Chương 23
Lãnh Hàn Thiên Mun\'z
05/06/2021
Hoàng Hậu ô một tiếng nói: " Thân thể Đoan Phi không được tốt, tẹo nữa ngươi sai người đi thăm muội ấy một lát nhé."
Giang Phúc Hải nhìn phía tay phải Hoàng hậu, nói: " Các tiểu chủ tham kiến Hoa Phi nương nương."
Tôi đảo mắt qua cái người gọi là Hoa phi kia, đôi mắt xếch hơi hướng về phía trước, quyến rũ và sắc sảo nói không nên lời. Hoa phi ăn mặc đẹp đẽ quý phái ngồi cạnh Hoàng hậu, da thịt nhẵn nhụo, mặt ngọc như hoa.
Hoa Phi "ừ" một tiếng, cũng không kêu đứng lên, cũng không nói câu gì, chỉ nhàn nhã gảy tay chỉ vào chiếc nhẫn ngọc bích, nhìn trong chốc láy, cười nói với Hoàng hậu: " Nội vụ phỉ năm nay đưa phỉ thuý hơi mờ, tầm thường quá."
Hoàng hậu mỉm cười, nói: " Chiếc nhẫn trên tay muội không tốt thì còn ai có thể tốt nữa? Trước hết muội để cho chư vị muội muội đứng lên đi."
Lúc này Hoa Phi mới chợt nhớ tới và xoay đầu lại nhìn chúng tôi nói: " Ta cùng Hoàng hậu cố nói nốt câu chuyện, quên các ngươi còn hành lễ, đừng trách ta nhé. Đứng lên đi."
Các vị tiểu chủ lúc này mới dám đứng dậy, trong miệng tôi nói "không dám" nhưng trong lòng lại nói: Quả không sai, trừ Hoàng hậu ra, không một phi tần nào đám đố kị bà ta.
Chợt nghe Hoa phi cười hỏi: " Trầm tiểu nghi và Hoàn quý nhân đây sao?"
Tôi và Mi Trang tỷ lập tức quỳ xuống hành lễ, trong miệng nói: " Nô tỳ tiểu nghi Trầm Mi Trang."
" Nô tỳ Quý nhân Chân Huyên tham kiến Hoa phi nương nương, Nương nương cát tường."
Hoa phi cười dài và miễn lễ, nói: " Hai vị muội muội quả nhiên có tư sắc hơn người, khó trách làm cho Hoàng Thượng để ý đến."
Tôi – Mi Trang tỷ sắc mặt hơi đổi, Mi Trang đáp: " Nương nương quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái, mới khiến người ta chăm chú."
Hoa phi cười khẽ một tiếng: " Trầm muội muội thật biết nói năng. Nhưng câu quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái, chẳng lẽ không thích hợp với Hoàng hậu sao?"
Tôi thầm nghĩ trong lòng: Hoa phi thật lợi hại, vừa mới nói ra đã bắt bẻ Mi Trang tỷ.
Vì thế lên tiếng nói: " Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nương nương sang trọng quý phái, chúng nô tỳ không theo kịp." Lúc này Hoa Phi mới thản nhiên cười, bỏ lơ tôi, cùng các phi tần khác nói chuyện.
Hoa phi khác các phi tần khác, Hoàng thượng rất sủng ái, đứng dưới Hoàng hậu thì có Hoa phi là cao nhất, Đoan phi, ba vị phi tần khác cũng không bằng. Vị trí Thục – Đức – Hiền – Phi để trống, ngay cả nhất phẩm phu nhân cũng là thùng rỗng kêu to. Đoan phi Tề Nguyệt Tân, là con gái của tướng quân Tề Phi, vào cung thị giá sớm nhất, là phi tần đầu tiên ở bên cạnh Hoàng Thượng, lại cùng Hoàng Hậu sắc phong làm phi, hơn 10 năm qua vẫn làm phi, nghe nói thân thể bà ta mang bệnh, hằng năm gặp vua chưa quá 3 lần. Còn Hoa phi vào cung được 3, 4 năm là cùng, có thể đứng đầu tam phi đã là quá được sủng hạnh rồi.
Đương kim hoàng hậu ngày xưa làm Dữ quý phi, đứng sau Thuần Nguyên hoàng hậu tỷ của mình. Bên trong còn có Thái hậu hậu thuẫn, quyền thế hiển hách khắp thiên hạ, không ai dám đối trọi. Năm đó Đức phi, Hiền phi băng hà. Nghe nói 2 vị phi đó có liên quan đến cái chết của Dữ Thuần Nguyên hoàng hậu. Trong một ngày Hoàng thượng mất 2 vị phi tần và 1 vị hoàng tử mới sinh, lòng đau xót không nguôi, từ đó 2 vị trí kia để trống...
Giang Phúc Hải nhìn phía tay phải Hoàng hậu, nói: " Các tiểu chủ tham kiến Hoa Phi nương nương."
Tôi đảo mắt qua cái người gọi là Hoa phi kia, đôi mắt xếch hơi hướng về phía trước, quyến rũ và sắc sảo nói không nên lời. Hoa phi ăn mặc đẹp đẽ quý phái ngồi cạnh Hoàng hậu, da thịt nhẵn nhụo, mặt ngọc như hoa.
Hoa Phi "ừ" một tiếng, cũng không kêu đứng lên, cũng không nói câu gì, chỉ nhàn nhã gảy tay chỉ vào chiếc nhẫn ngọc bích, nhìn trong chốc láy, cười nói với Hoàng hậu: " Nội vụ phỉ năm nay đưa phỉ thuý hơi mờ, tầm thường quá."
Hoàng hậu mỉm cười, nói: " Chiếc nhẫn trên tay muội không tốt thì còn ai có thể tốt nữa? Trước hết muội để cho chư vị muội muội đứng lên đi."
Lúc này Hoa Phi mới chợt nhớ tới và xoay đầu lại nhìn chúng tôi nói: " Ta cùng Hoàng hậu cố nói nốt câu chuyện, quên các ngươi còn hành lễ, đừng trách ta nhé. Đứng lên đi."
Các vị tiểu chủ lúc này mới dám đứng dậy, trong miệng tôi nói "không dám" nhưng trong lòng lại nói: Quả không sai, trừ Hoàng hậu ra, không một phi tần nào đám đố kị bà ta.
Chợt nghe Hoa phi cười hỏi: " Trầm tiểu nghi và Hoàn quý nhân đây sao?"
Tôi và Mi Trang tỷ lập tức quỳ xuống hành lễ, trong miệng nói: " Nô tỳ tiểu nghi Trầm Mi Trang."
" Nô tỳ Quý nhân Chân Huyên tham kiến Hoa phi nương nương, Nương nương cát tường."
Hoa phi cười dài và miễn lễ, nói: " Hai vị muội muội quả nhiên có tư sắc hơn người, khó trách làm cho Hoàng Thượng để ý đến."
Tôi – Mi Trang tỷ sắc mặt hơi đổi, Mi Trang đáp: " Nương nương quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái, mới khiến người ta chăm chú."
Hoa phi cười khẽ một tiếng: " Trầm muội muội thật biết nói năng. Nhưng câu quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái, chẳng lẽ không thích hợp với Hoàng hậu sao?"
Tôi thầm nghĩ trong lòng: Hoa phi thật lợi hại, vừa mới nói ra đã bắt bẻ Mi Trang tỷ.
Vì thế lên tiếng nói: " Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nương nương sang trọng quý phái, chúng nô tỳ không theo kịp." Lúc này Hoa Phi mới thản nhiên cười, bỏ lơ tôi, cùng các phi tần khác nói chuyện.
Hoa phi khác các phi tần khác, Hoàng thượng rất sủng ái, đứng dưới Hoàng hậu thì có Hoa phi là cao nhất, Đoan phi, ba vị phi tần khác cũng không bằng. Vị trí Thục – Đức – Hiền – Phi để trống, ngay cả nhất phẩm phu nhân cũng là thùng rỗng kêu to. Đoan phi Tề Nguyệt Tân, là con gái của tướng quân Tề Phi, vào cung thị giá sớm nhất, là phi tần đầu tiên ở bên cạnh Hoàng Thượng, lại cùng Hoàng Hậu sắc phong làm phi, hơn 10 năm qua vẫn làm phi, nghe nói thân thể bà ta mang bệnh, hằng năm gặp vua chưa quá 3 lần. Còn Hoa phi vào cung được 3, 4 năm là cùng, có thể đứng đầu tam phi đã là quá được sủng hạnh rồi.
Đương kim hoàng hậu ngày xưa làm Dữ quý phi, đứng sau Thuần Nguyên hoàng hậu tỷ của mình. Bên trong còn có Thái hậu hậu thuẫn, quyền thế hiển hách khắp thiên hạ, không ai dám đối trọi. Năm đó Đức phi, Hiền phi băng hà. Nghe nói 2 vị phi đó có liên quan đến cái chết của Dữ Thuần Nguyên hoàng hậu. Trong một ngày Hoàng thượng mất 2 vị phi tần và 1 vị hoàng tử mới sinh, lòng đau xót không nguôi, từ đó 2 vị trí kia để trống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.