Vương Phi Bá Đạo Của Lãnh Vương Gia
Chương 55
Khánh Linh
07/12/2019
Hàn Mặc và Lãnh Băng đi song song với nhau trên
đường, trùng hợp như thế nào mà Hàn Mặc và Lãnh Băng đều mặc y phục đỏ
rực như nhau lại làm cho cả hai thêm nổi bật trong biển người.
Hai người đi đến đâu đều gây sự chú ý, nữ thì có một vẻ đẹp yêu mị, dụ hoặc còn nam thì vẻ đẹp yêu nghiệt, cả hai chỉ trưng ra khuôn mặt lãnh đạm nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thán không khỏi nghĩ đến câu: "Tiên đồng ngọc nữ". Không ít nữ tử và nam nhân lén lút nhìn hai người nhưng khí chất của hai người quá kinh người nên không ai dám lại gần nhưng vẫn có không ít ánh mắt nhìn theo hai người.
Còn chưa nói mặt nạ hay khăn che mặt gì đó đã được gỡ xuống rồi. Dù sao có lộ ra khuôn mặt thật cũng không ai biết. Với lại Hàn Mặc không muốn gây nhiều sự chú ý nhưng lại không ngờ kết quả là sự chú ý đặt trên hai người không giảm xuống mà càng ngày càng tăng lên. Còn Lãnh Băng thấy Hàn Mặc bỏ khăn che mặt ra nên mình cũng mặt nạ ra luôn cho giống nàng.
Hàn Mặc và Lãnh Băng vẫn đi song song như vậy đến khi gặp một lão bá đang bán lồng đèn mời hai người mua để thả. Lồng đèn này là để lửa cháy bên trong đèn rồi khi thả tay ra thì nó sẽ tự động bay lên trời.
"Vị công tử này, lồng đèn ở chỗ ta rất đẹp người có muốn mua nó cho thê tử của mình không?"
Vốn là Lãnh Băng không định mua nhưng nghe đến "thê tử của mình" thì trong lòng rất vui vẻ. Ừm mặc dù nàng chưa phải nương tử của hắn nghe nghe lão bá này nói vẫn cảm thấy rất vui vẻ nên chọn một cái và mua.
Còn Hàn Mặc thì ngược lại, nàng là thê tử của hắn khi nào chứ, nhưng khi vừa định mở miệng phủ nhận thì bắt gặp ánh mắt đầy nhu tình và dịu dàng của Lãnh Băng làm cho nàng bị cuốn vào đôi mắt đen láy, sâu không lường được. Nàng biết đây không phải màu mắt thật của hắn, nhưng màu đen thôi đã làm nàng bị như vậy rồi không biết khi thấy đôi mắt màu tím thật sự của hắn thì nàng sẽ như thế nào nữa.
Lão bá thấy hai người ân ái như vậy chỉ cười cười, đúng là tuổi trẻ mà đứng trước mặt lão cũng có thể liếc mắt đưa tình được.
Khi Hàn Mặc hoàn hồn thì nhận ra mình vậy mà thất thần, không nói được gì thì thôi đi còn nhìn mắt hắn đến ngay ngẩn thì quá lắm rồi. Quay mặt sang thấy lão bá nhìn mình cười cười thì mặt Hàn Mặc bất giác đỏ lên. Tại sao lại háo sắc như vậy chứ?
Trong quầy hàng có rất nhiều loại lồng đèn đủ loại màu sắc. Lãnh Băng nhìn một lượt rồi chọn chiếc có màu đỏ trên đó thêu một bông hoa mẫu đơn cũng đỏ rực như chiêc lồng đèn vậy, nhưng lại không làm cho chiếc trở nên xấu mà càng tăng thêm vẻ đẹp của nó.
"Công tử, người thật có mắt nhìn đó là chiếc đẹp nhất mà chỗ ta có đó"
"Thấy hai người đẹp đôi như vậy ta sẽ lấy rẻ cho hai người, nhân tiện chúc hai người làm phu thê vĩnh viễn hạnh phúc đến răng long đầu bạc"
Lão bá vừa đưa chiếc lồng đèn vừa thuận tiện nói lời chúc phúc hai người luôn. Lãnh Băng rất vui vẻ mà nhận lời chúc của lão bá còn Hàn Mặc nghe chúc như vậy thì lại muốn phản bác nhưng không kịp đề phòng đã bị Lãnh Băng rất tự nhiên mà nắm tay nàng kéo đi. Còn khồn quên nhìn lão bá không tiếc mà nở một cười cảm ơn
"Lão bá cảm ơn ông rất nhiều hy vọng ông sẽ bán đắt"
Chính xác là Hàn Mặc do đang nghĩ đến chuyện mình nhìn Lãnh Băng đến thất thần mà không kịp đề phòng nên mới bị Lãnh Băng dễ dàng nắm tay kéo đi như vậy.
Mọi người đi chơi hội thấy đôi "Tiên đồng ngọc nữ" vào quầy của lão bá kia mua lồng đèn kết quả một đoàn người cũng kéo vào theo mà khi ra mỗi người ai cũng cầm theo một hay nhiều chiếc lồng đèn trên tay. Còn lão bá tự dưng bán được nhiều lồng đèn đến vậy vui vẻ đến khuôn mặt cười đều nhăn lại. Ông có phải nên cảm ơn hai phu thê kia đã vào chỗ của mình mua đồ hay không? Nhờ họ mà mình bán được nhiều như vậy. Nếu lần sau gặp lại nhất định phải trả ơn thật tốt mới được.
*******
Tại một nơi nào đó chỉ có Hàn Mặc và Lãnh Băng. Lãnh Băng đã dẫn Hàn Mặc đến một nơi chỉ có riêng hai người, gần một dòng sông. Còn Hàn Mặc không phản kháng là vì lúc nàng ý thức được mình bị người khác dẫn đi thì đã đến nơi mất rồi, nói nàng phản kháng kiểu gì đây.
Lại cảm thấy bàn tay nóng nóng, mới phát hiện ra tay mình bị Lãnh Băng nắm không buông ra. Tay của hắn rất ấm áp, truyền vào tay nàng cảm xúc ấm nóng thật kì lạ. Hàn Mặc muốn rút tay ra nhưng dùng sức thế nào cũng rút không ra. Hàn Mặc cường đại như vậy nhưng vẫn không bằng Lãnh Băng, nàng không rút ra được chỉ đành mặc kệ hắn.
Lãnh Băng lấy lồng đèn ra rồi đốt đèn bên trong nó lên, tay cũng không có thả tay Hàn Mặc ra. Lúc này Lãng Băng cầm tay Hàn Mặc cùng với tay mình cùng cầm lồng đèn thả nó lên trời. Lãnh Băng nghiêm túc nhìn Hàn Mặc bằng ánh mắt ôn nhu, giọng nói cũng ấm áp hơn thường ngày
"Mặc nhi, nàng có tin hay không thì ta thật sự rất thích nàng. Thậm chí có thể là yêu nàng luôn rồi, từ lần gặp nàng đầu tiên ở Phong Nhai các ta đã yêu nàng mất rồi. Mặc dù ta biết nàng vẫn chưa yêu ta nhưng ta tin nếu ta cố gắng thì sau này nàng nhất định sẽ yêu ta."
Chưa kịp để Hàn Mặc lên tiếng Lãnh Băng đã nói tiếp
"Nàng là nữ nhân đặc biệt nhất mà ta từng gặp. Ta đã bị thu hút bởi sự bình tĩnh, lạnh lùng, năng lực của nàng cũng như những thứ khác đã làm cho ta càng ngày càng không thể khống chế mình mà để ý đến nàng đến khi nhận ra thì ta đã yêu nàng mất rồi. Nàng chính là nữ nhân đầu tiên mà ta để ý đến vậy, ta thật sự không thể khống chế mình mà yêu nàng mất rồi, Mặc nhi hà"
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói như vậy, trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua làm cho trái tim từ lâu đã đóng băng của nàng bị tan chảy dần ra.
Hàn Mặc cũng biết chứ nhưng đã từ lâu nàng đã không cảm nhận được sự ấm áp từ tận sâu trong lòng của mình rồi. Kiếp trước mất mẹ từ nhỏ, sau đó lại được nhận nuôi và huấn luyện trở thành một bá chủ hắc đạo thì thời gian đâu mà nàng để ý đến những chuyện tình cảm riêng tư khác chứ. Nhưng may mắn nàng vẫn còn một người bạn tốt là Minh Nguyệt nhưng đáng tiếc bây giờ nàng đã không thể trở về hiện đại được nữa.
Kiếp trước thứ tình cảm này nàng chưa từng trải qua cũng như không biết nó như thế nào cả. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự ấm áp khi nghe những lời của Lãnh Băng nói với mình. Có lẽ nàng cũng có cảm xúc với hắn nên khi nghe hắn nói vậy trong lòng nàng mới vui vẻ như vậy. Nếu đã như vậy thì nàng cũng nên thử một lần xem thử yêu là như thế nào.
Lãnh Băng nói xong thấy Hàn Mặc trầm mặc một lúc lâu mà không nói gì, vẫn biết trước được nàng sẽ như vậy nhưng lại nhịn không được mà thấy thất vọng. Không biết bao giờ nàng mới chấp nhận hắn đây.
Hàn Mặc đã suy nghĩ xong, nếu đã có cảm giác với hắn rồi thì nàng sẽ thử đặt niềm tin vào hắn. Nhưng nếu hắn đã phản bội nàng thì dù đau khổ nàng vẫn sẽ rời xa hắn.
Hàn Mặc ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đang che dấu đi đôi mắt màu tím huyền bí. Ánh mắt của Hàn Mặc kiên định mà nhìn thẳng vào Lãnh Băng cất giọng nói ấm áp khác xa với giọng nói lạnh lẽo thường ngày
"Có lẽ ta cũng động tâm với chàng thật rồi, mặc dù không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ta biết chắc rằng mình thích chàng mất rồi"
Lãnh Băng vì lời nói của Hàn Mặc mà chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói đó hơi ngây ngốc nhìn nàng. Hàn Mặc thấy dáng vẻ Lãnh Băng như vậy liền không nhịn được mà khóe môi nở nụ cười. Nụ cười của nàng càng làm cho Lãnh Băng thêm ngây ngốc hơn nữa, nụ cười ấy rất đẹp chưa bao giờ Lãnh Băng thấy nàng cười như vậy, nụ cười này không mang theo bất kì sự lạnh lùng hay chán ghét mà là nụ cười từ trong lòng của nàng nó tựa như nắng ấm xua đi sự lạnh giá trên khuôn mặt nàng vậy. Lãng Băng nhìn đến si ngốc, lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần mà lắp bắp hỏi lại nàng
"Nàng.., nàng nói có thật không?"
"Ta đi lừa chàng làm gì, ta tuyệt đối là nghiêm túc"
Nụ cười trên môi nàng không tắt mà ngược lại càng đậm hơn trước trả lời Lãnh Băng
"Ta động tâm với chàng là thật nhưng ta chỉ muốn chàng là của mình ta thôi, ta không muốn chia sẻ chàng với bất kì nữ nhân nào khác. Nếu chàng làm không được thì ta sẽ không miễn cưỡng chàng, chàng có thể tìm nữ nhân khác nhưng đừng bao giờ đến gần ta nữa."
Nàng đương nhiên không quên ở thế giới cổ đại này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nhưng nàng sẽ không chấp nhận được. Nếu đã thật tâm yêu nàng thì đương nhiên sẽ cần nàng là đủ. Nàng biết rất khó để thay đổi nghĩ suy nghĩ của người cổ đại nhưng nàng vẫn nên nói trước để sau này sẽ bớt đau khổ hơn.
"Mặc nhi, nàng chính là nữ nhân mà ta đã nhận định rồi thì sẽ không có nữ nhân nào ta để vào mắt nữa. Nếu đã như vậy thì ta cần nhìu thê thiếp làm gì chứ, ta sẽ chỉ có mình nàng mà thôi"
Lãnh Băng không hề nghĩ ngợi mà trả lời nàng. Những mùi son phấn trên người nhưng nữ tử khác khiến hắn rất khó chịu nhưng khi đến gần nàng ngược lại hắn cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái. Tất nhiên nếu đã yêu nàng thì cần nữ nhân khác làm gì nữa chứ.
Hai người đi đến đâu đều gây sự chú ý, nữ thì có một vẻ đẹp yêu mị, dụ hoặc còn nam thì vẻ đẹp yêu nghiệt, cả hai chỉ trưng ra khuôn mặt lãnh đạm nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thán không khỏi nghĩ đến câu: "Tiên đồng ngọc nữ". Không ít nữ tử và nam nhân lén lút nhìn hai người nhưng khí chất của hai người quá kinh người nên không ai dám lại gần nhưng vẫn có không ít ánh mắt nhìn theo hai người.
Còn chưa nói mặt nạ hay khăn che mặt gì đó đã được gỡ xuống rồi. Dù sao có lộ ra khuôn mặt thật cũng không ai biết. Với lại Hàn Mặc không muốn gây nhiều sự chú ý nhưng lại không ngờ kết quả là sự chú ý đặt trên hai người không giảm xuống mà càng ngày càng tăng lên. Còn Lãnh Băng thấy Hàn Mặc bỏ khăn che mặt ra nên mình cũng mặt nạ ra luôn cho giống nàng.
Hàn Mặc và Lãnh Băng vẫn đi song song như vậy đến khi gặp một lão bá đang bán lồng đèn mời hai người mua để thả. Lồng đèn này là để lửa cháy bên trong đèn rồi khi thả tay ra thì nó sẽ tự động bay lên trời.
"Vị công tử này, lồng đèn ở chỗ ta rất đẹp người có muốn mua nó cho thê tử của mình không?"
Vốn là Lãnh Băng không định mua nhưng nghe đến "thê tử của mình" thì trong lòng rất vui vẻ. Ừm mặc dù nàng chưa phải nương tử của hắn nghe nghe lão bá này nói vẫn cảm thấy rất vui vẻ nên chọn một cái và mua.
Còn Hàn Mặc thì ngược lại, nàng là thê tử của hắn khi nào chứ, nhưng khi vừa định mở miệng phủ nhận thì bắt gặp ánh mắt đầy nhu tình và dịu dàng của Lãnh Băng làm cho nàng bị cuốn vào đôi mắt đen láy, sâu không lường được. Nàng biết đây không phải màu mắt thật của hắn, nhưng màu đen thôi đã làm nàng bị như vậy rồi không biết khi thấy đôi mắt màu tím thật sự của hắn thì nàng sẽ như thế nào nữa.
Lão bá thấy hai người ân ái như vậy chỉ cười cười, đúng là tuổi trẻ mà đứng trước mặt lão cũng có thể liếc mắt đưa tình được.
Khi Hàn Mặc hoàn hồn thì nhận ra mình vậy mà thất thần, không nói được gì thì thôi đi còn nhìn mắt hắn đến ngay ngẩn thì quá lắm rồi. Quay mặt sang thấy lão bá nhìn mình cười cười thì mặt Hàn Mặc bất giác đỏ lên. Tại sao lại háo sắc như vậy chứ?
Trong quầy hàng có rất nhiều loại lồng đèn đủ loại màu sắc. Lãnh Băng nhìn một lượt rồi chọn chiếc có màu đỏ trên đó thêu một bông hoa mẫu đơn cũng đỏ rực như chiêc lồng đèn vậy, nhưng lại không làm cho chiếc trở nên xấu mà càng tăng thêm vẻ đẹp của nó.
"Công tử, người thật có mắt nhìn đó là chiếc đẹp nhất mà chỗ ta có đó"
"Thấy hai người đẹp đôi như vậy ta sẽ lấy rẻ cho hai người, nhân tiện chúc hai người làm phu thê vĩnh viễn hạnh phúc đến răng long đầu bạc"
Lão bá vừa đưa chiếc lồng đèn vừa thuận tiện nói lời chúc phúc hai người luôn. Lãnh Băng rất vui vẻ mà nhận lời chúc của lão bá còn Hàn Mặc nghe chúc như vậy thì lại muốn phản bác nhưng không kịp đề phòng đã bị Lãnh Băng rất tự nhiên mà nắm tay nàng kéo đi. Còn khồn quên nhìn lão bá không tiếc mà nở một cười cảm ơn
"Lão bá cảm ơn ông rất nhiều hy vọng ông sẽ bán đắt"
Chính xác là Hàn Mặc do đang nghĩ đến chuyện mình nhìn Lãnh Băng đến thất thần mà không kịp đề phòng nên mới bị Lãnh Băng dễ dàng nắm tay kéo đi như vậy.
Mọi người đi chơi hội thấy đôi "Tiên đồng ngọc nữ" vào quầy của lão bá kia mua lồng đèn kết quả một đoàn người cũng kéo vào theo mà khi ra mỗi người ai cũng cầm theo một hay nhiều chiếc lồng đèn trên tay. Còn lão bá tự dưng bán được nhiều lồng đèn đến vậy vui vẻ đến khuôn mặt cười đều nhăn lại. Ông có phải nên cảm ơn hai phu thê kia đã vào chỗ của mình mua đồ hay không? Nhờ họ mà mình bán được nhiều như vậy. Nếu lần sau gặp lại nhất định phải trả ơn thật tốt mới được.
*******
Tại một nơi nào đó chỉ có Hàn Mặc và Lãnh Băng. Lãnh Băng đã dẫn Hàn Mặc đến một nơi chỉ có riêng hai người, gần một dòng sông. Còn Hàn Mặc không phản kháng là vì lúc nàng ý thức được mình bị người khác dẫn đi thì đã đến nơi mất rồi, nói nàng phản kháng kiểu gì đây.
Lại cảm thấy bàn tay nóng nóng, mới phát hiện ra tay mình bị Lãnh Băng nắm không buông ra. Tay của hắn rất ấm áp, truyền vào tay nàng cảm xúc ấm nóng thật kì lạ. Hàn Mặc muốn rút tay ra nhưng dùng sức thế nào cũng rút không ra. Hàn Mặc cường đại như vậy nhưng vẫn không bằng Lãnh Băng, nàng không rút ra được chỉ đành mặc kệ hắn.
Lãnh Băng lấy lồng đèn ra rồi đốt đèn bên trong nó lên, tay cũng không có thả tay Hàn Mặc ra. Lúc này Lãng Băng cầm tay Hàn Mặc cùng với tay mình cùng cầm lồng đèn thả nó lên trời. Lãnh Băng nghiêm túc nhìn Hàn Mặc bằng ánh mắt ôn nhu, giọng nói cũng ấm áp hơn thường ngày
"Mặc nhi, nàng có tin hay không thì ta thật sự rất thích nàng. Thậm chí có thể là yêu nàng luôn rồi, từ lần gặp nàng đầu tiên ở Phong Nhai các ta đã yêu nàng mất rồi. Mặc dù ta biết nàng vẫn chưa yêu ta nhưng ta tin nếu ta cố gắng thì sau này nàng nhất định sẽ yêu ta."
Chưa kịp để Hàn Mặc lên tiếng Lãnh Băng đã nói tiếp
"Nàng là nữ nhân đặc biệt nhất mà ta từng gặp. Ta đã bị thu hút bởi sự bình tĩnh, lạnh lùng, năng lực của nàng cũng như những thứ khác đã làm cho ta càng ngày càng không thể khống chế mình mà để ý đến nàng đến khi nhận ra thì ta đã yêu nàng mất rồi. Nàng chính là nữ nhân đầu tiên mà ta để ý đến vậy, ta thật sự không thể khống chế mình mà yêu nàng mất rồi, Mặc nhi hà"
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói như vậy, trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua làm cho trái tim từ lâu đã đóng băng của nàng bị tan chảy dần ra.
Hàn Mặc cũng biết chứ nhưng đã từ lâu nàng đã không cảm nhận được sự ấm áp từ tận sâu trong lòng của mình rồi. Kiếp trước mất mẹ từ nhỏ, sau đó lại được nhận nuôi và huấn luyện trở thành một bá chủ hắc đạo thì thời gian đâu mà nàng để ý đến những chuyện tình cảm riêng tư khác chứ. Nhưng may mắn nàng vẫn còn một người bạn tốt là Minh Nguyệt nhưng đáng tiếc bây giờ nàng đã không thể trở về hiện đại được nữa.
Kiếp trước thứ tình cảm này nàng chưa từng trải qua cũng như không biết nó như thế nào cả. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự ấm áp khi nghe những lời của Lãnh Băng nói với mình. Có lẽ nàng cũng có cảm xúc với hắn nên khi nghe hắn nói vậy trong lòng nàng mới vui vẻ như vậy. Nếu đã như vậy thì nàng cũng nên thử một lần xem thử yêu là như thế nào.
Lãnh Băng nói xong thấy Hàn Mặc trầm mặc một lúc lâu mà không nói gì, vẫn biết trước được nàng sẽ như vậy nhưng lại nhịn không được mà thấy thất vọng. Không biết bao giờ nàng mới chấp nhận hắn đây.
Hàn Mặc đã suy nghĩ xong, nếu đã có cảm giác với hắn rồi thì nàng sẽ thử đặt niềm tin vào hắn. Nhưng nếu hắn đã phản bội nàng thì dù đau khổ nàng vẫn sẽ rời xa hắn.
Hàn Mặc ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đang che dấu đi đôi mắt màu tím huyền bí. Ánh mắt của Hàn Mặc kiên định mà nhìn thẳng vào Lãnh Băng cất giọng nói ấm áp khác xa với giọng nói lạnh lẽo thường ngày
"Có lẽ ta cũng động tâm với chàng thật rồi, mặc dù không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ta biết chắc rằng mình thích chàng mất rồi"
Lãnh Băng vì lời nói của Hàn Mặc mà chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói đó hơi ngây ngốc nhìn nàng. Hàn Mặc thấy dáng vẻ Lãnh Băng như vậy liền không nhịn được mà khóe môi nở nụ cười. Nụ cười của nàng càng làm cho Lãnh Băng thêm ngây ngốc hơn nữa, nụ cười ấy rất đẹp chưa bao giờ Lãnh Băng thấy nàng cười như vậy, nụ cười này không mang theo bất kì sự lạnh lùng hay chán ghét mà là nụ cười từ trong lòng của nàng nó tựa như nắng ấm xua đi sự lạnh giá trên khuôn mặt nàng vậy. Lãng Băng nhìn đến si ngốc, lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần mà lắp bắp hỏi lại nàng
"Nàng.., nàng nói có thật không?"
"Ta đi lừa chàng làm gì, ta tuyệt đối là nghiêm túc"
Nụ cười trên môi nàng không tắt mà ngược lại càng đậm hơn trước trả lời Lãnh Băng
"Ta động tâm với chàng là thật nhưng ta chỉ muốn chàng là của mình ta thôi, ta không muốn chia sẻ chàng với bất kì nữ nhân nào khác. Nếu chàng làm không được thì ta sẽ không miễn cưỡng chàng, chàng có thể tìm nữ nhân khác nhưng đừng bao giờ đến gần ta nữa."
Nàng đương nhiên không quên ở thế giới cổ đại này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nhưng nàng sẽ không chấp nhận được. Nếu đã thật tâm yêu nàng thì đương nhiên sẽ cần nàng là đủ. Nàng biết rất khó để thay đổi nghĩ suy nghĩ của người cổ đại nhưng nàng vẫn nên nói trước để sau này sẽ bớt đau khổ hơn.
"Mặc nhi, nàng chính là nữ nhân mà ta đã nhận định rồi thì sẽ không có nữ nhân nào ta để vào mắt nữa. Nếu đã như vậy thì ta cần nhìu thê thiếp làm gì chứ, ta sẽ chỉ có mình nàng mà thôi"
Lãnh Băng không hề nghĩ ngợi mà trả lời nàng. Những mùi son phấn trên người nhưng nữ tử khác khiến hắn rất khó chịu nhưng khi đến gần nàng ngược lại hắn cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái. Tất nhiên nếu đã yêu nàng thì cần nữ nhân khác làm gì nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.