Chương 32
Thập Bát Kinh
29/05/2021
Edit: Xíu
Một góc bồn gỗ vừa mở ra, Chương Vân còn chưa kịp nhìn đã thấy một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, nàng vội vàng nắm chặt mũi, dùng một tay vạch ra ít rơm khô sang một bên nhìn vào trong , thì nhìn thấy miếng đậu phụ hình vuông đã trở nên hơi xám, vàng, nhẹ nhàng lấy một miếng ra rồi bóp vào tay, thoáng bóp mạnh hơn một chút mà thấy không bị vỡ ra, lúc này trong lòng Chương Vân đã có một ít tự tin, lần này món đậu phụ mốc này sẽ có thể làm được.
Đã nghĩ như vậy rồi, thì dù sao cũng phải thử xem mới được, Chương Vân đưa khối đậu phụ lên miệng nhẹ nhàng cắn một miếng, cảm thấy thật non mịn, rồi dùng đầu lưỡi liếm nó, liền nếm được mùi thơm, tức là đậu phụ mốc gần như đã thành công.
Chương Vân bỗng chốc vui mừng hẳn lên, vội vàng trùm rơm trở lại, vải dầu tung quấn chặt, một lần nữa đặt lại chỗ cũ, lúc này còn chưa dùng được, phải chờ thêm một đêm nựa, chắc mùi vị sẽ đậm đà hơn một chút, đợi đến ngày mai là có thể mang đi chợ chiên bán.
Lần thử đậu phụ mốc này coi như thành công, Chương Vân thật sự rất vui mừng, khi rời khỏi phòng bếp liền chạy đến chỗ Chu thị đang cho gà ăn bên chuồng gà, cười nói: "Nương, tuyết đã ngừng rơi, ngày mai có phải chúng ta lại được đi chợ hay không?"
"Trước nhìn xem một chút đã, nếu qua đêm nay, đến sáng mai tuyết không còn rơi nữa thì chúng ta đi, không phải con nói vẫn còn đậu phụ sao, đã để mấy ngày nay rồi, không biết còn có thể chiên ăn được hay không?". Chu thị có chút lo lắng, không biết mấy ngày nay đậu phụ có vấn đề gì không.
Chương Vân vội vàng hỏi: "Nếu chúng ta làm một chuyến đi bán đậu phụ chiên, cái này ở nhà hẳn không đủ, nương, người xem có muốn mua thêm mấy bản đậu phụ nữa hay không?".Đậu phụ mốc thử nghiệm xong, nàng đã nghĩ muốn thừa dịp này nên làm thêm một ít đậu phụ mốc, đến thời điểm thì đem chiên bán lấy tiền, món đậu phụ mốc này chắc lãi hơn đậu phụ chiên vàng, nếu bán chạy thì sau nguyên tiêu, trong nhà sẽ có thêm nhiều hơn mấy lượng bạc.
Chu thị ngẫm lại cũng đúng, nếu muốn bán đậu phụ chiên, thì từng ấy đậu phụ chỉ sợ bán chưa được nửa ngày, quả thật phải mua thêm một ít đậu phụ về mới được, vì thế liền gật đầu nói:" Đi đi, kêu đại ca con trở về đi mua, thuận đường cầm hai cân dầu để lại đưa cho nhà Thường thúc luôn, mấy ngày nay tuyết rơi, chắc thúc ấy không đến lấy được ".
"Nương, nếu mua hai bản đậu phụ thì trực tiếp đến nhà Thiết Lực đại bá mua, bá ấy hẳn đậu phụ còn nhiều, Thường thúc bên kia chắc còn ít, phỏng chừng mấy ngày nay làm đậu phụ mốc rồi". Chương Vân nghĩ, vừa muốn làm đậu phụ chiên giòn, còn muốn đậu phụ mốc thối, e rằng chỉ sợ không đủ đậu phụ.
"Vậy thì đến nhà Thường Thiết Lực mua đi, dù sao bọn họ là huynh đệ, mua ai giống nhau cả thôi, Thiết Lực đại bá con cũng không tính đắt hơn cho chúng ta đâu, con đi gọi đại ca con đi, bảo nó mang theo tiền đi mua sớm một chút mà về". Chu thị sảng khoái đáp ứng, Chương Vân đáp ứng rồi chạy đi vào trong phòng kêu Chương Trình ra.
Chu thị đưa cho Chương Trình hai cân dầu, còn có một đồng xu nhỏ, bảo hắn trước đem hai cân dầu đến nhà Thường Thiết Mộc, rồi đi nhà Thường Thiết Lực mua đậu phụ, sau khi Chương Trình cầm dầu và tiền liền đi ra ngoài.
Qua ước chừng hơn hai khắc, Chương Trình cầm đậu phụ trở về, trực tiếp đưa đến phòng bếp đặt trên nắp thùng đựng nước, liền bỏ lại một câu ," Còn một bản nựa, ta phải đi lấy về bây giờ ". Nói xong liền quay đầu chuẩn bị đi.
Chương Vân vừa mới lấy ra mấy miếng đậu mốc thối ra, lúc này đang đứng trước bếp lò chuẩn bị chiên, nhìn thấy Chương Trình xoay người muốn rời đi, vội vàng kêu lại, "Đại ca, đừng nóng vội, đợi lát nựa".
Chương Trình dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía nàng, Chương Vân vội vàng đem đậu phụ mốc thối bỏ vào trong dầu, nói: "Đại ca, muội đang thử chiên một món ăn mới, ca chờ một lát, rất nhanh sẽ chiên xong, đại ca trước nếm thử một chút xem ăn có được không".
Chương Trình vừa nghe có đồ ăn mới, vui vẻ đáp ứng, liền dựa vào cửa bếp, hướng đầu về phía chảo dầu, Chương Trình vừa nghiêng người về phía này lập tức ngửi thấy một mùi nồng nặc, vội vàng quạt mũi, cau mày nói: "Sao lại thối như vậy, muội đây là đang làm cái gì cổ quái vậy?".
"Chẳng phải lúc trước còn có đậu phụ hay sao, bởi vì tuyết rơi không đi bán được nên muội làm đậu phụ mốc, nghĩ rằng chúng ta cũng có thể ăn ngon, hôm nay tuyết ngừng rơi, muội nhớ đến đậu phụ mốc, vừa đi nhìn xem thì cư nhiên nó mốc ra cái dạng này, mà cũng không giống với thường ngày, muội nếm thử thì thấy vị khá ngon, nên muốn chiên thử, thấy ngon thì mới ăn, xem như một loại đồ ăn mới". Chương Vân thuận miệng liền đem cái cớ này nói ra, cũng coi như là lý do chính đáng.
"Ngươi lúc nào cũng có nhiều ý tưởng ma quái, nào là lên núi xuống ao đào lấy cái này cái kia, hiện giờ thì tốt lắm, có thể nghĩ ra các loại đồ ăn mới lạ, có tiến bộ hơn rồi". Chương Trình ở một bên, lơ đãng trêu đùa nàng.
Chương Vân liền liếc hắn một cái, sau đó hờn dỗi nói,"Muội tìm đồ ăn còn không phải vì mọi người, có đồ ăn no rồi còn ngồi đó mà giễu cợt muội, nay món ăn ngon gì đó còn không thể ngăn chặn được miệng của đại ca nựa, hừ."
Chương Trình nghe xong ha ha nở nụ cười, Chu thị ở trong sân nghe thấy phòng bếp có tiếng nói cười, còn có mùi hương thoang thoảng bay ra nên liền hướng đi bên này bước tới .
"Vân nhi, lại làm món gì ăn mà nó có mùi lạ vậy". Chu thị đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Chương Vân đang đứng ở trước bếp lò, tựa hồ như đang làm đồ ăn, liền hỏi.
Hai huynh muội Chương Vân Chương Trình đều quay đầu lại nhìn ra, Chương Trình vội giành nói trước, cười nói :" Nương, người tới đây ngửi liền thấy mùi thối, cũng không biết Vân nhi đã làm gì mà ngửi thì thấy thối, nhưng chiên lên lại thơm, cũng không biết ăn có ngon hay không."
Chu thị vừa nghe thấy rất tò mò nên bước vào, múc nước từ chậu ra rửa tay, vung tay liền đi về phía bếp lò, đến gần quả thật giống như Chương Trình nói vậy, có mùi thối, nhưng lúc này ở trong nồi đã chiên không sai biệt lắm, mấy khối đậu phụ bốc mùi nổi lên trên mặt dầu, nhìn bề ngoài vàng, giòn, đến một điểm cũng nhìn không ra đây là khối đậu phụ thối này mà thành, hơn nữa còn được chiên trong nồi ngập dầu, nên mùi rất nồng, thơm hơn đậu phụ rán nhiều.
"Đại ca ngươi nếm thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao". Chương Vân thấy đại ca của mình đoán được món đậu phụ mốc thối này ăn có ngon không, liền cười nói một câu, rồi vươn tay lấy khối đậu phụ ra cho vào bát đã chuẩn bị sẵn, trong bát đã có sẵn tiêu, ớt băm nhỏ, đậu phụ mốc thối ăn kèm với cái này là sự kết ngon nhất.
Sau khi gắp những miếng đậu phụ mốc thối cho vào bát, Chương Vân đặt đũa xuống, lấy lọ ớt đã băm nhỏ từ trong tủ ra, múc một chút nước ớt rồi đổ lên miếng đậu phụ mốc thối, màu vàng đậu phụ thối được nhuộm với nước ớt đỏ tươi, màu sắc kết hợp rất tốt, mùi vị lại càng tăng lên, đến mức Chu thị, Chương Trình vô thức nuốt nước miếng trong miệng.
"Được rồi,Nương , đại ca, ăn thử đi." Sau khi Chương Vân đặt lọ ớt băm lại, cầm đũa đưa cho Chu thị cùng Chương Trình một cái, bưng cái bát đi tới trước mặt bọn họ.
Chu thị, Chương Trình cùng nhau cầm đũa gắp miếng đậu phụ thối lên miệng cắn một miếng, mùi vị thật thơm, bên ngoài da giòn, bên trong mềm mịn tinh tế, bên trên là ớt tươi, thật sự nói không nên lời, thực sự ăn rất ngon.
"Ừ, ừ, làm sao có thể ngon như vậy, đây là đậu phụ mốc? Đậu phụ mốc làm sao có thể ăn ngon như vậy". Chương Trình vừa ăn, vừa lẩm bẩm trong miệng, thật không thể tin được, Chu thị cũng khen liên tục, vừa thơm vừa ngon.
Nhìn thấy nương và đại ca đều ăn khen ngon, Chương Vân cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, ngày mai có thể bày ra chợ bán đậu phụ mốc thối được rồi, còn phải nhanh chóng làm thêm một mẻ đậu phụ mốc thối nữa, chỉ sợ làm không kịp để bán đủ thôi.
Sau khi Chương Trình đã ăn hết hai miếng đậu phụ thối chiên, Chương Vân liền thúc giục hắn đến nhà Thường Thiết Lực lấy bản đậu phụ khác về, nàng cũng muốn mau chóng cắt đậu phụ càng sớm càng tốt, để ráo nước mới có thể nhanh chóng làm nó mau lên rêu mốc thành đậu phụ thối được.
Dưới sự thúc giục lặp đi lặp lại của Chương Vân, Chương Trình chỉ có thể đặt đũa xuống, lau khóe miệng dầu, chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy có người đi vào sân hàng rào, ngẩng đầu lên nhìn thù thấy là Thường Mãn, trên tay đang cầm một bản đậu phụ, hóa ra là đưa đậu phụ cho bọn họ.
"Trình Tử, đậu phụ nhà các ngươi, vừa rồi ta đi nhà đại bá, bá ấy nói ngươi cầm một bản về nhà rồi, còn một bản nựa chưa qua lấy, nên bảo ta đưa qua đây". Thường Mãn đứng ở trước cổng, cũng không đi vào trong, chỉ đứng đó mở miệng giải thích, vì sợ Chương Trình hiểu lầm.
Người đã đặc biệt đưa lại đây, Chương Trình cũng không thể cho sắc mặt không tốt, hơn nữa lần trước cha, nương đã nói chuyện với nhà Thường gia rồi, hắn cũng không tốt nếu đuổi người ta đi được, ngẫm lại cũng không nói gì, đi lên tiếp nhận bản đậu phụ, lẩm bẩm nói,"Vậy cảm ơn ngươi", nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp.
Chương Trình mới vừa đi ra, xoay người cái đi vào cùng với bản đậu phụ, Chương Vân đến là sửng sốt, khi thấy đại ca đặt bản đậu phụ xuống, mới nhớ tới hỏi:"Đại ca, là Thường đại bá đưa tới sao?".
Chương Trình lắc đầu, thấp giọng nói:"Là Thường Mãn ".
Chương Vân nhìn thấy đại ca vẫn là bộ dáng kháng cự Thường Mãn, nghĩ đến trước đây hai người là bạn tốt của nhau, tiếc rằng chỉ vì việc riêng của mình mà trở mặt nhau, thật sự đáng tiếc, cho nên không kìm được mà kéo cánh tay đại ca, đưa bát đậu phụ thối trên tay cùng đôi đũa , nhẹ nhàng nói: "Đại ca, cầm cái này đưa cho Thường Mãn ăn đi, việc của muội đã qua rồi, đừng biến thành như vậy, mọi người đều cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sao phải bận tâm".
Chương Trình được Chương Vân khuyên bảo, sau khi đưa đẩy một hồi, Chương Trình miễn cưỡng rời khỏi phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Thường Mãn xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã". Chương Trình kêu một tiếng, thanh âm không cao nhưng cũng đủ để Thường Mãn nghe thấy, hắn bỗng chốc dừng chân lại, quay đầu nhìn, thì thấy Chương Trình chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đem cái bát cùng đôi đũa trong tay trực tiếp nhét vào tay hắn, còn chưa biết rõ tình huống thì chợt nghe Chương Trình nói: "Này, cái này cho ngươi ăn".
Thường Mãn nghe vậy, trên mặt chợt nở nụ cười tươi, vội cầm lấy chiếc đũa lên, không nói câu nào liền cho vào miệng ăn, dù không biết trong đây là cái gì.
Món đậu phụ thối ngon lành làm cho hai mắt Thường Mãn sáng lên, trong miệng còn chưa kịp nuốt khối này vào miệng đã bắt đầu kẹp khối thứ hai, Chương Trình ở một bên tay bắt đầu co rút lại, vội la lên: "Ta cũng không nói cho ngươi ăn hai khối, tổng cộng chỉ có mấy khối như vậy , cha ta, ông nội ta, Hưng Tử đều chưa ăn đâu".
Thường Mãn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó lau miệng, đem đũa trả lại cho Chương Trình, còn nuốt xuống đậu phụ thối, sau đó nói: "Vậy ta đi trước." Nói xong liền đi ra ngoài hàng rào sân, đi được vài bước rồi dừng lại, quay đầu cười: "Cám ơn".
Chương Trình không trả lời, nhìn Thường Mãn xoay người rời đi, liếc nhìn bát đậu phụ thối trong tay, lại nhìn bóng lưng của Thường Mãn, sửng sốt một lúc mới quay lại nhà bếp.
Chờ khi Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn trở về, phần đậu phụ thối còn lại được chia cho họ, sau khi ăn xong, cũng đều nhất trí khen ngợi, Chương Vân liền nhân cơ hội hỏi ý kiến bọn họ:" Cha, ông nội, nếu đem cái này đi bán, hai người cảm thấy có được không?"
"Đồ ăn thơm như vậy, đương nhiên là bán được ". Chương Liên Căn vỗ góc bàn, liền đồng ý, Chương Hữu Khánh đương nhiên không phản đối, người một nhà quyết định ngày mai đi chợ, bọn họ sẽ chiên đậu phụ thối và đậu phụ chiên để bán.
Được sự cho phép của gia đình, Chương Vân không còn cố kỵ nữa, sau bữa tối hôm đó, liền bắt đầu cắt gần hết đậu phụ thành các khối hình vuông nhỏ, trải đậu phụ ra cho ráo nước rồi tiếp tục cắt nửa còn lại, như vậy không sai biệt lắm gần như đầy cái chậu gỗ lớn mà Chu thị đã rửa trước đó, cả một bản đậu phụ bỏ đầy một cái chậu lớn, đậy kín, và vẫn như cũ đặt ở phía sau bếp lò cho mau lên mốc, đậu phụ còn lại thì chuẩn bị để bán đậu phụ chiên ngày mai.
Chu thị cùng Chương Vân mất hơn một giờ canh giờ mới thu dọn xong đậu phụ, sau đó rửa sạch, thổi đèn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có cả một ngày bận rộn.
Một góc bồn gỗ vừa mở ra, Chương Vân còn chưa kịp nhìn đã thấy một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, nàng vội vàng nắm chặt mũi, dùng một tay vạch ra ít rơm khô sang một bên nhìn vào trong , thì nhìn thấy miếng đậu phụ hình vuông đã trở nên hơi xám, vàng, nhẹ nhàng lấy một miếng ra rồi bóp vào tay, thoáng bóp mạnh hơn một chút mà thấy không bị vỡ ra, lúc này trong lòng Chương Vân đã có một ít tự tin, lần này món đậu phụ mốc này sẽ có thể làm được.
Đã nghĩ như vậy rồi, thì dù sao cũng phải thử xem mới được, Chương Vân đưa khối đậu phụ lên miệng nhẹ nhàng cắn một miếng, cảm thấy thật non mịn, rồi dùng đầu lưỡi liếm nó, liền nếm được mùi thơm, tức là đậu phụ mốc gần như đã thành công.
Chương Vân bỗng chốc vui mừng hẳn lên, vội vàng trùm rơm trở lại, vải dầu tung quấn chặt, một lần nữa đặt lại chỗ cũ, lúc này còn chưa dùng được, phải chờ thêm một đêm nựa, chắc mùi vị sẽ đậm đà hơn một chút, đợi đến ngày mai là có thể mang đi chợ chiên bán.
Lần thử đậu phụ mốc này coi như thành công, Chương Vân thật sự rất vui mừng, khi rời khỏi phòng bếp liền chạy đến chỗ Chu thị đang cho gà ăn bên chuồng gà, cười nói: "Nương, tuyết đã ngừng rơi, ngày mai có phải chúng ta lại được đi chợ hay không?"
"Trước nhìn xem một chút đã, nếu qua đêm nay, đến sáng mai tuyết không còn rơi nữa thì chúng ta đi, không phải con nói vẫn còn đậu phụ sao, đã để mấy ngày nay rồi, không biết còn có thể chiên ăn được hay không?". Chu thị có chút lo lắng, không biết mấy ngày nay đậu phụ có vấn đề gì không.
Chương Vân vội vàng hỏi: "Nếu chúng ta làm một chuyến đi bán đậu phụ chiên, cái này ở nhà hẳn không đủ, nương, người xem có muốn mua thêm mấy bản đậu phụ nữa hay không?".Đậu phụ mốc thử nghiệm xong, nàng đã nghĩ muốn thừa dịp này nên làm thêm một ít đậu phụ mốc, đến thời điểm thì đem chiên bán lấy tiền, món đậu phụ mốc này chắc lãi hơn đậu phụ chiên vàng, nếu bán chạy thì sau nguyên tiêu, trong nhà sẽ có thêm nhiều hơn mấy lượng bạc.
Chu thị ngẫm lại cũng đúng, nếu muốn bán đậu phụ chiên, thì từng ấy đậu phụ chỉ sợ bán chưa được nửa ngày, quả thật phải mua thêm một ít đậu phụ về mới được, vì thế liền gật đầu nói:" Đi đi, kêu đại ca con trở về đi mua, thuận đường cầm hai cân dầu để lại đưa cho nhà Thường thúc luôn, mấy ngày nay tuyết rơi, chắc thúc ấy không đến lấy được ".
"Nương, nếu mua hai bản đậu phụ thì trực tiếp đến nhà Thiết Lực đại bá mua, bá ấy hẳn đậu phụ còn nhiều, Thường thúc bên kia chắc còn ít, phỏng chừng mấy ngày nay làm đậu phụ mốc rồi". Chương Vân nghĩ, vừa muốn làm đậu phụ chiên giòn, còn muốn đậu phụ mốc thối, e rằng chỉ sợ không đủ đậu phụ.
"Vậy thì đến nhà Thường Thiết Lực mua đi, dù sao bọn họ là huynh đệ, mua ai giống nhau cả thôi, Thiết Lực đại bá con cũng không tính đắt hơn cho chúng ta đâu, con đi gọi đại ca con đi, bảo nó mang theo tiền đi mua sớm một chút mà về". Chu thị sảng khoái đáp ứng, Chương Vân đáp ứng rồi chạy đi vào trong phòng kêu Chương Trình ra.
Chu thị đưa cho Chương Trình hai cân dầu, còn có một đồng xu nhỏ, bảo hắn trước đem hai cân dầu đến nhà Thường Thiết Mộc, rồi đi nhà Thường Thiết Lực mua đậu phụ, sau khi Chương Trình cầm dầu và tiền liền đi ra ngoài.
Qua ước chừng hơn hai khắc, Chương Trình cầm đậu phụ trở về, trực tiếp đưa đến phòng bếp đặt trên nắp thùng đựng nước, liền bỏ lại một câu ," Còn một bản nựa, ta phải đi lấy về bây giờ ". Nói xong liền quay đầu chuẩn bị đi.
Chương Vân vừa mới lấy ra mấy miếng đậu mốc thối ra, lúc này đang đứng trước bếp lò chuẩn bị chiên, nhìn thấy Chương Trình xoay người muốn rời đi, vội vàng kêu lại, "Đại ca, đừng nóng vội, đợi lát nựa".
Chương Trình dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía nàng, Chương Vân vội vàng đem đậu phụ mốc thối bỏ vào trong dầu, nói: "Đại ca, muội đang thử chiên một món ăn mới, ca chờ một lát, rất nhanh sẽ chiên xong, đại ca trước nếm thử một chút xem ăn có được không".
Chương Trình vừa nghe có đồ ăn mới, vui vẻ đáp ứng, liền dựa vào cửa bếp, hướng đầu về phía chảo dầu, Chương Trình vừa nghiêng người về phía này lập tức ngửi thấy một mùi nồng nặc, vội vàng quạt mũi, cau mày nói: "Sao lại thối như vậy, muội đây là đang làm cái gì cổ quái vậy?".
"Chẳng phải lúc trước còn có đậu phụ hay sao, bởi vì tuyết rơi không đi bán được nên muội làm đậu phụ mốc, nghĩ rằng chúng ta cũng có thể ăn ngon, hôm nay tuyết ngừng rơi, muội nhớ đến đậu phụ mốc, vừa đi nhìn xem thì cư nhiên nó mốc ra cái dạng này, mà cũng không giống với thường ngày, muội nếm thử thì thấy vị khá ngon, nên muốn chiên thử, thấy ngon thì mới ăn, xem như một loại đồ ăn mới". Chương Vân thuận miệng liền đem cái cớ này nói ra, cũng coi như là lý do chính đáng.
"Ngươi lúc nào cũng có nhiều ý tưởng ma quái, nào là lên núi xuống ao đào lấy cái này cái kia, hiện giờ thì tốt lắm, có thể nghĩ ra các loại đồ ăn mới lạ, có tiến bộ hơn rồi". Chương Trình ở một bên, lơ đãng trêu đùa nàng.
Chương Vân liền liếc hắn một cái, sau đó hờn dỗi nói,"Muội tìm đồ ăn còn không phải vì mọi người, có đồ ăn no rồi còn ngồi đó mà giễu cợt muội, nay món ăn ngon gì đó còn không thể ngăn chặn được miệng của đại ca nựa, hừ."
Chương Trình nghe xong ha ha nở nụ cười, Chu thị ở trong sân nghe thấy phòng bếp có tiếng nói cười, còn có mùi hương thoang thoảng bay ra nên liền hướng đi bên này bước tới .
"Vân nhi, lại làm món gì ăn mà nó có mùi lạ vậy". Chu thị đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Chương Vân đang đứng ở trước bếp lò, tựa hồ như đang làm đồ ăn, liền hỏi.
Hai huynh muội Chương Vân Chương Trình đều quay đầu lại nhìn ra, Chương Trình vội giành nói trước, cười nói :" Nương, người tới đây ngửi liền thấy mùi thối, cũng không biết Vân nhi đã làm gì mà ngửi thì thấy thối, nhưng chiên lên lại thơm, cũng không biết ăn có ngon hay không."
Chu thị vừa nghe thấy rất tò mò nên bước vào, múc nước từ chậu ra rửa tay, vung tay liền đi về phía bếp lò, đến gần quả thật giống như Chương Trình nói vậy, có mùi thối, nhưng lúc này ở trong nồi đã chiên không sai biệt lắm, mấy khối đậu phụ bốc mùi nổi lên trên mặt dầu, nhìn bề ngoài vàng, giòn, đến một điểm cũng nhìn không ra đây là khối đậu phụ thối này mà thành, hơn nữa còn được chiên trong nồi ngập dầu, nên mùi rất nồng, thơm hơn đậu phụ rán nhiều.
"Đại ca ngươi nếm thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao". Chương Vân thấy đại ca của mình đoán được món đậu phụ mốc thối này ăn có ngon không, liền cười nói một câu, rồi vươn tay lấy khối đậu phụ ra cho vào bát đã chuẩn bị sẵn, trong bát đã có sẵn tiêu, ớt băm nhỏ, đậu phụ mốc thối ăn kèm với cái này là sự kết ngon nhất.
Sau khi gắp những miếng đậu phụ mốc thối cho vào bát, Chương Vân đặt đũa xuống, lấy lọ ớt đã băm nhỏ từ trong tủ ra, múc một chút nước ớt rồi đổ lên miếng đậu phụ mốc thối, màu vàng đậu phụ thối được nhuộm với nước ớt đỏ tươi, màu sắc kết hợp rất tốt, mùi vị lại càng tăng lên, đến mức Chu thị, Chương Trình vô thức nuốt nước miếng trong miệng.
"Được rồi,Nương , đại ca, ăn thử đi." Sau khi Chương Vân đặt lọ ớt băm lại, cầm đũa đưa cho Chu thị cùng Chương Trình một cái, bưng cái bát đi tới trước mặt bọn họ.
Chu thị, Chương Trình cùng nhau cầm đũa gắp miếng đậu phụ thối lên miệng cắn một miếng, mùi vị thật thơm, bên ngoài da giòn, bên trong mềm mịn tinh tế, bên trên là ớt tươi, thật sự nói không nên lời, thực sự ăn rất ngon.
"Ừ, ừ, làm sao có thể ngon như vậy, đây là đậu phụ mốc? Đậu phụ mốc làm sao có thể ăn ngon như vậy". Chương Trình vừa ăn, vừa lẩm bẩm trong miệng, thật không thể tin được, Chu thị cũng khen liên tục, vừa thơm vừa ngon.
Nhìn thấy nương và đại ca đều ăn khen ngon, Chương Vân cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, ngày mai có thể bày ra chợ bán đậu phụ mốc thối được rồi, còn phải nhanh chóng làm thêm một mẻ đậu phụ mốc thối nữa, chỉ sợ làm không kịp để bán đủ thôi.
Sau khi Chương Trình đã ăn hết hai miếng đậu phụ thối chiên, Chương Vân liền thúc giục hắn đến nhà Thường Thiết Lực lấy bản đậu phụ khác về, nàng cũng muốn mau chóng cắt đậu phụ càng sớm càng tốt, để ráo nước mới có thể nhanh chóng làm nó mau lên rêu mốc thành đậu phụ thối được.
Dưới sự thúc giục lặp đi lặp lại của Chương Vân, Chương Trình chỉ có thể đặt đũa xuống, lau khóe miệng dầu, chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp, vừa đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy có người đi vào sân hàng rào, ngẩng đầu lên nhìn thù thấy là Thường Mãn, trên tay đang cầm một bản đậu phụ, hóa ra là đưa đậu phụ cho bọn họ.
"Trình Tử, đậu phụ nhà các ngươi, vừa rồi ta đi nhà đại bá, bá ấy nói ngươi cầm một bản về nhà rồi, còn một bản nựa chưa qua lấy, nên bảo ta đưa qua đây". Thường Mãn đứng ở trước cổng, cũng không đi vào trong, chỉ đứng đó mở miệng giải thích, vì sợ Chương Trình hiểu lầm.
Người đã đặc biệt đưa lại đây, Chương Trình cũng không thể cho sắc mặt không tốt, hơn nữa lần trước cha, nương đã nói chuyện với nhà Thường gia rồi, hắn cũng không tốt nếu đuổi người ta đi được, ngẫm lại cũng không nói gì, đi lên tiếp nhận bản đậu phụ, lẩm bẩm nói,"Vậy cảm ơn ngươi", nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp.
Chương Trình mới vừa đi ra, xoay người cái đi vào cùng với bản đậu phụ, Chương Vân đến là sửng sốt, khi thấy đại ca đặt bản đậu phụ xuống, mới nhớ tới hỏi:"Đại ca, là Thường đại bá đưa tới sao?".
Chương Trình lắc đầu, thấp giọng nói:"Là Thường Mãn ".
Chương Vân nhìn thấy đại ca vẫn là bộ dáng kháng cự Thường Mãn, nghĩ đến trước đây hai người là bạn tốt của nhau, tiếc rằng chỉ vì việc riêng của mình mà trở mặt nhau, thật sự đáng tiếc, cho nên không kìm được mà kéo cánh tay đại ca, đưa bát đậu phụ thối trên tay cùng đôi đũa , nhẹ nhàng nói: "Đại ca, cầm cái này đưa cho Thường Mãn ăn đi, việc của muội đã qua rồi, đừng biến thành như vậy, mọi người đều cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sao phải bận tâm".
Chương Trình được Chương Vân khuyên bảo, sau khi đưa đẩy một hồi, Chương Trình miễn cưỡng rời khỏi phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Thường Mãn xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã". Chương Trình kêu một tiếng, thanh âm không cao nhưng cũng đủ để Thường Mãn nghe thấy, hắn bỗng chốc dừng chân lại, quay đầu nhìn, thì thấy Chương Trình chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đem cái bát cùng đôi đũa trong tay trực tiếp nhét vào tay hắn, còn chưa biết rõ tình huống thì chợt nghe Chương Trình nói: "Này, cái này cho ngươi ăn".
Thường Mãn nghe vậy, trên mặt chợt nở nụ cười tươi, vội cầm lấy chiếc đũa lên, không nói câu nào liền cho vào miệng ăn, dù không biết trong đây là cái gì.
Món đậu phụ thối ngon lành làm cho hai mắt Thường Mãn sáng lên, trong miệng còn chưa kịp nuốt khối này vào miệng đã bắt đầu kẹp khối thứ hai, Chương Trình ở một bên tay bắt đầu co rút lại, vội la lên: "Ta cũng không nói cho ngươi ăn hai khối, tổng cộng chỉ có mấy khối như vậy , cha ta, ông nội ta, Hưng Tử đều chưa ăn đâu".
Thường Mãn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó lau miệng, đem đũa trả lại cho Chương Trình, còn nuốt xuống đậu phụ thối, sau đó nói: "Vậy ta đi trước." Nói xong liền đi ra ngoài hàng rào sân, đi được vài bước rồi dừng lại, quay đầu cười: "Cám ơn".
Chương Trình không trả lời, nhìn Thường Mãn xoay người rời đi, liếc nhìn bát đậu phụ thối trong tay, lại nhìn bóng lưng của Thường Mãn, sửng sốt một lúc mới quay lại nhà bếp.
Chờ khi Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn trở về, phần đậu phụ thối còn lại được chia cho họ, sau khi ăn xong, cũng đều nhất trí khen ngợi, Chương Vân liền nhân cơ hội hỏi ý kiến bọn họ:" Cha, ông nội, nếu đem cái này đi bán, hai người cảm thấy có được không?"
"Đồ ăn thơm như vậy, đương nhiên là bán được ". Chương Liên Căn vỗ góc bàn, liền đồng ý, Chương Hữu Khánh đương nhiên không phản đối, người một nhà quyết định ngày mai đi chợ, bọn họ sẽ chiên đậu phụ thối và đậu phụ chiên để bán.
Được sự cho phép của gia đình, Chương Vân không còn cố kỵ nữa, sau bữa tối hôm đó, liền bắt đầu cắt gần hết đậu phụ thành các khối hình vuông nhỏ, trải đậu phụ ra cho ráo nước rồi tiếp tục cắt nửa còn lại, như vậy không sai biệt lắm gần như đầy cái chậu gỗ lớn mà Chu thị đã rửa trước đó, cả một bản đậu phụ bỏ đầy một cái chậu lớn, đậy kín, và vẫn như cũ đặt ở phía sau bếp lò cho mau lên mốc, đậu phụ còn lại thì chuẩn bị để bán đậu phụ chiên ngày mai.
Chu thị cùng Chương Vân mất hơn một giờ canh giờ mới thu dọn xong đậu phụ, sau đó rửa sạch, thổi đèn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có cả một ngày bận rộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.