Chương 22
Lãnh Hàn Thiên Mun\'z
05/06/2021
Cận Tịch gật đầu, một lúc sau quay về: " Nô tỳ đã dặn Cúc Thanh đi, tuy nó con trẻ nhưng đôn hậu cẩn trọng."
Tôi gật đầu, cho bà ấy lui xuống, nói với Lăng Dung: " Cho nó trở về với muội. Sau này muội có thiếu gì cứ nói cho ta với Mi tỷ tỷ biết."
Mi Trang gật đầu nói: " Có chúng ta tất nhiên cũng có của muội, yên tâm. Hôm nay được ban thưởng ít đồ, có mấy vải sa tanh rất hợp với muội, tẹo nữa tỷ sai người mang ít đồ đến chỗ muội."
Lăng Dung cảm kích: " Các vị tỷ tỷ đối với Lăng Dung thật tốt."
Tôi tiếp lời: " Có cái gì đâu? Ta và muội ở trong cung với nhau phải giúp đỡ nhau là điều nên làm mà."
Ba người chúng tôi nhìn nhau cười, cả tâm ý cũng hiểu rõ.
Ba ngày sau mới canh 4 đã phải xuống giường tắm rửa thay quần áo, trang điểm. Đây là lần đầu tiên yết kiến hậu cung hậu phi từ lúc nhập cung. Toàn bộ hạ nhân trong cung đều có chút gấp gáp, hầu hạ cũng phải được cẩn thận chu đáo.
Lưu Chu – Hoán Bích tay chân nhanh nhẹn chọn cho tôi loại son bột tốt nhất, đang mải mê cầm một rương trang sức nói: " Lần đầu tiên yết kiến Hoàng hậu, tiểu chủ cần phải ăn mặc long trọng một chút, sau này mới có con đường hoa thơm cỏ lạ." Lưu Chu quay đầu lại liếc nhìn Hoán Bích, ngay lập tức nàng cúi đầu không dám nói nữa.
Tôi thuận tay vén tóc ra đằng sau, thản nhiên nói: " Chải tóc như bình thường là được rồi." Bội Nhi bưng trang sức lên, tôi chọn cây trâm hoa cúc đơn giản, hợp thời, kiểu cách cũng mộc mạc không kém. Tiếp đó là cây trâm bạc nhỏ gài ở tóc. Chọn bộ y phục màu xanh da trời trông thật tầm thường. Trong lòng tôi biết rõ, hôm nay là ngày các tân cung tần đến ra mắt, lần này có Hoa phi ở đây, không nên đặc biệt quá dễ gây chú ý, càng khiêm tốn càng tốt. Cận Tịch đi vào nhìn thấy cách ăn mặc của tôi, cười. Tôi biết bà ấy rất tán thành cách tôi mặc thế này, tâm trí xa hơn mọi người. Tôi có lòng coi trọng Cận Tịch, nhưng vì ở chung cùng bà ấy không lâu, cũng không hiểu rõ, không dám tuỳ tiện tin tưởng trọng dụng.
Kiệu ở sau cửa, Thuần thường tại đã đứng ở đó chờ tôi. Hai người hai kiệu, Khang Lộc Hải và Cận Tịch đi phía sau. Một lúc lâu, mới nghe thấy có tiếng lanh lảnh từ ngoài kiệu: " Đến Phượng Nghi cung, mời Hoàn quý nhân hạ kiệu." Tiếp theo có một vị công công vén màn, Khang Lộc Hải đỡ tay tôi, đi vào Chiêu Dương điện.
15 vị cung cần được chia làm 8, 9 nhóm cùng nhau đến. Lần lượt ngồi xuống, nghiêm trang không một tiếng động. Chỉ nghe thấy vài bước chân, làn gió thơm thoang thoảng, Hoàng hậu đã ngồi trên ngai vàng. Mọi người cuống quít quỳ xuống thỉnh an, trong miệng đồng thanh nói: " Hoàng hậu nương nương vạn an."
Hoàng hậu đầu đội mũ phượng châu quan, thân mặc triều phục màu đỏ vàng có thêu phượng hoàng, khí độ trầm tĩnh ung dung. Hoàng hậu tươi cười nói: " Bọn muội tới sớm thật. Bình thân!"
Giang Phúc Hải dẫn đám cung tần bái lễ Hoàng Hậu. Hoàng Hậu phân phó vị công công tổng quản thưởng lễ vật, mọi người cảm tạ.
Ghế bên tay trái Hoàng hậu để trống, Hoàng Hậu hơi nheo mắt, Giang Phúc Hải nói: " Đoan phi nương nương hôm nay bị bệnh, không thể đến được."
Hoàng Hậu ô một tiếng nói: " Thân thể Đoan Phi không được tốt, tẹo nữa ngươi sai người đi thăm muội ấy một lát nhé."....
Tôi gật đầu, cho bà ấy lui xuống, nói với Lăng Dung: " Cho nó trở về với muội. Sau này muội có thiếu gì cứ nói cho ta với Mi tỷ tỷ biết."
Mi Trang gật đầu nói: " Có chúng ta tất nhiên cũng có của muội, yên tâm. Hôm nay được ban thưởng ít đồ, có mấy vải sa tanh rất hợp với muội, tẹo nữa tỷ sai người mang ít đồ đến chỗ muội."
Lăng Dung cảm kích: " Các vị tỷ tỷ đối với Lăng Dung thật tốt."
Tôi tiếp lời: " Có cái gì đâu? Ta và muội ở trong cung với nhau phải giúp đỡ nhau là điều nên làm mà."
Ba người chúng tôi nhìn nhau cười, cả tâm ý cũng hiểu rõ.
Ba ngày sau mới canh 4 đã phải xuống giường tắm rửa thay quần áo, trang điểm. Đây là lần đầu tiên yết kiến hậu cung hậu phi từ lúc nhập cung. Toàn bộ hạ nhân trong cung đều có chút gấp gáp, hầu hạ cũng phải được cẩn thận chu đáo.
Lưu Chu – Hoán Bích tay chân nhanh nhẹn chọn cho tôi loại son bột tốt nhất, đang mải mê cầm một rương trang sức nói: " Lần đầu tiên yết kiến Hoàng hậu, tiểu chủ cần phải ăn mặc long trọng một chút, sau này mới có con đường hoa thơm cỏ lạ." Lưu Chu quay đầu lại liếc nhìn Hoán Bích, ngay lập tức nàng cúi đầu không dám nói nữa.
Tôi thuận tay vén tóc ra đằng sau, thản nhiên nói: " Chải tóc như bình thường là được rồi." Bội Nhi bưng trang sức lên, tôi chọn cây trâm hoa cúc đơn giản, hợp thời, kiểu cách cũng mộc mạc không kém. Tiếp đó là cây trâm bạc nhỏ gài ở tóc. Chọn bộ y phục màu xanh da trời trông thật tầm thường. Trong lòng tôi biết rõ, hôm nay là ngày các tân cung tần đến ra mắt, lần này có Hoa phi ở đây, không nên đặc biệt quá dễ gây chú ý, càng khiêm tốn càng tốt. Cận Tịch đi vào nhìn thấy cách ăn mặc của tôi, cười. Tôi biết bà ấy rất tán thành cách tôi mặc thế này, tâm trí xa hơn mọi người. Tôi có lòng coi trọng Cận Tịch, nhưng vì ở chung cùng bà ấy không lâu, cũng không hiểu rõ, không dám tuỳ tiện tin tưởng trọng dụng.
Kiệu ở sau cửa, Thuần thường tại đã đứng ở đó chờ tôi. Hai người hai kiệu, Khang Lộc Hải và Cận Tịch đi phía sau. Một lúc lâu, mới nghe thấy có tiếng lanh lảnh từ ngoài kiệu: " Đến Phượng Nghi cung, mời Hoàn quý nhân hạ kiệu." Tiếp theo có một vị công công vén màn, Khang Lộc Hải đỡ tay tôi, đi vào Chiêu Dương điện.
15 vị cung cần được chia làm 8, 9 nhóm cùng nhau đến. Lần lượt ngồi xuống, nghiêm trang không một tiếng động. Chỉ nghe thấy vài bước chân, làn gió thơm thoang thoảng, Hoàng hậu đã ngồi trên ngai vàng. Mọi người cuống quít quỳ xuống thỉnh an, trong miệng đồng thanh nói: " Hoàng hậu nương nương vạn an."
Hoàng hậu đầu đội mũ phượng châu quan, thân mặc triều phục màu đỏ vàng có thêu phượng hoàng, khí độ trầm tĩnh ung dung. Hoàng hậu tươi cười nói: " Bọn muội tới sớm thật. Bình thân!"
Giang Phúc Hải dẫn đám cung tần bái lễ Hoàng Hậu. Hoàng Hậu phân phó vị công công tổng quản thưởng lễ vật, mọi người cảm tạ.
Ghế bên tay trái Hoàng hậu để trống, Hoàng Hậu hơi nheo mắt, Giang Phúc Hải nói: " Đoan phi nương nương hôm nay bị bệnh, không thể đến được."
Hoàng Hậu ô một tiếng nói: " Thân thể Đoan Phi không được tốt, tẹo nữa ngươi sai người đi thăm muội ấy một lát nhé."....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.