Vương Phi Bá Đạo Của Lãnh Vương Gia
Chương 53
Khánh Linh
09/11/2019
Đây là những người trong giang nên cũng không coi trọng nhũng lễ nghi nhiều, có phần phóng khoáng hơn. Mặc dù có người
thức thời biết Hàn Mặc và Lãnh Băng không thể trêu vào nhưng Doãn Kiếm
Bình lại không biết như vậy. Mặc dù không biết Hàn Mặc là ai cũng như
thân phận của nàng ra sao nhưng hắn thấy nàng xinh đẹp như vậy nên muốn
cưới nàng về làm thiếp của hắn.
"Tiểu mĩ nhân không biết nàng nên gọi như thế nào?"
Hắn đã đến chỗ Hàn Mặc muốn tiếp cận nàng. Doãn Kiếm Bình ỷ vào việc mình là con trai của Doãn gia cũng là một gia tộc lớn nhưng bất hạnh lại có một đứa con trai hay đi trêu hoa ghẹo nguyệt, phá gia chi tử, ăn chơi lêu lổng ai ai cũng biết. Doãn Kiếm Bình dung mạo cũng không tốt là mấy miễn cưỡng có thể cho là tuấn tú. Nhưng Doãn gia cũng may mắn là Doãn Kiếm Bình chỉ là con trai thứ tuy cùng một mẹ sinh ra nhưng Doãn Kiếm Thần là trưởng tử lại có dung mạo so với Doãn Kiếm Bình hết sức khác xa nhau.
Doãn Kiếm Thần mới hai mươi lăm tuổi đã gần như tiếp quản hết gia tộc còn đưa gia tộc ngày càng lớn mạnh mà Doãn Kiếm Bình lại không làm được gì suốt ngày chỉ biết đi chọc phá người khác khiến Doãn gia cũng tốn không ít tiền lo cho hắn.
Lãnh Băng thấy có một tên nam nhân khác không biết từ đâu đến bàn hắn trêu ghẹo Hàn Mặc liền tức giận, khuôn mặt ngay lập tức lạnh đi vài phần. Nàng là của Lãnh Băng hắn cái tên này không biết ở đâu tới lại dám có ý tứ với nàng. Hàn Mặc chưa kịp nói gì thì Lãn Băng đã lên tiếng trước
"Cút"
Lạnh lùng nhã ra một chữ Lãnh Băng khiến cho Doãn Kiếm Bình tức giận
"Ngươi là ai mà dám bảo bản công tử cút hả, ngươi nên cút đi mới đúng đó đừng làm phiền chuyện tốt của bản công tử"
Lãnh Băng cũng không tức giận bởi lời nói của hắn mà tiếp tục nhàn nhạt mở miệng
"Tốt nhất ngươi nên biến đi nếu không sau này hối hận ta không báo trước lỡ như như ta không cẩn thận phế đi chân của ngươi hay chỗ nào khác thì coi như xong"
"Ngươi.. ngươi, ta đang hỏi nàng ấy chứ có hỏi ngươi không hả? Chờ đó ta có được nàng rồi nhất định sẽ không để yên cho ngươi"
Hàn Mặc thấy Lãnh Băng muốn giải quyết giúp nàng nên nàng cũng không cần nhúng tay vào mà tiếp tục ăn mấy món ăn trên bàn. Dù sao có người giải quyết giúp nàng rồi thì tại sao nàng phải nhúng tay vào làm gì để Lãnh Băng giải quyết luôn còn nàng thì ăn uống thoải mái.
Doãn Kiếm Bình rất tức giận với Lãnh Băng nhưng không quên mục đích chính của mình nên quay sang Hàn Mặc bắt chuyện
"Tiểu mỹ nhân nàng có đồng ý đi theo ta hay không?"
Lúc này Hàn Mặc hơi nhíu mày một chút, nếu cãi nhau với Lãnh Băng rồi thì cứ tiếp tục đi tại sao phải quan tâm nàng làm gì?
"Ngươi là ai tại sao ta phải đi theo ngươi?"
"Đương nhiên là bởi vì ta là Doãn Kiếm Bình là con trai của Doãn Kiếm Thiên là một trong tứ đại gia tộc"
Hàn Mặc nghe hắn nói càng nhíu mày nhiều hơn. Nghe giọng điệu của hắn thì cũng biết hắn không phải loại tốt lành gì, mặc dù mới đến nhưng vẫn biết ngoài triều đình ra cũng có bốn đại gia tộc khác, mỗi gia tộc sẽ ở một phương như Doãn gia ở phía Nam, Cung gia ở phía Tây, Phượng gia ở phía Bắc, Vũ gia ở phía Đông. Còn mỗi gia tộc như thế nào thì nàng cũng không nắm rõ lắm. Lần này cuộc tỷ võ tổ chức rất lớn nên cả bốn gia tộc đều tham gia và tụ lại về phía Tây, nhưng không ở trong Cung gia mà chỉ ở khách điếm gần đó.
"Vậy thì như thế nào? Chẳng qua đó cũng không phải là của ngươi"
"Đương nhiên sau này gia sản đó sẽ thuộc về ta, nếu nàng đi theo ta sẽ được sung sướng, không lo gì cả"
"Ta thấy với cách nói này của ngươi thì không biết ngươi đã nói như vậy biết bao nhiêu cô nương rồi. Nhưng nếu ngươi muốn ta theo ngươi thì ngươi.."
Nói đến đây Hàn Mặc cố ý nói chậm lại khiến cho Doãn Kiếm Bình nghĩ nàng đã đồng ý, muốn đưa ra điều kiện với hắn.
"Nàng muốn ta làm gì cũng được chỉ cần nàng chịu theo ta là được"
Lúc này Hàn Mặc mới nói hai chữ tiếp theo thành công khiến cho Doãn Kiếm Bình tức giận
"Ngươi không xứng"
Khuôn mặt hớn hở của Doãn Kiếm Bình lập tức vặn vẹo, hắn tức giận thật rồi. Hắn đường đường là một công tử của một đại gia tộc nhưng lại bị một nữ nhân đùa bỡn nhưng vậy thật mất mặt.
"Hay, hay"
Lúc này mấy người ở bàn khác cũng đừng ăn lại mà bắt đầu xem kịch vui thấy Hàn Mặc nói một câu như vậy lại có thể khiến Doãn Kiếm Bình tức giận lên mà nàng thì vẫn bình tĩnh ngồi đó. Cả đám liền nhịn không được khen nàng, có người còn vỗ tay nữa.
Thật ra những chuyện xấu của Doãn Kiếm Bình đa phần ai cũng biết chỉ cần là nhưng người ở đây thì ai cũng biết hắn là một công tử ăn chơi có tiếng nhất. Hàn Mặc mới đến nên vẫn chưa thu thập được kĩ tin tức của nơi này nên không biết.
"Ngươi, ngươi dám nói vậy với ta vậy sao? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đã coi trọng ngươi mới đúng? Tiểu mĩ nhân có phải nàng nên suy nghĩ lại hay không"
"Không phải ta đã nói rồi sao ngươi không xứng"
"Được để xem nàng có chịu đi theo ta hay không"
"Người đâu bắt nàng về Doãn gia cho ta"
"Dạ"
Mấy tên thị vệ đi theo hắn nghe lệnh tiến lên bắt nàng. Vì nghĩ nàng chỉ là một cô nương yếu đuối nên chỉ có hai tên đi lên muốn bắt nàng kết quả chưa chạm được vào nàng đã bị hất văng ra.
"A..aaa..aaa"
Một trận tiếng hét vang lên, hai tên đó bị nội lực của Lãnh Băng đánh văng ra xa, không chịu được miệng phun ra một bụm máu ôm ngực la hét.
Lãnh Băng muốn xem Hàn Mặc sẽ làm như thế nào với Doãn Kiếm Bình nên không ngăn cản hắn đến gần nàng, nhưng lại nghe hắn muốn cho người bắt nàng liền tức giận. Nghĩ đến những bàn tay bẩn thỉu của bọn hắn chạm vào nàng Lãnh Băng liền chịu không được nên dùng nội lực đánh mấy tên đó.
Mà bịn người của Doãn Kiếm Bình thấy đồng bọn của mình bị đánh bị thương đến hộc máu liền xông lên muốn đánh Lãnh Băng đồng thời muốn chạm vào Hàn Mặc. Còn chưa chạm vào được một góc áo của nàng đã bị Lãnh Băng đánh văng ra mà lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước. Không chỉ hộc máu mà còn nằm im bất động hơi thở yếu ớt như sắp chết.
Doãn Kiếm Bình thấy người của mình nằm bất động như vậy liền chạy lại đá đá vào người mấy tên đó mấy cái nhưng không tên nào đứng lên nổi. Giờ chỉ còn có một mình hắn, hắn liền thấy sợ. Mắt thấy Lãnh Băng đang từng bước tiến lại gần mình thì da đầu run lên nhưng vẫn cố làm vẻ trấn định lắp bắp nói
"Ngươi muốn làm gì có biết ta là ai không hả?"
Vừa nói vừa lui lại phía sau
"Không được qua đây"
Lãnh Băng vẫn như cũ tiến lại gần hắn, dùng lực bóp cổ hắn nâng lên khỏi mặt đất. Khuôn mặt Doãn Kiếm Bình nhanh chóng biến sắc. Đôi tay nắm chặt tay của Lãnh Băng nhưng không làm gì được.
"Ng..ươi mau..bỏ...bỏ ta ra"
Vì cổ bị bóp nên không đủ không khí để thở, giọng nói cũng đứt quãng nói không ra hơi.
"Nàng là của ta, ngươi không được chạm vào nàng"
Giọng nói của Lãnh Băng lạnh thấu xương khiến cho Doãn Kiếm Bình cả người đều run lên.
"Nếu ngươi muốn chết thì cứ thử chạm vào nàng một lần nữa ta cũng không ngại mà giết ngươi đâu"
Nói xong Lãnh Băng cũng buông hắn ra. Chân hắn không thể đứng vững ngay lập tức xụi lơ ngồi xuống đất thở dốc. Vừa thở vừa trừng mắt nhìn Lãnh Băng trong mắt vẫn tràn đầy tức giận không phục.
"Ngươi, ngươi đợi đó xem ta làm thế nào khiến ngươi thấy hối hận."
Vừa nói vừa được mấy tên thị vệ lúc nãy bị đánh một tay ôm ngực một tay đỡ hắn bỏ chạy.
Lãnh Băng thấy hắn bỏ chạy như vậy cũng chỉ hơi nhếch môi cười rồi quay lại bàn ăn xem như không có chuyện gì. Hàn Mặc nghe thấy Lãnh Băng nói mình là của hắn thì không hiểu sao trong lòng lại không khó chịu mà ngược lại lại có một chút vui vẻ không thể tả được.
Chẳng lẽ mình thích hắn rồi.. Không được chắc không phải đâu... Hàn Mặc tự an ủi mình, có lẽ nàng vẫn chưa chấp nhận được nên mới tự phủ nhận rằng mình không thích Lãnh Băng.
Lãnh Băng rất tự nhiên mà quay lại bàn ngồi xuống tiếp tục ăn xem như không có chuyện gì. Mọi người xung quanh thấy không còn chuyện gì để xem nữa nên tản đi không đứng xem kịch nữa
Chỉ được một lát thì Doãn Kiếm Bình lại quay lại. Theo sau hắn còn có Doãn Kiếm Thiên là phụ thân của hắn sau khi hắn về cáo trạng và kể lại sự việc thì liền tức giận mắng hắn. Nghe Doãn Kiếm Bình kể lại như vậy Doãn Kiếm Thiên cũng thấy được người mà con hắn dây vào không phải là người có thể chọc vào đứa con này của hắn quá ngu ngốc nên mới không nhận ra được.
Lần tỷ võ lần này được tổ chức rất lớn, rất nhiều người có tiếng trong giang hồ cũng tập hợp về đây thằng con nghịch tử này lại không biết như vậy thật bất hạnh mà.
Doãn Kiếm Bình nghĩ về nhà chỏ cần cha nghe thấy mình bị đánh như thế sẽ trả thù cho mình nhưng không phải như vậy, hắn bị cha của mình mắng cho một trận rồi bị bắt hắn đi tạ lỗi với Lãnh Băng, hắn thật sự không phục tại sao cha hắn lại đi bắt hắn làm như vậy chứ.
Vừa tới nơi Doãn Kiếm Bình liền lập tức chỉ vào Lãnh Băng
"Cha chính hắn là người đã đánh con, người phải làm chủ cho con"
"Ngươi còn dám nói nữa sao mau đi xin lỗi cho ta"
"Con"
Doãn Kiếm Thiên cũng không nhiều lời với hắn mà đi đến chỗ Hàn Mặc và Lãnh Băng xin lỗi
"Là do con ta không có phép tắt đã mạo phạm đến hai vị xin hai vị bỏ qua cho"
"Doãn cung chủ thật khách sáo bọn ta sao dám làm khó dễ ngài chứ"
Doãn Kiếm Thiên đổ mồ hôi lạnh, lúc nãy trước khi vào đây hắn có gặp Cung gia chủ rồi nên càng rõ ràng hơn hai người này thân phận là gì rồi, dùng Doãn gia của ông có lớn mạnh đi nữa nhưng với hai môn phái đứng đầu giang hồ bây giờ một Doãn gia của ông cũng khó chống lại được. Cách tốt nhất là nên tạ tội với hai người này.
"Con ta không biết hai vị nên mới lỗ mãng như vậy ta thay mặt nó tạ tội với hai người"
"Tên nghịch tử kia còn không mau lại đây tạ tội đi"
Doãn Kiếm Thần hơi hơi cúi đầu xuống chắp tay ra đằng trước xin lỗi hai người, sau đó quay mặt lại nhìn Doãn Kiếm Bình còn đứng đằng sau mắng hắn. Hắn nghe thấy cha mình gọi lại tạ lỗi dù không muốn nhưng vẫn phải đi tới chỗ Lãnh Băng.
"Ta đã mạo phạm đến các vị mong hai người rộng lượng tha thứ cho ta"
Cũng bắt chước bộ dáng của cha hắn cúi đầu xuống xin lỗi Lãnh Băng cùng với Hàn Mặc.
"Có phải Doãn công tử nên làm cái gì hay không chẳng lẽ chỉ nói vậy thôi sao?"
"Tiểu mĩ nhân không biết nàng nên gọi như thế nào?"
Hắn đã đến chỗ Hàn Mặc muốn tiếp cận nàng. Doãn Kiếm Bình ỷ vào việc mình là con trai của Doãn gia cũng là một gia tộc lớn nhưng bất hạnh lại có một đứa con trai hay đi trêu hoa ghẹo nguyệt, phá gia chi tử, ăn chơi lêu lổng ai ai cũng biết. Doãn Kiếm Bình dung mạo cũng không tốt là mấy miễn cưỡng có thể cho là tuấn tú. Nhưng Doãn gia cũng may mắn là Doãn Kiếm Bình chỉ là con trai thứ tuy cùng một mẹ sinh ra nhưng Doãn Kiếm Thần là trưởng tử lại có dung mạo so với Doãn Kiếm Bình hết sức khác xa nhau.
Doãn Kiếm Thần mới hai mươi lăm tuổi đã gần như tiếp quản hết gia tộc còn đưa gia tộc ngày càng lớn mạnh mà Doãn Kiếm Bình lại không làm được gì suốt ngày chỉ biết đi chọc phá người khác khiến Doãn gia cũng tốn không ít tiền lo cho hắn.
Lãnh Băng thấy có một tên nam nhân khác không biết từ đâu đến bàn hắn trêu ghẹo Hàn Mặc liền tức giận, khuôn mặt ngay lập tức lạnh đi vài phần. Nàng là của Lãnh Băng hắn cái tên này không biết ở đâu tới lại dám có ý tứ với nàng. Hàn Mặc chưa kịp nói gì thì Lãn Băng đã lên tiếng trước
"Cút"
Lạnh lùng nhã ra một chữ Lãnh Băng khiến cho Doãn Kiếm Bình tức giận
"Ngươi là ai mà dám bảo bản công tử cút hả, ngươi nên cút đi mới đúng đó đừng làm phiền chuyện tốt của bản công tử"
Lãnh Băng cũng không tức giận bởi lời nói của hắn mà tiếp tục nhàn nhạt mở miệng
"Tốt nhất ngươi nên biến đi nếu không sau này hối hận ta không báo trước lỡ như như ta không cẩn thận phế đi chân của ngươi hay chỗ nào khác thì coi như xong"
"Ngươi.. ngươi, ta đang hỏi nàng ấy chứ có hỏi ngươi không hả? Chờ đó ta có được nàng rồi nhất định sẽ không để yên cho ngươi"
Hàn Mặc thấy Lãnh Băng muốn giải quyết giúp nàng nên nàng cũng không cần nhúng tay vào mà tiếp tục ăn mấy món ăn trên bàn. Dù sao có người giải quyết giúp nàng rồi thì tại sao nàng phải nhúng tay vào làm gì để Lãnh Băng giải quyết luôn còn nàng thì ăn uống thoải mái.
Doãn Kiếm Bình rất tức giận với Lãnh Băng nhưng không quên mục đích chính của mình nên quay sang Hàn Mặc bắt chuyện
"Tiểu mỹ nhân nàng có đồng ý đi theo ta hay không?"
Lúc này Hàn Mặc hơi nhíu mày một chút, nếu cãi nhau với Lãnh Băng rồi thì cứ tiếp tục đi tại sao phải quan tâm nàng làm gì?
"Ngươi là ai tại sao ta phải đi theo ngươi?"
"Đương nhiên là bởi vì ta là Doãn Kiếm Bình là con trai của Doãn Kiếm Thiên là một trong tứ đại gia tộc"
Hàn Mặc nghe hắn nói càng nhíu mày nhiều hơn. Nghe giọng điệu của hắn thì cũng biết hắn không phải loại tốt lành gì, mặc dù mới đến nhưng vẫn biết ngoài triều đình ra cũng có bốn đại gia tộc khác, mỗi gia tộc sẽ ở một phương như Doãn gia ở phía Nam, Cung gia ở phía Tây, Phượng gia ở phía Bắc, Vũ gia ở phía Đông. Còn mỗi gia tộc như thế nào thì nàng cũng không nắm rõ lắm. Lần này cuộc tỷ võ tổ chức rất lớn nên cả bốn gia tộc đều tham gia và tụ lại về phía Tây, nhưng không ở trong Cung gia mà chỉ ở khách điếm gần đó.
"Vậy thì như thế nào? Chẳng qua đó cũng không phải là của ngươi"
"Đương nhiên sau này gia sản đó sẽ thuộc về ta, nếu nàng đi theo ta sẽ được sung sướng, không lo gì cả"
"Ta thấy với cách nói này của ngươi thì không biết ngươi đã nói như vậy biết bao nhiêu cô nương rồi. Nhưng nếu ngươi muốn ta theo ngươi thì ngươi.."
Nói đến đây Hàn Mặc cố ý nói chậm lại khiến cho Doãn Kiếm Bình nghĩ nàng đã đồng ý, muốn đưa ra điều kiện với hắn.
"Nàng muốn ta làm gì cũng được chỉ cần nàng chịu theo ta là được"
Lúc này Hàn Mặc mới nói hai chữ tiếp theo thành công khiến cho Doãn Kiếm Bình tức giận
"Ngươi không xứng"
Khuôn mặt hớn hở của Doãn Kiếm Bình lập tức vặn vẹo, hắn tức giận thật rồi. Hắn đường đường là một công tử của một đại gia tộc nhưng lại bị một nữ nhân đùa bỡn nhưng vậy thật mất mặt.
"Hay, hay"
Lúc này mấy người ở bàn khác cũng đừng ăn lại mà bắt đầu xem kịch vui thấy Hàn Mặc nói một câu như vậy lại có thể khiến Doãn Kiếm Bình tức giận lên mà nàng thì vẫn bình tĩnh ngồi đó. Cả đám liền nhịn không được khen nàng, có người còn vỗ tay nữa.
Thật ra những chuyện xấu của Doãn Kiếm Bình đa phần ai cũng biết chỉ cần là nhưng người ở đây thì ai cũng biết hắn là một công tử ăn chơi có tiếng nhất. Hàn Mặc mới đến nên vẫn chưa thu thập được kĩ tin tức của nơi này nên không biết.
"Ngươi, ngươi dám nói vậy với ta vậy sao? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đã coi trọng ngươi mới đúng? Tiểu mĩ nhân có phải nàng nên suy nghĩ lại hay không"
"Không phải ta đã nói rồi sao ngươi không xứng"
"Được để xem nàng có chịu đi theo ta hay không"
"Người đâu bắt nàng về Doãn gia cho ta"
"Dạ"
Mấy tên thị vệ đi theo hắn nghe lệnh tiến lên bắt nàng. Vì nghĩ nàng chỉ là một cô nương yếu đuối nên chỉ có hai tên đi lên muốn bắt nàng kết quả chưa chạm được vào nàng đã bị hất văng ra.
"A..aaa..aaa"
Một trận tiếng hét vang lên, hai tên đó bị nội lực của Lãnh Băng đánh văng ra xa, không chịu được miệng phun ra một bụm máu ôm ngực la hét.
Lãnh Băng muốn xem Hàn Mặc sẽ làm như thế nào với Doãn Kiếm Bình nên không ngăn cản hắn đến gần nàng, nhưng lại nghe hắn muốn cho người bắt nàng liền tức giận. Nghĩ đến những bàn tay bẩn thỉu của bọn hắn chạm vào nàng Lãnh Băng liền chịu không được nên dùng nội lực đánh mấy tên đó.
Mà bịn người của Doãn Kiếm Bình thấy đồng bọn của mình bị đánh bị thương đến hộc máu liền xông lên muốn đánh Lãnh Băng đồng thời muốn chạm vào Hàn Mặc. Còn chưa chạm vào được một góc áo của nàng đã bị Lãnh Băng đánh văng ra mà lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước. Không chỉ hộc máu mà còn nằm im bất động hơi thở yếu ớt như sắp chết.
Doãn Kiếm Bình thấy người của mình nằm bất động như vậy liền chạy lại đá đá vào người mấy tên đó mấy cái nhưng không tên nào đứng lên nổi. Giờ chỉ còn có một mình hắn, hắn liền thấy sợ. Mắt thấy Lãnh Băng đang từng bước tiến lại gần mình thì da đầu run lên nhưng vẫn cố làm vẻ trấn định lắp bắp nói
"Ngươi muốn làm gì có biết ta là ai không hả?"
Vừa nói vừa lui lại phía sau
"Không được qua đây"
Lãnh Băng vẫn như cũ tiến lại gần hắn, dùng lực bóp cổ hắn nâng lên khỏi mặt đất. Khuôn mặt Doãn Kiếm Bình nhanh chóng biến sắc. Đôi tay nắm chặt tay của Lãnh Băng nhưng không làm gì được.
"Ng..ươi mau..bỏ...bỏ ta ra"
Vì cổ bị bóp nên không đủ không khí để thở, giọng nói cũng đứt quãng nói không ra hơi.
"Nàng là của ta, ngươi không được chạm vào nàng"
Giọng nói của Lãnh Băng lạnh thấu xương khiến cho Doãn Kiếm Bình cả người đều run lên.
"Nếu ngươi muốn chết thì cứ thử chạm vào nàng một lần nữa ta cũng không ngại mà giết ngươi đâu"
Nói xong Lãnh Băng cũng buông hắn ra. Chân hắn không thể đứng vững ngay lập tức xụi lơ ngồi xuống đất thở dốc. Vừa thở vừa trừng mắt nhìn Lãnh Băng trong mắt vẫn tràn đầy tức giận không phục.
"Ngươi, ngươi đợi đó xem ta làm thế nào khiến ngươi thấy hối hận."
Vừa nói vừa được mấy tên thị vệ lúc nãy bị đánh một tay ôm ngực một tay đỡ hắn bỏ chạy.
Lãnh Băng thấy hắn bỏ chạy như vậy cũng chỉ hơi nhếch môi cười rồi quay lại bàn ăn xem như không có chuyện gì. Hàn Mặc nghe thấy Lãnh Băng nói mình là của hắn thì không hiểu sao trong lòng lại không khó chịu mà ngược lại lại có một chút vui vẻ không thể tả được.
Chẳng lẽ mình thích hắn rồi.. Không được chắc không phải đâu... Hàn Mặc tự an ủi mình, có lẽ nàng vẫn chưa chấp nhận được nên mới tự phủ nhận rằng mình không thích Lãnh Băng.
Lãnh Băng rất tự nhiên mà quay lại bàn ngồi xuống tiếp tục ăn xem như không có chuyện gì. Mọi người xung quanh thấy không còn chuyện gì để xem nữa nên tản đi không đứng xem kịch nữa
Chỉ được một lát thì Doãn Kiếm Bình lại quay lại. Theo sau hắn còn có Doãn Kiếm Thiên là phụ thân của hắn sau khi hắn về cáo trạng và kể lại sự việc thì liền tức giận mắng hắn. Nghe Doãn Kiếm Bình kể lại như vậy Doãn Kiếm Thiên cũng thấy được người mà con hắn dây vào không phải là người có thể chọc vào đứa con này của hắn quá ngu ngốc nên mới không nhận ra được.
Lần tỷ võ lần này được tổ chức rất lớn, rất nhiều người có tiếng trong giang hồ cũng tập hợp về đây thằng con nghịch tử này lại không biết như vậy thật bất hạnh mà.
Doãn Kiếm Bình nghĩ về nhà chỏ cần cha nghe thấy mình bị đánh như thế sẽ trả thù cho mình nhưng không phải như vậy, hắn bị cha của mình mắng cho một trận rồi bị bắt hắn đi tạ lỗi với Lãnh Băng, hắn thật sự không phục tại sao cha hắn lại đi bắt hắn làm như vậy chứ.
Vừa tới nơi Doãn Kiếm Bình liền lập tức chỉ vào Lãnh Băng
"Cha chính hắn là người đã đánh con, người phải làm chủ cho con"
"Ngươi còn dám nói nữa sao mau đi xin lỗi cho ta"
"Con"
Doãn Kiếm Thiên cũng không nhiều lời với hắn mà đi đến chỗ Hàn Mặc và Lãnh Băng xin lỗi
"Là do con ta không có phép tắt đã mạo phạm đến hai vị xin hai vị bỏ qua cho"
"Doãn cung chủ thật khách sáo bọn ta sao dám làm khó dễ ngài chứ"
Doãn Kiếm Thiên đổ mồ hôi lạnh, lúc nãy trước khi vào đây hắn có gặp Cung gia chủ rồi nên càng rõ ràng hơn hai người này thân phận là gì rồi, dùng Doãn gia của ông có lớn mạnh đi nữa nhưng với hai môn phái đứng đầu giang hồ bây giờ một Doãn gia của ông cũng khó chống lại được. Cách tốt nhất là nên tạ tội với hai người này.
"Con ta không biết hai vị nên mới lỗ mãng như vậy ta thay mặt nó tạ tội với hai người"
"Tên nghịch tử kia còn không mau lại đây tạ tội đi"
Doãn Kiếm Thần hơi hơi cúi đầu xuống chắp tay ra đằng trước xin lỗi hai người, sau đó quay mặt lại nhìn Doãn Kiếm Bình còn đứng đằng sau mắng hắn. Hắn nghe thấy cha mình gọi lại tạ lỗi dù không muốn nhưng vẫn phải đi tới chỗ Lãnh Băng.
"Ta đã mạo phạm đến các vị mong hai người rộng lượng tha thứ cho ta"
Cũng bắt chước bộ dáng của cha hắn cúi đầu xuống xin lỗi Lãnh Băng cùng với Hàn Mặc.
"Có phải Doãn công tử nên làm cái gì hay không chẳng lẽ chỉ nói vậy thôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.