Vương Phi Bá Đạo Của Lãnh Vương Gia
Chương 56
Khánh Linh
01/01/2020
Lãnh Băng không hề nghĩ ngợi mà trả lời nàng.
Những mùi son phấn trên người nhưng nữ tử khác khiến hắn rất khó chịu
nhưng khi đến gần nàng ngược lại trên người nàng không có mùi son phấn
chỉ có mùi thơm của cơ thể khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái.
Tất nhiên nếu đã yêu nàng thì cần nữ nhân khác làm gì nữa chứ.
"Nàng chính là người đầu tiên cũng như là người cuối cùng khiến ta rung động. Cho dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa thì ta cũng chỉ có một mình nàng thôi"
Lãnh Băng nghiêm túc nói, ánh mắt càng thêm thăm sâu khó lường nhìn Hàn Mặc.
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói vậy lại tiếp tục cười rạng rỡ. Nàng sẽ đặt niềm tin vào nam nhân này một lần. Nếu sau này hắn thay lòng đổi dạ nàng nhất định sẽ rời xa hắn không bao giờ động tâm với bất kì ai nữa. Biết rằng đến lúc đó nhất định sẽ rất đau khổ nhưng nàng sẽ không chấp nhận được nam nhân của mình có thêm người khác nên rời xa hắn là tốt nhất.
"Ân, ta tin chàng. Mặc dù ta tin chàng nhưng nếu biết chàng phản bội lòng tin của ta thì ta sẽ không cho chàng bất cứ cơ hội nào nữa đâu"
"Ta biết hiện tại nàng vẫn chưa đủ tin tưởng ta nhưng ta chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của nàng"
Lãnh Băng nói xong, từ từ nhắm mắt hạ thấp đầu xuống nhắm ngay đôi môi mềm mại của nàng hôn xuống, Hàn Mặc cũng không phản kháng mà từ từ khép mắt lại hưởng thụ nụ hôn của hắn. Lần trước mặt dù cũng tính là hôn nhưng chỉ do sự cố mà thôi. Lần này Lãnh Băng lúc đầu còn nhẹ nhàng hôn môi nàng. Nhưng sau đó từ từ đưa lưỡi của mình vào trong miệng nàng nhẹ nhàng tách hai hàm răng nàng ra tìm được chiếc lưỡi mềm mại của nàng cuốn lấy nó đùa nghịch trong khoang miệng của cả hai. Tuy Lãnh Băng có chút vụng về nhưng Hàn Mặc cũng rất hưởng thụ nụ hôn đó.
Lãnh Băng cảm thấy nàng thật ngọt, thế là chiếc lưỡi mạnh mẽ của Lãnh Băng lại nhẹ nhàng quét hết một vòng trong khoang miệng của Hàn Mặc. Hàn Mặc bị hôn đến nhũn ra, hai chân sắp đứng không vững may mà bàn tay của Lãnh Băng đặt ở eo nàng giúp nàng đứng vững.
Lúc cả hai sắp thở không nổi Lãnh Băng mới dừng lại, trước khi lui ra còn dùng lưỡi của mình liếm hết một vòng môi nàng mới chịu bỏ qua. Hàn Mặc vô lực để người nào đó ôm vào ngực thở hỗn hển.
Hàn Mặc nghĩ nghĩ sao trước đây nàng lại không nhận ra hắn lưu manh như vậy nhỉ? Chỉ dựa vào nụ hôn lúc nãy thì biết, đó dù sao cũng coi như là nụ hôn đầu tiên khi nàng chấp nhận hắn đi. Vậy mà hắn lại hôn sâu như vậy nữa chứ, còn liếm môi nàng nữa.
Hàn Mặc lườm nam nhân nào đó đang rất vui vẻ miệng mấp máy nói ra hai chữ:" Lưu manh" khiến cho ai đó càng vui vẻ cười càng ngày càng sáng lạn. Còn nói lại khiến nàng càng tức hơn. Lãnh Băng nói : "Ta chỉ như vậy với một mình nàng thôi"
Hàn Mặc bây giờ thấy hối hận vì đã chấp nhận nam nhân này rồi. Đang lúc hai người còn đang vui vẻ thì có tiếng gọi vừa vui mừng, vừa sợ hãi vang lên làm Hàn Mặc đứng hình lại.
"Mặc Mặc"
Tiếng gọi đó làm cho Hàn Mặc tức khắc cứng đờ, không phải đây là cách gọi của "Minh Nguyệt" khi gọi nàng sao, cũng chỉ có nàng ấy mới gọi nàng như vậy thôi. Hàn Mặc biểu tình có chút cứng ngắt quay đầu lại hướng về phía có âm thanh kia phát ra.
Vừa quay lại thì đã bị một người khác ôm chặt còn kèm theo giọng nói quen thuộc
"Đúng là Mặc Mặc của ta rồi, Mặc Mặc ta rất nhớ ngươi đó, bấy lâu nay ngươi đã ở đâu vậy? Sống có tốt không?"
Minh Nguyệt vui vẻ ôm chặt lấy Hàn Mặc tới tấp hỏi nàng. Hàn Mặc bị ôm như vậy có chút bất đắc dĩ. Hazzzz, nàng vẫn như trước kia vậy tính tình thật sự không khác xưa chút nào.
Còn Lãnh Băng đang ôm Hàn Mặc thì bị một nữ nhân không biết từ đâu tới đẩy ra cướp lấy Hàn Mặc từ tay mình. Lãnh Băng đen mặt nhìn Minh Nguyệt đang ôm nữ nhân của mình bình dấm trong người lập tức tràn ra, ánh mắt không chút thiện ý nhìn nữ nhân trước mặt. Mà bạn nữ nhân nào đó không chút để ý đến ánh mắt muốn giết người của Lãnh Băng mà tiếp tục ôm ôm Hàn Mặc.
Hàn Mặc cũng đen mặt đẩy Minh Nguyệt ra nhìn kĩ nàng. Đúng là không thay đổi chút nào cả, tính cách hay ngoại hình đều như trước. Nghiêm mặt hỏi nàng
"Sao ngươi tới được đây, những người khác thì sao? Làm sao tìm được ta?"
Minh Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhìn nàng với vẻ đương nhiên: " Ta cũng là xuyên qua tới đây, không ngờ cũng gặp ngươi ở đây. Mặc Mặc à ta nhớ ngươi lắm đó. Còn những người khác ta cũng không biết nữa nhưng ta gặp được Lục Minh Hạo, huynh ấy cũng ở đây."
Minh Nguyệt vừa nói vừa kéo Lục Minh Hạo đến trước mặt Hàn Mặc. Hàn Mặc nhìn Lục Minh Hạo gật đầu một cái môi cũng nở một nụ cười nhưng không tính là rực rỡ như với Lãnh Băng. Hàn Mặc cũng gọi một tiếng: "Đã lâu không gặp huynh"
Lục Minh Hạo cũng đầu một cái lên tiếng đáp lại lời Hàn Mặc:"Lâu rồi mới gặp lại muội"
Ba người bọn họ trước kia có thể gọi là bạn thân của nhau, vì cả ba đều được đưa tới tổ chức cùng lúc, cùng trải qua huấn luyện....
"Nàng chính là người đầu tiên cũng như là người cuối cùng khiến ta rung động. Cho dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa thì ta cũng chỉ có một mình nàng thôi"
Lãnh Băng nghiêm túc nói, ánh mắt càng thêm thăm sâu khó lường nhìn Hàn Mặc.
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói vậy lại tiếp tục cười rạng rỡ. Nàng sẽ đặt niềm tin vào nam nhân này một lần. Nếu sau này hắn thay lòng đổi dạ nàng nhất định sẽ rời xa hắn không bao giờ động tâm với bất kì ai nữa. Biết rằng đến lúc đó nhất định sẽ rất đau khổ nhưng nàng sẽ không chấp nhận được nam nhân của mình có thêm người khác nên rời xa hắn là tốt nhất.
"Ân, ta tin chàng. Mặc dù ta tin chàng nhưng nếu biết chàng phản bội lòng tin của ta thì ta sẽ không cho chàng bất cứ cơ hội nào nữa đâu"
"Ta biết hiện tại nàng vẫn chưa đủ tin tưởng ta nhưng ta chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của nàng"
Lãnh Băng nói xong, từ từ nhắm mắt hạ thấp đầu xuống nhắm ngay đôi môi mềm mại của nàng hôn xuống, Hàn Mặc cũng không phản kháng mà từ từ khép mắt lại hưởng thụ nụ hôn của hắn. Lần trước mặt dù cũng tính là hôn nhưng chỉ do sự cố mà thôi. Lần này Lãnh Băng lúc đầu còn nhẹ nhàng hôn môi nàng. Nhưng sau đó từ từ đưa lưỡi của mình vào trong miệng nàng nhẹ nhàng tách hai hàm răng nàng ra tìm được chiếc lưỡi mềm mại của nàng cuốn lấy nó đùa nghịch trong khoang miệng của cả hai. Tuy Lãnh Băng có chút vụng về nhưng Hàn Mặc cũng rất hưởng thụ nụ hôn đó.
Lãnh Băng cảm thấy nàng thật ngọt, thế là chiếc lưỡi mạnh mẽ của Lãnh Băng lại nhẹ nhàng quét hết một vòng trong khoang miệng của Hàn Mặc. Hàn Mặc bị hôn đến nhũn ra, hai chân sắp đứng không vững may mà bàn tay của Lãnh Băng đặt ở eo nàng giúp nàng đứng vững.
Lúc cả hai sắp thở không nổi Lãnh Băng mới dừng lại, trước khi lui ra còn dùng lưỡi của mình liếm hết một vòng môi nàng mới chịu bỏ qua. Hàn Mặc vô lực để người nào đó ôm vào ngực thở hỗn hển.
Hàn Mặc nghĩ nghĩ sao trước đây nàng lại không nhận ra hắn lưu manh như vậy nhỉ? Chỉ dựa vào nụ hôn lúc nãy thì biết, đó dù sao cũng coi như là nụ hôn đầu tiên khi nàng chấp nhận hắn đi. Vậy mà hắn lại hôn sâu như vậy nữa chứ, còn liếm môi nàng nữa.
Hàn Mặc lườm nam nhân nào đó đang rất vui vẻ miệng mấp máy nói ra hai chữ:" Lưu manh" khiến cho ai đó càng vui vẻ cười càng ngày càng sáng lạn. Còn nói lại khiến nàng càng tức hơn. Lãnh Băng nói : "Ta chỉ như vậy với một mình nàng thôi"
Hàn Mặc bây giờ thấy hối hận vì đã chấp nhận nam nhân này rồi. Đang lúc hai người còn đang vui vẻ thì có tiếng gọi vừa vui mừng, vừa sợ hãi vang lên làm Hàn Mặc đứng hình lại.
"Mặc Mặc"
Tiếng gọi đó làm cho Hàn Mặc tức khắc cứng đờ, không phải đây là cách gọi của "Minh Nguyệt" khi gọi nàng sao, cũng chỉ có nàng ấy mới gọi nàng như vậy thôi. Hàn Mặc biểu tình có chút cứng ngắt quay đầu lại hướng về phía có âm thanh kia phát ra.
Vừa quay lại thì đã bị một người khác ôm chặt còn kèm theo giọng nói quen thuộc
"Đúng là Mặc Mặc của ta rồi, Mặc Mặc ta rất nhớ ngươi đó, bấy lâu nay ngươi đã ở đâu vậy? Sống có tốt không?"
Minh Nguyệt vui vẻ ôm chặt lấy Hàn Mặc tới tấp hỏi nàng. Hàn Mặc bị ôm như vậy có chút bất đắc dĩ. Hazzzz, nàng vẫn như trước kia vậy tính tình thật sự không khác xưa chút nào.
Còn Lãnh Băng đang ôm Hàn Mặc thì bị một nữ nhân không biết từ đâu tới đẩy ra cướp lấy Hàn Mặc từ tay mình. Lãnh Băng đen mặt nhìn Minh Nguyệt đang ôm nữ nhân của mình bình dấm trong người lập tức tràn ra, ánh mắt không chút thiện ý nhìn nữ nhân trước mặt. Mà bạn nữ nhân nào đó không chút để ý đến ánh mắt muốn giết người của Lãnh Băng mà tiếp tục ôm ôm Hàn Mặc.
Hàn Mặc cũng đen mặt đẩy Minh Nguyệt ra nhìn kĩ nàng. Đúng là không thay đổi chút nào cả, tính cách hay ngoại hình đều như trước. Nghiêm mặt hỏi nàng
"Sao ngươi tới được đây, những người khác thì sao? Làm sao tìm được ta?"
Minh Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhìn nàng với vẻ đương nhiên: " Ta cũng là xuyên qua tới đây, không ngờ cũng gặp ngươi ở đây. Mặc Mặc à ta nhớ ngươi lắm đó. Còn những người khác ta cũng không biết nữa nhưng ta gặp được Lục Minh Hạo, huynh ấy cũng ở đây."
Minh Nguyệt vừa nói vừa kéo Lục Minh Hạo đến trước mặt Hàn Mặc. Hàn Mặc nhìn Lục Minh Hạo gật đầu một cái môi cũng nở một nụ cười nhưng không tính là rực rỡ như với Lãnh Băng. Hàn Mặc cũng gọi một tiếng: "Đã lâu không gặp huynh"
Lục Minh Hạo cũng đầu một cái lên tiếng đáp lại lời Hàn Mặc:"Lâu rồi mới gặp lại muội"
Ba người bọn họ trước kia có thể gọi là bạn thân của nhau, vì cả ba đều được đưa tới tổ chức cùng lúc, cùng trải qua huấn luyện....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.