Chương 8:
Nhóc Lê Minh
21/03/2021
Tần Liệt xách Lãnh Mộ Hiên như xách một con gà ném cho thủ hạ rồi lên ngựa. "Hồi kinh."
Tần Liệt mang theo Lãnh Mộ Hiên chậm rãi về kinh. Lần này trở về không có gì phải gấp gáp nên phải mất bốn ngày đường ngồi xe ngựa.
Lúc Tần Liệt về đến kinh phủ ném Lãnh Mộ Hiên cho Hồng Y. Cho tên kia mấy ngày không được thấy ánh sáng mặt trời xem hắn còn cứng miệng không.
Dọc đường đi hắn nhiều lần cho hắn cơ hội nói ra nguyên nhân trộm đồ của hắn nhưng hắn ta quá gian xảo, không để lộ chút manh mối nào.
Hắn cũng sẽ không giết hắn ta. Hắn còn muốn hắn ta làm việc cho mình đây.
Lúc Tần Liệt về phủ đã là năm ngày sau. Tần Liệt vừa về, Chương quản gia liền báo cáo lại tình hình mấy ngày này trong phủ cho Tần Liệt. Cũng nói luôn Chuyện Tô Trắc phi phát bệnh cho hắn.
"Vương gia, dù sao người cũng ở trong phủ chúng ta, hay là ngài cho mời Chu thái y đến xem mạch cho nương nương một chút. Bệnh tình của nương nương xem ra rất nặng."
Ông còn chưa quên được thảm trạng của hai thị nữ của vương phi cùng âm thanh gào thét từ Tây viện năm ngày trước.
"Lão nô từng tự chủ trương mời Chu thái y đến Tây viện nhưng đều bị hai thị nữ của nương nương cản ngoài cửa không cho vào".
"Được rồi, sáng mai ta còn phải vào cung. Tối mai ta sẽ qua đó một chuyến. Nếu không còn chuyện gì thì lui xuống đi".
Chương tổng quản lui xuống, hắn cũng cởi ra ngoại bào, mở ra cửa phòng tắm bước vào.
Mấy ngày đường ngồi xe ngựa có chút mệt mỏi, còn không được tắm rửa tử tế. Hắn muốn vào trong ôn tuyền ngâm mình một lúc.
Cởi ra y phục vắt lên giá, bước chân xuống ôn tuyền. Một dòng nước ấm từ lòng bàn chân truyền đến, chảy qua khắp toàn thân, xoa dịu hết những mệt nhọc trong người suốt mấy ngày qua. Hắn thả lỏng cơ thể dựa lưng vào tảng đá phía sau, nhắm mắt dưỡng thần hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
Hắn chỉ muốn chợp mắt một chút rồi đi ra, thì bên tai như có như không truyền đến hơi thở đều đều rất nhẹ. Giống như có người đang ngủ ở gần đây.
Hắn ngưng thần nhìn quanh bốn phía, tròng mắt bỗng híp lại nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Vị trí giữa hồ nước có một tảng đá nhỏ nhô lên khỏi mặt nước.Trong làn khói dày đặc không thể nhìn thấy rõ ràng sự vật gì, mơ hồ có bóng dáng một người đang ghé đầu dựa lên tảng đá ấy.
Một cỗ tức giận bùng lên. Hồ tắm của hắn vậy mà có kẻ khác. Là kẻ nào dám tự tiện để cho người lạ vào đây?
Hắn đùng đùng nổi giận,không nói gì, trực tiếp lao đến bóp lấy cổ người đối diện muốn ném ra ngoài. Nhưng bàn tay vừa chạm vào cổ đối phương, còn chưa kịp dùng sức thì hắn hốt hoảng rút tay trở về.
Hành động rụt tay lại của hắn đồng thời làm cho Tô Nguyệt Như vốn đang rơi vào trạng thái ngủ say trượt người xuống khỏi mắt nước.
Tần Liệt lúc này đang bị cảm xúc trên tay vừa nãy làm cho hốt hoảng. Hắn thật hoài nghi vừa rồi mình bị hoa mắt, đó sao có thể là cổ của một người được? Nếu như đó là cổ một người vậy có phải người vừa rồi đã bị hắn bóp nát cổ rồi không? Hắn nhớ hắn còn chưa kịp dùng bao nhiêu lực.
Đang định nhìn lại xác định một chút thì thấy người vừa nãy bị hắn bóp cổ đang bị chìm xuống dưới nước, hai mắt nhắm nghiền, không hề có chút dãy dụa nào. Hắn giật mình nhanh chóng đưa tay vớt nàng lên khỏi mắt nước.
Cả người hắn hoàn toàn bị làm cho chấn động. Hắn chưa từng chạm qua nữ nhân nên hắn không biết nữ nhân có bao nhiêu mềm mại, nhưng hắn có thể hình dung được tuyệt đối không thể mềm như nữ nhân trong tay hắn lúc này. Ngay cả một tiểu oa nhi còn không mềm như vậy. Hắn nhanh chóng thả nàng ngồi dựa vai vào tảng đá có lót thêm một tấm nệm mềm giống như trước.
Lúc này Tô Nguyệt Như cũng bắt đầu có chút ý thức, mí mắt từ từ nâng lên. . Đôi mắt mông lung nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn lại nàng. Trên người nàng khoác một bộ trung y mỏng màu hồng nhạt, mái tóc đen dài ướt nhẹp dán lên trước ngực. Cả người nàng nhìn qua như muốn hoà tan vào trong nước.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu Tô Nguyệt Như mới yếu ớt gắng sức thều thào được một câu: "vương gia…, ôn tuyền này… rất tốt…cho… bệnh của ta."
Tần Liệt hoàn toàn không nhớ rõ hắn đã rời khỏi phòng tắm bằng cách nào, cảm xúc mềm mại như vẫn còn vương vấn trên tay.
Hắn phần nào hiểu được mục đích chân chính Tô Nguyệt Như muốn tìm cách gả vào vương phủ.
Hắn cong môi cười diễu cợt. Một người vì cầu sinh mà mạo hiểm cả tính mạng để gả vào phủ của hắn, chỉ là muốn được ngâm mình trong nước ôn tuyền. Hắn cũng không phải hạng người chỉ vì một cái ôn tuyền mà chặt đi sợi dây cứu mạng của kẻ khác.
Nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, dãy dụa tìm kiếm sinh cơ.
Hắn vuốt ve cây châm hoa mạn đà la trên tay. Hắn cũng thầm cầu mong nàng không cần phải rơi vào hoàn cảnh như lần đầu họ gặp nhau. Giãy dụa bò ra khỏi cái chết, đạp lên sinh mệnh của kẻ khác để bảo toàn sinh lộ chính mình.
Sáng hôm sau Tần Liệt liền tiến cung gặp hoàng đế để trả công đạo lại cho hắn. Binh phù đã được tìm thấy không chút sứt mẻ, bản đồ phòng bố cũng được làm mới một cách hoàn chỉnh dâng lên. Hắn không thể tìm ra lỗi gì để trách phạt Tần Liệt.
Hai người huynh huynh đệ đệ hư tình giả ý một hồi rồi Tần Liệt cũng xin cáo lui trước.
Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng chưa được mấy bước thì bị hoàng hậu giữ chân.
"Nhị đệ, xin ngừng bước".
Nữ nhân cung trang hoa lệ, trang điểm tỷ mỷ, đoan đoan chính chính bước đến gần.
"Hoàng hậu thỉnh an". Tần Liệt quy cũ hành lễ.
"Nhị đệ sao phải khách khí như vậy? Ta dù sao cũng là hoàng tẩu của đệ, gọi ta một tiếng tẩu tử thì có sao?".
Hoàng hậu vẫn một vẻ đoan trang mỉm cười nhìn Tần Liệt.
"Hoàng hậu chê cười, nếu hoàng hậu không có việc gì, bổn vương còn có việc, xin cáo lui trước." Tần Liệt nói xong muốn rời đi, hắn không thích vị hoàng tẩu này lắm. Nữ nhân này bề ngoài nhìn như ôn nhu dịu dàng nhưng thực chất tâm địa rắn rết. Để ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu này, trong tối đã dùng không ít thủ đoạn tàn độc, trên tay nàng ta cũng nhiễm không ít máu tươi.
Hoàng hậu nhanh hơn hắn một bước nói, "Thực ra ta gặp đệ là muốn thay mặt Du quý phi mời Trắc phi của đệ tiến cung một chuyến".
Tần Liệt cau mày.
Hoàng hậu nói tiếp:"sắp tới là sinh thần của Du quý phi. Năm ngày sau trong cung sẽ tổ chức tiệc mừng cho Du quý phi. Tất cả quý phu nhân quan viên cùng các quý tiểu thư đều được mời tham dự."
Tần Liệt nhớ lại bộ dáng yếu ớt của Tô Nguyệt Như tối hôm qua, muốn lên tiếng thay nàng từ chối.
Hoàng hậu nhìn ra được ý định của hắn lập tức cướp lời.
"Trắc phi của đệ đã gả vào vương phủ hơn nửa tháng rồi mà đệ vẫn chưa lần nào đem nàng tiến cung cho chúng ta gặp mặt nàng một lần. Hoàng huynh của đệ cũng rất tò mò về nàng lắm đấy."
Hoàng hậu đã nói như vậy hắn cũng không thể tiếp tục từ chối. Dù sao vẫn còn năm ngày. Đến lúc đó nếu như nàng vẫn không khoẻ hơn liền cho người vào cung báo lại.
"Bổn Vương sẽ báo lại cho nàng chuẩn bị".
Tần Liệt không từ chối nên hoàng hậu cũng thuận lợi để cho hắn rời cung.
Hôm qua hắn nói với Chương quản gia tối nay sẽ qua Tây viện, nhưng với tình hình này xem ra không cần nữa.
Hắn trực tiếp cho người gọi Tử Cầm và Tử Vũ đến túc trực ở phòng tắm của hắn. Nàng không cần người hầu hạ cơm nước sao?
Hắn không biết Tô Nguyệt Như quả thật không cần dùng cơm nước. Mấy ngày này nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say. Chỉ khi hắn trở về mới làm nàng tỉnh lại một lần.
Được ngâm trong ôn tuyền, da của nàng cũng nhanh chóng trở trên trắng trẻo, không còn đỏ rực như ban đầu nữa. Xương cốt cũng dần dần thành hình. Qua vài ngày nữa nàng có thể ra khỏi nơi này.
Nàng đến không một tiếng động, đi cũng đi một cách lặng lẽ, không làm kinh động đến người nào trong phủ. Thời điểm hắn biết nàng rời đi là vào ba ngày sau, Tô Nguyệt Như sai Tử Cầm đến gửi lời cảm tạ. Cũng chuyển lại cho hắn một lời hứa," về sau vương gia có việc cần đến ta, ta sẽ dốc hết sức giúp ngài hoàn thành một việc".
Từ việc có thể hoán đổi tân nương trên đường rước dâu mà không làm kinh động kẻ nào hắn cũng đoán được Tô Nguyệt Như này không hề đơn giản. Nhưng thật không thể ngờ nàng còn có bản lĩnh như thế. Có thể vô thanh vô tức đi vào cũng như ra khỏi chỗ ở của hắn mà đám thủ vệ ở bên ngoài cùng không ít ám vệ gần đó không hay biết gì. Hai tỳ nữ kia cũng không đơn giản chút nào. Có lẽ hắn nên để bọn họ đi cải tạo lại một phen.
Nói đến cải tạo mới nhớ, "đã qua mấy ngày rồi Lãnh Mộ Hiên vẫn không khai ra sao?".
Hồng Y từ chỗ tối nhảy ra, một gối khụy xuống.
"Bẩm Vương gia, Lãnh Mộ Hiên một mực nói hắn trộm đồ giá hoạ cho ngài là để trả thù ngài sai tứ vương gia đi bắt hắn suốt hơn một tháng."
Mặc dù hắn cứ có cảm giác bị tính kế, nhưng cho đến nay vẫn không xảy ra chuyện hệ trọng nào. Chuyện này tạm thời cứ gác qua một bên.
"Hắn nói sao về đề nghị của ta?".
"Thưa Vương gia, chuyện này hắn nói muốn trực tiếp thảo luận với ngài".
"Đưa hắn đến đây đi". Tần Liệt tròng mắt loé loé.
"Vâng". Nhoáng một cái Hồng Y liền biến mất không thấy.
Hồng y làm việc rất nhanh, chỉ một lát sau Lãnh Mộ Hiên đã nhếch nhác đứng trước mặt Tần Liệt.
Hắn ngoài sư phụ hắn ra thì chưa từng quỳ dưới chân người nào.
Lãnh Mộ Hiên rất cao ngạo. Hắn cũng có tôn nghiêm của hắn, hắn xưa nay mặc dù làm việc tùy hứng nhưng không chịu khuất phục trước hoàng quyền và tiền bạc. Rất nhiều người dùng tiền mua chuộc hắn không được liền đem hoàng quyền ra hòng uy hiếp hắn, muốn hắn bán mạng cho mình nhưng đều bị hắn khước từ. Hắn thà bị người truy đuổi khắp thiên hạ cũng không chịu thoả hiệp. Chưa từng nghe nói Lãnh Mộ Hiên chịu nói điều kiện với kẻ nào.
"Nói đi ngươi có điều kiện gì?"
Chỉ cần hắn chịu ra điều kiện vậy thì dễ nói chuyện rồi.
"Khụ..! Thực ra ta chẳng có điều kiện gì. Chỉ là cảm thấy có hứng thú với bệnh tình của Trắc vương phi. Nghe nói Trắc phi nương nương từ nhỏ bệnh tật quấn thân, đã mời rất nhiều đại phu giỏi mà cũng bó tay không chữa được…" cảm thấy ánh mắt mấy người trong phòng nhìn hắn có chút kì quái, liền nhanh chóng bào chữa,
" Ta đơn thuần chính là tò mò, đúng đúng, chính là tò mò. Ngươi nếu không muốn vậy thì thôi đi". Còn làm bộ phất phất tay.
Trước nay nghe qua Lãnh Mộ Hiên tính tình kì quái, làm việc tùy ý, nhưng chưa từng nghe qua hắn chủ động muốn chữa bệnh cho ai. Đây là lần đầu tiên. Điều này làm đám người nơi này có thêm một nhận thức về Lãnh Mộ Hiên.
"Chỉ vậy thôi sao?". Ánh mắt Tần Liệt loé sáng nhìn Lãnh Mộ Hiên.
Mắt Lãnh Mộ Hiên cũng lập loè, tròng mắt đảo một cái.
"Ta sẽ lấy thân phận là thị nữ của nương nương."
Hắn vì chạy trốn khỏi truy sát của kẻ địch mà không ít lần cải trang thành nữ nhân, nên việc này với hắn hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng mà ba người khác trong phòng lại trợn trừng mắt, không dám tin, nhìn Lãnh Mộ Hiên như nhìn một tên điên.
Thần y đều có những hành động quái gở như vậy hết sao? Vì muốn chữa bệnh cho nhân gia mà việc biến mình thành một nữ nhân cũng không ngại.
Sau khi nói thêm mấy điều kiện vặt vãnh nữa, Lãnh Mộ Hiên liền được người dẫn đi thay y phục tỳ nữ rồi dẫn hắn sang Tây viện. Đi cùng hắn còn có một nha hoàn khác.
Tần Liệt mang theo Lãnh Mộ Hiên chậm rãi về kinh. Lần này trở về không có gì phải gấp gáp nên phải mất bốn ngày đường ngồi xe ngựa.
Lúc Tần Liệt về đến kinh phủ ném Lãnh Mộ Hiên cho Hồng Y. Cho tên kia mấy ngày không được thấy ánh sáng mặt trời xem hắn còn cứng miệng không.
Dọc đường đi hắn nhiều lần cho hắn cơ hội nói ra nguyên nhân trộm đồ của hắn nhưng hắn ta quá gian xảo, không để lộ chút manh mối nào.
Hắn cũng sẽ không giết hắn ta. Hắn còn muốn hắn ta làm việc cho mình đây.
Lúc Tần Liệt về phủ đã là năm ngày sau. Tần Liệt vừa về, Chương quản gia liền báo cáo lại tình hình mấy ngày này trong phủ cho Tần Liệt. Cũng nói luôn Chuyện Tô Trắc phi phát bệnh cho hắn.
"Vương gia, dù sao người cũng ở trong phủ chúng ta, hay là ngài cho mời Chu thái y đến xem mạch cho nương nương một chút. Bệnh tình của nương nương xem ra rất nặng."
Ông còn chưa quên được thảm trạng của hai thị nữ của vương phi cùng âm thanh gào thét từ Tây viện năm ngày trước.
"Lão nô từng tự chủ trương mời Chu thái y đến Tây viện nhưng đều bị hai thị nữ của nương nương cản ngoài cửa không cho vào".
"Được rồi, sáng mai ta còn phải vào cung. Tối mai ta sẽ qua đó một chuyến. Nếu không còn chuyện gì thì lui xuống đi".
Chương tổng quản lui xuống, hắn cũng cởi ra ngoại bào, mở ra cửa phòng tắm bước vào.
Mấy ngày đường ngồi xe ngựa có chút mệt mỏi, còn không được tắm rửa tử tế. Hắn muốn vào trong ôn tuyền ngâm mình một lúc.
Cởi ra y phục vắt lên giá, bước chân xuống ôn tuyền. Một dòng nước ấm từ lòng bàn chân truyền đến, chảy qua khắp toàn thân, xoa dịu hết những mệt nhọc trong người suốt mấy ngày qua. Hắn thả lỏng cơ thể dựa lưng vào tảng đá phía sau, nhắm mắt dưỡng thần hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
Hắn chỉ muốn chợp mắt một chút rồi đi ra, thì bên tai như có như không truyền đến hơi thở đều đều rất nhẹ. Giống như có người đang ngủ ở gần đây.
Hắn ngưng thần nhìn quanh bốn phía, tròng mắt bỗng híp lại nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Vị trí giữa hồ nước có một tảng đá nhỏ nhô lên khỏi mặt nước.Trong làn khói dày đặc không thể nhìn thấy rõ ràng sự vật gì, mơ hồ có bóng dáng một người đang ghé đầu dựa lên tảng đá ấy.
Một cỗ tức giận bùng lên. Hồ tắm của hắn vậy mà có kẻ khác. Là kẻ nào dám tự tiện để cho người lạ vào đây?
Hắn đùng đùng nổi giận,không nói gì, trực tiếp lao đến bóp lấy cổ người đối diện muốn ném ra ngoài. Nhưng bàn tay vừa chạm vào cổ đối phương, còn chưa kịp dùng sức thì hắn hốt hoảng rút tay trở về.
Hành động rụt tay lại của hắn đồng thời làm cho Tô Nguyệt Như vốn đang rơi vào trạng thái ngủ say trượt người xuống khỏi mắt nước.
Tần Liệt lúc này đang bị cảm xúc trên tay vừa nãy làm cho hốt hoảng. Hắn thật hoài nghi vừa rồi mình bị hoa mắt, đó sao có thể là cổ của một người được? Nếu như đó là cổ một người vậy có phải người vừa rồi đã bị hắn bóp nát cổ rồi không? Hắn nhớ hắn còn chưa kịp dùng bao nhiêu lực.
Đang định nhìn lại xác định một chút thì thấy người vừa nãy bị hắn bóp cổ đang bị chìm xuống dưới nước, hai mắt nhắm nghiền, không hề có chút dãy dụa nào. Hắn giật mình nhanh chóng đưa tay vớt nàng lên khỏi mắt nước.
Cả người hắn hoàn toàn bị làm cho chấn động. Hắn chưa từng chạm qua nữ nhân nên hắn không biết nữ nhân có bao nhiêu mềm mại, nhưng hắn có thể hình dung được tuyệt đối không thể mềm như nữ nhân trong tay hắn lúc này. Ngay cả một tiểu oa nhi còn không mềm như vậy. Hắn nhanh chóng thả nàng ngồi dựa vai vào tảng đá có lót thêm một tấm nệm mềm giống như trước.
Lúc này Tô Nguyệt Như cũng bắt đầu có chút ý thức, mí mắt từ từ nâng lên. . Đôi mắt mông lung nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn lại nàng. Trên người nàng khoác một bộ trung y mỏng màu hồng nhạt, mái tóc đen dài ướt nhẹp dán lên trước ngực. Cả người nàng nhìn qua như muốn hoà tan vào trong nước.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu Tô Nguyệt Như mới yếu ớt gắng sức thều thào được một câu: "vương gia…, ôn tuyền này… rất tốt…cho… bệnh của ta."
Tần Liệt hoàn toàn không nhớ rõ hắn đã rời khỏi phòng tắm bằng cách nào, cảm xúc mềm mại như vẫn còn vương vấn trên tay.
Hắn phần nào hiểu được mục đích chân chính Tô Nguyệt Như muốn tìm cách gả vào vương phủ.
Hắn cong môi cười diễu cợt. Một người vì cầu sinh mà mạo hiểm cả tính mạng để gả vào phủ của hắn, chỉ là muốn được ngâm mình trong nước ôn tuyền. Hắn cũng không phải hạng người chỉ vì một cái ôn tuyền mà chặt đi sợi dây cứu mạng của kẻ khác.
Nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, dãy dụa tìm kiếm sinh cơ.
Hắn vuốt ve cây châm hoa mạn đà la trên tay. Hắn cũng thầm cầu mong nàng không cần phải rơi vào hoàn cảnh như lần đầu họ gặp nhau. Giãy dụa bò ra khỏi cái chết, đạp lên sinh mệnh của kẻ khác để bảo toàn sinh lộ chính mình.
Sáng hôm sau Tần Liệt liền tiến cung gặp hoàng đế để trả công đạo lại cho hắn. Binh phù đã được tìm thấy không chút sứt mẻ, bản đồ phòng bố cũng được làm mới một cách hoàn chỉnh dâng lên. Hắn không thể tìm ra lỗi gì để trách phạt Tần Liệt.
Hai người huynh huynh đệ đệ hư tình giả ý một hồi rồi Tần Liệt cũng xin cáo lui trước.
Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng chưa được mấy bước thì bị hoàng hậu giữ chân.
"Nhị đệ, xin ngừng bước".
Nữ nhân cung trang hoa lệ, trang điểm tỷ mỷ, đoan đoan chính chính bước đến gần.
"Hoàng hậu thỉnh an". Tần Liệt quy cũ hành lễ.
"Nhị đệ sao phải khách khí như vậy? Ta dù sao cũng là hoàng tẩu của đệ, gọi ta một tiếng tẩu tử thì có sao?".
Hoàng hậu vẫn một vẻ đoan trang mỉm cười nhìn Tần Liệt.
"Hoàng hậu chê cười, nếu hoàng hậu không có việc gì, bổn vương còn có việc, xin cáo lui trước." Tần Liệt nói xong muốn rời đi, hắn không thích vị hoàng tẩu này lắm. Nữ nhân này bề ngoài nhìn như ôn nhu dịu dàng nhưng thực chất tâm địa rắn rết. Để ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu này, trong tối đã dùng không ít thủ đoạn tàn độc, trên tay nàng ta cũng nhiễm không ít máu tươi.
Hoàng hậu nhanh hơn hắn một bước nói, "Thực ra ta gặp đệ là muốn thay mặt Du quý phi mời Trắc phi của đệ tiến cung một chuyến".
Tần Liệt cau mày.
Hoàng hậu nói tiếp:"sắp tới là sinh thần của Du quý phi. Năm ngày sau trong cung sẽ tổ chức tiệc mừng cho Du quý phi. Tất cả quý phu nhân quan viên cùng các quý tiểu thư đều được mời tham dự."
Tần Liệt nhớ lại bộ dáng yếu ớt của Tô Nguyệt Như tối hôm qua, muốn lên tiếng thay nàng từ chối.
Hoàng hậu nhìn ra được ý định của hắn lập tức cướp lời.
"Trắc phi của đệ đã gả vào vương phủ hơn nửa tháng rồi mà đệ vẫn chưa lần nào đem nàng tiến cung cho chúng ta gặp mặt nàng một lần. Hoàng huynh của đệ cũng rất tò mò về nàng lắm đấy."
Hoàng hậu đã nói như vậy hắn cũng không thể tiếp tục từ chối. Dù sao vẫn còn năm ngày. Đến lúc đó nếu như nàng vẫn không khoẻ hơn liền cho người vào cung báo lại.
"Bổn Vương sẽ báo lại cho nàng chuẩn bị".
Tần Liệt không từ chối nên hoàng hậu cũng thuận lợi để cho hắn rời cung.
Hôm qua hắn nói với Chương quản gia tối nay sẽ qua Tây viện, nhưng với tình hình này xem ra không cần nữa.
Hắn trực tiếp cho người gọi Tử Cầm và Tử Vũ đến túc trực ở phòng tắm của hắn. Nàng không cần người hầu hạ cơm nước sao?
Hắn không biết Tô Nguyệt Như quả thật không cần dùng cơm nước. Mấy ngày này nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say. Chỉ khi hắn trở về mới làm nàng tỉnh lại một lần.
Được ngâm trong ôn tuyền, da của nàng cũng nhanh chóng trở trên trắng trẻo, không còn đỏ rực như ban đầu nữa. Xương cốt cũng dần dần thành hình. Qua vài ngày nữa nàng có thể ra khỏi nơi này.
Nàng đến không một tiếng động, đi cũng đi một cách lặng lẽ, không làm kinh động đến người nào trong phủ. Thời điểm hắn biết nàng rời đi là vào ba ngày sau, Tô Nguyệt Như sai Tử Cầm đến gửi lời cảm tạ. Cũng chuyển lại cho hắn một lời hứa," về sau vương gia có việc cần đến ta, ta sẽ dốc hết sức giúp ngài hoàn thành một việc".
Từ việc có thể hoán đổi tân nương trên đường rước dâu mà không làm kinh động kẻ nào hắn cũng đoán được Tô Nguyệt Như này không hề đơn giản. Nhưng thật không thể ngờ nàng còn có bản lĩnh như thế. Có thể vô thanh vô tức đi vào cũng như ra khỏi chỗ ở của hắn mà đám thủ vệ ở bên ngoài cùng không ít ám vệ gần đó không hay biết gì. Hai tỳ nữ kia cũng không đơn giản chút nào. Có lẽ hắn nên để bọn họ đi cải tạo lại một phen.
Nói đến cải tạo mới nhớ, "đã qua mấy ngày rồi Lãnh Mộ Hiên vẫn không khai ra sao?".
Hồng Y từ chỗ tối nhảy ra, một gối khụy xuống.
"Bẩm Vương gia, Lãnh Mộ Hiên một mực nói hắn trộm đồ giá hoạ cho ngài là để trả thù ngài sai tứ vương gia đi bắt hắn suốt hơn một tháng."
Mặc dù hắn cứ có cảm giác bị tính kế, nhưng cho đến nay vẫn không xảy ra chuyện hệ trọng nào. Chuyện này tạm thời cứ gác qua một bên.
"Hắn nói sao về đề nghị của ta?".
"Thưa Vương gia, chuyện này hắn nói muốn trực tiếp thảo luận với ngài".
"Đưa hắn đến đây đi". Tần Liệt tròng mắt loé loé.
"Vâng". Nhoáng một cái Hồng Y liền biến mất không thấy.
Hồng y làm việc rất nhanh, chỉ một lát sau Lãnh Mộ Hiên đã nhếch nhác đứng trước mặt Tần Liệt.
Hắn ngoài sư phụ hắn ra thì chưa từng quỳ dưới chân người nào.
Lãnh Mộ Hiên rất cao ngạo. Hắn cũng có tôn nghiêm của hắn, hắn xưa nay mặc dù làm việc tùy hứng nhưng không chịu khuất phục trước hoàng quyền và tiền bạc. Rất nhiều người dùng tiền mua chuộc hắn không được liền đem hoàng quyền ra hòng uy hiếp hắn, muốn hắn bán mạng cho mình nhưng đều bị hắn khước từ. Hắn thà bị người truy đuổi khắp thiên hạ cũng không chịu thoả hiệp. Chưa từng nghe nói Lãnh Mộ Hiên chịu nói điều kiện với kẻ nào.
"Nói đi ngươi có điều kiện gì?"
Chỉ cần hắn chịu ra điều kiện vậy thì dễ nói chuyện rồi.
"Khụ..! Thực ra ta chẳng có điều kiện gì. Chỉ là cảm thấy có hứng thú với bệnh tình của Trắc vương phi. Nghe nói Trắc phi nương nương từ nhỏ bệnh tật quấn thân, đã mời rất nhiều đại phu giỏi mà cũng bó tay không chữa được…" cảm thấy ánh mắt mấy người trong phòng nhìn hắn có chút kì quái, liền nhanh chóng bào chữa,
" Ta đơn thuần chính là tò mò, đúng đúng, chính là tò mò. Ngươi nếu không muốn vậy thì thôi đi". Còn làm bộ phất phất tay.
Trước nay nghe qua Lãnh Mộ Hiên tính tình kì quái, làm việc tùy ý, nhưng chưa từng nghe qua hắn chủ động muốn chữa bệnh cho ai. Đây là lần đầu tiên. Điều này làm đám người nơi này có thêm một nhận thức về Lãnh Mộ Hiên.
"Chỉ vậy thôi sao?". Ánh mắt Tần Liệt loé sáng nhìn Lãnh Mộ Hiên.
Mắt Lãnh Mộ Hiên cũng lập loè, tròng mắt đảo một cái.
"Ta sẽ lấy thân phận là thị nữ của nương nương."
Hắn vì chạy trốn khỏi truy sát của kẻ địch mà không ít lần cải trang thành nữ nhân, nên việc này với hắn hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng mà ba người khác trong phòng lại trợn trừng mắt, không dám tin, nhìn Lãnh Mộ Hiên như nhìn một tên điên.
Thần y đều có những hành động quái gở như vậy hết sao? Vì muốn chữa bệnh cho nhân gia mà việc biến mình thành một nữ nhân cũng không ngại.
Sau khi nói thêm mấy điều kiện vặt vãnh nữa, Lãnh Mộ Hiên liền được người dẫn đi thay y phục tỳ nữ rồi dẫn hắn sang Tây viện. Đi cùng hắn còn có một nha hoàn khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.