Vương Phi A Nam

Chương 28: Một sáng hai ôn thần

Mễ Bối

20/11/2019

Dật phủ mặc dù không lớn dọa người như những nhà phú quý khác nhưng cũng không xem như nhỏ, dù gì cũng có gia phủ rộng lớn, nô bọc nhân số đông, bạc lại càng dư dả, Dật lão gia lại làm quan huyện cả một Liêu thành, tình cảnh này nếu bảo không sa hoa cũng xem như tráng lệ.

Nhìn xem, ngay cả y phục chuẩn bị cho ' tù nhân ' như A Nam cũng phải là vải từ lụa, màu sắc thanh nhã tuyệt không bị trôi như những vật phẩm tầm thường khác, một màu tím thuần tay áo thuê hoa, váy dài chấm đất, khoác lên người A Nam liền khiến người bên cạnh không khỏi thán phục nàng rất xinh đẹp.

"Rất hợp với cô nương."

Nha hoàn bên cạnh là từ thật tâm buột miệng khen nàng, dù bên trong cũng có vài ba phần ý vị muốn vỗ mông ngựa.

Nhưng là Trần A Nam không quan tâm lắm, dù đồ tốt cũng không khiến nàng thoải mái, nhưng biết làm sao, một đường tới đây lại không đem theo tay nải, tất nhiên y phục liền không có để thay rồi. Cũng rất may khi Dật Biểu Cát hiểu tình đạt lý, dù nàng là tù nhân vẫn chuẩn bị không ít trang phục cùng với trang sức, hầu như đều là đồ tốt nhưng là y phục thì chấp nhận, còn trang sức xem như không khí, tuyệt không đeo bất kì thứ gì của hắn lên đầu, vẫn chỉ dùng mảnh lụa của mình mà cột hờ hững.

Thay xong y phục, tất nhiên là trong đầu A Nam liền suy tính đến chuyện đi kiếm vị tổng quản kia, nhưng trước hết phải lấp cái bụng rỗng này đã, cả một đêm hôm qua nàng đã chưa ăn gì rồi.

Cho nên Trần A Nam khẽ nói các nàng một câu, liền được các nàng dẫn đi vườn uyển dùng bữa sáng. Vốn còn muốn ăn ở trong phòng nhưng nàng thầm nghĩ, vườn uyển ở tiểu viện của Dật Biểu Cát hình như cách không xa chỗ ở của hạ nhân là bao, liền gật đầu cà nhắc đi theo các nàng.

Chân mang thương tổn thì di chuyển sẽ khó khăn hơn trước, đi ba bước đã toát mồ hôi, Trần A Nam cảm thấy thật phẫn hận, bàn tay ngứa ngáy muốn kiếm tiểu nhân vật họ Yến kia đánh nàng một trận.

Cho đến khi Trần A Nam có thể yên vị ngồi ở đình vườn uyển dùng bữa sáng đã là chuyện của một khắc sau.

Trần A Nam nhìn một bàn năm món phong phú còn có cả cháo bào ngư trên đấy, thật có chút cảm thấy hổ thẹn với các đồng chí tù nhân khác, bọn họ một ngày một bữa cơm trắng cùng rau hư, còn nàng ba ngày đủ đầy, còn có cả điểm tâm.

Xem như A Nam nàng làm một tù nhân thật thảm bại, hổ thẹn hổ thẹn.

Nghĩ thì nghĩ nhưng tay đã cầm đũa chọt chọt đồ ăn rồi, Trần A Nam hớp một muỗng cháo bào ngư, còn chưa kịp bình luận hương vị đã có người chạy tới làm phiền nàng.

Mà người này chính là như âm hồn không tan, điêu ngoa ngu ngốc, Yến Liễu Đào.

Mới nãy còn thầm ngứa tay muốn đánh nàng, nào giờ nàng còn tự mình xách mông chạy tới đây, có lẽ nghe ra Dật Biểu Cát không có ở đây, liền hung hăng muốn trị người?

Nàng nghĩ nghĩ, nhưng mắt cũng không nâng, tiếp tục uống cháo, mặc kệ ôn thần họ Yến kia lảm nhảm đủ điều.

Yến Liễu Đào từ xa đã nhìn thấy thân ảnh màu tím nổi bật của A Nam, cho nên trước khi suy nghĩ, đã hùng hùng hổ hổ, xắn xắn tay áo chạy qua.

Vừa chạy đến đã chỉ vào cái người trước sau ung dung thưởng đồ ăn, không khách sáo mà mạnh mẽ mắng.

"Đồ yêu tinh ngươi còn không biết xấu hổ mà lộ mặt? Thậm chí còn dám ngồi ở đây ăn sáng?"

Trần A Nam nghe nàng mắng mình yêu tinh, không khỏi đồ mồ hôi hột. Còn chưa bước chân vào cửa Dật phủ, đã hung hăng chửi mắng tất cả những người xung quanh gần người trong lòng là yêu tinh. Mặc dù nàng với Dật Biểu Cát chính là một xu quan hệ cũng không có, nhưng không thể không cảm thán, Yến ôn thần thật sự rất điêu ngoa!

Trần A Nam mắt không nhìn nàng, nhưng vẫn trước sau từ tốn trả lời.

Dù gì có người nhảy ra bảo ngươi yêu tình, không đáp lại quả thật như bản thân chột dạ vậy.

"Yến tiểu thư gọi sai tên, ta họ Trần tên A Nam không phải họ Yêu tên Tinh. Còn có, là ai đề ra ta không thể ở đình uyển này ăn?"

Yến Liễu Đào nghe nàng đáp, lập tức giậm chân gào lại.



" Quyến rũ nam nhân của người khác còn không phải yêu tinh?! Còn có đình này là của ta!"

Một muỗng cháo nuốt xuống, cũng không vội trả lời. Một lúc sau mới như có như không bảo nàng ta.

"Yến tiểu thư còn chưa gả, luôn miệng bảo người khác là nam nhân của mình, còn bảo chỗ của hắn cũng là của mình. Người nghe lời ra tiếng vào, thật sự cũng không hay ho lắm."

Mặc dù đúng là châm chích nàng ta, nhưng đây cũng xem như ý tốt của A Nam nhắc nhở nàng ta để ý một tí. Nàng ta xuất thân không nhỏ, thường bảo nhà võ trọng sĩ diện, vị Yến tiểu thư này thân còn chưa mặc giá y, bà mối còn chưa đạp cửa mà đã đi rêu rao khắp nơi Dật nhị thiếu là nam nhân của nàng, còn có ở trong Dật phủ, dù bọn họ kính nàng, cũng không thể xem như là phủ gia, tác oai tác oái, giương nanh giễu võ như thế.

Trần A Nam không khỏi cảm thán, bản thân thật sự quá lương thiện rồi. Đối với kẻ trước kia còn đạp chân nàng một cái cũng có thể thay người ta suy nghĩ___ ôi___

Sau này nếu có thể rời khỏi đây, nhất định phải nghiêm túc chấn chỉnh tâm tính đơn thuần này!

Yến Liễu Đào nghe ra ý tứ của nàng, quả nhiên lập tức mặt mày khẽ tối, lúng túng suy nghĩ.

Nhưng vẫn rất hung hăng chống hông mắng lên.

"Chuyện của ta ngươi quản làm gì?! Đúng là đồ yêu tinh xấu xa lại chuyên đánh người!"

Trần A Nam nhìn nàng một bộ điêu ngoa dữ tợn, nhưng là không giấu được vẻ lúng túng lo sợ giữa hai chân mày.

Nàng tự hỏi, Yến Liễu Đào này thật sự là người kiếp trước mưu mô xấu xa phất lên làm một con phượng quèn đây sao? Đúng là nàng ta rất xấu xa, nhưng cái xấu của nàng, mưu mô này hình như đều là những thứ như điêu ngoa, hung hăng, sẵn sàng nhào qua đánh người. Chính là một tên phản diện ở bên ngoài nhưng bên trong lại không có mấy phần.

A Nam nhìn người trước mắt một thân y phục nắng vàng, thân người cân đối, dung nhan lại thanh tú, nhưng khác xa nữ tử khác vẻ mềm mại, người này mang chính là ừ có chút linh động. Vốn Yến Liễu Đào cũng rất xinh đẹp, nhưng là dải băng quấn trên đầu nhìn sao cũng trông có chút tức cười.

Lại nhìn sau nàng không có theo một nha hoàn hay người nào, quả nhiên là chạy nhanh đuổi xa người khác tới đây ra oai.

Trần A Nam thầm bảo.

"Ngươi cũng đánh hư chân ta mà, cũng rất hung hăng."

Dứt lời còn không ngại vén váy lên cho nàng nhìn.

"Ngươi___!"

Yến Liễu Đào nhăn nhó gầm lên, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng.

Trần A Nam thầm than trong lòng. Người này hung hăng có thừa, nhưng não thật sự bé đi? Có lẽ kiếp trước nào vào được chỗ này một do dung nhan, hai do gia thế, ba chính là tính tình này. Nếu đem hù dọa đám hạ nhân không biết điều, Yến Liễu Đào có lẽ sẽ phát huy mười phần mười công năng của mình. Nguyên nhân thứ tư, chuyện nàng ta âm mưu vào Dật phủ làm thiếp thân cưới hỏi đàng hoàng, chính là bị đám hạ nhân một miệng truyền mười, thổi phồng lên.

Lúc này nàng có chút giận, chuyện nhỏ như vậy mà bản thân kiếp trước lại có thể ngu ngốc, nhìn tới Yến Liễu Đào dữ tợn đánh hạ nhân một cái liền sợ hãi nàng.

Ai, quả nhiên là mắt mù!

Cho nên việc nàng ta đạp chân nàng, nàng cũng trả cục gạch vào đầu nàng, vốn còn muốn lên kế hoạch chôn vùi Yến ôn thần này trong đau khổ, nay nhìn tới nàng không khác thùng rỗng kêu to, liền mất hứng.



Xem như quăng nàng cục gạch trả thù là được vậy.

Dứt suy nghĩ, A Nam cũng không có hứng cùng Yến Liễu Đào ta ta ngươi ngươi, đồ ăn tuy ăn gần một nửa bàn, cũng đủ no, liền thanh tao đứng dậy rời đi.

Còn không quên tạm biệt người ta đâu.

"Ài, Yến tiểu thư thích đình uyển đến vậy liền ' trả ' cho ngươi từ từ hưởng thụ. Cháo bào ngư buổi sáng thật sự không tồi đâu. Ta đây có việc, không tiện bồi đại nhân vật như Yến tiểu thư được."

Mười phần trêu chọc, chọc cho Yến Liễu Đào tức đến đầu bốc khói, cổ họng cứng ngắc, rặn cả ngày cũng chỉ được chữ ' ngươi , ta ' .

Tất nhiên phải tức thôi, cháo bào ngư chính là chắc chắn nàng không thể ăn, còn có một bàn ăn dở, nói trả cho nàng, còn không khác bảo nàng ăn đồ thừa của A Nam nàng sao?

Trần A Nam chọc giận nàng ta xong liền tâm tình thoải mái, mặc nàng ta chết chôn ở đó phát hỏa chửi mắng, rất thanh tao cà nhắc rời đi.

Vốn muốn yên tĩnh cho nên ban nãy có đuổi hết nha hoàn rời đi. Bây giờ A Nam hai mắt khẽ híp, lần theo trí nhớ kiếp trước đi kiếm chỗ ở của hạ nhân.

Mà muốn tới viện của bọn hắn, phải đi qua hai con đường hoa, một của tiểu viện Dật Biểu Cát, một của tiểu viện để trống, mà hai đường hoa này, nói dài không dài, ngắn không ngắn, đủ cho A Nam một chân cà nhắc, chậm rãi bước đi, nhìn từ xa giống như là nàng thưởng cảnh đẹp trăm hoa.

Vừa đi vừa nghĩ ngợi sau khi thấy người tổng quản kia, nàng cần nói gì, cần làm gì, tất cả phải thật thận trọng và tự nhiên, có vậy mới không đả động cái tên phản diện đằng sau buông rèm kia, còn cảnh hoa dù đẹp nhưng là kiếp trước ngắm còn không đủ? Chính là nhìn tới chán rồi.

Dù gì lúc đó gả qua, Dật Lam Phong chính là muốn nàng sống ở tiểu viện trống kia, dù chỗ ở rộng, rất tốt, nhưng nàng kiếp trước e ngại Dật Biểu Cát quá gần, nên mới không ở. Nhưng là đường hoa này, những ngày đầu thành hôn, còn không phải đều cùng Dật Lam Phong kia đi qua sao? Về sau bản thân bị hắn vứt bỏ, cũng là ngây ngốc một mình mà đi, cốt tưởng niệm hắn.

Tưởng niệm cái rắm!

Ngây ngốc cái rắm!

Càng nghĩ bản thân kiếp trước ngu ngốc, si tình để rồi bị hãm hại cũng không biết, A Nam liền muốn đốt trụi cái đường hoa này sau đó ha hả chửi tên khốn họ Dật kia.

Dù phẫn hận, nhưng tâm tình thật sự không khỏi nặng nề.

Chưa đợi A Nam tự mình thở dài oán trách, bên tai đã nghe thấy có người gọi.

"Trần cô nương."

Vốn còn tưởng là tên hạ nhân nào đó gọi, vừa xoay người thì không phải tâm tình nặng nề nữa, mà là xấu đến thối hoắc rồi.

Mới nhắc Tào Tháo , Tào Tháo liền xuất hiện.

Rất con mẹ nó___!

Tên Dật Lam Phong này nếu không có chút quan hệ máu mủ với Tào Tháo chính là rất có lỗi với họ Tào!

Ban nãy là Yến tiểu ôn thần, bây giờ đụng ngay Dật đại ôn thần.

Một sáng hai ôn thần, trời ạ___ A Nam cảm thấy thật rất____!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi A Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook