Chương 33
Thập Bát Kinh
29/05/2021
Edit: Xíu.
Một đêm này, bầu trời tuyết không rơi xuống, buổi sáng hôm sau mọi người Chương gia cùng nhau thức dậy, tất bật, bận rộn sắp xếp thu dọn đồ đạc, tối hôm qua đã cắt xong để đậu phụ trong rổ, còn có đậu phụ thối cũng chuẩn bị tốt, tất cả được bỏ vào sọt gánh đi chợ.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng nước và mặt đất còn đóng băng, cho nên thời tiết càng lạnh hơn, chỉ cần mở miệng là có thể phun ra mây mù xung quanh, Chương gia bất chấp gió lạnh chạy đi trấn Xương Nguyên, chỉ vì kiếm chút ít tiền vất vả, hy vọng có thể có được những ngày tốt cuối cùng của năm.
Càng tới gần cửa ải cuối năm, trên chợ lại càng náo nhiệt, hơn nữa đã nhiều ngày tuyết liên tục rơi , nhiều người muốn đến chợ đều bị tuyết cản trở không thể được, nên lúc này cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, tất nhiên họ sẽ đi lại , so với mấy ngày trước, thì nay ồn ào, phồn thịnh hơn nhiều, khắp nơi đều chật kín đám người .
Trong khung cảnh náo nhiệt như vậy, Chương Vân đã làm hết sức rao hàng mời chào sinh ý, hơn nữa với sự thơm ngon của miếng đậu phụ thối, dòng người nối liền không dứt đến trước sạp hàng Chương gia, so với mấy ngày trước đây bán dầu trà chỉ có hơn chứ không có kém, chỉ ngắn ngủn hai canh giờ đã bán hết đậu phụ thối, đậu phụ chiên vàng bán cả ngày cũng bán được hơn nửa.
Người Chương gia tất cả đều mỉm cười khi họ nhìn thấy những đồng tiền được bỏ vào trong túi, cuối cùng người một nhà vất vả cũng không phải là vô ích, vì họ đã thu được thành quả hậu hĩnh.
Cả một ngày mọi người Chương gia ngày đều nhìn thấy sức hút của đậu phụ thối, đợi đến chạng vạng tối liền thu thập đòn gánh trở về, dọc đường đi đều bàn luận về đậu phụ thối.
"Cha nó, có rất nhiều người thích loại đậu phụ thối này, chúng ta phải nhanh lên, về cắt làm cho nó mau mốc lên mới được , nếu không sẽ không đủ bán." Chu thị nói trên đường trăm dặm trở về nhà .
Chương Hữu Khánh mỉm cười nói: "Cứ đến nhà Thiết Lực mua là được, nhà hắn đang lo không bán được đậu phụ, chúng ta đến mua cũng có thể giúp họ bán kiếm được vài đồng tiền, có thể hảo hảo mừng năm mới, việc này đối với hai nhà đều tốt".
"Đúng, chính là ý này, trong thôn mọi nhà đều có thể có được năm mới tốt, như vậy mới được ". Chương Liên Căn nói lên một tiếng, vì gia đình mình năm nay có thể trải qua được cuộc sống sung túc hơn, nên hy vọng rằng mọi gia đình đều được hoà hợp, êm ấp, ngày qua ngày càng khởi sắc lên.
Người nhà Chương gia dọc đường đi cười nói trò chuyện rôm rả, Chương Vân đi theo sau, nghe những lời nói, tâm tư thuần phát của họ, khiến nàng cảm thấy thoải mái, ấm áp trong lòng .
Trước khi trời tối, nhà Chương gia vội vã đã quay trở về đến sân viện trong nhà, Chu thị đặt đòn gánh xuống đi vào phòng bếp nấu cơm chiều, trong khi cha con ông cháu ba người Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh,Chương Trình đều đặt đòn gánh xuống, xoay người đi ra ngoài, cùng nhau đi trên đường đến nhà Thường Thiết Lực mua đậu phụ, Chương Hưng vốn dĩ được ở nhà, nhưng hắn thừa dịp mọi người không chú ý, chuồn ra khỏi hàng rào ngoài sân đi theo phía sau người lớn trong nhà.
Chương Vân thấy mọi người đã đi ra ngoài, liền đi vào phòng bếp giúp đỡ thu dọn đồ đạc trong đòn gánh, lau rửa, giặt giũ, cất đặt, đợi đến khi đã thu dọn xong, trong bếp đã tràn đầy mùi thơm, Chương Vân hít ngửi mấy cái, chỉ cảm thấy bụng mình cồn cào, kêu lên.
"Vân nhi, đói bụng rồi à, đợi khi thu dọn đồ đạc xong thì nhanh chóng rửa tay đi, bữa ăn sẽ sửa soạn bưng lên ngay đây, chắc hẳn cha con bọn họ cũng chuẩn bị về đến nhà rồi".Chu thị đang nấu tần ô với đậu phụ, nghe thấy tiếng bụng kêu của con gái, liền mỉm cười gọi nàng vào ăn cơm.
"Cũng sắp xong rồi ạ, chờ cha cùng mọi người trở về rồi cùng nhau ăn cơm luôn cũng được ạ". Chương Vân lôi kéo đòn gánh để ở góc tường, múc nước trong thùng rửa sạch dầu trên tay, miệng thì trả lời Chu thị .
Khi đang nói chuyện thì từ ngoài sân hàng rào truyền đến động tĩnh, Chương Vân vừa định chạy ra xem thì thấy hoá ra cha con ông cháu Chương gia đã trở về, liền thấy bọn họ nối đuôi nhau đi vào phòng bếp, trên tay mỗi người đều cầm một bản đậu phụ.
"Nương bọn nhỏ, mấy tấm ván trên thùng nước không có đủ chỗ để đặt đậu phụ, mau dọn dẹp chỗ nào đó có thể đặt đậu phụ đi".Chương Hữu Khánh vừa tiến vào liền reo lên.
Chương Vân nghe vậy, vội vàng nhìn xung quanh phòng bếp một vòng , phòng bếp diện tích cũng không tính là nhỏ, nhưng có rất nhiều thứ lặt vặt, nhất thời không tìm được chỗ sạch sẽ, khoảng trống để đặt xuống, mà để trên bàn nhà chính cũng không được, vì như vậy không có chỗ bàn để ăn cơm.
"Nhà chúng ta không phải có mấy cái sàng sao, bên này thực không có chỗ trống để đặt xuống được, chúng ta bỏ đậu phụ vào mấy cái sàng ở nhà chính cho nó ráo nước".Chương Vân đang suy nghĩ nên để đậu phụ chỗ nào thì Chương Trình ở phía sau đi vào lên tiếng.
Đây đúng là một biện pháp hay, Chương Liên Căn nghe xong vội vàng nói: "Trình Tử nói rất đúng, vợ Đại Khánh, Vân nhi, các ngươi nhanh đi lấy sàng đi, phía sau còn hai bản đậu phụ nựa".
Chu thị cũng không kỳ công nấu ăn, nhanh tay bỏ tần ô vào nồi rồi múc một gáo nước bỏ vào, sau đó đặt đũa xuống, cầm khăn bố lau tay rồi đi ra ngoài.
Chương Vân cũng đi theo phía sau ra ngoài, ngay khi hai mẹ con vừa bước ra ngoài thì đã thấy Nhà Thường Thiết Lực cùng con trai lớn Thường Phúc mỗi người cầm một bản đậu phụ đang đi vào sân.
"Ôi, Thiết Lực đại ca, sao ngươi lại tự mình đưa tới vậy, để lát nựa cha con bọn nhỏ quay lại đi lấy là được".Chu thị lập tức chào hỏi, cầm lấy tấm đậu phụ trong tay Thường Phúc, khách khí nói.
"Không có việc gì, nhà các ngươi mua nhiều đậu phụ nhà chúng ta như vậy, đưa đi một chuyến tính là gì". Thường Thiết Lực vui vẻ đáp lại, cùng Chu thị đem bản đậu phụ đi vào phòng chính, đặt lên bàn.
Chương Vân bước nhanh ra sân sau lấy ra một cái sàng có lỗ trống bên dưới trong phòng cỏ tranh để đồ vặt, cái sàng vừa to vừa nặng mà Chương Vân quá nhỏ nên không thể cầm lên được nên chỉ có thể đặt trên mặt đất mà lăn đi, nghĩ đến lúc dùng thì lấy nước rửa sạch bụi bẩn là được.
Sàng lớn lăn trên mặt đất được một nửa đường , Chu thị thấy nàng vất vả muốn đi đến cầm giúp đỡ thì Chương Vân vội vàng nói: "Nương, cứ để như vậy lăn đi là được rồi, nương có thể đến phòng cỏ tranh lấy một cái kệ đến đây là được, như vậy sẽ không cần phải chạy qua chạy lại nựa".
Chu thị liền gật đầu rồi đi về phía phòng cỏ tranh, từ bên trong lấy ra hai cái giá kệ gỗ có sàng rồi khiêng về phía trước, hai mẹ con dựng lên kệ trong sảnh, đặt chúng sang một bên, rồi đi vào bếp lấy nước, rửa sạch bụi bẩn bám trên vòng trong ngoài của cái sàng, còn lau bề mặt của sàng một lần nữa để đảm bảo đã được tẩy rửa sạch sẽ, trước khi Chương Hữu Khánh đem bản đậu phụ đặt trên sàng.
Hai cha con Thường Thiết Lực, Thường Phúc đi theo cũng giúp đỡ một tay, chờ mọi việc kết thúc thì họ vui vẻ hàn huyên chuyện trò một lúc rồi đem cất ván đậu phụ cáo từ đi về nhà.
Nhất thời bị công việc bị trì hoãn mãi tới khi trời tối, Chu thị vội vàng tay chân xào dưa ngâm chua đặt lên bàn, mọi người cùng ngồi bắt đầu ăn tối.
Người một nhà ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm tối, còn một bên là cái sàng đặt đậu phụ bắt đầu nhỏ giọt thẳng từng giọt nước rơi xuống tý tách, làm cả nhà hết lần này đến lần khác nhìn sang bên trên cái sàng vài lần, nhìn thấy những miếng đậu phụ lớn màu trắng tuyết thì trên mặt đều nở nụ cười.
Với rất nhiều đậu phụ đang chờ cắt, cả nhà không ăn từ từ mà ăn vội miếng cháo ngô trong bát, rồi đặt bát đũa sang một bên vội vàng đi làm.
Chu thị thu dọn bát đũa đi rửa sạch, còn Chương Vân thì đang bàn bạc với cha và đại ca, "Chúng ta lần này mua năm bản đậu phụ, cha, người xem, nên lấy bao nhiêu làm đậu phụ mốc thối mới tốt?".
"Ta xem thấy đậu phụ mốc thối chiên bán tốt hơn đậu phụ chiên vàng, vậy thì dứt khoát làm nhiều đậu phụ mốc thối hơn một chút đi, lấy bốn miếng đi". Chương Hữu Khánh nói.
Chương Trình cũng tiến lại nói, "Đúng vậy, cái này tuy mất thời gian một chút, nhưng làm nhiều đậu phụ mốc sẽ có lời nhiều hơn, nếu sợ đậu phụ rán không đủ bán, chúng ta có thể tạm thời đến nhà Thiết Lực đại bá mua, nhà bọn họ vẫn còn đậu phụ".
Chương Vân trong lòng cũng nghĩ như vậy, bất quá dù sao vẫn phải hỏi qua người trong nhà mới tốt, thấy bọn họ đều nói như vậy, liền cười đáp: "À, vậy thì lấy bốn bản làm đậu phụ mốc thối đi". Nói xong, liền vào bếp lấy dao, hiện giờ đậu phụ đang đặt nằm trên sàng lớn, nên cũng không phải di chuyển nhiều, vì vậy chỉ cần ở trên đó cắt luôn.
Trong gia nhà tổng cộng chỉ có hai con dao thái trong bếp, Chương Vân cầm một cái, Chương Hữu Khánh cầm cái còn lại, hai người cùng cắt từng khối nhỏ đậu phụ. Đợi đến khi Chu thị đã thu dọn bát đũa đi ra thì không còn cái dao nào để sử dụng, mọi người trong gia đình đều không chịu ngồi yên, liền bảo Chương Trình đi đến nhà Thường Tứ Lương mượn hai con dao làm bếp về, nên Chu thị cùng Chương Trình cũng gia nhập hàng ngũ cắt đậu phụ.
Nhân thủ nhiều nên rất nhanh,mới chưa đầy nửa canh giờ đã cắt được bốn bản đậu phụ thành những khối đậu phụ nhỏ hình vuông, vì lượng lớn đậu phụ không rút hết nước một lúc nên vẫn được đặt trên cái sàng. Còn một bản đậu phụ hôm nay bán đậu phụ chiên vàng còn thừa lại, đây là để sáng ngày mai làm đậu phụ chiên vàng bán, nên cũng cần phải cắt thành từng miếng nhỏ, Chương Vân, Chu thị cùng nhau cắt thật nhanh, cái này không cần để ráo nước, trực tiếp đặt nó trong một cái chậu nhỏ, rồi bỏ trong đòn gánh, ngày mai dọn đi là được.
Vậy là còn lại một bản đậu phụ để sau hai ngày nữa chiên vàng bán, cái này phải để hai ba ngày, nếu cứ để trên sàng cũng không tốt, Chu thị liền đi tìm một cái bồn chậu gỗ cũ rửa sạch rồi cho đậu phụ vào, múc một ít nước bỏ vào như vậy đậu phụ không bị khô và quá già.
Bên này mọi việc ở đây xong xuôi thì mọi người sẽ cùng nhau xếp bốn bản đậu phụ làm đậu phụ mốc thối vào thùng gỗ lớn, cẩn thận xếp chồng lên nhau , cẩn thận xếp từng xếp một, bốn bản đậu phụ cơ hồ xếp gần như đầy thùng, trong quá trình xếp thì xen kẽ xếp từng lớp rơm một lên từng tầng đậu phụ , cuối cùng là thêm vài lớp nữa, sau khi đậy kín thì phủ vải dầu tung lên để che kín không gió vào, rồi nhấc ra phía sau bếp đặt nó xuống.
Mắt nhìn thấy cả thùng đậu phụ mốc đầy, mọi người Chương gia đều thư thái nở nụ cười, một bên vừa nói chuyện vừa cất cái sàng, cái kệ, rồi đi vào trong phòng.
Chương Hữu Khánh, Chu thị trở về phòng nhất thời không ngủ được, hai vợ chồng ngồi xếp bằng trên chiếc kháng và đặt chiếc bàn nhỏ ở giữa, Chu thị giục Chương Hữu Khánh lấy túi tiền ra, cả hai cùng cười vui ngồi đếm tiền.
Đậu phụ mốc thối hôm nay bán một văn tiền một khối, đậu phụ chiên vàng bán vẫn như ban đầu, một văn tiền ba khối, sau một ngày như vậy, cũng đã thu được hơn 160 đồng tiền, cộng thêm lần trước không xâu vào được hơn 300 đồng, rồi xâu những đồng tiền lại liền nhau, vừa nhìn những đồng tiền vừa nói chuyện vui vẻ, xong xuôi liền nhét xâu tiền vào chiếc niêu đất trong góc kháng rồi thổi đèn dầu nghỉ ngơi.
Sau đó, nhà Chương gia lại bận rộn thêm ba ngày, trong ba ngày này chợ càng sôi động, náo nhiệt hơn, món đậu phụ chiên của nhà Chương gia càng ngày càng có xu hướng bán chạy hơn, mọi ngày bán được nửa bản, đến sau này có thể bán hết một bản đậu phụ.
Cứ như vậy vội vàng bận rộn mấy ngày trời, đảo mắt đến ngày hai mươi bốn tháng mười hai, đêm này phải cúng thần bếp, còn phải làm đồ ăn để cúng, nến hương, dưa, trái cây, rượu cũng phải chuẩn bị để có lễ tế, bởi vậy rất bận rộn nên hôm nay nhà Chương gia nghỉ ngơi sớm vội vàng trở về.
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện sinh ý nên người trong nhà đều không nghỉ ngơi vội vàng tay chân, ngay cả đến ngày ăn món cháo mồng tám cũng chưa hảo hảo ăn qua, cho nên trong lòng mọi người đã nghĩ hôm nay phải chuẩn bị cho tốt, vui vẻ ăn uống.
Một đêm này, bầu trời tuyết không rơi xuống, buổi sáng hôm sau mọi người Chương gia cùng nhau thức dậy, tất bật, bận rộn sắp xếp thu dọn đồ đạc, tối hôm qua đã cắt xong để đậu phụ trong rổ, còn có đậu phụ thối cũng chuẩn bị tốt, tất cả được bỏ vào sọt gánh đi chợ.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng nước và mặt đất còn đóng băng, cho nên thời tiết càng lạnh hơn, chỉ cần mở miệng là có thể phun ra mây mù xung quanh, Chương gia bất chấp gió lạnh chạy đi trấn Xương Nguyên, chỉ vì kiếm chút ít tiền vất vả, hy vọng có thể có được những ngày tốt cuối cùng của năm.
Càng tới gần cửa ải cuối năm, trên chợ lại càng náo nhiệt, hơn nữa đã nhiều ngày tuyết liên tục rơi , nhiều người muốn đến chợ đều bị tuyết cản trở không thể được, nên lúc này cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, tất nhiên họ sẽ đi lại , so với mấy ngày trước, thì nay ồn ào, phồn thịnh hơn nhiều, khắp nơi đều chật kín đám người .
Trong khung cảnh náo nhiệt như vậy, Chương Vân đã làm hết sức rao hàng mời chào sinh ý, hơn nữa với sự thơm ngon của miếng đậu phụ thối, dòng người nối liền không dứt đến trước sạp hàng Chương gia, so với mấy ngày trước đây bán dầu trà chỉ có hơn chứ không có kém, chỉ ngắn ngủn hai canh giờ đã bán hết đậu phụ thối, đậu phụ chiên vàng bán cả ngày cũng bán được hơn nửa.
Người Chương gia tất cả đều mỉm cười khi họ nhìn thấy những đồng tiền được bỏ vào trong túi, cuối cùng người một nhà vất vả cũng không phải là vô ích, vì họ đã thu được thành quả hậu hĩnh.
Cả một ngày mọi người Chương gia ngày đều nhìn thấy sức hút của đậu phụ thối, đợi đến chạng vạng tối liền thu thập đòn gánh trở về, dọc đường đi đều bàn luận về đậu phụ thối.
"Cha nó, có rất nhiều người thích loại đậu phụ thối này, chúng ta phải nhanh lên, về cắt làm cho nó mau mốc lên mới được , nếu không sẽ không đủ bán." Chu thị nói trên đường trăm dặm trở về nhà .
Chương Hữu Khánh mỉm cười nói: "Cứ đến nhà Thiết Lực mua là được, nhà hắn đang lo không bán được đậu phụ, chúng ta đến mua cũng có thể giúp họ bán kiếm được vài đồng tiền, có thể hảo hảo mừng năm mới, việc này đối với hai nhà đều tốt".
"Đúng, chính là ý này, trong thôn mọi nhà đều có thể có được năm mới tốt, như vậy mới được ". Chương Liên Căn nói lên một tiếng, vì gia đình mình năm nay có thể trải qua được cuộc sống sung túc hơn, nên hy vọng rằng mọi gia đình đều được hoà hợp, êm ấp, ngày qua ngày càng khởi sắc lên.
Người nhà Chương gia dọc đường đi cười nói trò chuyện rôm rả, Chương Vân đi theo sau, nghe những lời nói, tâm tư thuần phát của họ, khiến nàng cảm thấy thoải mái, ấm áp trong lòng .
Trước khi trời tối, nhà Chương gia vội vã đã quay trở về đến sân viện trong nhà, Chu thị đặt đòn gánh xuống đi vào phòng bếp nấu cơm chiều, trong khi cha con ông cháu ba người Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh,Chương Trình đều đặt đòn gánh xuống, xoay người đi ra ngoài, cùng nhau đi trên đường đến nhà Thường Thiết Lực mua đậu phụ, Chương Hưng vốn dĩ được ở nhà, nhưng hắn thừa dịp mọi người không chú ý, chuồn ra khỏi hàng rào ngoài sân đi theo phía sau người lớn trong nhà.
Chương Vân thấy mọi người đã đi ra ngoài, liền đi vào phòng bếp giúp đỡ thu dọn đồ đạc trong đòn gánh, lau rửa, giặt giũ, cất đặt, đợi đến khi đã thu dọn xong, trong bếp đã tràn đầy mùi thơm, Chương Vân hít ngửi mấy cái, chỉ cảm thấy bụng mình cồn cào, kêu lên.
"Vân nhi, đói bụng rồi à, đợi khi thu dọn đồ đạc xong thì nhanh chóng rửa tay đi, bữa ăn sẽ sửa soạn bưng lên ngay đây, chắc hẳn cha con bọn họ cũng chuẩn bị về đến nhà rồi".Chu thị đang nấu tần ô với đậu phụ, nghe thấy tiếng bụng kêu của con gái, liền mỉm cười gọi nàng vào ăn cơm.
"Cũng sắp xong rồi ạ, chờ cha cùng mọi người trở về rồi cùng nhau ăn cơm luôn cũng được ạ". Chương Vân lôi kéo đòn gánh để ở góc tường, múc nước trong thùng rửa sạch dầu trên tay, miệng thì trả lời Chu thị .
Khi đang nói chuyện thì từ ngoài sân hàng rào truyền đến động tĩnh, Chương Vân vừa định chạy ra xem thì thấy hoá ra cha con ông cháu Chương gia đã trở về, liền thấy bọn họ nối đuôi nhau đi vào phòng bếp, trên tay mỗi người đều cầm một bản đậu phụ.
"Nương bọn nhỏ, mấy tấm ván trên thùng nước không có đủ chỗ để đặt đậu phụ, mau dọn dẹp chỗ nào đó có thể đặt đậu phụ đi".Chương Hữu Khánh vừa tiến vào liền reo lên.
Chương Vân nghe vậy, vội vàng nhìn xung quanh phòng bếp một vòng , phòng bếp diện tích cũng không tính là nhỏ, nhưng có rất nhiều thứ lặt vặt, nhất thời không tìm được chỗ sạch sẽ, khoảng trống để đặt xuống, mà để trên bàn nhà chính cũng không được, vì như vậy không có chỗ bàn để ăn cơm.
"Nhà chúng ta không phải có mấy cái sàng sao, bên này thực không có chỗ trống để đặt xuống được, chúng ta bỏ đậu phụ vào mấy cái sàng ở nhà chính cho nó ráo nước".Chương Vân đang suy nghĩ nên để đậu phụ chỗ nào thì Chương Trình ở phía sau đi vào lên tiếng.
Đây đúng là một biện pháp hay, Chương Liên Căn nghe xong vội vàng nói: "Trình Tử nói rất đúng, vợ Đại Khánh, Vân nhi, các ngươi nhanh đi lấy sàng đi, phía sau còn hai bản đậu phụ nựa".
Chu thị cũng không kỳ công nấu ăn, nhanh tay bỏ tần ô vào nồi rồi múc một gáo nước bỏ vào, sau đó đặt đũa xuống, cầm khăn bố lau tay rồi đi ra ngoài.
Chương Vân cũng đi theo phía sau ra ngoài, ngay khi hai mẹ con vừa bước ra ngoài thì đã thấy Nhà Thường Thiết Lực cùng con trai lớn Thường Phúc mỗi người cầm một bản đậu phụ đang đi vào sân.
"Ôi, Thiết Lực đại ca, sao ngươi lại tự mình đưa tới vậy, để lát nựa cha con bọn nhỏ quay lại đi lấy là được".Chu thị lập tức chào hỏi, cầm lấy tấm đậu phụ trong tay Thường Phúc, khách khí nói.
"Không có việc gì, nhà các ngươi mua nhiều đậu phụ nhà chúng ta như vậy, đưa đi một chuyến tính là gì". Thường Thiết Lực vui vẻ đáp lại, cùng Chu thị đem bản đậu phụ đi vào phòng chính, đặt lên bàn.
Chương Vân bước nhanh ra sân sau lấy ra một cái sàng có lỗ trống bên dưới trong phòng cỏ tranh để đồ vặt, cái sàng vừa to vừa nặng mà Chương Vân quá nhỏ nên không thể cầm lên được nên chỉ có thể đặt trên mặt đất mà lăn đi, nghĩ đến lúc dùng thì lấy nước rửa sạch bụi bẩn là được.
Sàng lớn lăn trên mặt đất được một nửa đường , Chu thị thấy nàng vất vả muốn đi đến cầm giúp đỡ thì Chương Vân vội vàng nói: "Nương, cứ để như vậy lăn đi là được rồi, nương có thể đến phòng cỏ tranh lấy một cái kệ đến đây là được, như vậy sẽ không cần phải chạy qua chạy lại nựa".
Chu thị liền gật đầu rồi đi về phía phòng cỏ tranh, từ bên trong lấy ra hai cái giá kệ gỗ có sàng rồi khiêng về phía trước, hai mẹ con dựng lên kệ trong sảnh, đặt chúng sang một bên, rồi đi vào bếp lấy nước, rửa sạch bụi bẩn bám trên vòng trong ngoài của cái sàng, còn lau bề mặt của sàng một lần nữa để đảm bảo đã được tẩy rửa sạch sẽ, trước khi Chương Hữu Khánh đem bản đậu phụ đặt trên sàng.
Hai cha con Thường Thiết Lực, Thường Phúc đi theo cũng giúp đỡ một tay, chờ mọi việc kết thúc thì họ vui vẻ hàn huyên chuyện trò một lúc rồi đem cất ván đậu phụ cáo từ đi về nhà.
Nhất thời bị công việc bị trì hoãn mãi tới khi trời tối, Chu thị vội vàng tay chân xào dưa ngâm chua đặt lên bàn, mọi người cùng ngồi bắt đầu ăn tối.
Người một nhà ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm tối, còn một bên là cái sàng đặt đậu phụ bắt đầu nhỏ giọt thẳng từng giọt nước rơi xuống tý tách, làm cả nhà hết lần này đến lần khác nhìn sang bên trên cái sàng vài lần, nhìn thấy những miếng đậu phụ lớn màu trắng tuyết thì trên mặt đều nở nụ cười.
Với rất nhiều đậu phụ đang chờ cắt, cả nhà không ăn từ từ mà ăn vội miếng cháo ngô trong bát, rồi đặt bát đũa sang một bên vội vàng đi làm.
Chu thị thu dọn bát đũa đi rửa sạch, còn Chương Vân thì đang bàn bạc với cha và đại ca, "Chúng ta lần này mua năm bản đậu phụ, cha, người xem, nên lấy bao nhiêu làm đậu phụ mốc thối mới tốt?".
"Ta xem thấy đậu phụ mốc thối chiên bán tốt hơn đậu phụ chiên vàng, vậy thì dứt khoát làm nhiều đậu phụ mốc thối hơn một chút đi, lấy bốn miếng đi". Chương Hữu Khánh nói.
Chương Trình cũng tiến lại nói, "Đúng vậy, cái này tuy mất thời gian một chút, nhưng làm nhiều đậu phụ mốc sẽ có lời nhiều hơn, nếu sợ đậu phụ rán không đủ bán, chúng ta có thể tạm thời đến nhà Thiết Lực đại bá mua, nhà bọn họ vẫn còn đậu phụ".
Chương Vân trong lòng cũng nghĩ như vậy, bất quá dù sao vẫn phải hỏi qua người trong nhà mới tốt, thấy bọn họ đều nói như vậy, liền cười đáp: "À, vậy thì lấy bốn bản làm đậu phụ mốc thối đi". Nói xong, liền vào bếp lấy dao, hiện giờ đậu phụ đang đặt nằm trên sàng lớn, nên cũng không phải di chuyển nhiều, vì vậy chỉ cần ở trên đó cắt luôn.
Trong gia nhà tổng cộng chỉ có hai con dao thái trong bếp, Chương Vân cầm một cái, Chương Hữu Khánh cầm cái còn lại, hai người cùng cắt từng khối nhỏ đậu phụ. Đợi đến khi Chu thị đã thu dọn bát đũa đi ra thì không còn cái dao nào để sử dụng, mọi người trong gia đình đều không chịu ngồi yên, liền bảo Chương Trình đi đến nhà Thường Tứ Lương mượn hai con dao làm bếp về, nên Chu thị cùng Chương Trình cũng gia nhập hàng ngũ cắt đậu phụ.
Nhân thủ nhiều nên rất nhanh,mới chưa đầy nửa canh giờ đã cắt được bốn bản đậu phụ thành những khối đậu phụ nhỏ hình vuông, vì lượng lớn đậu phụ không rút hết nước một lúc nên vẫn được đặt trên cái sàng. Còn một bản đậu phụ hôm nay bán đậu phụ chiên vàng còn thừa lại, đây là để sáng ngày mai làm đậu phụ chiên vàng bán, nên cũng cần phải cắt thành từng miếng nhỏ, Chương Vân, Chu thị cùng nhau cắt thật nhanh, cái này không cần để ráo nước, trực tiếp đặt nó trong một cái chậu nhỏ, rồi bỏ trong đòn gánh, ngày mai dọn đi là được.
Vậy là còn lại một bản đậu phụ để sau hai ngày nữa chiên vàng bán, cái này phải để hai ba ngày, nếu cứ để trên sàng cũng không tốt, Chu thị liền đi tìm một cái bồn chậu gỗ cũ rửa sạch rồi cho đậu phụ vào, múc một ít nước bỏ vào như vậy đậu phụ không bị khô và quá già.
Bên này mọi việc ở đây xong xuôi thì mọi người sẽ cùng nhau xếp bốn bản đậu phụ làm đậu phụ mốc thối vào thùng gỗ lớn, cẩn thận xếp chồng lên nhau , cẩn thận xếp từng xếp một, bốn bản đậu phụ cơ hồ xếp gần như đầy thùng, trong quá trình xếp thì xen kẽ xếp từng lớp rơm một lên từng tầng đậu phụ , cuối cùng là thêm vài lớp nữa, sau khi đậy kín thì phủ vải dầu tung lên để che kín không gió vào, rồi nhấc ra phía sau bếp đặt nó xuống.
Mắt nhìn thấy cả thùng đậu phụ mốc đầy, mọi người Chương gia đều thư thái nở nụ cười, một bên vừa nói chuyện vừa cất cái sàng, cái kệ, rồi đi vào trong phòng.
Chương Hữu Khánh, Chu thị trở về phòng nhất thời không ngủ được, hai vợ chồng ngồi xếp bằng trên chiếc kháng và đặt chiếc bàn nhỏ ở giữa, Chu thị giục Chương Hữu Khánh lấy túi tiền ra, cả hai cùng cười vui ngồi đếm tiền.
Đậu phụ mốc thối hôm nay bán một văn tiền một khối, đậu phụ chiên vàng bán vẫn như ban đầu, một văn tiền ba khối, sau một ngày như vậy, cũng đã thu được hơn 160 đồng tiền, cộng thêm lần trước không xâu vào được hơn 300 đồng, rồi xâu những đồng tiền lại liền nhau, vừa nhìn những đồng tiền vừa nói chuyện vui vẻ, xong xuôi liền nhét xâu tiền vào chiếc niêu đất trong góc kháng rồi thổi đèn dầu nghỉ ngơi.
Sau đó, nhà Chương gia lại bận rộn thêm ba ngày, trong ba ngày này chợ càng sôi động, náo nhiệt hơn, món đậu phụ chiên của nhà Chương gia càng ngày càng có xu hướng bán chạy hơn, mọi ngày bán được nửa bản, đến sau này có thể bán hết một bản đậu phụ.
Cứ như vậy vội vàng bận rộn mấy ngày trời, đảo mắt đến ngày hai mươi bốn tháng mười hai, đêm này phải cúng thần bếp, còn phải làm đồ ăn để cúng, nến hương, dưa, trái cây, rượu cũng phải chuẩn bị để có lễ tế, bởi vậy rất bận rộn nên hôm nay nhà Chương gia nghỉ ngơi sớm vội vàng trở về.
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện sinh ý nên người trong nhà đều không nghỉ ngơi vội vàng tay chân, ngay cả đến ngày ăn món cháo mồng tám cũng chưa hảo hảo ăn qua, cho nên trong lòng mọi người đã nghĩ hôm nay phải chuẩn bị cho tốt, vui vẻ ăn uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.