấy ngươi cũng không phải người trong vương phủ, vì sao không dám nói? Nếu không có việc gì thì mời đi dùm, đừng làm ta mất hứng”
Mình không quản cô ta là ai, mình mới không sợ, mình là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, nếu như hiện tại dám giết người trước mắt, Vân vương gia cũng không dám làm gì nàng.
“Cô nương chớ nên tức giận, Xuân nhi hơi nóng giận, xin cô nương đừng phiền lòng. Xuân nhi, còn không mau giải thích?”
Thải Nhan thấy dọa người này không được, liền khẩn trương thay đổi khuôn mặt, cười hì hì tới nghênh tiếp nàng.
“Cô nương, thực xin lỗi, Xuân nhi thất lễ với cô nương”
Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn không để ý tới hai người.
Thải Nhan thấy Hàn Nguyệt Nguyệt coi mình như không khí, ngón tay vò chặt khăn tay, cũng không dám tức giận, nàng sáng nay nhận được tin tức nói ở trong viện của Vương gia có một cô gái, nhất thời nổi trận lôi đình, vài năm nay, Vương Phủ trừ bỏ nàng, không người nào có thể qua đêm trong viện của Vương gia, đột nhiên nghe được trong viện của Vương gia xuất hiện nữ nhân lạ, liền vội vội vàng vàng chạy tới. Tuy nhiên chỉ thấy đối phương là một cô nương còn chưa dậy thì, nhưng với gương mặt cực đẹp, còn có cặp mắt trong suốt kia, nàng vẫn không dám khinh thường.
“Thải Nhan, sao cô ở đây?”
Thải âm từ xa chỉ thấy đình có thêm hai người, hơn nữa còn là Thải Nhan, nhất thời cước bộ nhanh hơn, chạy vội lai. Thải Nhan nghe được là thanh âm của Thải âm, quay đầu nói
“Ta nghe nói trong phủ có khách đến, cho nên mới đi gặp thử”
Vội vàng giải thích, Thải Âm cũng không phải là người dễ chọc,
“Vương gia phân phó không để cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy Hàn cô nương, ngươi vẫn là nên đi đi, miễn làm cho Vương gia mất hứng”
Thải Âm khẩu khí không tốt nói. Thải Nhan thấy mình cũng không chiếm được tiện nghi, tự động rời đi.
“Ta đây đi về trước, chiêu đãi không tốt xin Hàn cô nương đừng trách”.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới xoay người lại
“Người vừa rồi kia là ai?”
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật kỳ lạ, thậm chí ngay cả tiểu thiếp đều biết nàng ở trong Vương phủ, vì sao lại không thấy Vân vương phi?
“Cô nương chớ nên tức giận, nàng ta chẳng qua là hạ nhân thôi”
Thải Âm đem điểm tâm đặt lên bàn, rót cho Hàn Nguyệt Nguyệt chén trà.
Người làm? Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái, người làm như thế nào lại giống như chủ nhân.
“Tỷ tỷ nói tường tận có chút được hay không? Tự nhiên bị người coi như địch nhân, ta còn không biết đối phương là ai? Chẳng phải là cực kỳ thiệt thòi hay sao?”
Thải Âm sắc mặt cũng không tốt, nàng cùng Thải Nhan là làm đến nhất đẳng nha hoàn, bất quá là do Thải Nhan không sợ mất mặt mà trèo lên giường của Vương gia, mới dám như vậy ở trong vương phủ hô to gọi nhỏ thôi. Nàng mới khinh thường.
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe xong mới hiểu ra, nguyên lai Vân vương gia kia không cưới vợ, cũng không có thị thiếp, vừa rồi Thải Nhan chỉ là một nha hoàn, sau đó thừa dịp Vân vương uống rượu trèo lên giường mà thôi, bất quá cũng chưa cho thân phận, mà Vương phủ cũng không có nữ chủ nhân, cho nên Thải Nhan kia tự cho mình là nữ chủ nhân trong Vương phủ, nên mới có thể có bộ dạng như vậy.
“Vương gia các người vậy mà còn chưa có cưới vợ? Chẳng lẽ Vương gia các người yêu thích….”
Chuyện này thật vượt ra ngoài dự kiến của Hàn Nguyệt Nguyệt, người cổ đại không phải đều kết hôn sớm hay sao? Đường đường là Đại Khánh vương triều Vương gia duy nhất vậy mà không có vợ? Bất quá đoạn tụ (chỉ việc yêu nam nhân) ở cổ đại cũng không phải là không có.
“Cô nương đừng nên hiểu sai, Vương gia chỉ là chưa có gặp người trong lòng mà thôi, Vương gia xuất sắc như vậy, cô gái bình thường tất nhiên là không xứng với ngài rồi”
Thải Âm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hiểu lầm, vội giải thích.
“Tỷ tỷ, ta chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nên khẩn trương”
Hàn Nguyệt Nguyệt cầm ly trà lên, nếm nếm, nàng không thích dùng trà, cho nên cũng sẽ không thưởng thức, toàn bộ chỉ dùng để giải khát thôi.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm của Thải Âm, khẩn trương quay mặt lại, chỉ thấy Vân vương gia đang đi tới chỗ các nàng.
“Để cho Hàn cô nương đợi lâu”
Vân vương gia ngồi xuống chỗ đối diện Hàn Nguyệt nguyệt.
“Đâu có, Vương gia công việc bận rộn, Nguyệt Nguyệt cũng là nên đợi”
Hàn Nguyệt Nguyệt mỉm cười với người đối diện nói, kỳ thật trong lòng sớm mắng mấy lần.
“Ngươi đi xuống trước đi”
Mạnh Dịch Vân khoát tay đối với Thải Âm. Thấy Thải Âm đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hỏi.
“Sư tỷ của ta ở đâu? Sao hai người lại không đi cùng?”
Nàng không thấy Y Huyên, còn tưởng rằng bọn họ cùng tiến cung chứ.
Mạnh Dịch Vân cũng không nói xạo
“Y cô nương sáng nay đã về Dược cốc, thấy cô nương chưa có tỉnh, vì vậy để cho bổn vương nhắn lại một tiếng"
Hắn vốn định sáng nay kêu Y Huyên cùng Hàn Nguyệt Nguyệt tiến cung, nhưng Y Huyên không đáp ứng, mà vội vàng trở về Dược cốc, hắn cũng không cưỡng cầu.
“Cái gì? Về Dược cốc ?”
Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực, tối hôm qua vì vội vàng cứu mạng Hoàng đế nên chưa nói chuyện nhiều, còn không kịp nói nói mấy câu a, như thế nào mà trở về nhanh như vậy.
“Đúng vậy, Y cô nương nhắn Hàn cô nương trước tiên ở trong Vương phủ tĩnh dưỡng một thời gian, thân thể cô nương quá mức mệt nhọc, tối hôm qua đã ngất đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt với Mạnh Dịch Vân, nói cái gì cũng không nói, sao phải nói ra chuyện nàng ngất đi, đã đủ mất mặt rồi. Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mình lom lom, có phần oan uổng, hắn đã đắc tội nàng khi nào.
“Tạ ơn ý tốt của Vương gia, nếu hoàng thượng đã không có việc gì, sư tỷ cũng đã trở về, ta tự nhiên không nên ở lại nữa”
Hàn Nguyệt Nguyệt vốn tưởng rằng sẽ ở thật lâu, không nghĩ tới sự việc giải quyết nhanh như vậy, cũng không thể lãng phí thời gian. Mạnh Dịch Vân dự đoán được Hàn Nguyệt nguyệt muốn đi, nên cũng không muốn giữ lại.
“Hoàng thượng lần này có thể bình an, đều là nhờ ơn của hai vị cô nương, hoàng thượng sáng nay đã tỉnh lại, chỉ là chuyện của hoàng thượng không thể lộ ra ngoài, không thể phong thưởng cho cô nương chút gì, mong rằng cô nương xin đừng trách”
Sáng nay hắn tiến cung, hoàng thượng đã sớm tỉnh lại, người cực kỳ thanh tỉnh, chỉ là thân thể hơi yếu, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt.
“Vương gia sao lại nói như vậy, chúng ta sao để ý đến những thứ này”
Mạnh Dịch Vân ngồi ở đối diện làm Hàn Nguyệt Nguyệt không dám ăn đồ ăn trên bàn, người ta ý tứ cũng không tốt nhìn chằm chằm vào người nàng, cho nên nàng đành phải không ngừng nhìn chỗ khác . Mạnh Dịch Vân này rất quyết đoán, ở bên cạnh hắn, đều làm cho người ta cảm thấy áp lực.
“Là bổn vương đường đột, ngày sau cô nương có việc cứ việc nói, bổn vương có thể làm được nhất định sẽ không từ chối”
Mạnh Dịch Vân thấy người đối diện không ngừng nhìn chỗ khác, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự làm cho người ta sợ hãi ư?
"Có những lời này của Vương gia là được, ngày sau Nguyệt Nguyệt có việc nhất định xin Vương gia hỗ trợ, a... Đúng rồi, cái này trả lại cho ngài", Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới khối lệnh bài kia, nhẹ nhàng từ bên hông lấy ra đặt trước mặt Mạnh Dịch Vân, nếu là vật quan trọng như thế, vẫn nên trả lại cho chủ thôi.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cầm lệnh bài đến trước mặt mình, trong lòng thấy khó hiểu. Đây chính là lệnh bài hộ thân của hắn, nhìn thấy lệnh bài giống như thấy hắn, không biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy, không nghĩ tới Hàn Nguyệt Nguyệt này vẫn là trả lại.
“Lệnh bài này bổn vương đã đưa cho cô nương, sao có thể thu hồi” Mạnh Dịch Vân đem lệnh bài đẩy về phía Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Cô nương đã tỉnh?"
Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đẩy cửa đi vào.
“Ngươi là ai?”
Đã hôn mê, lo ăn, còn không có biết rõ ràng hiện tại chính mình ở Vương Phủ hay là vẫn còn đang ở hoàng cung. Hàn Nguyệt Nguyệt hung hăng mắng bản thân một phen.
“Cô nương không cần kinh hoảng, nô tỳ là Thải âm, là nha hoàn trong Vương phủ, Vương gia phân phó nô tỳ tới hầu hạ cô nương”
Hàn Nguyệt Nguyệt buông điểm tâm trong tay ra, nha hoàn trong Vương phủ thật là bất đồng, ăn mặc đẹp như vậy.
“A..., sư tỷ ta ở nơi nào?”
Nha hoàn kia vẫy tay ra phía ngoài một cái, lại thêm ba nha hoàn bước vào, trên tay đều cầm đông tây, một bên vẫn không quên trả lời Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Nô tỳ không biết, bất quá Vương gia phân phó qua, nói cô nương ở lại Vương phủ chờ, Vương gia tiến cung, chắc còn chút nữa mới có thể trở về, cô nương rửa mặt chải đầu trước, hay là dùng điểm tâm trước?”
Đã ba ngày không tắm rửa, Hàn Nguyệt Nguyệt hơi nhíu mày.
“Ta muốn tắm rửa, các ngươi đem đồ ăn để trên bàn đi, ta tắm xong rồi sẽ ăn”
“Vâng, cô nương, nô tỳ liền đi gọi người chuẩn bị nước ấm cho cô tắm rửa”
Ngâm mình ở trong nước, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ, thật là thoải mái, bất quá những nha hoàn kia đều bị nàng phái ra ngoài, nàng muốn tự tắm rửa, một đống người bên cạnh nhìn thật không quen.
Thật lâu qua đi, nước đều đã lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt mới không tình nguyện đứng dậy, tuy hiện tại đã là tháng ba, nhưng vẫn không thể tắm nước lạnh thoải mái được. Cầm lấy y phục bên cạnh, là một bộ váy áo màu lam nhạt, Hàn Nguyệt Nguyệt rất thích.
“Cô nương, nô tỳ giúp cô nương lau khô tóc, hôm nay trời vẫn còn lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh”
Thấy tóc Hàn Nguyệt Nguyệt ướt sũng, Thải Âm lập tức cầm khăn đi tới. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên ghế, cho nha hoàn kia lau tóc cho mình, này người cổ đại, không có máy sấy, tóc lại dài, mỗi lần gội đầu mệt chết lại còn phải hong cho tóc khô. Hàn Nguyệt Nguyệt từng nghĩ rằng đem tóc xén đi, bị bà vú phát hiện, lại giáo dục tư tưởng với nàng một phen.
“Cô nương thật đẹp”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chính mình trong gương đồng, bà vú nói nàng rất giống mẹ, mà mẹ là một đại mỹ nhân nàng chưa từng gặp mặt. Cha vì người phụ nữ khác mà bỏ mặc mẹ, cho đến chết cũng chưa từng nhìn mẹ một cái, thật đúng là hồng nhan bạc mệnh, bộ dáng cho dù tốt như thế nào đi nữa cũng không ngăn được chồng mình song túc song phi (như hình với bóng) cùng với nữ nhân khác.
“Tỷ tỷ đây là trêu ghẹo ta nha”
Thải Âm cầm lược ngà chải tóc cho Hàn Nguyệt Nguyệt, chỉ dùng một dây ruy băng cùng màu với y phục buộc lên, mắt hạnh nhân trong suốt như nước biển Tề Lưu.
“Nô tỳ nào dám trêu ghẹo cô nương, quả thật nô tỳ đã thấy nhiều mỹ nhân, chỉ là cô nương không giống các nàng, các nàng đẹp nhưng lại không có một phần khí chất giống cô nương”
“Vương gia của các người bao lâu nữa mới trở về?”
Hàn Nguyệt Nguyệt có phần không kiên nhẫn, hiện tại đã giữa trưa, còn không thấy bóng người, hắn đúng là bề bộn nhiều việc.
“Cô nương, cô ăn cơm trước đi, có lẽ ăn xong rồi, Vương gia liền trở lại”
Thải Âm chỉ là hạ nhân, nào biết Vương gia khi nào thì trở về.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem đồ ăn trên bàn càn quét một lần, ở nơi này đầu bếp nấu thật khéo. Hàn Nguyệt Nguyệt ăn xong, thấy hai nha hoàn đi lên thu thập bát đũa.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhàm chán nằm trên bàn, Thải Âm đề nghị: “Cô nương, nếu là trong phòng nhàm chán, tôi mang cô ra ngoài đi dạo một chuyến nha”
Cái ý kiến này không tệ, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gật đầu.
“Tỷ tỷ à, nơi này phong cảnh thật khá nha”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn núi giả, hồ nước trước mắt . Người cổ đại cũng thật biết hưởng thụ.
“Đây là viện của Vương gia, tất nhiên là không giống những nơi khác rồi”
Thì ra là thế, nơi ở của chủ nhà đương nhiên cũng muốn hơn người.
“Tỷ tỷ à, giúp ta lấy điểm tâm tới được không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở đình nghỉ chân, thời tiết tốt, phong cảnh đẹp, nên hưởng thụ tốt một phen, làm kẻ có tiền thật vui.
“Cô nương đợi một chút, nô tỳ đi lấy điểm tâm tới”
Hàn Nguyệt Nguyệt ghé vào bên cạnh đình, nhìn hồ đầy lá sen, nếu toàn bộ nở hoa thì thật là cảnh sắc tuyệt đẹp.
“Ngươi là người nào? Tại sao lại ở đây?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy sau lưng có người đang nói chuyện, quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái có vẻ hiền lành theo đằng sau là một nha hoàn, đứng ở đình bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta sao?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chung quanh, không có bóng dáng người khác. Nhìn cách ăn mặc của nữ tử không hề giống hạ nhân, chẳng lẽ là vợ của Vân vương gia?
“Vì sao ta phải nói cho ngươi nghe?”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình không hề có ý tốt, cũng không thèm quan tâm, quay đầu lại, tiếp tục thưởng thức.
“Lớn mật, ngươi là người nào? Dám nói như thế, có biết hay không ngươi đang đứng ở trước mắt người thế nào hả?”
Quả nhiên là hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp, chủ nhân còn chưa lên tiếng, nha hoàn bắn liên thanh:
“Ta thấy ngươi cũng không phải người trong vương phủ, vì sao không dám nói? Nếu không có việc gì thì mời đi dùm, đừng làm ta mất hứng”
Mình không quản cô ta là ai, mình mới không sợ, mình là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, nếu như hiện tại dám giết người trước mắt, Vân vương gia cũng không dám làm gì nàng.
“Cô nương chớ nên tức giận, Xuân nhi hơi nóng giận, xin cô nương đừng phiền lòng. Xuân nhi, còn không mau giải thích?”
Thải Nhan thấy dọa người này không được, liền khẩn trương thay đổi khuôn mặt, cười hì hì tới nghênh tiếp nàng.
“Cô nương, thực xin lỗi, Xuân nhi thất lễ với cô nương”
Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn không để ý tới hai người.
Thải Nhan thấy Hàn Nguyệt Nguyệt coi mình như không khí, ngón tay vò chặt khăn tay, cũng không dám tức giận, nàng sáng nay nhận được tin tức nói ở trong viện của Vương gia có một cô gái, nhất thời nổi trận lôi đình, vài năm nay, Vương Phủ trừ bỏ nàng, không người nào có thể qua đêm trong viện của Vương gia, đột nhiên nghe được trong viện của Vương gia xuất hiện nữ nhân lạ, liền vội vội vàng vàng chạy tới. Tuy nhiên chỉ thấy đối phương là một cô nương còn chưa dậy thì, nhưng với gương mặt cực đẹp, còn có cặp mắt trong suốt kia, nàng vẫn không dám khinh thường.
“Thải Nhan, sao cô ở đây?”
Thải âm từ xa chỉ thấy đình có thêm hai người, hơn nữa còn là Thải Nhan, nhất thời cước bộ nhanh hơn, chạy vội lai. Thải Nhan nghe được là thanh âm của Thải âm, quay đầu nói
“Ta nghe nói trong phủ có khách đến, cho nên mới đi gặp thử”
Vội vàng giải thích, Thải Âm cũng không phải là người dễ chọc,
“Vương gia phân phó không để cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy Hàn cô nương, ngươi vẫn là nên đi đi, miễn làm cho Vương gia mất hứng”
Thải Âm khẩu khí không tốt nói. Thải Nhan thấy mình cũng không chiếm được tiện nghi, tự động rời đi.
“Ta đây đi về trước, chiêu đãi không tốt xin Hàn cô nương đừng trách”.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới xoay người lại
“Người vừa rồi kia là ai?”
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật kỳ lạ, thậm chí ngay cả tiểu thiếp đều biết nàng ở trong Vương phủ, vì sao lại không thấy Vân vương phi?
“Cô nương chớ nên tức giận, nàng ta chẳng qua là hạ nhân thôi”
Thải Âm đem điểm tâm đặt lên bàn, rót cho Hàn Nguyệt Nguyệt chén trà.
Người làm? Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ quái, người làm như thế nào lại giống như chủ nhân.
“Tỷ tỷ nói tường tận có chút được hay không? Tự nhiên bị người coi như địch nhân, ta còn không biết đối phương là ai? Chẳng phải là cực kỳ thiệt thòi hay sao?”
Thải Âm sắc mặt cũng không tốt, nàng cùng Thải Nhan là làm đến nhất đẳng nha hoàn, bất quá là do Thải Nhan không sợ mất mặt mà trèo lên giường của Vương gia, mới dám như vậy ở trong vương phủ hô to gọi nhỏ thôi. Nàng mới khinh thường.
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe xong mới hiểu ra, nguyên lai Vân vương gia kia không cưới vợ, cũng không có thị thiếp, vừa rồi Thải Nhan chỉ là một nha hoàn, sau đó thừa dịp Vân vương uống rượu trèo lên giường mà thôi, bất quá cũng chưa cho thân phận, mà Vương phủ cũng không có nữ chủ nhân, cho nên Thải Nhan kia tự cho mình là nữ chủ nhân trong Vương phủ, nên mới có thể có bộ dạng như vậy.
“Vương gia các người vậy mà còn chưa có cưới vợ? Chẳng lẽ Vương gia các người yêu thích….”
Chuyện này thật vượt ra ngoài dự kiến của Hàn Nguyệt Nguyệt, người cổ đại không phải đều kết hôn sớm hay sao? Đường đường là Đại Khánh vương triều Vương gia duy nhất vậy mà không có vợ? Bất quá đoạn tụ (chỉ việc yêu nam nhân) ở cổ đại cũng không phải là không có.
“Cô nương đừng nên hiểu sai, Vương gia chỉ là chưa có gặp người trong lòng mà thôi, Vương gia xuất sắc như vậy, cô gái bình thường tất nhiên là không xứng với ngài rồi”
Thải Âm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hiểu lầm, vội giải thích.
“Tỷ tỷ, ta chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nên khẩn trương”
Hàn Nguyệt Nguyệt cầm ly trà lên, nếm nếm, nàng không thích dùng trà, cho nên cũng sẽ không thưởng thức, toàn bộ chỉ dùng để giải khát thôi.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm của Thải Âm, khẩn trương quay mặt lại, chỉ thấy Vân vương gia đang đi tới chỗ các nàng.
“Để cho Hàn cô nương đợi lâu”
Vân vương gia ngồi xuống chỗ đối diện Hàn Nguyệt nguyệt.
“Đâu có, Vương gia công việc bận rộn, Nguyệt Nguyệt cũng là nên đợi”
Hàn Nguyệt Nguyệt mỉm cười với người đối diện nói, kỳ thật trong lòng sớm mắng mấy lần.
“Ngươi đi xuống trước đi”
Mạnh Dịch Vân khoát tay đối với Thải Âm. Thấy Thải Âm đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hỏi.
“Sư tỷ của ta ở đâu? Sao hai người lại không đi cùng?”
Nàng không thấy Y Huyên, còn tưởng rằng bọn họ cùng tiến cung chứ.
Mạnh Dịch Vân cũng không nói xạo
“Y cô nương sáng nay đã về Dược cốc, thấy cô nương chưa có tỉnh, vì vậy để cho bổn vương nhắn lại một tiếng"
Hắn vốn định sáng nay kêu Y Huyên cùng Hàn Nguyệt Nguyệt tiến cung, nhưng Y Huyên không đáp ứng, mà vội vàng trở về Dược cốc, hắn cũng không cưỡng cầu.
“Cái gì? Về Dược cốc ?”
Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực, tối hôm qua vì vội vàng cứu mạng Hoàng đế nên chưa nói chuyện nhiều, còn không kịp nói nói mấy câu a, như thế nào mà trở về nhanh như vậy.
“Đúng vậy, Y cô nương nhắn Hàn cô nương trước tiên ở trong Vương phủ tĩnh dưỡng một thời gian, thân thể cô nương quá mức mệt nhọc, tối hôm qua đã ngất đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt với Mạnh Dịch Vân, nói cái gì cũng không nói, sao phải nói ra chuyện nàng ngất đi, đã đủ mất mặt rồi. Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mình lom lom, có phần oan uổng, hắn đã đắc tội nàng khi nào.
“Tạ ơn ý tốt của Vương gia, nếu hoàng thượng đã không có việc gì, sư tỷ cũng đã trở về, ta tự nhiên không nên ở lại nữa”
Hàn Nguyệt Nguyệt vốn tưởng rằng sẽ ở thật lâu, không nghĩ tới sự việc giải quyết nhanh như vậy, cũng không thể lãng phí thời gian. Mạnh Dịch Vân dự đoán được Hàn Nguyệt nguyệt muốn đi, nên cũng không muốn giữ lại.
“Hoàng thượng lần này có thể bình an, đều là nhờ ơn của hai vị cô nương, hoàng thượng sáng nay đã tỉnh lại, chỉ là chuyện của hoàng thượng không thể lộ ra ngoài, không thể phong thưởng cho cô nương chút gì, mong rằng cô nương xin đừng trách”
Sáng nay hắn tiến cung, hoàng thượng đã sớm tỉnh lại, người cực kỳ thanh tỉnh, chỉ là thân thể hơi yếu, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt.
“Vương gia sao lại nói như vậy, chúng ta sao để ý đến những thứ này”
Mạnh Dịch Vân ngồi ở đối diện làm Hàn Nguyệt Nguyệt không dám ăn đồ ăn trên bàn, người ta ý tứ cũng không tốt nhìn chằm chằm vào người nàng, cho nên nàng đành phải không ngừng nhìn chỗ khác . Mạnh Dịch Vân này rất quyết đoán, ở bên cạnh hắn, đều làm cho người ta cảm thấy áp lực.
“Là bổn vương đường đột, ngày sau cô nương có việc cứ việc nói, bổn vương có thể làm được nhất định sẽ không từ chối”
Mạnh Dịch Vân thấy người đối diện không ngừng nhìn chỗ khác, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự làm cho người ta sợ hãi ư?
"Có những lời này của Vương gia là được, ngày sau Nguyệt Nguyệt có việc nhất định xin Vương gia hỗ trợ, a... Đúng rồi, cái này trả lại cho ngài", Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới khối lệnh bài kia, nhẹ nhàng từ bên hông lấy ra đặt trước mặt Mạnh Dịch Vân, nếu là vật quan trọng như thế, vẫn nên trả lại cho chủ thôi.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cầm lệnh bài đến trước mặt mình, trong lòng thấy khó hiểu. Đây chính là lệnh bài hộ thân của hắn, nhìn thấy lệnh bài giống như thấy hắn, không biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy, không nghĩ tới Hàn Nguyệt Nguyệt này vẫn là trả lại.
“Lệnh bài này bổn vương đã đưa cho cô nương, sao có thể thu hồi” Mạnh Dịch Vân đem lệnh bài đẩy về phía Hàn Nguyệt Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.