Vương Hậu Chỉ Một Lòng Muốn Dưỡng Thai
Chương 52: Người đó chỉ có thể là em
Cây Dù Nhỏ
06/10/2024
Tuy đã bàn luận rất nhiều về vấn đề nan giải này nhưng chẳng đi đến đâu, mãi đến sau này khi Felix Evans ngồi xuống than thở với Finn Wilson, hỏi ý kiến của vợ mình, người trước mặt chỉ khẽ mỉm cười bảo.
- Các thần quan nói đúng, alpha có khả năng chịu đựng cao, họ có cơ thể cường tráng không thích hợp để làm những công việc nhẹ, như vậy sẽ không trọng dụng tốt lợi thế ưu điểm của họ, nhưng nếu đế quốc chỉ có chiến đấu mà không có tư duy thì quả thật không ổn.
Vậy phải làm sao đây, ta thật sự không tìm được kế sách nào ổn cả.
Omega thì sao, vì sao không có ai nghĩ đến họ.
Ta từng nghĩ đến, nhưng quan thần đều cho rằng việc đế quốc thì không nên để những người chỉ rành việc nhà tham gia, như vậy chẳng khác gì giao quyền cho một kẻ ngốc.
- Vậy ngài cũng nghĩ như vậy thật sao?
- Không, ta chưa từng nghĩ sẽ đánh giá thấp một ai dù cho có là người nhỏ bé nhất.
- Ngài có đáp án rồi đấy, dân chúng cần một vị đế vương biết trọng dụng tài năng hơn là một vị đế vương chỉ nghe ý kiến của quan thần để rồi bỏ lỡ những tài năng nên được phát triển.
Ta biết nên làm gì rồi! Cảm ơn em. - Felix Evans đứng dậy định cho người triệu tập thần quan, chỉ là còn chưa đi được mấy bước anh lại quay về, sau đó đến gần chỗ Finn Wilson đang ngồi hôn lên môi y mỉm cười. - Em nói đúng dân chúng cần một vị đế vương minh mẫn, còn ta thì chỉ cần duy nhất một người ủng hộ ta, và người đó chỉ có thể là em.
Finn Wilson nheo mắt mỉm cười đáy lòng tựa như một dòng nước xuân ấm áp, dịu dàng đi qua từng giác quan trên người y, để rồi sinh ra loại cảm xúc mang tên hạnh phúc, tuy nhiên đó chỉ là chuyện của rất lâu về sau, còn bây giờ thì đê quốc vẫn còn đang mắc vấn đề chưa thể giải quyết đó, mà người tạo động lực cho đế vương Evans vẫn còn đang bỏ trốn chưa chịu về nhà.
- Vậy chúng ta đăng ký tham gia đi. - Finn Wilson hào hứng lên tiếng.
- - Liam nhìn xuống cổ tay còn đang chườm đá dùng nẹp cố định của ai đó. - Không nhìn lại xem mình còn tay không à?
....
Sự hào hứng của Finn Wilson bị một lời nói này của Liam đánh bay, y thực sự quên mất tay mình còn đang bị thương, thường ngày những lúc bị thương như này y cũng sẽ thử sức mình một chút, dù sao một mình làm việc đã quen nhưng lúc này bên cạnh y lại nhảy ra một 'bảo mẫu' vô cùng khắt khe nên y không thể làm càn được. - Vậy, tôi thi bằng cách nào?
Bộ tôi chỉ có tác dụng nói chuyện thôi à? - Trong lúc nói chuyện Liam đã mang một phần thức ăn vừa mua được trên đường đưa cho người trên giường.
- Anh biết bắn cung? - Finn Wilson nhận lấy mở ra xem, bên trong giấy gói là một phần thịt đã được xé ra và nướng bằng mật ong thơm lừng, y đoán hẳn là thịt gà nhưng vì sao chỉ có một phần thịt nhỏ thì không đoán được.
- Biết, nhưng để so tài với người dân trấn Wilde thì không bằng. - Liam thấy người nọ chắc đang thắc mắc đến vấn đề thức ăn, chỉ là anh không muốn giải thích về vấn đề liên quan đến ẩm thực này.
Trước đó Liam đến một cửa tiệm nhỏ sạch sẽ mua một phần gà nướng, nhưng do anh mua số lượng quá ít nên chủ tiệm không muốn bán, thử hỏi xem khách đến mua thức ăn lại chỉ mua một phần nhỏ thịt gà thì ai mà bán, người nào ăn ít đến mức chỉ có từng này thịt đã no?
Liam biết mình đuối lý, tuy là đế vương của đế quốc nhưng anh không phải người không biết nói lý lẽ, dù sao cũng là người có liêm sỉ, vì thế anh chỉ đành mua phần lớn nhờ chủ tiệm cắt nhỏ ra rồi gói riêng hai phần, những phần thịt ngon mềm anh để lại cho Finn Wilson còn mình thì ăn nốt những phần thịt còn lại.
Lý do vì sao anh không ăn cùng y thì phải hỏi người nào đó có muốn mặt đối mặt cùng ăn với anh không đã, hiện tại phần thịt Finn Wilson đang ăn là phần thức ăn anh đã cân đo bằng sức ăn nhất định của y, tránh để y khó ăn sinh ra cảm giác buồn nôn.
- - Finn Wilson cũng cảm thấy lời anh nói đúng, dù sao thì người của trấn Wilde sinh ra đã ôm cung tên mà lớn lên nên so tài với họ thì đúng là múa rìu qua mắt thợ. - Vậy phải làm sao? Tôi thật sự sắp hết tiền rồi.
- Ngoài thi bắn cung ra còn có bắn súng, tôi sẽ tham gia lấy tiền thưởng phần thi đó cho cậu.
- Chờ đã, nếu anh thắng cuộc thi tại sao lại đưa tiền cho tôi? - Finn Wilson đang ăn phần thịt gà thơm ngon nghe vậy liền khựng người lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
- Cậu cần tiền mà?
- Nhưng như vậy chẳng phải tôi lấy tiền thưởng của anh, xong lại dùng số tiền đó đưa lương cho anh...- Finn Wilson bị lời nói của mình làm cho buồn cười, y thực sự cảm thấy vô cùng quen thuộc với loại tình tiết này, nó làm y không khỏi nhớ đến lúc cha đi làm về sẽ đưa hết tiền lương của mình cho mẹ, khi nào có việc cần tiền thì lại xin bà cho ông vài đồng bạc do chính ông kiếm ra.
- Thế cậu muốn sao, không phải chuyện bình thường à?
Chuyện này bình thường mà, người chồng nào kiếm tiền đều sẽ về đưa cho vợ giữ, còn chồng thì chỉ giữ lại một ít tiền để sinh hoạt.
- Cái gì mà bình thường? Tiền của anh thì anh giữ chứ. - Finn Wilson trong lúc nói chuyện với Liam thì đã ăn xong phần thức ăn ít ỏi này, đang định đứng dậy vứt rác thì Liam bên cạnh đã lấy đi giấy gói, ấn y ngồi lại xuống giường.
- Nhưng tôi lấy nhiều tiền làm gì?
- ...sao anh hỏi tôi vấn đề này, anh lấy nhiều tiền để làm gì đó là chuyện của anh. - Finn Wilson vô thức nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe,
- Coi như tôi đưa cậu chi tiêu giúp không được sao? - Liam đứng dậy bỏ rác vào một cái bao nhỏ dự định ra ngoài sẽ vứt vào thùng rác.
- Nhưng... - Finn Wilson đột nhiên cảm thấy lời nói của Liam cũng có lý, nhưng cũng thấy vô cùng phi lý, chỉ là phi lý ở đâu thì vẫn chưa nghĩ ra hoặc có thể bị lời anh nói tẩy não khiến y quên mất không hợp chỗ nào.
Thế là chuyện này cứ như vậy được quyết định trong sự hoang mang của Finn Wilson.
Chiều hôm sau, Finn Wilson chuẩn bị một ít hành lý mang theo bên người, sau khi đã kiểm tra đầy đủ vật dụng cần thiết, y quay đầu lại nhìn chiếc giường bên cạnh mình, vấn đề hiện tại có hơi buồn cười một chút.
- Các thần quan nói đúng, alpha có khả năng chịu đựng cao, họ có cơ thể cường tráng không thích hợp để làm những công việc nhẹ, như vậy sẽ không trọng dụng tốt lợi thế ưu điểm của họ, nhưng nếu đế quốc chỉ có chiến đấu mà không có tư duy thì quả thật không ổn.
Vậy phải làm sao đây, ta thật sự không tìm được kế sách nào ổn cả.
Omega thì sao, vì sao không có ai nghĩ đến họ.
Ta từng nghĩ đến, nhưng quan thần đều cho rằng việc đế quốc thì không nên để những người chỉ rành việc nhà tham gia, như vậy chẳng khác gì giao quyền cho một kẻ ngốc.
- Vậy ngài cũng nghĩ như vậy thật sao?
- Không, ta chưa từng nghĩ sẽ đánh giá thấp một ai dù cho có là người nhỏ bé nhất.
- Ngài có đáp án rồi đấy, dân chúng cần một vị đế vương biết trọng dụng tài năng hơn là một vị đế vương chỉ nghe ý kiến của quan thần để rồi bỏ lỡ những tài năng nên được phát triển.
Ta biết nên làm gì rồi! Cảm ơn em. - Felix Evans đứng dậy định cho người triệu tập thần quan, chỉ là còn chưa đi được mấy bước anh lại quay về, sau đó đến gần chỗ Finn Wilson đang ngồi hôn lên môi y mỉm cười. - Em nói đúng dân chúng cần một vị đế vương minh mẫn, còn ta thì chỉ cần duy nhất một người ủng hộ ta, và người đó chỉ có thể là em.
Finn Wilson nheo mắt mỉm cười đáy lòng tựa như một dòng nước xuân ấm áp, dịu dàng đi qua từng giác quan trên người y, để rồi sinh ra loại cảm xúc mang tên hạnh phúc, tuy nhiên đó chỉ là chuyện của rất lâu về sau, còn bây giờ thì đê quốc vẫn còn đang mắc vấn đề chưa thể giải quyết đó, mà người tạo động lực cho đế vương Evans vẫn còn đang bỏ trốn chưa chịu về nhà.
- Vậy chúng ta đăng ký tham gia đi. - Finn Wilson hào hứng lên tiếng.
- - Liam nhìn xuống cổ tay còn đang chườm đá dùng nẹp cố định của ai đó. - Không nhìn lại xem mình còn tay không à?
....
Sự hào hứng của Finn Wilson bị một lời nói này của Liam đánh bay, y thực sự quên mất tay mình còn đang bị thương, thường ngày những lúc bị thương như này y cũng sẽ thử sức mình một chút, dù sao một mình làm việc đã quen nhưng lúc này bên cạnh y lại nhảy ra một 'bảo mẫu' vô cùng khắt khe nên y không thể làm càn được. - Vậy, tôi thi bằng cách nào?
Bộ tôi chỉ có tác dụng nói chuyện thôi à? - Trong lúc nói chuyện Liam đã mang một phần thức ăn vừa mua được trên đường đưa cho người trên giường.
- Anh biết bắn cung? - Finn Wilson nhận lấy mở ra xem, bên trong giấy gói là một phần thịt đã được xé ra và nướng bằng mật ong thơm lừng, y đoán hẳn là thịt gà nhưng vì sao chỉ có một phần thịt nhỏ thì không đoán được.
- Biết, nhưng để so tài với người dân trấn Wilde thì không bằng. - Liam thấy người nọ chắc đang thắc mắc đến vấn đề thức ăn, chỉ là anh không muốn giải thích về vấn đề liên quan đến ẩm thực này.
Trước đó Liam đến một cửa tiệm nhỏ sạch sẽ mua một phần gà nướng, nhưng do anh mua số lượng quá ít nên chủ tiệm không muốn bán, thử hỏi xem khách đến mua thức ăn lại chỉ mua một phần nhỏ thịt gà thì ai mà bán, người nào ăn ít đến mức chỉ có từng này thịt đã no?
Liam biết mình đuối lý, tuy là đế vương của đế quốc nhưng anh không phải người không biết nói lý lẽ, dù sao cũng là người có liêm sỉ, vì thế anh chỉ đành mua phần lớn nhờ chủ tiệm cắt nhỏ ra rồi gói riêng hai phần, những phần thịt ngon mềm anh để lại cho Finn Wilson còn mình thì ăn nốt những phần thịt còn lại.
Lý do vì sao anh không ăn cùng y thì phải hỏi người nào đó có muốn mặt đối mặt cùng ăn với anh không đã, hiện tại phần thịt Finn Wilson đang ăn là phần thức ăn anh đã cân đo bằng sức ăn nhất định của y, tránh để y khó ăn sinh ra cảm giác buồn nôn.
- - Finn Wilson cũng cảm thấy lời anh nói đúng, dù sao thì người của trấn Wilde sinh ra đã ôm cung tên mà lớn lên nên so tài với họ thì đúng là múa rìu qua mắt thợ. - Vậy phải làm sao? Tôi thật sự sắp hết tiền rồi.
- Ngoài thi bắn cung ra còn có bắn súng, tôi sẽ tham gia lấy tiền thưởng phần thi đó cho cậu.
- Chờ đã, nếu anh thắng cuộc thi tại sao lại đưa tiền cho tôi? - Finn Wilson đang ăn phần thịt gà thơm ngon nghe vậy liền khựng người lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
- Cậu cần tiền mà?
- Nhưng như vậy chẳng phải tôi lấy tiền thưởng của anh, xong lại dùng số tiền đó đưa lương cho anh...- Finn Wilson bị lời nói của mình làm cho buồn cười, y thực sự cảm thấy vô cùng quen thuộc với loại tình tiết này, nó làm y không khỏi nhớ đến lúc cha đi làm về sẽ đưa hết tiền lương của mình cho mẹ, khi nào có việc cần tiền thì lại xin bà cho ông vài đồng bạc do chính ông kiếm ra.
- Thế cậu muốn sao, không phải chuyện bình thường à?
Chuyện này bình thường mà, người chồng nào kiếm tiền đều sẽ về đưa cho vợ giữ, còn chồng thì chỉ giữ lại một ít tiền để sinh hoạt.
- Cái gì mà bình thường? Tiền của anh thì anh giữ chứ. - Finn Wilson trong lúc nói chuyện với Liam thì đã ăn xong phần thức ăn ít ỏi này, đang định đứng dậy vứt rác thì Liam bên cạnh đã lấy đi giấy gói, ấn y ngồi lại xuống giường.
- Nhưng tôi lấy nhiều tiền làm gì?
- ...sao anh hỏi tôi vấn đề này, anh lấy nhiều tiền để làm gì đó là chuyện của anh. - Finn Wilson vô thức nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe,
- Coi như tôi đưa cậu chi tiêu giúp không được sao? - Liam đứng dậy bỏ rác vào một cái bao nhỏ dự định ra ngoài sẽ vứt vào thùng rác.
- Nhưng... - Finn Wilson đột nhiên cảm thấy lời nói của Liam cũng có lý, nhưng cũng thấy vô cùng phi lý, chỉ là phi lý ở đâu thì vẫn chưa nghĩ ra hoặc có thể bị lời anh nói tẩy não khiến y quên mất không hợp chỗ nào.
Thế là chuyện này cứ như vậy được quyết định trong sự hoang mang của Finn Wilson.
Chiều hôm sau, Finn Wilson chuẩn bị một ít hành lý mang theo bên người, sau khi đã kiểm tra đầy đủ vật dụng cần thiết, y quay đầu lại nhìn chiếc giường bên cạnh mình, vấn đề hiện tại có hơi buồn cười một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.