Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 143: Thật là xinh đẹp!
Mặc Nhã
02/07/2015
Chuyển ngữ ♥ Trang Trang
Beta ♥ Nhã Vy
“Cô nương, cô …Trông thật là xinh đẹp…” Xảo Linh mở to mắt, ngây ra nhìn Trác Diệp đang ngồi ở trước bàn trang điểm.
Đây là lần đầu tiên Xảo Linh nhìn thấy Trác Diệp trang điểm, nàng còn tưởng rằng Trác Diệp không thích, cũng sẽ không sử dụng son phấn bột nước này…
Trác Diệp cười nhu hòa, không nói gì, tiếp tục cẩn thận vẽ phác họa lông mày kẻ đen. Bình thường nàng không thích trang điểm, ngại trang điểm phiền toái mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không trang điểm. Trước khi xuyên không, nàng và Mạc Kiều Dương đều là đại hoa hậu giảng đường, Mạc Kiều Kương lại là một nữ sinh có tiếng tăm trong trường, mỗi ngày đều có một đám người đẹp đi theo bên người, nhất định là rất ngạt thở rồi.
Hơn nữa, nàng dùng cách trang điểm của hiện đại, người xưa đương nhiên không biết qua những kiến thức này, chỉ cần sử dụng đồ trang sức đơn giản và trang nhã là đã khiến Xảo Linh nhìn thấy liền choáng váng.
“Cô nương, hôm nay người mặc bộ y phục nào ạ?” Xảo Linh thấy Trác Diệp đang cầm một bộ trang phục thượng hạng lên, liền mở miệng hỏi.
“Ừ…” Trác Diệp nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Ta nhớ có một bộ màu đỏ, ta chưa mặc bao giờ, chắc là ở trong rương kia rồi.”
“Màu đỏ ạ?Cô nương muốn nói đến bộ “Gấm đỏ Vân La Thường’?”Xảo Linh sửng sốt một chút, nàng còn tưởng rằng Trác Diệp chỉ thích quần áo thanh lịch thôi.
“Ừm…” Trác Diệp gật đầu, y phục của nàng giống như là một món đồ màu đỏ vậy, hẳn là đúng vậy đấy, tên của bộ y phục này còn rất dễ nghe nữa.
Trác Diệp nhìn thấy Xảo Linh còn đang nghi hoặc thì liền cười nói: “Hôm nay là ngày giao thừa, ta muốn ăn mặc vui vẻ một chút.”
Hôm nay…Hay là đến phòng bệnh của Phượng Lâm Ca, cũng không biết giờ hắn ra sao …
“Vâng, vẫn nên ăn mặc vui vẻ một chút!” Xảo Linh nở cười ngọt ngào, ngay lập tức đi tìm y phục, lấy bộ “Gấm đỏ Vân La Thường” ra giúp Trác Diệp mặc vào.
Trác Diệp đứng thử đồ trước gương đồng, tấm gương quá mờ, không nhìn thấy rõ được.
“Có đẹp không?” Trác Diệp hỏi Xảo Linh.
“Rất đẹp! Quá dễ nhìn! Vương gia nếu là trông thấy trang phục hôm nay của cô nương nhất định là sẽ bị mê hoặc!” Xảo Linh nhìn Trác Diệp, hai mắt ứa ra những ngôi sao nhỏ. Bình thường cô nương không để ý cách ăn mặc nhìn đã rất đẹp rồi, chỉ ăn mặc đẹp lên…Thật sự là…Thật sự khiến cho người khác không thể dời mắt.
“Ta cũng không phải mặc cho ngài ấy xem.” Giọng điệu nàng nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ, ngay cả chút ngượng ngùng cũng không có…
“…” Xảo Linh nghe vậy thì trong lòng không khỏi thầm than, Vương gia đáng thương, còn tưởng rằng một tháng này ở chung sẽ có chút tiến triển với cô nương chứ. Hóa ra …Aiz… Hành trình vẫn còn rất dài …
Trác Diệp lại nhìn vào gương, cười nói: “Chỉ là thêm một chút đồ trang sức thanh nhã, thay đổi một bộ y phục mới mà thôi, nào có quá lên như em nói đâu.”
“Thật sự rất là xinh đẹp! Xảo Linh chẳng hề nói quá lên chút nào đâu ạ!” Xảo Linh mở to mắt, nói một cách cực kì nghiêm túc.
Trác Diệp nghe vậy thì không khỏi lại nở cụ cười. Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, nữ nhân đều là thích người khác ca ngợi, đặc biệt là ở cánh lựa chọn trang phục, nàng cũng rất giống những người nơi đây.
“Xảo Linh, mang vật ta đã chuẩn bị kia theo, chúng ta đến Cẩn vương phủ.”
Phượng Lâm Sách đã mang theo Bánh bao nhỏ đi tham quan cung yến rồi, hôm nay Trác Diệp có ý đến quý phủ của Phượng Lâm Ca mừng năm mới …
“…” Xảo Linh chảy nước mắt thay Phượng Lâm Sách! Hóa ra cô nương ăn mặc cẩn thận như vậy, không phải cho đại gia nhà mình xem mà là cho Cẩn vương gia… Vương gia thật đáng thương! Còn phải cần thêm một chút sức lực nữa rồi! Tuy Cẩn vương gia cũng không tệ, nhưng mà … Nàng càng muốn cô nương trở thành vương phi của Thụy vương phủ cơ.
“Xảo Linh?” Trác Diệp nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Linh không giấu được vẻ phiền muộn, đứng đó sững sờ không biết nghĩ cái gì, không khỏi gọi một tiếng.
“A, vâng, đi thôi ạ…” Xảo Linh lên tiếng, bất đắc dĩ xoay người đi chuẩn bị.
Cẩn vương phủ, ngoài cửa phòng bệnh.
Trác Diệp vừa lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, có lẽ …Chắc đã sắp ra rồi nhỉ? Nàng lặng lẽ vung tay áo lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã hơn bốn giờ chiều rồi … Sao lại… sao vẫn chưa ra…
Cách đó không xa, Thanh trúc cũng cau mày, bước chân đi qua đi lại thong thả. Còn có mấy thị vệ cùng hạ nhân đã đợi sẵn ở đây. Trần Bì dựa vào tường, thỉnh thoảng liếc trộm Loan Nhi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Nhi nhìn vào cửa phòng bệnh, coi như không thấy Trần Bì.
“Cô nương, trời giá rét, nếu không chúng ta vào trong sảnh đợi đi?” Xảo Linh ở sau lưng Trác Diệp mở miệng khuyên nhủ.
Trác Diệp quay đầu lại, nhìn cái mũi hơi đỏ lên vì lạnh của Xảo Linh thì không đành lòng nói: “Em trở về phòng trước đi, ta ở đây đợi được rồi.”
“Aiz.. Em cứ ở đây với cô nương vậy.” Xảo Linh thở dài.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh kêu “két két” một tiếng rồi liền mở ra. Ngay sau đó, Cẩy Kỷ và Liễu Chi Nhiên cùng đi ra, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Những người đanh chờ quanh cửa ra vào lập tức đứng dậy vây tới …
“Đi, đi vào mang vương gia của các người về đi …” Cẩu Kỷ như hết sức phất tay nói với Thanh Trúc…
Thanh Trúc lập tức mang theo hai thị vệ đi vào trong phòng bệnh …
“Tiền bối, độc của Lâm Ca đã được giải chưa ạ? Có phải đã tốt hơn rồi không ạ?” Trác Diệp tiến lên, giữ chặt cánh tay của Cẩu Kỷ hỏi gấp.
“Việc nào có dễ như vậy!” Mí mắt Cẩu Kỷ khẽ đảo: “Ba ngày nay, trước tiên chỉ mới cướp lại mạng của cậu ta từ tay Diêm Vương thôi, muốn thanh trừ độc tố trong cơ thể thì ít nhất còn cần một tháng nữa!”
“Vâng…” Trác Diệp tuy hơi thất vọng nhưng xác định Phượng Lâm Ca đã thoát khỏi vòng nguy hiểm thì trong lòng vẫn rất vui vẻ.
“Sư phụ …”
“Sư phụ …”
Trần Bì và Loan Nhi lần lượt từng người đến nghênh đón sư phụ của mình.
“Đưa lão phu ta vào phòng ngủ, ta muốn ngủ một giấc!” Cẩu Kỷ dựa vào ngườ Trần Bì, ngáp mấy cái liền nói.
Liễu Chi Nhiên cũng được Loan Nhi đỡ trở về Phương Thảo viên.
Phượng Lâm Ca ngồi trên một cái ghế trúc, thân thể được bọc một lớp thảm dày, hai thị vệ đỡ ở hai bên liền đi ra khỏi phòng bệnh. Thanh Trúc cầm một chiếc khăn tay trong tay, không ngừng lau mồ hôi trên trán cho Phượng Lâm Ca …
“Lâm Ca…” Trác Diệp vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Phượng Lâm Ca mở mắt, suy yếu nhìn Trác Diệp cười cười, lúc nhìn thấy rõ trang phục của Trác Diệp, đôi mắt hắn sáng lên, trong mắt đều là vẻ kinh diễm.
Trở về viện của Phượng Lâm Ca, Thanh Trúc giúp Phượng Lâm Ca đổi quần áo. Trác Diệp liền vào phòng ngủ, ngồi ở đầu gường, nhận lấy khăn tay từ Thanh Trúc giúp Phượng Lâm Ca lau mồ hôi.
“Lâm Ca, huynh cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khỏe hơn không?” Sao trán cứ đổ mồ hôi không ngừng thế này! Trong lòng của Trác Diệp hơi bất an.
“Ừ.. Ta rất tốt, nàng không cần lo lắng, Cẩu tiền bối cho ta dùng chút thuốc bài trừ độc tố, mấy ngày nay đổ mồ hôi tương đối nhiều.” Phượng Lâm Ca nhìn ra sự lo lắng của Trác Diệp nên liền giải thích nghi hoặc.
“À…” Trác Diệp nghe vậy thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Thanh trúc bêchén thuốc bước vào: “Vương gia, tới giờ uống thuốc rồi.”
Trác Diệp đưa tay nhận lấy chén thuốc trong tay Thanh Trúc: “Để ta.”
Thanh Trúc buông tay ra, liếc nhìn Phượng Lâm Ca, lại nhìn Trác Diệp, gã thở dài một tiếng, quay người đi ra ngoài, Vương gia nhà họ đã bị Trác cô nương mê hoặc rồi, nhìn ánh mắt nhu hòa kia là biết rồi …
Trác Diệp dùng muôi múc thuốc, cẩn thận thổi rồi mới đưa đến bên miệng Phượng Lâm Ca. Phượng Lâm Ca uống từng muỗng từng muỗng thuốc, không chớp mắt lấy một cái mà chỉ nhìn Trác Diệp chằm chằm.
“Cô nương, cô …Trông thật là xinh đẹp…” Xảo Linh mở to mắt, ngây ra nhìn Trác Diệp đang ngồi ở trước bàn trang điểm.
Đây là lần đầu tiên Xảo Linh nhìn thấy Trác Diệp trang điểm, nàng còn tưởng rằng Trác Diệp không thích, cũng sẽ không sử dụng son phấn bột nước này…
Trác Diệp cười nhu hòa, không nói gì, tiếp tục cẩn thận vẽ phác họa lông mày kẻ đen. Bình thường nàng không thích trang điểm, ngại trang điểm phiền toái mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không trang điểm. Trước khi xuyên không, nàng và Mạc Kiều Dương đều là đại hoa hậu giảng đường, Mạc Kiều Kương lại là một nữ sinh có tiếng tăm trong trường, mỗi ngày đều có một đám người đẹp đi theo bên người, nhất định là rất ngạt thở rồi.
Hơn nữa, nàng dùng cách trang điểm của hiện đại, người xưa đương nhiên không biết qua những kiến thức này, chỉ cần sử dụng đồ trang sức đơn giản và trang nhã là đã khiến Xảo Linh nhìn thấy liền choáng váng.
“Cô nương, hôm nay người mặc bộ y phục nào ạ?” Xảo Linh thấy Trác Diệp đang cầm một bộ trang phục thượng hạng lên, liền mở miệng hỏi.
“Ừ…” Trác Diệp nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Ta nhớ có một bộ màu đỏ, ta chưa mặc bao giờ, chắc là ở trong rương kia rồi.”
“Màu đỏ ạ?Cô nương muốn nói đến bộ “Gấm đỏ Vân La Thường’?”Xảo Linh sửng sốt một chút, nàng còn tưởng rằng Trác Diệp chỉ thích quần áo thanh lịch thôi.
“Ừm…” Trác Diệp gật đầu, y phục của nàng giống như là một món đồ màu đỏ vậy, hẳn là đúng vậy đấy, tên của bộ y phục này còn rất dễ nghe nữa.
Trác Diệp nhìn thấy Xảo Linh còn đang nghi hoặc thì liền cười nói: “Hôm nay là ngày giao thừa, ta muốn ăn mặc vui vẻ một chút.”
Hôm nay…Hay là đến phòng bệnh của Phượng Lâm Ca, cũng không biết giờ hắn ra sao …
“Vâng, vẫn nên ăn mặc vui vẻ một chút!” Xảo Linh nở cười ngọt ngào, ngay lập tức đi tìm y phục, lấy bộ “Gấm đỏ Vân La Thường” ra giúp Trác Diệp mặc vào.
Trác Diệp đứng thử đồ trước gương đồng, tấm gương quá mờ, không nhìn thấy rõ được.
“Có đẹp không?” Trác Diệp hỏi Xảo Linh.
“Rất đẹp! Quá dễ nhìn! Vương gia nếu là trông thấy trang phục hôm nay của cô nương nhất định là sẽ bị mê hoặc!” Xảo Linh nhìn Trác Diệp, hai mắt ứa ra những ngôi sao nhỏ. Bình thường cô nương không để ý cách ăn mặc nhìn đã rất đẹp rồi, chỉ ăn mặc đẹp lên…Thật sự là…Thật sự khiến cho người khác không thể dời mắt.
“Ta cũng không phải mặc cho ngài ấy xem.” Giọng điệu nàng nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ, ngay cả chút ngượng ngùng cũng không có…
“…” Xảo Linh nghe vậy thì trong lòng không khỏi thầm than, Vương gia đáng thương, còn tưởng rằng một tháng này ở chung sẽ có chút tiến triển với cô nương chứ. Hóa ra …Aiz… Hành trình vẫn còn rất dài …
Trác Diệp lại nhìn vào gương, cười nói: “Chỉ là thêm một chút đồ trang sức thanh nhã, thay đổi một bộ y phục mới mà thôi, nào có quá lên như em nói đâu.”
“Thật sự rất là xinh đẹp! Xảo Linh chẳng hề nói quá lên chút nào đâu ạ!” Xảo Linh mở to mắt, nói một cách cực kì nghiêm túc.
Trác Diệp nghe vậy thì không khỏi lại nở cụ cười. Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, nữ nhân đều là thích người khác ca ngợi, đặc biệt là ở cánh lựa chọn trang phục, nàng cũng rất giống những người nơi đây.
“Xảo Linh, mang vật ta đã chuẩn bị kia theo, chúng ta đến Cẩn vương phủ.”
Phượng Lâm Sách đã mang theo Bánh bao nhỏ đi tham quan cung yến rồi, hôm nay Trác Diệp có ý đến quý phủ của Phượng Lâm Ca mừng năm mới …
“…” Xảo Linh chảy nước mắt thay Phượng Lâm Sách! Hóa ra cô nương ăn mặc cẩn thận như vậy, không phải cho đại gia nhà mình xem mà là cho Cẩn vương gia… Vương gia thật đáng thương! Còn phải cần thêm một chút sức lực nữa rồi! Tuy Cẩn vương gia cũng không tệ, nhưng mà … Nàng càng muốn cô nương trở thành vương phi của Thụy vương phủ cơ.
“Xảo Linh?” Trác Diệp nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Linh không giấu được vẻ phiền muộn, đứng đó sững sờ không biết nghĩ cái gì, không khỏi gọi một tiếng.
“A, vâng, đi thôi ạ…” Xảo Linh lên tiếng, bất đắc dĩ xoay người đi chuẩn bị.
Cẩn vương phủ, ngoài cửa phòng bệnh.
Trác Diệp vừa lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, có lẽ …Chắc đã sắp ra rồi nhỉ? Nàng lặng lẽ vung tay áo lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã hơn bốn giờ chiều rồi … Sao lại… sao vẫn chưa ra…
Cách đó không xa, Thanh trúc cũng cau mày, bước chân đi qua đi lại thong thả. Còn có mấy thị vệ cùng hạ nhân đã đợi sẵn ở đây. Trần Bì dựa vào tường, thỉnh thoảng liếc trộm Loan Nhi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Nhi nhìn vào cửa phòng bệnh, coi như không thấy Trần Bì.
“Cô nương, trời giá rét, nếu không chúng ta vào trong sảnh đợi đi?” Xảo Linh ở sau lưng Trác Diệp mở miệng khuyên nhủ.
Trác Diệp quay đầu lại, nhìn cái mũi hơi đỏ lên vì lạnh của Xảo Linh thì không đành lòng nói: “Em trở về phòng trước đi, ta ở đây đợi được rồi.”
“Aiz.. Em cứ ở đây với cô nương vậy.” Xảo Linh thở dài.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh kêu “két két” một tiếng rồi liền mở ra. Ngay sau đó, Cẩy Kỷ và Liễu Chi Nhiên cùng đi ra, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Những người đanh chờ quanh cửa ra vào lập tức đứng dậy vây tới …
“Đi, đi vào mang vương gia của các người về đi …” Cẩu Kỷ như hết sức phất tay nói với Thanh Trúc…
Thanh Trúc lập tức mang theo hai thị vệ đi vào trong phòng bệnh …
“Tiền bối, độc của Lâm Ca đã được giải chưa ạ? Có phải đã tốt hơn rồi không ạ?” Trác Diệp tiến lên, giữ chặt cánh tay của Cẩu Kỷ hỏi gấp.
“Việc nào có dễ như vậy!” Mí mắt Cẩu Kỷ khẽ đảo: “Ba ngày nay, trước tiên chỉ mới cướp lại mạng của cậu ta từ tay Diêm Vương thôi, muốn thanh trừ độc tố trong cơ thể thì ít nhất còn cần một tháng nữa!”
“Vâng…” Trác Diệp tuy hơi thất vọng nhưng xác định Phượng Lâm Ca đã thoát khỏi vòng nguy hiểm thì trong lòng vẫn rất vui vẻ.
“Sư phụ …”
“Sư phụ …”
Trần Bì và Loan Nhi lần lượt từng người đến nghênh đón sư phụ của mình.
“Đưa lão phu ta vào phòng ngủ, ta muốn ngủ một giấc!” Cẩu Kỷ dựa vào ngườ Trần Bì, ngáp mấy cái liền nói.
Liễu Chi Nhiên cũng được Loan Nhi đỡ trở về Phương Thảo viên.
Phượng Lâm Ca ngồi trên một cái ghế trúc, thân thể được bọc một lớp thảm dày, hai thị vệ đỡ ở hai bên liền đi ra khỏi phòng bệnh. Thanh Trúc cầm một chiếc khăn tay trong tay, không ngừng lau mồ hôi trên trán cho Phượng Lâm Ca …
“Lâm Ca…” Trác Diệp vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Phượng Lâm Ca mở mắt, suy yếu nhìn Trác Diệp cười cười, lúc nhìn thấy rõ trang phục của Trác Diệp, đôi mắt hắn sáng lên, trong mắt đều là vẻ kinh diễm.
Trở về viện của Phượng Lâm Ca, Thanh Trúc giúp Phượng Lâm Ca đổi quần áo. Trác Diệp liền vào phòng ngủ, ngồi ở đầu gường, nhận lấy khăn tay từ Thanh Trúc giúp Phượng Lâm Ca lau mồ hôi.
“Lâm Ca, huynh cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy khỏe hơn không?” Sao trán cứ đổ mồ hôi không ngừng thế này! Trong lòng của Trác Diệp hơi bất an.
“Ừ.. Ta rất tốt, nàng không cần lo lắng, Cẩu tiền bối cho ta dùng chút thuốc bài trừ độc tố, mấy ngày nay đổ mồ hôi tương đối nhiều.” Phượng Lâm Ca nhìn ra sự lo lắng của Trác Diệp nên liền giải thích nghi hoặc.
“À…” Trác Diệp nghe vậy thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Thanh trúc bêchén thuốc bước vào: “Vương gia, tới giờ uống thuốc rồi.”
Trác Diệp đưa tay nhận lấy chén thuốc trong tay Thanh Trúc: “Để ta.”
Thanh Trúc buông tay ra, liếc nhìn Phượng Lâm Ca, lại nhìn Trác Diệp, gã thở dài một tiếng, quay người đi ra ngoài, Vương gia nhà họ đã bị Trác cô nương mê hoặc rồi, nhìn ánh mắt nhu hòa kia là biết rồi …
Trác Diệp dùng muôi múc thuốc, cẩn thận thổi rồi mới đưa đến bên miệng Phượng Lâm Ca. Phượng Lâm Ca uống từng muỗng từng muỗng thuốc, không chớp mắt lấy một cái mà chỉ nhìn Trác Diệp chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.