Chương 29: Trò chuyện
Mễ Bối
20/11/2019
Bảng xếp hạng nam thần được xem như là thứ tiêu
khiển được đông đảo nữ nhân yêu thích nhất, cách ba tháng một lần bầu
chọn, liên tục đến cuối năm, tên ai giữ vững vị trí đầu liền được phong
làm đệ nhất nam nhân. Vốn trò chơi này ban đầu là xuất phát từ một vị
phi tử trong cung, vốn vị phi tử này chỉ là quá rảnh rỗi, liền bày ra
bảng xếp hạng bầu chọn nam thần, ban đầu chỉ có ít người tham gia, về
sau càng ngày càng nhiều người tham gia, cứ thế liền nghiễm nhiên trở
thành một thói quen của người dân, cứ cách ba tháng lại ghé qua bảng cáo bầu chọn một lần, sau đó liền rung chân ngồi đợi coi cuối năm nay ai
trúng thưởng thôi.
Từ đó dẫn đến mỗi thành có một bảng xếp hạng mĩ nam khác nhau, tất nhiên bảng xếp hạng nam nhân ở kinh thành xa xôi giá trị cao hơn rất nhiều, tuy nhiên ở Liêu thành vẫn rất thịnh hành cái này.
Và rất ngạc nhiên, người quanh năm suốt tháng giữ vững vị thế đầu bảng, còn ai ngoài trưởng tử của Dật phủ, Dật Lam Phong.
Kế đến là nhị đệ của hắn Dật Biểu Cát, xuống nữa là tên các vị công tử khác, tức cười là ngay cả đại ca Trần Nguyên cùng ca ca hàng xóm Viễn Xuyên cũng có mặt trong hàng ngũ nhóm hai mươi, tuy nhiên do đại ca A Nam đã có thê nên vị trí liền tuột dốc từ hàng chín xuống mười tám, còn Viễn Xuyên liền vui vẻ bám trụ hàng mười hai không nhả.
Hỏi Trần A Nam làm sao biết mấy cái này, còn không phải do đám nha hoàn Dật nhị thiếu phái tới chăm nàng mỗi ngày rảnh rỗi đều đem cái thứ này ra tranh luận đến nước bọt tung bay vạn trượng, tình tỷ muội tương tàn, cách hai ngày lại xầm xì tiên đoán ai tuột hạng ai bay lên, Trần A Nam lúc đó cũng chỉ là nhàm chán ngồi nghe các nàng ta tranh ngươi đấu ngồi bầu chọn, nghe tới hai anh em họ Dật trụ vững bảng xếp hạng ở vị trí cao nàng liền mặt mày khinh bỉ thầm nhổ nước bọt, còn khi nghe đến ca ca nàng tuột hạng vì có thê, một đống thiếu nữ tức hận hắn có thê liền đạp hắn xuống nâng người khác lên, A Nam lúc đó chính là cười đến đau bụng, cười lật cả ghế.
Thầm tưởng tượng bộ mặt thối đại ca nhà nàng bị một đám thiếu nữ hồi xuân mong nhớ gửi gắm liền muốn cười ngất.
Không ngờ đại ca như cục đá nhà nàng cũng được ưu ái như vậy, tại sao kiếp trước nàng lại không để ý nhỉ?
Đó là suy nghĩ của A Nam cách đây mấy ngày khi chưa diện kiến vị thứ hạng đầu bảng nam thần của Liêu thành, còn bây giờ chính là nàng cùng hắn mặt đối mặt, không khí yên lặng, A Nam chính là giương cung bạt kiếm, còn hắn trước sau một bộ ôn nhuận, công tử như ngọc, mày tuấn mắt đẹp hướng nàng mời trà.
Nam nhân mặt bạch lòng dạ thối hoắc này, nàng nhìn trước sau không hề có một chỗ ý vị vừa mắt, thật lòng không hiểu nổi các nàng nói chung nàng kiếp trước nói riêng yêu thích chỗ nào của hắn?
Ôn nhuận như ngọc?
Còn không bằng một thân lưng tùng cao ngất của nam nhân kia.
Mày tuấn mắt đẹp?
Nhìn thế nào cũng không thuận mắt hơn nam nhân kia. Nam nhân kia chỉ làn da đã muốn ăn đứt hắn mấy lần rồi.
Trần A Nam trong lòng phi phi phê bình, phê xong liền lập tức nhận ra điều không đúng, sau đó chính là thầm kinh hãi đổ mồ hôi, làm thế nào lại đem Dật Lam Phong đi so với nam nhân vô sỉ kia? Nàng có thể đem so với đại ca, thậm chí Viễn Xuyên cũng không sai, nhưng sao trong nhất thời lại nhớ tới hắn đây__?
Trần A Nam lòng khẽ run, khẽ lắc đầu xua đi những mớ suy nghĩ đáng sợ đó.
" Trần cô nương những ngày ở Dật phủ thoải mái chứ ? "
Đương lúc A Nam rùng mình với suy nghĩ của bản thân thì người trước mắt đã lên tiếng nói chuyện, trước mặt cũng xuất hiện một tách trà ấm nóng bốc khói nghi ngút.
Trần A Nam khôi phục bộ dạng đạm bạc, không trả lời cũng không chạm vào tách trà hắn đưa. Thứ cho nàng, sau sự cố đêm qua, còn có hình tượng không hay kiếp trước của hắn, muốn nàng tin tưởng một lần uống cạn, nàng không dám.
Dật Lam Phong ngồi phía đối diện mặc dù bên ngoài trước sau bình thường ôn nhuận, nhưng là ánh mắt chính là nhịn không được đem đặt lên người trước mắt.
Nàng một thân tím y chấm đất, tôn lên làn da trắng hồng của nàng, tóc đen ba vạn sợi thả như thác, được cột hờ hững bởi một tấm lụa nhỏ, dung nhan như hoa, đôi con ngươi đen láy như mặt hồ bị che khuất bởi đám lông mi dài như cánh bướm, cánh mũi nhỏ điêu khắc, môi hồng như nụ sen, dung nhan sạch sẽ không son phấn đã như thế này động lòng, thầm tưởng tượng với một thân khí chất lãnh đạm cao ngạo đó của nàng, điểm xuyến thêm vài nét phấn, nét son đỏ, sẽ thế nào kinh hãi nhân tâm?
Con ngươi Dật Lam Phong liền như trở nên mơ màng chìm đắm, nếu không phải xung quanh không có người, để đám nô tài nhìn thấy hắn thất thố như vậy, còn không phải nghi ngờ thắc mắc hắn khác lạ với ngày thường sao.
Dật Lam Phong cố gắng kéo bản thân quay lại với hình tượng ngày thường, mười hai năm trước ở trước mặt nàng thất thố một lần, không nghĩ sau này gặp lại vẫn như xưa mà lúng túng, còn nàng lại trước sau như một đóa mẫu đơn nở rộ lãnh đạm.
Đúng vậy, hắn nhận thức nàng.
Nhận thức nàng là bóng hình nhỏ bé năm nào, hắn không nghĩ bản thân lại có thể nhớ một người lâu năm như vậy, cũng cảm thấy rất khó hiểu cảm xúc kì lạ quen thuộc nàng đem cho hắn, lần đầu Dật đại thiếu gia phá lệ bộc lộ cảm xúc ào ạt trong mắt.
Trần A Nam tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của người kia liên tục đặt trên người nàng, cảm thấy rất đáng ghét, nhịn không được khẽ cau mày, tên này không phải là có chuyện mới đại giá quang lâm tới gặp nàng sao? Ngày đó Dật Biểu Cát đem nàng về tiểu viện hắn có biết bao người chứng kiến, nàng không nghĩ với bản chất một truyền mười của hạ nhân sẽ không phát huy tới những người đứng đầu Dật phủ như Dật Lam Phong, thậm chí cả Dật lão phu nhân đáng sợ âm hiểm kia cũng sẽ nghe được vài ba điều đi?
Nay Dật Lam Phong tới gặp nàng, lại chỉ yên lặng ngồi đó nhìn người, đẩy tới một tách trà nóng, đừng bảo nàng rằng hắn đến đây chỉ là trùng hợp thấy nàng thôi đi?
" Bản thiếu gia chỉ là có chuyện đi ngang, không nghĩ sẽ gặp được Trần cô nương, thật là trùng hợp. "
Trần A Nam: 囧
Liêu thành chỗ nào chơi xổ số, để A Nam nàng tới đổ số đi.
Trần A Nam nghe hắn nói, nhìn tới bộ dạng ngọc thụ lâm phong của hắn, đáy mắt khẽ ánh lên tia châm chọc, rất nhanh bị nàng giấu đi. Chỉ thấy A Nam một bộ mất hứng nhìn hắn, không lạnh không nói mà nói.
" Dật đại thiếu gia công chuyện bề bộn, tiểu nữ liền không dám giữ chân ngài, ngài vẫn là mau đi làm việc của mình đi thôi. "
Dứt lời liền đứng dậy, ý vị đem cái chân què quặt này rời đi rõ ràng. Thật lòng A Nam cũng không muốn cùng người này dây dưa, ai biết rõ sẽ có tiểu muội muội nào như họ Yến kia nhảy ra giữ nam nhân, mở ra một trận đánh ghen cừu hận máu chó như hôm bữa nữa hay không đây? A Nam nàng không dám mạo hiểm, vết thương bên chân trái còn rất đau đấy!
Dật Lam Phong thấy nàng xa cách, lập tức lòng chùng xuống, nhìn nàng muốn rời đi, suy nghĩ chưa tới đã hành động theo bản năng giữ nàng lại.
" Trần cô nương ý của bản thiếu gia không phải như vậy, nàng đừng hiểu lầm. "
Trần A Nam là ai, nàng là một người không thích người khác đụng chạm thân thể, cho nên trước khi bàn tay Dật Lam Phong có cơ hội bắt tới cổ tay nàng, A Nam liền khẽ nghiêng người né tránh, như tự nhiên phản xạ quay người nhìn hắn, khẽ bảo.
"Vậy ý của đại thiếu gia là gì ?"
Dật Lam Phong thấy nàng quay lại nhìn, dưới đôi con ngươi trong vắt của nàng mà lồng ngực nóng rần lên, hắn cảm thấy có chút lúng túng, cũng không thể nói nàng rằng thật ra hắn không bận, chỉ là nghe nói đệ đệ phải rời đi một chuyến, liền lập tức nhịn không được chạy tới nhìn người.
Hắn đại não khẽ động, sau đó liền nhanh chóng bảo rằng.
"Biểu Cát có công chuyện, đệ ấy nhờ ta đến xem cô nương, nghe bảo chân cô nương bị thương?"
Dật Lam Phong ở trong lòng khẽ thầm xin lỗi nhị đệ của mình.
Trần A Nam nghe hắn nói, tuy cảm thấy có gì không đúng, nhưng cũng không thể không phải phép trả lời, dù gì cũng là đang đứng dưới hiên nhà người khác, không thể không chừa mặt mũi cho người ta. Dù nàng không có thiện cảm với cái hiên nhà này cũng như tất cả người sống ở đây, nhưng lý lẽ thì nàng vẫn phải có, đợi hắn ở dưới hiên nhà nàng đi, xem xem nàng có hành chết hắn không?
"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần nhọc công đại thiếu gia đến nhìn."
"Vậy sao được, nàng ít gì cũng là khách quý của nhị đệ, kẻ làm huynh trưởng như ta ít nhiều cũng phải thay đệ ấy chăm sóc khi đệ ấy không có ở đây chứ? Như vậy đi, tiểu viện của bản thiếu gia tuy không có gì mới mẻ nhưng tốt hơn tiểu viện cô nương đang ở, lại thích hợp để cô nương chữa thương, Biểu Cát cũng đã đồng ý cho cô nương chuyển qua, nàng thấy sao? "
Trần A Nam nhìn người trước mắt tươi cười ôn nhuận với nàng, tuy cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại dường như không có gì không ổn, chỉ có điều nàng để ý, chính là việc nàng là tù nhân, Dật Biểu Cát không nói cho Dật Lam Phong sao?
Hình như Dật Lam Phong chỉ biết Dật Biểu Cát mời làm về làm khách, chuyện khăn tay ở Hầu phủ, chuyện nàng bị bắt tới, hắn không biết?
Tuy nhiên A Nam cũng không ngu ngốc đi nói cho hắn, dù gì so với Dật Biểu Cát khó chơi kia thì Dật Lam Phong chính là núi cao còn có núi cao hơn, nếu đem so về bụng âm mưu thì hắn cao tay hơn đệ đệ hắn nhiều, cho nên mới có kiếp trước về sau cảnh tượng người người quỳ phục Dật Lam Phong còn Dật Biểu Cát công lao có bao nhiêu đều kì lạ bị phủi sạch sẽ, trở nên phong lưu chốn hồng trần, ăn chơi bại hoại, quan hệ anh em bọn hắn liền như thủy hỏa tương khắc, ngươi lên ta lùi.
Dù vậy, chuyện đó với nàng không can hệ, tốt nhất để hai anh em nhà này cắn nhau lưỡng bại câu thương đi. Cũng chẳng có kẻ nào tốt hơn kẻ nào.
Đừng nhìn Dật Biểu Cát bây giờ tỏ vẻ tốt đẹp, hình tượng ngang ngửa đại ca hắn, nhưng là bên cạnh hắn, thê thì không có nhưng thiếp không thiếu đâu, ngay cả nha hoàn phòng the cũng đầy ra, chưa tới lúc hắn bị Dật Lam Phong đả kích thành bại hoại chi tử đã như vậy, thì sau này ai biết được thế nào?
Dật Lam Phong càng kinh khủng, hắn một thân vờ công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng sau này lại hãm hại đệ đệ mình, người như vậy, chính là thối ngang ngửa Hầu gia Mục Vạn kia.
Thật không hiểu sao kiếp trước nàng ngu muội si hắn, đúng là thả rắm!
Suy nghĩ trong đầu khiến A Nam nhịn không được một phi một bã vào người trước mắt, nhưng là không thể manh động, nàng thầm nghĩ bây giờ người trong Dật phủ có kẻ muốn hại nàng, Dật Biểu Cát lại không có ở đây, Dật Lam Phong xem như là chỗ an toàn hơn so với tiểu viện chỉ có mình nàng kia, dù có đi gặp vị tổng quản kia nàng không nghĩ sẽ tra được ai đứng sau, bởi người nọ không ngu ngốc tự mình ra mặt nhờ người như vậy, đắn đo một hồi, A Nam liền như có như không hướng hắn ra vẻ lãnh đạm nói.
"Tiểu nữ chỉ là khách, được quý phủ ưu ái quan tâm như vậy làm sao không nể mặt ngài được? Liền theo ý đại thiếu gia đi. "
Dật Lam Phong thấy nàng đáp ứng, chính là phấn khích hài lòng cười ra tiếng, một bộ thất thố vui vẻ như vậy, để người khác nhìn tới còn không dọa người ta té ngã sao?
Trần A Nam thấy hắn vui mừng, cũng cảm thấy khác lạ, vốn kiếp trước người này cũng không bao giờ lộ ra bộ dạng này , kể cả trong ngày thành hôn hắn với cái vị thanh mai trúc mã gì kia. Dù vậy nàng cũng không để tâm làm lơ, chỉ ngoan ngoãn theo sau hắn rời đi.
"Trần cô nương theo bản thiếu gia, ta dẫn nàng tới chỗ mới."
"Được."
Dứt lời có chút tránh né bàn tay vươn tới của hắn, thân người nhẹ nhàng tám phần, hai phần cà nhắc kéo dài khoảng cách, ý vị rõ ràng: nam nữ thụ thụ bất tương thân, tránh xa lão nương.
Dật Lam Phong có chút xấu hổ rụt tay về, nhưng sau đó liền như ngày thường một thân anh tuấn như ngọc, lam phong ngọc thụ đi bên nàng, duy ý vị vui vẻ trên mặt chính là chói mắt người nhìn.
Một màn ngươi đi ta theo như vậy, lọt vào đôi con ngươi đen láy phẫn hận cách đó không xa, chỉ thấy nàng ta một thân váy trắng tinh xảo, tóc đen cầu kì cao quý, bàn tay móng dài nắm chặt, xé rách khăn tay thêu hoa trong tay, môi đỏ nghiến chặt, phẫn hận mà nhìn.
"A Hạnh."
"Tiểu thư."
Nha hoàn đằng sau nàng khẽ tiến lên, chỉ thấy vị tiểu thư váy trắng cao quý kia trước sau nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, lạnh lùng ra lệnh.
"Đi nói với Yến tiểu thư, bản tiểu thư cho lời mời nàng."
Từ đó dẫn đến mỗi thành có một bảng xếp hạng mĩ nam khác nhau, tất nhiên bảng xếp hạng nam nhân ở kinh thành xa xôi giá trị cao hơn rất nhiều, tuy nhiên ở Liêu thành vẫn rất thịnh hành cái này.
Và rất ngạc nhiên, người quanh năm suốt tháng giữ vững vị thế đầu bảng, còn ai ngoài trưởng tử của Dật phủ, Dật Lam Phong.
Kế đến là nhị đệ của hắn Dật Biểu Cát, xuống nữa là tên các vị công tử khác, tức cười là ngay cả đại ca Trần Nguyên cùng ca ca hàng xóm Viễn Xuyên cũng có mặt trong hàng ngũ nhóm hai mươi, tuy nhiên do đại ca A Nam đã có thê nên vị trí liền tuột dốc từ hàng chín xuống mười tám, còn Viễn Xuyên liền vui vẻ bám trụ hàng mười hai không nhả.
Hỏi Trần A Nam làm sao biết mấy cái này, còn không phải do đám nha hoàn Dật nhị thiếu phái tới chăm nàng mỗi ngày rảnh rỗi đều đem cái thứ này ra tranh luận đến nước bọt tung bay vạn trượng, tình tỷ muội tương tàn, cách hai ngày lại xầm xì tiên đoán ai tuột hạng ai bay lên, Trần A Nam lúc đó cũng chỉ là nhàm chán ngồi nghe các nàng ta tranh ngươi đấu ngồi bầu chọn, nghe tới hai anh em họ Dật trụ vững bảng xếp hạng ở vị trí cao nàng liền mặt mày khinh bỉ thầm nhổ nước bọt, còn khi nghe đến ca ca nàng tuột hạng vì có thê, một đống thiếu nữ tức hận hắn có thê liền đạp hắn xuống nâng người khác lên, A Nam lúc đó chính là cười đến đau bụng, cười lật cả ghế.
Thầm tưởng tượng bộ mặt thối đại ca nhà nàng bị một đám thiếu nữ hồi xuân mong nhớ gửi gắm liền muốn cười ngất.
Không ngờ đại ca như cục đá nhà nàng cũng được ưu ái như vậy, tại sao kiếp trước nàng lại không để ý nhỉ?
Đó là suy nghĩ của A Nam cách đây mấy ngày khi chưa diện kiến vị thứ hạng đầu bảng nam thần của Liêu thành, còn bây giờ chính là nàng cùng hắn mặt đối mặt, không khí yên lặng, A Nam chính là giương cung bạt kiếm, còn hắn trước sau một bộ ôn nhuận, công tử như ngọc, mày tuấn mắt đẹp hướng nàng mời trà.
Nam nhân mặt bạch lòng dạ thối hoắc này, nàng nhìn trước sau không hề có một chỗ ý vị vừa mắt, thật lòng không hiểu nổi các nàng nói chung nàng kiếp trước nói riêng yêu thích chỗ nào của hắn?
Ôn nhuận như ngọc?
Còn không bằng một thân lưng tùng cao ngất của nam nhân kia.
Mày tuấn mắt đẹp?
Nhìn thế nào cũng không thuận mắt hơn nam nhân kia. Nam nhân kia chỉ làn da đã muốn ăn đứt hắn mấy lần rồi.
Trần A Nam trong lòng phi phi phê bình, phê xong liền lập tức nhận ra điều không đúng, sau đó chính là thầm kinh hãi đổ mồ hôi, làm thế nào lại đem Dật Lam Phong đi so với nam nhân vô sỉ kia? Nàng có thể đem so với đại ca, thậm chí Viễn Xuyên cũng không sai, nhưng sao trong nhất thời lại nhớ tới hắn đây__?
Trần A Nam lòng khẽ run, khẽ lắc đầu xua đi những mớ suy nghĩ đáng sợ đó.
" Trần cô nương những ngày ở Dật phủ thoải mái chứ ? "
Đương lúc A Nam rùng mình với suy nghĩ của bản thân thì người trước mắt đã lên tiếng nói chuyện, trước mặt cũng xuất hiện một tách trà ấm nóng bốc khói nghi ngút.
Trần A Nam khôi phục bộ dạng đạm bạc, không trả lời cũng không chạm vào tách trà hắn đưa. Thứ cho nàng, sau sự cố đêm qua, còn có hình tượng không hay kiếp trước của hắn, muốn nàng tin tưởng một lần uống cạn, nàng không dám.
Dật Lam Phong ngồi phía đối diện mặc dù bên ngoài trước sau bình thường ôn nhuận, nhưng là ánh mắt chính là nhịn không được đem đặt lên người trước mắt.
Nàng một thân tím y chấm đất, tôn lên làn da trắng hồng của nàng, tóc đen ba vạn sợi thả như thác, được cột hờ hững bởi một tấm lụa nhỏ, dung nhan như hoa, đôi con ngươi đen láy như mặt hồ bị che khuất bởi đám lông mi dài như cánh bướm, cánh mũi nhỏ điêu khắc, môi hồng như nụ sen, dung nhan sạch sẽ không son phấn đã như thế này động lòng, thầm tưởng tượng với một thân khí chất lãnh đạm cao ngạo đó của nàng, điểm xuyến thêm vài nét phấn, nét son đỏ, sẽ thế nào kinh hãi nhân tâm?
Con ngươi Dật Lam Phong liền như trở nên mơ màng chìm đắm, nếu không phải xung quanh không có người, để đám nô tài nhìn thấy hắn thất thố như vậy, còn không phải nghi ngờ thắc mắc hắn khác lạ với ngày thường sao.
Dật Lam Phong cố gắng kéo bản thân quay lại với hình tượng ngày thường, mười hai năm trước ở trước mặt nàng thất thố một lần, không nghĩ sau này gặp lại vẫn như xưa mà lúng túng, còn nàng lại trước sau như một đóa mẫu đơn nở rộ lãnh đạm.
Đúng vậy, hắn nhận thức nàng.
Nhận thức nàng là bóng hình nhỏ bé năm nào, hắn không nghĩ bản thân lại có thể nhớ một người lâu năm như vậy, cũng cảm thấy rất khó hiểu cảm xúc kì lạ quen thuộc nàng đem cho hắn, lần đầu Dật đại thiếu gia phá lệ bộc lộ cảm xúc ào ạt trong mắt.
Trần A Nam tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của người kia liên tục đặt trên người nàng, cảm thấy rất đáng ghét, nhịn không được khẽ cau mày, tên này không phải là có chuyện mới đại giá quang lâm tới gặp nàng sao? Ngày đó Dật Biểu Cát đem nàng về tiểu viện hắn có biết bao người chứng kiến, nàng không nghĩ với bản chất một truyền mười của hạ nhân sẽ không phát huy tới những người đứng đầu Dật phủ như Dật Lam Phong, thậm chí cả Dật lão phu nhân đáng sợ âm hiểm kia cũng sẽ nghe được vài ba điều đi?
Nay Dật Lam Phong tới gặp nàng, lại chỉ yên lặng ngồi đó nhìn người, đẩy tới một tách trà nóng, đừng bảo nàng rằng hắn đến đây chỉ là trùng hợp thấy nàng thôi đi?
" Bản thiếu gia chỉ là có chuyện đi ngang, không nghĩ sẽ gặp được Trần cô nương, thật là trùng hợp. "
Trần A Nam: 囧
Liêu thành chỗ nào chơi xổ số, để A Nam nàng tới đổ số đi.
Trần A Nam nghe hắn nói, nhìn tới bộ dạng ngọc thụ lâm phong của hắn, đáy mắt khẽ ánh lên tia châm chọc, rất nhanh bị nàng giấu đi. Chỉ thấy A Nam một bộ mất hứng nhìn hắn, không lạnh không nói mà nói.
" Dật đại thiếu gia công chuyện bề bộn, tiểu nữ liền không dám giữ chân ngài, ngài vẫn là mau đi làm việc của mình đi thôi. "
Dứt lời liền đứng dậy, ý vị đem cái chân què quặt này rời đi rõ ràng. Thật lòng A Nam cũng không muốn cùng người này dây dưa, ai biết rõ sẽ có tiểu muội muội nào như họ Yến kia nhảy ra giữ nam nhân, mở ra một trận đánh ghen cừu hận máu chó như hôm bữa nữa hay không đây? A Nam nàng không dám mạo hiểm, vết thương bên chân trái còn rất đau đấy!
Dật Lam Phong thấy nàng xa cách, lập tức lòng chùng xuống, nhìn nàng muốn rời đi, suy nghĩ chưa tới đã hành động theo bản năng giữ nàng lại.
" Trần cô nương ý của bản thiếu gia không phải như vậy, nàng đừng hiểu lầm. "
Trần A Nam là ai, nàng là một người không thích người khác đụng chạm thân thể, cho nên trước khi bàn tay Dật Lam Phong có cơ hội bắt tới cổ tay nàng, A Nam liền khẽ nghiêng người né tránh, như tự nhiên phản xạ quay người nhìn hắn, khẽ bảo.
"Vậy ý của đại thiếu gia là gì ?"
Dật Lam Phong thấy nàng quay lại nhìn, dưới đôi con ngươi trong vắt của nàng mà lồng ngực nóng rần lên, hắn cảm thấy có chút lúng túng, cũng không thể nói nàng rằng thật ra hắn không bận, chỉ là nghe nói đệ đệ phải rời đi một chuyến, liền lập tức nhịn không được chạy tới nhìn người.
Hắn đại não khẽ động, sau đó liền nhanh chóng bảo rằng.
"Biểu Cát có công chuyện, đệ ấy nhờ ta đến xem cô nương, nghe bảo chân cô nương bị thương?"
Dật Lam Phong ở trong lòng khẽ thầm xin lỗi nhị đệ của mình.
Trần A Nam nghe hắn nói, tuy cảm thấy có gì không đúng, nhưng cũng không thể không phải phép trả lời, dù gì cũng là đang đứng dưới hiên nhà người khác, không thể không chừa mặt mũi cho người ta. Dù nàng không có thiện cảm với cái hiên nhà này cũng như tất cả người sống ở đây, nhưng lý lẽ thì nàng vẫn phải có, đợi hắn ở dưới hiên nhà nàng đi, xem xem nàng có hành chết hắn không?
"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần nhọc công đại thiếu gia đến nhìn."
"Vậy sao được, nàng ít gì cũng là khách quý của nhị đệ, kẻ làm huynh trưởng như ta ít nhiều cũng phải thay đệ ấy chăm sóc khi đệ ấy không có ở đây chứ? Như vậy đi, tiểu viện của bản thiếu gia tuy không có gì mới mẻ nhưng tốt hơn tiểu viện cô nương đang ở, lại thích hợp để cô nương chữa thương, Biểu Cát cũng đã đồng ý cho cô nương chuyển qua, nàng thấy sao? "
Trần A Nam nhìn người trước mắt tươi cười ôn nhuận với nàng, tuy cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại dường như không có gì không ổn, chỉ có điều nàng để ý, chính là việc nàng là tù nhân, Dật Biểu Cát không nói cho Dật Lam Phong sao?
Hình như Dật Lam Phong chỉ biết Dật Biểu Cát mời làm về làm khách, chuyện khăn tay ở Hầu phủ, chuyện nàng bị bắt tới, hắn không biết?
Tuy nhiên A Nam cũng không ngu ngốc đi nói cho hắn, dù gì so với Dật Biểu Cát khó chơi kia thì Dật Lam Phong chính là núi cao còn có núi cao hơn, nếu đem so về bụng âm mưu thì hắn cao tay hơn đệ đệ hắn nhiều, cho nên mới có kiếp trước về sau cảnh tượng người người quỳ phục Dật Lam Phong còn Dật Biểu Cát công lao có bao nhiêu đều kì lạ bị phủi sạch sẽ, trở nên phong lưu chốn hồng trần, ăn chơi bại hoại, quan hệ anh em bọn hắn liền như thủy hỏa tương khắc, ngươi lên ta lùi.
Dù vậy, chuyện đó với nàng không can hệ, tốt nhất để hai anh em nhà này cắn nhau lưỡng bại câu thương đi. Cũng chẳng có kẻ nào tốt hơn kẻ nào.
Đừng nhìn Dật Biểu Cát bây giờ tỏ vẻ tốt đẹp, hình tượng ngang ngửa đại ca hắn, nhưng là bên cạnh hắn, thê thì không có nhưng thiếp không thiếu đâu, ngay cả nha hoàn phòng the cũng đầy ra, chưa tới lúc hắn bị Dật Lam Phong đả kích thành bại hoại chi tử đã như vậy, thì sau này ai biết được thế nào?
Dật Lam Phong càng kinh khủng, hắn một thân vờ công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng sau này lại hãm hại đệ đệ mình, người như vậy, chính là thối ngang ngửa Hầu gia Mục Vạn kia.
Thật không hiểu sao kiếp trước nàng ngu muội si hắn, đúng là thả rắm!
Suy nghĩ trong đầu khiến A Nam nhịn không được một phi một bã vào người trước mắt, nhưng là không thể manh động, nàng thầm nghĩ bây giờ người trong Dật phủ có kẻ muốn hại nàng, Dật Biểu Cát lại không có ở đây, Dật Lam Phong xem như là chỗ an toàn hơn so với tiểu viện chỉ có mình nàng kia, dù có đi gặp vị tổng quản kia nàng không nghĩ sẽ tra được ai đứng sau, bởi người nọ không ngu ngốc tự mình ra mặt nhờ người như vậy, đắn đo một hồi, A Nam liền như có như không hướng hắn ra vẻ lãnh đạm nói.
"Tiểu nữ chỉ là khách, được quý phủ ưu ái quan tâm như vậy làm sao không nể mặt ngài được? Liền theo ý đại thiếu gia đi. "
Dật Lam Phong thấy nàng đáp ứng, chính là phấn khích hài lòng cười ra tiếng, một bộ thất thố vui vẻ như vậy, để người khác nhìn tới còn không dọa người ta té ngã sao?
Trần A Nam thấy hắn vui mừng, cũng cảm thấy khác lạ, vốn kiếp trước người này cũng không bao giờ lộ ra bộ dạng này , kể cả trong ngày thành hôn hắn với cái vị thanh mai trúc mã gì kia. Dù vậy nàng cũng không để tâm làm lơ, chỉ ngoan ngoãn theo sau hắn rời đi.
"Trần cô nương theo bản thiếu gia, ta dẫn nàng tới chỗ mới."
"Được."
Dứt lời có chút tránh né bàn tay vươn tới của hắn, thân người nhẹ nhàng tám phần, hai phần cà nhắc kéo dài khoảng cách, ý vị rõ ràng: nam nữ thụ thụ bất tương thân, tránh xa lão nương.
Dật Lam Phong có chút xấu hổ rụt tay về, nhưng sau đó liền như ngày thường một thân anh tuấn như ngọc, lam phong ngọc thụ đi bên nàng, duy ý vị vui vẻ trên mặt chính là chói mắt người nhìn.
Một màn ngươi đi ta theo như vậy, lọt vào đôi con ngươi đen láy phẫn hận cách đó không xa, chỉ thấy nàng ta một thân váy trắng tinh xảo, tóc đen cầu kì cao quý, bàn tay móng dài nắm chặt, xé rách khăn tay thêu hoa trong tay, môi đỏ nghiến chặt, phẫn hận mà nhìn.
"A Hạnh."
"Tiểu thư."
Nha hoàn đằng sau nàng khẽ tiến lên, chỉ thấy vị tiểu thư váy trắng cao quý kia trước sau nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, lạnh lùng ra lệnh.
"Đi nói với Yến tiểu thư, bản tiểu thư cho lời mời nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.