Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái
Chương 144: Tiền lì xì đặc biệt…
Mặc Nhã
02/07/2015
Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki
Beta ♥ Nhã Vy
Trác Diệp nghe vậy thì cười cười: “Cảm ơn huynh ca ngợi.”
“Diệp Nhi ngày thường dung nhan đều thanh nhã không trang điểm, hôm nay sao lại trang điểm vậy?” Lúc Phượng Lâm Ca hỏi, trong đôi mắt dịu dàng lộ vẻ mong chờ, lại hơi khẩn trương nắm chặt hai tay.
“Hôm nay là giao thừa đó!” Trác Diệp cười nói rồi thoáng dừng lại, trên gương mặt thoáng qua một chút hoài niệm mê ly: “Ta nhớ lúc mình còn rất nhỏ, có một lần vào lễ mừng năm mới, mẹ ta…. Ta nói là mẹ đã chải kiểu tóc rất đẹp cho ta, đánh má hồng, lại ăn mặc cho ta hệt như một công chúa nhỏ, ba… À, ta nói là cha ta, đã tặng cho ta một bộ quần áo bằng vải bông màu hồng, lúc ấy ta rất thích. Ngồi cũng không dám ngồi, ăn cái gì cũng không dám ăn hết, sợ dơ quần áo… Aiz…” Trác Diệp buồn buồn, khẽ thở dài một tiếng: “Năm mới đó… Trôi qua thật vui vẻ…”
Mẹ nàng là minh tinh, rất ít có thể ở nhà tham gia lễ mừng năm mới, ba cũng công việc bộn bề, tiệc xã giao không ngừng. Trong trí nhớ Trác Diệp, hình như đps là lần duy nhất cả nhà ba người bọn họ cùng đón năm mới với nhau… Không lâu sau, cha mẹ ly hôn…. Lại sau nữa, từng người bọn họ đều tìm được tổ ấm mới… Sau này, năm mới dường như nàng đều đón với ông ngoại, sau khi ông ngoại qua đời, nàng chỉ có một mình…
Có điều từ sau lễ mừng năm mới đó về sau, Trác Diệp tạo thành thói quen lễ mừng năm mới thích mặc đồ đỏ, học được cách trang điểm, lại có thể ăn mặc trang nhã đẹp đẽ vào thời gian mừng giao thừa.
Phượng Lâm Ca nghe vậy thì trong lòng hơi thất vọng…. Thì ra là thế. Hắn còn tưởng rằng nàng ăn mặc như vậy là vì… Aiz, thì ra là tự hắn đa tình rồi…
Nhưng có thể trông thấy một mặt xinh đẹp của nàng, Phượng Lâm Ca cảm thấy rất thỏa mãn …
“Cha mẹ nàng bây giờ…” Phượng Lâm Ca dừng lại nhìn Trác Diệp, hắn thật sự muốn hiểu rõ chuyện của nàng nhiều hơn nữa…
“Bọn họ ở rất xa, xa đến… Vĩnh viễn cũng không thể nào gặp lại họ rồi…” Trác Diệp khẽ thở dài một tiếng.
“Rất xa?” Phượng Lâm Ca sững sờ: “Là ở quốc gia của họ sao?” Nhưng mà…Có quốc gia cách xa Thiên Thạc quốc này sao? Phượng Lâm Ca hơi khó hiểu.
“Không phải, bọn họ ở thế giới khác.” Trác Diệp thề, lời của nàng tuyệt đối là sự thật!
“Thực xin lỗi…” Phượng Lâm Ca áy náy lại đau lòng nhìn Trác Diệp.
Trác Diệp biết Phượng Lâm Ca đã hiểu lầm, nhưng nàng cũng không giải thích rõ ràng, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt với hắn …
Đợi Phượng Lâm Ca uống cạn thuốc, Trác Diệp cầm lấy ấm trà trên kỷ trà đưa cho hắn, sau đó lấy chén thuốc, nghĩ gì đó rồi lại cúi đầu, duỗi đầu lưỡi ra nếm thử một chút thuốc còn sót lại trong chén thuốc, hệt như một chú cún nhỏ.
Phượng Lâm Ca nhìn cử động đáng yêu như vậy của Trác Diệp thì thú vị cong khóe miệng lên, ánh mắt càng mềm mại thêm vài phần.
“Phì Phì! Ặc, đắng quá!” Trác Diệp cau chặt mày, nhếch miệng: “Chén thuốc đắng như vậy, Lâm Ca huynh có thể uống đến không đổi sắc mặt! Quả thực là lợi hại!”
Nụ cười trên mặt Phượng Lâm Ca càng rạng rỡ hơn: “Chén thuốc này chắc chắn không bằng được viên thuốc tổ truyền kia của muội, dễ dàng nuốt như vậy.” Thoáng dừng một phát, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nên lại hỏi: “Đúng rồi, Diệp Nhi làm sao mà thắng được Cẩu Kỷ lão tiền bối thế? Chẳng lẽ là… Dùng viên thuốc tổ truyền nhà muội?”
“Đúng vậy đó! Lâm Ca huynh thật thông minh, lại để huynh nhìn ra.” Trên mặt Trác Diệp hơi khó xử, không muốn kể với hắn nhiều chi tiết, tỉ mỉ, vừa nghĩ đến hai ngày một đêm ở Mạc Thương Sơn, nàng lại không nén được nhớ đến Phượng Lâm Sách bá đạo, nóng bỏng hôn nàng, còn có lời thổ lộ thiếu chút nữa đã nói ra…
“Đúng rồi, Lâm Ca, muội có cái này đưa huynh.” Không đợi Phượng Lâm Ca mở miệng, Trác Diệp vội vàng chuyển đề tài, lại đưa tay vào tay áo, lấy một đồ vật tròn tròn ra, giấy bọc màu hồng đưa cho hắn.
“Cái này là cái gì đây?” Phượng Lâm Ca tò mò nhận đồ vật trong tay Trác Diệp, cẩn thận xem xét tường tận.
“Tiền lì xì!” Đôi mắt Trác Diệp cong lên, cười tủm tỉm nhìn Phượng Lâm Ca.
“Tiền lì xì?” Phượng Lâm Ca ngạc nhiên lấy ‘tiền lì xì’ hình cầu trong tay Trác Diệp, Diệp Nhi nói đó là tiền lì xì cho hắn sao?! Hơn nữa tiền lì xì này, bề ngoài thật lạ mắt…
Phượng Lâm Ca dùng ngón tay nắn nắn tiền lì xì kia. Hửm? Thứ này hơi thô ráp… Chẳng nhẽ là bạc?
“Bây giờ huynh có thể mở ra không?”
“Đương nhiên, hơn nữa cũng có thể dùng ngay bây giờ.” Trác Diệp cười nói.
“Hửm? Thật muốn nhìn xem đây là cái gì.” Phượng Lâm Ca tò mò, bây giờ hắn có thể dùng sao? Nhưng ngoại trừ bạc và ngân phiếu ra thì còn có cái gì có thể dùng làm tiền lì xì nữa nhỉ? Hắn mở lớp giấy hồng ra, nhìn thấy bên trong là một cái khăn hồng được buộc lại bằng những sợi dây sắc hồng…
“Cái này…”
“Tiếp tục mở đi…” Trác Diệp mỉm cười.
“À… Được.” Phượng Lâm Ca cười vớiTrác Diệp, kéo mấy sợi dây ra…
“Đây là…?” Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Ca hơi ngạc nhiên, nhìn thứ bên trong là những viên nhỏ màu cam nhạt, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Trác Diệp cười không nói, nhặt lên một viên đưa đến bên môi Phượng Lâm Ca: “Nếm thử xem.”
Phượng Lâm Ca sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt tuấn tú khẽ ửng đỏ, hắn khẽ mở môi mỏng, rất nghe lời Trác Diệp mà ngậm đồ vật kỳ quái kia vào trong miệng.
“Thế nào?” Trác Diệp chờ mong nhìn Phượng Lâm Ca.
“Rất ngọt!” Đôi mắt Phượng Lâm Ca sáng lên, cẩn thận nói: “Hương vị thật đặc biệt.”
“Cắn ra thử xem.” Trác Diệp vừa cười vừa nói.
“Rắc” một tiếng, Phượng Lâm Ca cắn thứ trong miệng ra theo chỉ thị Trác Diệp: “Trong này… Mềm à? Còn có nhân nữa ư? Cái này… Đây là kẹo đường sao?” Phượng Lâm Ca hỏi vẻ không chắc chắn.
“Đúng! Quê ta có một loại kẹo đường, ta vẫn luôn mang trên người không dám ăn, sau này huynh uống thuốc xong có thể ngậm thêm đo, thuốc đó đắng quá.” Nàng sớm đoán được chén thuốc kia không dễ uống, thật không ngờ lại đắng như vậy…
Phượng Lâm Ca cũng không khách khí, vui vẻ cười cười nhận túi kẹo. Có thể lấy kẹo làm tiền lì xì, chắc hẳn cũng chỉ có Trác Diệp mới làm ra được! Nhưng hương vị kẹo này thật đặc biệt! Hắn chưa từng nếm qua hương vị kẹo kỳ lạ như vậy! Phượng Lâm Ca ngày càng càng tò mò, tại sao trên người nàng lại có nhiều vật quý hiếm, kỳ lạ như thế…
Thật ra tiền lì xì trong bao, chỉ là một bao kẹo đường mà thôi. Bạc Trác Diệp không nỡ đưa tặng đâu, Phượng Lâm Ca cũng không thiếu bạc, bao kẹo đường này nàng giữ lại cũng không nỡ ăn, mấy tháng nữa là hết hạn rồi. Nghĩ lại thấy kẹo này cũng không có hại gì tới người bệnh, ngược lại còn có thể bổ sung thêm vitamin, thế nên nàng…
Về phần Phượng Lâm Ca, trong lòng hắn chắc sẽ nghi ngờ, Trác Diệp cũng đã nghĩ đến rồi, bất quá đồ của nàng đã bị họ thấy không ít, cái gọi là rận nhiều hơn cũng ngứa, nàng cũng đã bình tĩnh rồi, hơn nữa giấy đóng gói đã bị nàng gỡ ra rồi, dùng nhiệt độ cao tiêu độc khăn bọc mới đưa cho hắn, cho dù trong lòng hắn nghi hoặc thì cũng sẽ chỉ nghi ngờ trong lòng…
Trác Diệp nghe vậy thì cười cười: “Cảm ơn huynh ca ngợi.”
“Diệp Nhi ngày thường dung nhan đều thanh nhã không trang điểm, hôm nay sao lại trang điểm vậy?” Lúc Phượng Lâm Ca hỏi, trong đôi mắt dịu dàng lộ vẻ mong chờ, lại hơi khẩn trương nắm chặt hai tay.
“Hôm nay là giao thừa đó!” Trác Diệp cười nói rồi thoáng dừng lại, trên gương mặt thoáng qua một chút hoài niệm mê ly: “Ta nhớ lúc mình còn rất nhỏ, có một lần vào lễ mừng năm mới, mẹ ta…. Ta nói là mẹ đã chải kiểu tóc rất đẹp cho ta, đánh má hồng, lại ăn mặc cho ta hệt như một công chúa nhỏ, ba… À, ta nói là cha ta, đã tặng cho ta một bộ quần áo bằng vải bông màu hồng, lúc ấy ta rất thích. Ngồi cũng không dám ngồi, ăn cái gì cũng không dám ăn hết, sợ dơ quần áo… Aiz…” Trác Diệp buồn buồn, khẽ thở dài một tiếng: “Năm mới đó… Trôi qua thật vui vẻ…”
Mẹ nàng là minh tinh, rất ít có thể ở nhà tham gia lễ mừng năm mới, ba cũng công việc bộn bề, tiệc xã giao không ngừng. Trong trí nhớ Trác Diệp, hình như đps là lần duy nhất cả nhà ba người bọn họ cùng đón năm mới với nhau… Không lâu sau, cha mẹ ly hôn…. Lại sau nữa, từng người bọn họ đều tìm được tổ ấm mới… Sau này, năm mới dường như nàng đều đón với ông ngoại, sau khi ông ngoại qua đời, nàng chỉ có một mình…
Có điều từ sau lễ mừng năm mới đó về sau, Trác Diệp tạo thành thói quen lễ mừng năm mới thích mặc đồ đỏ, học được cách trang điểm, lại có thể ăn mặc trang nhã đẹp đẽ vào thời gian mừng giao thừa.
Phượng Lâm Ca nghe vậy thì trong lòng hơi thất vọng…. Thì ra là thế. Hắn còn tưởng rằng nàng ăn mặc như vậy là vì… Aiz, thì ra là tự hắn đa tình rồi…
Nhưng có thể trông thấy một mặt xinh đẹp của nàng, Phượng Lâm Ca cảm thấy rất thỏa mãn …
“Cha mẹ nàng bây giờ…” Phượng Lâm Ca dừng lại nhìn Trác Diệp, hắn thật sự muốn hiểu rõ chuyện của nàng nhiều hơn nữa…
“Bọn họ ở rất xa, xa đến… Vĩnh viễn cũng không thể nào gặp lại họ rồi…” Trác Diệp khẽ thở dài một tiếng.
“Rất xa?” Phượng Lâm Ca sững sờ: “Là ở quốc gia của họ sao?” Nhưng mà…Có quốc gia cách xa Thiên Thạc quốc này sao? Phượng Lâm Ca hơi khó hiểu.
“Không phải, bọn họ ở thế giới khác.” Trác Diệp thề, lời của nàng tuyệt đối là sự thật!
“Thực xin lỗi…” Phượng Lâm Ca áy náy lại đau lòng nhìn Trác Diệp.
Trác Diệp biết Phượng Lâm Ca đã hiểu lầm, nhưng nàng cũng không giải thích rõ ràng, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt với hắn …
Đợi Phượng Lâm Ca uống cạn thuốc, Trác Diệp cầm lấy ấm trà trên kỷ trà đưa cho hắn, sau đó lấy chén thuốc, nghĩ gì đó rồi lại cúi đầu, duỗi đầu lưỡi ra nếm thử một chút thuốc còn sót lại trong chén thuốc, hệt như một chú cún nhỏ.
Phượng Lâm Ca nhìn cử động đáng yêu như vậy của Trác Diệp thì thú vị cong khóe miệng lên, ánh mắt càng mềm mại thêm vài phần.
“Phì Phì! Ặc, đắng quá!” Trác Diệp cau chặt mày, nhếch miệng: “Chén thuốc đắng như vậy, Lâm Ca huynh có thể uống đến không đổi sắc mặt! Quả thực là lợi hại!”
Nụ cười trên mặt Phượng Lâm Ca càng rạng rỡ hơn: “Chén thuốc này chắc chắn không bằng được viên thuốc tổ truyền kia của muội, dễ dàng nuốt như vậy.” Thoáng dừng một phát, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nên lại hỏi: “Đúng rồi, Diệp Nhi làm sao mà thắng được Cẩu Kỷ lão tiền bối thế? Chẳng lẽ là… Dùng viên thuốc tổ truyền nhà muội?”
“Đúng vậy đó! Lâm Ca huynh thật thông minh, lại để huynh nhìn ra.” Trên mặt Trác Diệp hơi khó xử, không muốn kể với hắn nhiều chi tiết, tỉ mỉ, vừa nghĩ đến hai ngày một đêm ở Mạc Thương Sơn, nàng lại không nén được nhớ đến Phượng Lâm Sách bá đạo, nóng bỏng hôn nàng, còn có lời thổ lộ thiếu chút nữa đã nói ra…
“Đúng rồi, Lâm Ca, muội có cái này đưa huynh.” Không đợi Phượng Lâm Ca mở miệng, Trác Diệp vội vàng chuyển đề tài, lại đưa tay vào tay áo, lấy một đồ vật tròn tròn ra, giấy bọc màu hồng đưa cho hắn.
“Cái này là cái gì đây?” Phượng Lâm Ca tò mò nhận đồ vật trong tay Trác Diệp, cẩn thận xem xét tường tận.
“Tiền lì xì!” Đôi mắt Trác Diệp cong lên, cười tủm tỉm nhìn Phượng Lâm Ca.
“Tiền lì xì?” Phượng Lâm Ca ngạc nhiên lấy ‘tiền lì xì’ hình cầu trong tay Trác Diệp, Diệp Nhi nói đó là tiền lì xì cho hắn sao?! Hơn nữa tiền lì xì này, bề ngoài thật lạ mắt…
Phượng Lâm Ca dùng ngón tay nắn nắn tiền lì xì kia. Hửm? Thứ này hơi thô ráp… Chẳng nhẽ là bạc?
“Bây giờ huynh có thể mở ra không?”
“Đương nhiên, hơn nữa cũng có thể dùng ngay bây giờ.” Trác Diệp cười nói.
“Hửm? Thật muốn nhìn xem đây là cái gì.” Phượng Lâm Ca tò mò, bây giờ hắn có thể dùng sao? Nhưng ngoại trừ bạc và ngân phiếu ra thì còn có cái gì có thể dùng làm tiền lì xì nữa nhỉ? Hắn mở lớp giấy hồng ra, nhìn thấy bên trong là một cái khăn hồng được buộc lại bằng những sợi dây sắc hồng…
“Cái này…”
“Tiếp tục mở đi…” Trác Diệp mỉm cười.
“À… Được.” Phượng Lâm Ca cười vớiTrác Diệp, kéo mấy sợi dây ra…
“Đây là…?” Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Ca hơi ngạc nhiên, nhìn thứ bên trong là những viên nhỏ màu cam nhạt, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Trác Diệp cười không nói, nhặt lên một viên đưa đến bên môi Phượng Lâm Ca: “Nếm thử xem.”
Phượng Lâm Ca sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt tuấn tú khẽ ửng đỏ, hắn khẽ mở môi mỏng, rất nghe lời Trác Diệp mà ngậm đồ vật kỳ quái kia vào trong miệng.
“Thế nào?” Trác Diệp chờ mong nhìn Phượng Lâm Ca.
“Rất ngọt!” Đôi mắt Phượng Lâm Ca sáng lên, cẩn thận nói: “Hương vị thật đặc biệt.”
“Cắn ra thử xem.” Trác Diệp vừa cười vừa nói.
“Rắc” một tiếng, Phượng Lâm Ca cắn thứ trong miệng ra theo chỉ thị Trác Diệp: “Trong này… Mềm à? Còn có nhân nữa ư? Cái này… Đây là kẹo đường sao?” Phượng Lâm Ca hỏi vẻ không chắc chắn.
“Đúng! Quê ta có một loại kẹo đường, ta vẫn luôn mang trên người không dám ăn, sau này huynh uống thuốc xong có thể ngậm thêm đo, thuốc đó đắng quá.” Nàng sớm đoán được chén thuốc kia không dễ uống, thật không ngờ lại đắng như vậy…
Phượng Lâm Ca cũng không khách khí, vui vẻ cười cười nhận túi kẹo. Có thể lấy kẹo làm tiền lì xì, chắc hẳn cũng chỉ có Trác Diệp mới làm ra được! Nhưng hương vị kẹo này thật đặc biệt! Hắn chưa từng nếm qua hương vị kẹo kỳ lạ như vậy! Phượng Lâm Ca ngày càng càng tò mò, tại sao trên người nàng lại có nhiều vật quý hiếm, kỳ lạ như thế…
Thật ra tiền lì xì trong bao, chỉ là một bao kẹo đường mà thôi. Bạc Trác Diệp không nỡ đưa tặng đâu, Phượng Lâm Ca cũng không thiếu bạc, bao kẹo đường này nàng giữ lại cũng không nỡ ăn, mấy tháng nữa là hết hạn rồi. Nghĩ lại thấy kẹo này cũng không có hại gì tới người bệnh, ngược lại còn có thể bổ sung thêm vitamin, thế nên nàng…
Về phần Phượng Lâm Ca, trong lòng hắn chắc sẽ nghi ngờ, Trác Diệp cũng đã nghĩ đến rồi, bất quá đồ của nàng đã bị họ thấy không ít, cái gọi là rận nhiều hơn cũng ngứa, nàng cũng đã bình tĩnh rồi, hơn nữa giấy đóng gói đã bị nàng gỡ ra rồi, dùng nhiệt độ cao tiêu độc khăn bọc mới đưa cho hắn, cho dù trong lòng hắn nghi hoặc thì cũng sẽ chỉ nghi ngờ trong lòng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.