Vương Phi Bá Đạo,vương Gia Cưng Chiều
Chương 38
Tuyết Ca
05/10/2019
Hắn dẫn binh ra chiến trường chinh chiến.
Hoàng cung trên triều..
Thừa tướng bẩm báo.
- Bẩm hoàng thượng,Vương gia ở biên giới liên tiếp thắng trận giờ cũng đã dẹp loạn xong cũng nên gọi vương gia về triều rồi.
Hoàng thượng ngồi trên long kỷ gửi dài.
- Thừa tướng à,khanh cũng k phỉ k biết vương gia đã trấn thủ biên giới 3 năm rồi trẫm hạ bao nhiêu chiếu thư cũng k gọi được về.
- Nhưng cũng k thể để vương gia ở đấy mãi được....
- Trẫm cũng lực bất tòng tâm,nếu vương phi còn k trở về sợ cả đời hoàng đệ trẫm cũng k về đây nữa.
Hoàng thượng thở dài cho quần thần bãi triều.
Trong kết giới....
- Sư phụ cuối cùng con cũng luyện thành 1 thể với xích huyết rồi.
- Độc trong người con ta cũng đã giải hết rồi.
Nàng sốt sắng nhìn sư phụ.
- Có phải con có thể ra ngoài rồi k?
Phi thần huyết gõ trán nàng.
- Mới có 3 năm đã nhớ phu quân của con rồi k?
Nàng xoa trán nhăn mày nói:
- 3 năm rồi k biết hắn còn nhớ con k ý chứ?
- Nha đầu ngốc con cũng luyện được đoạt mệnh rồi sư phụ cũng yên tâm phần nào,con uống viên thuốc này vào đi.
- Thuốc gì vậy sư phụ?
- Nó sẽ cứu con nếu con gặp nguy hiểm.
Nàng cầm viên thuốc lên nuốt vào.Sư phụ đưa cho nàng 1 viên nữa.
- Cho phu quân con.
Nàng cầm lấy cất vào kết giới.
- Bây giờ ta sẽ đưa con đến chỗ hắn.
Nói rồi Phi thần huyết đưa nàng đến chỗ hắn.
- Sư phụ con đi đây.
Nói rồi nàng rời khỏi kết giới,từ xa đã thấy hắn cưỡi ngưa đi dạo,nàng ngồi lên cây gần đấy lấy đàn đoạt mệnh ra vừa gẩy vừa hát....
-Chỉ cần nhớ người, là lòng....
Hận tình chẳng lâu dài....
Tro thư nơi rừng liễu chôn vùi....
Thân cây còn xanh ngày qua....
Nay úa tàn không nở hoa....
Cái giá trả cho đáp án đó mà....
Chiều tà nhuộm bóng....
Theo người đi dần xa....
Buông lơi chàng buông hết xót xa....
Người bước qua....
Chợt hiện về bóng hình kiếp trước....
Hắn nghe thấy tiếng đàn và giọng quen thuộc vội quất ngựa phi đến.
( Bóng lưng này là nàng,nhưng sao tóc nàng lại đỏ?)
- Hắn dừng ngựa,bước xuống ngựa lên tiếng:
- Nàng....nàng....quay lại rồi Linh Nhi...
Hắn lệ tuôn rơi nhìn bóng hình nàng,tiếng đàn dừng lại nàng đưa đoạt mệnh vào pháp trận nhảy ngày xuống,quay lại nhìn hắn.
- 3 năm rồi có nhớ ta k?
Hắn thấy nàng quay lại chạy đến ôm chặt lấy nàng.
- Ta k có nằm mơ,nàng thực sự quay về rồi.
Nàng ôm chặt lấy hắn,ngửi mùi quen thuộc sau đó nàng tách hắn ra.
- Ngươi 3 năm rồi k tắm à?
Nàng bịt mũi nhìn hắn lắc đầu,hắn ngửi mùi trên người rồi gãi đầu.
- Hình như 1 tháng rồi ta k tắm.
Hắn nhìn nàng cười,nàng cười khổ nhìn hắn.
- Nào quay về tắm thôi ta k chịu được mùi này nữa rồi,k ngờ ngươi lại ở bẩn vậy!
- Cũng là do nàng đột ngột rời đi ta mới thế.
Hoàng cung trên triều..
Thừa tướng bẩm báo.
- Bẩm hoàng thượng,Vương gia ở biên giới liên tiếp thắng trận giờ cũng đã dẹp loạn xong cũng nên gọi vương gia về triều rồi.
Hoàng thượng ngồi trên long kỷ gửi dài.
- Thừa tướng à,khanh cũng k phỉ k biết vương gia đã trấn thủ biên giới 3 năm rồi trẫm hạ bao nhiêu chiếu thư cũng k gọi được về.
- Nhưng cũng k thể để vương gia ở đấy mãi được....
- Trẫm cũng lực bất tòng tâm,nếu vương phi còn k trở về sợ cả đời hoàng đệ trẫm cũng k về đây nữa.
Hoàng thượng thở dài cho quần thần bãi triều.
Trong kết giới....
- Sư phụ cuối cùng con cũng luyện thành 1 thể với xích huyết rồi.
- Độc trong người con ta cũng đã giải hết rồi.
Nàng sốt sắng nhìn sư phụ.
- Có phải con có thể ra ngoài rồi k?
Phi thần huyết gõ trán nàng.
- Mới có 3 năm đã nhớ phu quân của con rồi k?
Nàng xoa trán nhăn mày nói:
- 3 năm rồi k biết hắn còn nhớ con k ý chứ?
- Nha đầu ngốc con cũng luyện được đoạt mệnh rồi sư phụ cũng yên tâm phần nào,con uống viên thuốc này vào đi.
- Thuốc gì vậy sư phụ?
- Nó sẽ cứu con nếu con gặp nguy hiểm.
Nàng cầm viên thuốc lên nuốt vào.Sư phụ đưa cho nàng 1 viên nữa.
- Cho phu quân con.
Nàng cầm lấy cất vào kết giới.
- Bây giờ ta sẽ đưa con đến chỗ hắn.
Nói rồi Phi thần huyết đưa nàng đến chỗ hắn.
- Sư phụ con đi đây.
Nói rồi nàng rời khỏi kết giới,từ xa đã thấy hắn cưỡi ngưa đi dạo,nàng ngồi lên cây gần đấy lấy đàn đoạt mệnh ra vừa gẩy vừa hát....
-Chỉ cần nhớ người, là lòng....
Hận tình chẳng lâu dài....
Tro thư nơi rừng liễu chôn vùi....
Thân cây còn xanh ngày qua....
Nay úa tàn không nở hoa....
Cái giá trả cho đáp án đó mà....
Chiều tà nhuộm bóng....
Theo người đi dần xa....
Buông lơi chàng buông hết xót xa....
Người bước qua....
Chợt hiện về bóng hình kiếp trước....
Hắn nghe thấy tiếng đàn và giọng quen thuộc vội quất ngựa phi đến.
( Bóng lưng này là nàng,nhưng sao tóc nàng lại đỏ?)
- Hắn dừng ngựa,bước xuống ngựa lên tiếng:
- Nàng....nàng....quay lại rồi Linh Nhi...
Hắn lệ tuôn rơi nhìn bóng hình nàng,tiếng đàn dừng lại nàng đưa đoạt mệnh vào pháp trận nhảy ngày xuống,quay lại nhìn hắn.
- 3 năm rồi có nhớ ta k?
Hắn thấy nàng quay lại chạy đến ôm chặt lấy nàng.
- Ta k có nằm mơ,nàng thực sự quay về rồi.
Nàng ôm chặt lấy hắn,ngửi mùi quen thuộc sau đó nàng tách hắn ra.
- Ngươi 3 năm rồi k tắm à?
Nàng bịt mũi nhìn hắn lắc đầu,hắn ngửi mùi trên người rồi gãi đầu.
- Hình như 1 tháng rồi ta k tắm.
Hắn nhìn nàng cười,nàng cười khổ nhìn hắn.
- Nào quay về tắm thôi ta k chịu được mùi này nữa rồi,k ngờ ngươi lại ở bẩn vậy!
- Cũng là do nàng đột ngột rời đi ta mới thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.